Nhất Phẩm Giang Sơn
Tác Giả: Tam Giới Đại Sư
Quyển 4: Vũ Lâm Linh
Chương 134: Hợp mưu
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: MeTruyen
Cô gái đó mặc bộ đồ võ sĩ màu xanh đậm, trên đầu đội mũ có tấm vải che phủ, nếu không có cặp chân dài làm chấn động lòng người và con Táo Hồng Mã bắt mắt kia thì Trần Khác cũng không thể khẳng định được đó là nàng.
Dù đã nhận ra, Trần Khác vốn định giả bộ như không nhận ra, ai ngờ nàng đã nhìn thấy mình, đành phải để sách xuống, vẫy vẫy tay.
Nàng thúc ngựa chạy tới, lạnh lùng nói:
- Chuyện gì?
Trần Khác cười đáp:
- Hỏi thăm thôi. Thế nào mà cứ luôn gặp phải cô, có thể thấy là hai chúng ta đúng là có duyên. Nếu không vội, ta mới cô vào đây cùng uống ly nước đu đủ.
Nói xong liền muốn rút lại, buồn chán quá mà chọc giận cô ta làm chi?
Càng không thể tin nổi đó là, cô gái nghĩ một lát, rồi giao ngựa lại cho tùy tùng, bước tới ngồi đối diện với Trần Khác.
Tỳ nữ bưng một ly nước đu đủ đặt trước mặt cô gái.
Cô gái bưng lên nhấp một ngụm, gật gật đầu nói:
- Cảm ơn.
- Khách sáo.
Trần Khác nhe răng, kiếm chuyện nói:
- Lại ra, Biện Kinh thật nhỏ bé, ta mới đến chưa đầy hai tháng mà đã gặp cô đến bốn lần.
- Bình thường thôi.
Cô gái nét mặt không chút thay đổi nói:
- Thắt lưng của ngươi?
- Thắt lưng?
Trần Khác sửng sốt, thật may đầu óc hắn vẫn còn tốt, lập tức nhớ lại mình đã từng mượn cớ, vội thở dài nói:
- Thương gân động cốt một trăm ngày, sao có thể khỏi nhanh như vậy được, tuy nhiên không cử động mạnh thì cũng không khác người khỏe mạnh.
- Ít cử động thôi.
Cô gái lạnh lùng nói một câu rồi im lặng nửa ngày mới nói tiếp:
- Người Vô Ưu Động lại tìm ngươi rồi sao?
- Ta còn có thể ngồi đây nói chuyện cùng cô thì đã chứng minh là không có rồi.
Trần Khác động lòng, cười nói.
- Không được khinh suất.
Cô gái nói xong, liền tập trung uống chén nước đu đủ của mình, dường như là rất hợp khẩu vị.
- Uống nhiều một chút, rất tốt cho cô.
- Ý gì?
Cô gái hồ nghi ngẩng đầu, nàng có một gương mặt đẹp nổi bật, cặp mắt nhung huyền, chỉ có điều luôn đượm buồn, khiến cho cả con người nàng thấy thật khó thân thiện.
- Thời tiết chuyển nóng, nước đu đủ hạ nhiệt.
Trần Khác nghiêm trang nói.
- Ừ.
Cô gái đã tin, tiếp tục nhấp một ngụm nhỏ nước đu đủ, tư thái ăn uống của nàng rất tao nhã, không chỉ không có bất cứ âm thanh nào phát ra, mà còn không để người khác cũng nhìn thấy môi và răng mình. Đối với một cô gái cá tính thích thể hiện mình giống con trai như thế này mà nói, hiển nhiên không phải là giả vờ.
Điều này chỉ có thể chứng tỏ nàng có một sự giáo dục của gia đình rất tốt đẹp. Lại nhìn chiếc xe Ferrari màu đỏ kia, thế nào cũng không thể có liên hệ với đám người Vô Ưu Động đó.
Trần Khác rốt cục không kìm được, hỏi:
- Cô chắc hẳn là tiểu thư nhà nào?
- …..
Cô gái không trả lời, mà bình tĩnh nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
- Sao lại có thể hiểu rõ về Vô Ưu Động như vậy?
Trần Khác cười cười nói:
- Đám con cháu của cái bang bẩn thỉu đó, chắc là cũng giống cô…
Hắng cũng không biết nên hình dung thế nào về tiểu cô nương này, đành ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cô hiểu chứ.
Nét mặt cô gái vừa có chút dịu xuống, một lần nữa gương mặt lại như băng giá, chỉ thấy vẻ mặt nàng đầy thù hận nói:
- Bọn chúng là kẻ thù của ta.
“Kẻ thù?” Trần Khác thầm nghĩ, kẻ thù của kẻ thù, chính là đồng minh của chúng ta.
- Bọn chúng đã bắt tỳ nữa của ta đi. truyện copy từ tunghoanh.com
Cô gái thở sâu, lấy lại bình tĩnh nói tiếp:
- Bỏ đi, ai mà thèm quan tâm tới số phận của một tỳ nữ đâu.
- Cái gì mà tỳ nữ quý nữ? Trong mắt ta, đều giống nhau cả.
Trần Khác lắc lắc đầu đáp.
Cô gái có chút bất ngờ nhìn hắn, từ khi hai người quen biết nhau tới nay, đây là câu nói xuôi tai nhất.
- Bại hoại cũng có chỗ tốt của bại hoại, ít nhất cũng còn biết tiếc hương thương ngọc.
- Hơ, cô nói gì thế? Mắt nào của cô nhìn thấy ta bại hoại hả?
- Hai mắt đều thấy được.
Cô gái mở to đôi mắt nhìn.
- Đó là hiểu lầm, ta không ngờ ả ta đúng là làm cái đó.
Trần Khác nói xong sầm nét mặt, tiếp:
- Ta không cần phải giải thích với cô.
- Đúng.
Cô gái thẳng thắn gật đầu.
- ….
Trần Khác suýt thì ói máu, tuy nhiên hắn còn phải trông cậy vào nàng, giúp mình xác nhận băng cướp, nên cũng đành nuốt giận, nói:
- Tỳ nữa của cô, vì sao lại bị bọn người Vô Ưu Động bắt đi?
- Ngày lễ thổ thần năm nay, đám người chúng ta hẹn nhau đi xem lễ rước thần…
Cô gái vẻ mặt hối hận nói tiếp:
- Nhất thời mải chơi, chúng ta đều đeo mặt nạ lên, lúc ấy cảm giác đường phố đầy là người, không ai nhận ra ai, rất vui. Ai ngờ lúc ra về mới phát hiện tỳ nữ Tiểu Hoàn của ta và một tỳ nữ của tỷ muội khác đều không thấy đâu nữa.
- Chờ hai ngày không thấy họ trở về, chúng ta liền báo với phủ Khai Phong.
Nét mặt của cô gái chuyển sang vẻ phẫn nộ, nói tiếp:
- Nha phủ đã phái người giúp chúng ta tìm mấy ngày, nhưng vẫn không tìm ra, liền nói với chúng ta hai người bọn họ có thể là bị bắt bán ra kinh thành rồi, bảo chúng ta tiếp tục kiên nhẫn để quan phủ điều tra cẩn thận.
Nói xong nàng nắm chặt chiếc ly sứ trắng, bàn tay và chiếc ly sứ cùng một màu, nàng cắn răng nói tiếp:
- Quan phủ dường như máu lạnh, chúng ta đợi được, nhưng hai người bọn họ có đợi được không?
Trần Khác khẽ thở dài nói:
- Chỉ lên giọng mà thôi. Sao cô lại khẳng định là do bọn người Vô Ưu Động gây nên?
- Quan phủ không làm, chúng ta đành tự mình điều tra. Sau này tìm hiểu ra được biết, thừa lúc ban đêm náo nhiệt để lừa người là thủ đoạn mà bọn người Vô Ưu Động hay làm.
- Liệu có khả năng đã bị bán ra bên ngoài rồi không?
Cô gái vội đáp:
- Không thể nào. Người môi giới nói biểu giá chợ người ở Kinh thành phải cao hơn những nơi khác. Ở trên thị trường chợ đen thì lại càng như thế. Họ nói với ta, người trong sạch không ai dám mua người bị cướp về, hậu hoạn vô cùng. Hai người bọn họ rất có khả năng bị bán vào Quỷ Phàn lầu hay một kỹ viện nào đó.
- Chúng ta đem kết quả điều tra báo cho phủ Khai Phong, ai ngờ Vương Phủ Doãn lại nói chúng ta rằng, nếu là Quỷ Phàn lầu, y cũng không có cách nào. Phủ Khai Phong chỉ có thể quản lý trên mặt đất, không thể quản bên dưới mặt đất được.
Cô gái tức giận, “hừ” một tiếng rồi tiếp:
- Ta liền tự mình tìm bọn người Vô Ưu Động, ai ngờ tìm hai tháng cũng không có manh mối gì. Duy nhất một lần khiến ta gặp được, đó là lần thấy bọn chúng tấn công ngươi.
- Đa tạ.
Trần Khác chắp tay cảm ơn sự việc lần đó, nói:
- Chẳng lẽ hai tháng nay cô cứ một mình loanh quanh khắp nơi thế này?
- Ban đầu đám tỷ muội đó còn giúp đỡ, cũng có gia đinh đi theo, nhưng lần đó bọn họ lén cưỡi Tiểu Hồng, kết quả là ở thành phố náo nhiệt làm ngựa sợ, cuối cùng bọn ta đã ầm ĩ với nhau một trận rồi cụt hứng bỏ đi, bọn họ liền không xuất hiện nữa. Ta biết sự hăng hái ban đầu của bọn họ đã hết, sớm đã kêu khổ, vừa may nhân cơ hội này bỏ chạy.
- Chính là lần đó sao?
Trần Khác hỏi lại.
Cô gái gật đầu đáp:
- Ừm, lần đó thật có lỗi. Sau này gia đình cũng không cho ta liều lĩnh nữa. Họ không quản được ta, nên không cho gia đinh theo ta nữa, muốn cho ta thấy một mình thân nữ thấy khó mà lui.
Nét mặt cô gái đầy vẻ kiên quyết, tiếp:
- Ta lại không, ta nhất định phải tìm ra Quỷ Phàn lầu, cứu bọn họ ra.
- Cô thật gàn bướng.
Trần Khác lắc đầu cười khổ nói.
Ai ngờ cô gái dựng chân mày, nói:
- Nếu như là muội muội của ngươi bị kẻ xấu cướp đi, ngươi sẽ mặc kệ sao?
- Sẽ không.
Trần Khác lắc đầu đáp:
- Phải tìm khắp chân trời góc bể, ta cũng phải tìm cho ra cô ấy.
Cô gái gật đầu nói:
- Vậy là đúng rồi, tiểu Hoàn với ta tình như tỷ muội, bọn họ có thể coi cô ấy là tôi tớ, nhưng ta thì không thể, huống hồ cô ấy là do đi cùng ta mà bị bắt…
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đầy vẻ kiên quyết nói:
- Vì vậy ta nhất định phải cứu cô ấy ra.
Nói xong, cô thở dài, rồi lại đột nhiên cười nói:
- Không biết vì sao tâm trạng ta thấy tốt hơn rất nhiều rồi.
- Phải cười nhiều một chút, cười lên mới thấy giống con gái…
Trần Khác phát hiện, đùa với cô gái hung dữ này thật sự vô cùng hứng thú.
- Hừ..
Cô gái thả lỏng, trong lòng không còn sót lại điều gì nữa, rồi cô đứng lên, nói:
- Ta đi đây.
- Cô có biết vì sao tự cô không tìm ra được bọn người Vô Ưu Động không?
Trần Khác lúc này mới nghiêm mặt hỏi.
- Vì sao?
Trần Khác cười nói:
- Ngồi xuống nói. Ta không quen ngửa mặt lên nhìn.
Cô gái hậm hực ngồi xuống.
- Thứ nhất, cô cưỡi một con chiến mã uy phong thế này đi khắp nơi, ngưu quỷ xà thần nhìn thấy cô từ xa đã trốn hết.
Cô gái nghĩ ngợi, đáp:
- Cũng đúng, vậy ta không cưỡi ngựa nữa.
- Muộn rồi. Loanh quanh hai tháng, ai không nhận ra gương mặt cô?
Trần Khác lắc đầu nói tiếp:
- Cho nên cô có đi như thế hai năm cũng không tìm thấy bọn họ.
Cô gái cau mày, khẽ bặm môi, hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Trần Khác đáp:
- Cô hãy trả lời một câu hỏi của ta trước. Nếu như tìm thấy bọn nguời Vô Ưu Động, cô dự định sẽ làm gì?
- Ta tự có cách.
Cô gái lạnh lùng đáp. Chợt nhận thấy thái độ này không ổn, liền nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần xác định được vị trí, tất sẽ có cấm quân đến tiêu diệt.
Trần Khác thở nhẹ, thầm nghĩ “may mà cô không nói rằng ta sẽ một mình đánh tới”, rồi liền nói:
- Nghe ta một câu, đừng có phí công đi loanh quanh như vậy nữa, về nhà nghỉ ngơi hai ngày, chờ đến chợ đêm thì đi. Chờ bọn bắt cóc ra tay, tìm hiểu kỹ hơn, mới có thể tìm thấy hang chuột.
- Cách này của ngươi ta đã từng nghĩ đến rồi.
Cô gái liếc nhìn hắn, ý là trong mắt ngươi ta ngốc đến vậy sao?, rồi nói:
- Mấy chợ đêm ta đều đi rồi, nhưng người đông nghìn nghịt, làm sao phân biệt được bọn bắt cóc?
- Trí thông minh này của cô, nói với cô cũng không thể nói rõ được.
Trần Khác thở dài nói tiếp:
- Ta mệt rồi, ta tiễn cô đi một đoạn.
- Ngươi..
Cô gái nghi ngờ liếc hắn một cái.
- Đêm nay trăng treo trên cành liễu.
Trần Khác nói:
- Không tiễn nữa.
Nói xong liền cúi xuống đọc sách.
Cô gái thầm nghĩ, “ta còn chưa trả lời mà”, nhưng Trần Khác đã không còn muốn để ý tới tâm tư nàng, nàng lại càng không chủ động cất lời, nhìn hắn thật sâu, rồi bước đi.
Cô gái bước đi không lâu, Trần Khác cũng thu xếp rời đi. Về đến trường học, Tống Đoan Bình mới tiếp cận nói:
- Ngươi thật sự muốn trông cậy vào tiểu cô nương đó sao?
- Nếu không thì phải làm thế nào? Tiểu vương gia không dám làm bừa, chúng ta ai cũng không dựa được vào.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Mấy ngày ta đã nghĩ rồi, bị động không phải là phong cách của chúng ta. bắt buộc phải chủ động xuất kích.
Tống Đoan Bình nói:
- Lời nói của tiểu cô nương kia đáng tin sao? Cô ta thật sự có thể đưa cấm quân tới sao?
- Nếu không có sự tự tin này thì sao cô ta đi loanh quanh trên phố như con ngốc.
Trần Khác chỉ vào đầu nói:
- Vậy chỉ có thể nói rõ cô ta không phỉ là người ngu ngốc bình thường.
Hắn cười cười, rồi nói ra những căn cứ của mình:
- Chiến mã của cô ta, tùy tùng của cô ta, thậm chí tác phong của cô ta đều mang phong cách trong quân đội. Ta nghĩ, cô ta chắc hẳn là một vị nữ tướng cao cấp nào đó.