Nhất Thế Tôn Sư Chương 33 :Lâm Tịch đại sư.



    Nhất Thế Tôn Sư
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    QUYỂN I: THIẾU NIÊN HIỆP KHÍ
    Chương 33 :Lâm Tịch đại sư.

    Dịch giả: archnguyen1984
    Nguồn: bachngocsach



    Trương Viễn Sơn trầm ngâm một lát rồi vui vẻ nói. “Chn Định sư đệ chính là đồ đệ tốt của gia sư, tên hiệu là Trảm Nghiệp Pht Đao.”

    “Trảm Nghiệp Pht Đao?” Lâm Biệt Tuyết lẩm bẩm nhắc lại rồi cười lớn. “Hóa ra Chân Định sư đệ cũng là đồ đệ của cao nhân lánh đời.”

    Trảm Nghiệp Pht Đao sao? Mạnh Kỳ trề môi, ra vẻ không hài lòng với ngoại hiệu mà Trương Viễn Sơn đặt cho mình. “Ta mà lại cam lòng dùng đao sao?”



    Nghĩrồi mỉm cười cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm trà nhỏ rồi bảo. “Đều là khổ hải mà thôi, thế ngoại thì có gì khác đâu”, đồng thời trong lòng vô cùng tiếc nuối khi nhìn xuống tăng bào rách rưới, nhuốm đầy máu địch nhân giờđã khô thành màu xám đen. Còn gì là phong thái của cao tăng đắc đạo xuất trần nữa!

    “Thú vị, thú vịlắm!” Lâm Biệt Tuyết cũng mỉm cười, nâng chén ngửa đầu uống cạn.

    “Trảm Nghiệp Pht Đao?” Đám người Ngụy Vô Kỳ trong khách điếm thì thào bàn tán, bọn họ chưa từng nghe qua tên hiệu này trước đây nhưng nếu Trương công tử đã nói thì vịChân Định này nhất định bất phàm. Bọn họ chỉlà đám người phàm kiến thức nông cạn, đối với sự tình bên ngoài Hà Lạc thì không biết bao nhiêu.

    Trương Viễn Sơn quay qua nhìn đám người Tề Chính Ngôn rồi lại nhìn Lâm Biệt Tuyết. “Tại hạcó khách nhân tới chơi, xin Lâm huynh thứlỗi cho!”

    Lâm Biệt Tuyết khoát tay. “Lâm mỗ cũng phải trở về phòng điều tức. Đóa Nhi Sát sai người đánh lén, chúng ta không thểkhông đề phòng, tốt nhất là nên chuẩn bịsẵn sàng tâm lý.”

    Sau khi cáo biệt Lâm Biệt Tuyết, Trương Viễn Sơn dn bọn người Mạnh Kỳ lên tầng ba khách điếm, vừa đi vừa cười bảo. “Chân Định sư đệ, Tề sư đệ, thân mình các ngươi nhuốm đầy máu đen, quần áo thì rách rưới đủ thấy các đệ đã vất vảthế nào. Nhiệm vụ lần này không dễ, nhưng các đệ có thểbảo toàn nhân lực, không mất người nào thực khiến người khác tâm phục.”

    “Cũng vì không gặp phải địch nhân Khai Khiếu.” Tề Chính Ngôn đáp.

    “Đúng rồi, không đuổi kịp các ngươi nhưng ta nghe ngóng tin tức thì được biết thủ hạcủa Đóa Nhi Sát có tứđại Tiên Thiên cao thủ: Trấn Hà Lạc – Quan Hạo Nhiên, Bách Biến thư sinh Quảng Thừa Vọng, Bạch Mi ác lang Bác NhĩHàn cùng với Chưởng Thượng Càn Khôn – Thang Thun. Các đệ phải cẩn thn ba người còn lại đó.”

    Dừng lại trước một cánh cửa, Trương Viễn Sơn gõ nhẹ.

    “Vào đi.” Thanh âm Giang ChỉVi vang lên như tiếng hoàng oanh, từ trong phòng truyền ra.

    Đẩy cửa bước vào, Mạnh Kỳ thấy Giang ChỉVi đang khoanh chân ngồi xuống, Bạch Hồng Quán Nht kiếm được tuốt ra khỏi vỏ đặt ngang trên đầu gối phản chiếu ánh nắng mặt trời trở nên bừng sáng. Bên cạnh đó là một thiếu phụ ngồi bên cạnh bàn nước, hai tay đùa nghịch với chén trà trước mặt.

    “Tiểu hòa thượng, các ngươi vừa có một quãng thời gian tht thú vịa!” Tra kiếm vào vỏ, Giang ChỉVi mỉm cười, “ta thì tht nhạt nhẽo, vất vảlắm mới tìm được một đối thủ thì lại bịTrương sư huynh cướp mất.”

    Nhìn thấy mấy người Mạnh Kỳ còn nguyên không bỏ mạng người nào, tâm tình trong lòng nàng bỗng trở nên vui vẻ lạthường.

    “A di đà Pht! Ngã Pht vốn từ bi, bần tăng cũng không muốn sát sinh nhưng không giết đểgiữ, chết đểtái sinh, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?” Mạnh Kỳ nhớ lại mấy mẩu đối thoại từng cóp nhặt được, cao giọng đáp.

    “Ha ha…, cái miệng của ngươi không giống với người xuất gia chút nào.” Giang ChỉVi không giấu niềm vui trên mặt, Trương Viễn Sơn ở bên cạnh cũng chỉbiết lắc đầu rồi bt cười.

    Sau đó, Giang ChỉVi quay sang thiếu phụ bên cạnh giới thiệu. “Vịphu nhân này là Kha Bích Quân, có thực lực Súc Khí tiểu thành. Lúc đột phá vòng vây nàng cũng bỏ ra không ít khí lực.”

    Mạnh Kỳ nghe xong gt đầu, quay lại giới thiệu hai người Hướng Huy và Tiểu Tử cô nương, rồi hỏi. “Vịcòn lại đâu rồi? Chẳng lẽ…”

    “Vương Tấn Vương đại hiệp là cao thủ đã khai mở Nhãn Khiếu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên đã tới Thiếu Lâm không ở chỗ này đi đi lại lại, vui vẻ như đám tiểu bối chúng ta.” Trương Viễn Sơn bình thản trảlời.

    Mạnh Kỳ nghĩtới nhiệm vụ chính tuyến thì hỏi tiếp. “Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứnhất rồi sao? Nhiệm vụ chính tuyến thứhai là gì?”

    “Tối qua chúng ta vào chùa gặp Phương Trượng đại sư, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứnhất đã nhn được thiện công ban thưởng rồi, tuy nhiên lai lịch của chúng ta không rõ ràng nên bọn họ không dám đểchúng ta ở trong chùa. Chúng ta đành xuống núi, lấy lý do còn phải trao đổi cách tra khảo nội gián sau này.” Giang ChỉVi kể. “Nhiệm vụ chính tuyến thứhai là bám trụ Thiếu Lâm, phòng thủ cho tới thời khắc cuối cùng. Nếu hoàn thành sẽ được ban thưởng 100 thiện công, thất bại sẽ bịkhấu trừ.”

    Dừng một lát, nàng nói. “Các ngươi cũng không cần quá lo lắng, bọn họ chắc sẽ gọi các ngươi vào chùa đểxác minh.”

    Nghe xong, tâm tình Mạnh Kỳ liền ổn định trở lại, cười hì hì. “Trương sư huynh, còn bộ quần áo thừa nào không? Bộ quần áo hiện giờtrông tht thảm hại.”

    Trương Viễn Sơn cười ha ha. “Đã sớm chuẩn bịcho các đệ rồi. Chân Định, Tề sư đệ cùng Hướng Huy theo ta tới nơi tắm rửa, thay đổi y phục.”

    ***

    Tắm rửa thay y phục xong, thân thểliền trở nên nhẹ nhàng thư thái, chờmột lúc thì Đức Quang tới kêu đám người Mạnh Kỳ vào gặp Phương Trượng đểhỏi rõ sự tình nội gián.

    Đường núi quanh co trồng đầy thông xanh, Mạnh Kỳ càng đi càng thấy quen thuộc.

    “Đây không phải là con đường ta vn gánh nước qua hay sao?” Mạnh Kỳ vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc nhìn sang phía Giang ChỉVi cùng mấy người ở bên cạnh thì thấy bọn họ cũng gt đầu lại với hắn.

    “Cảnh sắc ở đây rất giống với chùa Thiếu Lâm ta đang ở, không biết tăng nhân ở đây thì sao?” Mạnh Kỳ thầm hỏi.

    “Tâm Tịch đại sư là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, chỉthiếu chút nữa là bước vào cảnh giới Tiên Chân, khi gặp các ngươi nhớ giữlấy lễ nghĩa cho đúng.” Trương Viễn Sơn chm rãi giải thích rồi nhắc nhở mấy người mới đến.

    “Trương thí chủ quá lời rồi, tuy nhiên ở trong Pht môn chúng ta không gọi là cảnh giới Tiên Chân mà gọi là Thiền Cảnh.” Đức Quang mỉm cười nói.

    Cùng lúc đó, trong đầu Mạnh Kỳ lại vang lên giọng nói của Giang ChỉVi. “Bố trí ở trong này rất giống với chùa Thiếu Lâm ngoài thế giới thực, ngươi chớ tỏ ra ngạc nhiên quá đỗi. Luân Hồi thế giới còn chứa rất nhiều điều bí ẩn.”

    Được Giang ChỉVi nhắc nhở trước, Mạnh Kỳ bước vào cửa chùa, đi xuyên qua quảng trường, qua đại điện cùng sân nhỏ lúc trước mà không biểu lộ ra cảm xúc gì, nhưng thần tình trong lòng thì rất kinh ngạc như không phải mình đang đi trong thế giới Luân Hồi mà đang hành tẩu cùng đám sự đệ Chân Tuệ, gánh nước, luyện võ, tụng kinh….

    “Đinh đang…”, tiếng chuông ngân vang kéo Mạnh Kỳ trở về thực tại, cũng đồng thời mang những nghi vấn trong lòng hắn tạm nén xuống.

    Bước vào Đại Hùng bảo điện, Mạnh Kỳ nhìn thấy mười mấy tăng nhân mặc tăng y màu vàng, còn có một vịtăng nhân mặc áo cà sa, hàng lông mày trắng muốt thưa thớt, làn da mỏng hằn đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt rất mực hiền hòa và trong sáng.

    “Các vịthí chủ liều mình vì Thiếu Lâm, lão nạp vô cùng cảm kích!” Tâm Tịch đại sư chắp tay trước ngực, tuyên một tiếng Pht hiệu.

    “Man tộc hung ác là địch nhân của tất cảmọi người trong thiên hạ, bọn bần tăng chỉđang dốc chút sức mọn bảo vệ cho giang sơn đất nước mà thôi.” Mạnh Kỳ hơi ngẩng đầu đáp, rồi rút từ trong ngực áo ra bản danh sách nội gián mà Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đưa cho.

    Tâm Tịch đại sư khẽ gt đầu, đưa tay vẩy nhẹ, tờgiấu mỏng liền bay lên như ngọn liễu trong gió, rơi vào trong tay.

    Vừa lúc đó, Mạnh Kỳ phát hiện thấy trên Kim Thân pht tượng, dưới ánh nến hiện ra mấy dòng chữ. “Danh sách nội gián đã được mang đến Thiếu Lâm, nhiệm vụ chính tuyến thứnhất được hoàn thành, mỗi người được ban thưởng 50 thiện công.”

    “Nhiệm vụ chính tuyến thứhai mở ra: thủ vững Thiếu Lâm cho tới giờphút cuối cùng, không được bỏ trốn. Nếu thành công sẽ được ban thưởng 100 thiện công, thất bại sẽ bịkhấu trừ 100 thiện công.”

    Sau một lát mấy dòng chữliền biến mất, Mạnh Kỳ như trút được tảng đá lớn vn đè nặng trong lòng, đứng im chờđợi.

    Tâm Tịch nhìn một lượt rồi gt đầu, cuối cùng thở dài. “Trần thế lắm dụ hoặc, dù là tăng nhân xuất gia cũng không tránh khỏi có người lầm đường lạc lối. Lần này nhờcó các vịthí chủ liều chết mang tới danh sách này, nếu không hu quảtht khó mà lường được.”

    “Phương Trượng đại sư có thần công cái thế, Đóa Nhi Sát dù có mang đông đảo cao thủ tới tp kích cũng sẽ không phá được Thiếu Lâm. Mấy người chúng ta chỉlà mấy bông hoa được dệt thêm trên tấm thảm vốn đã rất sặc sỡ mà thôi.” Trương Viễn Sơn khách khí đáp lời.

    Tâm Tịch đại sư lắc đầu. “Người xuất gia không nói dối, nếu bọn chúng có nội gián bên trong rồi nội ngoại hợp sức thì chúng ta không dễ đểthủ vững quan ải, rất khó ngăn cản đại quân của Đóa Nhi Sát. Hơn nữa, lão nạp đã sắp thành người thiên cổ, võ công đã không còn được như khi còn trẻ mà Đóa Nhi Sát được xưng là đệ nhất cao thủ của Man tộc, ra tay động chân là khiến cho phong khởi vân động. Lão nạp không dám chắc có thểngăn trở được, chỉmong dùng tấm thân tàn này tìm được cách nào đó tạm thời chế trụ hắn.”

    “Phương Trượng, nhất định không được làm vy! Người phải lưu lại đểmưu đồ ngày sau chứ.”

    “Sư phụ, người danh chấn giang hồ đã mấy chục năm, chính là biểu tượng của Thiếu Lâm chúng ta. Chỉcần người còn, dù cho sơn môn có bịphá hủy thì Thiếu Lâm vn sẽ vững bền trường tồn.”

    Mấy vịthủ tọa trưởng lão đồng loạt cất lời khuyên can.

    Tâm Tịch đưa tay phải lên, trầm giọng. “A di đà Pht! Các ngươi đều là người xuất gia, vì sao còn tham luyến thân xác hồng trần?”

    Nói xong, nhìn đám người Mạnh Kỳ mỉm cười. “Lão nạp muốn biết thêm về chuyện các vịbịchặn đường đuổi giết, không biết có thểkểlại cho lão nạp biết không?”

    Mạnh Kỳ hy vọng có thểtừ đây mà có được sự tín nhiệm của bọn họ nên gt đầu đáp. “Mời đại sư cứđặt câu hỏi.”

    Tâm Tịch đại sư lần lượt hỏi mấy người trong nhóm Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn cùng Hướng Huy và Tiểu Tử cô nương về chi tiết hành trình và những việc phát sinh trong quãng đường vừa rồi. Phàm là những việc không liên quan tới xuất xứlại lịch, bọn người Mạnh Kỳ đều nói ra hết thảy sự tht.

    Tâm Tịch đại sư bình tĩnh lắng nghe cho tới cuối cùng.

    “Lão nạp già rồi nên có lúc sinh ra hiếu kỳ cổ quái, tht cảm tạmấy vịđã không ngại so đo, thỏa mãn cho lão nạp.” Tâm Tịch đại sư cười mỉm rồi quay lại phân phó tăng lữ. “Các người di an bài cho mấy vịthí chủ này…”

    Chưa dứt lời, từ trong đám người đứng chờtrước mặt Mạnh Kỳ bỗng lao vút ra một thân ảnh nhanh như quỷ mị, bàn tay hóa thành chưởng nhằm vào ngực Tâm Tịch.

    Áo cà sa liền tung bay đánh lui đạo thân ảnh này, đồng thời từ miệng Tâm Tịch đại sư thổ ra một ngụm máu tươi.

    “Hướng Huy?” Mạng Kỳ bấy giờmới kịp bừng tỉnh, nhn ra người vừa ra tay chính là đồng bạn trong nhóm của mình.

    “Ha ha, đại tướng quân nhờta gửi lời vấn an Phương Trượng đại sư!” Hướng Huy cam giọng cười lớn, rất nhanh trốn ra ngoài đại điện.

    Đứng chắn ở hướng đó là tăng nhân Kha Bích Quân có võ công khá thấp nên chỉmột chưởng đã bịHướng Huy đánh bay.

    “Thành công rồi!” Hướng Huy thầm mừng rỡ.

    Đột nhiên, một đạo kiếm quang lóe lên, hàn ý nhằm thảng mi tâm của hắn phóng tới khiến hắn phải dừng lại chuyển thân tránh né, nhưng đạo kiếm quang như có linh tính, dù hắn tránh né thế nào thì vn cảm nhn được mi tâm đau đớn khác thường.

    “Đây là kiếm pháp gì vy?” Hướng Huy hoảng sợ tự vấn.

    Tâm Tịch đại sư đứng ở bên thốt lên. “Bách Biến Thư Sinh!”

    Mạnh Kỳ chợt hiểu, thì ra Hướng Huy đã bỏ mình trong trn tp kích lúc trước, rồi sau đó bịBách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng cải trang thay thế.

    Nghĩtới địch nhân đáng sợ đã ở bên cạnh hắn suốt hơn một ngày đểchờthời cơ, Mạnh Kỳ không rét mà run.

    “Tht may vì mục tiêu của hắn không phải là mình!”


Nguồn: tunghoanh.com/nhat-the-ton-su/quyen-1-chuong-33-Bwqbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận