Nhận Tội Với Em Chương 7


Chương 7
Lúc Thiên Tầm trở về nhà thì đã là hơn một giờ đêm.

“Cám ơn anh đã đưa tôi về.” sau khi xuống xe, cô nhìn Sam¬my nói.

“Đi ngủ sớm một chút, tránh cho đôi mắt có quầng thâm, lại trở nên xấu xí.”

Cô làm mặt quỷ với Sam¬my .”Biết rồi!” Thiệt là, không biết ai trễ như vậy mới cho cô về, lại còn không chút xấu hổ dạy dỗ cô.

Xoay người, đang muốn đi về cửa nhà trọ, cô đột nhiên nhớ ra mình quên lấy túi xách, vội quay lại.

“Sam¬my! Chờ một chút!”

“Có việc gì?”

Đầu Thiên Tầm cúi vào trong cửa sổ xe, mặt cười cười.” Tôi quên cầm túi xách!”

Cạnh dãy nhà trọ, ở chỗ kín đầu hẻm, một đôi mắt sáng rực trong bóng tối lóe lên lửa giận hừng hực, thẳng hướng thiêu đốt đôi nam nữ mập mờ.

Đường Sĩ Thành ở đây đã lâu, trong ngọn gió đêm lạnh lùng, nhẫn nại chờ bóng dáng giai nhân.

Đợi được, lại là một màn khiến người ta nóng giận.

Thiên Tầm ngồi xe của người đàn ông kia trở về, chiếc Cadillac cao quý màu đen phát sáng dưới ánh đèn đường, tại lúc nửa đêm mật mờ này, một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe của người đàn ông, đã nói rõ quan hệ của hai người không tầm thường, hơn nữa cô xuống xe, nhưng vẫn không nỡ đi. . . . . .

Từ góc độ này nhìn lại, chỉ nhìn thấy nửa người dưới của cô, chiếc mông tròn xinh đẹp đầy khêu gợi lộ ra bên ngoài, đùi thon mê người dưới váy ngắn, cùng với đôi giày cao gót màu đỏ: mà nửa người trên của cô, là đưa vào trong cửa sổ ở phía ghế lái, động tác mập mờ như vậy, người không có kinh nghiệm cũng có thể đoán ra bọn họ đang làm gì!

Nổi giận!

Cằm Đường Sĩ Thành căng chặt, trong mắt lóe ra hàn phong nguy hiểm, điếu thuốc chưa hút bị năm ngón tay nắm chặt bóp tắt, cho dù bị tàn thuốc nóng bỏng thiêu đốt lòng bàn tay, anh cũng không cảm thấy đau .

Tròng mắt đen sâu không thấy đáy, trừ hai người kia, cái gì cũng không nhìn không rõ.

Trong quá khứ, đối với những người phụ nữ từng kết giao, khi chia tay, anh vẫn có thể bình tâm tĩnh khí chúc phúc đối phương, thống khoái chấm dứt. Vậy mà, chính mắt thấy được Thiên Tầm ngã vào lồng ngực của người đàn ông khác, nội tâm rung lên như muốn xé rách sự kiêu ngạo cùng tỉnh táo của anh từ trước đến giờ.

Anh từng thắng vô số vụ kiện, gặp qua đủ loại trường hợp, cho dù phải đối mặt với bất kỳ sự việc khó khăn đầy tính khiêu chiến nào, anh vẫn đều có thể nhẹ nhàng giải quyết; nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên từ sâu trong nội tâm đang xâm cắn lý trí của mình.

Sự quan tâm của anh đối với cô, so với bản thân tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.

Sam¬my tìm được chiếc túi xách nằm ở phía sau ghế ngồi.

“Cầm đi, tiểu mơ hồ!”

“Hì hì, thật ngại, Thanks!”

“Đừng quên ngày mốt phải chụp ảnh.”

“Yên tâm, tôi là người có trách nhiệm trong công việc rất cao đó! Trước khi ngủ sẽ nhớ mát xa mặt, mỗi ngày, 24h chăm chỉ làm bảo dưỡng, được chưa?”

“Rất tốt, đi đây.”

Cô rời khỏi cửa sổ, đứng bên đường vẫy tay với anh, mắt nhìn thấy chiếc xe đã đi xa, vừa cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, vừa đi về phía cửa chính, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh có người.

Đứng ở trước cửa, đang định cầm thẻ từ mở khóa thì bất ngờ bị một bàn tay nắm chặt, cô hoảng sợ vội ngẩng đầu, miệng mở to chuẩn bị cất lên tiếng thét chói tai, may mắn kịp thời thấy rõ người tới, cô vội đem tiếng kêu vừa tràn tới cổ họng, hóa thành thở phào nhẹ nhõm.

“Thì ra là anh.”

“Đi!” Không nói gì, anh bá đạo lôi kéo cô, rời khỏi cửa chính.

“Đi đâu?”

Anh không trả lời, sắc mặt khó coi giống như ăn phải mười cân thuốc nổ.

“Chậm một chút —— Sĩ Thành, chân em đau ——“ cả ngày mang giày cao gót, chân của cô sớm đã không chịu nổi, ê ẩm phát đau, bị anh lôi đi nhanh như vậy, vết thương nặng thêm, hại cô lảo đảo, không ngã nhào cũng đã rất gắng sức.

Anh đang giận cái gì chứ? Cô cũng không chọc anh. Nhớ tới hình ảnh lạnh lùng của anh lúc chiều, cộng thêm hành động hiện tại, một cỗ uất ức xông lên tim, khiến lòng cô chua xót.

Đường Sĩ Thành không đếm xỉa đến kháng nghị của cô, kiềm chế cổ tay trắng mịn, mở cửa xe, để cho cô ngồi vào trước, mình thì lên ghế lái, đóng cửa lại, tra ổ khóa.

“Sĩ Thành, anh rốt cuộc ——” tức cái gì? Ba chữ này còn chưa kịp thốt ra, liền bị anh kéo lên trước, nóng giận cắn nuốt.

Nụ hôn của anh, tràn đầy sự chiếm giữ, bá đạo mà mãnh liệt. Giờ khắc này, anh rốt cuộc đã xác định được tâm ý của mình, thừa nhận sự thật anh vẫn luôn chống cự.

Anh không cách nào buông cô ra!

Trong nhà thiếu cô, cái gì cũng không thoải mái!

Về nhà không còn là chuyện vui sướng nữa!

Ăn cái gì cũng biến thành tẻ nhạt, vô vị!

Trên công việc, những nỗ lực không có người chia sẻ!

Đối với tương lai cũng ít đi vài phần mong đợi!

Tóm lại, không có cô bên người, anh làm chuyện gì cũng đều không còn cảm thấy hứng thú! Hơn nữa tình huống có khuynh hướng càng thêm nghiêm trọng, điều này khiến anh phải đối mặt với thực tế, Thiên Tầm không giống những người phụ nữ trước kia.

Anh không cách nào khống chế sự ảnh hưởng từ cô, bởi vì cô đã chinh phục trái tim của anh.

Anh đã quen có cô làm bạn, không thể tiếp nhận bất kì một ai khác.

Cô gái này thành công mang cho anh cảm giác ngọt ngào đến nghiện, không cách nào buông tay.

Thiên Tầm gần như không thở nổi, rất nhiều nghi ngờ, nhưng cô không có cơ hội hỏi, anh mãnh liệt hôn cô, dường như muốn chứng minh điều gì, lại giống như đang phát tiết gì đó, đối với con người lí tính từ trước đến giờ của anh mà nói, là lần đầu tiên mất khống chế.

Cô gần như hôn mê, toàn thân mềm nhũn, mặc dù rất muốn biết anh tức giận cái gì, nhưng không sao, nụ hôn này, đã tiêu trừ đi ấm ức trong lòng cô.

Anh. . . . . . vẫn đang ….hôn …. cô. . . . . .

Cho đến khi dục vọng như đợt hạn hán đã lâu được cơn mưa làm dịu, Đường Sĩ Thành mới kết thúc nụ hôn nóng bỏng kéo dài này, nhìn chằm chằm cô, trong tròng mắt dục hỏa vẫn chưa tắt, thấy cánh môi sưng đỏ của cô, lưu lại dấu ấn của mình, lúc này mới cam tâm bỏ qua.

“Vì sao muộn như vậy mới về?” ngữ điệu lại hồi phục sự tỉnh táo, cùng chính anh mấy phút trước hoàn toàn bất đồng, khiến người ta kinh ngạc không hiểu, hoài nghi người mất tự chủ vừa rồi có phải là anh không?

“Ừ. . . . . . Cùng bạn ăn cơm.” Cô thở hổn hển, nhẹ nhàng đáp, vừa rồi bị nụ hôn nóng bỏng công kích, khiến đầu óc cô trống rỗng, nhịp tim vẫn chưa ổn định lại!

“Nhất định là bạn rất thân, mới có thể ăn lâu như vậy.” Trong mắt anh lửa ghen đang điên cuồng thiêu đốt, nhưng vẻ mặt lại không tiết lộ nửa phần cảm xúc, ngữ điệu ôn hòa êm ái, càng khiến người nghe không hề phòng bị, trong giọng nói khàn khàn mang theo nhu tình tựa như thôi miên, làm cho người ta không tự chủ buông lỏng.

“Cũng được, chúng em nói chuyện rất hợp ý, trễ như vậy, là bởi vì sau đó lại đi hát KaraokeTV, nên bây giờ mới về”

“Một nhóm người đi hát, trễ như thế cũng là rất bình thường .”

“Không có…, chỉ… hai người mà thôi.”

Sâu trong con ngươi đen nổi lên một ngọn lửa như gió lốc mang theo ánh sáng sắc bén , cô nam quả nữ ở chung một phòng, rất khó khiến người ta không nghi ngờ?

“Chỉ hai người? Không cảm thấy nhàm chán sao?”

“Phần lớn là bạn của em hát, em chỉ phụ họa, bởi tâm tình anh ấy không tốt, nên em theo giúp anh ấy mà thôi, dù sao em cũng không giành được Microphone, không thể làm gì khác hơn là ngồi nghe , huống chi chỗ đó thức ăn không tệ, ăn thật ngon.” Cô thành thật tự thuật hành trình hôm nay, chỉnh lại quần áo bị hành động cuồng dã vừa rồi của anh kéo lệch.

Cô có cảm giác, tối nay Sĩ Thành không giống bình thường, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.

Anh. . . . . . có chuyện muốn nói với cô sao? Lòng như con nai nhỏ chạy loạn.

Đường Sĩ Thành cẩn thận quan sát biểu tình của Thiên Tầm, giọng nói bình thường, vẻ mặt cũng không chột dạ, nếu như thật sự cùng người đàn ông kia xảy ra chuyện mập mờ gì, cô không thể gạt được anh, bởi vì cô không giỏi nói dối, nếu cô nói dối con ngươi sẽ đảo tới đảo lui, còn không tự chủ nắm chặt tay, bí mật này, chỉ có anh biết.

Cô vẫn là cô gái nhỏ mà anh yêu thích nhất, không có tâm cơ, không giỏi nói dối, đây cũng là lý do vì sao anh không muốn xa rời cô, trong cuộc sống luật sư luôn dùng”Não” quá nhiều, ở cùng với cô, anh có thể hoàn toàn buông lỏng.

Lo lắng nặng nề trong lòng, phút chốc tiêu trừ, anh thoải mái rồi, nhưng cái này cũng không biểu thị cho việc hoàn toàn không đề phòng.

“Vì sao trễ như vậy anh vẫn còn ở đây?” Cô không nhịn được hỏi, giọng nói toát ra ý dò xét.

“Anh muốn gặp em.”

“Vậy anh cũng không thể vừa thấy mặt, không giải thích gì đã lôi kéo em lên xe, còn hôn người ta, em bây giờ không phải là bạn gái của anh, anh không thể thích làm gì em thì làm.” Cô thu hồi bàn tay bị anh cầm, biểu thị rõ ràng, cô không thuộc quyền sở hữu của anh.

“Em không phải cũng rất thích sao?” Mặc dù dưới cơn thịnh nộ hôn cô, nhưng anh vẫn rất rõ ràng, cô không hề phản kháng, còn rất say mê.

Cô xấu hổ, hai gò má nhuộm đỏ, không nhịn được tức giận nói: “Em có thích hay không không liên quan đến anh, còn nữa, xin mời anh giải thích, buổi trưa lúc ở nhà hàng vì sao anh nghiêm mặt như người xa lạ vậy? Còn có vừa rồi vì sao anh tức giận?”

“Tức giận? Ai nói?”

“Còn trợn mắt nói dối, ai cũng thấy đuọc.”

“Anh không tức giận, chỉ rất lo lắng, bởi vì em vẫn chưa về, cho nên khi nhìn thấy em thì mới chịu đựng không được dùng sức hơi mạnh, anh hôn em bị thương rồi hả ?”

Mỗi khi anh lấy ánh mắt thâm tình dịu dàng nhìn cô thì cô sẽ mềm lòng, gây gổ cũng phải có đối tượng, nếu không biết cùng ai ầm ĩ. Cô cố tránh ánh mắt nóng rực của anh, nhắc nhở mình phải giữ vững nguyên tắc, nếu không mọi cố gắng đều sẽ uổng phí.

Điều cô muốn nghe , cũng không phải những lời nói nhu tình mật ý bên ngoài, cái cô cần chính là lời hứa của anh, trước khi anh nguyện ý cho cô cam kết, cô sẽ không khuất phục .

“Thiên Tầm, chuyển chỗ được không?”

Cô kinh ngạc giương mắt, ánh mắt mong đợi nhìn anh.”Anh nói là. . . . . .”

“Anh thừa nhận một ngày không có em, cuộc sống như mất đi niềm vui; sáng sớm không uống được cà phê em pha, cả ngày anh đều cảm thấy không thoải mái; khuya về nhà, không có em mỉm cười nghênh đón, trong nhà một chút sức sống cũng không có, anh nhớ những ngày có em truớc kia, anh muốn em trở lại.”

Hắc, anh rốt cuộc biết tầm quan trọng của cô rồi !

Tim cô đập nhanh hơn, nhưng cố gắng khắc chế không quá hưng phấn, cố ý bĩu môi, nhìn như không quan tâm, không để sự đắc ý trong lòng biểu hiện ra mặt.

“Trở về? Em cũng không phải là gì của anh, lấy tư cách gì trở về ‘nhà anh’?”

“Em là của người phụ nữ của anh.”

Người phụ nữ của anh? Không phải vợ?

“Em không muốn làm một người không danh không phận.” Cô nghênh đón ánh mắt của anh, thanh minh lần nữa.

“Anh yêu em, Thiên Tầm, trừ hôn nhân, cái gì anh cũng có thể cho em, dù cho không kết hôn, cũng không đại biểu sự thương yêu của anh giành cho em sẽ thiếu đi phần.nào” Bàn tay nhẹ nhàng bao trùm lên mu bàn tay cô.

Cô không thể tin nhìn anh.”Nếu cái gì anh cũng có thể cho em, vì sao duy chỉ có danh phận là không thể, chẳng lẽ anh nghĩ rằng em không phải là một người vợ tốt?”

“Việc này không liên quan đến chuyện em có phải là một người vợ tốt hay không, chúng ta ở cùng một chỗ vui vẻ như vậy, vì sao em luôn chấp nhất với vấn đề danh phận? Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, đồng nghiệp của anh ngày ngày xử lý những vụ kiện ly hôn, anh đã thấy qua nhiều rôi, kết hôn sẽ chỉ làm cuộc sống của hai người trở nên phức tạp hơn, thật ra thì không có hôn nhân, chúng ta vẫn có thể trải qua cuộc sống giống như vợ chồng, không phải sao?”

Thân phận luật sư, khiến cho anh nhìn qua rất nhiều phương diện thực tế của xã hội cùng những mặt trái cua con người, trước đó, tránh xa nguy hiểm, là thái độ đối với cuộc sống của anh, cũng là bước đường đến với thành công trong sự nghiệp mà anh lựa chọn, điều này đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, đời này anh chưa từng làm ra cam kết như vậy đối với bất kì một người phụ nữ nào khác, Thiên Tầm là người thứ nhất, cũng là người duy nhất.

“Chẳng lẽ. . . . . .anh không có lòng tin đối với em?”

“Không phải, hôm nay cho dù là bất kỳ một người phụ nữ nào khác, tính toán không kết hôn trong lòng anh vẫn sẽ không thay đổi, nếu như em sợ không có bảo đảm, anh có thể đem nhà ở sang tên qua cho em.”

Đúng rồi, vấn đề ở đây là cách nhìn về việc hôn nhân của hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng.

Cô ước mơ cuốc sống vợ chồng, còn anh chỉ muốn ở chung cả đời.

Người đàn ông này căn bản không hiểu, hôn nhân không phải chỉ là một tờ giấy hôn thú mà thôi, nó là một biểu trưng cho lời thề, bày tỏ sự nguyện ý dưới ánh mặt trời, khiến mọi người hiểu được, bọn họ lựa chọn nhau làm bạn trong cuộc sống, sẽ yêu đối phương cả đời, chăm sóc đối phương cả đời, không xa không rời, dù đường đời có mưa to gió lớn, cũng sẽ dắt tay đối phương đi đến cuối cùng.

Đây mới là hôn nhân chân chính, người đàn ông này căn bản không hiểu!

Cô không phải muốn lấy hôn nhân làm sợi dây trói chặt anh, nhưng nếu sau mấy năm yêu nhau, anh chán ghét, quyết định kết thúc cuộc sống hôn nhân, cô tuyệt sẽ không níu giữ, dĩ nhiên, lấy cá tính của anh, chắc hẳn sẽ tặng cô một số tiền kha khá để làm phí bồi thường.

Nhưng những thứ này, cô căn bản không quan tâm, cũng không cần, cái mà cô thật sự để ý là , anh không biết ý nghĩa của việc hai người cùng nhau sinh hoạt ở đâu. Nếu khi duyên phận đi tới cuối cùng, lúc đó lòng cô đã bể tan từng mảnh, biết phải dọn dẹp thế nào?

“Thiên Tầm?” Anh ngơ ngẩn, chỉ vì cặp mắt sáng kia rơi xuống những giọt nước mắt không một lời báo trước, khiến trong khoảng thời gian ngắn anh không kịp ứng phó.

Anh vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt của cô, không ngờ bị cô khống chút cảm kích hất ra.

Thiên Tầm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào anh.

“Em hiện tại trịnh trọng cảnh cáo anh, môi của em cùng thân thể của em, chỉ để cho người đàn ông sẽ lấy em, em không muốn gặp lại anh nữa!”

Mở cửa, cô đi xuống xe, không quay đầu lại, cũng không cho anh cơ hội bắt được tay của cô, dứt khoát mà kiên quyết đi vào cửa chính, ở trước mặt anh, đóng sầm lại.

Đường Sĩ Thành đứng ở ngoài cửa, ngây người một lúc lâu, cửa đóng lại thiếu chút nữa đụng trúng mũi của anh.

Anh đã nói sai cái gì?

Anh cho cô một khu nhà cao cấp, thưởng thức một cuộc sống thoải mái, lãng mạn, vui vẻ.

Như vậy không tốt sao? Cô còn có gì bất mãn?

Anh chưa từng có kinh nghiệm vãn hồi người bạn gái đã chia tay, vì cô phá lệ, mặt dày mày dạn quấn lấy cô, bị nhét vào dưới bàn, như ăn trộm lén lén lút lút, còn bị đá ra cửa !

Anh lại là một luật sư có tiếng, những chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, khẳng định sẽ bị đồng nghiệp của anh cười đến rụng răng.

Anh còn mở miệng cầu xin cô trở lại, ngay cả những lời nói yêu thương buồn nôn rất ít thổ lộ cũng đều đem ra hết, chỉ thiếu không có cầu hôn với cô thôi, vẫn không được sao?

Trừ danh phận, những thứ nên cho cô , một chút anh cũng không keo kiệt.

Nắm chặt hai tay, anh cũng tức giận, bởi vì lúc nhìn thấy cô và một gã đàn ông khác cùng dùng cơm ở nhà hàng, tay của cô đặt lên tay của đối phương thì anh liền rối loạn.

Không chút suy nghĩ bỏ qua bữa tiệc quan trọng, bỏ lại khách hàng lớn, chỉ vì muốn làm rõ quan hệ của người đàn ông kia cùng cô là thế nào. Đi ra khỏi phòng, lại phát hiện bọn họ không có ở đây, anh vội chạy ra khỏi nhà hàng truy tìm bóng dáng của cô, cũng gọi điện thoại cho cô cả đêm nhưng không được, cuối cùng, khốn khổ ngồi chờ ở chỗ này cả một buổi tối.

Anh làm như vậy là vì cái gì?

Thế nhưng cô dùng giọng điệu giống như đang cảnh cáo sắc lang không cho phép anh gặp mặt cô, bắt anh đứng ngoài cửa?

Đủ rồi!

Anh xoay người, sải bước đi lên xe, tức giận dùng sức đóng cửa lại, sự kiên nhẫn của anh cũng có hạn, nếu đây là quyết định của cô, dựa vào phong độ tôn trọng phái nữ của một người đàn ông chân chính, anh sẽ không “quấy rầy” cô nữa, cũng sẽ không ‘dùng mặt nóng đi áp lên cái mông lạnh’.

Phụ nữ không thể quá cưng chiều, đã làm hư liền bắt đầu tùy hứng. Chờ một thời gian sau, khi cô phát hiện anh không hề để ý tới cô nữa thì dần dần sẽ mất kiên nhẫn chạy về tìm anh, anh tin tưởng điều này, bởi vì Thiên Tầm còn yêu anh rất sâu, nụ hôn vừa rồi, chính là chứng cớ xác thực nhất.

Nổ máy, khởi đông xe, anh đạp chân ga, lấy tốc độ cao nhanh chóng lái xe rời đi.

Anh tin tưởng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, cô sẽ thỏa hiệp , chỉ là trong đầu thế nào cũng đuổi không được, lệ quang trong mắt trước khi cô rời đi.

*********

Mặc chiếc váy lụa trắng, tóc búi cao, tạo hình rất thơ mộng, trên mặt cũng được trang điểm hoàn mỹ, điều bất đồng duy nhất, là thái độ của người mẫu.

Xuyên qua ống kính, ánh mắt của An Nật Nhi trở nên sắc bén mà chuyên nghiệp, có thể nắm bắt được cảm giác chính xác, là điều kiện để trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú, đồng dạng, cảm xúc cùng biểu hiện của người mẫu, cũng là những điều nhiếp ảnh gia phải năm bắt đúng lúc và hướng dẫn.

“Ngừng!”

Cô giơ tay lên, ra lệnh cho những nhân viên làm việc tại hiện trường tạm ngừng, ngoắc ngoắc tay với Thiên Tầm, ý bảo cô tới đây.

Nhấc chiếc áo cưới lên, Thiên Tầm đi trên đôi giày cao gót màu trắng, hướng về phía Mật Nhi.

“Sao vậy?”

“Cảm giác không đúng.”

“Cái gì?”

“Lòng cậu không yên.”

Thiên Tầm vội kêu oan: “Nào có, mình rất nghiêm túc.” Cô đã rất rất cố gắng để làm cho tốt công việc của mình.

Mật Nhi nhíu mày.”Đúng nha, rất nghiêm túc cười gượng.”

Thiên Tầm cứng họng, Mật Nhi không chỉ có ánh mắt sắc bén, ngay cả nói chuyện cũng nói trúng tim đen, khiến cho cô không cách nào phản bác, nụ cười giả vờ trên gương mặt cũng không thể tiếp tục.

Mật Nhi phân phó mọi người nghỉ ngơi mười phút, kéo Thiên Tầm đến phòng hóa trang, khi chỉ còn lại hai người bọn họ rồi, mới hỏi rõ ràng nguyên do bên trong.

“Tốt, hiện tại nói cho mình biết chuyện gì xảy ra, chuyện gì khiến cậu không vui?”

“Không có việc gì.” Cô tránh.

Không nói? Tốt!

“Vậy mình thông báo cho mọi người, hôm nay không chụp.”

“A. . . . . . Tại sao? Mình không thật không có việc gì mà.”

“Thật không có việc gì?” ánh mắt Mật Nhi liếc qua , không khách khí chỉ ra vấn đề .”Vẻ mặt cậu cứng ngắc, mắt vô hồn, chụp ra rồi bảo mình làm sao cầm đi gặp người, mặc dù cậu chưa từng trải qua huấn luyện chính quy, nhưng mình coi trọng chính là vẻ tự nhiên cùng đơn thuần chưa qua huấn luyện của cậu, ở trước ống kính của mình , chỉ có thể hiện ra vẻ mặt tốt nhất, chụp hình cũng không phải chỉ cần uốn éo trước ống kính, giả vờ giả vịt là được rồi, nếu không ai cũng có thể làm.”

Thiên Tầm á khẩu không trả lời được, còn bị dạy dỗ đến chột dạ.

“Nét mặt của mình. . . . . . thật rất cứng ngắc?”

“Thật giống nét mặt giả vờ của Michael Jackson.”

Sự bình luận này thật đúng là không chút nể tình nói trúng tim đen của cô, Thiên Tầm khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.”Thật xin lỗi, mình . . . . . đúng thật là tâm tình không tốt. . . . . .”

Mật Nhi thở dài, Thiên Tầm trời sanh đã có tình cảm phong phú, không trải qua huấn luyện, không hiểu được cách đem tình cảm cùng công việc phân tách rõ ràng.

“Là chuyện liên quan đến Đường Sĩ Thành?”

Cô quay mặt.”Đừng nhắc tới người đó.”

An Mật Nhi cảm thấy rất bất ngờ, thật khó nhìn đến cá tính như vậy của Thiên Tầm, trong quá khứ mỗi lần nhắc tới Đường Sĩ Thành, cô không giống một cô vợ nhỏ, thì là giống một cô gái nhỏ, mặc dù không hiểu được chuyện gì đã xảy ra giữa Thiên Tầm và anh ta, nhưng đây là hiện tượng tốt, nói không chừng vì vậy cô ấy sẽ có cơ hội gặp được một người đàn ông tốt hơn. Thật ra đã có không ít người khác phái hướng cô hỏi thăm chuyện về Thiên Tầm.

“Được rồi, không đề cập tới vấn đề này nữa, nhưng cậu có thể tạm thời quên mất anh ta, chuyên tâm chụp hình sao?”

“Có thể!”

Nghĩ đến người đàn ông kia miệng nói yêu cô, lại chết cũng không chịu cưới cô, cô liền tức giận. Cô cũng là người có cốt khí, không phải không có anh ta chuyện gì cũng không làm được, nếu còn không tỉnh lại, thật rất xin lỗi chính mình, lấy lửa giận hóa thành năng lượng, ý chí chiến đấu của cô đang điên cuồng thiêu đốt, vận sức chờ phát động.

Hai cánh tay Mật Nhi để ngang trước ngực, nhắc nhở cô”Không chỉ miệng nói là xong, phải làm được mới tính.”

“Yên tâm, lần này nhất định mình có thể, nếu không mình sẽ không lấy tiền công, đi, bắt đầu làm việc thôi!” Nói xong nhấc chiếc váy dài, tự mình hướng phòng chụp ảnh sải bước đi đến.

Cô quyết định, dùng sự bận rộn để quên những chuyện không vui, tốt nhất bận đến đầu không có thởi gian rảnh để suy nghĩ đến người đàn ông đáng ghét kia, đem bóng dáng của anh đuổi khỏi 113c lòng cô.

Nói đến bận rộn, chính là không thể quá rãnh rỗi, mà nói đến rãnh rỗi, cô liền nghĩ đến Sam-my. Mỗi lần chụp hình, Sam¬my đều sẽ tới giám sát, dù sao anh là người thiết kế áo cưới,nên đương nhiên sẽ tới quan tâm hiệu quả trang phục của mình, đồng thời không quên tìm cô châm chọc kiêm tiêu khiển, khiến lúc nghỉ ngơi cô cũng không được rãnh là một trong những vui thú của anh, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy bóng dáng của người này.

Rõ ràng là anh ta nhắc nhở cô đừng quên hôm nay phải chụp hình, mình lại lười biếng không tới.

“Sam¬my không đến?” Cô hỏi Mật Nhi.

“Hôm nay anh ta sẽ không đến.”

“Ah. . . . . .” Cô không nhịn được, trong lòng có chút thất vọng.

“Không phải cậu có tình cảm với anh ta chứ?”

“Cái gì?” vừa bắt đầu Thiên Tầm còn không hiểu vấn đề của Mật Nhi, nhưng chỉ chốc lát sau hiểu ý, vội vàng kêu oan “Mới không có, mình cùng anh ta chỉ là nói chuyện rất hợp ý, chính là cảm giác giống như giữa anh em, mặc dù anh ấy rất anh tuấn, nhưng mình cũng không bị điện giật …, cậu đừng nghĩ lung tung!”

Mật Nhi yên tâm.”Vậy thì tốt.”

Hai mắt Thiên Tầm đột nhiên tỏa sáng, bừng tỉnh hiểu ra.

“Hắc, sao cậu lại quan tâm như vậy? Chẳng lẽ cậu đối với anh ấy. . . . . .”

“Không thể nào.” ba chữ tùy tiện thốt ra, liền trực tiếp đem lời nói của Thiên Tầm bác bỏ.

“Thật?”

Trên mặt Mật Nhi không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu lúng túng nào, thật giống như đang trả lời một chuyện rất bình thường.

“Mình cùng anh ta là không thể nào.”

“Tại sao? Hai người là bạn tốt, còn là đồng nghiệp tốt mà.” Thật ra thì dáng dấp Mật Nhi rất đẹp, chỉ là không thích ăn mặc thôi, luôn là một cái quần jean cộng thêm một cái áo T shirt rộng, có cảm giác trung tính, thái độ lại không dây dưa dài dòng, làm cho người ta cảm thấy cô rất có cá tính.

Nếu như cô chịu ăn mặc, tuyệt đối sẽ làm người ta kinh ngạc vạn phần.

Mật Nhi chỉ bình thản trả lời.”Về sau cậu sẽ biết.”

Biết? Biết cái gì?

Nghe tựa hồ có nội tình! Đứa nhỏ tò mò nghĩ muốn hỏi nữa, nhưng An Mật Nhi lại không có nhiều thời gian rãnh rỗi theo giúp cô mài răng.

“Đến! Mọi người vào vị trí!” cô ra lệnh một tiếng, toàn bộ nhân viên, không ai dám trì hoãn.

Trong công việc, An Mật Nhi luôn có một cỗ uy nghiêm không người nào dám xem thường, vừa cầm máy chụp hình, vẻ mặt liền khác trước, mười phần tập trung, khiến những người khác cũng bất tri bất giác bị cô ảnh hưởng, làm việc chuyên chú hơn, nhưng. . . . . .

“Muốn cậu diễn cảm giác rung động của một cô dâu sắp cưới, không phải phát xuân!” Mật Nhi mắng. Thiên Tầm khóc không ra nước mắt, nụ cười cứng ngắc, có một người bạn nghiêm túc, nói cũng không lựa lời, lại hay dọa người không biết là tốt hay là xấu đây .”Rất tốt! Chính là như vậy, giống như lần đầu tiên lên giường! Good! Làm rất khá!”

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/41895


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận