Nhận Tội Với Em Chương 8


Chương 8
Biết được mấy ngày nay Sam¬my không xuất hiện, là bởi vì bị cảm,bệnh liệt giường, căn cứ vào tình cảm bạn bè, Thiên Tầm đương nhiên muốn đi thăm, cũng tiện thể xem thử có thể giúp được gì cho anh.

Đinh. . . . . . Đông. . . . . .

Chuông cửa đã được nhấn nhiều lần, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.

“Không có nhà sao? Hay là ngủ thiếp đi nên không nghe thấy?” Thiên Tầm lo âu hỏi;”Chuông cửa kêu nửa ngày cũng không phản ứng, có phải do bệnh quá nặng nên dẫn đến hôn mê hay không?” Cô và Mật Nhi cầm theo trái cây cùng hoa, đến thăm Sam¬my, nhưng đứng đã lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa, khiến cho cô rất lo lắng.

Thiên Tầm cố gắng nhấn chuông thêm vài lần, nhưng trong nhà vẫn an tĩnh không một chút tiếng động, cô càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

“Không được, đề phòng *vạn nhất, mình vẫn nên đi gọi nhân viên quản lý, để anh ta tìm người tới mở cửa.” Cô vội vã xoay người muốn đi, lại bị Mật Nhi kéo về.

(*Trong câu ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’: chỉ những việc có thể bất ngờ xảy ra khó dự phòng được.)

“Không cần, mình có chìa khóa.”

“Thật?”

Trong lúc Thiên Tầm còn đang sững sờ, An Mật Nhi không nhanh không chậm vươn tay , tìm được một thẻ khóa dự phòng trong bồn hoa bên cạnh cửa, đặt qua ổ khóa cảm ứng, cửa liền mở ra.

“Vào đi!”

“Thì ra là có thẻ dự phòng. . . . . .” Thiên Tầm lầm bầm.

Vừa vào cửa, một cỗ không khí trầm lặng âm u xông lên mặt, khiến người ta có cảm giác buồn bực, khó chịu.

“Ai nha? Sao lại không mở mành cửa sổ, như vậy không khí sẽ không tốt, khỏi bệnh được mới là lạ!” Thiên Tầm vừa vào trong nhà, bản tính bà chủ gia đình liền lộ rõ, rất tự động đem toàn bộ rèm kéo ra, mở cửa sổ, phút chốc, trong phòng sáng choang, không khí trong lành cũng tràn vào, xua đi cảm giác buồn bực khó hiểu.

Mật Nhi nhìn đông nhìn tây, rất nhanh tìm được bệnh nhân Sammy đang nằm thoi thóp trên sofa trong phòng khách.

Cô đi lên trước, phát hiện anh nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, không chút nhúc nhích.

“. . . . . .” Cô quan sát một lát, không lên tiếng gọi anh, cũng không đưa tay đẩy anh, mà là giơ chân lên, đụng một đống gì đó nhìn giống như thi thể.

“Cô đừng quá đáng. . . . . .” gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, chậm rãi mở ra một đôi mắt trừng người.

“Ơ, anh còn sống à?”

“Nói nhảm. . . . . .”

“Vậy thì tốt.” Cô vui mừng gật đầu.”Không mua hoa cúc thật đúng.”

“. . . . . .” hơi sức để anh mắng mấy câu thô tục cũng không còn, chỉ có thể dùng đôi mắt xem thường trừng cô.

“A! Sam¬my! Anh có khỏe không? Trời ơi. . . . . . Sắc mặt anh tái quá. . . . . . không thoải mái chỗ nào, mau nói cho tôi biết!” Thiên Tầm vội đi tới bên cạnh anh, xem xem trán anh, sờ sờ mặt của anh, kiểm tra thử có phát sốt hay không.

Rất tốt, cuối cùng có người còn chút nhân tính , ai. . . . . . vẫn là Thiên Tầm thiện lương.

” Trên dưới toàn thân đều không thoải mái, khó chịu muốn chết. . . . . .” Anh suy yếu oán trách.

“Đã đi bác sĩ chưa?”

“Anh ta mỗi lần bị cảm, không bệnh mười ngày nửa tháng sẽ không khỏi.” Mật Nhi nhàn nhạt nói, không ngạc nhiên giống Thiên Tầm , bởi vì cô cùng Sam¬my là bạn bè đã lâu, đối với tình hình này của anh, cô biết nhưng không thể trách.

“Vậy sao?” Thiên Tầm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô, lại quay sang Sam¬my như muốn chứng thực.

“Nếu như đến ngày thứ mười sáu, các cô còn không thấy tôi xuất hiện, thì tới giúp nhặt xác đi. . . . . .” Anh xoay mặt, giận dỗi không nhìn họ.

Giận rồi à ?

Thiên Tầm không nhịn được muốn cười, hiện tại cô thấy rất yên tâm, tính tình còn có thể đùa giỡn, tùy hứng liền chứng tỏ anh không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô giống như dỗ đứa bé an ủi anh.

“Mới sẽ không, anh ngã bệnh, tôi cùng Mật Nhi lo lắng gần chết, vừa rồi nhấn chuông không thấy ai ra mở, còn muốn tìm người phá cửa đó !”

Anh hừ một tiếng, tính khí khó chiều này, Thiên Tầm đã sớm quen, anh càng khó chịu, chứng tỏ người càng khỏe mạnh.

“Anh không có việc gì là tốt, tôi còn phải về phòng chụp ảnh !”

Sam¬my tức giận trừng cô, trên mặt viết”Thật không có lương tâm” !

Thiên Tầm giúp bạn tốt giải thích: “Mật Nhi hôm nay vốn không đi được, chỉ vì anh, đặc biệt giành nửa ngày tới thăm anh, những thứ này, đều là do cô ấy mua.”

“Biết rồi, người này vốn bận rộn, thời gian rất quý giá, tôi còn không rõ ư. . . . . .” không phải anh thật sự giận Mật Nhi , chỉ là thân thể thật sự không thoải mái, muốn tìm một người để trút giận.”Được rồi, tôi không sao, các cô có thể đi.”

“Yên tâm, tôi không đi, tôi tới là để chăm sóc cho anh.”

Mắt Sam¬my sáng lên, thật ra thì anh rất hi vọng lúc ngã bệnh có người ở cùng mình, chỉ là mạnh miệng không chịu nói, ngoài mặt lại giả vờ như không sao mà thôi.

“Vậy có được không?”

“Chúng ta là bạn bè mà, bạn gặp nạn, sao có thể không để ý chứ? Thật may tôi là người rãnh rỗi, anh cứ coi như tôi quá rãnh, để cho tôi có chuyện làm, tôi sẽ rất biết ơn anh.”

Mật Nhi vỗ tay nói: “Quyết định này thật quá tốt! Thiên Tầm, cậu ở lại chăm sóc anh ta, anh ta vì cảm ơn cậu, về sau sẽ dùng cậu làm người mẫu áo cưới nhiều hơn, mọi người đều vui vẻ, mình cũng có thể yên tâm đi làm.” Cô nhanh nhẹn đưa bó hoa cho Sam¬my.”Chúc anh sớm khang phục, tôi đi, tạm biệt hai người,” sau khi ném cho đôi ‘tuấn nam mỹ nữ’ một cái hôn gió, cô tiêu sái rời khỏi.

Cứ như vậy, Thiên Tầm gánh nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân Sam¬my, đây là chuyện cô cầu còn không được, bởi vì cô có thể để bản thân bận rộn rồi.

Làm việc nhà cùng chăm sóc người khác, vốn là sở trường của cô. Cô rất muốn cho lịch của mình thật kín, nhưng case chụp hình của người mẫu không phải ngày nào cũng có, cho nên Sam¬my ngã bệnh, vừa đúng lúc cho cô việc làm.

Chỉ là không nghĩ tới, cộng việc này vừa bắt đầu, liền bận hơn hai tháng.

Đã hơn hai tháng, thế nhưng cô hoàn toàn không liên lạc với anh!

Đường Sĩ Thành đứng ngồi không yên, phập phồng lo lắng, số lần đưa mắt nhìn điện thoại di động còn nhiều hơn so với nhìn văn kiện, kiểm tra những số gọi đến còn dày đặc hơn so với tra tài liệu trên máy tính.

Mình sao vậy? Anh nghi ngờ tự hỏi, để một đống khách hàng muốn ủy thác anh xếp hàng chờ, để những cô gái muốn cùng anh ước hẹn bất cứ lúc nào nghểnh cổ mong mỏi.

Anh vẫn còn trẻ, tuấn nhã nhiều tiền, mấy năm nỗ lực mới đạt được thành tựu của ngày hôm nay,vậy nên anh muốn để bản thân thưởng thức cuộc sống độc thân quý tộc, cùng hưởng thụ tự do nguyên vẹn.

Nhưng. . . . . . anh vẫn không cảm thấy vui vẻ, trong lòng luôn nhớ đến bóng dáng của Thiên Tầm, cô càng không liên lạc với anh, anh lại càng cảm thấy lo lắng.

Chẳng lẽ, cô thật một đi không trở lại?

Anh đứng lên, tiện tay cầm theo chiếc áo khoác cùng cặp công văn, rời khỏi phòng làm việc của mình, lúc ngang qua bàn thư ký chỉ để lại một câu.

“Tôi đi ra ngoài gặp khách hàng, nếu như có một vị tiểu thư họ Hàn tìm tôi hoặc gọi điện thoại tới , cần phải cho tôi biết.”

“Vâng, Đường luật sư.” Thư ký cung kính trả lời.

Lúc chuẩn bị bước ra cửa thì đột nhiên anh nghe tiếng thư ký gọi.

“Đợi một chút, Đường luật sư.”

“Còn có việc gì?”

Thư ký có chút xấu hổ nhắc nhở anh.”Nút áo chỗ ống tay ngài bị rớt.”

Anh sửng sốt, tiếp đó liền kiểm tra tay áo của mình, lúc này mới phát hiện ra thiếu một cái nút.

Luật sư đại diện rất quan trọng, trên ăn mặc, một chi tiết nhỏ cũng phải chú ý, trong quá khứ những việc như rơi nút áo này chưa từng xảy ra ở người anh, bởi vì từ trước đến giờ Thiên Tầm đều đem mọi thứ để ý đâu vào đấy, anh không cần phải quan tâm.

Thiếu cô, sáng sớm không còn có người hôn nhẹ lên mặt, ầm ĩ không cho phép anh ngủ nướng; trên bàn cũng không có thức ăn thơm phức cùng cà phê uống mãi không chán chờ anh; không ai giúp anh giặt quần áo, phơi khô, là phẳng gọn gàng, ban đêm cũng không còn người giúp anh xoa bóp vai, tiêu trừ mệt nhọc.

Tim căng chặt, nhớ lại những kí ức ngọt ngào đã qua này, anh không khỏi xấu hổ, thì ra là . . . . . cô vì anh làm nhiều việc như vậy, nhưng anh vẫn chỉ xem như chuyện đương nhiên.

“Đường luật sư?” Thư ký đứng chờ ở một bên, buồn bực nhìn anh đang mất hồn.

Đường Sĩ Thành thu hồi tâm trạng, lễ độ mỉm cười.”Thật may là có cô nhắc nhở, nếu không cứ như vậy đi gặp khách hàng thật quá thất lễ.”

“Không có gì, bây giờ tôi lập tức vá lại giúp ngài, ở đây tôi có một nút áo thừa, mặc dù không cùng một dạng, nhưng cũng có vài phần tương tự.”

“Không cần, tôi dùng khuy tay áo thay thế là được rồi.” Anh trở về phòng làm việc, kéo ngăn tủ, từ trong một hộp gấm tinh xảo lấy ra hai chiếc khuy tay áo thiếp vàng cùng kẹp cravate.

Anh còn nhớ rõ, đây là quà sinh nhật năm ngoái Thiên Tầm tặng cho anh. Ngày đó, cô còn vui vẻ hơn anh, nói thẳng quà tặng này cô tìm thật lâu, bởi vì dòng chữ tiếng Anh phía trên cùng chữ cái mở đầu trong tên nước ngoài của anh giống nhau; mà một đêm kia, chính cô cũng là quà tặng, vì lấy lòng anh, cô mặc chiếc áo lót hấp dẫn mình vẫn ngượng ngùng, nằm ở trên giường để cho anh”ăn” . . . . . .

Mày rậm nhíu lại, anh xấu hổ nhìn xuống đất, kết quả của loạn tưởng, chính là kích thích”một chỗ nào đó” đội lên.

Anh tỉnh táo đè kích động trời sinh của đàn ông, kịp thời dùng ý niệm làm lạnh nó.

Khuy tay áo này anh chưa từng mang qua, hiện tại vừa đúng lúc phát huy công dụng, anh cài nút, phát hiện nó nhìn thật đẹp mắt, lòng vui vẻ kì lạ, tâm tình cũng tốt hơn 7,8 phần.

Thật muốn gặp cô.

Mong mỏi cứ từng ngày, từng ngày trôi qua, theo đó sự nhớ nhung càng thêm sâu đậm, anh cho là có thể đợi đến lúc cô quay đầu lại, nhưng sự thật chứng minh, anh đã đánh giá cao chính mình, càng đánh giá thấp ý chí của Thiên Tầm.

Chẳng lẽ chỉ có kết hôn, mới có thể giải quyết vấn đề giữa hai người?

Chợt linh cơ vừa động, Đường Sĩ Thành thầm mắng mình đần, vấn đề đơn giản như vậy, mà hiện tại anh mới nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Anh biết nên nói thế nào với Thiên Tầm rồi ! Anh phải nhanh chóng kết thúc công việc ngày hôm nay, sau đó đi gặp Thiên Tầm, muốn cô cho anh thêm một chút thời gian, có lẽ mấy năm tiếp theo, anh sẽ cùng cô kết hôn, nhưng anh vẫn cần thời gian để thích ứng. Kế hoãn binh này, chẳng những có thể lưu lại giai nhân, cũng cho anh đủ thời gian để nghĩ biện pháp khác.

Quan trọng nhất là, anh muốn cô trở lại bên cạnh, như vậy cũng không xem là thất tín với cô, ít nhất anh cũng đã nhượng bộ, cô. . . . . . cũng sẽ không làm khó anh chứ?

Hôm sau ——

Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm anh đã đi mua ngay một bó hoa hồng, theo thông lệ, muốn thuyết phục người yêu cho tốt, hoa là một đạo cụ không thể thiếu.

Anh cầm bó hoa hồng lớn, chạy xe tới nhà trọ hiện tại Thiên Tầm đang ở, chỗ này thường ngày mặc dù ra vào có nhân viên quản lý trông chừng, nhưng anh là luật sư nên dễ dàng thuyết phục được nhân viên quản lý phối hợp kế hoạch của mình, cộng thêm anh một thân tây trang thẳng thớm, dáng vẻ lịch sự, trời sinh tướng mạo anh tuấn dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm, nhân viên quản lý nhận ra anh, vì vậy cũng không thông báo để cho anh đi lên.

Sau khi ghi danh, anh liền trực tiếp đi thang máy lên lầu.

Đường Sĩ Thành đi đến trước cửa, nhấn chuông, lúc đầu không có ai đáp, anh rất có kiên nhẫn tiếp tục nhấn mấy tiếng, ước chừng đợi năm phút đồng hồ, rốt cuộc có người tới mở cửa rồi.

Người mở cửa chính là An Mật Nhi, cô có thói quen ngủ nướng, sáng sớm liền bị tiếng chuông cửa đánh thức, có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy đối phương, cô ngây người.

Đường Sĩ Thành nhìn thấy cô, mặc dù người phụ nữ này cột tóc đuôi gà,ăn mặc không giống phụ nữ, nhưng anh vẫn lễ độ mỉm cười.

“Chào buổi sáng.”

An Mật Nhi cũng không ngờ người tới sẽ là anh, bởi vì quan hệ với bạn tốt, cô không thích Đường Sĩ thành, mà vừa lúc cô cũng không phải là người có tâm tư kín đáo, cho nên toàn bộ đều biểu hiện ra.

“Thì ra là anh.”

Đối với nét mặt không hoan nghênh của cô, Đường Sĩ Thành không quan tâm, cũng đã quen, những cuộc đối chọi gay gắt trên tòa án anh đã thấy nhiều nên sẽ không vì vậy bỏ cuộc giữa chừng, vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười.

“Tôi tìm Thiên Tầm.”

“Cô ấy không có ở đây.”

Anh không tin, sáng thứ bảy, còn sớm như vậy, cô lại không đi làm, có thể đi nơi nào được chứ?

“Thiên Tầm là bạn gái của tôi, hy vọng cô đừng gây khó khăn, hay. . . . . . cản trở từ bên trong.” thời điểm nên bén nhọn, anh sẽ không khách khí , Thiên Tầm rời khỏi anh, người phụ nữ này là đồng lõa, anh còn có thể giữ vững phong độ nói chuyện với cô, là do anh được tu dưỡng tốt.

An Mật Nhi nhíu mày.”Anh không tin?”

“Căn cứ vào một chút manh mối, cùng với thái độ không thân thiện của cô, tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi lời nói của cô.”

Cho nên nói, cô ghét luật sư! Nhất là anh! Không tin thì không tin, nói một câu là đủ rồi, còn vòng vèo thêm vào một đống nhảm nhí!

Chợt lóe lên ý tưởng, cô không đuổi anh, ngược lại còn cười.

“Thiên Tầm thật sự không có ở đây, không tin chính anh vào tìm đi.” Nói xong cô lập tức xoay người, để anh vào lục soát.

Trên mặt Đường Sĩ Thành lộ vẻ nghi ngờ, không tin cô dễ dàng thương lượng như vậy, thoải mái cho anh vào tìm người?

Sau khi nhìn qua mỗi gian phòng, tìm khắp nơi vẫn không thấy, hoài nghi của anh biến mất, quả thật Thiên Tầm không có ở đây.

“Cô ấy đi đâu?”

“Không phải đi đâu, mà là không có ở chỗ tôi.”

“Cô ấy chuyển đi?”

Nghi vấn của Đường Sĩ Thành rất nhanh được giải đáp, bởi vì trong nhà có chút lộn xộn, ở phòng khách có ấm trà để qua đêm chưa uống hết, trong bếp chén bát cũng chưa rửa, người luôn chăm chỉ làm việc nhà lại sạch sẽ, gọn gàng như Thiên Tầm, chắc chắn sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra.

“Muốn tìm cô ấy, này, đây là địa chỉ.” cô đưa cho anh một tờ giấy, trong khi anh đang thị sát từng phòng, tìm kiếm bóng dáng giai nhân thì cô đã chuẩn bị xong.

Đường Sĩ Thành nhìn địa chỉ trong tay, thật khó tin khi cô lại đưa cho anh dễ dàng như vậy.

“Không tin, thì vứt đi! Lúc ra ngoài phiền anh đóng cửa dùm, cám ơn.” Vẻ mặt cô không sao cả, cô biết sự đa nghi của luật sư vốn rất nặng, thật đúng là bệnh nghề nghiệp!

An Mật Nhi ngáp dài một cái, tự mình đi về phòng, khoát khoát tay, tỏ vẻ không tiễn.

Một lát sau, cô nghe được tiếng đóng cửa, chứng tỏ người ta đã rời đi, vùi mình ở trong chăn, cô không nhịn được nâng lên một nụ cười mờ ám.

Cũng tốt, cho họ Đường một bài học, dạy anh ta không nên chờ đến khi mất đi thì mới hiểu được có người yêu là việc tốt như thế nào, nhắm mắt lại, cô tiếp tục ngủ.

Đường Sĩ Thành lần theo địa chỉ tìm nơi ở của Thiên Tầm.

Đến chỗ quản lý báo tên, nhưng vừa nghe nhân viên dùng điện thoại nói chyện với chủ nhà, mặt Đường Sĩ Thành lập tức biến sắc.

Chủ nhà là nam?

Tại sao Thiên Tầm lại ở trong nhà một người đàn ông xa lạ?

Lòng loạn như ma, anh cố khắc chế những suy đoán vẩn vơ, lên thang máy, trong tấm gương phản chiếu sắc mặt âm trầm, khó coi của anh.

Sẽ không, Thiên Tầm không thể nào thay lòng nhanh như vậy! Anh không tin, bởi vì anh hiểu rất rõ Thiên Tầm có bao nhiêu không nỡ khi rời khỏi anh, nhưng theo con số đang dần lên của thang máy, anh càng ngày càng không nắm chắc.

Trước khi thấy được chân tướng, anh sẽ không chết tâm!

Ra khỏi thang máy, tìm được số nhà chính xác, anh giơ tay lên, nhấn chuông, sau rất nhiều lần, mới nghe được thanh âm có người tới mở cửa.

Đó là một người đàn ông ngoại quốc rất tuấn tú, Đường Sĩ Thành không khỏi giật mình.

Sam¬my cũng ngây dại, nhân viên quản lý nói có một vị khách họ Đường, anh cho là một người bạn, nhưng sau khi thấy đối phương, mới biết không phải.

Người đàn ông ngoài cửa, mặc một thân tây trang rất có phong cách, vóc người cao lớn, tướng mạo đường đường, trông rất lịch sự, trong tuấn dật có kiên cường, giữa hào phóng lại có một phần khí độ quân tử, mắt thâm thúy có hồn, hơn nữa trong tay còn cầm một bó hoa hồng Mân Côi, thoạt nhìn rất tuấn nhã mê người.

“. . . . . .” Sam¬my mặt không biến sắc quan sát đối phương tỉ mỉ từ đầu đến chân, đồng thời, đối phương cũng quan sát anh.

“Tôi tìm Thiên Tầm.” Đường Sĩ Thành nói rõ mục đích, thanh âm hàm chứa một tia đè nén người khác không dễ phát hiện, trong con ngươi đen cất giấu nộ hỏa, anh cố sức khắc chế không cho núi lửa bộc phát.

“Anh là. . . . . .”

“Đường Sĩ Thành.” Anh nói ra tên của mình.

Khóe môi tuấn mỹ của Sam¬my nâng lên một nụ cười đầy mị lực, đôi mắt màu xanh dương nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Tôi tên là Sam¬my.” Anh vươn tay, bắn trở về một nụ cười hữu nghị đầy mê người.

Trong một giây Đường Sĩ Thành cảm thấy do dự, nhưng rất nhanh liền đưa ra quyết định, nếu đối phương rộng lượng như vậy, anh đương nhiên không thể thua kém, anh vươn tay.

Một phút đã qua, ngoại trừ bắt tay, hai người không có hành động nào khác, vẻ mặt của anh càng ngày càng nghiêm túc, bởi vì đối phương luôn nhìn anh mỉm cười, tay cũng không buông ra.

“. . . . . . Sam¬my tiên sinh.”

“Vâng”

“Tôi tìm Thiên Tầm.” Anh lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói lại một lần nữa mục đích đến.

“Cái gì? Việc này, nhìn, tôi thật thất lễ, cư nhiên quên, thật xin lỗi thật xin lỗi, mời vào.” Sam¬my đưa tay ra, rất tự nhiên muốn đón lấy bó hoa hồng lớn, đỏ tươi trong tay anh.

Đường Sĩ Thành ngăn trở cánh tay của đối phương, cất giọng lạnh lẽo cự tuyệt.

“Tự tôi cầm là được rồi.”

Sam¬my rút tay về, không ngại vẻ mặt nghiêm túc cùng lãnh đạm của anh, nhường đường, để anh đi vào, tầm mắt luôn nhìn theo giống như đào được bảo vật.

Đường Sĩ Thành không ngờ tới đối phương tốt như vậy, còn vô cùng nhiệt tình mời anh ngồi xuống, trong lòng không khỏi có cảm giác là lạ, một người đàn ông xa lạ tìm tới cửa, chỉ đích danh muốn gặp Thiên Tầm, chẳng lẽ đối phương không tò mò về thân phận của anh?

Anh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn người đàn ông kia ra, vào bận rộn, trong lòng thầm đoán quan hệ giữa người đàn ông ngoại quốc này và Thiên Tầm.

“Muốn uống cà phê hay trà?” , Sam¬my cười hỏi.

“Cà phê. . . . . .”

“Ở đây tôi chỉ có Latte, được không?”

“Cũng được. . . . . .”

“Xin chờ một chút.”

Kế tiếp, lại thấy đối phương bận rộn, không bao lâu, một ly cà phê Latte cùng một đĩa bánh ngọt được bưng tới trước mặt anh.

“Mời dùng, hi vọng hợp khẩu vị của anh.” Sam¬my nhu tình như nước chiêu đãi anh, không lộ ra một chút thần thái cao ngạo nào, thừa dịp đối phương không chú ý anh lặng lẽ vuốt vuốt ngực, làm lạnh lòng mình, đã lâu rồi không tức giận đến thế.

Nhận ra đối phương vô cùng chân thành chiêu đãi anh, Đường Sĩ Thành càng thêm mơ hồ, liếc qua ly cà phê Điển Nhã tinh xảo trên bàn, cùng khay bánh ngọt Mân Côi trang nhã, tất cả tạo nên một loại không khí hài hòa khó nói thành lời.

Từ lúc vừa vào cửa, anh đã có cảm giác lạnh lẽo đến rợn cả tóc gáy, nên không tự chủ nâng cao phòng bị lên mười phần, ánh mắt của người đàn ông này quá mức thân mật, khiến anh đoán không ra, mà người anh đã đoán không ra, tất nhiên ‘thâm tàng bất lộ’.

Đối phương có lẽ không biết rõ mục đích của anh khi tới đây, mới có thể thịnh tình chiêu đãi như vậy.

“Tôi là bạn trai của Thiên Tầm.”

Sam¬my ngơ ngẩn, trầm ngâm một lát, mới nói;”Oh. . . . . . Vậy sao?” trong ánh mắt nóng bỏng khó nén vẻ thất vọng.

Cuối cùng cũng có phản ứng bình thường, trong cơ thể Đường Sĩ Thành lửa giận tích trữ lâu nay đang điên cuồng lăn lộn, người đàn ông trước mắt này y phục không chỉnh tề, chỉ mặc áo ở nhà cùng một cái quần cụt, lộ ra cặp chân, rất khó để người ta không suy nghĩ theo hướng ám muội, anh thật sự không cách nào tiếp nhận, Thiên Tầm cư nhiên lựa chọn người ngoại quốc tóc dài này.

Oh. . . . . . Trời ạ. . . . . .

Ánh mắt quan sát của đối phương, làm Sam¬my khó thở, anh cố gắng đè xuống cảm xúc hoảng loạn, ánh mắt của người đàn ông này thật là nguy hiểm, rõ ràng đang trêu chọc anh, trái tim như nai con chạy loạn, sớm biết có trai đẹp tới tìm, tối hôm qua anh nên cạo lông chân .

Đường Sĩ Thành trầm giọng hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

“Cô. . . . . .” Chưa trả lời, liền nghe được tiếng mở cửa, hai người không hẹn mà cùng nhìn về của chính ở phòng khách.

Thiên Tầm mở cửa, ôm một đống thức ăn mới mua từ chợ đi tới, miệng than thở.

“Hô, mệt chết đi được, nặng thật đó.” Bởi vì túi đồ chặn tầm mắt của cô, cho nên không nhìn thấy hai người trong phòng khách

Đang lúc cô cố hết sức đóng cửa lại, dùng hai cánh tay sắp vô lực cố gắng ôm một túi thức ăn lớn thì một đôi bàn tay nhận lấy cái túi trong tay cô, trong nháy mắt gánh nặng được giảm bớt, hai cánh tay sắp mỏi chết của cô được cứu thoát.

“Cám ơn anh, Sam¬my, sao hôm nay anh lại dậy sớm vậy? Có đói bụng hay không! A!” cô cởi xong giầy, ngẩng mặt lên, rốt cuộc th 1602 y rõ ràng đối phương là người nào.

“Cực khổ.” Đường Sĩ Thành cắn răng nói.

“Sao anh lại ở đây?” Cô nhỏ giọng hô.

“Anh tới tìm em, sau khi được An tiểu thư chỉ điểm, rốt cuộc tìm được nơi này.” giọng nói của anh nghe như bình tĩnh, kì thực tràn đầy cuồng phong nguy hiểm.

Thiên Tầm đánh hơi được mùi tức giận.

Cô từ trong kinh ngạc hồi phục, nhớ tới lần cuối cùng chia tay không vui giữa họ, sắc mặt cũng hạ xuống.

“Tìm em làm gì?”

“Cùng anh trở về.”

“Tại sao?”

Đường Sĩ Thành biết nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện.

“Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện một chút, được không?”

Nhưng vào lúc này, có một người không cam lòng bị bỏ rơi cũng muốn ồn ào tham gia vào giữa hai người”Thiên Tầm, anh ta chính là người bạn trai mà cô nói kia?”

Câu trả lời của Thiên Tầm, khiến Đường Sĩ Thành ứng phó không kịp.

“Không phải, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè.”

Cô ôm lại đống đồ ăn từ trên tay anh, lướt qua, hướng phòng ăn đi tới.

Câu trả lời này khiến Đường Sĩ Thành thật mất mặt, chân mày xiết chặt, cho thấy anh cực kì không vui, nhưng vào lúc này, anh bỗng nhiên cảm thấy sống lưng dâng lên một luồng khí lạnh đến thấu xương, không khỏi kỳ quái, vì sao khắp người lại nổi da gà? Anh không phát hiện, người đàn ông lam nhãn sau lưng đang nhìn chằm chằm vào anh, mặt nở nụ cười quỷ dị.

“Thì ra chỉ là bạn bè bình thường.”

“Không, chúng ta là bạn bè theo kiểu nam nữ.” sắc mặt Đường Sĩ Thành căng thẳng, đối với vẻ hài lòng trên mặt Sam¬my cảm thấy tức giận, còn có một tia . . . . . . Sợ hãi? Chuyện cười, anh khi nào thì sợ người khác , cũng chỉ là một người ngoại quốc dáng dấp không tệ thôi, anh không tin Thiên Tầm chỉ nhìn vào bề ngoài.

Thiên Tầm đặt đồ lên bàn ăn xong, mới đi ra , chống eo nói: “Chẳng lẽ phải luôn tuân theo sự tính toán của anh hay sao? Em nói rồi, em chỉ muốn lui tới cùng người có ý định kết hôn.”

Đường Sĩ Thành nắm chặt quả đấm, tưởng cô ám chỉ là cái người ngoại quốc nhìn như ẻo lả kia, không khỏi nổi nóng.

“Chỉ vì kết hôn, cho nên em liền tùy tiện tìm một người ngoại quốc cùng anh ta ở chung?”

Hai chữ ‘tùy tiện’ này chọc giận tới cô.”Anh tới tìm em gây gổ sao?”

“Mới chia tay không tới ba tháng, em liền đi tìm người đàn ông khác, còn cùng anh ở chung, những người bạn gái trước đây tôi chia tay, có nhanh đi nữa, cũng không giống em mau chóng tìm được niềm vui mới như vậy!” những lời này thuần túy là nói lẫy, sự tức giận anh vẫn ẩn nhẫn, cùng tất cả phiền não, lo lắng, buồn bực rốt cuộc bộc phát vào lúc này, chỉ vì cô thay lòng đổi dạ trong thời gian như vậy, anh không cách nào tiếp nhận!

Thiên Tầm trợn to mắt, há to mồm, từ phản ứng của anh, cô liền hiểu, Mật Nhi cho anh tin tức sai lệch, cô nên giải thích, nhưng thấy thái độ chưa hỏi rõ ràng đã phán xét của anh, một cỗ hỏa khí liền dâng lên .

Kết giao ba năm, cô là người như thế nào, anh vẫn chưa rõ sao? Thế nhưng lại dùng loại giọng điệu, loại thái độ, cùng cái loại ánh mắt đó vũ nhục cô!

Tại sao cô phải giải thích, anh cũng không phải là gì của cô!

“Đúng, em cùng anh ấy ở chung, thì thế nào!” Cô ôm cánh tay Sam¬my, cố ý tức chết anh. Sam¬my kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, sau khi hiểu ý, rất hợp tác ôm vai cô thật chặt, gương mặt tuấn mỹ ngẩng lên, nở nụ cười mê người mà quỷ dị, vừa mở miệng, chính là một câu nói làm cho người ta muốn rớt mắt kiếng.

“Nếu như anh cảm thấy không công bằng, vậy ở chung đi, cùng nhau so cao thấp, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, hai người vốn như ngọn núi lửa sắp bộc phát liền sững sờ, cùng dùng cặp mắt như gặp quỷ trừng về phía anh.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/41896


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận