Nhật Ký Ma Cà Rồng Chương 12


Chương 12
Elena chậm rãi quay tròn trước tấm gương lớn trong phòng của dì Judith.

Margaret thì ngồi trên cạnh chân chiếc gìường to bằng bốn tấm ap-phich ghép lại, Cùng với một đôi mắt nâu to và một cái nhìn đầy thán phục.

“Em ước em có một cái váy như thế này cho trò ‘cho kẹo hay bị ghẹo’ đó,” cô bé nói.

“Chị thích nhìn em trông gìống như một con mèo trắng nhỏ cơ.” Elana nói và hôn nhẹ lên đôi tai màu tím trắng đính trên dải bãng buộc đầu của Maraaret. rồi cô quay lại nhìn dì mình, dì đang ờ bên cửa với kim đan và sợi len được chuân bị sẵn. “Nó rất hoàn hảo,” dì nói một cách ấm lòng. “Chúng ta không phải thay đôi một cái gì cả.”

Cô gái trong chiếc gương có thể bước ra khỏi một trong nhừna cuốn sách vào thời kỳ Phục Hưng ờ Ý của Elena. Chiếc váy màu xanh đá ôm sát cơ thể cô đã phơi ra một vòng eo thon nhỏ cùng với cái cô và một đôi vai trần.Nhừna cái tay áo dài có một đườna dài chè ra đủ đê lộ ra bên dưới một lớp lụa trắng của chiếc áo lót nừ, chiếc váy quét dài trải xuốna hết trên sàn Xung quanh cô.

Chiếc váy lộng lẫy, màu xanh nhạt đủ để làm nồi bật đôi mắt xanh đậm của Elena.

Khi Elena quay đi, cái nhìn của có liếc nhanh cái đồng hồ quả lắc cô phía trên cái tủ quần áo. “Oh-Đã bảy gìỜ rồi. Sefan sẽ ờ đây trong vài phút nữa.”

“Đó có lẽ là xe của cậu ta,” dì Judith nói và dì bước ra cửa. “Dì sẽ xuống và mời thằng bé vào.”

 “Được rồi ạ.” Elena nói một cách mần sọn. “Con sẽ xuốna gặp anh ấy. Tạm biệt dì, chúc mọi người có một đêm vui vè với trò chơi ‘cho kẹo hay bị shẹo? Cô nhanh chóng chạy xuốne cầu thang.

Đen lúc rồi, cô nghĩ. Như khi vừa chạm vào nấm cửa, cô nhớ trờ lại về ngày hôm đó. cái ngày mà cách đây gần hai tháng, khi mà cô đứna thăng trước mặt Stefan trong lóp Lịch Sử Châu Âu. Cảm aiác của cô lúc này gần aiống như lúc đó, có một sự mona đợi. một sự kích độna và căng thăng.

Mình mong là mọi việc sẽ trờ lại tốt hơn so với cái kế hoạch cũ. cô suy nghĩ. Một tuần mời vừa qua. cô luôn trong mong đến gìỜ này. đến đèm nay. Nếu như cô và Stefan không đến bên nhau vào đêm nay thì họ sẽ không bao siờ có thể ờ cùng nhau được nữa.

Cánh cửa nhẹ nhàng mờ ra. cô bước ra ngoài nhìn xuống, tự thán cô thấy một cảm giác nhút nhát, e thẹn để nhìn vào gương mặt của Stefan. Ngay khi cô cảm thấy hơi thờ của Stefan như đang nín lặng, cô nhanh chóngnhìn lên—và cảm thấy trái tim cô như đang trờ nên lạnh đi.

Anh đang nhìn chằm chằm vào cô trong nỗi kinh ngạc.Nhưng đó không phải là sự hân hoan ngạc nhiên mà cô đã thấy trong đôi mắt anh vào cái đêm đầu tiên trong phòng anh. Lần này giống với bị shock hơn.

“Anh không thích nó à?.” Cô thì thầm, một sự đau nhói khủng khiếp hiện ra trong mắt cô.

Anh tinh lại ngay, như thường lệ, anh chớp mắt và lắc đầu. “Không. không, rất đẹp. Em rất đẹp.”

Vậy tại sao anh lại đứng đó và nhìn em như thế em là bóng ma vậy? Cô suy nghĩ. Tại sao anh không ôm em, hôn em—hay làm môt viêc gì đó!

 “Trông anh tuyệt lắm,” cô nhẹ nhàng nói. Và điều đó là sự thật, anh rất bảnh bao và đẹp trai trong bộ lễ phục và một cái áo khoác không tay. Cô rất ngạc nhiên khi anh đồng ý mặc nó, nhưng khi cô đưa ra một sợi ý thì anh dường như là bị thích thủ với cái ý tưởng đó nhiều hơn bất cứ cái gì khác. Naay lúc này, anh trông thanh lịch và thoải mái, như thề những thứ quần áo này cũng bình thường như nhừna bộ đồ thường ngày ấy.

“Chúng ta nên đi thôi,” anh nói. môt cách đều đều và nghiêm túc.

Elena sật đầu tán thành và cùng đi với anh đến chiếc xe hơi, và bây gìỜ thì trái tim cô không còn lạnh nữa, nó đã như đá vậy. Anh đang cách xa cô hơn lúc nào hết. và cô chẳng biết làm sao để kéo anh về lại.

Tiếng sấm rền lớn bên ngoài khi cả hai đến trường, và Elena thoáng nhìn ra ngoài với cái vè dần dần mất can đảm. Mây dầy đặc và trời tối đen.mặc dù trời vẫn chưa mưa. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, cảm giác như có luồng điện,và"tiếng sẩm tím rên rĩ bèn ngoài làm bầu trời như trong một cơn ác mộng vậy. Không khí thật thích họp cho buổi lễ Halloween, đầy u ám và một cái gì đó của thế giới khác, nhưng nó cũng đã đánh thức sự sợ hãi của Elena.Từ cái đêm đó ỡ nhà Bonnie. cô đã thật sự đánh mất khả nãng nhận thức sâu sắc của cô về những điều kỳ quái và huyền bí. mơ hồ.

Nhật ký của cò vẫn chưa được tìm ra, dù cho họ có tìm kiếm từ trên xuống dưới trona nhà Bonnie. Cô cũna không thể nào tin rằng nó thật sự đã bị mất, và cái ý nghĩ một người kỳ lạ nào đó đọc được hết cái suy nghĩ của cô cũng đủ làm cô cảm thấy phát điên lẻn rồi. VI lẽ đó, tất nhiên, nó đã bị lấy mất đi; còn lời giải thích nào khác chứ? Nhiều hơn một cánh cửa đã để mờ trong đêm hôm đó ờ nhà McCullouah; vài người có thể đã đi vào. Cô muốn giết bất cứ ai làm điều đó.

Hình ảnh của những đôi mắt tối đó hiện lên trước mặt cô. Gã đỏ. cái gã mà cô đã gặp ờ nhà Bonnie, kè làm cho cô quên đi Stefan. Có phải hắn làm không?

Cô đã tự đánh thức cô khi mọi người kéo tới trường và cô cố mùn cười như là chính họ đã làm cho cô cười trong phòng đại sảnh. Phòng tập thể dục thườiis trống không đã được sắp xếp hồn độn.Trong lúc Elena đi khỏi, mọi thứ đã thay đôi. Khi đó, nơi này đã đầy các bậc đàn anh: thành viên của Hội học sinh, hội bóng đá, cảu lạc bộ Key.tất cả đang tập truna vào nliừng đồ dùng sân khấu và cảnh trí. Bây gìỜ thì nó đặc nghẹt toàn là người lạ, hầu hết họ còn không phải là người nữa.

Vài thây ma sống đã quay lại khi Elena bước vào. cái đầu lảu của họ cười toe toét có thế nhìn thấy xuyên qua những thớ thịt thối rừa của khuôn mặt họ. Một người lưng gù gương mặt bị biến dạng rất lố bịch đi khập khiểng về phía cô, bên cạnh ĩà một thỉ hài sổng với một làn da trắng thám tím và một đôi mắt quỷ. Từ hướng khác là một con ma sói đang gầm gỪ với cái mồm thú đầy máu, và phù thủy bóng tối rất ấn tượng.

Elena thấy là, cùng với sự ngạc nhiên đến choáng váng, rằng cô không nhận ra gần một nửa số người này trong trang phục của họ. Và họ đang vây quanh cô, có tiếng naường mộ cái áo màu xanh đá, có tiếng thông báo là có vấn đề gì rồi. Elena vẫy tay ra hiệu lặng lẽ và cô quay hướng về phía phù thủy, mái tóc đen dài trải dọc xuống chiếc váy đen.

“Cái gì vậy, Meredith?” cô nói.

“Huấn luyện viên Lyman bệnh rồi,” Meredith trả lời dứt khoát, “nên ai đó để cho thầy Tanner thay thế.”

“Thầy Tanner á?” Elena kinh ngạc.

“ừ, và ÔNg ấy đã sây rắc rối rồi. Tội nghiệp, Bonnie vừa mới bị đó. Cậu tốt hơn hết là qua đó đi.”

Elena nhìn và sật đầu tán thành, rồi đi men theo đoạn đường của NgÔ1 nhà ma. Khi cô đi xuyên qua Căn Phòna Tra Tấn khủng khiếp và Phòng Chém Điên Loạn kinh tởm, cô suy nghĩ là mọi người đã làm mọi thứ quá tốt. Nơi này làm cho ánh sáng cũng phải sợ.

Phòng Của Người Tu Si sần lối ra. Ở đó, có một tấm cạc ton được dựng sẵn đê làm một cái Stonghenge (Hòn đá treo). Nhưne có một nừ tu sĩ nhỏ dễ thương, người mà biết khá rõ dừa hiện thực và những gì từ xa xưa nhất, mặc áo choàng màu trắng và vòng hoa lá sồi đang nỗ lưc tranh cãi gần như khóc.

 “Nhưng thầy phải bôi máu lên nữa.” cô nói như một lời van nài. “Nó là một phần của màn kịch. Thầy là vật tế.”

“Mặc cái áo choàng lố bịch này là đủ tệ lắm rồi,” Tanner trả lời ngắn sọn. “Không một ai cho tôi biết tôi phải bị những đốm bán màu si-rô này từ trên xuống dưới hết.”

‘Thật sự thì nó đâu có dính lẻn người thầy đâu.” Bonnie nói. “Nỏ dính trên chiếc áo choàng và trên bệ thờ ấy chứ. Thầy là vật tế..” cô lặp lại lần nữa, như là thử một vài cách để cố thuyết phục thầy.

“VI cái điều này,” Thầy Tanner nói bằng giọng kinh tởm. “Sự chính xác của toàn bộ cấu trúc này thật là đáng hoài nghi. Trái với nhừna gì người ta thường tin. những tu sĩ không dưng nên

Stonghenge, nó chi được dựng lên bởi thời kỳ đồ đồne lúc mà..

Elena bước đến phía trước. “Thầy Tanner, cái đỏ không thật sự là trong điểm.”

 “Không, nó không như thế, đối với em thôi,” thầy nói. “Trọng điểm là tạo sao em và những người bạn tâm thần của em ờ đây để làm loạn lịch sử.”

“Đó không phải là cách xưng hô đúng,” một gìọng nói, và Elena nhanh chóng nhìn qua vai cô là Stefan.

“Ông Salvatore,” thầy Tanner nói, cách phát ảm của nhừna từ đó như thể có nghĩa Một ngày của tôi thật sự chấm hết naay bây giờ. “ Tôi tin là em nên dùng nhừna từ mới mẻ thông minh hơn khi chào hỏi. Hay là em sẽ tặng tôi một con mắt bằm tím?” Ồng ấy liếc nhìn Stefan, anh đang đứng đó, không còn vè thanh lịch bình thường khi mặc bộ lễ phục hoàn hảo, làm cho Elena đột nhiên cảm thấy bị shock khi nhìn vào anh.

Tanner không thật sự quá gìà hơn so với chúng ta, cô suy nghĩ. Thầy trône có vẻ già vì có một đường tóc chải ngược về phía sau, nhưng mình cá là thầy chi trong khoảng hai mươi mấy là cùng. Khi đó, có vài lý do. cô đã nhớ đến trông thầy như thế nào tại buôi Tựa trường, thầy mặc bộ đồ rẻ tiền và sáng bóng mà nhìn thì có vè là không thật sự vừa.

Mình cá là ông ấy thậm chí chưa bao gìỜ có một tiệc Tựa trường đủng nghĩa, cò nghĩ. Và, lần đầu tiên, cô cảm thấy có một chút gi đó cảm thông với thầy.

Có lẽ Stefan cũng cảm thấy như vậy, mặc dù là anh đã tiến đến gần người đàn ông nhỏ bé đó, đứng mặc đối mặc với thầy, giọng của anh có vẻ trầm tĩnh. “Không, em không cho là như vậy. Em nghĩ là để cho chuyện này tốt thì bỏ đi sự công bằng. Tại sao thầy không...” Elena không thề nghe được phần sau nữa, nhưng anh nói chậm, giọng nói bình tĩnh, và thầy Tanner dường như thực sự lắng nghe. Cô thoáng nhìn lại đám đông đã tụ lại xung quanh cò: bốn hay năm con ma cà rồna, người sói. một con khi đột. và một người lưng gÙ.

“Tất cả đều ồn, mọi thứ đang trong tầm kiểm soát.” Cô nói, và bọn họ đã chịu giải tán. Stefan đang lo mọi thứ. mặc dù cô không chắc là như thế nào. từ lúc đó cô chi thấy phía sau của anh mà thôi.

Nhìn phía sau anh... Trong phút chốc, một hình ảnh trước đây lóe lên trước mắt cò trong ngày đầu đến trường. Stefan đã đứna trò chuyện với thư ký Clarke như thế nào, và hành động lạ lùng của bà Clarke ra sao. Chắc là vì, khi Elena tìm gặp thầy Tanner ngay bây gìỜ, thầy đã chịu mặc với vè mặt như bị choáng yếu ớt. Elena nhận thấy một tiếng rì rầm nho nhò của cảm dác không thật sự yên tám.

“Đen đây” Cô nói với Bonnie. “Đen đằng trước đi.”

Họ đi thăng xuyên qua căn phòng Alien Langhng và phòng Living Dead, đứng giữa nhừna tấm vách naăn. trờ ra căn phòng trước nơi mà những vị khách viếng thăm đi xuốna và nhận được sự chào đón của một người sói. Người sói đã bỏ cái mặt nạ xuốna và đang trò chuyện với một đôi xác ướp và cồng chúa Ai Cặp.

Elena phải thừa nhận là trông Caroline rắt giống Cleopatra, cô mặc bộ đồ bằna đồng thật có dây thép bọc quanh. Matt, một người sói. khó có thể trách anh nếu như mắt anh cứ nhìn xuống gương mặt của Caroline.

“Mọi chuyện ờ đây thế nào?” Elena nói nhẹ nhàng.

Matt hơi quay qua. rồi đi về phía có ấy và Bonnie. Elena không gặp cậu từ đêm Tựa trường, và cò biết là cậu và Stefan đã tách nhau ra. Vĩ cô. Và mặc dù khỏ mà trách Matt vì điều đó, cô có thế nói là Stefan cũng đau lòng lắm.

 “Moi thứ đều ôn,,? Matt nói. trông có vè không thoải mái lắm.

“Khi Stefan xong việc với Tanner, em nghĩ em sẽ đưa anh ấy đến đây,” Elena nói. “Anh ấy có thể siủp mọi người vào đó.”

Matt nhấc một bên vai lên một cách thờ ơ. Rồi anh nói, “ Xong viêc gì với Tanner?”

Elena nhìn cậu ngạc nhiên. Cô có thể thề là anh ấy ỡ trona phòng Druid mấy phút trước. Cô đã giải thích mọi chuyện.

Bên ngoài, tiếng sấm lại rền vang, và nhìn xuyên qua cánh cửa sổ Elena thấy một tia chớp trong bầu trời tối đen.Thểm một lần nữa như vậy, tiếng sấm lần thứ hai cách lần đầu chi trong vài phút.

“Minh hy vọng là trời không mưa.” Bonnie nói.

“ừ” Caroline nói, cô ấy đã im lặng đứng đó trong khi Elena nói chuyện với Matt. “Thật là tiếc nếu không một ai đến.”

Elena thoáng nhìn thấy vẻ căm ahét trona ánh nhìn của Caroline. như là mắt mèo.

“Caroline,” cô nói vẻ bốc đồna. ‘‘Xem nào. Cậu và mình không thê hòa được sao? Chúna ta không thê quên hết những gi đã xảy ra và bắt đầu lại à?”

Dưới con rắn hô mana trên trán của cô, đôi mắt mờ rông của

Caroline và cái nhìn lại sắc sảo nữa. Môi cò bặm lại, và cô bước lại sát Elena.

“Mình sẽ không bao gìỜ quên,” cô nói, và rồi cô quay lại và rời khỏi đó.

ờ đó trờ nên yên tĩnh, Bonnie và Matt nhìn sàn nhà. Elena bước ra ngoài xuống cầu thang và cảm thấy bầu khí lạnh gìá trên má cô. ờ bên ngoài cô có thế nhìn thấy bãi có và những cành đang nghiêng ngả bèn trên những cây sồi, và một lần nữa cô lại có cảm siác kỳ lạ của sự linh cảm. Tối đèm nay, cô nghĩ một cách khốn kho. Tối đêm này nó sẽ xảy ra. Nhưng “Nó” là cái gì, thì cô hoàn toàn không biết.

Một giọng nói xuyên qua căn phòng thể dục. “Tất cả đều ồn, bọn họ đang ờ chỗ đậu xe. Tất đèn đi, Ed!” Đột ngột, căn phòna tối sầm lại và xung quanh đầy tiếng phản đối và những giọng cười điên khùng, giống như tiếng của một ban nhạc trong một căn phòng kín. Elena thờ dài và quay lại.

“Tốt nhất là tụi mình sẵn sàng tụ lại và đi xuyên qua họ,” cô nói với Bonnie một cách nhỏ nhẹ. Bonnie sật đầu và biến mất vào trong bóng đêm. Matt đội lại cái đầu người sói, và tiến lại phía dải bàn để chọn thêm bản nhạc kỳ quái cho thêm phần hồn tạp.

Stefan đi đến phía gÓC phòng, mái tóc và quần áo của anh hòa vào trong bóna tối. Chi có chiếc áo trắng của anh là vẫn còn hiện rõ. “Mọi việc với Tanner đã Xong,” anh nói. “Còn cái gi khác mà anh có thể làm không?”

“Tốt thôi, anh có thể làm việc ờ đây, với Matt, đưa mọi người vào...” giọng của Elena có hơi dài một chút. Matt đang cúi trên cái bàn để máy đĩa, điều chinh lại âm lượna. chẳng hề nhìn lên. Elena nhìn Stefan và thấy sương mặc anh căng thẳng và trống rỗng. “Hay là anh đi vào trong căn phòng dụng cụ của mấy đứa con trai và đem cà phê vào hay một cái gì đó cho những người làm việc đi,” cò kết thúc với vè chán nản.

“Anh sẽ đi đến phòng dụng cụ,” anh nói. Khi anh quay lại bước đi, cô chủ ý đến sự loạng choạng nhò trong bước đi của anh.

“Stefan? Anh ồn chứ?”

“Ồn” anh nói, cố lấy lại thăng bằng. “Anh mệt chút thôi, mọi thứ đều ồn.” Cô nhìn anh đi, ngực cô cảm thấy trĩu nặna.

Cô quay lại Matt, định nói vài điều với anh, nhưng mà naay lúc đó thì có vài vị khách tìm tới cửa.

“Bừa tiêc bắt đầu” câu nói. và cảu xen vào trona bóng tối.

Elena đi từ phòng này sang phòng khác, xử lý những sự cố. Trong những năm trước đây, cô thích phần này của bừa tiệc nhất, xem những cảnh kinh khủna đang diễn ra và cảm gìác sợ hãi của những vị khách, nhưng mà tối nay cô cảm thấy sự kinh hãi và sự khủng khiếp trản ngập trong suy nghĩ của cô. Đêm nay, cò lại nghĩ, và ngưc cô dường như bi đóng băng dày đăc.

Một Thần Chết Grim—hoặc ít nliất cái mà cô cho là áo choàng màu đen trùm toàn bộ người—khi mà cô đi naang qua, và cô nhận ra sự đăng trí của mình khi cố nhớ cô đã từng thấy nó ờ buòi tiệc Halloween nào chưa. Có cái gì đó quen quen trong cái cách cái dáng điệu đó di chuyên.

Bonnie đã trao một nụ cười quấy rối với một phù thủy mảnh mai, cao cao—người đã hướiis dẫn trona phòng Người Nhện. Vài anh chàng năm nhất thì đang vẫy tay khi mắc trong nliừna mạng nhện cao su và la hét và chi làm phiền nhiễu chính bản thán họ thôi. Boiinie đã chen lấn qua họ đẽ vào Căn Phòng Của Người Tu Sĩ.

ờ đây có những cái đèn hình nón làm cho cảnh có vẻ huyền ảo hơn. Bonnie cảm thấy một chiến thắng ảm đạm khi nhìn thấy thấy Tanner bị kéo cãng ra trên bệ thờ, thầy mặc một cái áo choàng màu trắng bị vấy bẩn bằng máu, mắt thầy thì trừng trừne nhìn trần nhà.

“Tuyệt!” có tiếng hét từ một trong những đứa con trai, sương mặt hướng về bệ thờ. Bonnie lùi lại và nhe răng cười, đợi cho tới khi vật tế đẫm máu từ trên xuống dưới và dọa tên nhóc đến phát khiếp.

Nhưng mà thầy Tanner thì không di chuyền, ngay cả khi tên con trai lao vào dùna tay sờ vào trong hồ máu của đầu vật tế.

Cái đó thiệt là lạ, Bonnie nghĩ, và nhanh chóna naãn cậu nhóc nắm lấy con dao tế lễ.

“Đừng làm như vậy,” cô hét lên, nên cậu ta gìƠ cái tay dính máu của mình lên, và nó đỏ lên theo từne nhịp nhắp nháy của cái đèn. Bonnie đột ngột cảm thấy một sự sợ hãi vô lý là thầy Tanner có lẽ đang đợi trong khi cô đến quá gằn thầy và sẽ khiến cô nhảy dựng lên. Nhưng thầy chi vẫn nhìn vào trần nhà.

“Thầy Tanner, thầy ổn chứ? Thầy Tanner? Thầy Tanner?”

Không một sự di chuyên nào , không một tiếna động, không có một sự di chuyển trong tròng mắt trắng rộng. Đừng chạm vào thầy, có cái gì đỏ trong tâm trí của Bonnie nói với cô một cách đột ngột và khẩn cấp. Đừng chạm vào thầy, đừng chạm vào thầy, đừng chạm vào thầy...

Dưới ánh đèn nhấp nháy cô nhìn thấy bàn tay cô di chuyền về phía trước, nó níu vào vai thầy và lắc nó, và thấy đầu của thầy như không xương rơi xuống về phía cò. Và rồi cô nhìn thấy cố họne của thầy.

Và cô bắt đầu gào thét lên.

Elena nghe thấy những tiếng gào la. Họ đã rít lên ầm ĩ và duy trì những ảm thanh đó không gìống với bất cứ ám thanh nào khác trong Naôi Nhà Tra Tấn, và cô đã biết đây không còn là một trò đùa.

Moi thứ sau đó như môt cơn ác mộng.

Phóng naay đến phòng Tu Sĩ, cô nhìn thấy một hoạt cảnh sinh động, nhưng không phải chuẩn bị cho một vị khách tham quan nào hết. Bonnie vẫn đang gào, Meredith vẫn còn đang ôm chặt vai cô. Ba đứa con trai đang cố gắng chạy ra ngoài qua lối thoát hiểm, và có hai người to lớn đang đứng nhìn vào. chắn ngang đường của họ. Thầy Tanner đang nằm trên đá của bệ thờ, thầy nằm ườn ra đó, và sương mặt thầy....

“Thầy đă chết,” Bonnie đang nức nỡ, những tiếng gào la đang trở thành Iihừng từ ngừ. “Ối chúa ơi. máu là thật,và thầy đã chết.

Mình đã chạm vào thầy, Elena. và thầy đã chết, thầy thật sự đã chết...”

Mọi người đã tạo thành lối vào trong căn phòng. Vài người khác đã bắt đầu la hét và nó đã lan truyền ra, và rồi mọi người cố gắng chạy ra ngoài, đùng đây nhau trong sự sợ hãi, va chạm vào nhau.

“Mở đèn lên!!” Elena hét lên, và nghe thấy tiếng hét của những người khác. “Meredith, nhanh, gỌÌ cho phòng thể dục và cho cấp cứu. gọi cho cảnh sát       mở đèn lên!”

Khi những cái đèn đã mở lên, Elena nhìn xung quanh, nhưng cô không nhìn thấy một người lớn nào hết, không một ai có quyền hành ờ đây để aiải quyết tình trạng này. Một phần thì cô như đã bị đóng băng, cô đang cố gắng nghĩ đến làm cái gì tiếp theo. Một phần thì cô đang bị tẻ CÓI1g trong sự sợ hãi. Thầy Tanner.. có không bao giờ thích thầy, nhưng dù là gì thì nó cũng chi làm mọi chuyện tệ hơn.

“Đưa tất cả những đứa trè ra khỏi đây. Mọi người hãy ra ngoài,” cô nói.

“Không! Đóng tất cà cửa lại! Không để bất cứ ai ra khỏi đây trong khi chờ cảnh sát tới.” một gìọng của người sói bên cạnh cô hét lên. nói sau chiếc mặt nạ của anh ta. Elena quay lại ngạc nhiên nhìn giọng nói đó và thấy đó không phải là Matt, đó là Tyler Smallwood.

Hắn đã được phép trở lại trường học chi trong tuần này, và gƯƠNg mặt hắn vẫn không màu từ sau khi bị đánh bại bởi bàn tay của Stefan. Nhưng giọng của hắn thì nghe rất là uy quyền, và Elena thấy những cánh cửa lối ra đều bị đóng lại. Cô nghe thấy những cánh cửa khác bèn phòng thê dục Cũng đã đóng lại.

Hơn một tá hoặc là nhiều người trong đám đông vào khu vực Stonhenge, Elena nhận thấy chi có một người hình như là CÔNg nhân. Còn lại đều là người mà cô biết trong trường học, nhưng không biết rồ ai. Một người trong số họ, một chàna trai mặc như là cướp biên, nói với Tyler .

“Ý anh là.... Anh nghĩ là một ai đỏ ờ đây đã làm?”

“Đúng vậy, một trong số những người ờ đây đã làm.” Tyler nói. Có một sự phấn khích, nôn nóng trong giọng nói của hắn, như là hắn thích những chuyện như thế này. Hắn thích thú khi đến cái hồ máu trên tản đá. “Đó là vì nó vẫn còn lỏng, nó khône thề như thể trong thời gìan dài được. Và nhìn vết cắt trên cổ thầy ấy. Hung thủ đã làm cái điều đó.” Anh ta chi đến con dao tế.

“Vậy là hung thủ có thế ờ đây ngay lúc này,” cô sái trong bộ áo kimono thì thầm.

“Và không khó để đoán người đó là ai, Tyler nói. “Người nào đó ahét thầy Tanner, những người luôn tranh cãi với òng ấy. Người nào đó đã cãi nhau với thầy vào đêm nay. Tôi đã nhìn thấy điều đó.”

Vậy ra anh là người sói trong căn phòng này, Elena choáng váng suy nghĩ. Nhưng mà hắn đang làm gì ờ đây tại hiện trường vụ án? Hắn đâu phải trong ban tổ chức.

“Bất cứ ai có một tiều sử bạo lực,” Tyler vẫn tiếp tục, môi hắn hé ra trờ lại từ hàm răng của hắn. “Người mà, tất cà chúng ta đều biết, một người thần kinh khône ổn định đã đến từ FelPs Church.”

 “Tyler . anh đang nói cái gì vậy?” Sự choáng váng của Elena đã đôi thành một cơn tức tối. Giận dừ, cô bước lên phía trước gã con trai to cao vạm vờ. “Anh điên rồi!”

Hắn ra hiệu cho cô nhưng không nhìn cô. “Đủng là bạn gái anh ta nhi—nliưng có lẽ cô ấy là có một vài thành kiến.”

“Và có lẽ anh cũng có nhiều thành kiến, Tyler à,” một gìọng nói từ trong đám đông, và Elena nhìn thấy người sói thứ hai bước vào phòng. Matt.

“Ô, thế à? Tốt thôi, Tại sao cậu không kẻ cho mọi người cái mà cậu biết Salvatore? Anh ta đến từ đâu? Gia đình anh ta ờ đâu? Anh ta lấy tiền từ đâu?” Tyler quay qua đám đông. “Có ai biết bất cứ g1 về anh ta không?”

Mọi người đều lắc đầuế Elena có thể nhìn thấy, từng gƯƠI1g mặt một, bắt đầu có sự ngờ vực trờ dậy. Sự ngờ vực của việc không biết bất cứ cái gì, bất cứ cái gì khác. Và Stefan chính là sự khác đó. Anh là một người lạ giữa họ,và vừa mới đây họ cần một người gìƠ đầu chiu tôi.

*— ' • •

Cô gái trong bộ kimono bắt đầu, “Tồi có nghe một lời đồn-”

 “Đấy là tất cả mà bất cứ ai nghe, những lời đồn!” Tyler nói. “Không ai thật sự biết một thứ gì về anh ta. Nhưng có một việc mà tôi biết. Những cuộc tấn công ờ Fell’s Churc 22e5 h bắt đầu vào tuần lễ đầu tiên của năm học—cái tuần mà Stefan đến.”

Những lời thì thầm lại nối lên, và Elena cảm thấy bị shock khi nhận ra. Đươna nhiên, tất cả chi là sự lố bịch, nó chi là một sự trùng hợp naẫu nhiên. Những cuộc tấn cóng bắt đầu khi Stefan đến.

“Tôi sẽ kẻ cho các bạn vài thứ khác,” Tyler gào lên, yên lặng nhìn họ.

“Hãy nghe tôi ỉ Tôi sẽ kẻ cho mọi người nghe vài điều khác!” Anh chờ đợi trong khi mọi người nhìn anh và rồi anh nói một cách chậm rãi. chậm rãi, “Anh ta ờ trong nghĩa trang vào buôi tối khi Vickie Bennett bi tấn Công.”

 

“Chắc chắc anh ta ờ trong nghĩa trang—để sắp xếp lại cái mặt cho anh.” Matt nói. nhưng mà giọng anh nghe thiếu đi cái gìọng mạnh mẽ Tyler đa nhanh chong chợp lay đêu đó va tấn cong no.

“ừ, và hắn gằn như giết tôi. Và tối nay hắn đã giết Tanner. Tòi không biết moi người nghĩ cái gì, nhưng tôi nghĩ hắn là tên siết người!”

“Nhưng hắn ta ỡ đâu?” một người trong đám đông gào lên.

Tyler nhìn quanh. “Nếu như hắn làm điều đó, hắn hẳn là vẫn còn ỡ đây/’ anh chàng đó nói. “Tìm hắn đi.”

“Stefan không có làm gì hết! Tyler 5” Elena khóc, nhưng mà tiếng ồn trong đám đông đã che mất điều đó. Từ ngừ của Tyler được lặp đi lặp lại. Tìm hắn... Tìm hắn... Tìm hắn.

Elena nghe từ người này đến người khác. Và những gƯƠNg mặt trong phòng stonghenge trản ngập sự ngờ vực hơn; Elena cũne có thê nhìn thấy sự gìận dữ và đói khát cho việc trả thù của họ. Đám đông đã trờ thành thứ gì đỏ xấu xa. thứ gì đỏ vượt khỏi sự điều khiển.

“Hắn đâu, Elena?” Tyler nói, và cô đã thấy trong mắt hắn lóe lẻn sự chiến thắng. Hắn ta đang tận hường điều này.

‘Tôi không biết,” cò nói một cách dữ dội, muốn đánh anh ta.

“Hắn hãn là ờ đâylTìm hắn đi!” vài người cũng hét lên. và mọi người dường như đang di chuyên, đang chi trỏ, đây nhau. Những vách naãn bị hạ xuống và đây qua một bên.

Tim Elena bắt đầu đập thình thịch. Đây khòna còn là một đám đông nữa; nó là một đám hồn loạn. Cô bị làm khiếp sợ bởi những gì họ sẽ làm với Stefan khi họ tìm thấy anh. Nhưng nếu cô cố đi cảnh báo cho anh. có sẽ dẫn Tyler đến chỗ anh.

Cô nhìn quan tuyệt vọng. Boiinie vẫn còn nhìn chằm chằm vào gương mặt đã chết của thầy Tanner. Không có ai giúp được ờ đó. Cò quay qua lướt qua đám đông một lần nữa, và mắt cô nhìn thấy Matt

Cậu ấy đang nhìn bối rối và gìận dừ, mái tóc vàng của cậu ấy xù lẻn, hai má đỏ và đẫm mồ hôi. Elena tập trung tất cả sức lực của có ấy với mong muốn tạo nên một cái nhìn van xin.

Làm ơn đi5 Matt, cô nghĩ. Anh không thể tin vào điều này. Anh biết đó không phải sự thật mà.

Nhưng đôi mắt anh nói lên rằng anh không biết. Có một sự xáo động của sự hoang mang và suy tính trong chúng.

Làm ơn. Elena nghĩ, nhìn vào đôi mắt xanh đó, mong cậu sẽ hiếu. Oh. làm ơn mà, Matt, chi có anh có thê cứu anh ấy thôi. Thậm chí nếu anh không tin, cũng làm ơn cố tin đi mà... làm ơn...

 

CÔ thấy sự thay đồi trên aương mặt cậu ẩy, sự bối rối chuyển thành sự quyết tâm mạnh mẽ. Cậu nhìn chằm chằm vào cô một lát, nhìn cô một cách chán nản, rồi gật đầu một cái. Rồi cậu ấy quay đi và trươt đến chỗ đám đông săn đuổi.

Matt  đám đông êm ru cho đến khi cậu đến được phía bên kia của phòng thể dục. Có vài học sinh năm nhất đang đứna gần cửa của phòng tủ đồ cho nam; cậu cọc cằn bảo họ chuyển mấy cái vách naãn bị đõ đi, và khi sự chú ý của họ bị phán tán, cậu siât manh cánh cửa mờ ra và biến vào trong.

Cậu nhìn quanh thật nhanh, không muốn phải hét lên. Chuyện đó. cậu nghĩ. Stefan hẳn là đã nghe tất cả tiếng ồn ào từ phòng thể dục rồi. Cậu ấy có lẽ đã thôi đi rồi. Nhưng rồi Matt nhìn thấy một hình dána măc áo trùm đầu màu đen nằm trên nền lát sach trắng.

 “Stefan! Chuyện gì xảy ra thế?” Trong khoảnh khắc kinh khủng đó, Matt nghĩ rằna cậu đang nhìn xuống cái xác chết thứ hai. Nhưng khi cậu quỳ xuốna bèn cạnh Stefan, cậu thấy sự động đậy.

“Hey, cậu ồn chứ, ngồi dậy từ từ thôi... từ từ. Cậu ồn chứ, Stefan?”

“ừ,” Stefan nói. Cậu ấy trông không ồn tí nào, Matt nghĩ. Mặt cậu ấy thì trắng bệch và còn đồng tử thì đang gìãn to ra. Cậu ấy trông mắt phương hướng và ốm yếu. “Cám ơn,” anh nói.

“Cậu không cần cám ơn tôi lúc này. Stefan. cậu phải ra khỏi đây ngay. Cậu có nghe thấy họ không? Họ đuổi theo cậu đấy.”

Stefan quay về phía phòng thể dục, như là đang nehe I1gÓI1g. Nhưng không có sự nhận thức nào trên mặt anh. “Ai theo sau tôi? Tại sao?”

“Mọi người. Đó không là vấn đề. vần đề là cậu phải ra khỏi đây ngay trước khi họ đến.” Khi Stefan vẫn còn tiếp tục nhìn chằm chằm trống rồng, cậu tiếp, “Có một vụ tấn công khác, làm này là với Tanner. thầy Tanner. Ông ấy chết rồi. Stefan, và họ nghĩ là cậu đă làm điều đó.”

Giờ thì, cuối cùna, cậu nhìn thấy sự thấu hiểu hiện lên trong mắt

Stefan. Sự thấu hiếu và sự ghê rợn và một kiểu thất bại cam chịu còn đána sợ hơn bất cứ thứ gì Matt nhìn thấy tối nay. Cậu nắm chặt lấy vai Stefan.

“Tôi biết cậu không làm.” cậu nói, và lúc đó điều đó là thật. “Họ cũng sẽ nhận ra điều đỏ thôi, khi họ có thê nghĩ lại lần nữa. Nhưng trong lúc đó. cậu tốt hơn là ra ngoài đi.”

“Ra ngoài... được,” Stefan nói. Cái nhìn mất phương hướng đã biến mất, và có một sự cay đắng khô héo trong cái cách mà anh phát ảm những từ đó. “Tôi sẽ. ế. ra ngoài.”

“Stefan...”

“Matt.” Đôi mắt xanh lá đã tối lại và bùng cháy, và Matt nhận ra cậu không thể nhìn khỏi đôi mắt đó. “Elena an toàn không? Tốt. Vậy, chăm sóc cô ấy nhé. Làm ơn.”

“Stefan, cậu đang nói gì vậy? Cậu vô tội mà; chuyện này sẽ qua đi thôi...”

“Chi cần chăm sóc cô ấy. Matt.”

Matt lùi lại, vẫn nhìn vào đôi mắt xanh lá đanh thép đó. Sau đó. một cách chậm rãi. cậu sật đầu.

 “Tôi sẽ làm thể,” cậu nói yên lặng. Và quan sát Stefan bỏ đi.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/59890


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận