Nhật Ký Ma Cà Rồng Chương 11

Chương 11
Elena ngã xuống hành lang mờ tối, cô ấy cố gắng hình dung ra những thứ đang ờ xung quanh mình.

Đủng lúc đó, thế aiới đột nhiên lấp lánh sáng và càng lúc càng rực rờ hơn, và cô thấy minh bị bao quanh bởi những dãy tủ khóa quen thuộc. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đến nồi cô gần như bật khóc. Cô ấy không bao giờ nghĩ mình có thẻ vui mừng đến mức này. Elena đứng yên một phút và quan sát XUNG quanh với sự khoan khoái.

“Elena. cậu làm gì ỡ ngoài đây vậy?”

Đó là Meredith và Bonnie. đang nhanh chóng: đi xuống đại sảnh chạy về phía cô.

“Các cậu đã ờ đâu vậy?” Cô ấy hỏi một cách dữ dội.

Meredith cau mặt. “Tụi minh không thế tìm thấy ông Shelby . Và cuối cùng khi đã tìm được ÔNG ấy thì ông ấy đang bị thiếp đi. Minh nghiêm túc đó.” Cô ấy trả lời trước ánh mắt ngờ vực của Elena.

‘Thiếp đi. Và khi đó tụi mình không thế đánh thức ông ấy dậy.

Lúc ánh sáng trờ lại thì ông ấy mới mở mắt ra. Sau đỏ tụi minh quay lại chỗ cậu. Nhưng cậu làm gì ờ đây vậy?”

Elena ngập ngừng.

“Mình không đủ kiên nhẫn để đợi,” Elena trả lời nhẹ nhàng. “Dù sao. mình nghĩ chúng ta đã có một ngày vất vả rồi.”

”Giờ cậu mới nói,” Bonnie nói.

Meredith không nói gì, nhưng cô ấy ném về phía Elena một cái nhìn sắc bén và thăm dò. Elena cảm thấy không thoải mái với cảm gìác với cái nhìn của đôi mắt đen bên dưới khuôn măt đó.

Tất cả những ngày cuối tuần và những tuần sau đó. Elena làm việc theo kế hoạch cho Ngôi nhà ma. Elena thậm chí không có đủ thời gìan để ở bên Stefan, và điều đó khiến cô thấy bực minh nhưng Stefan còn cảm thấy bực dọc hơn nữa. Cò ấy có thể ý thức được cảm xúc mành liệt của anh dành cho cô, nhưng cô cũng có thề cảm nhận được anh ấy đang chống cự lại điều đó. vẫn cự tuyệt việc ỡ một mình bên cô. Và theo nhiều mặt thì anh ấy vẫn còn ấn chứa nhiều điều huyền bì với cô như khi lần đầu cô gặp anh.

Anh ấy không bao giờ nói về gìa đình anh ấy hoặc về cuộc sống trước đây của anh trước khi đến Fell’s Church, và nếu cô hỏi anh bất cứ câu hỏi nào thì anh sẽ vòng vo và lảng tránh câu trả lời.

Một lần cô hỏi anh anh có nhớ nước Ý không, anh có cảm thấy hối tiếc khi đến đây không. Và sau một lúc đôi mắt anh sáng lên. màu xanh lá lấp lánh như sự phản chiếu những cái lá sồi trona một dòng suối vậy. “Sao anh có thế hối tiếc khi có em ờ đây chứ?,” anh ấy đáp. và hôn cô nhằm đẩy những suy nghĩ tò mò ra khỏi đầu cô. Lúc đó Elena biết hạnh phúc trọn vẹn là như thế nào. Cô cũna cảm thấy sự hán hoan của anh. và khi anh lùi lại cô thấy khuôn mặt anh rạng rờ, như thể đang có ánh mặt trời chiếu vào.

 “Ôi, Elena ”Anh ấy thì thầm.

Những thời gian đẹp đẽ chính là như thế. Nhưng anh lại ít hôn cô hơn trong thời gìan gần đây và cô cảm giác khoảng cách giữa hai người ngày càng rộng hơn.

Thứ Sáu đó. cô và Bonnie và Meredith quyết định ngủ lại ờ nhà McCullouahs. Trời đang trờ nên âm u và báo hiệu một cơn mưa phùn khi cô và Meredith đi đến nhà Bonnie. Trời không thường lạnh vào giữa tháng Mười, và những cái cây xếp hàng trên con đườna im lìm cũng lụi đi vì những cơn gìÓ lạnh. Nhừiis cây thích rực rờ trong màu đỏ tươi trong khi từng cây bạch quả thì sáng rưc môt màu vàng.

Boiinie đón ho ờ cửa: “Moi người đi cả rồi! Chúng ta sẽ có đủ

phòng cho đến trưa mai, khi gia đình mình trờ về từ LeesBurg.” Cô ấy vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi vào nha. và túm lấy con chó Bắc Kinh đang cố chạy ra ngoài. “Không, Yangtze, ờ trong đó đi. Yangtze: không, đừng! Không!”

Nhưng đã quá trề. Yangíze đã trốn ra được và đang lao tới sân trước về phía một cái cây bu lô, rồi sủa ăng ăng lên phía trên những cánh cây cuộn tròn bằng một cái lắc nhẹ ờ phía sau.

“Ồ, cái gì phía sau con chó vậy?” Bonnie nói, hai cánh tay cò ôm lấy hai tai.

“Nó trông giống một con quạ.,” Mereith nói.

Elena như bị hoá đá. Cô ấy bước một vài bước về phía cái cây, nhìn lẻn trên những cái lá vàng kim. Và ờ trên đó có một con quạ tương tự như con quạ cô đã nhìn thấy hai lần trước đó. Có lẽ là ba lần, cô ấy nghĩ, nhớ về hình dáng đôi cánh bay lên từ những cây sồi trong nahĩa trang. Và khi cô nhìn nó, dạ dày như bị siết chặt trong nồi sợ hãi, và đôi tay cô lạnh cóng. Nó lại nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen sáng, cái nhìn của con người. Đòi mắt đó... Cô đã nhìn thấy đôi mắt này trước đây ờ đâu nhi?

Đột nhiên cả ba cô gái đều nhảy ngược trờ lại khi con quạ kêu lên một tiếng khó nghe và tung cánh bay ra khỏi cái cây về phía các cô gái. Đúng lúc đó nó xà xuống chỗ con chó nhỏ đang sủa một cách cuồng loạn. Nó tiến đến cách những cái răng nanh của con chó khoảng vài inche và sao đỏ lại vụt bay lẻn. bay qua naôi nhà và biến mất trong những cái cây óc chó phía bên kia.

Cả ba cô gái như hoá đá trona sự naạc nhiên. Lúc đó Bonnie và Meredith nhìn nhau và sư căng thãng tan biến trong tiếng cười của họ.

“Minh cứ tường nỏ sẽ lao vào chúng ta chứ,” Boiinie nói, tiến về phía con chó Bắc Kinh bị xúc phạm và kéo con chỏ đang sủa trở vào nhà.

“Minh cũng vậy,” Elena đáp lại nhẹ nhàng. Và khi cô ấy theo những người bạn của mình vào nhà, cô ấy không gÓp phần vào trảng cười đó.

Naay khi cô ấy và Meredith mane được đồ của mình vào trong thì trời cũng đã tối. Thật khó để gìừ được cô ấy ngồi trong phòng khách huyên náo của Bonnie bên cạnh tiếng lửa ầm ĩ. với một tách sô cô la nóng trên tay. Và naay khi ba người họ thảo luận những kế hoạch cuối cùng cho Ngôi nhà ma, và cô ấy được thư gìãn.

“Chúng ta đang đi đủng hướng,” cuối cùng Meredith nói. “Dĩ nhiên, chúng ta đã tiêu tốn nhiều thời gian đê tính toán trang phục cho những người khác đến nỗi chúng ta còn chưa nghĩ cho bản thân.”

“Của mình thì dễ thôi,” Bonnie nói. “Minh sẽ trờ thành nừ tu của một thành phố cổ ỡ Xentơ, và mình chỉ cần một vòng hoa gồm những cái lá sồi trên đầu và một cái áo choàng trắng. Mary và minh chi may nó trona một đêm.”

“Mình ndiĩ mìiứi sẽ trờ thành phù thuỳ,” Meredith trầm ngâm đáp lời. “Tất cả chi cần một cái váy đen dài. còn cậu thì sao Elena?”

Elena mim cười. “Ồ, việc đó vẫn còn là một bí mật, nhưng .... Cô Judith để mình đi gặp thợ may váy. Mình tìm thấy một tấm hình của một cái áo dạng dài thời Phục Hưng trong một cuốn sách mình dùng cho bài báo cáo miệng của mình, và mình sẽ bắc chước nó. Nó làm bằng vài lụa miền Bắc Ý, màu xanh đá, và nó tất nhiên là rất đẹp.”

“Nó có vẻ đẹp đó.,” Bonnie nói. “Và đắt nữa.”

“Minh sử dụng tiền của mình với sự tin tưởng của ba mẹ mình. Mình chỉ hy vọng là Stefan sẽ thích nó. Đỏ là một ngạc nhiên với anh ấy, và .... ừ mình chi mong anh ấy thích nó thôi.”

“Vậy Stefan sẽ trờ thành gì? Anh ấy có gìủp làm Ngôi nhà ma không?” Bonnie tò mò hỏi.

 “Minh khòng biết,” một lúc sau Elena trả lời. “Anh ấy dường như không thích thủ lắm với nhừna thứ của Halloween.”

 “Thật khỏ để nhìn thấy anh ấy được trùm trong mấy tấm vải ránh rới và bị phủ máu giả như mấy tên con trai khác,” Meredith đồna ý. “Anh ấy      ừm. quá đáng tôn quý để bị như thế.”

“Minh biết!” Bonnie nói. “Minh biết chính xác anh ấy có thẻ trờ thành cái gì, và anh ta nhất định phải diện bảnh đó. Nhìn xem. anh ấy là người ngoại quốc, anh ấy có một làn da tái xanh, anh ấy có một cái nhìn tuyệt vời làm người khác phải suy nghĩ.... Thêm vào những chi tiết và câu sẽ có môt bá tước Dracula hoàn hảo!”

Elena mim cười với vẻ không bằng lòng. “WelỊ mình sẽ đi hỏi  anh ấy.”

“Nói tới stefan,” Meredith nói, đôi mắt đen của cô ấy đang hướna về Elena, “mọi chuyện thế nào rồi?”

Elena thờ dài. nhìn vào ngọn lửa. “Minh.... không chắc nữa,” cuối cùna cô ấy cũng lẻn tiếng, thật chậm. “Có nhừna lúc mọi thứ rất tuyệt vời. và cũng có những lúc....”

Meredith và Bonnie trao cho nhau một cái nhìn thoáng qua, vàu sau đó Meredith nói nhẹ nhàng. “Những lần khác thì sao?”

Elena ngập ngừng suy nghĩ. Sau đó cô ấy đi đến một quyết định. “Chờ mình một chút,” cô ấy nói, và đứng dậy đi nhanh chóng về phía cầu thang. Elena quay trờ lại với một cuốn sách nhỏ bằng nhung màu xanh trên tay.

“Minh có viết một ít về nỏ tối qua trong lúc minh không naủ được,” Cô ấy nói. “Đế nó nói thì tốt hơn mình.” Elena tìm trang và hít sâu, rồi cô bắt đầu:

“Ngày 17 tháng Mười

“Nhật kỷ thân yêu,

“Tối nay' mình cảm thấy' thật khủng khiếp. Và mình phải chia sẻ với ai đó về điều này.

“Có chuyện gì đó đang đến giữa mình và Stefan. Anh ấy có một nỗi buồn khủng khiếp nào đó mà mình không thể hiểu được, vờ nó càng đấy' chúng mình ra hai phía xa nhau. Mình không biết phải làm sao nữa.

“Mình không thể hiểu được những suy nghĩ của anh ấy. Nhưng anh ấy đang rắt buồn vì một chuyện gì đó, và nếu anh ấy không kể với mình đó là cái gì, nếu anh ấy không tin mình nhiều đến thế thì mình không thấy' chút hy' vọng nào cho chúng mình cả.

“Hôm qua khi anh ấy ôm mình, mình cảm thấy có một cái gì đó rất mượt mà xung quanh phía bên dưới áo sơ mi của anh ấy, có một cái gì đó như một chuỗi. Mình hỏi trêu chọc anh ấy, nó là món quà của Caronỉine không. Và anh ẩy chỉ đứng như ỏz' chôn chân và không nói bất cứ điều gì nữa. Nó như thế ỉ à anh ấy bất thình lình xa mình cả ngàn dặm và đôi mát anh ấy............................................ có

nhiều nỗi đau trong đó đến nỗi mình phải khó khăn lắm mới có thể chịu đựng được.

Elena naưng đọc và tìm nliừng dòng cuối cùng của trang nhật ký bằng đôi mắt của mình. Mình cảm thấy như có ai đó dã làm đau anh ấy kinh khủng trong quá khứ và anh ấy chưa bao giờ vượt qua được điều đó. Nhưng mình cũng nahĩ anh ấy đang sợ một cái gì đó, những bí mật mà anh ấy sợ rằng mình sẽ biết. Nếu mình biết được nó Ịà cái gì mình có thề chứng minh cho anh ấy thấy rằng anh có thể tin tưỡng minh được. Rằng anh ấy có thể tin mình dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, đến phút cuối cùng.

“Chi khi mình biết.” Cô ấy thì thầm.

“Khi cậu biết cái gì?” Meredith nói, Elena gìặt mình naước lên.

“Ồ, khi minh biết chuyện gì đang xảy ra 5” cô ấy nhanh chóng đáp lại. đỏng quyền nhật ký lại. “Ý mình là nếu minh biết rốt cuộc thì tụi mình CŨĨ1g chia tay thì minh ndù là mình sẽ kết thúc nó cho xong. Và nếu mình biết mọi thứ đến cuối cùng sẽ ồn cả thôi thì mình sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra. Nhưng chi là cứ ngày qua ngày mà chăiia chắc chắn gì cả thì thật là tồi tệ.”

Boiinie cắn môi và đứng dậy. đôi mắt lấp lánh. “Minh có thẻ chi cho bạn cách tìm ra nó. Elena.” Cò ấy nói. “Bà của mình đã kẻ cho minh nghe cách tìm ra người mà mình sẽ kết hôn. Nó được soi là bừa ăn tối câm lăng.”

“Để mình đoán nhé, một mưu mẹo của các tu sĩ cổ,” Meredith nói

“Minh không biết nó có từ bao giờ,” Bonnie nói. “Bà minh nói rằng luôn có những buôi ăn tối câm lặng.Dù sao thì. nó có tác dụng mà. Mẹ mình đã nhìn thấy hình ảnh của ba minh khi thử nó, và một thána sau đó. họ cưới nhau. Nó dề thôi Elena. Và cậu cũna đâu ph ải mất cái gì đâu?”

Elena nhìn Bonnie và Meredith. “Minh không biết nữa,” cô ấy lẻn tiếng. “Nhưiis coi nào. cậu cũn£ đâu có thật sự tin..................................................................................................... ”

Bonnie kéo cô ấy lên với lòng tư trona bi xi nhuc.”Câu nói me minh là người nói dối hả? Ồ, thôi nào. Elena. đâu có mất si khi thử nỏ đâu. Tai sao không chứ?”

 

“Mình phải làm gi đây?” Elena hồ nghi. Cô ấy thấy giống như một mưu đồ kỳ lạ, nhưng naay lúc này thì hoảng sợ hơn.

“Nó đơn giản thôi. Chúng ta phải chuân bị mọi thứ trước khi tiến hành vào nữa đêm....”

Năm phút trước nửa đêm. Elena đủnẹ trong phòng ăn của nhà McCulloudis, và cảm thấy mình nau xuân hơn bất cứ thứ gì khác. Ở sán sau. cô có thể nahe thấy con chó Yangtze đang sửa điên cuồng, nhưng bên trong thì lại không có tiếng động nào naoại trừ tiếng tích tắc chậm chậm của đồng hồ cũ kỹ. Theo lời hướng dẫn của Bonnie, cô đặt lên cái bàn bằng gồ cây óc chó màu đen lớn một cái đĩa, một cái ly, và một bộ đồ ăn làm bằng bạc, không nói một lời nào. Sau đó cò thắp sáng một cây nến trên gìá đựng nến đặt ờ giữa bàn và bố trí cho mình một cái diế phía sau để ngồi.

Theo Bonnie thì, vào siừa đêm nay cô phải đây cái ghế lui lại và mời người chồng tương lai của cô ngồi vào đó. Khi đỏ ngọn nến sẽ bị thổi tất và cô ấy sẽ nhìn thấy"hình dáng một bóng ma trên ghế.

Trước đó, cô có một chút bực bội về điều này, cò không chắc là muốn thấy bất cứ hình dáng ma quỳ nào, ngay khi đó là người chồng tương lai của minh. Nhưng bây giờ nhưng điều đỏ dường như neốc nghếch và chẳng làm hại ai. Khi đồng hồ bắt đầu đo chuông, cô ngồi thăna dậy và cầm chặt phía sau cái diế. Bonnie nói là cò không đươc đi đâu cho đến khi nghi thức X0Ĩ1g.

Ồ, thật là I1gU ngốc. Có lẽ cô đã không nói những lời đó.... Nhưng sau khi đồng hồ bắt đầu rung chuông. cô nghe chính mình đang nói.

“Vào đi,” cô nói một cách lúng túng với căn phòng rồng, kéo cái ghế ra. “Mời vào. mời vào..

Ngon nến bi tất.

Elena nhìn chằm chằm vào khoảng tối. Cô cảm thấy gìÓ, một cơn gìÓ mạnh, thồi tất ngọn nến. Nó đến từ nhừna cánh cửa kiểu Pháp phía sau cô, và cô quay lại thật nhanh, một tay vẫn đặt trên shế. Cô thề là nhừiia cánh cửa ấy đã đóna rồi mà.

Có cái gì đó di chuyền trong bóng tối.

Sự sợ hãi như xuyên qua Elena, vượt qua sự hiêu biết của cô và bất cứ trò chơi nào. Ôi Chúa ơi, Cô đã làm gì vậy, cô đã mang đến bàn thán cái gì vậy? Trái tim cô đã có gìao ước và cô cảm thấy minh đang bị lao xuốna, không báo trước, vào trong cơn ác mộng kinh khủng Iihất của minh. Nó Idiông chi tối mà còn hoàn toàn yên lặng. không nghe gì, không thấy gì, và cô đang rơi...

“Cho phép tôi,” một g1011g: nói cất lên. và một ngọn lửa sáng thôi phù phù trong bỏng tối.

Trong một lát ghê sợ, kinh khủng, cô nghĩ đó là Tyler , nhớ về cái bật lửa của hắn ta trong nhà thờ đò nát trên ngọn đồi. Nhưng khi ngọn nến trên bàn đã cháy trờ lại, cô thấy bàn tay với những naón tay dài. nhợt nhạt đang cằm nó. Không phải bàn tay đỏ rắn chắc của Tyler . Lúc đó cô nghĩ đỏ là Stefan. và khi đôi mắt cô hướng lẻn aương măt.

“Anh!” Cô nói với gìỌI1g kinh naạc, sửng sốt. “Anh đang làm gi ỡ đây?’5 Cô nhìn từ anh ấy qua những cánh cửa Pháp đang thực sự mở. đưa ra tấm rèm cửa. “Có phải anh lúc nào cũng đi vào nhà người khác khi không đươc mời không?”

“Nhưne em đã yêu cầu tòi đến đây mà.” Giọng nói của anh khiến cô nhớ về nó, trầm, mia mai và làm cho người khác thích thủ. Cô nhớ rằng minh cũng mim cười. “Cảm ơn,” hắn thêm vào, và duyên dáng naồi vào shế mà cô đã cố gắng kéo ra.

CÔ đưa tay mình về phía sau. “Tôi không mời anh.” Cô nói với g1011g bắt cần, pha giữa sự căm phẫn và sự bối rối. “Anh làm gì mà lảng vãng xung quanh nhà của Bonnie vậy?”

Hắn mim cười. Trong ánh nến, mái tóc đen của hắn bóng lẻn như chất lòng, rất mềm mại và rất đẹp đối với tóc con người. Gương mặt hắn nhợt nhạt, nhưng hoàn toàn hấp dẫn. Và đôi mắt của hắn đang nhìn vào mắt cô.

“Helen. vè đẹp của em là dành cho tôi, như những vỏ cây Nicean năm ấy, thật nhẹ nhàng êm á, như mùi hươna của biên lan toả          ”

“Tôi nghĩ tốt hơn là bây gìỜ anh nên rời khỏi đây.” Cô ấy không muốn nahe hắn ta nói điều gi nữa. Giọng nói của hắn khiến cô cảm thấy lạ, làm cho cô cảm thấy yếu đuối một cách lạ lùng, dạ dày cô như đang: tan chảy. “Anh không nên ờ đây, làm ơn.” Cô với tay lấy cây nến và rời khỏi hắn, đảy ra khỏi đầu cảm gìác choáng váng đang đe doa sẽ chế ngự cô.

Nhưng trước khi cò cầm lấy cây nến, hắn đã làm một cái gì đó bất thường. Hắn chụp lấy cánh tay đang với lấy cây nến của cô, không thô bạo mà còn dịu dàng, và cầm nó trong nliừng naỏn tay gằy yếu lạnh lẽo của hắn. Sau đỏ hắn trờ bàn tay cô lại, cuối đầu xuống hôn lòng bàn tay cò ấy.

“Đừng....” Elena thì thầm, bối rối.

“Hãy đến với anh,” Hắn nói, vài nhìn vào đôi mắt cô ấy.

“Làm ơn đừng....” Cô lại thì thầm, thế giới như đang bơi XUNG quanh cô. Hắn điên rồi; Hắn đang nói về cái gì vậy? Đi đâu với hắn? Nhưng cô cảm thấy rắt choáng váng, rất chóng mặt.

Hắn vẫn đang đứng đờ cô, còn cô thì dựa vào hắn. cảm gìác được những ngÓn tay lạnh lẽo của hắn đang ờ trên cái nút áo đầu tiên của cái áo sơ mi ngay chỗ cò họng cô. “Làm ơn, không...”

“Nó sẽ ổn thôi. Em sẽ thấy.” Hắn đẩy cái cồ áo sơ mi của cô rộng ra. bàn tay khác của hắn ờ phía sau đầu cô.

“Không.” Đột nhiên sức mạnh trờ lại với cô, và cô đây mạnh hắn ra xa, vấp ngã lẻn cái ghế. “Tôi đã nói là anh hãy rời khỏi đây, và ý tôi chính là như vậy Ra khỏi đây—ngay bây giờ!”

Trong một lúc, cơn giận dữ dâng lẻn trong đôi mắt hắn. một mối đe doạ đen tối. Sau đó nó lắng xuống và trờ nên lạnh lùng và sau đó hắn mim cười, một nụ cười rực rờ thoáng qua và hắn đã binh tĩnh trờ lai chi trong thoáng chốc.

“Anh sẽ đi,” Hắn nói. “Tạm thời thôi.”

Cô lúc lắc cái đầu và nhìn hắn đi ra ngoài bằng nhừĩis cánh của kiều Pháp mà khòng nói tiếng nào. Khi nó được đóna lại sau lưng hắn, cò vẫn đứng trong yên lặng, cố gắng thờ đều lại.

CÔ quay lại về phía đồng hồ cổ trong sự hoang: mang và thấy nó đứng lại. Nhưng trước khi cô có thẻ xem xét nó kỹ lưỡng hơn thì cô nghe thấy gìọng của Bonnie và Meredith cắt lẻn.

Cô nhanh chóng chạy ra sảnh, cảm thấy đòi chân mình trờ nên yếu đuối bắt thường, kéo có áo và cài nút lại. Cánh cửa phía sau đang mờ, có có thê thấy hai dáng người naoài đó. đang cúi người lên môt thứ gì đó trên bãi có.

“Bonnie? Meredith? Có chuyện gì vậy?”

Boiinie nhìn lên khi Elena tới bên họ. Đôi mắt cô chứa đầy nước mắt. “Ôi, Elena. nó chết rồi.”

Với sự sợ hãi đến lạnh người. Elena nhìn chằm chằm xuốna một cái thán hình nhò naay chân Bonnie. Đó là con chó Bắc Kinh, đang nằm ndiiẻng cứng đờ. đòi mắt mở to. “Ôi. Bonnie.', cò nói.

“Nó cũng gìà rồi Bonnie đáp lại, “nhưng mình không mong nó lại ra đi nhanh như vậy. Chi mới đây thôi, nó còn sủa mà

“Minh nghĩ tốt hơn là chúng ta nên đi vào nhà/’ Meredith nói, và Elena nhìn lên và gật đầu tán thành. Tối nay khòng phải là buôi tối để có thề ờ naoài bóng tối này. Cũng không phải là buổi để mời những thứ khác vào nhà nữa .Cô biết điều đó, mặc dù cô vẫn không hiếu chuyện gì đã xảy ra.

Khi họ quay lại vào phòng khách thì cô phát hiện cuốn nhật ký của mình đã biến mất.

Stefan ngẩng đầu lên từ một cái cổ mềm mại như nhung của con nai. Khu rừng giờ đây đầy những âm thanh của đêm đen và anh không thể chắc thứ gi đã quấy rầy anh.

Lủc anh ấy bị xao lãng, con nai đang hôn mẻ chợt thức tỉnh. Anh cảm thấy bắp thịt mình run lên khi nó đang cố gắng giật cái chân phía bên dưới của nó.

Đi đi. anh ấy nghĩ, trong lúc ngồi lùi lại phía sau và phóng thích con nai. Nó hạ thấp người rồi phỏng lên cao và chạy đi.

Anh đã ăn đủ rồi. Một cách khó chịu, anh liếm nhanh hai bên mép. cảm thấy những cái răna nanh rút lại vào không còn sắc bén. nhạy cảm như khi nó đang dài ra nữa. Thật là khỏ đê biết bao nhiêu là đủ nữa. Không còn những lời đồn đãi của sự choáng váng từ chuyện xảy ra ờ bên cạnh nhà thờ, nhưng anh sống trong sự sợ hãi chúng sẽ trờ lai.

Anh sống trong nồi sợ hãi rõ ràng rằng một ngày nào đỏ nhận thức của anh. ý nghĩ của anh sẽ quay cuồng với sự bối rối khi tìm thấy thán thể mềm nhũn của Elena trong vòng tay anh, cái cồ thanh mảnh của cô được đánh dấu bằng hai vết thương đỏ, và trái tim cô ấy im lặng mãi mãi.

Đó là những gì mà anh phải trông chờ

Sự khát máu, với tất cả Iihừng sự kinh hãi và thoã màn của nó, naay cả bây gìỜ vẫn là một bí ân đối với anh. Mặc dù anh đă sống cùna nó mồi ngày trong hàng thế ki qua. anh vẫn không thề hiểu được.Khi còn sống như một con người, anh đã không hoài nahi về việc bị chán ahét, diê tỡm, bởi những suy nghĩ của việc uống những dòng máu ấm áp từ một cơ thẻ đang thờ. Đó là, liệu có phải có ai đỏ dùng quá nhiều từ naừ để đề xuất với anh một việc gi đó.

Nhưiis nhừna từ đó cũng không thẻ dùng vào đêm đó. cái đêm ma Kathenne đa bien đoianh.

Dù cho đã qua nhiều năm. ký ức vẫn rõ ràng. Anh ấy đang ngủ khi cô bước vào phòng, di chuyên thật mềm mại như ảo ảnh hoặc là bóng ma. Anh vẫn đaiis ngủ, một mình....

CÔ mặc một bộ đồ lót bằng vải lanh thật đẹp khi cô đến bên anh.

Đó là buôi tối trước khi cô phải chi định, cái naày cô phải công bố sư lưa chon của cô. Và cò đã đến bên anh.

Một bàn tay trắng vén tấm màn quanh aiường anh. và Stefan thức giấc, ngồi bặt dậy trong tình trạng báo động.Khi anh nhìn thấy cô. mái tóc vàne nhợt nhạt xoả trên vai. đòi mắt xanh ân dưới hàng mi, anh bi tấn công môt cách thầm lăng với sư kinh ngac.

Và với tìiih yêu. Anh không bao gìỜ nhìn thấy cái gì đẹp hơn thế nữa trong cuộc đời của anh. Anh run rây và cố gắng nói, nhưng cô đã đặt hai ngón tay lạnh lẽo lên môi anh.

“Yên nào,” cô thì thầm, và cái aiường lún xuống khi cô bước lên.

Mặt anh như bị thiêu đốt, trái tim anh vang lên như sấm với sự bối rối pha lẫn sự kích động. Chưa có người phụ nữ nào trên giường anh trước đây. Và đây là Katherine, người có một vẻ đẹp như đến từ thiên đường, Katherine người mà anh yêu hơn chính mình.

Và vì yêu cò nên anh đã cố gắng rất nhiều. Khi cô trượt lên tấm khăn trải aiưòng, tiến lại gằn đến nồi anh có thề cảm thấy không khí ban đêm mát mè, thanh khiết trong bộ đồ ngủ của cô. Anh cố gang bạt thanh tiếng

“Katherine,” anh thì thầm. “Chúng ta-anh có thể chờ. Cho đến khi chúng ta làm đám cưới trong nhà thờ. Anh sẽ nói cha anh xắp xếp nỏ vào tuần tới. Nó sẽ không lâu lắm đâu...”

“Suỵt,” cô ấy lại thì thầm, và anh cảm thấy cái lạnh trên làn da của anh. Anh không thê tự chủ được nữa, anh đặt tay quanh cô và kéo cò về phía mình.

“Những gì chúng ta làm bây gìỜ không có liên quan gi đến chuyện đó hết.” Cò nói và đưa những ngón tay thanh mảnh của minh vuốt ve cồ anh ấy.

Anh hiếu. Và cảm giác sợ hãi thoáng qua, và nó biến mất khi nhữna ngón tay cô ấy vuốt ve anh. Anh muốn điều đó, muốn bất cứ điều gì có thẻ cho anh ờ bên Katherine.

“Nằm xuống đi. anh yêu,” cô ấy thì thầm.

Anh yêu. Những từ đang reo vang trong đầu anh khi anh nằm xuống trên cái gối, hơi nghiêng cằm để cồ anh được lộ ra. Nồi sợ hãi trona anh đã biến mất, thay vào đó là sự hạnh phúc quá to lớn đến nồi anh nghĩ rằng nó có thề phá huỷ anh.

Anh cảm thấy tóc cô lướt nhẹ mềm mại trên naực anh và cố gắng làm dịu hơi thờ của mình. Anh cảm thấy hơi thờ của cô trên cồ mình, rồi đến đôi môi, và sau đó là rãng của cô ấy.

Có một nồi đau nhức nhối, nhưng anh cố gắna kiềm chế không

phát ra tiếng kêu nào, chi nghĩ về Katherine, về việc anh đã ước ao trao cho cô ấy như thế nào. Và nỗi đau dườne như đã dịu bớt. và anh cảm thấy máu đang được rút ra khỏi người anh. Nó không khủng khiếp lắm như anh đã sợ. Nó là cảm giác của sự cho đi, sự khuyến khích.

Nó cứ như những suy nghĩ của họ đang được kết họp lại, trờ thành một. Anh có thẻ cảm thấy sự vui sướng của Katherine khi Uống máu anh. Sự vui thích của cô trong việc hút những dòng máu ấm đã cho cô sự sống. Và anh biết cô có thể cả thấy sự thích thủ của anh trong lúc trao cho cô điều đó. Nhưng sự thật đã bị đây lùi. ranh giới giữa những giắc mơ và sự tinh táo càng trờ nên mờ nhạt hơn. Anh không thề nghĩ một cách rõ ràng nữa, anh không thề suy nghĩ được gì cả. Anh chỉ có thê cảm nhặn, và những cảm gìác của anh cứ tăna dần và tăng dần, ngày càng cao hơn, phá vờ sợi dây ràng buộc giữa anh và trái đất.

Một khoảng thời gìan sau, anh không biết tại sao minh có thẻ ờ đó, trong vòng tay cô. Cô nâng niu anh như một người mẹ đang ẵm đứa con còn bé vậy, hướng đôi môi anh nahi I1gƠÌ trên cái cô trần trong bộ đồ ngŨ của cô ấy. Có một vết thươna nhò ờ đó, một vết cắt tối màu đối lập với làn da nhợt nhạt. Anh không còn cảm thấy sợ hải hay ấp úng, và khi cò vuốt ve mái tóc anh để khích lệ, anh bắt đầu uống.

Lạnh lùng và tỉ mỉ, Stefan phủi sạch vết bùn đất trên đầu gối. Thế giới con người đã say ngủ, biến mất trong sự sững sờ. nhưng những giác quan của anh thì trờ nên sắc bén hơn. Anh nên cảm thấy thỏa màn, nhưng anh lại đói; ký ức đánh thức sự ham muốn trona anh. Mũi anh đánh hơi thấy mùi xạ hương của một con cáo. anh bắt đầu đi săn.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t59889-nhat-ky-ma-ca-rong-chuong-11.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận