Nhật Ký Ma Cà Rồng Chương 13

Chương 13
Bị vây quanh bởi những người lớn tuôi và cảnh sát, Elena đang chờ cơ hội để trốn khỏi chỗ này.

Cô biết rằng Matt đã cảnh báo cho Stefan kịp thời - khuôn mặt cậu ấy nói lên điều đó - nhưng cậu ấy không đủ sần gũi để nói với cô. Cuối Cùng, với tất cả sự bình tĩnh đang dần quay lại. cô tách mình ra khỏi những người xung quanh để hướng về phía Matt.

“Stefan đã ra khỏi đây an toàn” anh nói, mắt vẫn quan sát những người kia. “Nhưng cậu ấy bảo anh chăm sóc em , và anh muốn em ờ yên tại đây.”

“Chăm sóc em ư?” Sự hoảng hốt và nghi Ngờ vụt qua Elena. Sau đó, sần như thì thầm, cô trả lời “Em hiểu rồi.” Đắn đo trong gìây lát cô nói tiếp một cách thật cán thận. “Matt, em cần đi rửa tay. Bonnie làm dính máu lên em. Đợi ờ đây nhé, em sẽ quay lại ngay.”

Cậu ấy định nói gì đó để phản đối nhưng cô đã kịp bỏ đi rồi. Cô lấy vết máu trên tay như một lời giải thích khi tới chỗ cánh cửa phòng thay đồ của nừ, và người gìáo viên đang đứng ờ đó đã để cò đi qua. Nhưng không dừng: lại ờ phòng thay đồ, cò tiến đến cánh cửa phía xa rồi khuất dần vào trong phần tăm tối của ngôi trường. Và từ đây, là chìm vào màn đêm.

Zuccone! (đần độn - tiếng Ý) Stefan nghĩ, vồ lấy tủ sách rồi quãng nó đi, quắng cả cái Ũ1 lên cao. Nau naốc! Thật mù quáng, đồ đần độn đáng nguyền rủa. Làm sao mà anh có thể ấu trĩ đến như vậy?

Tìm một nơi để ờ với họ ỡ đây ư? Được chấp nhận như một người trong số họ ư? Anh hẳn phải điên khi đã nahĩ điều đó có thể thực hiện được.

Chụp một trong những cái rương nặng nhất anh ném nó bay qua căn phòng, nơi nỏ vờ loảng xoảng khi va vào bức tường ỡ phía xa, làm tan tành cả một cái cửa sổ. Ngu ngốc, nau ngốc. Ai đang theo đuôi anh? Tất cả mọi người. Matt đã nói điều đó. “Có một vu tấn công khác... Họ nghĩ cậu đã làm.”

 

À, một khi mọi chuyện trông như một thứ man rợ, những con người nhò nhen cùng với sự sợ hãi về một thứ mà họ không biết, đã đúng. Còn cách nào khác để mày giải thích chuyện đã xảy ra chứ? Anh rơi vào một sự yếu đuối, một mớ bòng bong xoáy lòng vòng; và rồi bóng tối bao trùm lấy anh. Khi anh thức dậy Matt sẽ nói với anh rằng một người nào đó đã bị cướp, hoặc bị cường bức. Lần này không chi là cướp máu của anh ta, mà là cả mạng sống của anh ta. Làm thế nào người ta có thể giải thích được ngoài việc anh. Stefan, là kẻ siết người?

Tên sát nhân chính là anh. Qủy dừ. Một sinh vật được sinh ra trong bỏng tối, số phận định sẵn phải sống, đi săn và ân náu khỏi nơi này mãi mãi. Tốt thôi, thế thì tại sao lại không giết người? Tại sao lại không đáp ứng nhu cầu tự nhiên của mình? Từ lúc anh biết không thể thay đổi được điều gì, anh đã dốc hết sức để thích nghi với nó. Anh có thể thả cho phần đen tối của minh ra để chốna lại cái thị trấn này. nơi căm ghét anh và gìỜ đây đang lùng sục anh.

Nhưng trước tiên..anh khát. Những mạch máu của anh bỏng rát như tấm lưới kim loại bị nung. Anh cằn phải ăn... sớm thôi... ngay bây gìỜ.

Nhà trọ tối om. Elena gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời. Nhưng vẫn không mưa.

Sau ba lần gỒ cửa, cô thử mở. và cánh cửa bật ra. Bên trong căn nhà tĩnh lặng và tối đen như mực. Cô mò mẫm để leo lên cầu thang. Tầna thứ hai cũna tối đen. cô bị vấp trong khi cố gắiig tìm phòng ngủ ờ tầng thứ ba. Một đốm sáng mỏng manh lập lòe ờ bậc thang trên cùng, cô lao về hướng đó. cảm thấy như bị đàn áp bởi những bức tườna, aiống như chúng đang khóa cô lai từ hai bên.

Ánh sáng đến từ khe dưới của cánh cửa bị đóng. Elena g0 một cách nhẹ nhàng. “Stefan” cô thì thầm. Sau đó gọi lớn hơn một chút “Stefan. là em đây.”

Không có tiếna trả lời. Cô nắm lấy nắm đấm cửa, đẩy cánh cửa mở ra rồi quan sát chăm chủ bên trong. “Stefan..

Dường như cô đang nói với một căn phòng trống.

Bên trong hồn độn như nó nằm trên đườna đi của một cơn bão hung tợn vừa mới quét qua. Những cái rương với những cái miệng há hốc nằm chòng chơ ờ các gÓC phòna. đồ đạc bên trong rơi vương vãi trên sàn nhà. Tất cả đều là tài sản của Steían, là những thứ anh giữ gìn một cách cán thận như những tặng phâm quý giá, gìỜ nằm rải rác trên sàn như đồ bỏ đi.

Nỗi sợ hãi quét qua Elena. Nét điên cuồng và bạo lực trong khuna cảnh vừa rồi dần hiện lên, chúng làm cô thấy choáng v áng. Tyler đã nói có ai đó liên quan tới những chuyện này.

Mình không quan tâm, cô nghĩ. sự tức siận trảo lên đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng cô. Dù sao đi nữa mình cũna không quan tâm. Stefan; em vẫn muốn gặp anh. Nhưng aiili đang ờ đâu?

Cánh cửa trên trằn nhà đã mờ, và khí lạnh trản vào trong phòng. Ồ, Elena nghĩ, và cò thoáng rùng mình sợ hãi. Trần nhà quá cao...

Cô chưa từng trèo thana lên cửa thông hơi, và bộ váy dài làm cô thấy vướng víu. Elena trèo qua cánh cửa thật chậm, quỳ trên nóc nhà và từ từ đứng lên. Cô nhìn thấy một bóna đen ỡ góc, và nhanh chóng bám theo.

 

“Stefan? em phải đến...” cò bắt đầu. và ngừng lại naay tức thì. ánh chóp chói lòa trên bầu trời xua đi bóna đêm đang phủ lên hình thề đó. Và sau đó tất cả những nỗi nghi ngờ, nỗi sợ hãi và ác mộng mà cô cảm thấy đã trờ thành sự thật. Có tiếng thét nơi xa xôi nào đó, vang vong...

Chúa ơi. không.............. Trí óc cô muốn phủ nhận những gì mắt cô

đã nhìn thấy. Không... Không... Cô không muốn nhìn thấy nó, cô không muốn tin..

 

Nhưng cô khòng thể dừna lại. Ngay cả khi có thề nhắm chặt mắt, mọi chi tiết trong khung cảnh vừa rồi đã khắc sâu vào tâm trí cò. Hệt như ánh chóp vừa rồi đã in vào tiềm thức cô mãi mãi.

Stefan. Stefan, đẹp đẽ và thanh lịch, trong chiếc áo khoác dạ cồ dựng. Stefan, với mái tóc đen như nhừne đám mảy vần vũ bên trên anh. Stefan xuất hiện trong ánh chóp, ờ nửa sóc tường phía trước cô, thân thể toát lên đầy vè thủ tính, với tiếng gầm gừ trên khuôn măt ác thú đang điên cuồng.

Và máu. Cái miệng ngạo mạn, đầy khiêu khích và gợi tình dính đầy máu. Nó tương phản một cách rùng rợn với nước da xanh xao, tương phản cả với những cái răng nhe ra sắc nhọn, trắng nhợt. Trong tay anh là cái xác mềm oặt của con chim bồ câu. trắng như nhừng cái răng, đôi cánh xòe rộng. Một con khác nằm trên mặt đất dươi chân anh. trông giống như một cái khăn tay nhàu nát bị vứt bò.

“Chúa ơi. không,” Elena khẽ rên. Cô vội bước sau tiếng rên, cố lùi lại thật xa, cho đến lúc này cô mới nhận thức được hành động của mình. Trí óc cô không đủ đối phó với nỗi khiếp sợ này; suy nghĩ cô rối lên trong cơn hoảng lọan, như con chuột cố gắng thoát khỏi cái bẫy. Cô không muốn tin điều đó, không muốn tin. Thân thể cô căng lên không thể chịu nỗi, trái tim như muốn vờ ra, đầu óc cô quay cuồng...

“Chúa ơi. không....”

 “Elena!” Khủng khiếp hơn bất cứ điều gì khác, Stefan bằng ánh mắt man dại đang nhìn vào nét mặt choáng váng và đầy tuyệt vọng của cô “Elena. làm ơn. Xin em. đừna...”

“Chủ ơi, không!” tiếng thét quằn quại thoát ra từ cô họng. Cô lùi lại. trượt chân, khi anh lao đến gần cô. “Không!”

“Elena, làm ơn... cẩn thận....” Thứ khủng khiếp đó, thứ trên khuôn mặt của Stefan. tiến dần đến sau cô, đôi mắt xanh cháy bỏng. Cô giật lùi lại theo mồi bước chân anh. bàn tay anh chia ra. Thật lâu, những ngón tay dài và mảnh đã vuốt tóc cô thật nhẹ nhàng...

“Đừng chạm vào tôi!” cô nức nỡ khóc. Và sau đó cô thét lên. cú ngã của cô khiến cô tì lưng lên rào thép của cái cửa sô. Đó là những đoạn thép đã tồn tại hơn một thế kỷ rười, và chỗ này đã han gi gần hết. Sức nặng của Elena đè lên nó, cô bỗng cảm thấy nó biến mất. Cò nghe thấy tiếng gãy của sắt và gỗ pha trộn với tiếng thét của chính mình. Không có gì phía dưới cô, không có gì nắm giữ cô, và cô rơi xuống

Trong khoảnh khắc, cô nhìn thấy những đám mây tía cuồn cuộn, sự tăm tối của ngôi nhà đô ụp vào cô. Dường như không có đủ thời gìan cho cô nhìn rõ chúng, và thấy rằng mình đang hét lên trong nỗi sợ hãi cùng cực, cô rơi xuống. rơi...

Thế nhưng sự va đập khủng khiếp đó đã không đến. Đột nhiên có cánh tay ôm lấy cô, đờ lấy thân hình cô trong không trung. Có tiếng chạm đất trầm đục và vòng tay siết lại, sức nặng trờ về với cơ thể cô như tiếp lấy cú chạm đất. Tất cả yên lặng.

Cô giữ minh nằm im trong vòng tay đó, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cố tin vào điều không thể tin như vừa rồi. Cô đã rơi qua ba tầna nhà và vẫn còn sống. Elena đang đứna trên vườn sau của ngòi nhà, trong sự im lặng giữa những tiếng nổ vang vọng của sấm chóp, tại nơi đáng lẽ đã xuắt hiện thân thế nát nhừ của cô.

Chậm rãi, Elena hướng ánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đã cứu sống cò. Stefan.

Đêm nay đã có quá nhiều sự khiếp sợ cùng những tai họa. Cô không thề chống chọi lảu hơn nữa. Cô chi có thề nhìn anh bằng ánh mắt Ngờ ngàng.

Trong mắt aiứi đầy nét buồn bă. Đôi mắt từng ánh lên màu xanh băng giá bây giờ đen tối và trống rồng, vồ vọng. Giống như cô đã từng trông thấy vào đêm đầu tiên trong phòng anh. chi có điều bây giờ tồi tệ hơn thế. Đôi mắt ấy chất chứa nỗi căm hờn bản thân mình cùng đau khồ. và sự đau khổ. Cô không thể chiu đựng nỗi.

      

“Stefan9” cô thầm thì, cảm thấy nỗi buồn len lỏi vào tâm hồn. Cô vẫn có thề nhìn thấy nét máu mỏng còn lại trên môi anh. nhưng bây giờ nó làm cho cô run lên vì thương hại và nỗi khiếp sợ bản năng. Quá cô độc. xa lạ và cô độc...

“Ôi, stefan ” cô thở nhẹ.

Không có câu trả lời trong đôi mắt lạc thần và trống rỗng. “Đi nào,” anh nói nhe nhàng. và dẫn cô trờ lai ngôi nhà.

Stefaii cảm thấy sự tủi hố trào lên trong anh như khi họ tới tầng ba và sự tàn phá trong phòng anh. Elena. cũng như mọi người, thấy rằng đúng là không thể chịu đựng nổi. Nhưng rồi, gần như cũng đã họp lý khi cô nhìn thấy anh thực sự như là ai, anh có thế làm gì.

Cô đi một cách chậm chạp, mơ hồ đến phía giường và ngồi xuống. Rồi cô nhìn anh, đôi mắt tăm tối của cô chạm mắt anh. “Hãy nói với em,” là t t cả những gi cô nói.

Anh cười nhạt, không hề vui, và nhìn thấy sự ngập ngừng của cô. Nó khiến anh càng căm ghét chính mình. “Em muốn biết những gi?” anh hỏi. Anh dẫm một chân lên nắp của chiếc hòm bị đồ và nhìn cô ngang ngược, ra dấu thoải mái. “Ai đã làm việc này? Là anh.”

“Anh rất mạnh,” cô nói. mắt hướng vào cái hòm lật ndiiẻng. Ánh mắt cô chầm chậm lướt qua, và cò dần nhớ lại những gì đã xảy ra trên nóc nhà. “Và nhanh nữa.”

“Manh hơn con người,” anh nói. nhấn gìOĨ1g môt cách cố tình

  • vào từ cuối cùng. Tai sao cô không co rúm lai trước anh, tai sao

không nhìn anh với ánh mắt khinh miêt như trước? Anh không naai

bất cứ điều gi cô đang dần nahĩ tới. “Phản xạ của anh nhanh hom,

thể chất cường tráng hơn. Bắt buôc như thế. Vĩ anh là môt kè đi

săn” anh gằn giọng.

Có điều gì đó trong mắt cô làm anh nhớ lại cô đã ngắt lời anh như thế nào. Anh lau khóe miệng bằng mu bàn tay, và thật nhanh nhấc lên một cốc nước còn nguyên vẹn ở đầu giường. Anh có thề cảm nhân ánh mắt của cò chiếu vào anh khi anh uống nước và lau

miệng lần nữa. Cuối cùng, anh cũng thấy sợ điều mà cô đang nghĩ đến.

“Anh có thê ăn và uống... nhữna thứ khác.” cô nói.

“Anh không cần phải thể,” anh nói chậm rãi, vé mệt mỏi và thờ ơ. “Anh không hề cần những thứ khác” Đột nhiên anh chạy vòng quanh và cảm thấy sức nặng trào dâng trong mình lần nữa. “Em nói anh rất nhanh... nhưng không chi có vậy. Elena, em đã bao giờ nghe thấy câu ‘tốc độ và cái chết' chưa? Tốc độ có nghĩa là sốne;

ý nói đến những ai đang sống. Anh chính là nửa còn lai.”

Anh có thể thấy cô đang run lên. Nhưng giọng nói của cô vẫn điềm tĩnh, và đôi mắt thì không rời anh. “Nói với em đi,” cô nhắc lại. “Stefan? em có quyền được biết.”

Anh biết cô nói đúng. Và đúng ngay từ khi cô đã nói ra chúng. “Đúng. anh cho rằng em đúng,” anh nói, và giọng nói của anh trờ nên mệt mỏi và khó nhọc. Anh nhìn ra cái cửa sô đã vờ trong vài giây rồi quay lại nhìn cô, nói dứt khoát. “Anh sinh ra vào cuối thế kỳ 15. Em có tin không?”

Cô nhìn vào những vật được được anh quăiig lên từ naăn kéo tủ bằng một củ hất tay mạnh mẽ. Đồng vàng, cái cốc mã não và con dao găm.... “Vâng ” cô nói nhe nhàng. “Vâng, em tin.”

 “Em muốn biết gì nữa? Làm sao mà anh trở thành như thế này à?” Khi cò gật đầu. anh lại quay về hướng cửa sổ. Làm thế nào để nói ra đây? Anh, người đã tránh những câu hỏi quá lâu, ké đã thông thạo trong nhừna việc dối trá và che đậy.

Chi còn một cách, nói ra hết sự thật, không giấu diếm cô điều gì. Đem hết vào tâm hồn cô. điều mà anh chưa bao gìỜ đòi hỏi từ môt người khác.

Và anh muốn điều đó. Kẻ cả vào phút cuối cô trờ mặt với anh.

anh vẫn muốn để Elena thấy anh là người như thế nào.

Và rồi. nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sô. những tia sáng lóe lên dọc ngang bầu trơi? anh bat đau noi.

  • Anh chám rãi lưa chon từng từ rồi nói môt cách bình thản và đều

đều không chút cảm xúc. Anh ké chuyện về cha anh, người đàn Ông Phục Hưng cứng rắn. về thế gìỚÌ của anh ờ Florence và về nhưng điềntraiig thôn dâ cua họ Anh kể với cô về nhưng nghiên

cứu và cả nhừng hoài bão của mình. Kẻ về người anh của anh.

người quá khác biệt so với anh, và cả cảm xúc tồi tệ xen aiừa họ. “Anh không biết từ lúc nào Dainon bắt đầu căm ghét anh'5 anh

nói. “Luôn luôn là như vậy, từ lúc anh có thể nhớ được. Có lẽ là bởi mẹ anh đã không thể bình phục sau khi sinh ra anh. Bà đã mất vài năm sau đó. Damon yêu bà rất nhiều, và anh lúc nào cũng có cảm gìác anh ấy cho rằng lỗi là ờ anh.” Anh dừng lai rồi nuốt môt

cách khô khan. “Sau đó xuất hiên môt cô gái.”

“Người em làm anh nhớ đến phải không?” Elena hỏi một cách dịu dàng. Anh gật đầu “Là cô gái ấy.” Một cách do dự, cô hỏi “người đã trao cho anh chiếc nhẫn?”

Anh thoáng nhìn xuốna chiếc nhẫn bạc trên naón tay, rồi nhin vào đôi mắt cô. Sau đó, thật chậm, anh tháo chiếc nhẫn mà anh đă lồng vào sợi dây chuyền bên dưới chiếc áo và nhìn vào nó.

“Phải. Đây là nhẫn của cô ấy” anh trả lời. “Nếu không có bùa. bọn anh sẽ chết dưới ánh nắng mặt trời như bị thiêu trong lửa.”

 “Sau đó cô ấy. . giống như anh?.”

“Cô ấy khiến anh trờ nên như bây giờ.” Thoáng ngiập ngừng. anh kể cho cô nghe về Katherine. về vẻ đẹp và sự dịu ngọt của Katherine. Và cả về Damon nữa.

“Cô ấy quá dịu dàng, lúc nào cũng ngập trản cảm xúc” cuối cùng giọng: anh trờ nên đau đớn “Cô ấy đối xử như vậy với tất cả mọi người. kể cả với anh của anh. Nhưng rồi bọn anh nói cô ấy phải chọn một siừa hai người. Và cô ấy... đã đến với anh.”

Ký ức về cái đêm đó. về sự ngọt naào và cả nỗi kinh hoàng bồna cuồn cuộn quay trờ lại. Cô ấy đã đến với anh. Và anh đã thực sự hạnh phúc, đắm chìm trong cả nỗi lo sợ và niềm hán hoan. Anh cố gắng nói với Elena về điều đó, cố diễn đạt thành lời. Tất cả những gì anh trải qua đêm đó quá đồi hạnh phúc, cho đến sána hòm sau, khi anh thức dậy và cô ấy đã bỏ đi, anh vẫn đang ờ tột cùne của sự vui sướng...

Nó như thể là một giấc mơ. nhưng hai vết thương nhò trên cồ anh lại là hiện thực. Anh rất ngạc nhiển khi thấy rằng chúng không hề đau đớn và dường như một phần đã lành hẳn. Chúng được che đi bởi cái cô cao của áo anh.

Máu của cò ẩy gìỜ đây đang bốc cháy trong mạch máu anh, anh nghĩ, và những từ đó làm trái tim anh đập cuồng loạn. Cô ấy đã trao cho anh tất cả sức mạnh của mình, cô ấy đã chọn anh.

Anh đã mim cười với Damon khi họ gặp nhau ờ nơi siao ước vào tối hôm đó. Damon biến mất cả ngày, nhưng anh ta lại xuất hiện ờ khu vườn tráng lệ đúng giờ một cách chính xác, và đang đứng uẻ oải trước một cái cây, chinh lại có tay áo của minh. Katherine đến muộn.

“Có lẽ cô ấy bị mệt,” Stefan gỢÌ ý, ngắm nhìn bầu trời đó sẫm tan dần vào màu xanh của nửa đêm sâu thăm. Anh cố giữ sự tự màn ấn sâu trong giọng nói của mình. “Có lẽ cô ấy cần thêm thời gìan để nghi naơi hơn thường lê.”

 

Damon liếc anh bằng một cái nhìn sắc lẻm. đôi mắt màu đêm của anh ta nhìn xuyên qua mái tóc đen buông xõa. “Có thê.” anh ta nói bằng môt âm điêu cao vút, như thể đó chi là những lời mờ

màn.

Nhưng sau đó họ nghe thấy một tiếng động nhẹ bước trên con đườna mòn, và Katherine xuất hiên giữa những bức tường bao

quanh. Cô mặc chiếc áo tôaa (áo choàng của người La Mã) màu trắng của mình, tuyệt đẹp như một thiên thần. Cô mim cười với cả hai bọn họ. Stefan cười lại một cách tao nhã, ánh mắt lấp lánh điều bí mât chi của riêng hai người. Rồi anh chờ đơi.

 “Hai anh đã yêu cầu em lựa chọn.” Cô nói, nhìn trước tiên vào anh và sau đó là anh trai anh. “Và bây gìỜ sẽ là gìỜ phút em đưa ra sự lựa chọn của mình, em sẽ nói với hai người quyết định của em.”

Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, với một chiếc nhẫn đeo trên đó. và Stefan nhìn thấy viên đá, nhận thấy nó có màu xanh thẳm như bầu trời đêm vậy. Nỏ như một phần của màn đêm mà Katherine luôn mang theo bên mình.

 “Hai anh đã thấy chiếc nhẫn này” cô nói một cách từ tốn. “Và bây giờ anh biết nếu thiếu nó em sẽ chết. Không dề làm ra những chiếc bùa đó, nhưng may mắn là cò gái Gudren rắt thông minh. Và có rất nhiều thợ bạc tại Florence

Stefan nghe cò nói một cách vô thức, nhưng khi cô quay lại anh mím cười, ánh mắt khích lệ.

“Và thế là,” cô nói, nhìn thăng vào mắt anh. “Em có một món quà cho anh.” Cò cầm lấy bàn tay anh và đặt một vật vào đó. Anh nhìn xuống, thấy rằng đó là một chiếc nhẫn CÙ11g kiều với chiếc nhẫn cô đang đeo. nhưng to và nặng hơn. và bằng bạc thay cho vàng.

 

“Anh không cằn đến nó để chống lại ánh mặt trời.” cô nói nhẹ nhàng và mim cười. “Nhưng anh sẽ cần đến nó sớm thôi.”

Hãnh diện và sung sướng vô cùng khiến anh im lặne. Anh nắm lấy bàn tay cô và hôn lên đó, trong lòng ngập trản ước muốn được ôm chặt lấy cô ngay bây giờ, kẻ cả trước mặt Damon. Nhưng Katherine đã quay người lại.

“Và đây là dành cho anh,” cô nói, và Stefan ndiĩ rằng đôi tai của anh đã phản lại anh. chắc chắn sự ấm áp, yêu thương trong giọng nói của Kat herine không thê dành cho anh trai của Stefan. “cũng dành cho anh nữa. Anh sẽ sớm cần đến nó.”

Đôi mắt của Stefan cũng đã phản bội anh rồi. Chúng đã mang lại cho anh nhừng điều khòng thể đúng, không phải như vậy. Trong tay của Damon. Katherine cũng đặt vào một chiếc nhẵn aiống hệt chiếc nhẫn của anh.

Tiếp theo là sự im lặng tuyệt đối, hệt như khi thế gìỚÌ này ngừng lại.

“Katherine...” Stefaii chi có thể gắng aượng nói được vài chừ. “Sao em có thê đưa cho anh ta? Sau những gì chúng ta đã chia sẻ...”

“Mày đã chia sẻ những gì?” Giọna nói của Damon như cánh quạt gìÓ vờ vụn, và anh ta làm cho Stefan nôi giận. “Tối hôm qua cô ấy đã đến với tao. Sự lựa chọn đã được thực hiện.” Và Damon kéo cồ áo xuống, có g vết cắn nhỏ nơi cồ. Stefan nhìn chằm chằm vào đó. cố hàm lại cảm dác diẻ tởm. Chúng giọng hệt như hai vết Cắn trên cổ anh.

Anh lắc lắc đầu một cách hoang mang. “Nhưng. Katherine.. đó không phải là một giấc mơ. Em đã đến với anh..

“Em đã đến với cả hai người.” Giọng nói của Katherine nhẹ nhàng, thậm chí là hài lòng, mắt cô bình thản. Cô mim cười với Damon và sau đó là Stefan. “Nó làm em yếu đi, nhưng em rất hài lòng. Các anh không thấy sao?” cô tiếp tục trong khi họ nhìn chằm chằm vào cô, quá bất ngờ đến nỗi không thốt ra được lời nào. “Đây là lựa chọn của em! Em yêu cả hai người, và em sẽ không từ bỏ ai cả. Và từ bây gìỜ 3 người chúng ta sẽ ờ bên nhau, và rất hạnh phúc.”

“Hạnh phúc...” Stefan tức tối.

“Đúng, hạnh phúc! Ba người chúng ta sẽ trờ thành bạn tốt, những người bạn vui vẻ, mãi mãi....” Giọng nói của cô tràn lên niềm hưng phấn, và nhữna tia sáng tinh nghịch trẻ con ánh lên trong mắt cô. “Chúng ta sẽ ỡ bên nhau mãi mãi. không bao gìỜ ốm đau. không bao giờ già đi cho đến tận cùng thời gìan! Đây là sự lựa chọn của em.”

“Hạnh phúc... với nó ư?” Giọng nói của Damon run lên đầy giận dừ, và Stefan thấy người anh chuẩn mực đang trắng bệch trong cơn thịnh nộ. “Với cái thằng đang đứng giữa chúng ta, một chuấn mực tầm thường về đức hạnh ấy hả? Tôi không thể nhìn nổi nó nữa. Cầu Chúa đừng bao gìỜ để tôi nhìn thấy nó, đừng bao gìỜ nghe thấy giọng nói của nó!”

“Tôi cũng ước giống như anh vậy, anh trai” Stefan gầm lên. trái tim anh muốn xé rách lồng neực. Đây là sai lẩm của Damon; Damon đã đầu độc tám trí của Katherine làm cho cô không thể nhận ra cô đang làin nhừng sì. “Và tôi chi cần nửa tâm trí đê xác nhận điều đó,” anh nói một cách độc ác.

Damon không thề không nhặn ra hàm ý đó. “Cầm kiếm lên, nếu mày có thể chiến đắu,” anh ta lùi lại. ánh mắt tăm tối đầy đe dọa.

“Damon, Stefan. xin đừng! Không!” Katherine khóc, lao mình vào giữa hai người, ôm chặt lấy cánh tay của Stefan. Cò nhìn từ người này sang người kia. đôi mắt xanh ướt đẫm những gìọt nước mắt. “Hãy nghĩ lại những điều hai người \*ừa nói đi. Hai người là aiili em.”

“KI1Ô11g: phải lồi của anh” Damon ndiiến răng, sầm lên như một lời nguyền rủa.

“Nhưng hai anh không thê bìiih tĩnh lại sao? Vĩ em. Damon... Stefan? Làm ơn.”

Một phẩn trong Stefan muốn tan chảy trước cái nhìn và những giọt nước mắt khân cầu của cô. Nhưng sự ghen tị và lòng kiêu hãnh bị tản thương là quá lớn, và anh biết anh cần cứng rắn và kiên định. giọng như Damon.

“Không,” anh nói. “Khòng thể. Chi một người thỏi, Katherine. Anh sẽ không bao gìỜ chia sè em với anh ta.”

Bàn tay Kathiine tuột khỏi cáiứi tay anh. và những gìọt nước mắt rơi lã chã lên chiếc áo choàng trắng. Cô cố giừ hơi thờ trong tiếng khóc thôn thức. Rồi sau đó cò kéo vạt váy và quay đầu bỏ chạy trong khi vẫn còn nức nỡ.

“Và Damon đã câm lấy chiếc nhẫn cò ấy trao cho anh ta và đeo lên tay mình.” Stefan nói. aiong khàn đi bởi những gì đã kẻ và cả cảm xúc. “Rồi anh ta nói với anh, ‘Tao sẽ có được cô ấy, em trai ạ’ sau đó anh ta bỏ đi.” Anh quay lại. ánh mắt lấp lánh như thể vừa ra khỏi đêm đen để trờ về với ánh sáng, và nhìn Elena.

Cô vẫn ngồi yên lặiig trên chiếc siường, nhìn anh bằng cặp mắt y hệt như của Katherine. Nhất là lúc này, khi họ đã được lấp đằy bởi cả nỗi buồn và sự kinh hoàng. Nhưng cô đã không bỏ chạy. Cô nói với anh.

“Và... chuyện gì xảy ra sau đó?”

Bàn tay Stefan naay lập tức ndiiến chặt lại, anh như bị giật mạnh khỏi cái cửa số. Không phải kí ức đó. Anh không thê chịu nôi nó chứ đừng nói đến việc anh cố gắng để nói nó ra. Làm sao anh có thể làm điều đó? Làm sao anh có thể đẩy Elena ngã vào nơi tăm tối ấy và cho cô ấy thấy những g1 khủng khiếp đang bị che dấu ờ đó?

“Không” anh trả lời “Anh không thể. Anh không thể.”

“Anh phải nói với em” cô nói một cách nhẹ nhàng “Stefan, đó chăng phải là phần cuối của câu chuyện sao? Đó là tất cả những gì đằng sau những bức tường của anh, là nhừna gi anh sợ để cho em trông thấy. Nhưng anh phải để em nhìn nó. Ôi Stefan, anh không thê dừng lại bảy giờ được.”

Anh có thể cảm thấy nỗi ghê sợ đang chạm vào anh. nó há miệng chờ anh sập bẫy một cách rồ ràng, cảm giác rồ ràng như cái naày từ xa xưa đó. Cái ngày mà nỏ kết thúc cũng là cái lúc mà nỏ lại bắt đầu.

Anh cảm thấy bàn tay mình được nắm lấy, và khi anh nhìn, anh thấy những ngón tay Elena đang siết chặt lấy nó, trao cho anh sự ắm áp, trao cho anh sức mạnh. Đôi mắt cò nhìn thãng vào anh “Hãy nói với em.”

“Em muốn biết cái gì đã xảy ra, điều gì đã đến với Katherine phải không?” Anh thầm thì. Cô gật đầu, đôi mắt cô mờ đi nhưng vẫn vững vàng. “Anh sẽ kẻ với em nhừna gì xảy ra sau đó. Cô ấy đă chết vào ngày tiếp theo. Anh trai anh. Damon và anh. bọn anh đã giết cô ấy.”

 

Nguồn: truyen8.mobi/t59891-nhat-ky-ma-ca-rong-chuong-13.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận