Nhật Ký Tình Yêu TIO Chương 3

Chương 3
Dù sao thì cũng nên bày tỏ cái đã

Ngày 10/12/2002

Hôm nay là một ngày mệt mỏi. Học cả ngày quay cuồng từ sáng đến tối. Lớp tiếng Pháp tận 7h 30' mới tan. Lúc nghỉ ăn trưa, mình tạt vào YM một lúc. Gặp HN. Hắn hỏi mình hôm nay có phải học ca 3 không. Mình trả lời là có. Hắn dặn mình cố đừng nhìn lên bảng nhiều kẻo hỏng mắt. Nghe câu đấy, suýt nữa mình ngã lộn cổ xuống tầng 1. Hừ, mình tưởng chỉ số IQ của hắn phải cao hơn cơ đấy! Không hỏi xem người ta về muộn thế thì có sợ không, có mệt không, lại đi lo mắt với chả miếc (cận thì cũng cận lòi ra rồi!!!) Con Thuỳ nghe mình kể liền rú lên ầm ầm: "Thế mà hồi trước bảo có sợ ma thì gọi cho anh". Ừ, nó không nhắc mình cũng quên bẵng câu nói lãng mạn nhất quả đất đấy thật. Còn hắn, có lẽ hắn quên câu đấy lâu rồi...

Mà tại sao dạo này mình hay vặc HN thế nhỉ? Lúc nào chat với hắn cũng có cảm giác hắn đang cố tình làm mình cáu lên. Có thể vì cái kiểu hẹn ậm ừ "nếu không có việc gì thì..." của hắn. Cũng có thể mấy lần gần đây chat với mình hắn đều out thẳng cẳng khi chưa nói xong chuyện. Nhưng sao mình vô lý thế? Mình có là gì của hắn đâu mà đòi hắn phải thế nọ thế kia. À đúng rồi, mình đang cú cái sự vô tâm thờ ơ của hắn. Chỉ cần hắn hỏi mình một câu thôi là mình thấy an ủi tràn trề lắm rồi. Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn chỉ là một tên con trai như bao tên con trai khác, chả để ý đến những thứ nhỏ nhặt bao giờ. Cuối cùng thì mình cũng chỉ là một đứa con gái ngu ngốc, chỉ cần được quan tâm nhỏ mọn một chút là gục ngay...

1h sáng, mình nặn óc viết mấy bài linh tinh, chả ra sao! Chui vào chăn nằm mãi không thấy ấm lên, lại lần mò ngồi dậy, áp mặt vào chấn song cửa sổ ngó nghiêng một lúc. Rét thế này chả ai thức khuya làm gì. HN chắc giờ này cũng ngủ rồi...

Sáng hôm sau

TIO: Mày ơi, đêm qua tao vừa có một quyết định quan trọng.


Thuỳ: Cái gì thế? Tao hy vọng là mày không có gì rồ dại quá chứ?
TIO: Tao quyết định là 31/12 này sẽ nói toác toàng toạc ra với thằng HN là tao thích nó.
Thuỳ: Mày điênnnn à? Làm sao lại ra nông nỗi thế???
TIO: Ừ, hôm trước đi bộ ở trường về tao chỉ muốn khóc rống lên thôi. Rồi đến hôm qua, học cả ngày mệt bã ra mà đêm lại không ngủ được. Tao không ngờ là tao nghĩ về nó nhiều thế.
Thuỳ: Chết, khủng hoảng trầm trọng đấy.
TIO: Ừ, tao biết làm gì bây giờ?
Thuỳ: Tao nghĩ điều đầu tiên mày nên làm là bỏ ngay cái ý định điên rồ của mày đi. Nói ra thế chả giải quyết được việc gì mà còn làm chuyện rắc rối thêm. Cứnhư thế này lại tốt, thỉnh thoảng vui một tí, rồi lại buồn một tí - đủ cả hai tí nhé
TIO: Nhưng mà vui ít buồn nhiều. Tao chán cái kiểu quan tâm rập rình "giai đoạn cửa sổ" này lắm rồi. Như hồi thằng Dũng đấy, mình thì quan tâm mà nó có biết quái gì đâu. Chỉ thêm buồn thôi.
Thuỳ: Tao biết là khổ sở. Mày cũng đen nhỉ! Cứ như tao đây này, cậy mồm ra, chống khúc gỗ vào rồi, muốn ngậm lại cũng không được!
TIO: Đấy, thế nên tao mới muốn nói thẳng ra. Nó không nói thì mình nói trước! Mà cái mã thằng này thì chắc chả bao giờ mở mồm ra nói gì đâu!
Thuỳ: Mệt nhể! Rồi sẽ chỉ khổ mày thôi! Thế là vẫn quyết tâm nói?
TIO: Thì vẫn, nói xong chạy. Nếu nó thông mình và "có gì" như mày nói thì sẽ chạy theo. Còn nó ngu và "không có gì" thì coi như chưa từng gặp.
Thuỳ: Ờ, cũng được đấy. Nhưng mày liệu có chạy được không?
TIO: Phóng lao thì phải theo lao thôi. Sao mày lại hỏi tao thế? Mày nghĩ tao không chạy được à?
Thuỳ: Tao biết đâu đấy. Có khi mày chạy xong ngoái nhìn không thấy nó đâu, lại quay lại để xem nó chết góc nào.
TIO: Lúc đấy ngượng lắm, chả còn mặt mũi nào xem chết hay sống đâu...

Vậy đấy, kết quả của một đêm mất ngủ ngồi nhìn ra ban công là một hành động tự biến mình thành một con dở hơi như thế đấy. Nhưng kệ, không nói ra, cứ ấm ức mãi mà nhìn cái mặt hắn thì điên mất!

Ngày 11/12/2002

Cả ngày mình đấu tranh tư tưởng để xem tối nay lên mạng hay ở nhà cấu chí hai con mèo. Không chat thì bứt rứt chân tay mà đang chat tự nhiên out chả nói năng gì thì lại cú! Mày đang nói ai thế Thieu_iot? Hừ, còn ai vào đây nữa. Tên HN đáng ghét!!! Mà không hiểu sao quen hắn lâu lâu, mình lại thấy hắn đẹp trai mới chết chứ! Nói theo kiểu con Quỳnh thì hắn rạng ngời mà không chói loá đây mà... Hic, cứ nhìn thấy cái mặt bụ bẫm của hắn là mình lại có tham vọng béo hắn một phát thật đau vào má. Còn 20 ngày nữa là đến thời hạn mình thoát khỏi cái cục nợ tình yêu đơn phương này thôi. Lúc đấy, nhất định mình sẽ thò tay véo má hắn, cho bõ tức! Hờ, nhưng mà má hắn có mấy cái mụn với một cái nốt ruồi be bé, sờ vào bẩn tay lắm...

Tối, cuối cùng thì hai con mèo đưa lên cân cũng không nặng bằng một phần tư tên HN, mình lại mò ra hàng net. Ngồi chúi mũi vào màn hình, mình không biết là HN đi qua. Chỉ đến lúc hắn lên mạng gọi và tả là mình mặc áo gì, đội mũ gì ngồi ở đâu thì mình mới ớ ra. Sao hắn đi qua đấy mà không vào chat luôn, lại phải vòng ra BK làm gì nhỉ? Chẳng lẽ mình còn hơn cả con cún giữ cửa của hàng net. Chẳng lẽ mình khó ưa đến mức hắn phải tránh xa hàng kilômét như thế ư? Hay là lúc đi qua chỗ mình, hắn còn bận chở cô nàng dở hơi nào? Hờ, tại sao mình lại cứ thích chuốc buồn bực vào thân vậy nhỉ? Giá mà tối nay mình ở nhà bắt nạt bọn mèo chứ không hăm hở đi chat thì đâu đến nỗi...

Ngày...
(mấu giấy buôn chuyện không ghi ngày, dựa trên sự kiện thì ở khoảng thời gian này)

TIO: Ê, ê, sáng hôm qua tao vào TTVNOL thì mới thấy 40 người bình chọn cho tao. Đến tối đã thấy lên 54 người rồi mày ạ.
Thuỳ: Ơ, cái bọn đấy hay nhỉ? Thỉnh thoảng lại phải bầu à?
TIO: Không, đứa nào nó thích t hì nó bầu thôi. À, hôm trước tao hùa vào cùng với thằng Giáo hoàng (cái thằng admin trên TTVNOL ý mà) chửi lại mấy thằng quá khích ăn nói linh tinh. Hi hi, chắc nó có nhiều nick phụ nên vote cho tao "trả ơn".
Thuỳ: Được cái gì không mà chúng mày hăng hái bầu cho nhau thế?
TIO: Chả được cái gì đâu, giải quyết khâu oai thôi! Với lại chuyện sao siếc này cũng làm tao vui vẻ hơn một tí.
Thuỳ: Ờ, thế cũng tốt! À này, mày có ý định trả thù thằng HN không?
TIO: (mặt nghệt ra) Trả thù gì?
Thuỳ: Thì mấy vụ nói trước bước không qua hứa hươu hứa vượn đấy Tao thấy ấm ức cho mày lắm! Tao mà như mày, tao hẹn rồi cho nó leo cây một lần cho chết!
TIO: Làm thế thì cũng giải quyết được vấn đề gì đâu? Tao chả quan tâm nữa, hy vọng quái gì mà quan tâm. Còn khối chuyện hay ho hơn (VD như chuyên từ 40 - -> 54 người bình chọn)
Thuỳ: Ừ, thế thì tốt, chả bù cho mấy hôm trước. Mà thế thì mày thôi không lo đến chuyện cạy miệng con hến nữa chứ? Hay vẫn hiếu thắng?
TIO: Kệ nó! Cậy ra cũng chẳng để làm gì. Tao vốn không thích các con nhuyễn thể có vỏ. Mà con hến to đùng như thế, ăn không hết nó thối ra thì chết! )
Thuỳ: Còn chuyện nói toạc móng heo móng lợn gì đó cũng dẹp luôn chứ?
TIO: Dẹp là dẹp thế nào?! Tao sẽ gửi mail cho nó, bảo là từ 1/1/2003 sẽ chấm dứt liên hệ với nó, lý do là tao thích nó.
Thuỳ: Zời ơiii, mày đừng điên quá hoá rồ như thế!!!! Mày ngu quá đi mất. Là con gái, việc quái gì phải làm thế.
TIO: Ờ, công nhận là nghe rồ đấy. Nhưng tao nghĩ chuyện con gái nói trước cũng chả có gì là lạ cả, nhất là với một con vừa hâm vừa thiếu iốt như tao.
Thuỳ: Chết mất thôii!!! Mày nghĩ lại điiiiii.
TIO: Thì nói ra một lần cho nó biết, sau đấy thì coi như chưa từng quen biết. Đúng là làm thế này chuối thật! Nhưng tao bực lắm! Chả biết đầu óc có bị ẩm mạch nào không?!
Thuỳ: Không nên thế! Cùng lắm là tuyên bố chấm dứt mối quan hệ thôi. Mày có thể lôi cả tỷ lý do chính đáng ra. Chứ làm thế kia rồi hối cả đời đấy, mà nó lại đắc ý!
TIO: Ờ, cho thằng chó chết nó đắc ý. Quen biết quái gì nữa mà sợ! Tìm lý do khác thì dễ thật, nhưng nghe các lý do đấy trẻ con lắm. Nói ra thế này, tuy chả giải quyết được vấn đề gì nhưng nó làm tao có cảm giác thoải mái.
Thuỳ: Thoải mái cái gì. Rồi ngồi đấy mà mếu con ạ!
TIO: Mếu miếc gì? Tao chưa nghĩ ra hậu quả gì sất. Mày thử vẽ ra xem nó khủng khiếp đến đâu!
Thuỳ: 1- Nó sẽ lu loa cả TTVNOL.
2- Nó sẽ cười hô hô vào cái mặt mày và bảo "cuối cùng con thỏ béo đã sập bẫy".
3- Hay tệ hơn sẽ là kết quả kinh khủng: "Anh cũng định nói với em thế nhưng em đã nói trước rồi". Và sau đó là một chuỗi ngày gừng chấm muối.
TIO: 1- Nó là người kín đáo, sẽ không lu loa lên. Nếu có lu loa cũng không dám nêu tên tao ra.
2- Con thỏ dù sao thì cũng phải chạy, sập bẫy thì thành nồi ra-gu là cùng chứ gì?!
3- Tao nói xong là té luôn, chả có liên hệ gì nữa đâu mà gứng với chả muối!
Thuỳ: Mày đã ngu còn bướng như lừa ý! Tao chả biết khuyên mày thế nào nữa! Thôi thì tuỳ mày, muốn làm thế nào thì làm. Nhưng đứng có lôi tao đi dọn dẹp hậu quả là nhá!
TIO: Mày phải vẽ ra cái khung cảnh tệ hơn thì mới mong chặn được cái họng của tao!

Ừ, quả thật là chuyện này cũng điên rồ thật, mình vốn là cái dạng lập dị ngược đời mà. Tự nhiên mình muốn thử cái cảm giác chủ động tỉnh tò xem nó ra làm sao. Cứ giả vờ e lệ giăng bẫy há mồm chờ mãi chán chết đi được! Một lần im lặng để cơ hội vuột qua đã là quá đủ rồi!

Ngày 14/12/2002

Kỷ niệm 14 năm thành lập trường! Gớm, trường bé bằng cái mắt muỗi, toàn những đứa thi trượt quốc lập mới ngậm ngùi nhập học, thế mà cũng vẽ chuyện tổ chức hội hè. Rồi trăm sự lại đè đầu SV ra mà thu tiền. Năm nay, trường không chơi nổi thuê công viên nước Hồ Tây mà chỉ tổ chức khiêm tốn ở Nhà văn hóa quận Cầu Giấy, trông không khí cũng rộn ràng ấm cúng ra phết! Nhìn dân tình kéo co, bịt mắt bắt gà với nướng nem chua thơm lừng, mình bỗng nảy ra ý định gọi cho HN. Hờ, không ngờ mình cũng biết làm y như trong sách dạy! Thế nào nhỉ? "Yêu một người là khi ăn một món ăn ngon, nhìn ngắm một khung cảnh tươi đẹp, nghe một bản nhạc dịu êm, ta nghĩ ngay đến người đấy". Chả nhớ chính xác! À mà không, mình không thể sến như thế được! Chẳng qua là mình tiếc cái trọng lượng 63 cân có lẻ của hắn thôi. Bụ bẫm phì nhiêu thế mà không cho vào đội kéo co thì cũng phí ra.

Mình đã nghiến răng nghiến lợi gọi cho HN và...

TIO: Mày ơi, tao vừa làm một việc dại dột!!!
Thuỳ: Làm sao??? Mày nói đi.
TIO: Tao vừa gọi cho HN... Hic, mày cứ chửi tao ngu đi! Tao hối hận lắm rồi!!
Thuỳ: Thì nó từ chối mày chứ gì?
TIO: Ừ, sao mày thông mình thế? Hic, nguyên văn cuộc điện thoại:

Tao: Alô, anh H. ạ?
Nó: Xoẹt xoẹt... ừ...xoẹt xoẹt... có việc gì thế?
Tao: Từ giờ đến chiều anh có rỗi không?
Nó: Ừ, một tí thôi, anh đang dở mấy việc ở nhà.
Tao: Ừ, thế thì thôi.
Nó: Thế có chuyện gì à?
Tao: Thôi, không có gì. Tút tút!!!

Thuỳ: Mày vô lý bỏ xừ đi được, chưa gì đã vội gác máy trước rồi. Sợ tốn tiền à? Nó lại tưởng mày nhớ nó nên gọi điện (chỉ để nghe giọng chàng) thì sao??!!
TIO: T-iên s-ư nó. Mấy nghìn một phút chứ ít à?!

Túm lại là mình đã ăn nem chua nướng, nghe ca nhạc và ngó nghiêng hội trại một mình. May là còn giật được 2 gói bim bim giải khán giả trả lời hay nhất trong cái trò thi marketing gì gì đấy. Không thì đến uất mà nói toẹt vào cái mặt ngu như bò của hắn mất!

Ngày 15/12/2002

Tối qua, mình chat với S3 một lúc, gạ nó chiều nay đi thị sát tình hình chuẩn bị cho vụ offline box Kiếm hiệp. Thằng bé này ngoan thế không biết, vui vẻ đồng ý ngay. Hờ , giá mà tên HN cũng ngoan ngoãn như thế thì có phải mình được nhờ không! 10h, đang định out thì thằng bé Thiên đường bạch kim nhảy vào rủ đi ăn chân gà nướng. Nhưng mà mình đang óc ách đau dạ dày, chả có hứng thú gì. Hừ, cái vụ gọi điện cho HN làm tổn hại bộ máy tiêu hoá thế đấy!

Đi cùng S3 vào quán Cây Đa sát Cung Thiếu nhi. Chả biết họp offline ở đây thì có ảnh hưởng gì đến các mầm non tài năng của đất nước không? Quán rộng, trông cây lá xum xuê, hữu tình ra phết! Nhưng mà, ẹc, đồ uống còn tệ hơn cả trên quán Đinh, lại còn đắt gấp rưỡi nữa chứ! May, còn có món kem sô cô la xinh xắn gỡ lại tí thể diện! Hi hi, thằng bé S3 này đúng là con chủ quán café bóng đá có khác, tìm ra bao nhiêu cái để chê ỏng chê eo. Xời ơi, quán này thế là được lắm rồi, muốn ngon lành hơn thì chỉ có kéo nhau vào Daewoo! Hic, nhưng mà cái kiểu bàn tròn chân sắt của quán này làm mình nhớ đến quán Ảnh quá! (muốn biết tại sao mời đọc lại cái bài ngay sau ngày 24/8)

Tạm biệt Cây Đa, mình với S3 lượn qua hàng net ở dốc Thọ Lão. Hi hi, biết ngay là bọn Kiếm hiệp tụ tập online. Chat conference một lúc thì cả bọn quyết định đi ăn chân gà (chạy đâu cũng không thoát món chân gà, sướng thế không biết ). À, xem nào, điểm mặt con trai box này xem. Hic, nhìn mãi chả thấy ai sáng láng như HN. Mà sao hôm nay mình ăn lắm nói nhiều thế nhỉ? Một mình mình ăn hết 1/2 chỗ chân gà rồi. Thế có mất thể diện không cơ chứ!!!

Ngày 1/12/2002

Chiều nay lọc cọc đạp xe ra VDC 292 Tây Sơn, mạng thì nhanh chóng cả mặt mà mình chả làm được gì với cái quyền mod cả. TTVNOL lỗi liên tục, chắc lại bị đứa nào hack, tức quá đi mất. May là được chat với HN khá lâu. Hôm nay hắn tỏ ra rất... dễ thương, một ngày Chủ nhật đẹp trời. Hắn bảo hôm nay là ngày đầu tiên hắn bỏ thuốc, gớm nói là bỏ nhưng vẫn ngày 3 điếu! Mà sao nghe cái kiểu mình và hắn nói chuyện với nhau nó tình củm và sến đặc sệt thế nhỉ?! Hắn nói với mình một câu nghe đường hoá học không chịu được: "Đến hôm sinh nhật, anh mời em đi ăn bánh gì đó, chứ anh không tổ chức sinh nhật bao giờ". Hờ, con Thuỳ bảo mình ngu, mấy thằng kinh nghiệm đầy mình thường nói thế để kêu gọi những tấm lòng thương cảm thôi. Nhưng kệ, nghe hắn nói thế là tâm hồn mình treo ngược lên cột đèn rồi...

Mà tại sao mình không ra sức cậy miệng một con hến nhỉ? Lừa để hắn phải thích lại mình, kể cũng chả phải khoai lắm! Nhưng thôi, hắn dù sao cũng có cô nàng dở hơi kia rồi. Mình dính vào rồi ăn một xô axit dội từ đầu đến chân lúc nào không biết! Mà chỉ cần nghe mấy câu nói đường hoá học của hắn là mình thấy vui vẻ trẻ trung rồi, cần quái gì phải à ơi, mất công!!!

Ngày 3/12/2002

Vào mạng mấy lần mà chẳng thấy HN đâu. Một cái tin offline cũng không có. Kế hoạch bánh trái dĩ nhiên vì thế cũng bay vèo theo cái log out Yahoo Mes của hắn. Mình hơi thất vọng... à không, cứ công nhận là rất thất vọng đi, có chết bố con thằng nào! Tham ăn với tưởng bở nó để lại hậu quả to l ớn thế đấy! Sướng chưa TIO, cái tiền chầu trực trên net thế thì tự mua bánh mà ăn có phải là ngon lành hơn không?

Ngày 5/12/2002

Sáng

Thuỳ: Thế nào? Tình hình bánh trái tan tành thế chàng có giải thích gì không?
TIO: Giải thích gì? Không được ăn là không được ăn, có quái gì mà giải với chả thích! Nó bắt đầu làm tao bực rồi. Hừ, chả lẽ lại phải ra tay cậy miệng con hến à? Tao cóc thích nó nữa! Tao phải làm gì bây giờ?
Thuỳ: Làm cái gì bây giờ? Mày không còn thích nó nữa thì kệ đi. Bạn bè thì không nặng nề đâu.
TIO: Không thích nữa, nhưng tao vẫn hiếu thắng lắm.
Thuỳ: Thôi, còn gì đâu mà đánh, nói gì đến thắng.
TIO: (lại nghệt ra)
Thuỳ: Bây giờ mày định làm gì? Tấn công vào thành à? Quân lính đi hết rồi, vua thì bệnh tật tùm lum. Có đánh vào thành thì cũng đến giêt svua là cũng chứ gì? Cứ để nó chết bệnh còn hơn!
TIO: Gớm, làm qué gì có bênh tật! Khoẻ như voi é. Cao 1m72 mà nặng đến 63kg (mẹ nó chứ, béo xế!)  Mà mày bảo quân lính là ai cơ?
Thuỳ: Ai biết được, là tao cứ nói thế! Mà sao mày cứ chê nó béo nhỉ? Béo thì mới hợp với mày chứ?
TIO: Hi hi, câu này hay! Nhưng mà... mày ơi, tao phải cậy được mồm con hến ra mới cam lòng. Mà tao vẫn băn khoăn về vụ nó nói về con dở hơi nào đó lắm.
Thuỳ: Khéo ăn dưa bở chết sặc tiết đấy con ạ. Nhưng nói chung là tao thấy nó cũng kết mày, kết nghĩa hay kết gì thì không biết!

Tối

Mình ngồi trong phòng net ở trường đến 8h30. Chẳng thấy HN online. Hay là hắn ốm? "Thôi, tối muộn rồi, phải về thôi TIO ơi", S3 đã nói với mình như thế. Ừ, về thôi chứ còn chờ gì nữa? Còn mỗi 2000, biết đi cái gì về bây giờ? Giá mà có ai đánh rơi 500 thì mình cũng được cuốc xe buýt đấy nhỉ! Đi bộ về nhà cho khoẻ chân, có khi lại góp phần giảm cân cũng nên. Đường phố gì mà lắm người thế, toàn là các đôi ôm eo nhau, hừ, còn cái đèn đường thì cứ đỏ quạch ra, nhìn chán cả người... Cuối cùng cũng về đến nhà, chân hơi rộp, cái xăng đan chó thui!!! Giá mà có tên HN ở trước mặt mình lúc này, mình sẽ đập cái xăng đan vào mặt hắn!!!

Ngày 7/12/2002

TIO: Ê, buôn đê!!! Hôm qua tao đi ăn cháo gà với HN mày ạ.
Thuỳ: Hụ hụ, cái gì thế???
TIO: Tối hôm qua nó đi công tác TB về (chả biết đi thật hay văn vở). Nó vào mạng gọi tao, kêu là: "Nếu em không chê anh hôi thì đi ăn".
Thuỳ: Ăn gì? Ở đâu?
TIO: Đã bảo là ăn cháo gà mà lị. Mày biết hàng cháo gà bà Mỹ ở chỗ Nhà Thờ không?
Thuỳ: Hàng cháo mà vừa ăn vừa nghe chửi á?
TIO: Không, hàng này của con cái bà hay chửi cơ, sạch sẽ đẹp đẽ hơn...
Thuỳ: Ừ, thế túm lại là ăn vì lý do gì. Mừng sinh nhật muộn hay là tạ lỗi vụ bánh vẽ?
TIO: Không, chả có lý do gì cả. Nó bảo đi TB có nhận được 3 cái phong bì. Thừa tiền không biết làm gì đấy mà! 
Thuỳ: Thế tình hình xì chét (stress) đến đâu rồi? Xong bát chào gà là hết thù oán chứ?
TIO: Vẫn bực lắm. Vừa vào ăn thì có điện thoại (bây giờ tao mới hiểu tại sao nhiều người dị ứng với hai chữ di động!) nên ăn xong thì cũng xong luôn, tao rút lui êm đẹp!
Thuỳ: Chắc lại ăn vội ăn vàng chứ gì? À này, nó có nói đt trước mặt mày không? Có biết là đúng chuyện công việc không? Hay lại chuyện gì khác?
TIO: Hờ, ăn thì vẫn chậm. Cháo nóng ăn vội thì bỏng mõm à? Còn đt thì nó không bao giờ nghe trước mặt tao. Nhưng hôm qua là một chú hay một cô nào đấy có vẻ thân mật lắm (tao nghe được mỗi câu à lố và ớ ờ).
Thùy: Thế lúc ăn có nói chuyện gì không? Mà này, lần sau đi, mày bảo nó tắt đt có được không? (Nếu có lần sau). Mà tao thấy nó quan tâm đến mày đấy chứ! Không dưng bọn con trai lại mời con gái đi chơi với đi ăn cùng đâu. Mà tại sao lần nào nó với mày đi đâu là lại ăn uống thế nhỉ? Nó nghĩ mày thích ăn uống à? Hay lấy lý do ăn là dễ gặp nhất? Hi hi, tao thấy đi ăn được với nhau là có duyên lắm đấy. Người ta bảo ăn ngủ là lúc thể hiện rõ nhất thật nhất con người mình

Hm, có duyên cái nỗi gì chứ! Vô duyên thì có. Mà đi chơi đâu mà đi chơi!!! Càng ngày tên HN này càng làm mình ngứa mắt! Hắn quan tâm đến mình à? Được thế đã phúc! Ờ mà tại sai lần nào gặp hắn mình cũng phải (được - bị) nhóp nhép một cái gì đấy nhỉ? Hình như hắn thích nhìn mình ăn. " border="0"> Hừ, cú nhất là mình chả có quyền hành gì để bắt hắn tắt cái điện thoại di động chết tiệt đi cả. Cái tiếng nhạc cứ eo éo, nhức cả đầu! Mình không dám mơ đến một ngày nào đấy được cầm cái Nokia to cồ cộ của hắn để xem ai gọi, mình có là gì của hắn đâu...

Ngày 19/12/2002

Một ngày bận rộn với toàn những chuyện không đâu! Đi học về, mình với con Thuỳ lang thang trên chợ Hàng Da ngắm quần áo mũ mão second hand. Khiếppppp, bè lũ các bà bán hàng trên chợ Hàng Da này đúng là giết người không gươm không dao. Cái mũ dạ mềm con Thuỳ hỏi, đầu tiên quát 50k, sau một lúc cò cưa thì xuống còn 12k. Hị hị, mình mà đi mua chắc cứ ngoan ngoãn đưa nguyên cho các bà trẻ đấy 50k mất!

Chiều, lượn chán chê ở bờ Hồ, đang định về thì gặp thằng Hải. Hà hà, thằng này mới trúng đề hay sao, rủ mình đi ăn bún bò. Lại vòng qua chợ Hàng Da. Hi hi, không những lừa được nó bát bún bò mà còn lừa được nó đi theo mình lên chỗ con Thuỳ mua mũ lúc trưa. Mình tia được cái mũ trắng đẹp mỹ mãn đời co giãn. Trông mình đội cái mũ đấy ngây thơ ra phết! Ngây thơ gạ luôn bạn Hải trả tiền! He he, thế là mai đi họp mặt offline có thể lừa mấy chú gà béo thay thế tên HN ba ngơ rồi.

Tối muộn, xem phát lại thời sự xong ngồi buôn chuyện điện thoại với Thuỳ

TIO: Ối zời ơiii, mày ơi, tối nay tao vừa gặp thằng Giáo hoàng rồi. Hị hị!
Thuỳ: Thì sao?
TIO: Ặc ặc, thì vừa già vừa xấu.
Thuỳ: Tất nhiên!
TIO: T-iên s-ư mà y!!!!!! X-( Hic, cái thằng FFVIII bạn nó còn khá khẩm hơn tí. Nói chung là bạn Yasu vẫn đẹp trai nhất!
Thuỳ: Mày có được xơ múi gì đâu mà đẹp với chả xấu!
TIO: Ờ thì cứ buôn thế. Tao với GH và FFVIII ngồi uống hồng trà ở vỉa hè chỗ hông trường Trần Phú. Hic, lúc đấy tao chỉ mong thằng đần kia đi qua thôi!
Thuỳ: Ai cơ? Thằng đấy mà xứng đáng để mày gọi là đần á? TIO: Ờ, hôm nay thằng GH nó gạ tao đến chỗ nó ngồi net.
Thuỳ: Miễn phí à?
TIO: (đoạn này bí mật "công việc", không tiết lộ được)
Thuỳ: Ừ, đến đi chứ, sợ gì bố con thằng nào! Nhưng mà như thế thì sẽ suốt ngày online, không hoàn thành được mục tiêu tránh mặt "oan gia" HN nhỉ!
TIO: Bây giờ thì cũng chả phải tránh, nó tránh tao trước rồi! Hôm qua, tao vừa lên mạng thì nó out. Tao thì không add nick nó nữa rồi, nhưng thấy thằng S3 nó bảo thế.
Thuỳ: Kệ sư nó đấy, cho nó tránh!!!
TIO: Ờ, bây giờ lại thấy thoải mái. Hơi buồn nhưng không phải suy nghĩ lung tung với tưởng bở nữa.
Thuỳ: Tốt, mày tỉnh ngộ được tao mừng. Bây giờ thì nó có tình ý gì cũng mặc kệ nó.

Hic, giá mà mặc kệ được mãi mãi thì tốt nhỉ! Nhưng mình vẫn nghĩ về HN nhiều lắm. Chết thật!

Ngày 22/12/2002

Không hiểu sao mình thấy buồn buồn. Buổi offline box Kiếm hiệp thành công thế cơ mà. Ảnh của mình trông cũng rõ là xinh tươi! " border="0"> Đưa lên mạng bao nhiêu người khen. Dân tình box KH thì buôn chuyện hay ơi là hay, lại tình củm chu đáo. Nhất là chị Loan ý, trông chị ý cười hai cái răng cửa lêch lệch đến yêu. Rồi tướng công Vi Tiểu Bảo cũng dễ thương, cười trông rất duyên, mà lần nào lên mạng cũng gọi mình chat nhá! Hờ, thế mà mình thì cứ nghĩ đến cái hàm răng xỉn oi khói thuốc lá của tên HN. Mà hình như từ hồi quen hắn, mình mới nhìn thấy hắn cười đúng một lần.

Sắp Giáng sinh rồi, chẳng biết cái vụ Christmas party ở khoa mình có được tổ chức không? Nếu được thì cũng có chỗ để đi trong đêm Noel. Đang rủng rỉnh tiền nong, hờ, tháng lương cuối cùng và những đồng nhuận bút cuối cùng, liệu có nên hoang phí tự mua tặng mình cái gì đó không nhỉ? Hôm qua họp offline, đi ăn chân gà về qua Lương Văn Can, mình tí nữa thì đâm vào xe đi trước, chỉ vì mải nhìn mấy cây thông với ông già tuyết bằng bông. Đúng là đến chết cũng không chừa, cứ thấy cái gì đẹp đẹp là tớn mắt lên!!!

Ngày 24/12/2002

Trời bắt đầu buốt hơn. Đi học quên không mang khẩu trang, gió rét thế này hít hơi lạnh vào rồi lại viêm phổi mất. Mũi mình đỏ lên như con la trong truyện, xì mũi lắm đấy mà. Nhanh thật, hôm nay đã là Giáng sinh rồi. Mình nhận được một gói quà rõ đẹp, sặc sỡ bóng loáng, của mấy cô nhân viên tiếp thị đứng trước cổng trường phát tặng!!! Hờ, nói ra thì ngượng nhưng tí nữa mình nhảy lên ôm cổ hôn bà chị tiếp thị một phát! Dù sao thì cái gói siêu mỏng siêu thấm này cũng là món quà Noel duy nhất bất ngờ đến với mình.

Tối, phóng qua cơ quan, mình mua dâu tây để chúc mừng Giáng sinh. Oé, "cụ" Hải béo này trông phì nhiêu thế mà cũng thích ăn hoa quả thanh đạm à (làm mình ăn được có một tẹo, chả bõ thơm mồm)? Được một lúc, mọi người kéo nhau đi ra quán lươn Nghệ An. Hờ, người ta ăn Reveillon với gà quay hạt dẻ, mình thì ăn lươn xào xả ớt uống Fanta! Chả biết hôm nay HN ăn gì nhỉ?

Ăn xong, mọi người rủ mình qua Nhạc Tranh. Mình không có hứng thú ngồi chui rúc trong cái quán tối mò mò, cà phê đã chán lại đắt gấp rưỡi quán Đinh, toàn nhạc Trịnh với Beat da diết đến điên tiết đấy. Ngồi ngâm nga ở đấy một lúc rồi lại phải nghĩ linh tinh, nhớ đến những chuyện cũ, buồn thêm. Lò mò lên mạng. Ô hô, hoá ra thiên hạ cũng có nhiều người đón Cờ-rít-mớt online!!! Toàn những đứa du học, à, lệch múi giờ nên chúng nó mới ngồi đây chat với mình thôi... Được một lúc thì thấy HN lên mạng.

Mình và hắn đã nói gì với nhau ý nhỉ? Hình như hắn khoe là vừa đi ăn với bố mẹ và uống 3 chai bia. Ờ, sung sướng thế đấy! Nói linh tinh một lúc, hẳn hỏi mình không đi chơi đâu à. Chả nhẽ lại phun phì phì vào mặt hắn nói rằng làm gì có ai mời mà đi! Nhưng thôi, hắn out rồi, chắc vội đi chơi với cô nàng dở hơi. Merry Xmas, HN!

Một silent night không hoàn hảo, thằng cha Rob Thomas đang gào vào tai mình "I'll tell you one thing". Hừ, mấy hôm nữa mình cũng sẽ tell HN one thing. Mạng nhanh ra phết, tranh thủ gửi mấy cái tin nhắn chúc mừng nọ kia cho mấy đứa quen trên mạng. Những người quan trọng thì mình đã gửi e-card từ đầu tháng (con người ta chu đáo thế chứ!) Chả biết mẹ đi ăn cơm khách giờ này đã về chưa. Mà về nhà sớm thì cũng có gì vui đâu, cứ ngồi chat lại hơn...


Ngày 27/12/2002

TIO: Này, thằng HN lại có việc gì muốn nhờ tao thì phải.
Thuỳ: Nó đòi gặp à?
TIO: Ờ, hôm qua tao ở cơ quan, đang chuẩn bị out thì thằng hâm đơ nó gọi, rủ đi xem tuồng!!!
Thuỳ: Điều đấy đâu có nghĩa nó có việc nhờ vả.
TIO: Theo kinh nghiệm thì tao nghĩ thế.
Thuỳ: Mày không đi à? Sao không hỏi nó là ngoài việc xem tuồng ra thì còn việc gì không?
TIO: Tao bảo nó là có thể sẽ không đi vì việc công ty bận (doạ nhau tí!!!)
Thuỳ: Thế cuối cùng là vẫn đi chứ gì?
TIO: Ờ, chiều nay tao sẽ trả lời nó. Có khi cũng chả đi đâu, chán lắm. Tao chả biết gì về tuồng, đi chỉ để ngồi nhìn chàng thì thà tao chụp trộm một cái ảnh của nó về treo toa let còn hơn!
Thuỳ: Mệt nhỉ, cứ thế này thì tao cũng chả giúp gì cho mày được đâu!
TIO: Ừ, tao cũng cóc cần mày giúp! Nhưng tao dám chắc là nó có việc gì đó nhờ tao, tao hỏi nhưng nó chưa nói.
Thuỳ: Mày chưa thấy chán với cái kiểu lợi dụng của nó à?
TIO: Hị hị, chán bỏ bu ra. Mà thôi, xem nốt xem nó còn những trò gì. Hôm qua tao chat với Dũng, nó bảo tao là HN hỏi thăm sức khoẻ của tao. Mẹ khỉ, đ-ếch hỏi trực tiếp lại đi vòng nhưu thế làm quái gì?! Chắc thằng Dũng bịa chuyện để an ủi tao thôi.
Thuỳ: Toàn một lũ giở trò cả. Rồi chẳng hiểu mày sẽ nốt bao nhiêu lần nữa. Thỉnh thoảng nó lại thả cho ít mồi, thế là lại xông vào, đến lúc không có thì lại chửi rủa --> thà không ăn còn hơn!
TIO: Ờ, công nhận là tao ngu vật!!! Thôi, dẹp thằng HN. Tao còn phải lo tường thuật trận bán kết Việt Nam - Thái Lan trên cơ quan.

Cuối cùng thì mình cũng chả đi xem tuồng...
Hờ, tường thuật xong bóng đá, mệt phờ râu (nếu như mình có râu!) Không còn đủ sức để ngáp một cái cho nó ra tấm ra món nữa . Anh Tuấn xinh giai rủ mọi người đi ăn. Chà chà, hàng xôi ở ven khách sạn Bàn Cờ này ngon đấy chứ nhỉ, giá cả cũng phải chăng, ngoài xôi lại còn có cả mì xào với trứng vịt lộn nữa chứ. Đồ chùa thơm mùi khói nhang hoà thượng tội gì không ăn cần cù. Túm lại là từ chối một lời xem tuồng chán ngắt và dễ gây đau tim để nhận một bữa ăn no nê lặc lè thì cũng là một quyết định hợp lý. Xét cho cùng thì ngày nào mình cũng phải ăn, còn tên HN kia không gặp vài ngày cũng chả chết được!!!

Ngày 28/12/2002

Hôm nay là một ngày quái gở! Rét gì mà rét khiếp người! Mưa, cái khăn len của mình ẩm ẩm, hôi hôi, đến là khó chịu! Sẩm tối, ngồi "trú mưa" trong hàng net quen thuộc ở dốc Thọ Lão. Ớ, cái hàng này hôm nay bị ma làm hay sao mà gió cứ lồng lộng như Hồ Tây thế nhỉ? Rét thế này, mưa thế này, hôm nay lại là thứ bảy nữa chứ! Càng nghĩ càng thấy tên HN đáng ghét, ngu ngốc, dở hơi ăn cám hấp!!! Chán quá, đổi cái status cho đỡ buồn nào... Mình đã từng nói với S3 là sẽ quát vào mặt HN: "Anh ngu như con bò, em cóc thèm thích nữa". Hề, lấy cái status này trông cho nó hầm hố tí nhở!

Ối giời ơi, ai ngờ tên HN này lại đang online cơ chứ! Hắn nhảy vào hỏi mình: "Anh nào mà hợp với TIO thế". (Còn ai vào đây nữa!) Mình vội vàng lấp liếm bảo là đùa thôi. Hic, vội vàng xoá nick hắn trong friend list là khó xử thế đấy!!! À, tại sao không bật đèn xanh cho hắn nhỉ? Dùng cái TIM này để chat 2 nick song song nào!!! Dũng ơi, mày tha tội cho tao nhé. Ai bảo cái pass của mày dễ đoán quá cơ! Vào chat với HN bằng nick Def, bảo hắn là nó đang chửi bác kìa. Hi hi, tên HN này đúng là ngoan cố, đã bảo thế rồi mà còn cố sống cố chết cãi!

Trong lúc đấy, mình vẫn chat ngây thơ với hắn bằng cái tên TIO vô tội. Hắn bắt đầu lân la gạ mình đi ăn kem. Hị hị, rét thế này ăn kem vào để luyện Hàn Băng chưởng à? Mình từ chối (kiêu một tí có ai đánh thuế đâu!) Hắn chuyển tông sang mời đi ăn bánh trôi Tàu. Ờ, nóng sốt ngon lành, duyệt! Ô hô ai tai, hắn còn gạ mình gửi xe máy để hắn đèo, ngồi sau cho đỡ rét. Thế càng tốt! Khách sáo một tí lấy lệ rồi nhận lời. Một ngày thứ bảy cũng chả đến nỗi nào!

Thế là mình đã ngồi sau lưng hắn. Đi lòng vòng khắp mấy phố nửa cổ nửa tây mạn Hoàn Kiếm. Hóa ra hắn định dẫn mình đi ăn bánh trôi tàu ở nhà ông Phạm Bằng. Hị, cái món đấy có gì ngon lành lắm đâu mà nhà bác Bằng hói giết đắt thế! Không thèm vào ăn (thò cổ vào đấy một lần với con Thảo là sợ đến già rồi). Mình với hắn đi lòng vòng tiếp một lúc rồi dừng chân ở cà phê Lâm. Hờ, cái quán này càng ngày càng giống mấy quán ăn trong ngõ Cấm Chỉ, nhân viên cũng xun xoe tận tình dắt xe cho khách ra phết! Tranh ở tầng 1 thì toàn tranh chép, nhìn chả bõ công lau kính! Ngồi với hắn, thấy thằng Tuấn Anh trong góc cười ranh mãnh. Cái thằng khỉ gió đấy, đã có quái gì đâu mà nhấm với chả nháy. Mình chả biết nói gì với HN, ngồi đây thì chả có nhạc Rock mà gục gặc theo, thôi, đành xem tranh rởm cho đỡ ngượng vậy. Ờ, mà tại sao lại phải ngượng nhỉ? "Thằng Def" nói ra điều bí mật hay ho kia, chứ có phải mình đâu! Mà hình như lúc nãy chat với hắn mình he hé ra rồi thì phải. Hắn hỏi mình là nói ai ngu như con bò. Mình chối quanh một lúc rồi hỏi lại hắn: "Anh nghĩ thế nào nếu người bị chửi là anh?" Hy vọng là hắn không đọc được câu đấy " border="0">


Ngày 31/12/2002


Buổi chiều, ngồi ở cơ quan, công việc + liên hoan cuối năm rồi cũng xong. Thảnh thơi đu đưa trên cái ghế xoay, log in Yahoo Mesenger, cũng chẳng biết là HN có online hay không, nhưng ngồi mãi không thấy hắn nhảy vào, chắc hắn bận. Chẳng buồn chẳng vui, mình thẫn thờ đọc mấy bài chúc mừng năm mới trên TTVN, định cho qua luôn ý định nói thẳng vào mặt HN (tức AIA trong trang nhật ký viết tay kia ấy). Chat với S3 và heoconlonton, chúng nó kém tuổi mình, suy nghĩ còn lạc quan và trong sáng tợn! Hai đứa đều hỏi mình không đi chơi giao thừa à? Ừm, biết trả lời thế nào nhỉ? Có lẽ lại bảo chúng nó là mình định đón năm mới online (sao cái câu này y như hôm Giáng sinh mình nghĩ đến thế nhỉ?). Nghe mình nói thế xong, hai đứa giục cuống lên. Con bé Heo thì bảo: "Gọi điện cho con bò đi tỷ tỷ ơi!". Thằng S3 thì dậm doạ: "Gọi rủ hắn đi chơi giao thừa đi kẻo hối hận về sau". Mình lưỡng lự. Tự nhiên bao hào khí ngùn ngụt mấy hôm trước vênh váo với con Thuỳ đi đâu hết. TIO à, hoá ra mày cũng chẳng dũng cảm như mày tưởng đâu!

18h30', cơ quan sắp đóng cửa, mọi người lục tục về gần hết. Ai cũng có chương trình riêng cả. Mình vẫn nán lại chat nốt với hai đứa, hờ, chúng nó chắc cũng sắp bye bye mình để đi chơi rồi. Con bé Heo lại giục mình gọi điện. Ờ, đang vào mạng thế này thì gọi làm sao được! Có cái điện thoại chính dưới phòng cụ Hải béo thì cụ ý về, khoá cửa mất rồi còn đâu! Mình lần lữa bảo nó: "Tí nữa chị sẽ gọi". Con bé kêu ầm ầm với mình thế nào nhỉ? "Đợi đến tí nữa thì người khác chăn mất bò rồi!" Ừ, chăn mất rồi thì sao? Có sao đâu?! Chẳng ảnh hưởng đến hoà bình thế giới! Về thôi TIO ơi, ngủ một giấc cho đã thèm. Dạo này mình mất ngủ hơi nhiều.

18h50', đi qua phố Ngọc Khánh về nhà. Không hiểu sao hôm nay mình không có hứng thú đi dọc Kim Mã - Núi Trúc. Đường Kim Mã thẳng quá, nhiều cây quá, và rồ man tích quá, mình đi qua đấy vào lúc này thì dễ nghĩ linh tinh lắm. Qua chỗ Cosmos Bowling, chà, cuối năm có khác, xe cộ xếp nườm nượp, chắc thiên hạ đi chơi bowling giải đen. Mình thì sẽ về nhà, chui vào chăn, nghe Monteverdi và ngủ! Đi qua một bốt điện thoại công cộng. Bất giác cho tay vào túi. Cái thẻ gọi 50.000 vẫn còn nguyên, nhẵn nhẵn, ấm ấm. Vòng xe lại, bấm số... 0903... lắng nghe tiếng tút tút, giọng hắn alô đầy tự tin, mình cảm thấy hụt hơi... Rồi mình cũng quát ra được một câu: "Có đi chơi không?"

11h đêm 31/12

Tại sao hắn không từ chối nhỉ? Nếu hắn từ chối thì mình đã không mất ngủ như thế này. Ôi zời, cái trò dò mìn này khó quá đi mất! Thôi, chơi Lines vậy, đỡ mất công suy nghĩ nhiều, đầu óc phải nghĩ đến việc khác! Tối nay mình đã làm gì thế không biết?

Mình đã quát ra một câu hỏi vừa cộc lốc vừa hỗn láo trống không, thế xong HN nói gì nhỉ? Hình như hắn suy nghĩ đắn đo một lúc. Rồi hắn ừ ừ. Rồi thế nào nữa nhỉ? Mình hẹn hắn 8h, dập máy và phi ngay về nhà. Đầu gội rồi, móng tay cắt rồi, à, còn quần áo chưa sửa soạn... Cái áo khoác trắng này có cần phải là không nhỉ? Thôi, kệ, là ủi gì cho tốn điện!
8h10', mình leo lên ngồi sau xe hắn, lượn lờ mãi chả biết đi đâu. E hèm, giở cái giọng ngọt ngào nhất có thể để nói chuyện với hắn. Ô, hoá ra tên này chưa ăn tối. Mình dẫn hắn ra hàng xôi vỉa hè gần khách sạn Bàn Cờ. Nhìn hắn ăn xôi trông y như con mèo Xám Nhọ nhà mình ăn vụng cá ý. Xôi còn dính cả bên mép.

Đang ăn, tự nhiên hắn đưa cho mình cái di động, kêu là có cái tin nhắn của bạn ở tp.HCM trông hay hay. Hừ, tưởng gì, hoá ra là hình hai người kiss nhau với dòng chú thích là em yêu anh. Chắc tên này muốn nói một cách vi tế (tức tinh vi và tế nhị) với mình là hắn có đối tượng rồi. Nhìn cái tin nhắn lần nữa, cười một cái nào, nụ cười của mình hình như ngô nghê lắm thì phải.

Rồi thế nào nữa nhỉ, ờ, phải rồi, mình và hắn qua Fufu café ngồi uống trà. Giời đất gì mà rét bét nhè con cá mè thế này! Cái quán bên cạnh thì nhạc sống ông ổng từ Chân tình tay tình cho đến Người Hà Nội. Chả biết làm gì, ngồi nhìn ra đường, nghe hắn nói mấy chuyện văn chương chữ nghĩa. Lan man thế nào rồi mình kể cho hắn nghe mấy chuyện buồn hồi bé. Lại mấy câu động viên an ủi xưa như trái đất lên rêu!

Ngoài đường có đám đâm nhau. Nhẹ nhàng thôi! Ngày tết, người ta cũng không có hứng thú cãi cọ để mình xem. Nhân vật bị đâm hình như cũng chả đau đớn gì mấy, đứng lên dựng xe đi ngay. Hình như từ hồi biết đi xe máy đến giờ mình chưa ngã lần nào, chỉ đâm một lần sứt chân vài ngày. Ờ, nhưng nếu mai tự nhiên có cái xe nào đấy tông vào mình thì sao nhỉ... Tên HN đang ngoái cổ xem TV. Nhạc bài này quen lắm, hình như là Hurricane của Scorpions. Rock U like the hurricane, mình là metalhead cơ mà! Nhìn thẳng vào cái đầu nghênh nghênh của hắn và bảo: "Một tháng trước đây em thích anh lắm". Phù, hoá ra nói ra câu đấy cũng chả có gì ngượng mồm lắm! Mặt mình thậm chí cũng chả biến sắc!
Mình nói thế, hắn phản ứng thế nào nhỉ? Hắn lắp bắp cái gì đấy về sự hào nhoáng bên ngoài của những người đi làm đã tạo nên sức hút gì đó với các cô gái trẻ! Gớm, anh cứ làm như từ xưa đến nay em chơi với toàn trẻ con không bằng! Rồi cả mình và hắn đều vội vàng lảng sang chuyện khác. Chuyện công việc, học hành, chuyện trên TTVNOL... Mình vẫn ngồi so vai rụt cổ nhìn ra đường, dù bạo đến mấy thì mình cũng không thể nhìn vào gọng kính hắn lúc này... Hắn thì vẫn ngồi rung chân, mũi giày chạm cả vào giày mình... Trời ơi, à không, đất ơi, giá mà đất nứt ra một khe nhỉ? Hic, nhưng béo như mình thì đừng hòng lọt qua khe nào!!!

Tiếp tục đêm 31/12/2002 rạng sáng 1/1/2003

Mình thì không thể chui xuống đất. Hắn cũng không tự dưng bốc hơi. Mình nói xong, đành chăm chú xem TV và nghe nhạc. Lát sau thì mẹ hắn gọi (cám ơn bác!). Hắn chở mình về, cả hai vẫn ba hoa những chuyện linh tinh. Mình bắt đầu hát, giọng ngang ngang, chẳng ra làm sao.
Rồi cũng về đến nhà, mình ì ạch leo xuống xe, ậm ừ cảm ơn hắn, quay lưng định đi thẳng vào nhà. Tự nhiên hắn lại hỏi: "Mai có online không?" Mai công ty không làm việc nhưng mình vẫn đến được, chắc vẫn online. Trả lời như thế xong, hắn lại hỏi: "Tết ta và sinh nhật thích quà gì?". "Tiền!" - mình trả lời gọn lỏn. Cả câu hỏi lẫn câu trả lời đều ngu ngốc tệ hại!
Đi ngủ sau giao thừa một lúc, vẫn kiểu lờ đờ leo lên giường ấy, cái chăn bông ấy, vẫn là đứa con gái hay nghĩ ngợi lung tung, chẳng khác gì mọi ngày. TIO à, mày có hối hận vì đã nói ra không? Không biết nữa, ngủ đã!

Ngày 1/1/2003

Lên công ty, rảnh rỗi ngồi chat conference với một dây nhân sự trong box Kiếm hiệp. Được một lát thì thấy HN nhảy vào Buzz, mình xoá tên hắn trong Friend list rồi nên chả biết hắn lên mạng lúc nào. Tên này đúng là ăn no rồi phởn nên không biết là gì ngoài cái trò Ctrl + G rung bần bật đấy. À, hoá ra hôm qua hắn phải về gấp vì bố hắn say rượu, một mình mẹ hắn không khênh lên gác được. Hờ, nghe cái giọng hắn khoe bố hắn uống 29 ly Johnny Walker mới sung sướng chứ. Cũng may, hắn được gọi về làm con chăm ngoan, mình đỡ phải tìm khe nứt trên mặt đất! Gọi hắn vào conference chat cho vui tí nhở?! Rồi bọn Kiếm hiệp lại nhấm nháy nhau cho mà xem. Ơ, cái tên này mạnh mồm nhỉ?! Kiều Phong hỏi hắn quan hệ thế nào với Thánh cô, hắn dám kêu là Lệnh Hồ Xung. Cái mã hắn mà làm Lệnh Hồ Xung ááá?

Nguồn: truyen8.mobi/t20799-nhat-ky-tinh-yeu-tio-chuong-3.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận