Nhật Nguyệt Đương Không Chương 26 (Q4)



    Nht Nguyệt Đương Không
    Tác Giả: Huỳnh Dị
    Quyển 4 Chương 26-1: Ma – người khác biệt (thượng).
    Nhóm dịch: Du Hiệp
    Nguồn: thienthucac

    Quyển 4 – Chương 26-1: Ma – người khác biệt (thượng).

    Hai người ngồi xuống một góc trong tiệm sủi cảo, bởi vì đã qua thời điểm ăn trưa đông khách, cảtiệm chỉcó hai người bọn hắn. Gọi hai chén sủi cảo và một cái lẩu dê, Long Ưng nói:

    - Các ngươi chỉnói về Lý Đán, không đề cp đến Trung Tông Lý Hiển, không lo lắng hắn bịhành thích sao?

    Vạn Nhn Vũ nói:

    - Đương nhiên lo lắng nhất là hắn, nhưng do Lý Hiển bịgiáng chức đến Phòng Châu, Quan Trung kiếm phái chúng ta phải đứng ra, vì tất cảthiên hạ, ủng hộ tính chính danh của Lý Đường (Nhà Đường do Lý Uyên sáng lp), bí mt thành lp “Hộ Lý Đoàn”, phái cao thủ xuất sắc đến phủ Lư Lăng Vương canh gác, mỗi nhiệm kỳ là một năm. Cho nên bất cứlúc nào, cao thủ bảo vệ hắn luôn không dưới ba mươi người, trong đó không thiếu cao thủ có địa vịcao, bởi vy cho tới hôm nay, Lư Lăng Vương vn bình an vô sự.



    Long Ưng hỏi:

    - Hắn rốt cuộc là người như thế nào?

    Sủi cảo và lẩu dê đã được mang ra, đợi tiểu nhịlui đi, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

    Vạn Nhn Vũ đáp:

    - Trung Tông là người như thế nào không quan trọng, quan trọng nhất là Vi thị- phi tử của hắn, kiên cường quyết đoán. Năm đó, chúng tôi đưa ra lời đề nghịbảo vệ với Lý Hiển, Lý Hiển sợ vì vy mà làm Võ Chiếu tức gin, nhất định không chấp nhn, hoàn toàn do Vi thịthuyết phục hắn.

    Long Ưng nói:

    - Võ Chiếu không tỏ vẻ không vui sao?

    Vạn Nhn Vũ cười lạnh:

    - Không vui thì sao? Cho dù Từ Kính Nghiệp khởi binh, hoặc nếu như ngoại tộc xâm lấn, đều giương cao chiêu bài khôi phục Lư Lăng Vương, mà Lý Hiển đúng là biểu tượng của Lý Đường, nếu như Võ Chiếu xử tử Lý Hiển, lp tức thiên hạđại loạn, ngươi nói bà ấy không hiểu rõ hay sao? Ài! Nói về hoàng trữ(người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) Lý Đán, cảnh ngộ lại càng khó chịu nổi.

    Long Ưng nói:

    - Trong quốc yến khoản đãi sứgiảThổ Phiên, ta đã bái kiến hắn lần đầu tiên, Võ Chiếu đối xử với một đứa con ruột như hắn rất tệ sao?

    Vạn Nhn Vũ nói:

    - Không phải chỉrất tệ, mà là không coi hắn là con người. Trước hết bà ta không cho phép hắn rời cung nửa bước, lại hạchỉnêu rõ, khi không được bà ta đồng ý, bất cứcông khanh đại thần nào cũng không được lén gặp Lý Đán. Trong lúc chúng ta rời Thần Đô, Thượng phương giám Bùi PhỉCung và Nội thường thịPhạm Vân Tiên đã lén đến vấn an Lý Đán, bịVõ Chiếu hạlệnh chém ngang lưng trong thành, ngươi nói còn có người dám đến gặp Lý Đán sao?

    Long Ưng nói:

    - Đêm đó, không phải là ngươi cùng con trai Lý Đán là Lý Long Cơ đến xem ta quyết đấu với Tiết Hoài Nghĩa sao?

    Vạn Nhn Vũ nói:

    - Lý Long Cơ là người rất đặc biệt, có dũng khí, có mưu lược, trong lòng ta, hắn mới là người rất có tư cách làm hoàng đế. Đêm đó hắn cố ý thăm dò Võ Chiếu, bởi vì còn đang ở trong hoàng thành, cho nên Võ Chiếu nhắm một mắt, mở một mắt. Nhưng sau khi Võ Chiếu cho chém ngang lưng Bùi PhỉCung và Phạm Vân Tiên, Lý Đán thấp thỏm lo âu, ước thúc con trai, thm chí không cho hắn bước ra khỏi cung nửa bước.

    Long Ưng đồng tình:

    - Sống như vy có khác gì ở tù?

    Vạn Nhn Vũ nói:

    - Chỉcó một điểm khác, đó là chẳng biết sẽ bịgiết bất cứlúc nào! Làm người mà phải chịu cảnh như vy, sống cũng không có ý nghĩa gì.

    Long Ưng nói:

    - Ta rốt cuộc đã hiểu vì sao ngươi bất mãn Võ Chiếu như vy.

    Vạn Nhn Vũ nói:

    - Bây giờđiều ta làm là vì thiên hạcủa Lý Đường, chỉcần Lý Hiển lại được lp thành hoàng trữ, có nghĩa con cháu Võ thịhoàn toàn thất bại.

    Lý Đán là người an phn, không có tham vọng, sẵn sàng nhường ngôi vịcho anh trai.

    Y lại hỏi:

    - Ăn no chưa? Sau khi chia tay, định đi đâu?

    Long Ưng đáp:

    - Ta sẽ lượn qua Như ThịViên của Mn Huyền Thanh.

    Vạn Nhn Vũ đứng dy, nói:

    - Lượn? Ngươi đúng là phong lưu. Trừ phi có phép phân thân, rốt cuộc có một ngày ngươi sẽ ứng phó không xong đâu. Đừng nói sao ta không cảnh cáo trước.

    Hai người trảtiền rồi rời tiệm, chia tay trước tiệm sủi cảo, mỗi người đi một đường.

    Long Ưng bước chm trên đường, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

    Sau khi nghe Vạn Nhn Vũ nói về hoàn cảnh của Lý Hiển, Lý Đán, tâm trạng hắn trở nên nặng nề. Sao Võ Chiếu lại có thểđối xử với con ruột của mình như vy? Hắn không khỏi nhớ lại lời của Bàn công, giọng ông ta như còn văng vẳng bên tai: “Phụ nữcó quyền thế trong hoàng cung đều không bình thường”.

    Võ Chiếu như thế, Thái Bình Công Chúa như thế, mà xem ra tài nữThượng Quan Uyển Nhi cũng không khác mấy, tuy rằng chưa phát hiện ra khuyết điểm của nàng ta. Cho dù là Thái Bình Công Chúa hay Thượng Quan Uyển Nhi, hắn và các nàng chỉlà “khi vui thì vỗ tay vào”, không ai chịu trách nhiệm với ai, cũng đừng mong rằng các nàng sẽ lấy mình. Mn Huyền Thanh cũng vy thôi. Không biết tiểu tử Phong Quá Đình có quan hệ nam nữvới nàng hay không, có hỏi cũng không có kết quả, bởi vì về phương diện này, tiểu tử kia giữkín như bưng, nhưng hiển nhiên là y không ngại mình và Mn nữquan qua lại với nhau.

    Ý nghĩcủa hắn lại chuyển sang Tiểu Ma Nữ. Đối với thiếu nữThần Đô xinh đẹp này, hắn chỉluôn có ý vui đùa với nàng. Nhưng đến bây giờđã trở thành đùa với lửa, mà càng lúc lại càng khó cưỡng lại sức hấp dn kinh người của nàng. Nhưng nàng tùy tiện nói một câu muốn lấy mình, dường như chỉmuốn giải tỏa vướng mắc đểtheo mình phiêu bạt giang hồ, nếu không, sao vào thời điểm mấu chốt này, nàng lại chuồn đâu mất?

    Hắn lại nghĩtới mỹ nhân Hoa Gian đang ở xa ngàn dặm. Ngoài Đoan Mộc Lăng và Nhân Nhã ra, nàng là người mình vừa gặp đã yêu, thm chí lần đầu tiên thấy nàng đã quyết định cưới nàng làm vợ. Tuy nhiên, xem ra nàng sẽ không lấy mình, cũng không biết sẽ lấy ai.

    Đoan Mộc Lăng thì có thân phn đặc thù, nhưng cho dù như thế nào, hắn cũng phải lấy được nàng, đây là ý định ngay từ ban đầu của hắn.

    Suy nghĩđến mức ngơ ngẩn, đột nhiên hắn tỉnh lại. Một chiếc xe ngựa được hộ tống trước sau, dừng lại bên cạnh hắn. Rèm xe được vén lên, Thái Bình Công Chúa ló khuôn mặt xinh đẹp ra, vui mừng nói:

    - Tiểu tử chết tiệt, lên xe!

    Nàng công chúa xinh đẹp và phóng túng lại đã trở về, trang phục lộng ly, cảngười hương thơm ngào ngạt. Trang phục đẹp đẽ tôn vóc người và dung mạo, khiến vẻ đẹp của nàng càng rạng rỡ.

    Nhìn Long Ưng ngồi xuống cạnh mình, nàng chủ động dựa sát vào người hắn, mỉm cười dịu dàng:

    - Sáng nay chết tiệt tiểu tử tấn công, bổn công chúa chưa sẵn sàng, khiến tâm trạng người ta vui buồn ln lộn, định lát nữa phải tìm ngươi tính sổ.

    Xe ngựa từ từ chuyển động, tiếp tục hành trình.

    Long Ưng cố ý trêu đùa nàng, cười hì hì:

    - Chọn ngày không bằng gặp ngày, mời không bằng tình cờgặp gỡ, sao chúng ta không đến hương xa (xe thơm) “quyết chiến” một trn, xem ai phải xin đầu hàng?

    Thái Bình Công Chúa nghiến răng véo mạnh đùi hắn, khiến hắn xuýt xoa kêu đau, nàng vui vẻ nói:

    - Biết rõ hiện giờngười ta không được, lại cứnhắc tới chuyện đó, đủ biết ngươi đáng ghét cỡ nào. Sáng nay ngươi lại giở trò gì, khiến Qua Vũ mất mặt trước mặt mọi người, Ngụy Vương lp tức sa sầm? Ai có thểđánh thắng được ngươi? Hiện giờlại có Phong Quá Đình cùng ngươi rắn chuột một ổ, Ưng gia không còn giống Ưng gia trước kia!

    Long Ưng biết nàng cố ý chuyển đề tài, đểhắn khỏi gặng hỏi lúc này ngồi xe đi gặp ai, cũng không vạch trần, duỗi người uểoải, nói:

    - Có chuyện gì “không được”? Chỉxem nàng có đồng ý hay không thôi. À, nói sai rồi, phải xem tâm trạng của ta đây, muốn nàng là lp tức muốn nàng, làm gì đến lượt nàng cự tuyệt?

    Thái Bình Công Chúa lấy làm kinh hãi, nhích xa ra một chút, sẵng giọng:

    - Thảo nào có người nói ngươi là ác bá ở hoàng thành, chuyện này sao lại có thểăn nói càn quấy như vy?

    Long Ưng quay lại nhìn nàng chằm chằm, vẻ cợt nhả:

    - Càn quấy có thú vịcủa càn quấy, không gặp mấy tháng, dường như công chúa sợ ta. Biết rõ là ta đường xa trở về, cũng không ngoan ngoãn ở Đào Quang Viên chờta đây sủng hạnh (“cưng chiều”, “ban mưa móc”, hàm ý quan hệ thểxác, từ dành cho vua chúa).

    “Phì” một tiếng, Thái Bình Công Chúa bt cười duyên dáng, vẻ mặt tràn đầy quyến rũ lườm hắn một cái:

    - Sủng hạnh? Ngươi cho mình là hoàng đế sao?

    Long Ưng nhún vai:

    - Ta đây đích thịlà Tà Đế, không tin có thểhỏi hoàng đế mẹ nàng, ta có nói quá không?

    Không biết nghĩđến chuyện gì, Thái Bình Công Chúa thẹn thùng cúi đầu, nói nhỏ như tiếng mũi kêu:

    - Người ta rất muốn đêm nay ở bên ngươi, nhưng buổi dạtiệc này đã được ước hẹn từ ba ngày trước, đã thử từ chối mà không được. Lại còn trách móc người ta sao, đi một cái là như hoàng hạc chẳng thấy quay về (1) khiến người ta mấy ngày liền chẳng muốn cơm nước gì cả.

    Long Ưng tiếp lời, bắt chước giọng điệu của nàng:

    - Nhưng vài ngày sau là người ta lại đã chứng nào tt nấy rồi!

    Thái Bình Công Chúa hờn dỗi, ngúng nguẩy.

    Long Ưng cảm thấy không nhịn được, nói:

    - Thôi được rồi! Không so đo một đêm, nửa đêm với nàng, đêm mai thì sao nào?

    Thái Bình Công Chúa cười khổ:

    - Rốt cuộc ngươi lại hỏi vấn đề người ta sợ nhất. Ài! Ta đã đồng ý cùng người khác đến Thần Đô Uyển (vườn, như vườn thượng uyển). Chuyện này cũng đã hẹn từ trước.

    Long Ưng hiểu rõ, Phù Quân Hầu biết mấy ngày nữa hắn sẽ quay về Thần Đô, cho nên cố ý sắp xếp các cuộc hẹn với Thái Bình Công Chúa, định gạt bỏ hắn qua một bên.

    Hắn tht sự không cách nào oán trách Thái Bình Công Chúa, Phù Quân Hầu là người có sức hấp dn khác người, lại có anh em họ Trương làm trung gian vun vào, cố ý sắp đặt, Thái Bình Công Chúa lại là người phóng túng, không bịPhù Quân Hầu lợi dụng mới là chuyện lạ.

    Long Ưng nói:

    - Được rồi, đợi công chúa chơi chán rồi nói sau!

    Thái Bình Công Chúa dựa sát vào người hắn, nói:

    - Ngươi tht sự không tức gin sao?

    Long Ưng ung dung nói:

    - Có gì mà tức gin? Đã sớm nói mặc kệ chuyện của nàng, nàng muốn gì thì làm.

    Chiếc xe ngựa dừng lại.

    Long Ưng ló đầu nhìn ra ngoài, nói:

    - Là Phương Hoa Các sao?

    Thái Bình Công Chúa nói:

    - Buổi tiệc được tổ chức ở đây.

    Có người kéo chiếc xe, như biết Long Ưng đang ở trong xe, cười nói:

    - Long huynh có muốn không tham gia yến hội đêm nay của chúng tôi cũng không được! Hắc! Quân hầu vô cùng hoan nghênh, khó có cơ hội cùng nâng chén rót rượu với Long huynh.

    Thái Bình Công Chúa không ngờPhù Quân Hầu đợi nàng ở trong sân đu xe, nhất thời lúng túng, nói không ra lời.

    Long Ưng trong lòng nghiêm nghị, biết y cảm ứng được việc mình đến, chợt có đánh giá cao hơn đối với y. Hắn bước xuống xe ngựa, cười:

    - Xin đón nhn thịnh tình của Phù huynh, đáng tiếc là tiểu đệ có việc quan trọng, muốn thân cn còn sợ không có cơ hội hay sao?

    Phù Quân Hầu nhanh nhẹn đưa tay vén rèm đểmỹ nữcành vàng lá ngọc xuống xe, nói:

    - Đúng, đúng! Chỉcần Long huynh không rời khỏi Thần Đô, sợ gì không có cơ hội.

    Thái Bình Công Chúa đứng bên cạnh Phù Quân Hầu, khuôn mặt trắng bệch.

    Phù Quân Hầu bước tới, quan tâm hỏi:

    - Công chúa điện hạkhông thoải mái ư?

    Thái Bình Công Chúa càng lúng túng, lén liếc nhìn Long Ưng, lắc đầu.

    Long Ưng thấy không đành lòng, thi lễ nói:

    - Phù huynh và công chúa đi chơi vui vẻ, thứlỗi cho tiểu đệ không tham dự cùng được.

    Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Thái Bình Công Chúa buồn bã cúi đầu, Phù Quân Hầu cũng lộ vẻ ngạc nhiên, như không hiểu tại sao Long Ưng bịmình công khai đoạt người tình, nhưng lại như tỏ vẻ như cũng không có chuyện gì cả.

    Long Ưng không miễn cưỡng tỏ vẻ hào hứng nữa, thi lễ rồi rời đi. Bước ra cổng chính Phương Hoa Các, hắn chợt nhớ tới Tống Ngôn Chí, vội vàng triển khai thân pháp, lp tức rời đường cái, ẩn giấu tung tích, nhằm hướng cổng Trường Hạchạy tới. Với dịnăng của hắn, cho dù có người luôn theo dõi hắn, cũng chắc chắn bịhắn bỏ rơi.

    Vốn hôm qua vừa có tin tức, hẳn là cách vài ngày sau mới có thểcó tin tức mới, tuy nhiên dù sao tiện đường, hơn nữa sốt ruột muốn biết tin về Đại Giang Liên, hắn định thử tìm vn may.

    Không bao lâu đã đến chùa Thiên Thủ Quan Âm, thấy rõ không có người đáng nghi theo sau, từ tường hu viện, hắn nhảy ra, rồi lẻn về phía một gốc hòe to lớn. Tìm được gốc cây, vạch vỏ cây lên, hắn nhất thời mừng rỡ, nhưng lại thầm git mình.

    (1) Hoàng hạc vừa đi là không thấy về: Ý trong câu “Hoàng Hạc nhất khứbất phục phản” trong bài thơ Hoàng Hạc Lâu nổi tiếng của Thôi Hiệu.

Thanks 

 

 



    Nht Nguyệt Đương Không
    Tác Giả: Huỳnh Dị
    Quyển 4 Chương 26-2: Ma - người khác biệt (hạ).
    Nhóm dịch: Du Hiệp
    Nguồn: thienthucac

    Quyển 4 – Chương 26-2: Ma - người khác biệt (hạ).

    Thân cây khắc thời gian và địa điểm gặp mặt, chỉcần dựa vào ước định sẵn, hoặc thêm, hoặc bớt, là có thời gian và địa điểm tht sự.

    Hắn và Tống Ngôn Chí đã quy ước, trừ phi tình thế khẩn cấp, bằng không sẽ không gặp mặt. Thế nhưng, thời gian và địa điểm ghi trên thân cây, lại tỏ ý muốn gặp mặt.

    Hắn đưa tay xóa những chữkhắc trên cây, vẽ một cái khung vuông lớn, phía dưới khung, vẽ một đường xiên, tỏ ý sẽ đến gặp đúng giờ, rồi dán vỏ cây lại như cũ.

    Nhưng vào lúc này, hắn cảm ứng được từ xa có người chạy rất nhanh về hướng cây hòe, trong chốc lát đã từ đặc tính dao động khó dò của đối phương mà nhn ra người đến là ai. Với sự to gan lớn mt của hắn, không biết sợ là gì, nhưng lúc này tht sự là rất khiếp sợ, vội vàng từ phía kia của cây hòe chạy về phía đông. Đến được một giáo phường nhà cửa san sát, hắn mới tạm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm kêu may mắn.

    Vừa rồi hắn cảm ứng được, người đến là Dương Thiệt Lãnh, người đứng hàng thứhai trong TứĐại Hộ Pháp của Tăng Vương Pháp Minh.

    Nếu như hắn không lầm, sau khi hắn rời khỏi cửa cung, đã rơi vào sự theo dõi của kẻ địch. Chỉvì có Vạn Nhn Vũ, đao thủ danh chấn thiên hạđi cùng hắn, khiến kẻ địch không thểra tay.

    Người đến thì không thiện, người thiện thì đã không đến. Nếu địch nhân đến giết hắn, một Tà Đế của võ lâm, nhất định tp hợp đủ lực lượng đểthực hiện việc đó, không cho hắn bất cứcơ hội nào.

    Như thế suy ra, chắc chắn TứĐại Hộ Pháp phải đến đông đủ, phải đối phó với Dương Thiệt Lãnh đã không dễ, huống chi còn có ba người khác?

    Mà có khảnăng rất lớn, Pháp Minh cũng đích thân tới.

    Những ý nghĩnày còn đang quẩn quanh trong đầu, hắn lại cảm nhn được là đang bịtheo dõi.

    Hắn không quay lại liếc nhìn, nhanh như chớp lướt về phía trái, chạy vào một ngõ hẻm, đột ngột tung người lên cao, vừa đặt chân lên mép mái ngói hiên nhà, một người mặc y phục màu sắc rực rỡ trong ánh chiều tà, ở trên mái ngói cách đó hai gian nhà, phóng lên cao, nhằm về phía hắn mà lao tới, hoàn toàn không cho hắn cơ hội suy tính, chuẩn xác cảvề thời gian, góc độ và khoảng cách, hoàn toàn có phong cách của của một cao thủ nhất đẳng. Nếu đổi lại là ai khác, cho dù là Vạn Nhn Vũ hoặc Phong Quá Đình, không có cách nào khác là phải rút đao, vung kiếm ra ứng chiến. Mà một khi đểđối phương cầm chân, những kẻ địch khác sẽ lũ lượt kéo tới bao vây, hình thành thế lấy đông đánh ít.

    Nữchủ nhân bộ y phục rực rỡ kia là một đạo cô, bay trên không mà tới, chết người là phía trong đạo bào rộng thùng thình của nàng, không mặc bất cứthứgì khác. Chỉcần là đàn ông bình thường, đều hoa mắt si mê, hoàn toàn mất đi sự cảnh giác.

    Không cần đoán cũng biết nàng là Tam Chân Diệu Tử, sư phụ của Thái Bình Công Chúa, một trong TứĐại Hộ Pháp của Tăng Vương Pháp Minh.

    Trong thời khắc căng thẳng cn kề giữa sự sống và cái chết này, tiến vào cảnh giới Ma Cực, Long Ưng đã nắm rõ tình thế. Dương Thiệt Lãnh đang đuổi theo phía sau, sau một lúc đã chặn đường lui của hắn.

    Trái phải đều có cao thủ uy hiếp, đều có khí thế mạnh mẽ, cùng với Tam Chân Diệu Tử và Dương Thiệt Lãnh, toàn bộ bốn đại đệ tử cùng đến nhằm lấy mạng hắn.

    Tuy nhiên cho dù bọn chúng võ công cao cường như thế nào, chiến thut khéo léo như thế nào, thế liên thủ mạnh mẽ, ác liệt đến đâu, bọn chúng lại không có được sự kỳ diệu của Ma Chủng.

    Giống như ở xứngười mù, kẻ chột làm vua vy.

    Đó chính là sự khác biệt giữa “có mắt” và “không có mắt”, “Tâm nhãn” có được do Ma Chủng khiến giữa Long Ưng và bốn cao thủ nhất đẳng kia, có sự khác biệt. Với “đôi mắt” này Long Ưng tht sự đã trở thành một cao thủ ở cấp độ cao nhất.

    Hắn không chút do dự, vừa đặt chân lên mép mái ngói, lp tức cảngười đứng thẳng, hai chân đạp vào mái nhà, gối cong lại khom người về phía trước, bt mạnh lên như được bắn ra từ máy bắn đá, bay người về phía Tam Chân Diệu Tử, còn đánh một quyền tht mạnh, kình lực mãnh liệt đp vào người đạo cô vô cùng quyến rũ kia.

    Tam Chân Diệu Tử không ngờhắn tấn công mạnh mẽ như vy, biến sắc, hai dải lụa màu từ ống tay áo, nhanh như độc xà phóng lưỡi, đón lấy một quyền của Long Ưng.

    Ma Cực của Long Ưng vô cùng linh ứng, cảm nhn được Dương Thiệt Lãnh vừa phóng người lên từ phía sau, bay người tới. Hai người hai bên thì chạy tới phía sau Tam Chân Diệu Tử, trở thành hai chốt chặn phía trước hắn, bởi vì chúng cho rằng hắn có thểvượt qua cửa ải của Tam Chân Diệu Tử.

    Long Ưng cười ha hả:

    - Các ngươi trúng kế rồi!

    - Ầm!

    Quyền và dải lụa va chạm nhau, dải lụa biến thành hình dạng gợn sóng, áo bào của Tam Chân Diệu Tử theo quyền kình tung lên, lộ ra cặp đùi thon thảtrắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp.

    Ngoài dự đoán của mọi người, Long Ưng lại mượn lực phản chấn, lt người bay lên, nhằm về phía Dương Thiệt Lãnh đang đuổi theo, cười to:

    - Chào nhịsư thúc!

    Một chưởng đánh xuống đầu y.

    Dương Thiệt Lãnh vừa lên cao hết mức, đã hết tầm, lại thêm vội vàng không kịp chuẩn bị, mặc dù tài nghệ cao cường, trong tình thế do Long Ưng tài tình tạo ra, y biết rõ mắc lừa, cũng đành phải nghiêng người đưa song quyền đón đỡ, gắng gượng chống lại một chiêu trên thế thượng phong của Long Ưng.

    - Oành!

    Dương Thiệt Lãnh như bịsét đánh, rớt thẳng xuống, xuyên phá mái ngói, không biết rơi vào nhà của gia đình không may nào.

    Long Ưng mượn lực vọt ra phía sau, đáp xuống một gian nhà cách đó chừng tám căn, rồi biến mất sau nhà, ai cũng hiểu là đã mất dấu hắn.

    Long Ưng vòng một vòng rộng, trở lại đường phố chính, nhẹ nhàng ung dung đi về phía Như ThịViên. Hắn thầm kêu lợi hại, nếu như vừa rồi là đấu trên đất bằng, mặc dù bằng Ma Chủng hắn vn có thểphá vòng vây đào tẩu, nhưng chắc chắn là khó khăn hơn nhiều.

    Tiếng nước chảy từ phía trước truyền tới, sau khi xuyên qua phố, dòng nước trở nên rộng rãi, trong bóng tà dương còn sót lại, một chiếc cầu vòm bằng đá dài chừng trăm bước, bình thản vắt ngang qua bờbên kia, một dòng sông rộng chừng ba trượng, nước trong thấy đáy, chảy lơ thơ dưới cầu, hai bên bờrải rác thùy dương, đẹp như tranh vẽ.

    Long Ưng thong thảtrèo lên cầu, tới đỉnh vòm, hiên ngang đứng thẳng, mỉm cười nói:

    - Tăng Vương đích thân tới, sao còn không hiện thân gặp mặt?

    Giờphút này, Long Ưng cảm kích nhất là Đan Thanh Tử. Đan Thanh Tử đánh Pháp Minh một chưởng, nhất định làm y bịthương rất nặng, đến giờvn chưa hồi phục hoàn toàn. Địa vịcủa Đan Thanh Tử ở đạo môn, giống như Sư Phi Huyên ở pht môn, mặc dù võ công có kém Sư Phi Huyên, cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên dù Pháp Minh đoạt được Vô Thượng Trí Kinh, nhưng lại phải trảgiá đắt.

    Đêm đó y đối mặt Võ Chiếu, nhún nhường hàng phục, đều là do bịthương mà không dám động thủ. Mà lại che giấu được sơ hở, qua mắt được Võ Chiếu và hắn. Nhưng hôm nay muốn ngăn chặn y, không thểkhông sử dụng toàn bộ vốn liếng, đểcó thểthành công, phải trước một bước ẩn thân vào phía bên kia cầu đá, chờcho y bước vào by. Do tác động của nội thương, y lộ ra sơ hở lẽ ra không nên có, tuy chỉtrong nháy mắt, cũng đủ khiến Long Ưng cảm nhn được.

    Bịchặn ở trên cầu so với bịchặn bên ngoài cầu, là sự khác biệt giữa sống và chết. Bởi vì đặc tính kỳ dịvô cùng cao thâm của Ma Chủng, chiếc cầu đá dài không quá trăm trượng, rộng một trượng rưỡi này, đúng là bùa hộ mạng của hắn.

    Long Ưng hn không thểchạy trốn ngay, lp tức đem việc Pháp Minh bịthương bẩm báo cho Võ Chiếu, Võ Chiếu sẽ lp tức đánh đến tn Tịnh Niệm Thiền Viện, bắt sống Pháp Minh. Nhưng vấn đề là “được chim bẻ ná, được cá quên nơm”, không có Pháp Minh, giá trịlợi dụng của mình đối với Võ Chiếu cũng sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên nếu hắn đủ thông minh, dù Pháp Minh có vươn cổ ra cho hắn chém đầu, hắn cũng tuyệt đối không làm.

    Pháp Minh ở một nơi khác trên cầu, không thấy rõ động tác như thế nào, đã lp tức tới trước mặt hắn, ánh mắt như hai mũi tên nhọn chĩa vào hắn, chắp tay trước ngực, nói:

    - Vô lu (1) trí tính, bản tự có đủ, vốn luôn thanh tịnh, không giảtu hành. Là pht hay là ma, vì sao có khác biệt? Tà Đế ngươi từ đạo nhp ma, Pháp Minh từ ma nhp pht, đạo – ma dường như khác biệt nhưng tht ra là đồng quy. Mê trải qua bao kiếp, giác ngộ thì chỉtrong phút chốc. Chỉcần Tà Đế ngươi có thểtỉnh giấc mê đối với Võ Chiếu không có thiện ý kia, đi vào chính đạo, Pháp Minh nguyện đem toàn lực giúp ngươi thay thế Võ Chiếu, từ đây Ma môn thống nhất thiên hạvà giang hồ, không như Võ Chiếu mỗi ngày phải lao tâm khổ tứtìm cách duy trì triều đại của dòng họ Võ.

    Long Ưng ung dung nói:

    - Nếu như Tăng Vương tht sự có ý đó, cũng không dùng cách phục kích bất ngờtấn công ta, bây giờnói nhảm nhiều như vy, không ngoài mục đích kéo dài thời gian, đểchờTứĐại Hộ Pháp đến, thực hiện thế bao vây. Hừ! Một núi không thểcó hai hổ, ta là Tà Đế, ngươi là một loại Tà Vương, Đoan Mộc Lăng chỉcó một, chúng ta còn cửa đểhợp tác sao?

    Pháp Minh thở dài:

    - Cây Đạo nở hoa, chùa Pht kết quả. Vạn cổ trời cao, gió trăng một thuở, Tà Đế xét việc thấu đáo, nhưng có một điều Tà Đế không thấy được, cần bản Tăng Vương đến thức tỉnh ngươi, ngươi là sinh không gặp thời.

    Long Ưng tích tụ ma khí đến mức cao nhất, vung chỉbắn ra, đánh thẳng vào Pháp Minh, động tác lưu loát liền mạch, trong phút chốc vung tay, đâm chỉ, khóa...biến hóa liên tục, như gió táp mưa sa. Chỉcần có thểgiữPháp Minh lại, hắn sẵn sàng dốc sức điên cuồng tấn công, làm nặng thêm vết thương cũ của y, kéo dài thời gian bình phục của y.

    Pháp Minh lộ vẻ trang nghiêm, hoàn toàn mang phong thái của một cao tăng đắc đạo, hai vai trái rung, phải vy, tạo ra hai lực đạo chính phản, cứng rắn đp tan kình khí của Long Ưng.

    Long Ưng đã đánh giá y rất cao, nhưng vn không ngờlà Pháp Minh lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

    Long Ưng hiểu là khó ngăn y rút lui, vn cố gắng hết sức mình, chỉcông giữnguyên không thay đổi, kế tiếp lp tức xông tới phía trước, bay người lên tung cước đá vào bụng y, khiến cho y liên tục chống đỡ.

    Pháp Minh tiến vào trạng thái hắn không sao nắm rõ, giống như pht mà không phải pht, giống như ma mà không phải ma, đôi mắt nhắm lại, một tay úp xuống, một tay dựng thẳng trước ngực, lắc lư rung động, tốc độ rất nhanh, khiến người ta thấy có tới bảy tám bóng chưởng, tuyệt diệu như thần, phong kín khảnăng biến hóa chỉcông của Long Ưng.

    Đến tn đây, Long Ưng mới hiểu Đan Thanh Tử có thểđánh y một chưởng là quý giá như thế nào, cũng hiểu vì sao năm đại cao tăng không làm gì được y, đã không làm khó được y, lại còn lần lượt viên tịch trong một trăm ngày. Ngay cảVõ Chiếu ma công cái thế, cũng không muốn tht sự động thủ với y.

    Trong chp trùng chưởng ảnh, đầu ngón tay của Long Ưng nhằm đúng vào bàn tay của Pháp Minh, tp trung cao độ ma kình, ào ạt tuôn ra, một đi không trở lại, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Chưởng pháp như thế, tuy không tinh vi bằng BỉNgạn kiếm quyết, nhưng lại hiệu quảnhư nhau, không chênh lệch bao nhiêu.

    - Ầm!

    Pháp Minh đánh xuống một chưởng, chặn lại một cước mạnh mẽ của Long Ưng. Toàn thân Long Ưng chấn động, khí huyết sôi trào, trong khi Pháp Minh chỉnhíu mày, hiển nhiên bản lĩnh của y thâm hu hơn Long Ưng không chỉmột bc.

    Long Ưng thầm kêu không ổn, bằng Ma chủng đặc dị, trong khoảng khắc thu chỉvề, kìm nén khí huyết sôi trào, điều chỉnh lại vịtrí và tư thế, Pháp Minh đã dựng thẳng bàn tay, mu bàn tay xiên xiên, rồi khuỷu tay đẩy tới, cạnh bàn tay theo bộ pháp kỳ dịcủa đôi chân, như bóng với hình, chém vào cổ họng Long Ưng.

    Long Ưng cảm thấy hai tay chưởng của Pháp Minh không ngừng mở rộng, chưởng ảnh đầy trời, biết là một loại thiền pháp lợi hại, thm chí là môn võ công kỳ lạMa Pht hợp nhất do y tự sáng tạo ra.

    Tuy nhiên đạo tâm của hắn đang ở mức độ cao nhất của Ma Cực, mắt không hề bịdịtượng mê hoặc. Hắn thu chân lùi lại nửa bước, cười ha hả:

    - Bất toái kim cương, quảnhiên không giống bình thường.

    Pháp Minh không thểngờđược là trong tình thế khẩn trương sống mái với nhau, mà hắn vn có thểthong dong nói chuyện, hai mắt hiện ra vẻ kinh dị, cũng nhất thời không đoán ra được làm sao hắn có thểứng phó với “Ma Pht Thp Thức” của mình.

    (1) Vô lu: là cái đối lp với hữu lu. Hữu lu nghĩa là còn có thểrơi trở lại, còn có thểrỉra, rịn ra, lọt xuống. Lu là rịn ra như cái bình bịnứt và nước rịn ra (Đêm khuya khắc lu canh tàn - Nguyễn Du.) Điều này có nghĩa là các hành động của chúng ta chưa có hiểu biết và giải thoát, chúng ta còn phải rớt lại do các nghiệp quảvì vô minh. Vô lu (anāsrava) nghĩa là không bịlọt xuống, các hành nghiệp đều thanh tịnh và tạo ra những quảnghiệp tốt đẹp.

    Những pháp hữu lu là những pháp còn nằm trong thế giới sinh diệt, còn nằm trong luân hồi sinh tử; những pháp vô lu là những pháp của thế giới bất sanh, bất diệt, của niết bàn, của bản môn. Một niềm vui có thểlà hữu lu hay vô lu. Khi chúng ta đạt tới một sự hiểu biết và không còn rơi vào hờn gin trách móc thì sự hiểu biết đó gọi là vô lu.

    Nhưng hữu lu và vô lu không hẳn hoàn toàn riêng rẽ. Thấy được bản chất của vạn sự vạn vt là vô lu, không thấy được bản chất là hữu lu. Điều này cũng giống như tích môn và bản môn. Đứng về phương diện tích môn thì chúng ta sống trong thế giới hữu lu, thế giới có sinh có diệt, có thường có đoạn, có tới có đi, có một có nhiều. Đứng về phương diện bản môn thì không sinh, không diệt, không thường không đoạn, không tới không đi, không một không nhiều, tất cảđều trở thành vô lu. Cho nên hữu lu hay vô lu đều do cái thấy của mình cả. (Giải thích của thư viện Thích Nhất Hạnh)


Nguồn: tunghoanh.com/nhat-nguyet-duong-khong/quyen-4-chuong-26-y1obaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận