Nhật Nguyệt Đương Không Chương 51: Địch tình đệ nhất (thượng).



    Nht Nguyệt Đương Không
    Tác Giả: Huỳnh Dị
    Quyển 4
    Chương 51: Địch tình đệ nhất (thượng).

    Nhóm dịch: Du Hiệp truyện copy từ tunghoanh.com
    Nguồn: thienthucac



    Quyển 4 – Chương 51: Địch tình đệ nhất (thượng).

    Đoan Mộc Lăng cố gắng mỉm cười nói:

    - Xem kìa! Ma tính lại phát tác rồi đấy! Tht không thểdung túng huynh được. Thế rốt cuộc huynh có muốn nghe hay không?

    Long Ưng bịtrách giống như trẻ con lễ phép nói:

    - Xin kiều thê dạy bảo!

    Đoan Mộc Lăng không thèm so đo với hắn, nói:

    - Bất lun ma pháp hay tiên pháp đều là chỉbí mt của trời đất, hiệu quảlà như nhau.



    Long Ưng cảm thấy khó tin hỏi:

    - Dịch cân tẩy tủy lại có quan hệ với tiên thai ma chủng hay sao?

    Đoan Mộc Lăng nín cười nói:

    - Đó là nội dung của một trong ba câu của Vô thượng trí kinh. Muội tiết lộ ra đểđền bù cho huynh.

    Long Ưng năn nỉ:

    - Thế hai câu còn lại là như thế nào?

    Đoan Mộc Lăng lắc đầu nói:

    - Thiên cơ bất khảlộ!

    Thoắt cái nàng lại phì cười, liếc hắn nhõng nhẽo:

    - Huynh tht đáng ghét, không chọc ghẹo huynh sao được?

    Long Ưng đang phiêu diêu trong cõi dục, thỏa mãn thở dài:

    - Tiên Tử cứliếc mắt đưa tình như vy là mê hoặc chết người ta đó!

    Đoan Mộc Lăng tiếp tục nói:

    - Do huynh bắt đầu trước, nên người ta mới cùng đùa giỡn với huynh đó. Đã cố tình thì muội sẽ không trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh. Thôi! Cố gắng thu hồi ma tính, tĩnh tâm nghe muội nói, nếu không sẽ hại đến Tiểu Ma Nữcủa huynh đó.

    Long Ưng thất thanh:

    - Muội có phải đi guốc trong bụng ta không vy? Sao đoán được ra là Tiểu Ma Nữ.

    Đoan Mộc Lăng coi như không có chuyện gì, nói:

    - Huynh có rất nhiều người con gái ở bên cạnh sao? Võ Chiếu tặng mỹ nhân cho huynh nhiều không đếm được? Tính tới tính lui cũng phải cảtá, nói huynh phong lưu thành tính, lưu tình khắp nơi, chẳng lẽ là hiểu lầm?

    Long Ưng cười hì hì nói:

    - Tiên Tử đã quên tính bản thân rồi, ít nhất cũng có thểtrái ôm phải ấp.

    Đoan Mộc Lăng không nói gì, cũng không bực tức. Nàng thản nhiên nói:

    - Động tĩnh của thiên địa, ghi nhớ của thần minh. Sự hoán đổi của âm dương, sự điều hòa của nóng lạnh. Sự biến hóa của vạn vt, sự thay đổi của cực vị, thần linh biến đổi âm dương khó lường, vô phương nắm được. Rõ ràng biến hóa khôn lường, lại thay đổi trời đất, dịch cân tẩy tủy. Thay đổi một ít chân khí, là khiến người ta thay đổi rồi, tuy nhiên cũng rất gian nan nguy hiểm. Nhưng Long huynh có Ma chủng, nếu có thểthông tuệ nhanh, lại có thêm căn cơ tinh thuần, chỉcần mấy ngày công lực là huynh đã có thểkhiến bà ta thoát thai hoán cốt. Lại đểtiểu nữtruyền một bộ kiếm thut tâm pháp, nếu bà ta chịu siêng năng luyện tp, dụng công vài tháng là đã có thành tựu rồi. Sau này xem huynh còn dám nói Đoan Mộc Lăng này đối xử không tốt với huynh nữa không?

    ...

    Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở cửa ra vào nói với hắn:

    - Tâm trạng của Hoàng thượng hôm nay rất xấu, chàng nói chuyện phải cẩn thn.

    Long Ưng lãnh đạm ừ với nàng một tiếng, đoạn bước vào. Trong nội đường là nơi, Võ Chiếu phê duyệt tấu chương, cũng là Ngự Thư Phòng của bà ta ở Hoàng cung.

    Nữvương không ngồi trên ngai vàng, đã cởi bỏ long bào, chắp tay đứng ở cửa sổ có rèm lụa mỏng, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài lâm viên.

    Thân rồng thẳng tắp, rất xứng với phong thái của bc đế vương.

    Long Ưng biết là bà ta vờnhư không thấy, đang đắm chìm với suy nghĩ.

    Võ Chiếu thản nhiên nói:

    - Quyển thứ11 ngươi viết hôm nay, viết bằng kiểu chữthảo, nhưng nét bút như rồng bay phượng múa, rất có thần. Trm rất thích kiểu chữnày. Nhưng biết ngươi ở đây bịtrm khắc chế nhiều, vì sao bỗng nhiên lại lộ ra tính tình phóng khoáng như vy? Ngươi vội vàng đi gặp ai?

    Long Ưng chợt hiểu ra, lp tức tiến lại phía bà. Đến cách Võ Chiếu khoảng năm thước, hắn khom người thi lễ nói:

    - Là đi gặp Đoan Mộc Lăng.

    Võ Chiếu hỏi:

    - Người và nàng bây giờquan hệ thế nào?

    Long Ưng đáp:

    - Vn khó hòa hợp. Chỉsợ nàng cũng như thần đều không hiểu được đang làm chuyện gì?

    Võ Chiếu thở dài nói:

    - Trm không muốn tiếp kiến bọn ngoại tộc mà nha đầu xinh đẹp kia cầm đầu, nhưng cuối cùng lại thay đổi ý định, ngươi có hiểu là tại sao không?

    Long Ưng cung kính đáp:

    - Bởi vì hoàng thượng hiểu được người tới thì không có ý tốt, mà người có ý tốt lại không tới. Bọn họ nhằm vào tiểu dân mà đến, nên đểtiểu dân tương xứng với họ.

    Võ Chiếu quay ngoắt người, nói với hắn:

    - Ngươi làm thế nào lại đoán đúng!

    Long Ưng đáp:

    - Nhờtrực giác mách bảo.

    Võ Chiếu chắp tay bước đi, ngước mắt nhìn lên xà ngang, nói:

    - Đoàn này là do Mặc Xuyết khởi xướng, do hắn trình lên xin ý kiến của trm, nói rõ là muốn bày tỏ sự thần phục của chư hầu ngoại tộc đối với Đại Chu ta. Nhưng lúc đầu báo lên danh sách chỉcó 250 người, cho tới tháng trước đã tăng thêm bảy người, mà bảy người này toàn là cao thủ đệ nhất của các bộ tộc. Đó là Cách Lộc Mang của Đột Quyết, Nhạc Trung Thiên của Khiết Đan, Ba Nhi Ba Lỗ của Hồi Hột, TrữLặc Cổ Đô của Thất Vi, Hàn Phong của Cao Ly và Lục Gia của Mạt Hạt. Trong bảy người này, thì Cách Lộc Mang, Nhạc Trung Thiên và Hàn Phong là có võ công cao nhất, dù ngươi có tự phụ thế nào cũng tuyệt đối không được xem thường bọn chúng, phải thn trọng.

    Long Ưng đáp:

    - Thần đã hiểu!

    Võ Chiếu đi về phía hắn, đứng cách hắn một thước, nói:

    - Trm biết ngươi xem thường bọn chúng, nhưng phải đểý vì không hiểu bọn chúng sẽ giở trò ma quỷ gì. Đại chiến sắp tới, tối nay chỉđược phép thành không được phép bại, chỉcần một người của ngươi sơ xuất, khiến quân địch có cơ hội, có thểkhiến chúng ta rơi vào vịtrí cực kỳ bất lợi.

    Long Ưng mỉm cười nói:

    - Chắc chắn đối phương đã có sắp xếp, nhưng nếu hắn có mưu Trương Lương, thì lão tử cũng có, hoàng thượng cứbiết rằng thần có đội thần binh, đến lúc đó sẽ cho đối phương biết thế nào là kinh thiên động địa.

    Võ Chiếu mỉm cười, nói:

    - Ngươi cũng biết Bàn Công công đưa cho ngươi có vài thứ, chuẩn bịkhi ra trn sẽ sử dụng, lại không khai ra là những món binh khí gì, chỉnói mượn danh nghĩa của trm tặng ngươi cho hợp quy tắc. Ai dà! Lão giống như ngươi, làm trm khó có thểtừ chối được. Long Ưng, trm rất lo cho ngươi, sợ ngươi vì khinh địch, chủ quan mà phải chịu thiệt.

    Long Ưng đáp:

    - Nếu hoàng thượng xem tiểu dân là Tà Đế thì sẽ không còn lo lắng nữa.

    Võ Chiếu quay người bỏ đi, đến bên cạnh bàn hắn ngồi, lại bt cười khanh khách:

    - Đúng! Tại sao trm lại quên ngươi là ai? Vy có chuyện gì phải lo lắng nữa hay sao!

    Long Ưng đáp:

    - Tiểu nhân muốn xin chỉthịcủa hoàng thượng, giết người đương nhiên là không được, nhưng nên đánh trọng thương bọn chúng đến mức nào?

    Võ Chiếu xoay người, mắt phượng đầy sát khí, nói:

    - Vy phải xem thái độ của bọn chúng, nếu không đúng mực cứthẳng tay mà giết! Mặc Xuyết tht khinh người quá đáng. Nếu có thểcứdiệt cỏ tn gốc, đến khi đó hắn có quỳ xuống đất xin trm tha thứ, trm cũng không bỏ qua cho hắn.

    Long Ưng thun miệng hỏi:

    - Liên hợp Đại Giang có vịtrí thế nào?

    Võ Chiếu đáp:

    - Bọn chúng không biết rõ, chuyện này thì trm tạm thời sẽ tự mình xử lý, các ngươi cứchuyên tâm đối phó với bọn người Khiết Đan.

    Rồi bà ta lại nói:

    - Hôm nay Quốc lão tới gặp trm, báo cáo đại kế các ngươi dùng đểđối phó với bọn Khiết Đan, trm thấy rất đồng tình với việc tìm người có thểđối phó với Khiết Đan. Khi nào khởi hành là do ngươi quyết định. Trm chúc Tà Đế đêm nay đại triển thần uy, khiến cho quân địch không ngẩng đầu lên được.

    Long Ưng tạơn cáo lui.

    Hắn vừa bước ra khỏi nội đường, Thượng Quan Uyển Nhi đã đi tới, nắm ống tay áo hắn, dắt hắn sang bên trái, đi vào chỗ lâm viên hẻo lánh, rời xa nội đường, nhớ nhung ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn hỏi:

    - Uyển Nhi không biết đã làm gì đắc tội với Long đại ca?

    Long Ưng thầm nghĩphụ nữtht nhạy cảm, một thay đổi nho nhỏ trên nét mặt cũng không gạt họ được. Hắn cố chống đỡ sức hấp dn của cơ thểnàng, hai tay buông rũ xuống, nói:

    - Yến tiệc tối nay ở phủ Lương Vương dành riêng đểthiết đãi đoàn ngoại tộc, cớ sao nàng lại cùng Lương Vương lừa dối ta, làm ta buồn quá.

    Thượng Quan Uyển Nhi tươi cười, khẽ hôn hắn, nói:

    - Lương Vương muốn người ta nói với huynh như vy, Uyển Nhi biết làm thế nào? Mà có hiểu được hay không hiểu được, Long Ca cũng chẳng mất gì, quan trọng nhất là đểLong đại ca có sự chuẩn bịtrước. Nếu có làm tổn thương Long ca, Uyển Nhi cũng sẽ liều chết nói cho huynh biết. Huống chi Lương Vương cũng có nỗi khổ tâm riêng, chính là phải dâng tặng hoàng mệnh bảo vt.

    Long Ưng thấy nàng thản nhiên thừa nhn, lại mềm giọng xin tha thứ, cũng động lòng, vừa nhâm nhi dáng vẻ đáng yêu đó, bao nhiêu bực tức đã sớm tiêu tan, thở dài nói:

    - Lần này coi như nàng nói phải đi! Lần sau nếu còn nói dối, ta sẽ không đểyên đâu. Bây giờta còn có việc, phải đi ngay.

    Thượng Quan Uyển Nhi uốn éo cơ thểmềm mại, khiến hắn nổi chút tà dâm, nói:

    - Không cho chàng đi!

    Long Ưng thấy má nàng ửng đỏ, kinh ngạc hỏi:

    - Làm sao đủ thời gian đểcùng nàng ân ái?

    Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng nói:

    - Chàng cũng nên tỏ vẻ một chút, nếu không Uyển Nhi sẽ cho là chàng không tht sự tha thứcho người ta.

    Long Ưng khó hiểu hỏi:

    - Cần tỏ vẻ gì?

    Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ dán mặt vào má phải của hắn, thì thầm vào tai hắn:

    - Tay của chàng!

    Long Ưng không chịu nổi sự khiêu khích của nàng, quyết tâm liều mạng ôm nàng cứng ngắc. Thượng Quan Uyển Nhi lp tức rên rỉ, Long Ưng tìm tới môi nàng, hôn một cái tht sâu.

    Cũng không biết đã bao lâu, hai môi mới rời nhau ra. Thân thểyêu kiều của Thượng Quan Uyển Nhi mềm nhũn, vô lực ngã xuống nền đất.

    Long Ưng nhìn nàng hết sức, cười quái dịnói:

    - Như vy mới tính là thểhiện sự hòa hợp hay sao?

    Thượng Quan Uyển Nhi gắng sức mở đôi mắt đẹp lườm hắn, thở gấp nói:

    - Long đại ca xấu lắm! Uyển Nhi chỉmuốn chàng ôm người ta, Uyển Nhi không đồng ý đâu!

    Long Ưng thầm nghĩma lực của mỹ nữtht không thểkháng cự, biết rõ là đi sai bước, lời nói của Bàn Công công còn văng vẳng bên tai, nhưng hắn vn không nhịn được sự yêu kiều quyến rũ của nàng. May mắn vừa được Tiên Tử làm tiên pháp, nếu như là hắn trước kia, chắc chắn đã cùng nàng ân ái rồi. Đoạn hắn cười nói:

    - Không chịu thì không còn cách nào khác, mộc cũng hóa thành tro, ta phải đi đây!

    Thượng Quan Uyển Nhi đẩy vai hắn, dằn dỗi:

    - Tht sự vội như vy sao?

    Cuối cùng Long Ưng cũng phải đầu hàng, nói:

    - Đúng là rất gấp, nhưng cũng có chút thời gian.

    Thượng Quan Uyển Nhi nhìn hắn, ỏn à ỏn ẻn nói:

    - Uyển Nhi không muốn vội vã như vy, đểngười ta tiễn chàng.

    Long Ưng kinh ngạc nói:

    - Bây giờnhìn nàng thế này làm sao có thểđểngười ta trông thấy?

    Thượng Quan Uyển Nhi mặc kệ hắn, ngừng thở dốc, kéo tay hắn đi về phía đại điện.

    Long Ưng hỏi:

    - Tẩm cung của hoàng thượng, đáng lẽ phải là chốn thâm nghiêm, tại sao cửa điện có Vũ Lâm quân, nhưng trong điện thì không có bóng người nào? Lại hóa ra là nơi hò hẹn vụng trộm tốt của ta và Uyển Nhi.

    Thượng Quan Uyển Nhi buông tay hắn, cùng hắn sánh vai, nói:

    - Là ý của hoàng thượng. Chàng cũng biết đó, hoàng thượng chẳng sợ thích khách.

    Hai người xuôi theo hành lang mà đi.

    Long Ưng hỏi:

    - Võ công của Uyển Nhi phải chăng là do đích thân hoàng thượng truyền thụ?

    Thượng Quan Uyển Nhi nói:

    - Là hoàng thượng chỉđịnh người dạy bảo Uyển Nhi, nhưng thỉnh thoảng hoàng thượng cũng đích thân chỉbảo, lại từng giúp Uyển Nhi đảthông kinh mạch. Những điều thiếp nói đều là chuyện cơ mt, nhưng chàng có biết tại sao thiếp không dám giấu diếm chàng không?

Nguồn: tunghoanh.com/nhat-nguyet-duong-khong/quyen-4-chuong-51-N1obaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận