Cuối cùng Ryuuzaki cũng tới ngôi nhà liên kế nơi vụ thứ ba xảy ra vào lúc ba giờ.
“Xin lỗi đã để cô chờ, Misora,” hắn nói, không thể hiện một chút tội lỗi nào khi trễ hẹn tới một tiếng đồng hồ.
“Đừng lo, tôi đã không chờ. Tôi đã bắt đầu mà không có anh,” Misora nói, châm biếm nhất có thể.
“Tôi thấy rồi,” Ryuuzaki bắt đầu bò trên tứ chi và hấp tấp tiến về phía cô. Cô đã bắt đầu quen với việc này, nhưng nó xảy ra đột ngột tới mức cô suýt chút nữa đã nhảy lên. Dù sao thì, cũng đã ba ngày cô chưa gặp anh ta.
Hôm 16 tháng Tám, sau khi nói chuyện với L, cô đã quay lại căn hộ của Quarter Queen và nói với anh ta rằng vụ thứ tư sẽ xảy ra sau sáu ngày nữa, vào 22 tháng Tám. Tất nhiên là Ryuuzaki đã hỏi làm sao cô biết, nhưng Misora không thể trả lời. Cô không thể nói rằng L kết luận như vậy. Nhưng khi cô và Ryuuzaki thảo luận về vấn đề này, Misora đã tìm ra lời giải đáp. Câu trả lời của cô rất thuyết phục, nhưng cô không cảm thấy muốn giải thích cho Ryuuzaki, vì vậy cô chỉ đơn giản là nhắc lại kết luận đó. Mặt khác, Ryuuzaki đã để cho vấn đề lắng xuống quá dễ dàng... Họ cuối cùng quyết định sẽ điều tra hiện trường vụ thứ ba, nhà của Backyard Bottomslash, vào ngày 19. Trong thời gian đó, cả Naomi Misora và Rue Ryuuzaki sẽ nghiên cứu lại bối cảnh của vụ án và chuẩn bị những việc khác cho công tác điều tra.
Misora đã dành khoảng thời gian đó thường xuyên liên lạc với L, phát triển những giả thuyết của cô và thu thập thêm nhiều thông tin hữu ích (bao gồm những phát hiện cảnh sát đã tìm ra và L tiếp sức cho cô), nhưng sự thật là, vào ngày 19, ngay cả sau khi đã tới hiện trường vụ thứ ba và mất vài giờ đồng hồ nghiên cứu nó một mình, cô cảm thấy mình dường như không thể tiến thêm một bước so với ba hôm trước.
“Cô đã kiểm tra phòng tắm chưa, Misora?”
“Tất nhiên rồi. Anh thì sao?”
“Tôi đã liếc vào trong trước khi tôi lên gác. Nhưng cái bồn tắm đã ngăn tôi lại. Với hình ảnh như thế, người duy nhất có thể nghĩ đến việc trèo vào trong là Elizabeth Báthory34.”
“Đúng, tôi đồng ý,” Ryuuzaki nói, mặc dù vậy anh ta không có vẻ gặp vấn đề gì khi bò trên sàn nhà ngập máu... hay là anh ta cũng chẳng quan tâm? Giống như tên sát nhân... Misora theo dõi anh ta chuyển động.
“Tôi không nghĩ có cái gì ở đó,” cô nói. “Tôi đã kiểm tra khá kỹ càng.”
“Ôi không. Tôi không ngờ cô lại bi quan như vậy, Misora.”
“Tôi không... chỉ là, Ryuuzaki, tôi cảm thấy trọng tâm của vụ này là những vết chặt. Cánh tay trái và chân phải bị cắt rời... đây là điểm khác biệt lớn nhất so với những nạn nhân trước của hắn.”
“Giống như cô đã nói, thứ gì đó đáng lẽ ở đây nhưng lại không? Trong trường hợp đó, chúng ta phải nghĩ ra tại sao hung thủ lại vứt chân trái của nạn nhân trong phòng tắm và chỉ đem đi cánh tay trái. Một cánh tay. Không dễ đem đi như hai tập Akazukin Chacha đâu.”
“Và họ vẫn chưa tìm ra cánh tay... không dễ dàng che giấu những bộ phận cơ thể người, vì thế nếu hắn mang đi, tức là phải có lý do. Tôi không biết đấy là một thông điệp... hay là nếu không, phải có gì đó mà hắn không muốn chúng ta thấy.”
“Có thể. Điều đó hợp lý đấy. Nhưng móc mắt nạn nhân thứ hai chỉ ra điểm mù của chúng ta, dẫn tới mắt kính, vậy thì mang cánh tay trái đi phải có ý nghĩa gì đó... Nhưng mà, Misora, thứ làm tôi băn khoăn là cái chân phải. Cách hắn xử lý làm mọi việc rối tung cả. Chính cô đã nói giấu một bộ phận không dễ dàng, nhưng mà cắt đứt nó cũng thế. Phải tốn khối thời gian ấy. Làm vậy không quá nguy hiểm trong một ngôi nhà liên kế hay sao? Những ngôi nhà ngay bên cạnh, có chung tường, và họ không để ý chút nào à?”
Cả hai đã được cắt sát tận gốc... thi thể được tìm thấy ở đây. Phải rồi, những bức hình. Misora giở tập tài liệu của mình và lấy ra những bức hình chụp hiện trường thứ ba. Chính là tấm ảnh đã giúp họ giải đáp thông điệp ở vụ thứ hai. Cô giơ nó lên, đối chiếu với hiện trường thật và chỉ ra nơi từng đặt thi thể nạn nhân. “Ở đó, nằm ngửa, với tay phải và chân trái giang rộng... hmm...”
“Ừm, nếu giả thuyết của cô là đúng, chúng ta còn kha khá thời gian trước khi vụ thứ tư xảy ra. Vậy hãy xem xét kỹ lưỡng. À mà, không phải bây giờ là lúc cô giải thích tại sao vụ thứ tư sẽ xảy ra vào ngày 22 sao?”
“Ừ, tôi nghĩ thế.”
Misora cất bức ảnh đi và quay về phía Ryuuzaki. Anh ta không nhìn cô. Họ đã biết nhau năm ngày nay và đã cùng làm việc ba lần, và đã rõ là Ryuuzaki không hề thấy rằng đáng lẽ nên đối diện với người mình đang nói chuyện cùng. Nhưng tất nhiên là, cô không hề có ý định nói ra một điều ít quan trọng như thế.
“Thực ra điều này rất đơn giản. Vụ thứ ba đã xảy ra vào ngày 13 tháng Tám, phải không?”
“Đúng thế, cô không cần kiểm tra lại đâu.”
“Số La mã đã được sử dụng trên nạn nhân thứ nhất, nhưng lần này chúng ta sẽ nói tớ số Ả rập. Mười ba... 13. Nếu anh viết chữ số một và ba cạnh nhau... chúng sẽ trông giống chữ B.”
“Đúng,” Ryuuzaki gật đầu.
Điều này đơn giản đến mức cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ cười cô, nhưng anh ta lại có vẻ ngạc nhiên về điều đó.
“Nghĩ về cái này, tôi đã từng xem một chương trình game show cho trẻ con, họ đã hỏi một cộng ba bằng gì, và đáp án là B...”
“Chính xác. B.”
“B.B.? Nhưng Misora ơi, cái này chỉ đúng với vụ thứ ba thôi. Những ngày khác thì sao? Câu đố gửi tới LAPD vào 22 tháng Bảy, vụ thứ nhất xảy ra vào 31 tháng Bảy, vụ thứ hai vào mồng 4 tháng Ba. Mà cô cho rằng vụ thứ tư xảy ra vào 22 tháng Tám. Chẳng có con số nào tạo ra chữ B cả.”
“Không phải ngay lập tức. Nhưng cũng áp dụng cùng một nguyên tắc đó. Dễ nhất là vụ đầu tiên... 31 tháng Bảy. Ba và một. Viết ngược lại là mười ba.”
“Được rồi, tôi chấp nhận số 31. Cũng khá có lý. Nhưng ngày 4 và hai lần ngày 22?”
“Cũng vậy. Chỉ thay đổi một chút. Như bài toán anh vừa nói trong chương trình game show cho trẻ con, một cộng ba. Bốn là đáp án thông thường cho phương trình đó. Và với 22, lấy một ở hàng chục đi cho vào hàng đơn vị, anh sẽ có mười ba.”
B.
Mười ba.
“Nói cách khác, mỗi ngày hung thủ gây án, ngày 22, ngày 31, mồng 4, ngày 13... tổng chữ số hàng chục và hàng đơn vị đều bằng bốn. Mỗi tháng chỉ có bốn ngày như vậy. Bốn ngày thôi. Mọi việc xảy ra vào một trong bốn ngày đó. Đầu tiên cũng có bốn hình nhân Wara Ningyou. Một cộng ba bằng bốn. Và điều này nữa, bốn ngày và chín ngày, cộng vào nhau bằng mười ba.”
“Tôi hiểu rồi. Không tệ,” Ryuuzaki gật đầu. Misora rạng rỡ hẳn lên.
“Việc dựa vào sự tương đồng giữa số mười ba và chữ cái B là một ý tưởng khá hay.”
“Không phải sao? Vì thế mà vụ thứ tư sẽ xảy ra vào chín ngày sau ngày 13, tức là ngày 22. Chín, bốn, chín... Tôi đã nghĩ tới khả năng bốn ngày một lần nữa, tức là án mạng xảy ra vào ngày 17, nhưng rõ ràng là ngày 22 hợp lý hơn nhiều. Dù sao thì cũng đã có chuyện xảy ra vào ngày đó tháng trước. Và không có cách nào biến đổi mười bảy thành B, dù có gượng ép đến đâu. Suy ra vụ thứ tư chỉ có thể xảy ra vào ngày 22.”
Ngày 17 đã trôi qua mà không có sự việc nào liên quan tới án mạng ở Los Angeles. Cô đã hơi lo lắng, nhưng khẳng định kiên quyết của L đã giúp cô giữ bình tĩnh. Cô đã tự bảo mình rằng khả năng bốn ngày cộng chín ngày thành mười ba chỉ là một sự trùng hợp không liên quan mà hung thủ có thể bỏ qua.
“Nếu tôi có thể nói thêm một điều,” Ryuuzaki nói. “Đó là cách biến đổi hai mươi hai thành mười ba hơi bị gượng ép. Như thể cố bóp méo sự thật cho hợp với lập luận của cô—chẳng có lý gì lại trừ một của hàng chục đi như thế. Không giống như biến đổi từ ba mươi mốt thành mười ba. Lập luận này rõ ràng chỉ dựa trên những gì đã diễn ra.”
“Eh... nhưng, Ryuuzaki...”
“Đừng hiểu lầm ý tôi—về cơ bản tôi cũng đồng ý với lý lẽ của cô. Chỉ riêng cái điểm này thôi.”
“Nhưng... vậy thì...” Nếu anh ta phản đối cái ngày quan trọng nhất, mọi lập luận còn lại chẳng có ý nghĩa gì. Cũng giống như anh ta đã bác bỏ mọi thứ cô nói.
“Nhưng tôi có ý này. Misora, cô đã lớn lên ở Nhật Bản, phải không? Vậy cô hẳn phải quen với số trong tiếng nhật hơn tôi.”
“Ký tự số trong chữ hán?”
“Hãy thử hình dung chữ hán của hai mươi hai.”
Chữ hán...
Cô đã thử viết các ký tự trong đầu, nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Thế nào?”
“Không, tôi chưa hiểu ý anh...”
“Ồ... vậy thử gợi ý này của tôi. Misora, tưởng tượng ký tự ở giữa, chữ thập: đó là một hình dấu cộng. Vậy nó rất thực ra là hai cộng hai35.”
“Ồ.”
Đó không phải là một lời gợi ý. Đó chính là đáp án.
“Kết quả là bốn... và cô đã xuất sắc giải thích rằng bốn là một cộng ba. Dù sao thì, nếu một với ba là B, thì chúng ta phải viết chúng cạnh nhau, giống như là đem cộng chúng lại, để ra hình dạng chữ B. Đó là cách chúng ta đọc hai mươi hai là B. Chúng ta chỉ cần đủ lý do để cộng các con số lại. Nhờ điều kiện này, lập luận của cô để cho rằng vụ thứ tư xảy ra vào ngày 22 nghe có vẻ chính xác. Lúc nãy tôi đã hơi bối rối trước lý lẽ của cô, và hơi khó khăn theo được nó, nhưng giờ thì tôi cảm thấy vui vẻ như vừa uống một lít mật.”
Cách so sánh khiến Misora ợ nóng.
Nhưng dường như Ryuuzaki tin rằng đó là bởi cô đã giải thích xong vì sao vụ thứ tư sẽ xảy ra vào ngày 22. Không phải hoàn hảo, bởi lập luận của anh ta về con số này tốt hơn của cô, nhưng cô vẫn có thể thư giãn một chút.
“Nhưng Misora này,” Ryuuzaki nói. “Một điều nữa.”
“Ừ?”
Đó là ‘một điều nữa’ thứ hai.
Lần này khiến cô cảnh giác.
“Giả thuyết của cô dựa vào kết luận rằng khi hung thủ chọn nạn nhân của hắn, hắn cần những người tên B.B. Nhưng như chúng ta đã thảo luận, vẫn có khả năng rằng thực chất hắn theo đuổi những người tên Q.Q. chứ không phải B.B.”
“Ồ, phải...”
Nếu nạn nhân thứ tư một lần nữa là một đứa trẻ có tên Q.Q., nằm sấp, thì toàn bộ giả thuyết của họ sẽ đáng bị ném qua cửa sổ.
“Nếu đó là Q thay cho B, giả thuyết của cô sẽ không có giá trị. Cô đã tự tạo ra nó, ép buộc nó tồn tại bằng một logic sai. Dựa vào sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
“Trùng hợp ngẫu nhiên... khi số mười ba trông giống chữ B? Nhưng cái đó thật hiển nhiên... và Q cũng rất khớp...”
“Đúng, tôi đồng ý. Tôi cũng tin đó không hoàn toàn là trùng hợp. Nhưng giả thuyết của cô chỉ dựa trên những gì đã xảy ra. Tạo ra sau khi sự đã rồi. Tôi muốn biết tại sao cô chọn xây dựng giả thuyết trên chữ B mà không phải Q.”
“Ừm...”
Bởi vì L đã nói thế. Khá chắc chắn. “Hung thủ là B.” Cô đã biết trước điều đó. Nhưng cô không thể kể cho Ryuuzaki. Cô phải hoàn toàn giữ bí mật về L. Cô không thể kém cảnh giác và để lộ bất cứ điều gì, bất kể họ đã trao đổi nhiều đến đâu.
“Tôi đoán dựa vào ba nạn nhân... có hai người là B so với một người là Q, và B có vẻ hợp lý hơn. Tôi đã nghĩ về Q sau đó, dĩ nhiên, nhưng không thể tìm ra cái gì liên quan đến nó.” Misora cố chống chế. Nhưng ngay cả khi lời nói đã thốt ra, cô biết mình thiếu tự nhiên thế nào.
Và chắc chắn là, Ryuuzaki bỏ qua điều đó, “Thật áp đặt. Chẳng có gì để chứng minh.”
Cô không còn giữ được tâm trạng tốt. Cắn môi—cô đã dẫn tới những kết luận đó sau khi cố tìm ra lý do cho những điều L nói với cô. Lời của L chứng minh điều đó, vì thế nó có thể đúng, nhưng không thể thay đổi được gì.
“Hung thủ là B.”
“Gì cơ?”
“Không, ý tôi là, hắn ám ảnh với chữ cái B. Có thể nỗi ám ảnh đó cũng là một phần của thông điệp, và cũng có thể hung thủ có tên là B.B.”
“Ừ, và cũng có thể là Q.Q. Như cô đã nói, rất nhiều yếu tố trong vụ án chỉ tới chữ B, nhưng cũng có thể chúng ta đơn giản là đã bỏ lỡ mất những thứ liên quan tới Q.”
“Ừm, tôi cho là vậy...”
“Tôi thật sự nghĩ rằng B thì hợp lý hơn Q. Hơn chín mơi chín phần trăm,” Ryuuzaki khẳng định.
Coi như anh ta đã rút lại toàn bộ mấy phút vừa qua.
“Có khả năng chữ cái đầu của họ tên hung thủ là B. Các nạn nhân là B.B., và hung thủ cũng vậy... thật là thú vị.”
“Thú vị ư?”
“Phải. Dù sao thì, lần sau hãy cẩn thận, Misora. Nếu cô tán thành điều gì đó, cô phải có đủ lý do để ủng hộ nó. Nếu cô không tán thành, cô phải có đủ lý do để bác bỏ nó. Dù kết luận có chính xác đến đâu mà suy diễn dựa trên ngụy biện, cô không thể đánh bại hung thủ.”
“Đánh bại? Ryuuzaki, đây có phải là vấn đề thắng thua đâu?”
“Có đấy,” Ryuuzaki nói.
Bởi vì đây là một cuộc chiến.
Người ta cho rằng L chưa bao giờ tham gia một vụ án mà không có nhiều hơn mười nạn nhân hay liên quan tới hàng triệu đô la. Ngoại lệ duy nhất đó là khi các vụ án có độ khó mức L, hay là khi L có những lý do cá nhân bắt buộc anh ta phải tham gia. Những án mạng Los Angeles BB đủ cả hai tiêu chuẩn này. Lúc này thì tôi không cần phải chỉ ra mức độ khó của nó, và L nhất thiết phải chiến đấu với bản sao của anh ta. Giám đốc hiện nay của Wammy’s House đã nói cho Quillish Wammy/Watari, người đã cho L biết về sự biến mất của B vào tháng Năm, và kể từ đó L đã truy tìm hắn cùng lúc với mọi vụ án anh ta tham gia. Wammy House chỉ biết hắn là B—họ không biết tên thật của hắn, Beyond Birthday, vì thế cuộc tìm kiếm là vô vọng, nhưng L cuối cùng đã lần ra dấu tích của hắn khi vụ án này bắt đầu—đó là lý do tại sao L biết hung thủ là ai. Anh ta không truy tìm hung thủ nhiều như tìm kiếm một án mạng. L đã mong đợi Beyond Birthday làm gì đó để thách thức anh ta. L có thể có bất cứ cảnh sát nào trên thế giới, nhưng trong vụ này, anh ta không muốn nhờ ai ngoài Naomi Misora... vì lý do này. Tôi không nghĩ L quan tâm đến danh dự nhiều như thế, nhưng ai cũng xấu hổ với nhầm lẫn của họ, và không ai muốn những sai sót này lan truyền trong dư luận.
L là cái đích của mỗi người trong Wammy’s House.
Mỗi chúng tôi đều muốn vượt qua anh ta.
Bước qua anh ta.
Giẫm lên anh ta.
M muốn, N muốn, và B muốn.
M muốn làm một người thách thức, N muốn làm một kẻ kế thừa.
B muốn làm một tên giết người.
“Ryuuzaki, anh đã tìm ra gì mới chưa?”
Giờ khi họ đã tranh luận xong về thời điểm gây án, Misora đã tạm nghỉ, bước xuống bếp ở tầng một, làm hai tách cà phê (với lượng đường thông thường, tất nhiên) và mang lên phòng ngủ của Backyard Bottomslash trên một cái khay. Cô bưng khay bằng cả hai tay, vì thế đã gặp khó khăn với việc mở cửa. Nắm cửa cao ngang hông nên cô đã nhờ sự trợ giúp của cái khóa thắt lưng. Cô thấy Ryuuzaki nằm ngửa ở giữa phòng, giang rộng cả hai tay và hai chân. Misora đóng băng trước cửa phòng.
“Tìm ra... gì chưa?” Cô nhắc lại, không vì bất kỳ lý do gì.
Anh ta không định làm một cái cầu rồi trường qua bằng lưng trên sàn đấy chứ? Giống như trong một bộ phim kinh dị.. Misora nuốt nước bọt, nhưng trước nỗ lực của cô, điều này quá kỳ cục ngay cả đối với một người như Ryuuzaki. Anh ta đang làm gì vậy?
“Ừm, Ryuuzaki?”
“Tôi là một xác chết.”
“Hunh?”
“Tôi đã trở thành một xác chết. Tôi không thể trả lời. Tôi chết rồi.”
Cô đã hiểu. Từ “hiểu” có liên quan tới chấp nhận, điều mà cô rất muốn tránh, nhưng giờ đã rõ ràng Ryuuzaki đang nằm trên tư thế của nạn nhân thứ ba. Tất nhiên, tay trái và chân phải của anh ta vẫn còn nguyên trên mình, nhưng bỏ qua điều đó anh ta đang rất giống với hình ảnh cuối cùng của Backyard Bottomslash xấu số. Xét dưới góc độ thực tiễn, Misora không hề thấy điểm gì ở hành động của anh ta, nhưng cô không phải loại người thích can thiệp vào phương pháp phá án của người khác. Thay vào đó, Misora tìm cách xem nên đến phía chiếc bàn bằng cách nào, bước qua Ryuuzaki hay là đi đường vòng. Cô không muốn bước qua anh ta, nhưng cũng thấy phiền nếu phải đi đường vòng.
“Ừm... mm?”
Và rồi cô nhận ra. Ít nhất, cô nhận ra rằng cô đã nhận ra gì đó. Nhưng cô đã nhận ra điều gì? Điều gì đó đã lọt vào mắt cô... không, trước đó, vào khoảnh khắc cô mở cửa, cảnh tượng Ryuuzaki nằm giả chết đã chiếm toàn bộ sự chú ý của cô, vậy là nó ư? Không phải thế. Thế thì cô sẽ nhìn thấy gì đầu tiên nếu như Ryuuzaki không nằm ở đó? Nếu Ryuuzaki không ngáng đường khi cô đang bưng cà phê... nếu anh ta không nằm đó... vậy sẽ chẳng có gì. Căn phòng sẽ hoàn toàn bình thường. Cô hầu như cũng không ngửi thấy mùi máu. Thứ duy nhất bất thường là cái lỗ trên tường... cái lỗ đinh?
“Dấu vết để lại bởi con Wara Ningyou?”
Đó chỉ là một cái lỗ đinh, thật khó có thể nghĩ ra điều gì. Nhưng nếu nó không phải là một cái lỗ, mà là một hình nhân Wara Ningyou? Vậy thứ đầu tiên đập vào mắt cô khi mở cửa, dựa vào tầm nhìn, sẽ không phải Ryuuzaki giả chết, mà là con Wara Ningyou. Khoảnh khắc cô mở cửa, cô sẽ thấy hình nhân Wara Ningyou... một trong những hình nhân đã được đặt chính xác vào điểm đó. Tất cả các hình nhân Wara Ningyou đã được đóng trên tường ở độ cao giống hệt nhau (khoảng ngang thắt lưng, nếu bạn cao bằng Misora) nhưng khoảng cách từ bức tường đến phía đối diện thay đổi dựa theo từng nơi. Nhưng ở mỗi nơi, khi cô mở cửa...
Cái lỗ đinh.
“Thứ lỗi, Ryuuzaki.”
Vẫn bê khay cà phê, Misora bước... không, nhảy qua Ryuuzaki. Ít nhất là cô định như vậy, nhưng cô đã bị sao lãng tới mức tiếp đất sai vị trí, và giẫm mạnh lên bụng anh ta. Bằng giày bốt. Và khi cô cố giữ thăng bằng đồng thời không để rơi chiếc khay, cô đã đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên bụng Ryuuzaki.
“Gah!” xác chết kêu lên.
Một cách tự nhiên.
“X-xin lỗi!”
Nếu cô còn thêm tội đổ cà phê lên người anh ta, ấn tượng về Naomi Misora—một kẻ lóng ngóng tệ hại—sẽ gắn với cô cả đời, nhưng may thay, vấn đề không nghiêm trọng đến thế. Kinh nghiệm về võ thuật giúp cô giữ thăng bằng khá tốt. Cô đặt chiếc khay lên bàn và cầm tập tài liệu lên. Cô muốn kiểm tra xem mình nhớ có đúng không.
“Gì vậy, Misora?”
Ryuuzaki có thể là một gã kỳ cục đến quái dị, nhưng không mất trí đến mức vui vẻ với sự đau đớn khi bị một phụ nữ giẫm lên. Anh ta thôi trò giả làm xác chết, nhìn vòng quanh, rồi bò về phía cô.
“Tôi đang xem các số liệu về những hiện trường. Ở mỗi nơi, tôi nhận ra một điểm chung. Về vị trí của các hình nhân Wara Ningyou.”
“Vị trí? Ý cô là sao?”
“Khi chúng ta điều tra các hiện trường, cảnh sát đã lấy đi những hình nhân, vì thế trước đây tôi chưa bao giờ chú ý... nhưng dường như có một xu hướng đáng lưu ý về việc đặt những hình nhân. Hiện trường này là một ví dụ—khi anh mở cửa, thứ đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là một hình nhân. Hình nhân được đặt trực tiếp đối diện với cánh cửa—hung thủ đã sắp đặt sao cho khi anh bước vào phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là Wara Ningyou.”
“Ồ phải...” Ryuuzaki gật đầu. “Điều đó hiển nhiên là đúng đối với căn phòng này, và bây giờ khi cô đề cập đến nó, tôi nhớ cũng đã nhìn thấy những lỗ đinh trên tường khi bước vào căn phòng đầu tiên và thứ hai. Nhưng, Misora, điều đó có ý nghĩa gì?”
“Eh... ừm...”
Điều đó có ý nghĩa gì? Cô đã tưởng đó là một phát hiện vĩ đại, tới mức quá phấn khích mà giẫm lên bụng Ryuuzaki, nhưng giờ đây khi anh ta hỏi cô lại không thể trả lời. Thật hồ đồ. Cô không thể thừa nhận sự thật này, nên cô chuyển hướng kết nối với một thứ khác.
“Ừm... có thể nó liên quan tới căn phòng bị khóa trái?”
“Như thế nào?”
“Ở cả ba hiện trường, người phát hiện ra xác chết phải mở cửa và bước vào. Dùng chìa khóa khác hoặc phá cửa. Họ đều phải bước vào... và trông thấy con hình nhân đáng sợ đó trên tường. Wara Ningyou là thứ đầu tiên họ trông thấy. Sự chú ý của họ sẽ luôn hướng về nó. Có thể khi họ đang sao lãng, hung thủ, đang trốn trong phòng, lẻn ra khỏi cửa...”
“Cổ điển như thủ thuật dùng kim và chỉ để khóa trái cửa trong tiểu thuyết trinh thám. Nhưng Misora, hãy nghĩ về việc này. Nếu cô muốn thu hút sự chú ý của người khác, cô không cần mấy con hình nhân.”
“Tại sao?”
“Nếu không có hình nhân, thứ đầu tiên họ sẽ thấy là xác chết. Giống như lúc nãy khi cô vào phòng và thấy xác chết của tôi. Tất cả những gì hắn cần làm sẽ là lẻn ra khỏi phòng khi ai đó bước vào và đang nhìn trân trối vào xác chết.”
“À, phải. Tất nhiên. Vậy thì... liệu hắn ta có muốn người phát hiện ra xác chết sẽ thấy cái gì đó khác trước? Tôi không thể nghĩ ra một lý do, nhưng...”
“Tôi cũng không.”
“Nếu hắn không muốn họ nhận ra xác chết, tôi có thể hiểu được, nhưng hắn ta được lợi gì khi sắp đặt sao cho họ không chú ý tới xác chết trong một hay hai giây? Mà trong trường hợp đó, tại sao lại đặt Wara Ningyou ở đó? Hay vị trí chỉ là một sự trùng hợp?”
“Không, tôi chắc chắn điều đó là cố ý. Chẳng có ý nghĩa gì nếu cho đó là trùng hợp. Nhưng tôi không cho là tiếp cận vụ án từ góc độ này sẽ hiệu quả. Như tôi đã nói, thay vì chú ý vào Wara Ningyou và căn phòng khóa trái, tôi sẽ chọn... Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào việc tìm kiếm thông điệp mà hung thủ đã để lại.”
“Nhưng, Ryuuzaki... à không, anh đúng đấy.” Cô suýt muốn tranh cãi nhưng đã ngăn mình lại. Hiển nhiên là điều đó đáng để tiếp tục theo đuổi, nhưng lúc bấy giờ cô không có cách nào để đi tiếp. Đầu tiên họ cần phải xác định nạn nhân thứ tư, hoặc ít nhất là nơi án mạng sẽ xảy ra. Wara Ningyou thì có ở mọi nơi, nhưng thông điệp chỉ có ở căn phòng này mà thôi, và họ phải tìm ra nó càng sớm càng tốt. “Xin lỗi, tôi đã bỏ phí thời gian.”
“Tôi muốn cô xin lỗi vì đã giẫm lên tôi hơn, Misora.”
“Ồ, tất nhiên rồi.”
“Cô thực sự có ý đó chứ? Vậy với sự ăn năn của cô, cô vui lòng làm một việc cho tôi chứ?”
“Okay...”
Anh ta có thể trắng trợn hơn được nữa không? Nhưng thực sự, cô đã giẫm lên anh ta.
Rất mạnh. Với toàn bộ trọng lượng cô có.
“Gì vậy?”
“Cô có thể giả chết được không, Misora? Giống như tôi lúc nãy. Nạn nhân, Backyard Bottomslash, là một phụ nữ, nên cô có thể truyền cảm hứng nhiều hơn tôi.”
Hẳn là gã thám tử tư này không hiểu được rằng hầu hết mọi người đều sở hữu một thứ gọi là lòng-tự-trọng. Nhưng đây không phải là lúc để chỉ ra điều đó cho anh ta. Nếu cô làm điều đó, Naomi Misora sẽ tự thấy mình đang trên đường thu được ‘danh tiếng’ của một Tsundere36—khó khăn để che giấu sự khó chịu của mình. Và vấn đề đang khá cấp bách—cô rất muốn thử bất kỳ điều gì có ích. Cô không chắc chắn đây có phải là một điều có ích hay không, nhưng vào lúc này cô thậm chí có thể thử bò. Một cách miễn cưỡng, cô nằm xuống. Căn phòng trông rất khác khi nhìn từ góc độ này.
“Thế nào? Có thấy gì không?”
“Không gì cả.”
“Ồ. Phải, tôi cũng đã nghĩ là không.”
Vô ích.
Ryuuzaki ngồi xổm trên ghế, nói rằng cà phê Misora pha đang sắp nguội, và uống tách của anh ta. Misora đã bỏ lượng đường theo ý của cô, và hầu như đã mong đợi anh ta sẽ than phiền, nhưng anh ta không nói gì cả. Hẳn nhiên Ryuuzaki cũng có thể tiêu hóa những thứ không ngọt. Dường như cô cũng có thể đứng dậy bây giờ, nhưng làm như vậy còn kỳ cục hơn, nên cô không di chuyển.
“Ồ... cà phê nóng giúp cái bụng tôi đỡ đau,” Ryuuzaki nói.
Anh ta đã có vẻ thản nhiên, nhưng anh ta không bỏ qua điều này.
“Ryuuzaki... thế này có phải là giống với nạn nhân thứ nhất không? Sau khi cô ấy chết, hắn cởi quần áo nạn nhân ra, cắt chân và tay, rồi lại mặc lại?”
“Ừ. Sao cơ?”
“Không, tôi biết là cắt thi thể sẽ dễ dàng hơn nếu không bị vướng quần áo. Thực sự quần áo sẽ làm lưỡi dao mòn đi nhiều. Nhưng tại sao hắn đã cởi quần áo ra, rồi lại mặc lại? Sao không để các nạn nhân khỏa thân?”
“Hmm...”
“Với nạn nhân đầu tiên, mặc lại áo cho ông ta góp phần che giấu những vết cắt trên ngực hay khiến người ta khó nhận ra đó là những số La Mã. Nhưng lần này... hầu như chẳng có lý do gì cho việc làm đó...”
“Misora, cẳng chân hung thủ để lại trong phòng tắm vẫn đi tất dài và giày.”
“Ừ, tôi đã xem ảnh rồi.”
“Thì, ý tôi là, mục đích của kẻ sát nhân... không, thông điệp của hắn, chẳng liên quan gì đến quần áo hay giày tất, mà chỉ chú trọng vào những vết cắt. Đó là lý do vì sao hắn để lại mọi thứ như chúng đáng ra phải thế.”
Để lại mọi thứ.
Nhưng mà...
“Nhưng mà... chân trái và tay phải. Hắn vứt lại chân trái trong phòng tắm và mang tay phải đi... tại sao? Có gì khác giữa chân trái và tay phải?” Tay và chân, Misora lẩm bẩm, ngước lên trần nhà.
Ryuuzaki cũng nhìn lên trần, cắn ngón tay, và chậm rãi nói, “Một lần... ở một vụ khác... một điều xảy ra có thể giúp ích. Cô muốn nghe không?”
“Anh nói đi.”
“Đó là một vụ án mạng, nạn nhân bị đâm ở ngực. Sau đó, ngón đeo nhẫn của ông ta ở tay trái đã bị cắt và mang đi. Sau khi đã chết. Cô đoán xem tại sao?”
“Ngón đeo nhẫn ở tay trái? Dễ thôi. Nạn nhân đã kết hôn, phải không? Hung thủ muốn ăn cắp chiếc nhẫn. Nhưng nhẫn cưới thường được đeo lâu ngày tới nỗi chật, không thể tháo ra được nữa.”
“Đúng, hắn đã giết người vì tiền. Sau đó, chúng tôi đã tìm ra chiếc nhẫn ở chợ đen và nhờ đó truy ra hung thủ và bắt hắn.”
“Nhưng mà... đó tất nhiên là một câu chuyện thú vị, nhưng Ryuuzaki, chẳng ai chặt cả một cánh tay chỉ để lấy một cái nhẫn. Hơn nữa Backyard Bottomslash chưa kết hôn. Thậm chí, cô ta còn chưa từng hẹn hò, theo thông tin thu thập được.”
“Nhưng có những thứ khác ngoài nhẫn.”
“Nhưng không thể mang cả cánh tay đi.”
“Đúng. Thế nên tôi chỉ nói là có thể giúp ích thôi. Nếu nó không thể, tôi xin lỗi.”
“Đâu cần phải xin lỗi, nhưng nếu không phải là nhẫn... không phải nhẫn...”
Thì là cái gì đó tương tự như thế?
Ví dụ như... vòng tay?
Không đeo quanh ngón tay, mà là quanh cổ tay... không, điều này thật ngớ ngẩn. Rất dễ hiểu nếu ai đó cắt đứt một ngón tay để lấy một chiếc nhẫn; nhưng thế nào đi nữa, không có lý do gì để chặt cả cánh tay để lấy một chiếc vòng. Không ai làm thế cả. Và tên sát nhân này không hành động vì tiền. Nếu thế, nạn nhân thứ hai không hề thích hợp.
“...”
Misora vươn tay trái về phía trần nhà. Cô xòe lòng bàn tay và duỗi các ngón tay, như thể muốn tóm lấy toàn bộ ánh huỳnh quang trước mặt.
Ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn. Nhẫn đính hôn của Raye Penber. Chiếc nhẫn đối với cô, tới thời điểm này, vẫn chỉ giống như trò chơi giữa hai đứa trẻ, nhưng có thể nào ai đó sẽ cắt ngón tay cô, cánh tay cô, để ăn cắp nó? Nếu nó là một chiếc vòng đeo tay? Không. Đem chính cô ra làm ví dụ chỉ khiến mọi việc ngớ ngẩn hơn.
Misora co tay lại khiến tay áo cô trượt qua vai. Chiếc đồng hồ đeo tay lọt vào tầm mắt. Một chiếc đồng hồ bạc. Món quà sinh nhật của cô năm nay, 14 tháng Hai, cũng là Raye Penber tặng. Không phải vòng đeo tay, là đồng hồ. Bằng bạc, không phải là rẻ... đồng hồ đeo tay?”
“Ryuuzaki, Backyard Bottomslash thuận tay trái hay phải?”
“Theo tài liệu của cô thì là thuận tay phải. Vậy thì sao?”
“Như vậy... có thể cô ta đeo đồng hồ ở tay trái. Tức là thứ mà hung thủ lấy đi là... một chiếc đồng hồ,” Misora nói, trong tư thế nằm trên sàn nhà. “Chân phải vẫn mang tất và giày. Vậy thì tay trái vẫn mang đồng hồ.”
“Hắn chặt tay để lấy đồng hồ? Tại sao? Misora... chính cô đã nói rằng thật ngớ ngẩn khi chặt tay để lấy chiếc nhẫn. Sao lại có thể làm thế để lấy đồng hồ? Nếu hắn muốn chiếc đồng hồ, hắn cứ việc lấy đi. Đồng hồ không giống nhẫn. Không thể bị chật. Chẳng có lý gì để chặt tay.”
“Không, tôi cũng không nghĩ hắn muốn chiếc đồng hồ. Nhưng có thể chiếc đồng hồ là thông điệp của hiện trường này. Nếu chỉ lấy đi chiếc đồng hồ, mọi thứ quá hiển nhiên, nên hắn mang cả cánh tay đi nữa.”
“Một dạng đánh lạc hướng? Tôi hiểu rồi... nhưng trong trường hợp này, chúng ta vẫn không biết tại sao hắn chặt cả chân nữa. Tôi nghi cô ta đeo đồng hồ ở mắt cá chân. Mà ngay cả nếu muốn đánh lạc hướng, hắn vẫn không cần phải mang cả cánh tay đi — từ cổ tay là đủ rồi.”
“Đúng, nhưng mà... ý tưởng về chiếc đồng hồ nghe khá đúng.” Cô cảm giác như mình đã gần tiến đến sự thật. Nếu, nói một cách máy móc, cái cảm giác thiếu tự nhiên mà cô trải qua ở hiện trường thứ nhất và thứ hai cũng đúng ở đây, thì cô linh cảm đây là thời điểm đó...
“Tay trái... chân phải... cổ tay trái... mắt cá chân phải... bàn chân phải... đồng hồ đeo tay... mặt đồng hồ... timepiece... ticker... cả hai bàn tay và hai bàn chân, cả hai cánh tay và hai cẳng chân... hay những gì còn lại mới là vấn đề? Không phải là tay trái và chân phải, mà là tay phải và chân trái? Bốn chi...”
“Cộng với đầu là năm.”
“Năm... năm trừ hai bằng ba... ba. Hiện trường thứ ba. Tứ chi... cộng với đầu là năm... đầu? Cổ... cổ và một chân, một tay.”
Misora tiếp nối các từ ngữ lướt qua đầu cô—nhưng cô chỉ có thể lặp đi lặp lại, giống như một đứa trẻ thua cuộc, sợ phải đón nhận thất bại cuối cùng. Càng lẩm bẩm, cô càng mất đi cái cảm giác mình đã sắp tìm ra gì đó. Kim chỉ hướng trong chiếc la bàn của cô quay mòng mòng...
“Nếu năm trừ hai còn ba, thì hắn có thể chặt cả hay tay hoặc hai chân, hoặc tay trái và đầu... nếu tay trái là bắt buộc, thì sao thứ còn lại phải là chân phải?”
Đơn thuần để xua đi sự yên tĩnh, Misora thốt ra một câu hỏi mà chính cô cũng không nghĩ là đáng hỏi. Nhưng Ryuuzaki vẫn trả lời cô.
“Đầu, tay và chân đều khác nhau ở độ dài...”
Trong một khoảnh khắc, cô không hiểu anh ta nói gì. Tưởng như một câu nói hoàn toàn vô nghĩa, và tâm trí cô không thể đọc được nó. Nhưng, cánh tay dài hơn đầu, cẳng chân dài hơn cánh tay, thế thì sao? Có phải Ryuuzaki cũng chỉ thốt lên bất kỳ cái gì lướt qua trong đầu giống như cô không? Nhưng điều đó không giúp chiếc kim la bàn của cô định hướng...
“Kim?”
“Kim có liên quan gì?”
“Không...”
Thủ thuật khóa trái cửa từ ngoài sử dụng kim và chỉ. Nhưng việc này không quan hệ gì... nhưng... phải chăng đó là...
“Đồng hồ! Kim đồng hồ, Ryuuzaki!”
“Huh? Kim đồng hồ...?”
“Kim giờ, kim phút và kim giây! Cả ba chúng đều có chiều dài khác nhau!”
Misora đập mạnh tay xuống sàn và ngồi thẳng dậy. Cô đi nhanh về phía Ryuuzaki, chộp lấy tách cà phê, uống cạn trong một ngụm, rồi đặt chiếc tách xuống bàn như thể muốn đập vỡ nó.
“Vụ thứ nhất hắn lấy đi Akazukin Chacha để chỉ cho chúng ta Insufficient Relaxation. Vụ thứ hai hắn lấy đi kính áp tròng để chỉ tới kính đeo mắt. Giờ đây tại hiện trường thứ ba, hắn lấy đi đồng hồ đeo tay... và biến nạn nhân thành một chiếc đồng hồ!”
“Nạn nhân... thành chiếc đồng hồ?” Đôi mắt thâm quầng của Ryuuzaki nhìn cô chằm chằm với sự bình tĩnh hoàn toàn tương phản với sự hào hứng của cô. “Ý cô là...”
“Đầu là kim giờ, tay là kim phút, và chân là kim giây! Đó là lý do tại sao hung thủ đã lấy đi chiếc đồng hồ, và hắn không chỉ lấy đi chiếc đồng hồ hay cắt cổ tay, mà chặt cả cánh tay và chân sát tận gốc, bởi nếu không, không phải chỉ còn ba chiếc kim!”
Sau khi nói hết bằng một hơi, cuối cùng Misora mới thấy cân bằng trở lại. Cô lấy một bức hình chụp thi thể của Backyard Bottomslash từ trong túi. Trong tư thế nằm ngửa, một tay và một chân còn lại của nạn nhân giang rộng.
“Nhìn này, Ryuuzaki. Thấy không? Đầu là kim giờ, tay là kim phút, và chân là kim giây, thì đây là 12 giờ 45 phút và 20 giây.”
“Mmm. Khi cô để nó như thế...”
“Khi tôi để nó như thế? Rõ ràng đó là thông điệp hắn để lại. Và hắn quẳng cái chân vào phòng tắm vì hắn chỉ cần lấy chiếc đồng hồ, và muốn nhấn mạnh vào điều đó.”
“...”
Ryuuzaki im lặng với vẻ trầm tư.
“Để tôi xem nào,” anh ta nói, lấy bức hình từ trong tay Misora. Khi cô nhìn thấy anh ta nghiên cứu nó, nghiêng đầu với mọi góc độ lạ kỳ, Misora bắt đầu cảm thấy giả thuyết của mình cuối cùng đã sai. Tất cả những điều này chỉ hữu ích nếu chúng dẫn tới một thông điệp, và nếu anh ta nói rằng đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên vô căn cứ, tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ—suy luận của cô không có bằng chứng, và sẽ không bao giờ được chứng minh. Chúng được tạo ra hoàn toàn bằng bản năng. Cuộc chiến được quyết định nhờ bản năng—bằng bản năng mà cô có thể chiến thắng, hay thất bại.
“Misora.”
“Ừ, sao?”
“Cứ cho rằng giả thuyết của cô là đúng... từ bức hình này, chẳng có cách nào chắc chắn cái đồng hồ này chỉ 12 giờ 45 phút 20 giây.”
“Ý tôi là, xem này,” Ryuuzaki nói, chìa bức hình ra.
Ngược lại.
“Nhìn như thế này, nó là 6 giờ 15 phút 50 giây. Hay là thế này...”
Anh ta xoay bức hìnnh.
“3 giờ và 35 giây. Nếu cô quay 180 độ lần nữa, sẽ là 9 giờ 30 phút và 5 giây.”
“Ồ.”
Tất nhiên. Anh ta đúng. Bức hình chụp xuôi thi thể nạn nhân, nên cô đã nghĩ rằng đầu... kim giờ chỉ thẳng lên trên, tại 12 giờ. Nhưng nếu bạn thực sự coi nạn nhân là một chiếc đồng hồ, không nhất thiết phải xem hình như vậy. Có thể thế, mà cũng có thể không phải. Chỉ cần quay bức ảnh dưới các góc độ khác nhau sẽ có vô hạn khả năng. Hoặc ít nhất cũng là 360. Các kim đồng hồ không di chuyển, nhưng những con số xung quanh chúng có thể ở bất cứ đâu. Không có cách nào chỉ ra cách đặt vị trí những con số.
“Nếu coi nạn nhân là các kim đồng hồ, căn phòng hình vuông này có thể là mặt đồng hồ. Dù sao nạn nhân nằm chính giữa căn phòng.Và nạn nhân nằm như thế, song song hoặc vuông góc với một trong các bức tường, nên tôi nghĩ chúng ta có thể xem đây là một trong bốn khả năng tôi đã đề cập—Nhưng bốn vẫn là quá nhiều. Chúng ta ít nhất phải loại đi còn hai trường hợp, hoặc không thể coi như chúng ta đã thực sự giải được thông điệp của thủ phạm.”
“Căn phòng... là các con số?”
“Bây giờ nghĩ về điều này, thông điệp đầu tiên liên quan tới số La Mã... thường dùng trên mặt đồng hồ. Nhưng mà không có số La Mã nào ở đây. Phải chi có cách nào biết được bức tường nào là con số nào.”
Bức tường nào là con số nào...? Nhưng không có điều gì bất thường trên bức tường nào, chẳng có gì có thể là một con số. Một phía có cửa ra vào, phía đối diện có cửa sổ. Một phía mở ra một buồng nhỏ... hay là vấn đề phương hướng? Chiếc la bàn...
“Ryuuzaki, anh có biết phương bắc ở đâu không? Nếu phương bắc là số 12...”
“Tôi đã nghĩ tới điều đó rồi, nhưng không có lý do gì logic để cho rằng phương bắc là số 12. Đây đâu phải là một tấm bản đồ. Có thể là đông, tây hay nam.”
“Logic... logic... phải, chúng ta cần bằng chứng, hoặc ít nhất là cái gì hợp lý... nhưng chúng ta phải làm cách nào? Chẳng có gì...”
“Rõ ràng. Tôi cảm thấy như có một bức tường chắn trước lối đi của chúng ta, mà quá cao để có thể trèo được.”
“Một bức tường? So sánh hay đấy. Một bức tường... bức tường...”
Bức tường? Những hình nhân Wara Ningyou cũng được đóng vào tường. Có hai con ở đây. Có liên quan gì không? Phải chăng những hình nhân cuối cùng cũng có ý nghĩa ở đây? Misora hầu như đã tự buộc mình phải chấp nhận không có manh mối nào ở đây, và hướng suy nghĩ của cô theo lối đó. Wara Ningyou. Wara. Ningyou. Hình nhân bằng rơm. Hình nhân. Thú nhồi bông? Thú nhồi bông... trong một căn phòng kiểu cách. Quá nhiều búp bê đối với một phụ nữ hai mươi tám tuổi...
Những con thú treo trên các bức tường.
“Tôi hiểu rồi, Ryuuzaki,” Misora nói.
Lần này cô rất bình tĩnh.
Lần này cô không quá phấn khích.
“Số thú bông trên mỗi bức tường. Số thú bông chỉ con số. Anh thấy không? Mười hai con trên bức tường đằng cửa ra vào. Chín con ở kia... mười hai và chín. Nếu chúng ta coi căn phòng là mặt đồng hồ, thì cửa ra vào hướng lên trên.”
“Không, đợi chút đã, Misora,” Ryuuzaki ngắt lời. “Mười hai và chín rõ ràng là đúng, nhưng ở đây có 5 con và còn lại là 2 con. Nếu chúng ta dùng bốn con số để hiện thị một mặt đồng hồ, đó phải là mười hai, ba, sáu và chín. Không phải mười hai, hai, năm và chín. Những con số này không hợp lý.”
“Chúng có, nếu chúng ta tính cả những hình nhân Wara Ningyou.”
Misora đưa mắt tới những lỗ đinh trên tường.
“Nếu ta cộng cả con hình nộm Wara Ningyou với hai con thú... ta có ba. Và nếu ta cộng Wara Ningyou với năm con thú... ta có sáu. Thế là hợp lý. Hiện trường thứ ba là một chiếc đồng hồ. Cả căn phòng này là mặt đồng hồ.”
Misora đặt bức ảnh Backyard Bottomslash xuống sàn, nơi cô đã nằm lúc nãy, và cả Ryuuzaki đã nằm trước đó. Cẩn thận cho bức ảnh nằm vuông vắn.
“Sáu giờ mười lăm phút và năm mươi lăm giây.”