Những Câu Truyện Rùng Rợn Của Yotsuya Chương 5

Chương 5
Đêm Thứ 3

Bạn có câu truyện nào cho tôi không ?

Đã bao giờ ?
Trong màn đêm….
 Bạn bất chợt gặp một cô gái .
Đang ra sức tìm kiếm một điều gì đó….
Ở một câu truyện, một lời đồn .
Vậy thì cô ta….
Đang tìm kiếm điều gì ?

 

Đêm Thứ Ba: Tomashima Kanako

 

Chương một

Buổi sáng bầu trời trong xanh không gợn một đám mây, một ngày mới tươi đẹp lại bắt đầu . Trường Hishinaraka nằm trên một ngọn đồi hơi xa khu dân cư một tí nhưng bù lại khung cảnh thật sự tuyệt vời . Còn điều gì tuyệt hơn khi được đi học ở một nơi thanh bình và tuyệt đẹp thế này chứ ? Mỗi buổi sáng đến trường với tôi đều là một ngày tuyệt vời…..

_ Chào buổi sáng mọi người !

_ Chào cậu .

_ Chào buổi sáng !

_ Này Makoto nghe đâu bà mới đang ký vào một hội mới vừa thành lập phải không ?

_ À chờ tí để mình cất giày đã .

…… Có lẽ không phải hôm nay .

_ Ahhhhhhh ! Má ơi !

_ Gì thế, có vụ gì vậy ?

Trong tủ giày của tôi là…. Đầu của con ma búp bê dạo bữa . Trên khuôn mặt kinh dị của nó có ghi mấy dòng chữ “ Đưa những câu truyện cho ta “ .

“ Ông thần Yotsuba đáng ghét . Buổi sáng tươi đẹp của mình thế là tiêu rồi . Grưưừ ! “ .

Tôi ôm cái đầu búp bê và một bụng căm hờn lập tức đi kiếm lão ta . Vừa vào phòng tôi đã thấy lão đang lăn lê trên bàn, dường như lão luôn luôn có mặt ở đây .

_ Yotsubaaa ! Anh làm em đau tim quá đó, mới sáng sớm đã hù người ta . Với lại chẳng có câu truyện đáng sợ nào để tìm hiểu đâu .

_ Oápppp ! Thế cơ à, tiếc nhỉ ? Anh tưởng em có thể làm tốt hơn cơ chứ . Được rồi, anh nghĩ ra rồi . Anh sẽ đi nhờ người khác vậy .

_ Hả ! Anh mà cũng biết người nào khác cơ à ?

_ Hừ ! Em nghĩ anh là ai ?

“ Một tên biến thái lười nhác có sở thích kỳ hoặc…. “

_ Nghe đây…..

Tomashima Kanako

_ Kanako ?

_ Em biết đấy, lời đồn về Yotsuba rất nổi tiếng ở trường này . Hồi trước, có một học sinh tin vào tin đồn đó và cô ta sưu tầm tất cả những “ Câu truyện lễ vật “ với lòng quyết tâm mạnh mẽ và khác thường . Đó chính là Tomashima Kanako . Cô ta sưu tầm những lời đồn bí ẩn trong trường và những nơi cô ta đến . Không chỉ vậy, càng ngày việc sưu tầm những lời đồn trở thành mục đích sống của cô ta, nó ám ảnh cô ta . Cô ta muốn tìm kiếm nhiều hơn nhưng lại chỉ có một cơ thể để làm chuyện này….

Như Thế Không Đủ

_ …. Tuy vậy, cô ta đã có một ý tưởng lạ lùng . Nếu một mình không đủ thì…. “ Mình chỉ cần tự chia ra “ và ngay sau đó cô ta cầm một cái cưa rồi….

…. Tự Cưa Mình Ra Từng Khúc….
….. Chân…. Tay….. Đầu…. Và Những Bộ Phận Khác .
Thứ Duy Nhất Sót Lại Là Phần Cơ Thể Của Cô Ta .

_ Đến tận bây giờ cô ta vẫn đang tìm kiếm những lời đồn bí ẩn và trốn trong lớp 11A .

_ Sao ? Cô ta…. Ở trong lớp mình ư ?

_ Nếu em tìm thấy cô ta, anh sẽ lấy được những câu truyện . Nhưng cẩn thận nhé ! Tomashima Kanako vẫn dùng những phần cơ thể đã tách rời của mình để tìm kiếm những câu truyện, những lời đồn bất thường . Nhưng những gì mà các phần cơ thể của cô ta tìm được rất ích . Cuối cùng, cô ta bắt đầu tự biến mình thành truyền thuyết…. Cô ta không tìm nữa mà khiến nó xảy ra . Nếu em gặp cô ta và không có thứ gì để đưa thì…. Em sẽ bị giết như một câu truyện bí ẩn .

_ Nhưng… Không có ai như trong lớp đâu . Mọi người đều bình thường mà .

_ Chỉ là em không để ý thôi, cô ta thực sự tồn tại . Đừng làm việc này một mình, hãy nhờ ai đó thông minh hơn em ấy .

_ Okedoki ! Hiểu rồi .

_ …. Em nên tức giận về việc này mới phải .

_ Hở ?

_ Nếu tìm được Tomashima Kanako, em sẽ không cần tìm kiếm những câu truyện ma nữa .

_ Thật sao ? Anh nhớ đấy nhá .

Tiết đầu buổi sáng tại lớp 11A, tôi đem câu truyện này kể cho Kurumi nghe và hi vọng sẽ tìm được thông tin gì đó .

_ Tomashima…. Kanako ? Hmm, không có ai như thế trong trường này đâu chứ đừng nói đến lớp mình . Tớ biết có vài người tên Kanako nhưng không có Tomashima nào cả .

_ Aaaa ! Kurumi còn không biết thì sao mình biết được đây ?

_ Bà bỏ cuộc quá sớm khi cần dùng đến đầu óc đấy . Sao không hỏi mọi người xem ?

_ Được rồi ! Lớp trưởng, Sakurano Haru chính là cậu !

_ zzz…. Úi úi ! Chuyện gì vậy ?

_ Úi xin lỗi tớ đánh thức cậu à ?

_ Ồ không sao đâu ! Cảm ơn cậu đã kêu tớ dậy trước khi thầy tới . Thế cậu muốn hỏi gì ?

_ Cậu có biết điều gì về Tomashima Kanako không ?

………………………………………………………….

_ Cô ta có những bộ phận tách rời….. ? Có thật là có người như thế không ? Với lại tớ tưởng cậu không thích những câu truyện kinh đi cơ .

_ Ờ… Thì đúng là vậy…. Chỉ là tớ có việc cần thôi…..

_ À thầy vào rồi !

Thầy chủ nhiệm bước vào, theo sau là một học sinh mới . Trông cậu ta có vẻ buồn buồn, khuôn mặt nhìn khá đẹp nhưng đôi mắt thì lờ đờ và nhìn như mắt mèo .

_ Xin lỗi vì đã chậm trễ, thầy đang có một cuộc họp . Thầy giới thiệu luôn, đây là học sinh mới của lớp ta bạn Nishigami Hibashi . Bạn ấy sẽ học cùng lớp với các em từ hôm nay . Bạn ấy chuyển trường tới nơi này vì việc gia đình . Em ấy chưa hòa hợp với cuộc sống ở đây lắm nên mọi người hãy thân thiện với cậu ấy nhé . Thôi em tự giới thiệu nhé thầy phải đi họp đây .

_ Xin chào mọi người tôi tên là Nishigami Hibashi tôi mới chuyển tới đây xin mọi người giúp đỡ

Nói xong cậu ta tiến xuống cuối lớp và ngồi vào bàn của Yotsuba .

_ Này cậu không nên ngồi đó đâu .

_ Phải đấy ! Đó là chỗ của Yotsuba…..

_ Cậu nên ngồi chỗ khác nếu không sẽ bị Yotsuba nguyền rủa đấy .

_ Nguyền rủa ? Nó là kỳ quan thứ tám của thế giới chắc ? Thật nhảm nhí . Mà Yotsuba là kẻ nào chứ ? Kệ xác hắn chả liên quan đến tôi .

_ Cậu chưa nghe câu truyện về Yotsuba rồi, nghe này….

_ Hừ hắn chỉ là một tin đồn thất thiệt thôi, có khi chẳng có kẻ nào như thế trên đời nữa là . Nếu có thật chắc chỉ là một kẻ biến thái thích mấy câu truyện rùng rợn thôi, mấy cậu đừng tin những lời đồn như thế nữa .

………………………………………………………

Giờ nghỉ trưa, tôi cùng Kurumi đến chỗ anh Yotsuba và kể lại chuyện này cho anh ta .

_ Em nói cái gì ?

_ Có sao đâu nhỉ anh cũng có bao giờ đến lớp đâu ?

_ Đó không phải là vấn đề . Cái bàn đó là để tạo không khí “ Ngột ngạt và rùng rợn “ . Tên khốn ấy là ai chứ ? Sao hắn dám ngồi vào bàn mình chứ hả ?

_ Dẹp chuyện chỗ ngồi của anh đi, làm sao em tìm được Tomashima Kanako đây ?

_ Em có chú ý lời anh dặn không đấy ? Có rất nhiều người ở đây hẳn sẽ có ai đó biết về cô ta . Nếu em không thể động não được thì hãy động chân đi . Còn nữa…. Anh không thích tên học sinh mới giúp anh tìm điểm yếu của hắn ta . FuFuFu !

_ Cái gì ? Sao em làm sao được chứ ? Bộ anh cay cú vì hắn gọi anh là kẻ biến thái hay không tin câu truyện của anh à ?

_ Đừng bỏ cuộc trước khi làm thử . Em có thể làm được, cố lên ! Chỉ có em mới có thể làm được chuyện này .

_ Em…. Em sẽ cố hết sức

_ À đừng quên tìm Tomashima Kanako nhé . Nếu em tìm thấy cô ta….

_ Em sẽ không cần phải tìm thêm câu truyện nào nữa !

_ Rồi đi đi . FuFuFu !

Trên đường về lớp tôi nhận thấy câu truyện về Tomashima Kanako đang lan rộng khắp trường . Giờ ngẫm lại thì tôi tự hỏi có khi nào mình lại vô tình làm “ Vi khuẩn sợ hãi “ cho anh ta chăng ?

_ Tomashima thì chẳng có ai còn Kanako thì một đống . Tui vẫn chưa có tí manh mối nào….

_ Thực sự thì có lẽ ông Yotsuba bịa ra thôi .

_ Uhm, khoan khoan hình như tớ phát hiện ra rồi .

_ Sao ? Cậu phát hiện ra gì thế  Haru ?

_ Xem nào, đầu tiên ta viết tên lên giấy và trong câu truyện thì  bàn tay, bàn chân, đầu và các chi đã bị loại bỏ . Thứ sót lại là thân người cô ta , chờ chút đây là….

_ Hôhô ! ra là thế….

_ Gì vậy ? Cho tớ xem với .

_ À đây…. Ế  khoan thầy xuống kìa phi tang mau Makoto .

Giật mình tôi ném đại tờ giấy đó bay vèo một cái và trưng khuôn mặt cực kỳ ngây thơ với thầy giáo .

_ Các em đang làm gì đó ?

_ Có gì đâu thầy ơi chúng em đang thảo luận câu hỏi thôi mà .

_ Phải đấy . Hihi !

_ Thế em đang thảo luận câu hỏi gì ?

_ Ặc…. Thì là….

Trong lúc đang đối phó với thầy giáo tôi không để ý tờ giấy hồi nãy đã đáp trúng đầu Hibashi .

_ Cái gì đây ? Tomashima Kanako ? Lại một câu truyện nhảm nhí….. Hầy, không quan tâm .

Hibashi cất tờ giấy vào túi và tiếp tục ghi bài không quan tâm đến cái góc ồn ào chỗ tôi . Tiết tiếp theo là môn thể dục, cả lớp tiến đến phòng thay đồ để chuẩn bị tập thể dục . Tôi quên khuấy đi cái cơ hội tìm Tomashima Kanako và chơi bóng chuyền với các bạn nữ . Đột nhiên từ bên sân đá banh của tụi con trai một quả bóng bay vèo sượt qua người tôi .

_ Á ! trái banh ở đâu ra thế hết cả hồn .

_ Tại bọn con trai đấy thật hết biết .

_ Hình như tại tên học sinh mới, hắn chạy qua lượm kìa .

_ À ờ, mọi người thấy trái banh ở đâu không ?

_ Grừ ! Nó xẹt trúng tôi nè ông còn qua đây hỏi nữa à ?

_ Hờ chưa trúng hả tiếc ghê đó .

_ Ông…..

_ Gì bà còn đứng đó mà đã chết đâu mà om sòm . Thôi tôi đi đây, tạm biệt !

_ Tên khốn này…..

_ Nè nè Makoto ! Cổ bà chảy máu kìa có sao không ?

_ Hm ? À tớ ổn mà không sao đâu vết thương có xíu hà .

_ Cái tên ma mới đáng ghét thật đấy . Lát tụi mình giấu đồ hắn hén ?

_ Ohm ! Cho bỏ ghét .

Sau giờ học Kurumi và tôi tới chỗ Yotsuba, giờ thì nó đã là thói quen của chúng tôi .

_ Em có làm mà… Thực sự đã làm mà Kurumi nhỉ ?

_ Ừ ừ !

_ Thật…. à ? Anh biết em là một cô bé tốt mà…. Cổ em bị sao vậy ?

_ Đây á ? chỉ là vết xước thôi mà, không sao đâu .

_ Không được . Dùng cuộn băng này đi, nếu vết thương nhiễm trùng sẽ rắc rối đấy .

_ Hơ… Cảm ơn anh nhiều .

Nhớ quấn…. Cẩn thận…. Được chứ ?

_ Oh… Uhm… Vâng….

_ Mà tên Hibashi ấy thật đáng ghét, em chưa gặp ai đáng ghét như hắn .

_ Đúng vậy, đã làm người khác bị thương còn không xin lỗi nữa .

_ Vậy thì, chỉ cần nói thẳng với hắn . Còn nữa…. Bàn anh vẫn bị chiếm à ?

_ Dĩ nhiên, làm sao bọn em có thể  bưng hắn ra chỗ khác được .

_ Hmm ! Sao hắn dám chiếm bàn mình… Một kẻ quái đản như thế, hừ….

_ Này anh đang lẩm bẩm gì vậy ? Đừng đưa bộ mặt kinh dị ấy ra chứ . Anh làm em sợ đấy….

_ Này tụi em đã dấu đồ hắn phải không ?

_ Uhm đúng rồi .

_ Vậy thì sau giờ học hắn sẽ có mặt ở lớp . Được rồi đã tới lúc dạy cho tên kiêu căng ấy một bài học .

_ Anh định kể chuyện nữa à ?

_ Đúng vậy, anh sẽ bảo vệ chỗ ngồi của mình và em sẽ không phải đi tìm chuyện nữa .

_ Nhưng em chưa có manh mối nào về Tomashima Kanako cả .

_ FuFuFu ! Tin đồn sẽ tự lan truyền . Nó sẽ liên quan ở những nơi em không ngờ tới . Mokoto lần này em sẽ là “ vai diễn “ chính !

_ Tại sao ? Em không muốn….

_ Mọi việc đã sắp xếp xong . Cầm lầy cuốn sổ và cây bút này nè .

_ Sao anh sắp xếp tất cả được ?

_ Đi thôi ! Anh sẽ huấn luyện đặc biệt cho em .

_ Hả ? Không không !

_ Kurumi kéo Makoto theo nào .

_ Á ! Không chơi xấu quá .

_ Hihi ! Đi thôi nào Makoto .

Chương hai

Nhớ quấn…. Cẩn thận…. “, “ Makoto lần này em sẽ là “ Vai diễn “ chính .

_ Khó hiểu thật tự dưng lão Yotsuba tốt bụng thế nhỉ ? Thật ra đang âm mưu gì đây ta, cơ mà cậu cầm bọc đồ gì thế ?

_ À anh Yotsuba nói là lát nữa cậu phải hóa trang nữa nên nhờ mình “ hỗ trợ “ một tí .

_ Hai người âm mưu gì đó ?

_ Lát nữa cậu sẽ biết . Hihihi !

Năm giờ ba mươi chiều, bầu trời đã kéo mây mù mịt báo hiệu một cơn mưa . Vẫn còn chút ánh sáng chiếu vào trong lớp học .  Nishigami Hibashi chạy vội vào trường và tiến thẳng tới lớp, cậu ta quên vài cuốn tập ở lớp . Trước khi tiến vào trường cậu ta thấy ánh sáng trong lớp mình và nghĩ có ai đó còn trên đó nhưng khi mở cửa lớp cậu thấy đèn đã tắt từ lâu . Có ai đó đang đứng trong tấm màn của sổ cuối lớp nhìn cậu ta . Do thiếu ánh sáng nên Hibashi phải tiến vài bước tới gần để nhìn rõ .

_ Hử ? Makoto, sao bà vẫn ở đây còn chưa về nữa ? Sao lại đứng ở chỗ đó làm gì thế ?

_ Nishigami Hibashi !

Hibashi giật mình, dù không nhìn rõ nhưng cậu có cảm giác khác lạ về người đang đứng trước mặt, dường như đó không phải là Nakashima Makoto mà buổi sáng cậu gặp . Bây giờ Makoto đang gây nên cho cậu một cảm giác kỳ lạ mà trước kia cậu khá quen thuộc .

_ Cậu không biết sao Hibashi ?

_ Biết gì chứ ?

_ Yotsuba, anh ta có thật .

_ Bà… nói cái gì thế ?

Cậu cho tay vào túi quần theo thói quen khi có cảm giác lạ thường này . Một tờ giấy rớt ra, tờ giấy hồi chiều cậu đã cất vào túi và quên mất . Cậu cuối xuống lượm lên và nhìn thấy những chữ trong đó .

“ Cậu biết Tomashima Kanako không ? “, “ Cơ thể cô ta bị tách rời “, “ Nếu cậu không có câu truyện nào cho cô ta, cậu sẽ bị giết “ .

Đó là những câu truyện mà cậu nghe mọi người xung quanh nói về Tomashima Kanako, một câu truyện rùng rợn . Cậu liếc nhìn Makoto và trông thấy những đường băng trên cổ và bốn chi của cô ấy . Bây giờ cậu nhận ra cảm giác quen thuộc ấy là gì, đó là sự sợ hãi .

_ Hibashi ! Ông đã nghe rồi đấy, tại sao cái bàn này lại không có người ngồi….. Đó là chỗ của anh ấy, Yotsuba…. Đấy là nơi anh ấy từng ngồi .

_ Hahaha ! Không thể nào .

Makoto từ từ tiến lên phía trước, bất giác cậu cũng từ từ lùi lại . Bây giờ thì cậu đang rất sợ hãi .

_ Vài năm trước ở trường này có một học sinh học chung với tôi, anh ta bị ám ảnh bởi những câu truyện kinh dị . Đó là Yotsuba, một người thích tạo ra những truyện rùng rợn rồi kể cho mọi người . Tuy nhiên, những người cười nhạo những câu truyện anh ấy cho rằng điều đó….

_ Hắn ta thực sự tồn tại ? Haha, điều đó…..

….Là Không Thể

_ Cái…..

_ Anh ta muốn làm tất cả mọi người sợ hãi…. Nhưng không ai tin câu truyện của anh ấy . Vì thế, Yotsuba đã quyết định trở thanh một câu truyện kinh dị và anh ấy đã kết liễu cuộc sống của chính mình . Yotsuba đã nói trước khi chết…..

…. “ Ta Sẽ Luôn Ở Đó, Bên Cạnh Cửa Sổ Cuối Lớp 11A “ .

Hibashi từ từ quay đầu lại nhìn về chỗ ngồi của mình….

Anh Ta Ngồi Ở Đó…. Yotsuba….

Một người mặc đồng phục học sinh trường Hishinaraka đang ngồi gục mặt ở đó, kẻ đó bỗng dưng xuất hiện cứ như là… Một hồn ma .

…. Anh Ta Đã Từng Ngồi Ở Đó .
 

_ Ai… Ai ở đó ?

Người ngồi ở đó vẫn im lặng, đầu vẫn cuối xuống . Hắn ta giơ lên một ngón tay chỉ vào kệ sách của lớp sau lưng . Một cuốn sổ được kéo ra thu hút tầm nhìn của Hibashi, cậu cầm nó lên . Đó là sổ điểm danh của lớp và trong đó hàng dưới cùng là một cái tên lạ lùng Buntaro Yotsuba . Không một ngày nào cái tên đó bị đánh vắng và cái tên ấy còn không có số thứ tự trong lớp . Yotsuba từ từ đứng dậy tiến tới chỗ cậu, đầu vẫn gục xuống .

Lớp 11A…. Cạnh cửa sổ…. Cuối lớp…. Tôi….

_ Đừng…. Tránh xa tao ra !

_ …. Tôi luôn ở đây Nishigami Hibashi à ! Cậu đã bảo những cậu truyện rùng rợn là nhảm nhí, lố bịch đúng không ?

Yotsuba ngẩng đầu lên nhìn sát vào mặt cậu . Bây giờ cậu thật sự rất sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy đầy người một cảm giác lạnh lẽo trong xương tủy lan ra làm cậu nổi hết da gà .

_ Đúng…. Đúng thế đấy . Ta…. Tao đã nói thế đấy .

_ Nếu cậu nghĩ vậy…. Có vẻ cậu chưa thực sự được nghe về chúng . Hibashi ! Cô ấy có một câu hỏi muốn hỏi cậu đấy .

Yotsuba giơ tay chỉ ra đằng sau cậu . Bây giờ cậu chợt nhớ về lời đồn mà cậu đã nghe về Tomashima Kanako, trong lúc suy nghĩ cậu chợt nhớ tới câu nói hồi nãy của Makoto .

“ Vài năm trước ở trường này có một học sinh học chung với tôi… “

Cậu quay đầu lại và trông thấy Makoto máu chảy từ những chỗ băng giơ tay về phía cậu . Khuôn mặt cô ta cực kỳ đáng sợ, đôi mắt trợn trừng, khuôn mặt không cảm xúc cùng với màu da tái xám.... Trông Makoto còn kinh dị hơn cả một xác chết . Cô ấy mở miệng và hỏi một câu….

Bạn có câu truyện nào cho tôi không ?

_ Tôi…. Tôi không có đâu !

Cậu quăng cuốn sổ đi và chạy thục mạng ra khỏi lớp, ra khỏi câu truyện rùng rợn này .

_ Hả ? Sao cậu ấy lại sợ hãi thế, em chỉ muốn dọa một chút thôi mà .

_ FuFuFuFu ! Em diễn thật tuyệt vời đấy .  Vai diễn “ này em đã bộc lộ hết sự đáng sợ của nó và cũng phải khen tài hóa trang của Kurumi nữa, thật đáng nể .

_ Hihi ! Không có chi anh Yotsuba à . Cơ mà trông cậu ta tội nghiệp thật, sao vụ này bảo đảm cậu ta sẽ thay đổi hẳn luôn cho xem .

_ Xem ra Nishigami Hibashi có vẻ biết về Tomashima Kanako đấy .

_ Kết thúc như vậy có ổn không anh Yotsuba ? Tomashima Kanako còn chưa tìm thấy mà ?

_ Thế là hoàn hảo rồi, rất hoàn hảo ! À, em nhớ đem cuốn sổ giả về phòng anh nhé . FuFuFuFu !

Sáng hôm sau, Hibashi vào lớp khá muộn . Trông cậu ta vẫn chưa hết “ Di chứng “ mà câu truyện của anh Yotsuba để lại . Khi đến gần tôi cậu ta giật mình đến rơi cả cặp và nhanh tay lượm lên lao về cuối lớp . Hibashi không ngồi chỗ của Yotsuba nữa cậu ta ngồi ở chỗ trống xa nhất với cái bàn đó . Trông vẻ sợ hãi, run rẩy của Hibashi, Kurumi bèn xuống đó nói chuyện với cậu ấy . Tôi tính xuống theo nhưng Haru kéo lại kể cho tôi phát hiện mới về Tomashima Kanako, cả lớp cũng bu lại nhìn .

_ Cậu nghe nè, tớ đã phát hiện ra chuyện này .

_ Sao ? Sao ? Nói đi nào .

_ Tớ đã suy nghĩ về Tomashima Kanako và để ý rằng cô ta bị chia làm bảy phần . Thế nên nếu cậu chia cái tên Tomashima Kanako thành bảy phần mỗi phần hai chữ như vậy nè To - Ma – Shi – Ma - Ka – Na – Ko và sắp xếp lại thì nó sẽ thành….. Nakashima Makoto .

Mọi người bỗng dưng im lặng .

_ Đừng giỡn với tớ chứ Haru . Nhất định có cách sắp xếp khác, cậu thử lại đi .

_ Ế bà con ơi Haru đang bị tấn công nè .

_ Tớ đã cố mọi cách rồi và chỉ có một người thích hợp đó là cậu đó Nakashima Makoto .

_ Không… Gyaaaa !

_ Nè nè ! Hôm trước tớ thấy Nakashima đi vào dãy nhà cũ đó .

_ Nghe đâu cậu ấy còn cầm cái chân búp bê đi lang thang trong trường đó .

_ Úi ! Tớ cứ tưởng cậu ấy ôm cái đầu búp bê mà đi chứ.

_ Giáo viên đến kia !

Bây giờ thì tôi đã trở thành câu truyện rùng rợn cho mọi người bàn tán . May mà giáo viên đến kịp không thì chắc tôi chui xuống đất quá . Sau giờ học bọn tôi tiến đến chỗ Yotsuba, đọc đường đi tôi nghe đủ tin đồn về mình .

_ Sao mọi chuyện lại thành ra thế này ? Tui đã cố gắng như thế rốt cuộc lại…. Lại….

_ Tự đào hố chôn mình ?

_ Đúng, tui đã tự đào hố chôn mình, Aaaa !

_ Ma… Makoto nhìn này .

Một đám người kỳ quái tiến đến chỗ tôi, kẻ nào kẻ ấy trông đều đáng sợ . Người thì ôm một con gấu bông te tua, người thì cầm một con bù nhìn và một cây búa, có người còn đeo một băng vải có quấn hai cây nến trên đầu .

_ Cậu chắc hẳn là Tomashima ? Cậu chắc chắn sẽ thích câu truyện của tôi….

_ Bạn…. Bạn tớ cứ chơi trò Kokkuri suốt điều này thực sự làm tớ sợ….

_ Làm cho tôi gặp anh Yotsuba .

_ Xin lỗi…. Tôi không biết trừ tà hay gì gì đâu…. Xin lỗi….

Tôi kéo theo Kurumi cắm đầu chạy thẳng tới phòng Yotsuba . Đang thở dốc thì lão Yotsuba đã hỏi về các câu truyện .

_ Anh đã hứa rồi mà ? Anh hứa là em không phải tìm câu truyện nào nữa mà .

_ Đúng thế và anh không hề thất hứa vì những câu truyện sẽ tự động tìm đến em . Nên em đâu cần phải tự tìm chúng nữa ! Đúng chứ Tomashima Kanako ?

_ Cái gì ?

“ Anh ta đã âm mưu như vậy ngay từ lúc đầu sao ? “ .

_ Em không thoát được đâu . FuFuFu ! Tiến lên nào, mọi thứ trong ngôi trường này đã được sắp xếp . Hãy cùng nhau tạo nên những truyền thuyết rùng rợn bất diệt ! Và câu truyện về “ Tomashima Kanako “ đã kết thúc .

Một thời gian dài sau đó, tôi đã có biệt danh là Tomashima . Thật sự không thể thoát khỏi tay của lão Yotsuba…..

Nguồn: truyen8.mobi/t120450-nhung-cau-truyen-rung-ron-cua-yotsuya-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận