Vẫn cười toét miệng, Eduardo nhẹ nhàng đi dọc lối đi xuống hàng ghế của Mark. Cậu bước qua đôi chân duỗi dài của một sinh viên năm thứ ba đang ngủ, một anh chàng cậu hầu như không nhận ra từ một trong những hội nghị chuyên đề về kinh tế, sau đó ngang qua hai cô gái năm thứ hai đều đang bận rộn nghe MP3 giấu trong cái túi để giữa họ. Sau đó cậu thả người rơi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Mark, đặt cái thùng phủ kín một cách thận trọng trên sàn trước đầu gối mình.
Mark mở mắt, thấy Eduardo ngồi ngay cạnh mình - và từ từ hướng sự chú ý tới cái thùng trên sàn nhà.
“Ồ, khỉ thật.”
“Đúng thế,” Eduardo trả lời.
“Đó không phải...”
“Phải đấy.”
Mark huýt sáo nhỏ, sau đó cúi người xuống nền nhà nhấc lên một góc của tấm chăn.
Ngay lập tức, con gà sống bên trong thùng sữa bằng tôn bắt đầu kêu quang quác với âm vực lớn nhất. Lông bay tung tóe khỏi thùng, bay tung lên, sau đó rơi lả tả xuống quanh Eduardo và Mark và bất cứ ai trong vòng bán kính năm mét. Mấy cậu sinh viên ngồi ở hàng ghế trước và sau há hốc mồm nhìn họ. Trong vòng một giây, mọi người ngồi cùng khu vực với họ trong giảng đường đều nhìn họ chằm chằm, vẻ sửng sốt pha với thích thú hiện trên nét mặt.
Gò má Eduardo chuyển sang đỏ bừng và cậu nhanh chóng tóm lấy cái khăn tắm rồi giật nó xuống đóng kín trên cái thùng. Từ từ, chú gà trở nên yên lặng. Eduardo liếc xuống phía bục giảng - nhưng giảng viên vẫn đang huyên thuyên về người Anh và bọn cướp biển Viking và bất cứ ai khác quanh thời kỳ đó. Do hệ thống âm thanh tràn ngập, giảng viên không nhận thấy sự lộn xộn - ơn Chúa.Truyen8.mobi
“Thật tuyệt,” Mark bình luận, cười ngoác miệng khi nhìn cái thùng. “Tớ rất thích anh bạn mới của cậu. Anh ta vui chuyện hơn cậu nhiều.”
“Chẳng có gì hay cả!” Eduardo xuỵt, lờ câu trêu chọc của Mark. “Con gà này thật phiền toái. Nó gây cho tớ cả đống rắc rối.”
Mark chỉ tiếp tục cười. Công bằng mà nói, tình huống quả là hài hước, khi nhìn từ bên ngoài. Con gà là một phần trong lễ kết nạp vàoPhoenixcủa Eduardo; cậu được chỉ dẫn phải luôn mang nó theo, đem đi cùng cậu tới mọi nơi, cả ngày lẫn đêm, tới tất cả các lớp học, phòng ăn, và phòng ký túc xá mà cậu ghé chơi. Quái quỷ, cậu còn phải ngủ cùng con vật khốn kiếp đó. Trong nguyên năm ngày, công việc duy nhất của cậu ta là giữ cho con gà đó còn sống.
Và trong vài ngày đầu tiên, mọi chuyện diễn ra xuôi chèo mát mái. Con gà có vẻ hài lòng, và không giáo viên nào biết gì về chuyện đó. Cậu ta đã tránh phần lớn các buổi học nhóm nhỏ, vờ là bị cúm. Phòng ăn và các phòng ký túc xá là chuyện đơn giản; phần lớn các sinh viên khác trong trường biết về các lễ kết nạp của Câu lạc bộ Sinh viên, vì thế không ai gây khó khăn cho cậu. Và số ít những nhân vật có thẩm quyền mà cậu gặp trong hoạt động hàng ngày đều sẵn lòng vờ như không thấy. Được vào một Câu lạc bộ Sinh viên là một chuyện lớn, và mọi người đều biết điều đó.
Nhưng trong hai ngày cuối của lễ kết nạp, mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn.
Tình hình đã xấu đi bốn mươi tám tiếng trước đó, khi Eduardo mang con gà về phòng ký túc xá ở nhà Eliot sau một ngày dài lẩn tránh các lớp học. Hóa ra cuối hành lang của phòng Eduardo có hai anh chàng là hội viên của Câu lạc bộ Porcellian; Eduardo đã gặp cả hai vài lần, nhưng vì họ luôn đi theo các hướng rất khác nhau, họ chưa từng thực sự quen nhau. Eduardo không hề nghĩ gì về chuyện đó khi hai cậu sinh viên nhìn thấy cậu mang theo con gà. Cậu cũng chẳng thèm che giấu sự thực rằng trong bữa tối, cậu quyết định cho con gà ăn một chút thịt gà rán mà cậu lén mang từ phòng ăn về.
Phải tới hai mươi tư tiếng sau, khi tờ Harvard Crimson đăng tải một sự kiện bùng nổ, thì Eduardo mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Tối đó, sau khi chứng kiến Eduardo cho con gà ăn thịt gà, hai anh chàng của hội Porc đã viết một bức thư điện tử nặc danh tới một nhóm bảo vệ quyền động vật tên là Liên minh Quan tâm Gia cầm. Bức thư điện thử, được ký tên bởi một người tự nhận là “Jennifer” - địa chỉ email là friendofthePorc@hotmail.com - kết tội Phoenix đã yêu cầu hội viên mới tra tấn và giết gà sống như một phần trong thủ tục kết nạp. Liên minh Quan tâm Gia cầm đã ngay lập tức liên lạc với ban giám hiệu Harvard, gặp gỡ với tận cấp cao nhất là Giám đốc(1)_ Larry Summers. Một cuộc điều tra của Ủy ban sắp được tiến hành - vàPhoenix sẽ phải tự bảo vệ mình trước buộc tội tàn nhẫn với động vật - bao gồm cả việc buộc loài gia cầm yếu ớt phải ăn thịt đồng loại.
Nói chung, Eduardo phải thừa nhận đó là một trò chơi khăm rất khá của bọn hội viên Porc - nhưng đó là cơn đau đầu lớn choPhoenix. May mắn là ban lãnh đạoPhoenixchưa theo dấu rắc rối này lần ngược lại Eduardo - mặc dù nếu họ có làm vậy, hi vọng họ sẽ nhận thấy sự hài hước của tình huống.
Tất nhiên, Eduardo không được ra lệnh tra tấn và giết con gà của mình. Mà chính xác là điều ngược lại, cậu ta được ra lệnh phải giữ cho chú gà khỏe mạnh và còn sống. Có lẽ việc cho chú gà ăn thịt gà là một sai lầm; làm sao mà cậu ta biết được bọn gà ăn gì chứ? Chuyện đó đâu có đi kèm sổ tay hướng dẫn. Eduardo đã học ở một trường dự bị đại học của người Do Thái ởMiami. Người Do Thái thì biết quái gì về gà chứ, ngoài chuyện chúng được chế biến thành món xúp thật ngon?
Toàn bộ rắc rối này gần như đã làm lu mờ thực tế là Eduardo gần như đã hoàn thành giai đoạn kết nạp. Trong vài ngày nữa, cậu sẽ trở thành hội viên chính thức củaPhoenix. Nếu thất bại với con gà không kết thúc bằng việc làm cho cậu bị tống cổ, chẳng mấy nữa cậu sẽ dành thời gian mỗi cuối tuần với câu lạc bộ, và cuộc sống xã hội của cậu sẽ thay đổi đáng kể. Những thay đổi đó thậm chí đã bắt đầu có ảnh hưởng.Truyen8.mobi
Cậu ngả người về phía Mark, giữ tay trên cái thùng che kín, cố gắng dỗ dành chú gà vẫn còn hoảng loạn yên lặng thêm vài phút nữa.
“Tớ phải ra khỏi đây trước khi thứ này lại bùng nổ,” cậu ta thì thầm. “Nhưng tớ chỉ muốn chắc chúng ta vẫn theo kế hoạch tối nay.”
Mark nhướn mày, và Eduardo gật đầu, mỉm cười. Đêm trước, cậu đã gặp một cô gái vào giờ uống cốc-tai củaPhoenix. Tên cô ấy là Angie, dễ thương, mảnh dẻ và là người Á, và cô ấy có bạn gái. Eduardo đã thuyết phục cô ấy mang theo bạn, và bây giờ bốn người bọn họ sẽ gặp và đi uống nước ở Grafton Street Grille. Một tháng trước, chuyện như vậy là điều khó có thể tưởng tượng.
“Tên cô ấy là gì ấy nhỉ?” Mark hỏi. “Ý tớ là cô bạn ấy?”
“Monica.”
“Cô ấy hấp dẫn chứ?”
Sự thật là Eduardo không hề biết Monica có hấp dẫn hay không. Cậu ta chưa từng gặp cô gái. Nhưng trong đầu cậu, cả hai đều không có quyền được lựa chọn lắm. Cho tới giờ phút này, các nàng chưa đến mức muốn xô cửa để lao tới với họ. Bây giờ khi Eduardo gần như đã được kết nạp vàoPhoenix, cậu bắt đầu tiếp cận được phụ nữ - và cậu quyết tâm đưa bạn mình đi cùng. Cậu chưa thể đưa Mark vàoPhoenix- nhưng chắc chắn có thể giới thiệu bạn mình với một vài cô gái.
Mark nhún vai, Eduardo nhẹ nhàng nhấc cái thùng và đứng lên. Khi cậu bắt đầu đi xuôi hàng ghế về phía lối đi, cậu liếc thật nhanh bộ quần áo của Mark - đôi dép xỏ ngón Adidas quen thuộc, quần jean, và cái áo khoác len có mũ. Sau đó Eduardo vuốt thẳng cà vạt của mình, phủi cho lông gà rơi xuống khỏi ve chiếc áo cộc tay màu xanh sẫm. Cà vạt và chiếc áo gần như đã trở thành đồng phục cho cậu; vào những ngày cậu có các cuộc gặp Hiệp hội Đầu tư, cậu thậm chí còn mặc cả bộ com-lê.
“Hãy tới đó lúc tám giờ,” cậu ta gọi với lại chỗ Mark khi ra khỏi hàng ghế. “À này, Mark...”
“Gì vậy?”
“Cố gắng mặc cái gì đó đẹp đẹp, để thay đổi nhé.”
Đằng sau mọi gia tài lớn, đều có một tội ác lớn.
Nếu Balzac bằng cách nào đó sống lại được để chứng kiến Mark Zuckerberg lao vào phòng ký túc xá ở Kirkland vào buổi tối vĩ đại đó vào tuần cuối cùng của tháng Mười năm 2003, ông đã phải sửa lại câu văn nổi tiếng của mình; bởi vì giây phút lịch sử đó, giây phút chắc chắn đã dẫn tới một trong những gia tài lớn nhất trong lịch sử hiện đại, không bắt đầu bằng một tội ác, dù tính cả một trò chơi khăm ở trường đại học.
Nếu Balzac vừa mới sống lại đã có mặt ở đó, trong căn phòng ký túc thanh đạm, chật hẹp, ông đã có thể thấy Mark đi thẳng tới máy tính; không hề nghi ngờ gì, anh chàng đang tức giận, và mang theo vài lon bia Beck. Như thường lệ, có lẽ cậu đi đôi dép tông Adidas, và cái áo khoác có mũ. Chuyện cậu ghét bất cứ loại giầy dép nào không phải loại dép tông là khá nổi tiếng, và một ngày cậu nhất quyết sẽ có vị thế để có thể thoải mái đi duy nhất loại dép đó.
Có lẽ Mark đã tợp một ngụm bia lớn, để vị đắng của nó ngấm sâu vào tận cổ họng, khi cậu ta gõ những ngón tay lên bàn phím laptop, nhẹ nhàng gọi cái máy thức dậy.
Từ hồi trung học, có thể nhận thấy rằng suy nghĩ của cậu dường như luôn trở nên rõ ràng hơn khi để nó thoát ra qua đôi tay. Với người đứng ngoài quan sát, mối quan hệ của cậu với máy tính dường như êm ả hơn nhiều bất kỳ mối quan hệ nào khác cậu từng có với bất kỳ ai ở thế giới bên ngoài. Cậu chưa từng hạnh phúc hơn khi nhìn qua hình phản chiếu của chính mình trong cái màn hình trong vắt đó. Có lẽ, sâu thẳm bên trong, điều đó có liên quan gì đó đến khả năng kiểm soát; với máy tính, Mark luôn ở vị thế kiểm soát. Hoặc có lẽ còn hơn thế, một tình trạng gần như cộng sinh đã nảy nở sau rất nhiều năm rèn luyện. Cách những ngón tay Mark chạm vào bàn phím: đây là nơi dành cho cậu. Đôi khi, dường như cậu cảm thấy đây là nơi duy nhất dành cho mình.
Buổi tối hôm đó, muộn hơn tám giờ một chút, cậu bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình sáng trưng, những ngón tay tìm đến các phím thích hợp, mở ra một trang blog mới tinh - điều gì đó nhiều khả năng đã được lọc qua trí óc cậu trong vài ngày. Tâm trạng thất vọng - có lẽ do kết quả của buổi tối cậu vừa trải qua - dường như là sự thúc đẩy cuối cùng để tiến xa hơn nữa với ý tưởng đó, biến thóc thành gạo. Cậu bắt đầu với cái tít:
Harvard Face Mash/Quy trình.
Có thể cậu đã dừng lại nhìn dòng chữ đó trong vài phút, băn khoăn không biết liệu mình có thực sự làm đến cùng chuyện này. Có thể cậu đã uống thêm một ngụm bia nữa, và cúi người trên bàn phím:
8h13 tối: ***** là một con khốn. Mình phải nghĩ đến điều gì đó để không nghĩ đến cô ta nữa. Mình cần phải nghĩ đến điều gì đó để làm đầu óc bận rộn. Thật dễ dàng, bây giờ mình chỉ cần một ý tưởng.Truyen8.mobi
Có lẽ đâu đó bên trong những suy nghĩ của Mark, cậu biết rằng đổ lỗi hết cho cô gái đã từ chối cậu không phải là công bằng. Hành động của cô gái này đâu có khác gì với cách phần lớn các cô gái khác đã đối xử với Mark trong suốt thời gian học trung học và đại học? Kể cả Eduardo, cũng là một anh chàng đam mê học hành và kém giao tiếp, còn gặp may mắn với các cô gái hơn cả Mark Zuckerberg. Và giờ đây khi Eduardo sắp vào đượcPhoenix- vậy thì tối nay Mark cũng sẽ làm điều gì đó để thay đổi tình trạng của mình. Cậu sẽ tạo ra điều gì đó giúp lấy lại một phần khả năng kiểm soát đó, cho tất cả bọn họ thấy mình có thể làm gì.
Có lẽ cậu đã uống thêm một ngụm bia, sau đó hướng sự chú ý đến chiếc máy tính để bàn cạnh chiếc laptop. Cậu nhấn vài phím, và màn hình chiếc máy bàn kêu vo vo tỉnh giấc. Cậu nhanh chóng mở kết nối Internet, kết nối vào mạng máy tính của trường. Vài lần nhấp phím nữa và cậu đã sẵn sàng.
Cậu trở lại với chiếc laptop, rồi quay lại làm việc trên blog:
9h48 tối: Tôi hơi say, và sẽ không nói dối. Thế thì sao nếu bây giờ thậm chí còn chưa tới 10 giờ tối và là một đêm thứ Ba? Sao chứ? Danh bạ hình ảnh điện tử (facebook)Kirklandđang mở trên màn hình máy tính của tôi và vài người có những bức hình khá kinh khủng.
Có lẽ cậu đã cười lớn khi xem qua những bức hình rải khắp màn hình máy tính để bàn. Rõ ràng, cậu nhận ra vài chàng trai, và thậm chí cả vài cô gái - nhưng phần lớn trong số họ có lẽ là người lạ đối với cậu, mặc dù cậu đã đi ngang qua họ trong phòng ăn hoặc trên đường tới lớp học. Cậu hầu như cũng là người hoàn toàn xa lạ đối với họ; một số cô gái chắc chắn đã nỗ lực hơn để lờ cậu đi.
Tôi thực tình muốn đặt một số gương mặt đó cạnh hình của các loài gia súc để mọi người bỏ phiếu xem bức hình nào hấp dẫn hơn.
Tại một điểm nào đó trong quá trình này, Mark bắt đầu trao đổi ý tưởng với những người bạn đã về nhà sau bữa ăn tối, từ các lớp học, sau khi đi uống ở đâu đó - phần lớn các cuộc trao đổi đều thực hiện qua thư điện tử, như thường lệ. Không ai trong số bạn bè của cậu còn dùng nhiều tới điện thoại nữa; tất cả đều là e-mail. Ngoài Eduardo, họ hầu như đều mê đắm chiếc máy tính, cũng như Mark. Cậu ta trở lại với blog:
Đó không phải một ý tưởng lớn và có lẽ còn không cả hài hước, nhưng Billy nghĩ ra giải pháp so sánh hai người trên danh bạ hình ảnh điện tử, và chỉ thỉnh thoảng đưa ảnh động vật lên đó. Hay lắm Olson! Mình nghĩ cậu ta đã phát hiện ra điều gì đó.Truyen8.mobi
Đúng thế, với một sinh viên như Mark, điều đó dường như đúng là một ý tưởng lớn. Danh bạ hình ảnh điện tử nhà ở của Kirkland - tất cả các danh bạ hình ảnh điện tử của trường, như cơ sở dữ liệu ảnh sinh viên được biết đến - đều là thứ trì trệ, được trường biên soạn hoàn toàn theo thứ tự bảng chữ cái.
Những ý tưởng tràn ngập lôi cuốn trí tưởng tượng của Mark trong vài ngày qua giờ đang hình thành thứ gì đó rất thực - ý tưởng về một web site. Đối với Mark, có khả năng điều thú vị nằm ở chỗ có thể áp dụng được toán học vào đó - tính chất tin học của nhiệm vụ, điểm mấu chốt ở trung tâm của ý tưởng về trang web. Đó không chỉ là vấn đề viết chương trình, mà còn là tạo ra thuật toán chính xác. Có một chút phức tạp trong đó mà bạn bè cậu chắc chắn sẽ đánh giá cao - dù phần lớn sinh viên trong trường bao gồm các cô gái ngốc nghếch và những anh chàng quê mùa không bao giờ hiểu nổi.
11h09 tối: Tuyệt lắm, chạy được rồi. Tôi không chắc làm thế nào để lũ gia súc ăn nhập với toàn bộ chuyện này (ta đâu thể nào chắc chắn được khi dính đến lũ gia súc chứ...), nhưng tôi thích ý tưởng so sánh hai người với nhau. Nó khiến cho toàn bộ chuyện này có một cảm giác rất toán học, vì xếp hạng đánh giá của mọi người về các bức hình sẽ mang tính tuyệt đối hơn so với, chẳng hạn như, chọn một con số để đại diện cho sự hấp dẫn của mỗi người như người ta làm trên hotornot.com. Một chuyện khác chúng ta cũng cần là rất nhiều bức hình. Không may, Harvard không có sẵn một danh bạ hình ảnh điện tử tập trung, vì thế tôi sẽ phải lấy toàn bộ hình ảnh của từng khu nhà ký túc xá riêng mà mọi người tham gia. Và điều đó nghĩa là không có hình của sinh viên năm thứ nhất... chết tiệt.
Có lẽ tại thời điểm đó, cậu biết mình sắp sửa bước qua một ranh giới - nhưng mặt khác, cậu đã bao giờ chịu đứng yên trong ranh giới đâu. Đó là mục tiêu của Eduardo, mặc áo vét và cà vạt, tham gia vào Câu lạc bộ nam sinh viên, hòa mình với mọi người khác trong khuôn khổ. Từ bé, rõ ràng cậu không thích khuôn cát cho trẻ em chơi (sandbox). Dường như cậu là kiểu người muốn đá bay mọi loại cát.Truyen8.mobi
12h58 sáng: Bắt đầu xâm nhập mạng máy tính nào. Đứng đầu danh sách làKirkland. Họ để mở mọi thứ và cho phép có chỉ mục tra cứu trong cấu hình máy chủ Apache của họ, vì thế một chút công cụ giúp xâm nhập và tải dữ liệu là đủ để tải về toàn bộ danh bạ hình ảnh điện tử của Kirkland. Trò trẻ con dễ ợt.
Chuyện đó quả thực đơn giản lắm - đối với Mark. Nhiều khả năng, chỉ trong vài phút, cậu đã có toàn bộ các bức ảnh trên danh bạ hình ảnh điện tử củaKirklandtải từ máy chủ của trường vào laptop của cậu. Tất nhiên, theo một cách hiểu thì đó cũng là lấy cắp - cậu không có quyền hợp pháp đối với những bức hình đó, và tất nhiên trường đại học không tải hình lên để bất kỳ ai cũng được phép tải về. Nhưng ngược lại, nếu thông tin có thể dễ dàng lấy được, chẳng lẽ Mark không có quyền lấy? Loại người có thẩm quyền quái quỷ nào có thể quyết định rằng cậu không được phép truy cập vào một thứ có thể dễ dàng truy cập đến vậy?
1h03 sáng: Tiếp theo trong danh sách là nhà Eliot. Họ cũng để mở, nhưng không có chỉ mục trong Apache. Tôi có thể chạy tìm kiếm rỗng và nó sẽ đưa lại toàn bộ hình ảnh trong cơ sở dữ liệu trong một trang đơn lẻ. Sau đó tôi có thể lưu trang đó lại và Mozilla có thể lưu lại toàn bộ hình ảnh cho tôi. Tuyệt. Tiếp tục nào...
Bây giờ cậu đang chìm đắm trong thiên đường của một tin tặc. Xâm nhập vào hệ thống máy tính của Harvard thực sự là một trò trẻ con đối với cậu. Cậu thông minh hơn bất kỳ ai Harvard đã tuyển dụng để xây dựng hệ thống, cậu thông minh hơn ban giám hiệu, và chắc chắn thông minh hơn những hệ thống an ninh mà Harvard đang sử dụng. Thực sự, cậu đang dạy họ một bài học - cho họ thấy những khiếm khuyết trong hệ thống. Cậu đang làm một việc tốt, mặc dù nhiều khả năng họ sẽ không nhìn nhận việc đó như vậy. Nhưng kìa, Mark đang lưu lại mọi điều cậu đang làm ngay trong blog của mình. Và khi xây dựng trang Web, cậu sẽ đưa ngay blog vào đó để mọi người có thể thấy. Có thể hơi điên rồ, nhưng đó sẽ là lớp kem trên chiếc bánh.
1h06 sáng: Lowellcó chút bảo mật. Họ đòi hỏi kết hợp tên người sử dụng và mật khẩu để có thể truy cập danh bạ hình ảnh điện tử. Tôi phải tự suy luận rằng họ không có truy cập vào cơ sở dữ liệu người dùng chính của khoa, vì thế sẽ chẳng có cách nào để họ biết mật khẩu của mọi người, và tòa nhà đó không hỏi mật khẩu của sinh viên, vì thế phải là cái gì đó khác. Có lẽ có một kết hợp tên người sử dụng và mật khẩu của khoa mà mọi sinh viên ở Lowellđều biết. Điều đó dường như hơi khó quản lý bởi vì ban quản trị trang web không thể nói với mọi sinh viên ở Lowell biết cách đoán ra tên người sử dụng và mật khẩu mà lại không để lộ ra hết. Và họ thực sự muốn mọi người biết việc xác nhận nhân thân kiểu nào là cần thiết, vì thế có lẽ cũng không phải cách đó. Vậy thứ gì mà mỗi sinh viên đều có và có thể được sử dụng để xác nhận nhân thân mà ban quản trị trang web của tòa nhà có thể tiếp cận? Số thẻ sinh viên chăng? Sự nghi ngờ được xác nhận - đã đến lúc kiếm cho mình một kết hợp tên và mã số thẻ sinh viên phù hợp ở Lowellvà mình vào được. Nhưng vẫn còn có vấn đề. Những bức hình được chia thành một nhóm có các trang khác nhau, và mình quá lười biếng, đâu có sức đi qua hết những trang đó và lưu từng trang lại. Viết tập lệnh với ngôn ngữ Perl_(1) để giải quyết điều đó dường như là câu trả lời hợp lý. Quả vậy.Truyen8.mobi
Đó chính là xâm nhập theo nguyên tắc cơ bản nhất của nó - hệt như một người viết mật mã làm việc trong hang để đánh bại mật mã của bọn quốc xã. Cho đến giờ, máy tính của Mark đang đầy dần toàn những bức ảnh; chẳng mấy cậu sẽ có nửa số lượng cơ sở dữ liệu ảnh của các tòa nhà ký túc xá trong tay. Từng cô gái trong trường - ngoại trừ sinh viên năm thứ nhất - nằm dưới quyền sự kiểm soát của cậu, trong chiếc laptop này, từng byte và bit điện tử đại diện cho những gương mặt xinh xắn và không xinh xắn lắm, tóc vàng, hạt dẻ, và hoe đỏ, những cô ngực lớn và ngực nhỏ, cao và thấp, tất cả, từng cô gái một. Chuyện này sẽ ngoài sức tưởng tượng đây.
1h31 sáng:Adamskhông có chút bảo mật nào, nhưng giới hạn số kết quả chỉ ở 20 cái một trang. Tất cả những gì mình cần làm là lại lôi ra chính tập lệnh mà mình vừa mới dùng ở nhàLowellvà thế là xong.
Từng nhà một, từng cái tên một theo bảng chữ cái. Cậu đang thu thập hết.
1h42 sáng: Quincykhông có danh bạ điện tử. Thật đáng xấu hổ. Mình chẳng thể làm gì được về chuyện này. 1h42 sáng: Dunster thật đáng sợ. Không chỉ không có thư mục công cộng, mà thậm chí chẳng hề có thư mục nào hết. Ta phải tìm kiếm, và nếu tìm kiếm cho ta hơn 20 trường hợp trùng khớp, chẳng trường hợp nào cho kết quả. Và kể cả khi ta có kết quả, nó cũng chẳng hề liên kết trực tiếp với bất cứ hình ảnh nào; nó liên kết với một mã lệnh php_(1) có tác dụng đổi hướng hoặc gì đó. Kỳ cục. Trường hợp này có lẽ khó đây. Mình sẽ quay lại sau.
Với những tòa nhà mà cậu không thể qua được ngay lập tức, nhiều khả năng cậu ta sẽ tìm được cách giải quyết sau. Không có bức tường nào mà cậu không thể trèo qua. Harvard là trường đại học hàng đầu trên thế giới, nhưng nó không phải là đối thủ của Mark Zuckerberg, của chiếc máy tính của cậu.
1h52 sáng: Levertt khá hơn một chút. Họ vẫn có thể khiến ta tìm kiếm được, nhưng ta có thể thực hiện tìm kiếm rỗng và kết nối được với những trang có hình ảnh của mọi sinh viên. Hơi khó chịu khi họ chỉ cho phép ta xem từng bức hình một, và chẳng bao giờ có chuyện tôi sẽ vào 500 trang để tải về từng bức hình một, vì thế chắc chắn phải lôi trình soạn thảo emacs ra sửa đổi tập lệnh perl đó. Lần này, nó sẽ nhìn trong thư mục để xem phải tới trang nào bằng cách tìm các liên kết có các biểu thức chính quy (regex). Sau đó nó sẽ tới tất cả các trang mà nó tìm được kết nối và sẽ săn hình ảnh từ đó. Sẽ phải thử vài lần để viết tập lệnh... lại thêm một chai bia nữa.
Lúc đó nhiều khả năng Mark hoàn toàn tỉnh táo và chìm đắm trong quá trình. Cậu không quan tâm lúc đó là mấy giờ, hay đã khuya tới mức nào. Với những anh chàng như Mark, thời gian chỉ là một vũ khí của giới quyền lực, như trật tự bảng chữ cái. Những kỹ sư, tin tặc có hạng - họ không hoạt động dưới sự ràng buộc của thời gian như mọi người khác.
1h52 sáng: Mather về cơ bản cũng như Leverett, ngoại trừ họ chia nhỏ thư mục thành các lớp. Không hề có sinh viên năm thứ nhất nào trong danh mục hình ảnh của họ... quá kém.
Và cậu cứ tiếp tục khi đêm trôi đi. Tới bốn giờ sáng, dường như cậu đã đi xa hết mức có thể - tải về hàng ngàn bức hình từ cơ sở dữ liệu của các tòa nhà ký túc xá. Có vẻ như có vài tòa nhà không thể truy cập trực tuyến theo kiểu của James Bond bằng cách đóng đô trong tòa nhàKirklandđược- có lẽ cần có địa chỉ IP từ trong những tòa nhà đó mới vào được. Nhưng cũng có thể Mark đã biết cách làm điều đó - chỉ cần mất chút công sức đi tới đi lui. Trong vài ngày nữa, cậu sẽ có mọi thứ mình cần.Truyen8.mobi
Một khi đã có đủ dữ liệu, cậu sẽ chỉ còn phải viết thuật toán. Những chương trình toán học phức tạp để khiến cho trang web hoạt động. Sau đó đến lượt chương trình. Có lẽ sẽ mất một ngày, hoặc tối đa là hai.
Cậu sẽ đặt tên trang web đó là Facemash.com. Chắc nó sẽ rất đẹp.
Có lẽ Harvard sẽ đè bẹp nó vì lý do pháp lý mà không nhận ra giá trị của nó như một dự án mạo hiểm có thể được mở rộng tới những trường đại học khác (có lẽ là những trường có những người đẹp). Nhưng có một điều chắc chắn, đó là mình là thằng ngốc khi làm trang web này. Thế đấy. Nhưng rút cục cũng phải có ai đó xây dựng nó chứ...
Có lẽ cười toét miệng khi tải về những thứ cần thiết cuối cùng, cậu viết c 1b9 u giới thiệu chào đón mọi người vào trang web khi cậu khai trương:
Ta có bị lừa bịp vì ngoại hình của ta? Không. Ta có bị đánh giá vì điều đó? Có.
Đúng thế, nó sẽ đẹp kinh khủng.