Chương 11 Cho đến tận tối hôm sau, Kyrian vẫn còn bị ám ảnh bởi những chuyện đã xảy ra với Amanda. Anh gần như đã hoàn toàn mất kiểm soát. Gần như là thế…
Cố xua những suy nghĩ đang náo động trong đầu, nửa đêm, anh đi dọc trên những mái nhà trong khu khố Pháp. Từng cơn gió lạnh quất thẳng vào chiếc áo khoác da trong khi anh men theo mép mái nhà, nhìn xuống con hẻm bên dưới.
Như một con mèo, anh thường lảng vảng ở trên cao, nơi khó bị người ta nhìn thấy. Ít nhất là vào thời điểm đêm hôm khuya khoắt thế này.
Anh đứng lại, 74ng lắng nghe.
“Làm ơn tha cho tôi đi,” giọng nói sợ hãi hòa lẫn trong tiếng gió vọng lên từ tòa nhà đằng xa.
Nhanh gấp hai lần bình thường, anh lao đi như một con báo, lướt qua những mái nhà cho đến khi tìm được nơi phát ra tiếng nói. Mới đầu, nghe có vẻ giống như một người đàn ông nghèo đang bị cướp trong con hẻm tối tăm, nhưng khi đế gần, bốn tên Daimon hiện ra trong tầm mắt.
Anh nhíu mày nhìn khung cảnh quen thuộc. Vì một số lý do nào đó, bọn Daimon thường đi thành một nhóm bốn tới sáu người.
Bọn chúng dồn người đàn ông tội nghiệp vào một góc tòa nhà cũ kỹ gần như sắp sập.
Có điều gì đó ở người đàn ông quen thuộc một cách kỳ lạ.
Mùi hôi thối của rác thải tỏa ra từ ông khi ông cố đưa ví tiền cho bọn chúng. “Lấy đi,” ông nói bằng giọng run run. “Làm ơn đừng hại tôi.”
Tên Daimon cao nhất trong bọn bật cười. “Oh, bọn tao không định làm mày bị thương đâu, thằng người nhỏ bé. Bọn tao chỉ định giết mày thôi.”
Kyrian nhảy xuống từ mái nhà, dang rộng hai tay giữ thăng bằng. Chiếc áo khoác đen bọc gió nhẹ nhàng đưa anh xuống con hẻm bên dưới từ mái tòa nhà ba tầng.
Anh im lặng hạ cánh đứng ngay sau lưng bọn chúng.
“Mày có nghe thấy gì không ?” Một tên Daimon hỏi, nhìn quanh tìm kiếm.
“Chỉ nghe tiếng tim của một thằng người bé nhỏ.” Tên Daimon cao nhất tiến tới nắm lấy người đàn ông.
“Oh,” Kyrian đứng thẳng người, hắng giọng. Anh phất chiếc áo khoác về phía sau, bàn tay đặt lên cán cây srad của Talon. “Hay tiếng của bốn tên Daimon sắp chết.”
Bọn chúng vội buông con mồi, và lúc này anh nhận ra người đàn ông. Là Cliff.
Cliff cũng lập tức nhận ra anh.
“Mày !” gã gầm lên. “Mày làm cái quái gì ở đây thế hả ?”
Định mệnh khốn nạn, Kyrian nghĩ. Chuyện cuối cùng anh muốn làm là cứu một kẻ đã từng tổn thương Amanda.Cô đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện về vị cựu hôn phu này. Theo cái cách gã đã đối xử với gia đình cô, thì gã không xứng đáng nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào.
Nguyên tắc chết tiệt.
Kyrian lớn tiếng nói. “Có vẻ như ta đến để cứu rỗi mạng sống rẻ mạt của mi đó”.
“Tao không cần mày giúp.”
Bốn tên Daimon quay đầu nhìn Cliff rồi phá lên cười.
“Mày nghe thấy rồi đó, Kẻ Săn Đêm,” tên Daimon đứng đầu nói. “Gã không cần mày giúp. Vậy thì đi đi. Cút khỏi nơi này.”
Mong muốn sớm rời khỏi nơi đó thôi thúc mãnh liệt hơn là anh tưởng, Kyrian thở nhẹ. “Được thôi, nhưng mi cũng biết, đôi khi mi phải giúp đỡ một ai đó cho dù kẻ đó không muốn được giúp đỡ.”
Tên Daimon cao lớn nhào đến tấn công anh. Kyrian phóng cây srad ra, nhưng chưa kịp chạm vào tên Daimon thì Cliff đã chụp lấy gã đẩy sang một bên. “Giờ tao sẽ cho bọn mi thấy ai phải sợ ai.” Gã đấm mạnh vào cái tên Daimon đã cười nhạo lúc nãy.
Cây srad va mạnh vào tường, vỡ thành hai mảnh. Ôi trời đất ơi, nếu không phải vì cái trò anh hùng vớ vẩn của Cliff thì tên Daimon đó đã chết rồi.
Kyrian nhanh chóng lao vào giữa Cliff và tên Daimon trước khi gã kịp định thần. Nhưng dự định đó chưa được thực hiện thì tên Daimon đã nhào lên đá mạnh vào cái cơ thể béo ú của Cliff.
Cả hai ngã nhào xuống đất. Lăn tròn mấy vòng, Kyrian nhanh chóng đứng bật dậy trong khi Cliff vẫn còn đang chúi nhũi trên đất.
Kyrian nhướng mắt nhìn con người yếu đuối trước mặt. “Giờ thì chạy biến đi được không ?”
Cliff thở hổn hển cố đứng lên. “Tao cũng có khả năng đánh nhau y như mày đó.”
Kyrian khàn giọng gầm gừ trước cái con người ngu ngốc không thể tưởng tượng nổi này. Cliff cao khoảng 1.8m trong khi bọn Daimon cao xấp xỉ Kyrian, hoặc thậm chí còn cao hơn cả anh. Cơ thể của Cliff thì giống như những chiến binh trên ghế trong khi bọn Daimon lại rắn chắc, vạm vỡ và là những sát thủ thiên bẩm.
Oh, yeah. Cliff quả là một mối đe dọa lớn đó.
Kyrian chưa kịp di chuyển thì hai tên Daimon đã xông lên. Kyrian túm được một tên, đá mạnh hắn một cái, ngay lập tức hắn tan thành tro bụi. Tên thứ hai bật dao ra, lao thẳng vào anh.
Kyrian tung người, lộn ngược về sau, bám trên cầu thang thoát hiểm ngay phía trên đầu họ.
“Nè !” Cliff la to. “Làm sao mà làm được như vậy ?”
Anh không có thời gian trả lời, ba tên Daimon đã chạy lên cầu thang, đuổi theo anh. Kyrian nhảy xuống con hẻm.
Bọn Daimon lại chạy theo.
Kyrian chuẩn bị trực chiến. Ngay khi tên Daimon chỉ huy tiến đến gần, từ bên cạnh anh, Cliff xông lên, chuẩn bị cho một cuộc chiến hai chọi bốn. Gã xông tới tên Daimon gần như là cùng lúc tên Daimon nhào đến tấn công Kyrian.
Bị kẹt ngay chính giữa, Kyrian gần như không thể cử động được nữa. Kết quả là Cliff đập mạnh vào phía sau gáy anh.
Cú đập mạnh khiến anh loạng choạng. Kyrian lắc lắc đầu trấn tỉnh thì hai tên Daimon đã nhào đến, nắm chặt eo anh, quật mạnh xuống đất. Bọn chúng nắm chặt tay anh kéo mạnh. Ngay khi bọn chúng chạm vào tay anh, cơn đau của quá khứ lại tràn về khiến anh hoảng loạn.
“Ra là điểm yếu của gã là ở đây,” một trong mấy tên Daimon nói. “Báo với Desiderius đi, chỉ cần kéo cánh tay một cái là gã thành vô dụng thôi.”
Có thể bọn chúng đã phát hiện ra điểm yếu của anh nhưng chúng sẽ không còn sống để mà lộ ra chuyện này cho ai cả.
Kyrian gầm gừ giận dữ, đá chân lên cáo quá đầu, tung người lên cao. Anh nhe răng, đâm mạnh lên một tên Daimon rồi đâm tiếp tên còn lại.
Tên Daimon cuối cùng chạy vội về phía đường, Kyrian rút srad ra khỏi lưng tên Daimon phóng thẳng về phía gã. Gã nhanh chóng tan thành khói bụi.
Kyrian quay đầu thấy Cliff đang nhìn anh chằm chằm.
Khuôn mặt tái mét, mắt không ngừng đảo vòng và rồi Cliff ngã xuống ngất luôn.
Kyrian ghê tởm bước đến gần kiểm tra. Nhụp đập có hơi nhanh, nhưng ổn định. “Cô ấy thấy điều gì hấp dẫn ở mi thế hả ?”
Anh vừa hỏi vừa lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
Vài giờ sau – sau khi đã tin chắc Cliff vẫn còn sống – Kyrian quay về nhà.
Vẫn không tìm được Desiderius ở đâu hết.
Chết tiệt.
Anh đứng ở cửa bếp tò mò nhìn Amanda. Lúc này đã là năm giờ sáng, và có vẻ như cô đang chuẩn bị súp và bánh mì sandwich.
Có lạ không cơ chứ ?
Cô di chuyển khắp nhà bếp như một nữ thần duyên dáng, hoàn toàn không hay biết sự xuất hiện của anh. Cô ngân nga nho nhỏ một giai điệu nhẹ nhàng, nếu anh không nhầm thì đó là bài “In the Hall of the Mountain King” của Grieg.
Chưa bao giờ anh gặp được người phụ nữ nào thú vị đến thế. Chiếc áo sơ mi lụa giản dị mơ hồ khắc họa những đường nét cơ thể nhưng, vẫn hoàn toàn kín đáo che giấu toàn bộ cơ thể. Màu xanh ngọc dìu dịu càng tôn thêm nước da hơi tái và mái tóc nâu vàng.
Chỉ cần nhìn thấy cô, cơ thể anh lập tức dội lên phản ứng, cả người anh như căng lên, nóng hừng hực.
Càng nhìn cô, anh lại càng muốn cô hơn. Cô đổ súp và cốc, rồi nhúng ngón tay vào để thử độ nóng ấm.
Kẻ bất tử không thể tiếp tục chứng kiến cảnh tượng đó thêm chút nào nữa. Như một chiếc bóng, anh lẻn đến bên cạnh, nắm lấy tay cô.
Cô hoảng hốt ngước nhìn và nhận ra là anh. Anh mỉm cười nhìn cô, đưa ngón tay dính nước súp lên miệng mình, dùng chiếc lưỡi liếm láp, nếm thử hương vị của nước súp và của cả chủ nhân của đôi tay đó.
“Ngon tuyệt,”
Má cô ửng hồng. “Chào, anh yêu, công việc thế nào ?”
Anh bật cười nhìn cô đóng giả Donna Reed. “Lại cùng Nick xem Nite sao ?”
Cô nhún vai. “Em cứ nghĩ anh sẽ thích nếu khi về nhà có sẵn một bữa ăn nóng hổi đang đợi. Như thế tốt hơn nhiều so với việc chào đón anh chỉ là ngôi nhà tối tăm, trống trải.”
Tốt hơn rất nhiều lần so với suy nghĩ của cô thì có. Anh nhìn chằm chằm cô, nhìn đôi môi hé mở như mời gọi. Đã hàng trăm thế kỷ, chưa từng có ai chào đón anh về nhà. Hàng ngàn năm sống một cuộc sống ngoài cô độc cũng chỉ là cô độc.
Cơ đơn và tĩnh mịch đã sớm tiêu tán kể từ cái lần anh giật mình thức dậy trong khu nhà máy bỏ hoang, nhận thấy trước mắt là đôi mắt to linh lợi nhìn anh như thiêu cháy.
Amanda hoàn toàn không biết dự định kế tiếp của Kyrian. Anh điên cuồng chiếm hữu đôi môi cô. Cái lưỡi mạnh bạo tiến sâu vào trong khi bàn tay anh lang thang khắp vùng lưng cô và dừng lại ôm tròn vùng mông vung lên.
Thật ngạc nhiên là cô lại dễ dàng đồng ý để anh điều khiển bản thân mình như thế, hay nói đúng hơn là cô không hề để tâm đến chuyện đó. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân là một kẻ nghiện chuyện tình dục. Cho đến khi gặp được anh.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Kyrian, cô đều không thể tự khống chế. Cô muốn lúc nào anh cũng ở bên cạnh mình. Cô muốn ôm lấy anh, chạm vào anh và hoàn toàn thuộc về anh.
Nếu có thể, cô ước chi có thể trói anh vào chung với mình.
Vẫn ngấu nghiến môi cô không rời, bàn tay anh luồn xuống dưới làn áo sơ mi, tìm kiếm vùng ẩm ướt đang không ngừng run rẩy. Cô rên lên cảm nhận bàn tay anh chạm vào cơ thể, những ngón tay lướt nhanh không ngừng khuấy đảo.
Trời ơi, làm thế nào mà anh ta lại có thể khiến cô khao khát đến vậy. “Kyrian, súp của anh,” cô hổn hển trong hơi thở.
Anh rời môi cô ra, hơi thở vướng vít trêu ghẹo, môi anh căng phồng sau nụ hôn nồng cháy. “Nó có thể đợi.”
Tối nay, ở anh có cái gì đó khác lạ hơn bình thường. Điều gì đó hoang dại hơn và cũng độc ác hơn. Anh bế cô đến chỗ cái bàn, đặt cô nằm xuống.
Mắt anh rực lửa đầy thèm khát, anh đứng, chôn chặt giữa hai chân cô, nhìn thẳng xuống cơ thể nằm bên dưới. “Giờ là dạ yến cho đức vua.”
Và rồi, anh phục lên người cô. Amanda thở hổn hển mãnh liệt đáp ứng đôi bàn tay đòi hỏi vuốt ve khắp cơ thể. Những va chạm như điện xẹt. Nó khiến cô thỏa mãn và càng thèm khác nhiều hơn.
Khi anh điên cuồng hôn cô, tay cô lần tìm xuống vùng bên dưới hai cơ thể áp sát vào nhau, mở khóa quần để có thể hoàn toàn cảm nhận được anh. Bộ phận nam tính đã hoàn toàn cứng như đá nguội và đang rung lên cô giữ chặt nó trong tay mình. Anh rên lên, vẫn không rời khỏi môi cô.
Thật đáng kinh ngạc. Một chiến binh bất tử bình thường không cần một ai lại đang phản ứng lại với bàn tay không yên phận của cô. Anh ta đang run rẩy khi cô cứ nắm chặt lấy vùng nhạy cảm dịu dàng ve vuốt.
Kyrian không thể nghĩ đến đôi bàn tay đang đặt trên vùng nam tính của mình. Tất cả những gì anh muốn là ngửi thấy mùi hương cô, nhấm nháp cô từng chút một.
Anh muốn hoàn toàn có được cô.
Để bản thân hướng theo mệnh lệnh của ham muốn và tạm rời xa lý trí, anh kéo tay cô ra và tự đưa bản thân tiến vào sâu trong cô.
Amanda rên lên cảm nhận được anh đang tiến sâu vào bên trong mình. Nó thật cứng và vĩ đại. Cô thấy bản thân đang được lấp đầy một cách triệt để. Cô uốn chân ôm trọn eo anh trong khi anh chậm rãi nhưng mạnh mẽ chuyển động vùng hông.
“Ôi, Kyrian,” cô rên rỉ, uốn cong lưng.
Bàn tay anh trượt dài trên cơ thể mềm mại như sương, rồi phủ chụp lấy bờ ngực đẫy đà trong khi vẫn không ngừng tiến sâu vào hơn nữa.
Cả hai chậm rãi hưởng thụ giây phút hai cơ thể hòa vào làm một. Amanda quằn người đau đớn mỗi khi anh đẩy mạnh xuống, cảm nhận anh đang thưởng thức vùng cổ, kích động theo sự chuyển động của những chiếc răng nanh lướt dọc trên da thịt. Cô nhắm mắt, một lần nữa cảm nhận sự liên kết tuyệt đối với anh. Cả hai hòa vào nhau tạo thành một thể.
Anh rung rẩy trong vòng tay cô, thì thầm tên cô, hơi thở vấn vít trên môi cô, khiến cô run lên đầy ham muốn.
Cả thế giới như hoàn toàn tan biến, nơi nơi đều ngập trong sắc màu.
Kyrian nhìn cô chăm chú, cảm nhận cơ thể cô đang ôm chặt lấy mình. Chúa ơi, anh thật sự muốn lên tới đỉnh nhưng anh không dám. Anh đã bắt đầu cảm nhận được năng lực đang sụt giảm. Anh cần có quyền năng để đảm báo cô được an toàn.
Anh nghiến chặt răng, miễn cưỡng rời khỏi cô.
Anh im lặng mặc lại quần áo, cõi lòng chìm trong đau khổ. Anh đưa khủy tay vào trong quần jean, cố nới lỏng lớp vải đang thít chặt lấy phần cương cứng của cơ thể.
Nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng.
Amanda cảm thấy xót xa khi nhìn thấy cử chỉ vụng về, cứng nhắc của anh. Làm sao mà anh có thể khiến cô hoàn toàn thỏa mãn trong khi bản thân lại không có được niềm hoan lạc đó ? Đó đúng là một sự tra tấn.
Nhưng anh không nói lời nào.
Sự im lặng của anh trong suốt bữa ăn khiến tim cô thổn thức. Người chiến binh tội nghiệp của cô.
Lý trí không ngừng bảo vớ cô rằng, không cần biết cô có cần anh ta đến thế nào, cuối cùng hai người bọn họ vĩnh viễn vẫn là không thể nào.
Amanda tỉnh dậy vào khoảng ba giờ chiều. Cô thức dậy, tắm rửa, thay quần áo trong khi Kyrian vẫn còn đang ngủ.
Chúa ơi, anh trông mới đẹp trai làm sao. Anh nằm, một tay gác lên đầu, trông như một cậu bé chứ không phải một chiến binh bất tử của bóng đêm.
Cảm giác thôi thúc giục giã trong lòng, cô cúi người hôn lên đôi mơi hé mở. Anh chồm người lên, giữ chặt lấy cổ cô.
Bàn tay anh siết chặt đến độ cô hầu như không thở nổi.
“Kyrian,” cô thì thầm, cố thoát. “Anh yêu, em sắp chết ngạt rồi đây.”
Nhưng anh không để ý, vẫn giữ rịt lấy cô suốt ba phút rồi mới buông tay thả lỏng đầu cô.
“Được rồi,” cô nói trong hơi thở hổn hển, còn anh xoay người nằm nghiêng. “Nhớ nhắc em là sau này không được làm chuyện này nữa.”
Amanda kéo chăn trùm kín người anh rồi nhón gót bước ra khỏi phòng.
Cô thấy Nick đang đứng trong phòng khách dưới lầu, chân mang giày trượt patin lướt như bay từ chỗ này sang chỗ kia, sắp xếp lại mớ giấy tờ.
“Anh đang làm gì thế ?” cô hỏi.
Anh ngừng lại nhún vai bảo. “Mỗi khi tôi đi ván trượt trong nhà là Kyrian nổi khùng lên.”
Amanda bật cười. “Được thôi, nhưng tôi đoán là anh ta cũng không thích anh dùng giày trượt đâu.”
“Chắc là không, nhưng kệ bà nó, chỗ này thì lớn quá mà tôi thì không muốn tháo khớp sau khi đi từ chỗ này tới chỗ kia.”
Cô lại bật cười lần nữa. Khi đã quen rồi, mọi người rất dễ bị Nick ảnh hưởng.
Anh quay một vòng rồi lướt vào bếp. Cô chưa băng qua hết nửa phòng khách thì anh đã quay trở lại với một cốc nước cam dành cho cô.
“Cám ơn,” cô nhận lấy cốc nước, hỏi thêm. “Có tin gì của Rosa không ?”
“Miguel nói bác ấy đã khá hơn rồi. Lúc tôi gọi bác ấy đã có thể ngồi xem vòng quay định mệnh.”
“Tốt quá.”
“Đúng đó, Kyrian nhất định là vui lắm.”
Bất thình lình một tiếng động lớn khủng khiếp vang lên ngay sau ưng cô. Hoảng sợ trước khả năng một cuộc tấn công của Desiderius, cô vội quay người nhìn xung quanh và nhận ra trên nền nhà là một đống ngổn ngang những vàng và kim cương nằm chỏng chơ ở cái nơi lẽ ra phải là một cái bàn từ thế kỷ thứ mười hai với những hoa văn chạm khắc tinh xảo.
“Ôi trời,” Nick kêu to vẻ khinh bỉ. “Kyrian rất thích cái bàn đó đó. Chắc là cậu ta sắp giận điên lên đây.”
“Cái gì thế ?” Amanda hỏi, bước đến gần nhìn đống kim cương và toàn bộ vàng nén, trông không khác gì gia tài của một ông vua.
Nick thở dài. “Ngày phát lương.”
“Sao ạ ?”
Anh nhún vai. “Artemis không bao giờ nghĩ tới việc đơn giản là chuyển tiền vào tài khoản của Kẻ Săn Đêm. Cho nên, cứ mỗi tháng một lần, bọn tôi lại phát hiện nào vàng, nào kim cương, toàn xuất hiện ở những chỗ kỳ quái. Cái lần mà nó rơi xuống hồ bơi mới thực là đại họa.”
“Không đùa đó chứ,” Amanda hỏi, kinh ngạc bởi số tài sản khổng lồ. “Lỡ có ai bị thương thì sao ?”
“Tất nhiên là không đùa rồi. Nó cũng là nguyên nhân giết chết người cận vệ thứ ba của Kyrian đó.”
Cô vội quay người lại nhìn và nhanh chóng nhận ra anh không hề nói chơi.
“Vậy giờ anh định làm gì ?” cô hỏi.
Anh mỉm cười. “Chuyển nó cho Saint Nick. Ông ấy là một cận vệ sống trong thành phố, chuyên trách chuyển cái đống này thành tiền. Hầu hết tiền sẽ được dùng làm từ thiện. Hai phần trăm được giữ lại trong quỹ riêng của cận vệ. Nó sẽ được dùng để chăm lo cho gia đình của những cận vệ đã chết trong khi làm nhiệm vụ hay lo cho cuộc sống của những người đã về hưu. Hai phần trăm khác dùng để chu cấp cho một trung tâm nghiên cứu chuyên chế tạo mấy món đồ chơi mới cho Kẻ Săn Đêm.”
“Kyrian giữ lại bao nhiêu cho bản thân ?”
“Không giữ gì cả. Anh ta chỉ sống bằng tiền lời từ khoản tiền mà anh ta có khi còn là một con người.”
“Thật sao ?”
Anh gật đầu.
Ôi trời, nếu còn là người bình thường thì anh ta đúng là một người giàu nứt đố đổ vách. “Được rồi, tôi có thể hỏi một câu hơi tò mò chút được không ?”
Nick mỉm cười. “Cô muốn hỏi tôi kiếm được bao nhiêu đúng không ?”
“Đúng vậy.”
“Đủ để tôi sống vui vẻ thoải mái.”
Điện thoại reng.
Nick trượt đến chỗ điện thoại trong khi Amanda cầm cốc nước ép bước đến chỗ chiếc ghế dài, ngồi xuống đọc báo. Cô đặt cốc nước lên cái bàn café màu đen.
Vài phút sau, Nick vội vã quay lại, lông mày nhíu lại căng thẳng. Anh không nói với cô lời nào mà chỉ dịch cái tủ kê sát tường ra. Anh mở khóa cánh cửa ngầm, một kho vũ khí hiện ra trước mắt Amanda.
Sự sợ hãi xâm chiếm cô gái. “Có chuyện gì xảy ra vậy ? Là ai gọi thế ?”
“Acheron gọi, anh ta phát tín hiệu cảnh báo tối đa.”
Cô nhướng mày. Theo các động tác chuyển động điên cuồng của anh, cô biết chuyện này không hay chút nào. “Nghĩa là sao ?”
Nét mặt anh khiến toàn thân cô lạnh băng. “Cô có hiểu thế nào kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu không ?”
“Có.”
“Cái đó gọi là cảnh báo toàn diện đó. Không biết tại sao mà rất nhiều Daimon đang tập trung rời khỏi hố đen ở khu vực này, và nếu chuyện đó xảy ra, nghĩa là bọn Daimon đã có đủ sức mạnh và bắt đầu cuộc đi săn cho dù bọn chúng có cần tới linh hồn hay không. Mức độ cao hơn cảnh báo toàn diện là nhật thực. Tối nay, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ lắm đây.”
Bảy giờ tối, Amanda đã tiếp nhận hoàn toàn những gì anh đã nói.
Cô dọn dẹp, lau rửa bữa “điểm tâm” của Kyrian trong khi Nick tóm tắt cho anh nghe những gì Acheron đã nói.
Kyrian chọn hai món vũ khí mà anh thường mang khi ra ngoài. Khi anh bước đến cửa thì chuông điện thoại vang, Amanda trả lời máy.
“Mẹ ?” cô lên tiếng khi nhận ra tiếng khóc nức nở đầu dây bên kia. Tim cô chùng lại. “Có chuyện gì vậy ?”
Kyrian đứng sững ở cửa, rồi chạy vội đến chỗ cô.
“Mandy,” mẹ cô nói qua tiếng sụt sùi. “Là Tabby…”
Amanda không còn muốn nghe thêm gì nữa. Cô nghẹn giọng, đánh rơi điện thoại. Cô chỉ lờ mờ nhận ra Kyrian đang ôm chặt cô trong vòng tay trong khi Nick nói chuyện với mẹ cô.
Đôi mắt Kyrian trống rỗng khi anh lắng nghe mẹ cô kích động nói chuyện với Nick, Amanda run lên trong vòng tay anh. Nước mắt cô ướt đẫm áo anh và từ lúc cô ngã xuống trong lòng anh, anh đã thể sẽ giết chết Desiderius.
“Không sao cả,” anh thì thầm với Amanda. “Cô ấy chỉ bị thương thôi.”
Cô đẩy người, nhìn anh. “Sao ?”
Kyrian lau nước mắt nhòa trên má cô. ‘Gã không giết cô ta, em yêu.” Theo mẹ cô nói thì cho dù tình trạng có hơi xấu, nhưng Tabitha sẽ hồi phục thôi.
Còn Desiderius thì sẽ không đâu.
“Tabitha đang ở trong bệnh viện,”Nick gác máy thông báo. “May mắn là chỉ có hai tên Daimon và nhóm của cô ta có khả năng chống trả lại bọn chúng.” Anh nhìn Kyrian. “Nghe có vẻ như Desiderius chỉ đang định vờn cô ta thôi mục đích là để cậu phát điên mà tìm gã trả thù. Nếu không thì làm sao gã chỉ cử có mỗi hai gã Daimon đến.”
“Nick, thôi đi !” Kyrian át giọng. Anh không muốn khiến Amanda thêm lo lắng. Anh hôn nhẹ lên môi cô. “Nick sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Anh lấy di động gọi cho Talon cũng đang trên đường vào thành phố. Anh bảo Celt ghé ngang nhà, hộ tống Amanda phòng trường hợp Desiderius đang đợi bọn họ.
“Kyrian,” Amanda nói khi anh gác máy. “Em không muốn anh ra khỏi nhà đêm nay. Em có dự cảm xấu lắm.”
Cả anh cũng thấy thế nhưng “Anh phải đi.”
“Làm ơn đi mà, nghe em đi –“
“Shh,” anh đưa ngón tay lên miệng cô ra hiệu. “Đây là công việc của anh, Amanda. Anh phải làm thôi.”
Kyrian đưa cô ra xe của Nick, Talon hộ tống theo phía sau, còn anh thì ngay lập tức vào trung tâm thành phố, truy tìm bọn hút máu, lũ lợn chuyên đánh cắp linh hồn để làm chuyện mà mình phải làm.
Kyrain đã tuần quanh khu phố Pháp hàng giờ đồng hồ, tìm kiếm Desiderius. Tối nay, trước sau gì bọn Daimon sẽ bổ sung sức mạnh của bọn chúng, anh biết, bọn chúng sẽ có màn trình diễn ngoạn mục đánh dấu lãnh địa săn mồi.
Desiderius, cũng như lũ còn lại, thích đi săn trong khu phố pháp, nơi thường xuất hiện các du khách không cẩn trọng, uống đến say khướt.
Nhưng cho đến giờ thì chưa có chuyện gì xảy ra.
“Hey, anh yêu,” một ả gái điếm gọi khi anh bước qua. “Có muốn tìm người đồng hành không ?”
Kyrian quay sang nhìn ả, rồi móc tiền ra, khoảng năm trăm đô, anh đưa tất cả cho cô ả. “Sao không nghỉ một đêm đi kiếm gì ngon ngon mà ăn đi ?
Cô nàng nhìn anh choáng váng, cầm tiền nhanh chóng bỏ đi. Kyrian thở dài nhìn cô nàng chạy ngoắt nghéo lẫn vào đám đông. Người phụ nữ đáng thương. Hy vọng cô ta sẽ dùng số tiền đó một cách đúng đắn. Cho dù là không, thì số tiền trong tay cô ta chắc cũng sẽ tốt hơn là trong tay anh.
Mắt anh lóe lên, một tia sáng bạc phát ra từ góc đường. Anh quay đầu, trông thấy hai người đàn ông trong đám đông. Là con người.
Đầu tiên anh nghĩ lại là bọn du côn trên đường giống Nick khi xưa, toàn mặc đồ đen, khắp người tua tủa những gai là gai. Nhưng rồi anh để ý thấy ánh mắt bọn chúng nhìn anh.
Như thể bọn chúng biết anh là ai.
Linh tính cảnh báo, Kyrian đáp trả cái nhìn của bọn chúng. Gã cao to, khoảng ngoài hai mươi, rút thuốc lá, băng ngang qua đường, mắt vẫn dán chặt vào Kyrian.
Cái nhìn của gã lạnh lẽo. “Mày là Kẻ Săn Đêm ?”
Kyrian nhíu mày. “Còn mày là cái lũ tôi tớ thích bợ đỡ.”
“Tao không ưa kiểu nói của mày.”
“Tao cũng có ưa kiểu của mày đâu. Giờ thì xong màn giới thiệu và tuyên bố chán ghét lẫn nhau đi, sao không đưa tao tới chỗ ông chủ của mày đi ?”
Gã đàn ông nhíu mắt. “Ừ nhỉ sao tao không làm thế nhỉ ?”
Là một cái bẫy. Kyrian biết điều đó. Thì sao chứ. Anh muốn đối đầu với nó. Chỉ cần chuẩn bị kỹ lưỡng. Anh sẵn sàng bám sát theo bọn chúng.
Bọn chúng dẫn anh tới một khoảng sân nhỏ hẹp tối tăm. Những bụi cây dại mọc cao gần bằng tường, che phủ tầm nhìn bất kỳ ánh mắt nào trên đường hoặc vùng lân cận.
Kyrian không nhận ra nơi này, nhưng cũng không quan trọng.
Bọn họ băng qua một hàng rào lớn, và anh nhận ra ngay Desiderius đang đợi. Nụ cười của gã thật xảo quyệt, bọn Daimon đang giữ chặt một bà bầu hoảng loạn, dao kề sát cổ.
“Chào mừng, Kẻ Săn Đêm,” gã nói, cánh tay không cầm dao vuốt ve cái bụng phình to của người phụ nữ. “Mày có thấy hôm nay quả là ngày may mắn của tao không ? Hai sinh mệnh mà chỉ phải tốn công một lần duy nhất.” Gã nghiêng đầu, dụi dụi vào cổ cô ta. “Mmm, mùi vị này khỏe mạnh đây.”
“Làm ơn đi,” cô ta rên rỉ, giọng nói đầy hoảng loạn. “Làm ơn giúp tôi. Đừng để hắn làm hại con tôi.”
Kyrian hít một hơi thật sâu cố kìm nén cơn giận dữ đang bùng lên, anh chỉ muốn tắm đôi tay mình bằng máu Desiderius. “Để tao đoán thử xem, mày muốn một mạng đổi một mạng.”
“Chính xác.”
Anh tìm cách đánh lạc hướng đối thủ. Kyrian làm bộ thở một cách khó nhọc khi đưa mắt liếc nhìn sáu tên Daimon và hai tên du cô 1c20 n đứng vây quanh mình. Nếu không có người phụ nữ này, anh có thể hạ bọn chúng nhanh chóng. Nhưng giờ nếu anh làm thế chắc là lưỡi dao trên tay Desiderius sẽ lập tức cắt đứt cổ họng cô ta. Giá trị của bọn Daimon này không bằng một góc linh hồn của một thai phụ.
“Bộ mày không nghĩ ra được chuyện gì mới mẻ hơn sao ?” Kyrian châm chọc, biết thừa là Desiderius là một tên khóa khoe mẽ. “Ý tao là mày cũng chỉ có thế thôi. Thay vì là một tên bác học biến thái, mày lại chỉ có thể nghĩ ra mỗi cách này thôi sao ?”
“À, nếu mày không thấy ấn tượng với cách này thì để tao giết ả trước đã.” Gã ấn sâu con dao vào cổ nạn nhân.
Người phụ nữ hoảng hốt la to.
“Đợi đã,” Kyrian vội lên tiếng ngăn bọn Daimon nhào đến hút máu cô ta. “Mày biết là tao sẽ không để bọn mày làm tổn thương cô ta đâu.”
Desiderius mỉm cười. “Vậy thì buông cây Srad của mày xuống đi, và đứng úp mặt vào tương.”
Làm sao gã có thể biết Srad cơ chứ ?
“Được thôi,” Kyrian chậm rãi nói. “Nhưng sao tao phải làm thế ?”
“Bởi vì tao đã nói thế.”
Kyrian cố tìm hiểu mục đích của gã, anh lấy vũ khí của Talon ra khỏi áo khoát, chậm rãi tiếng về phía hàng rào. Khi anh đã đứng trước hàng rào, hai tên du đãng nắm lấy tay anh, trói lại.
Bất thình lình tay anh bị bẻ quặt về sau. Kyrian điên cuồng chống trả. Tim anh đập liên hồi khi anh giật sợi dây trói ra. Tất cả sự bình tĩnh của Kẻ Săn Đêm đều bay biến, bây giờ trong anh chỉ toànl à sợ hãi và hoảng loạn. Anh cố thoát khỏi sợi dây trói như một con thú cố thoát ra khỏi bẫy.
Phải nhanh chóng thoát ra khỏi chuyện này. Anh sẽ không để bị trói chặt như một tên vô dụng thế này đâu. Không bao giờ.
Anh cứ cố gắng dứt khỏi sợi dây, nhưng làm thế chỉ khiến da thịt xung quanh vùng cổ tay bị cứa đứt mà thôi. Anh không quan tâm. Tất cả những gì anh muốn là tự do.
“Tao đã nói với mày là tao biết nhược điểm của mày ở đâu.” Desiderius nói. “Cũng như một chân lý là không bao giờ mày để tao làm tổn thương một bà bầu.” Gã cúi xuống, hôn lên má cô ta. “Melissa, hãy làm một cô gái ngoan nào, đến mà cám ơn sự hy sinh của Kẻ Săn Đêm.
Kyrian đờ người khi anh thấy cô ta rời khỏi vòng tay của Desiderius, bước đến đứng cạnh gã du đãng lớn tuổi hơn.
Cô ta cùng phe với bọn chúng.
Khốn nạn, đến khi nào thì anh mới học được bài học này đây.
“Giờ đã sẵn sàng chết chưa ?” Desiderius hỏi.
Kyrian nhe răng. “Tao không muốn tỏ vẻ kênh kiệu đâu. Nhưng mày vẫn chưa giết được tao kia mà.”
“Đúng thế, nhưng mới chỉ đầu hôm thôi mà, đúng không ? Tao còn vô khối thời gian để vui đùa với đám hạ thuộc của Artemis.”
Kyrian nắm chặt sợi thừng, kéo thật mạnh bằng tất cả sức lực và một cơn hoảng loạn khác kéo đến. Anh phải bình tĩnh. Anh biết, nhưng những ký ức xa xôi về cái lần anh bị tra tấn ở Rome cứ không ngừng quay trở về ám ảnh anh.
“Đi chết đi !” Kyrian khởi động con dao trong chiếc ủng rồi đá mạnh về phía Desiderius.
Desiderius lập tứ nhảy lùi về sau tránh đó. “Ồ đúng rồi, chút nữa thì tao quên đôi ủng này. “Sau khi giết mày xong, tao sẽ kiếm ông bạn già Kell, hắn sẽ là mục tiêu kế tiếp của tao đó. Nếu không có gã, bọn mi sẽ làm sao nếu khuyết đi chuyên gia chế tạo vũ khí hả ?” Gã nghiêng đầu nhìn cô gái. “Melissa, sao không đến giúp đỡ anh ta và tháo cái thứ kia ra khỏi ủng của hắn đi.”
Kyrian nhe răng khi cô gái bước dến gần gã. Luật của Kẻ Săn Đêm cho phép anh chống lại con người nếu anh ta bị đe dọa tính mạng, nhưng cá nhân anh lại không muốn xuống ta, nhất là khi cô ta đang bụng mang dạ chửa thế này. Mà cho dù không biết về chuyện đó thì cô ta cũng vẫnc òn là một cô gái nhỏ. “Sao lại dính vào với gã ?” anh hỏi khi cô cúi xuống cởi giày cho anh.
“Khi con tôi ra đời, ông ấy sẽ biến tôi thành người bất tử.”
“Gã làm gì có năng lực đó.”
“Anh nói láo. Mọi người đều biết ma cà rồng có thể tước đoạt hay ban tặng mạng sống. Tôi muốn là một trong số các người.”
Thì ra đó là cách mà Desiderius sai khiến được con người. “Cô sẽ không bao giờ có thể là một trong bọn ta. Gã sẽ giết cô ngay sau khi xong việc.”
Cô cườito nhạo báng.
Desiderius khùng khục trong cổ họng. “Vẫn còn muốn bảo vệ cô ta trong khi cô ta đang chuẩnb ị giết chết mày sao. Thật ngọt ngào làm sao. Nói cho tao nghe, mày có lo lắng gì cho các anh em La Mã của mày không ?”
Kyrian lao về phía Desiderius.
Một tên Daimon nhào ra từ trong bóng tối với một cây búa trong tay. Kyrian sững người khi anh nhận ra vật đó. Hơn hai ngàn năm nay, anh chưa từng trông thấy nó.
“Đúng đó,” Desiderius tiến đến gần Kyrian. “Mày biết nó là cái gì mà, đúng không ? Nói cho tao nghe, mày có nhớ cái cảm giác Valerius dùng nó để đánh gãy chân mày không ?” Desiderius nghiêng đầu. “Không sao. Để tao giúp mày nhớ lại.”
Kyrian nghiến răng khi Desiderius cầm cây búa, di chuyển đến gần đầu gối của anh, giáng mạnh xuống xương đầu gối.
Kyrian cố chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể, nhưng cơn đau khiến chuyện đó trở thành chuyện không thể nào.
Desiderius mỉm cười, trao lại cây búa cho tên Daimon. Rồi gã lấy cái gì đó ra khỏi bóp.
Cơn thịnh nộ dâng trào, bủa lấy Kyrian khi anh nhận ra đó chính là đinh mà người La Mã cổ xưa thường dùng để đóng lên thập tự.
“Nói cho tao nghe, Kẻ Săn Đêm,” Desiderius vừa cười vừa nói. “Mày có muốn đêm nay tao treo mày lên không ?”