Phàm Nhân Tu Tiên Chương 112: Ám tín

"Như Tứ muội vừa nói, gã mao đầu tiểu tử họ Hàn kia, đúng thật có vài phần đáng ngại!" Nhị phu nhân Lý thị khẽ cau mày, từ từ nói.
 
"Thật ra không nói đến những thứ khác, định lực của hắn so với tên giả mạo lần trước mạnh hơn rất nhiều, ta nhớ kỹ công tử họ Ngô kia, sau khi gặp ta, đã bị Thiên Hồ đại pháp của ta làm cho si mê cả ngày mới khôi phục lại bình thường. Mà họ Hàn này, chỉ lúc bắt đầu thì có chút thần mê, nhưng lập tức tỉnh táo lại, có thể thấy tinh thần lực hơn người, không phải là hạng tầm thường!" Tam phu nhân do dự một chút, rồi thở dài, rồi nói ra lời trong lòng mình.
 
Những lời này vừa ra, ba người lại yên tĩnh lại, mỗi người đều có tâm tư, tựa hồ nói cái gì bây giờ cũng không tốt.
 
Một lát sau, Nghiêm thị cười khổ một chút, rốt cục chủ động lên tiếng trước nói: "Người này lợi hại như thế, không biết đối với Mặc phủ chúng ta mà nói, là họa hay phúc?"

 
"Lấy ra ám thư, mọi người xem là rõ ràng!" Nghiêm thị lời còn chưa dứt, thanh âm của thiếu phụ lạnh lùng Ngũ phu nhân, từ bên ngoài phòng lạnh lùng nói, cũng đang chậm rãi tiến vào.
 
"Ta đã xem qua, trong phương viên hai trăm thước tuyệt không có người ngoài, cũng đã tăng số cảnh vệ lên gấp đôi!" Ngũ phu nhân không chút biểu tình nói.
 
Nghiêm thị cúi đầu suy nghĩ một chút, rốt cục mở miệng.
 
"Các người nói vậy cũng đều nhớ lời phu quân nói trước khi đi. Sau khi hắn rời đi, nếu là cho người đem thư về mà chỉ có minh thư (thư rõ ràng) chứ không có ám thư (thư có ẩn dấu nội dung khác), thì nói rõ rằng hắn bình yên vô sự, chúng ta cũng yên tâm. Nếu trong thư có ẩn dấu ám thư, thì tám chín phần mười là báo về có chuyện không ổn, để cho chúng ta chuẩn bị tâm lý. Về phần lá thư này…"
 
"Chúng ta cũng thấy rõ, trên lá thư này đích xác là có dấu ám thư. Bất kể là tin tức tốt hay không, cái này chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cũng phải xem rõ nội dung bên trong là gì" Thanh âm của Tam phu nhân cũng không hề kiều mỵ nữa, mà ngược lại tràn ngập đau xót.
 
"Được rồi! Mọi người nếu đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta hãy là cho ám thư hiện hình lên đi!" Nghiêm thị quyết đoán nói.
 
Nàng không chần chờ nữa, đem một chén trà trên bàn đặt đến trước mặt, rồi đổ vào đó nửa chén nước. Tiếp theo lại đem chiến nhẫn hình rồng trên tay mình, xoay mấy vòng, đem chiếc nhẫn tách thành hai nửa, lộ ra bên trong có chứa một chút bột phấn màu trắng.
 
Nghiêm thị cẩn thận đem số bột này đổ vào chén nước, sau đó ánh mắt hướng về mấy người còn lại.
 
Nhị phu nhân Lý thị dưới cái nhìn của Nghiêm thị, đứng dậy đầu tiên.
 
Nàng đi tới trước bàn, khoát nhẹ tay, trên ngón tay trắng nõn cũng có một chiếc nhẫn tương tự như vậy.
 
Lý thị từ bên trong nhẫn cũng lấy ra một ít bột phấn, đổ vào bên trong chén trà. Chỉ là số bột của nàng có màu hồng, thoạt nhìn không giống của Nghiêm.
 
Tiếp theo Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, đều có cử động tương tự, các nàng cũng đều có một cái nhẫn hình rồng, bên trong dấu một phấn phân biệt màu vàng và màu đen.
 
Nghiêm thị đợi tất cả mọi người làm xong chuyện của mình, mới cầm lấy chén trà khe khẽ lay động, kết quả chất lỏng nguyên đủ màu sắc bên trong, trước sự nhẹ nhàng lay động đó đó trở nên trong suốt.
 
"Được rồi, nước hiện hình đã điều chế xong. Nhị tỷ, người tay linh động nhất! Việc xử lý lá thư này do tỷ tỷ làm đi!" Nghiêm thị khiêm nhường nói với Nhị phu nhân.
 
Lý thị nghe Nghiêm thị nói, mỉm cười, cũng không chối từ, ựu [tiếp nhận lấy chén nước và thư, chăm chú xử lý.
 
Trong khoảng thời gian tiếp theo, trừ Lý thị đang xử lý lá thư ra, những người khác đều trầm mặc không lên tiếng, làm cho không khí bên trong phòng có vẻ càng trở nên khẩn trương.
 
"Hoàn thành, trên lá thư tất cả đều đã được lau qua một lần. Kế tiếp hẳn là Ngũ muội hỗ trợ, dùng nội công hong khô nó!" Lý thị đứng lên, lau mồ hôi đổ trên trán, cười nói với Ngũ phu nhân.
 
Thiếu phụ mặt lạnh gật đầu, cẩn thận nhận lấy lá thư.
 
Nàng đưa tay ra, vận công làm cho bàn tay phát ra độ nóng nhè nhẹ, sau đó lại đưa bàn tay để cách trên lá thư hai ba tấc rồi dừng lại bất động, cứ như vậy khuôn mặt từ từ hồng lên.
 
Không bao lâu sau, lá thư đã hoàn toàn khô, chữ viết bằng mực đen trên lá thư đã không còn nữa, ngược lại hiện ra một vài chữ viết màu đỏ nhàn nhạt, đây là thứ mà Mặc đại phu hao phí tâm cơ muốn cho Hàn Lập đưa về cho vợ con - ám thư.
 
Hàn Lập cũng không biết những chuyện phát sinh trong phòng sau khi mình đi, hắn lúc này nhìn tiểu yêu tinh trước mắt, mà cảm thấy đau đầu!
 
Vị Mặc tam tiểu thư này đang đi nửa đường, đã nhằn chằm chằm vào hắn, đòi lễ ra mắt sư huynh.
 
"Sư muội muốn lễ vật gì?" Hàn Lập bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi, chuẩn bị thỏa mãn yêu cầu của đối phương.
 
"Có châu bảo trang sức gì, thấy đẹp hoặc thú vị gì đó đều được, ta cũng không có kén chọn lắm! Thật sự không thể không nói, đưa ta bảy tám ngàn lượng bạc cũng được, cxung tính là vượt qua kiểm tra!" Mặc Thải Hoàn mở đôi mắt to đen láy, thiện chân vô tà nói.
 
"Bảy tám ngàn lượng bạc?" Hàn Lập vừa nghe thiếu chút nữa té ngửa trên mặt đất. "Vị tiểu yêu tinh này thật đúng là sư tử to mồm, một chút cũng không biết xấu hổ!"
 
"Đem toàn bộ số tiền trên người, cũng không có nhiều bạc như vậy. Hơn nữa cho dù có, cũng không thể nào đưa cho nàng ta như vậy, nàng thật đúng là muốn biến mình thành tên ngốc hay sao!" Hàn Lập trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt trên mặt mặc dù không biến đổi, nhưng ánh mắt nhìn cô gái đã xuất hiện một chút ý tứ.
 
Mặc Thải Hoàn cũng thông minh cơ trí, xem qua đã hiểu vài phần tâm tư của Hàn Lập.
 
Nàng đem cái miệng nhỏ nhắn trề ra, cố ý cả kinh kêu lên: "Hàn sư huynh, người không phải là không có lễ vật gì khi lần đầu gặp sư muội đáng yêu như vậy chứ! Phải biết rằng, Ngô công tử kia, mới gặp mặt đã cho người ta một vạn lượng ngân phiếu để tiêu vặt!"
 
Hàn Lập vừa nghe, cái này thật quá ngu ngốc! Đó là họ Ngô muốn thu thấy gia tài của các ngươi! Ta chưa từng có loại ý nghĩ này, hơn nữa hiện tại còn âm độc chưa trừ, bất cứ lúc nào cũng có thể khó giữ được cái mạng nhỏ này!
 
Hàn Lập bực mình, dứt khoát bất động thanh sắc nhìn lên bầu trời, vẫn không nhúc nhích. Hắn muốn nhìn một chút vị tiểu yêu tinh này, làm sao có thể từ trên người hắn chiếm được tiện nghi!
 
Mặc Thải Hoàn thấy Hàn Lập này có vẻ tức giận, cũng giả ngốc làm bộ không nói lời nào, một chút cũng không để ý tới mình, trong lòng không nhịn được có chút nóng nảy!
 
Từ một năm trước, nàng từ trên người trên giả mạo kia, lừa lấy được không ít tiền, hàng đêm nằm mơ cũng mong muốn có nhiều người như vậy đem tiền tới tận nhà cho mình xài.
 
Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội lần nữa, nhưng cái tên thoạt nhìn đúng là đệ tử của cha lại rất khó nhá, hơn nữa da mặt cũng so với tường còn muốn dầy hơn, đối với một cô gái đánh yêu như mình một chút động tâm cũng không có! Còn không thèm nhìn bản thân mình diễn nước mắt muốn chảy ra rồi đây! Vậy mà vẫn không chút động tĩnh nào, thật tức chết người đi được!
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-112/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận