"Theo ta được biết, trong Huyễn Khiếu sa mạc có một loại ma thú trân quý hiếm có tên là Bát Túc Ma Tích( thằn lằn tám chân). Loại ma thú này mặc dù không thể phi hành nhưng lại di chuyển nhanh như gió trong sa mạc, nếu có thể kiếm được vài con để cưỡi thì có thể tiết kiệm gần nửa thời gian." Thiên Thu thánh nữ chậm rãi nói.
"Đã có loại ma thú này thì coi như đã chọn xong đường đi rồi. Dù sao con đường này so với đi hải vực thì an toàn hơn nhiều, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi." vũ y thiếu nữ nghe xong, như nghĩ tới điều gì đó, nói.
"Diệp tiên tử tưởng rằng sự việc đơn giản như vậy sao. Ma hạch, xương, da của Bát Túc Ma Tích là thứ rất có giá trị. Trải qua nhiều năm liên lục tìm giết như vậy, ma thú này sớm đã bị giết sạch không còn. Cho dù còn sót lại một số Bát Túc Ma Tích, thì không phải đang ẩn thân tại chỗ sâu trong sa mạc, cũng bị mấy đại thế lực Ma tộc địa phương âm thầm nuôi dưỡng. Nếu chỉ cần một hai con thì nói không chừng chúng ta còn có cách, nhưng nếu muốn mỗi người tìm một con thì cơ hồ là chuyện không thể được." Thiên Thu thánh nữ thở dài một tiếng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ
"Nếu loại ma tích này hiếm như thế thì chúng ta có thể dùng linh thú hoặc ma thú khác. Trong tay ta cũng có vài con linh thú am hiểu chạy trên đất liền." Ánh mắt vũ y thiếu nữ hơi đổi, đề nghị nói.
"Áp chế của Huyễn Khiếu sa mạc lên các loại thú rất lợi hại. Loại thú bình thường cho dù bên ngoài hành động có nhanh nhẹn thế nào, khi tiến vào sa mạc này lập tức sẽ trở nên chậm vô cùng, căn bản không thể chịu được lâu. Chỉ có ma thú vốn sống trong Huyễn Khiếu sa mạc mới không bị ảnh hưảng. Mà trong số ma thú đó, Bát Túc Ma Tích lại là loại chạy nhanh nhất, nếu đổi lại là ma thú khác thì tốc độ không bằng một nửa." Thiên Thu thánh nữ nhướng mày nói.
Vũ y thiếu nữ nghe vậy, hiển nhiên lộ ra vẻ thất vọng.
Mà Hàn Lập nghe đến đó, trên mặt hiện lên một chút khác thường.
Nữ tử này hiểu rõ chuyện ở Ma giới như thế xem ra trước đó Linh tộc chuẩn bị không kém chút nào so với Lũng gia, thậm chí đối với các thế lực và địa phương ở Ma giới còn hiểu tường tận hơn. Nếu không thì Lũng gia lão tổ cũng không đến không biết chuyện Bát Túc Ma Tích.
"Nếu muốn kiếm đủ Bát Túc Ma Tích thì cũng không phả là không có cách, cùng lắm thì nhổ cỏ tận gốc mấy thế lực Ma tộc lớn, mạnh mẽ đọat lấy là được. Lấy thực lực chúng ta, liên thủ lại thì chuyện này cũng không phải khó." Huy trưởng lão bên cạnh Lũng gia lão tổ cười lạnh nói.
"Lẩy thực lực chúng ta, chỉ cần không đụng tới Thánh tổ Ma tộc thì hiển nhiên không cần e ngại thứ gì. Nhưng kể từ đó, động tĩnh gây ra sẽ lớn, rất dễ bị cường giả Ma tộc chú ý. Vạn nhất bọn họ nhìn trúng chúng ta, hoặc là dùng truyền tống pháp trận đến Huyễn Khiếu sa mạc chặn đường chúng ta thì phiền phức lớn!" Lũng gia lão tổ sau khi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói.
"Điều này cũng đúng, bất quá chúng ta không cần xung đột với mấy đại thế lực Ma tộc này, có thể nghĩ cách trộm lấy ma tích, hoặc dùng đồ vật trao đổi ma tích. Ngay cả khi ma thú này trân quý, nhưng lấy tài sản của chúng ta còn sợ không có thứ giá trị tương đương để giao dịch sao?" Lão nho Tàng Hình bất đồng ý kiến nói.
"Ta cảm thấy đi Huyễn Khiếu sa mạc được hơn!" Kim Cổ trưởng lão Linh tộc chỉ nói ngắn gọn một câu.
"Ta đồng ý với Lâm Huynh, đi biển tốt hơn. Dù sao thời gian đi Huyễn Khiếu sa mạc quá dài, hơn nữa Bát Túc Ma Tích không biết có thu đủ hay không." vũ y thiếu nữ tự định giá một chút, đồng ý với ý kiến của phi phát nam tử.
Mà những ngưòi khác thì vẻ mặt trầm ngâm, cẩn thận cân nhắc lợi hại trong đó, vẫn chưa dễ dàng nói ra quyết định bản thân.
"Hàn đạo hữu, hiện tại ngươi định chọn con đường nào?" Ánh mắt Lũng gia lão tổ sau khi âm tình bất định một lát, quay sang hỏi Hàn Lập.
"Trước khi trả lời, Hàn mỗ muốn hỏi Lũng huynh một chút, không biết từ chỗ chúng ta đến Huyễn Khiếu sa mạc mất bao lâu, mấy ngày, mấy tháng hay là mấy năm?" Hàn Lập yên lặng một chút, mới không chút hoang mang hỏi.
"Mấy năm? Không lâu đến thế. Từ đây đến Huyễn Khiếu, sa mạc chỉ cần thời gian một năm. Đương nhiên đây là dưới tình huống trên đường đi chúng ta không trì hoãn. Hàn huynh sao lại hỏi vậy?" Lũng gia lão tổ có chút ngoài ý muốn hỏi.
"Nếu dựa theo mức đô nguy hiểm để chọn thì tại hạ hiền nhiên vẫn thiên về hướng đi Huyễn Khiếu sa mạc, nhưng nếu không thể kiếm đủ Bát Túc Ma Tích thì thời gian lại mất quá nhiều, so với đi đường biển thì đúng là cái được không bù nổi cái mất. Dù sao đi đường biển chỉ mất hơn mười năm, thời gian tiết kiệm được càng nhiều thì cũng bớt đi nhiều nguy hiểm. Cho nên ý của Hàn mỗ là chúng ta nên chú ý đến cả hai." Hàn Lập nói từng chữ một.
"Chú ý như thế nào?" Thiên Thu thánh nữ hơi trầm tư hỏi một câu.
"Chúng ta có thể trước tiên đi Huyễn Khiếu sa mạc, đến gần sa mạc sẽ tìm các thế lực Ma tộc địa phương, xem thử có thể thu đủ Bát Túc Ma Tích hay không, nếu thật sự có thể tìm đủ thì hiển nhiên liền trực tiếp đi Huyễn Khiếu sa mạc. Nếu không được thì trở về đường cũ đi hải vực cũng không muộn. Dù sao trở về đường cũ cũng chỉ mất hai năm mà thôi. Chút thời gian như thế chúng ta cũng có thể chấp nhận được." Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng trả lời.
"Oh, cách này hay không tệ, đúng là ổn thỏa hơn. Ta đổng ý với cách của Hàn huynh!" Vũ y thiếu nữ nghe xong, đôi mắt đẹp chợt lóe quang mang, lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Cách này đúng là vẹn toàn nhất." Nam tử họ Lâm sau khi hơi trầm ngâm, lộ ra vẻ đồng ý
"Thiên Thu đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?" Thần sắc Lũng gia lão tổ khẽ động, hỏi Thiên Thu thánh nữ một câu.
"Ta cần thương lượng với mấy vị tộc nhân một lát, sau đó sẽ trả lời đạo hữu." Sắc mặt Thiên Thu thánh nữ khẽ đổi, chậm rãi nói.
"Điều này hiển nhiên." Lũng gia lão tổ đổng ý nói.
Vì thế Thiên Thu thánh nữ và mấy tên Linh tộc quay lưng lại với đám người Hàn Lập, bắt đầu thương lượng.
Cùng lúc đó, Lũng gia lão tổ khẽ nhúc nhích môi, bí mât nói chuyên gì đó với Huy trưởng lão bên cạnh.
"Hàn huynh, cách của ngươi rất ổn thỏa. Ta nghĩ vô luận là Linh tộc hay Lũng lão quái thì hơn phân nủa đều đồng ý cách này. Nhưng xem tình hình lúc trước thì Lũng lão ma hơn phân nữa là muốn đi Huyễn Khiếu sa mạc, mà Linh tộc thì muốn đi hải vực. Bọn họ nói không chừng trong lòng còn có tính toán gì khác, vô luận kết quả cuối cùng thế nào, chúng ta đều phả cẩn thận một chút." Bên tai Hàn Lập bỗng nhiên vang lên tiếng cười khẽ của vũ y thiếu nữ
Hàn Lập nhìn qua nữ tử này, đã thấy đối phương đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt không nhìn ra chút dị sắc nào.
"Đa tạ Diệp đạo hữu nhắc nhở, Hàn mỗ sẽ chú ý." Hàn Lập đổng dạng bất động thanh sắc đáp lời.
Mặc dù vũ y thiếu nữ không truyền âm nữa, nhưng khóe mịêng có chút nhếch lên.
Tất cả mọi việc tiếp theo quả nhiên không khác nhiều so với dự đoán của vũ y thiếu nữ.
Thiên Thu thánh nữ sau khi thương lượng với Linh tộc xong, qủa nhiên tỏ vẻ đồng ý với cách Hàn Lập đưa ra, mà Lũng gia lão tổ cũng không dị nghị gì.
Vì thế đám người lúc này thay đổi phương hướng, bay về phía Tây thảo nguyên.
Đám người Lũng gia lão tổ hiển nhiên không biết trong trời cao phía sau cách bọn họ hơn vạn dặm, có một đoàn phấn hổng quang hà như ẩn như hiện theo sát.
Đồng thời cùng lúc đó, ở Linh giới, trong một cấm địa cực kỳ bí ẩn của Linh tộc.
Một tòa pháp trận đường kính rộng hơn mười dặm đang vận hành thật nhanh trên mặt đất cháy đen.
Cả tòa pháp trận không ngừng phát ra tiếng xé gió, vô số phù văn đủ loại màu sắc từ các nơi tuôn ra, hóa thành từng đạo phù văn thô to tao thành xiềng xích, khóa chặt một nhân ảnh thật
lớn ở trung tâm
Nhân ảnh này cao khoảng trăm trượng, trên ngưòi mặc một bộ kim sắc chiến giáp hình dáng cổ quái, sau lưng có mười mấy huyết sắc ma ảnh chớp động không ngừng, phát ra tiếng khóc quái dị.
Nhưng lúc này hắn giơ hai tay lên trời, cách bàn tay mấy trượng là một phiến ngân sắc ti võng dày đặc, đang không ngừng run rẩy nâng một viên châu màu bạc to cỡ một mẫu.
Bề mặt viên châu khắc vô số hoa văn, chớp động khiến hư không gần đó mơ hồ có chút vặn vẹo không ngừng.
Khuôn mặt nhân ảnh vô cùng tuấn mỹ, nhưng giờ phút này vẻ mặt đầy mồ hôi, nhìn ngân châu khổng lổ trên trời cao, trên mặt hiện lên vẻ kính sợ khó tin.
Không trung xung quanh pháp trận, bất ngờ có tám gã Thánh Linh Hợp Thể Kỳ mặc trang phục khác nhau, mỗi tên đều cầm một trận bàn, cũng mồ hôi đầm đìa điên cuồng thúc đục cả tòa đại trận.
Mà trên cao mấy ngàn trượng ở trung tâm pháp trận, có một tòa cung điện kim quang lập lòe, lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích, vô cùng yên tĩnh, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
"Ngươi rốt cục là ai, sao lại có được Phong Tiên Châu. Chẳng lẽ thật sự là Linh nô chạy thoát từ cung nào đó ở Tiên giới!" Cự đại nhân ảnh mở miệng, hung hăng quát to lên không trung.
"Ta là ai, ngươi không cần biết. Ngươi đã có được Nhiếp Linh Thiên võng, như vây đã không đội trời chung với Linh tộc chúng ta, không thể cùng sinh tồn. Hiện tại ngươi đã rơi vào Khóa Ma đại trận, cũng bị Phong Tiên Châu giam cầm, đây sẽ là nơi chôn thân của ngươi." Từ trong cung điên màu vàng truyền ra thanh âm nam tử lạnh lùng, nhưng có vẻ vô cùng già nua
"Ngươi thật sự tưởng rằng chỉ bằng vào thủ đọan này là có thể giết ta sao. Bổn sứ giả đã sớm tu thành Kim Tiên chân hồn, chỉ là người hạ giới mà cũng muốn giết ta, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Chờ lát nữa ta thoát vây ra, nhất định sẽ đem tất cả đám Linh nô các ngươi đánh cho hoa phi phách tán, đưa tất cả vào lò luyện hóa."Nhân ảnh cao lớn cuồng tiếu một tiếng, tràn ngập sát khí quát.
"Ta đương nhiên biết cho dù Khốn Ma Trận và Trấn Tiên Châu hợp lực cũng không đủ giết một linh hồn Chân Tiên, cho dù hiện tại pháp lực của ngưai không cường đại bằng bổn tọa. Nhưng nếu ta đem ngươi phong ấn lại chuyển đến cửu u Địa Hỏa, dùng chân hỏa trong người phối hợp với cửu u Địa Hỏa chậm rãi luyện hóa, chỉ cần tốn thời gian mười vạn năm liền biến chân hỏa ngươi thành nguyên liêu, luyện hóa thành một viên Tiên Hồn Đan." Thanh âm già nua trong cung điện màu vàng hừ lạnh một tiếng, băng hàn thấu xương nói.