Phượng Điểm Giang Sơn Chương 85: Phải sống cho ta!

Ngay lúc này tổ được phân công đột kích đã triển khai hành động, thoáng cái đã xông vào phá vòng vây, trong lúc nhất thời, tiếng la hét huyên náo ầm ĩ, trên mặt Triệu Vũ Quốc không còn chút máu, môi tím tái, không cần phải nói, nhất định là trúng độc, mặc dù không phải là dính toàn bộ số trâm độc kia kia nhưng Tuyết Dao không dám nghĩ hắn có cơ hội sống hay không, giờ phút này nàng chỉ muốn giết sạch nơi này.

Tuyết Dao vung kiếm trong tay, có chút gượng gạo, mặc dù đã nhiều lần dùng kiếm nhưng nàng vẫn cảm thấy không quen thuộc, vào lúc này, một người cưỡi ngựa chạy tới, trên tay cầm Hồng Anh thương (thương có tua đỏ trên đầu), sắc mặt lạnh lùng, chính là thủ lĩnh của đám người kia, chỉ thấy hắn híp mắt lại nhìn Tuyết Dao đang đột phá vòng vây mà hét lớn 1 tiếng: "Sát!"

Tuyết Dao nhướng mày, lau vết máu trên mặt rồi tung người bay lên , một cước đá tới, tên kia ở trên lưng ngựa hơi ngửa người ra sau liền tránh được cú đá của nàng, nhưng Tuyết Dao lại lộ ra nụ cười khinh miệt, lập tức dậm một chân lên thân ngựa, liền tung người quay lại, xoay người chém ra một kiếm, một đầu người liền bay lên, một chiêu Hồi mã thương này thật sự rất đẹp, ngay cả Thạch Đông Thăng đang kinh ngạc cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi.

Tuyết Dao nhìn thấy Hồng Anh thương rơi trên mặt đất kia chợt có cảm giác quen thuộc, theo tiềm thức nàng tiến lên nhặt nó lên, phi thân lên ngựa, đối với Thạch Đông Thăng nói:

- Ta dẫn hắn xông ra!

Thạch Đông Thăng không chút do dự liền đem Triệu Vũ Quốc đặt lên lưng ngựa, Tuyết Dao cởi ra áo ngoài dính đầy vết máu buộc hắn chặt vào lưng ngựa, thương trong tay nàng như một vật sống, trở nên xuất quỷ nhập thần, không ai dám đến gần nàng, mà lúc này, tổ một đã đột phá chính diện thành công, tổ hai trộn lẫn trong đám địch nhân mai phục Tuyết Dao đã thoát khỏi gọng kìm tới tiếp ứng tổ ba ngăn địch, Thạch Đông Thăng theo ngay sát nàng nhìn thấy những người này nhân số không nhiều nhưng an bài bố cục rất hợp lý, hắn trong lòng lại một lần nữa nhìn kĩ cô gái từng gọi Thủy Nhan kia "những thứ này, rõ ràng chính là phương pháp hành quân bày trận…"

Trời chiều ngả về Tây, ánh tà dương tựa máu đỏ, mà đám người cùng với Thủy Nhan lao ra ngoại trừ Triệu Vũ Quốc cùng Thạch Đông Thăng, cũng chỉ còn có sáu người, mười bốn người vậy mà chỉ còn lại sáu, mà trong lòng Tuyết Dao cũng hiểu rõ sáu người này sau này sẽ có có vị trí nhất định trong quân công.

- Thủy…

- Tuyết Dao!

Nàng nhắc nhở Thạch Đông Thăng.

Thạch Đông Thăng nhất thời cứng họng, lòng buồn bực: "Nàng đã tìm ra thân phận rồi ư?"

Nhìn thấy trong mắt hắn sự nghi hoặc, Tuyết Dao không giải thích, chỉ hỏi hắn:

- Làm sao ngươi có thể liên lạc được với Chung Hạo? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Thạch Đông Thăng lập tức móc ra một ống trúc:

- Đây là tín hiệu, ban đêm mới thấy. Cần mất nhiều kiên trì phát ra tín hiệu liên lạc trong đêm, Chung Hạo cùng đám người này liền có thể tới cứu!

Tuyết Dao nhíu mày:

- Đám Chung Hạo có thể nhìn thấy thì kẻ địch cũng có khả năng nhìn thấy!

- Ách…

Nhất thời Thạch Đông Thăng không nói nên lời, chỉ nhìn nàng.

- Phía trước có doanh trại!

Tuyết Dao tỉnh táo nói.

- Nói đó không phải đã bị tiêu diệt rồi sao?

- Đi tìm đoàn Trương thị.

Thạch Đông Thăng hiểu được, Tuyết Dao lựa chọn trở lại doanh trại là vì nghĩ đến thương thế của Triệu Vũ Quốc, lúc này hắn không suy nghĩ được nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng, phía trước là một màn đen, hắn không biết rõ có thể gắng gượng được qua lần này không, nhìn Triệu Vũ Quốc mong manh giữa sự sống và cái chết trên lưng ngựa, trong lòng rối loạn.

- Hảo, lên đường!

Tuyết Dao xé một mảnh váy buộc chặt ở thắt lưng, mục đích để không làm vết thương bị động mạnh mà chảy máu.

- Tuyết Dao, nàng bị thương?

- Không có gì đáng ngại!

Nói xong nàng phi thân lên ngựa, trao đổi với sáu người kia việc lên đường, sáu người kia giờ phút này đã ăn ý với nàng, lập tức động thân bước đi không hỏi một lời.

Thạch Đông Thăng đột ngột quát:

- Không được, mọi người đi đi, phía sau có truy binh, phía trước lại có mai phục, không bằng ta ở lại cản phía sau!

- Mai phục phía trước đều bị người chúng ta giết chết hết rồi, ngươi lưu lại chỉ chậm lộ trình thôi.

Nói xong nàng không quay đầu lại mà hướng về phía trước.

Thạch Đông Thăng xoa mồ hôi trên trán:

- Vừa mới đây còn có….

Trên đường tới doanh trại quả nhiên không gặp phải mai phục, dọc đường đi thuận lợi, trong lòng Thạch Đông Thăng thầm cầu nguyện có thể nhanh chóng gặp lại đám người Chung Hạo, như vậy mới có thể mau mau cứu chữa Triệu Vũ Quốc.

Vào lúc này, từ rừng trúc truyền đến tiếng vó ngựa, đoàn người cả kinh, Tuyết Dao đề khí nhảy lên nhành cây lớn, là đám người Chung Hạo.

Chung Hạo thấy Thạch Đông Thăng nhất thời thở phào nhẹ nhõm:

- Chủ công có mạnh khỏe không?

Thạch Đông Thăng lập tức gọi lớn:

- Mau, mau gọi Trương đại phu.

Tuyết Dao xuống ngựa, đỡ Triệu Vũ Quốc xuống, mặt hắn đã tái nhợt, khi nãy đôi môi tím tái, giờ phút này đã biến thành màu đen, lòng nàng nhất thời như bị kim châm, bàn tay dính máu nắm chặt tay hắn.

Trương đại phu liền tới:

- Chủ nhân bị thương vì lý do gì?

- Bị nhiều kim ghim vào.

- Không phải là kim, đó là trâm độc Hàn thiết.

Trương đại phu nhanh chóng lấy trong tay nải ra khối đá âm dương, đưa đá cho Thạch Đông Thăng rồi nói:

- Để chủ nhân nằm sấp, ta sẽ dùng đá âm dương hút trâm độc trong cơ thể ngài.

- Ân.

Thạch Đông Thăng lập tức lật sấp người Triệu Vũ Quốc, không cẩn thận xô lệch vạt áo Triệu Vũ Quốc, chỉ thấy một hình vuông bằng giấy rớt ra ngoài.

Tuyết Dao cảm thấy vật kia rất quen mắt, trong lòng thót một cái, cả người run rẩy, nàng nhặt vật đó lên, chính là con diều hôm đó, thì ra hắn nhặt được diều này, bỏ hết khung tre ra, để lại tranh giấy.

Nàng thấy hai mắt ươn ướt, vội cúi đầu kìm nước mắt chực trào ra, lại thấy Vũ Quốc kia môi mím chặt, chau mày, không biết có còn ý thức không, nàng đè cảm xúc đang dâng lên trong mình, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Phải sống cho ta!"

"Phanh" một tiếng, Trương đại phu xé xiêm áo của Triệu Vũ Quốc, cả lưng hắn hiện ra những chấm tím nhỏ:

- E là…

- Đừng làm mất thêm thời gian, cứu hắn, phải cứu hắn!

Tuyết Dao kiên định nói.

Trong lòng Trương đại phu chấn động, vốn nghe Triệu Vũ Quốc trúng độc châm, trong lòng đã hoảng sợ, vừa rồi nhìn vết thương đã thấy không còn tia hi vọng, chỉ cần không hiện màu tím, nghĩa là độc kia chưa xuyên vào lục phủ ngũ tạng, không nghĩ tất cả các lỗ kim đã hiện tím, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nhưng nghe những lời kia của Tuyết Dao, lòng dấy lên hi vọng.

- Ta dùng đá âm dương hút độc trong cơ thể ngài ấy, đồng thời cô nương truyền nội lực ép cho độc tố từ lục phủ ngũ tạng thoát ra được chứ?

Tuyết Dao không chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu:

- Bắt đầu đi!

Trương đại phu theo Triệu Vũ Quốc hành quân đánh giặc đã nhiều năm, biết rõ biện pháp này là hành động một mất một còn, nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội này, mặc dù hắn hiểu rõ, nếu thất bại, không chỉ có Triệu Vũ Quốc mất mạng, mà, người con gái trước mặt kia cũng vậy!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/phuong-diem-giang-son/chuong-86/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận