Chỉ trong vòng mấy tháng, vị trí tối cao của Hoàng cung luân phiên đổi chủ, từ Viêm Đế tới Hoàng Phủ Vô Thương, bây giờ lại chuyển về tay Hoàng Phủ Vô Song. Hoàng quyền thay đổi một cách bất ngờ khiến người ta cảm thấy khó lường.
Lúc trước, khi Hoàng Phủ Vô Song bị phế bỏ ngôi vị Thái Tử, giam giữ trong Nội Trừng Viện. Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều và Nhiếp hoàng hậu từng có ý cứu giúp nhưng không thành, đành phải để Hoàng Phủ Vô Song bị nhốt trong đó. Bây giờ hắn có thể bình an ra ngoài, chắc chắn Hữu tướng đã khống chế Hoàng Phủ Vô Thương, nắm giữ triều chính Nam Triều.
Khi Hoa Trứ Vũ nhận được tin tức từ An Tiểu Nhị, nàng vẫn chưa dám tin. Có lẽ, trước nay nàng luôn nghĩ Hoàng Phủ Vô Song là một người vô năng.
Đi dọc theo thềm đá bạch ngọc, Hoa Trứ Vũ bám sát phía sau Hoàng Phủ Vô Song vào trong Cần Chính điện. Cần Chính điện trang nghiêm mà hoa lệ. Trên long án nạm vàng khắc hình rồng là chiếc lô hương ba chân bằng sứ đang tỏa ra hương thơm tươi mát.
Hoàng Phủ Vô Song đi thẳng về phía long án, gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi cơ phần mơ hồ. Có lẽ là do làn khói tỏa ra từ lô hương. Đôi mắt đen nhánh không còn vẻ thuần khiết như trước đây, trong mắt hắn chỉ có sự thâm sâu khó lường.
“Tiểu Bảo Nhi, vào cái ngày nghe tin ngươi rời khỏi Nội Trừng Viện tới phủ Tả tướng, bản điện hạ cảm thấy vô cùng khổ sở. Nhưng ta tin ngươi sẽ không bao giờ bỏ rơi ta, quả nhiên đúng như vậy. Lần này, nếu không có ngươi truyền tin đại thắng về kinh, bản điện hạ có ăn gan hùm cũng không dám động thủ!” Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói.
Lúc Bắc triều xâm phạm. Viêm Đế triền miên nằm trên giường bệnh, Tả tướng đích thân dẫn quân tới Bắc triều nghênh chiến. Có thể nói đây là cơ hội tuyệt hảo dành cho Hoàng Phủ Vô Song. Nhưng nếu chưa nắm rõ tình hình chiến sự, hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Khi vừa nhận được tin đại thắng, hắn biết, nếu lúc này còn không hành động, đợi đến khi Cơ Phượng Ly dẫn quay về kinh thành, đến cả Viêm Đế cũng không áp chế được hắn.
“Bao giờ điện hạ đăng cơ?” Hoa Trứ Vũ khẽ cười hỏi.
“Bản điện hạ đã lệnh cho Tư Thiên Giám xem ngày, ngày hai mươi sáu tháng này là ngày tốt, Tiểu Bảo Nhi thấy thế nào? Mà ngươi vừa về Vũ đô đã vội vàng tới gặp bản điện hạ, có chuyện gì sao?
Hoàng Phủ Vô Song đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, thấp giọng hỏi.
Hoa Trứ Vũ trầm mặc. Cơ Phượng Ly thừa dịp xuất binh nghênh chiến Bắc triều để nắm giữ binh quyền Nam triều trong tay, chắc hắn đã nghĩ sẽ nhân cơ hội này thừa cơ khởi binh. Nhưng giờ xem ra, hắn sẽ không làm như vậy. Nam triều vừa trải qua đại chiến, lập lại hòa bình, lòng dân còn hoảng loạn, không phải thời cơ khởi sự tốt nhất. Huống chi, danh vọng của Cơ Phượng Ly lớn như vậy, nếu hắn khởi sự vào thời điểm này sẽ phải mang danh hiệu nghịch tặc phản quốc.
Nhưng nếu Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ vào lúc này, Cơ Phượng Ly có thể dẫn binh xông vào kinh thành, lấy lý do Hoàng Phủ Vô Song mưu hại Khang đế, là mối họa của triều đình. Vậy nên, đây cũng không phải thời điểm tốt để Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ.
“Lần này điện hạ đã để lộ thực lực của mình, nếu Cơ Phượng Ly dẫn binh vào kinh thành, không biết điện hạ nắm chắc mấy phần thắng?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.
Hoàng Phủ Vô Song đứng dậy, thong thả bước đi trong điện. Con trai của Nhiếp Viễn Kiều là Nhiếp Ninh chưởng quản năm vạn cấm quân kinh thành, còn năm vạn cấm quân khác do đệ tử của Ôn Thái Phó là Triệu Nguyên chưởng quản, nếu không phải có kế hoạch chu toàn, hắn và Nhiếp Viễn Kiều cũng không lật đổ Hoàng Phủ Vô Thương dễ dàng như vậy. Hiện tại, tuy binh lực cấm quân đã nằm trong tay Nhiếp Ninh, nhưng nếu đại quân của Cơ Phượng Ly trở về…..
Hoàng Phủ Vô Song lắc đầu nói: “Một phần cũng không có!”
“Nếu đã vậy, điện hạ tuyệt đối không được đăng cơ, để Cơ Phượng Ly quang minh chính đại dẫn quân về. Điện hạ có thể nói Hoàng Phủ Vô Thương bị bệnh, triều chính sẽ do người tạm quản lý.”
Hoàng Phủ Vô Song cúi đầu trầm ngâm rồi khẽ thở dài. “Tiểu Bảo Nhi nói đúng, quả thật việc này không thể nóng vội được!”
Hắn bước đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, nhếch môi cười nói: “Tiểu Bảo Nhi, đã lâu không gặp, ngươi có thấy nhớ bản điện hạ chút nào không?” Nói xong, hắn đưa tay đấm vào bả vai Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ thét lên một tiếng, ôm bả vai lùi lại phía sau: “Điện hạ đấm mạnh quá đấy!”
Hoàng Phủ Vô Song xoay cổ tay, mở to mắt đánh giá Hoa Trứ Vũ, không trắng như hồi mới gặp, nhưng sao vẫn dễ nhìn như vậy. Vừa nhìn thấy nàng, lòng hắn lại nhộn nhạo không yên, “Tiểu Bảo Nhi……” Hắn không nhịn được gọi tên Hoa Trứ Vũ.
“Có nô tài!” Hoa Trứ Vũ đáp lời.
“Tiểu Bảo Nhi……” Hoàng Phủ Vô Song lại gọi thêm một lần.
“Có chuyện gì không đúng à?” Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn hắn.
Hoàng Phủ Vô Song tựa vào long án, trừng mắt nói: “Không có chuyện gì thì không thể gọi ngươi à?”
Hoa Trứ Vũ cười bất đắc dĩ: “Đương nhiên…… là có thể.”
“Kể cho ta vài chuyện trên chiến trường đi!” Hoàng Phủ Vô Song nói.
Hai người cười nói sảng khoái, thời gian như muốn quay lại những ngày tháng tự tại ở Đông cung lúc trước.
“Điện hạ, không biết các phi tần của Khang đế hiện đang ở đâu?” Hoa Trứ Vũ khẽ hỏi, nàng rất lo lắng cho Đan Hoằng.
Hoàng Phủ Vô Song không nghĩ Hoa Trứ Vũ sẽ hỏi tới việc này, hơi sửng sốt nói: “Tiểu Bảo Nhi hỏi chuyện này làm gì?”
Hoa Trứ Vũ nhớ lúc Đan Hoằng tiến cung, thân phận của nàng là thiên kim phủ doãn phủ Thanh Viễn Tống Khởi La, nghe An Tiểu Nhị nói sau khi Hoàng Phủ Vô Thương làm hoàng đế, nàng vẫn chưa được chọn làm phi, chỉ ở lại cung làm cung nữ. Sau đó, Đan Hoằng chủ động tiếp cận Vô Thương nên được phong làm Chiêu nghi.
“Nghe nói Tống Khởi La phủ doãn phủ Thanh Viễn được Khang đế sắc phong làm Chiêu nghi, khi nô tài còn lưu lạc giang hồ đã từng chịu ơn cứu mạng của Tống chiêu nghi. Ngày đó, nô tài vừa nhìn đã nhận ra nàng trong số các tú nữ ở hành cung Thanh Giang, nhưng vì e ngại thân phận nên không dám nhận người. Chuyện đã tới nước này, thật sự nô tài rất muốn gặp nàng.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
“Ồ?” Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ nói: “Tống Chiêu nghi? Thiên kim phủ doãn Thanh Viễn?”
“Chính là tú nữ ngày đó từng đánh đàn trước mặt điện hạ!”
“Nhớ ra rồi!” Hoàng Phủ Vô Song tựa vào long án, ngón tay gõ gõ, cười nói. “Cầm kỹ của nàng rất tuyệt, chỉ là ngày đó tâm trạng bản điện hạ không tốt, vốn định phạt nàng ta, cũng chính là ngươi cản lại. Thì ra hai người có quen biết từ trước!”
Hoa Trứ Vũ mỉm cười: “Đúng vậy!”
“Có phải Tiểu Bảo Nhi thích Tống chiêu nghi không?” Hoàng Phủ Vô Song trừng mắt, kinh ngạc hỏi.
Hoa Trứ Vũ cười gượng: “Điện hạ nói đùa rồi, nàng chỉ là ân nhân cứu mạng của nô tài, nên nô tài mới muốn gặp nàng.”
“Nếu đã có quen biết thì gặp mặt một lần cũng được. Ngươi bảo Cát Tường dẫn đường!” Hoàng Phủ Vô Song vẫy tay nói.
Hoa Trữ Vũ thi lễ, lui ra ngoài điện.
Hoa Trứ Vũ đi theo Cát Tường. Xuyên qua nhiều cửa cung mới đi tới một sân viện u tĩnh trong Hậu cung. Trên cửa viện đề ba chữ: Hồng Mai Cung. Trước cửa có hơn mười thị vệ ngự lâm quân canh gác nghiêm ngặt, hiển nhiên nơi này đã bị phong tỏa, người cũng bị cấm túc.
“Nguyên Bảo, ngươi tự vào trong, ta quay về hầu hạ điện hạ.” Cát Tường dẫn Hoa Trứ Vũ đến Hồng Mai Cung liền quay về.
Hoa Trứ Vũ cầm lệnh bài của Hoàng Phủ Vô Song bước vào trong, sân viện rất lớn, có một chủ điện, hai thiên điện. Trong viện trồng mấy gốc mai cổ thụ, đang mùa hoa nở, những đóa mai đỏ cao ngạo mang theo hương thơm thoảng trong gió. Có thể thấy chủ nhân nơi này trước đây khá được sủng ái. Nghe Cát tường nói, Đan Hoằng đang ở chủ điện, Hoa Trứ Vũ liền bước nhanh về phía đó.
Mới tới trước cửa thì vừa vặn có một cung nữ bưng chậu đi đổ nước, gương mặt nhỏ nhắn vừa nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đã hiện lên vẻ khiếp sợ. Có thể thấy, sau khi Hoàng Phủ Vô Thương hạ đài, tình cảnh các phi tử của hắn không tốt chút nào.
“Tống Chiêu nghi có ở trong không?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
“Có, có.” Tiểu cung nữ bỏ chậu nước lại, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Hoa Trứ Vũ theo sau cung nữ, chỉ nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra. “Tiểu Mai, là ai tới vậy?”
Có một người bước từ sau tấm bình phong ra, chậm rãi đi lại gần nàng. Khuôn mặt tựa phù dung, đôi mắt sóng sánh như nước mùa thu, mái tóc sáng bóng, làn da nõn nà. Đan Hoằng vốn là một cô nương thanh tú, nhưng từ sau khi Hoa gia gặp chuyện không may, mỗi lần Hoa Trứ Vũ nhìn thấy nàng, ánh mắt nàng luôn mang theo vẻ trầm buồn man mác. Hôm nay cũng vậy, nàng chỉ hơi cúi đầu, thản nhiên nói: “Mời công công vào trong.”
Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài, chắp tay bước vào phòng.
“Mai nhi, dâng trà!” Đan Hoằng phân phó.
Hoa Trứ Vũ thấy chua xót, nói gì Đan Hoằng cũng từng là Chiêu nghi, nhưng nay phải cung kính với một thái giám như vậy.
“Không cần, nô tài không uống trà! Nô tài chỉ có mấy lời chuyển tới Chiêu nghi nương nương!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Đan Hoằng vừa nghe thấy tiếng Hoa Trứ Vũ đã khẽ giật mình, nàng kinh ngạc nhìn Hoa Trứ Vũ hồi lâu, môi khẽ run lên. Cố gắng trấn tĩnh nói: “Các ngươi lui hết ra, ta có chuyện muốn nói với công công đây.
Đợi trong phòng không còn ai, Đan Hoằng liền đi lại gần Hoa Trứ Vũ, cúi gằm mặt khẽ nói:“Không biết công công tới đây có chuyện gì?”
“Đan Hoằng, là ta!” Hoa Trứ Vũ thở dài, nói. Rõ ràng vừa này Đan Hoằng đã nhận ra giọng nói của nàng rất quen thuộc, nhưng vì chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt giấu sau lớp mặt nạ, nên không dám nhận bừa.
“Tướng quân, thật sự…… là ngài!” Đan Hoằng sợ hãi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt rực sáng như lửa. “Đúng…… là ngài sao?”
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, trong mắt thấp thoáng sương mờ. “Đan Hoằng.”
“Thì ra, dáng vẻ của ngài như thế này……” Đan Hoằng như dán chặt mắt vào gương mặt Hoa Trứ Vũ, nhìn ngắm hồi lâu, nàng đột nhiên mỉm cười, trong mắt chỉ có sự vui sướng ngập tràn. “Tướng quân không có việc gì là tốt rồi, ngày nào Đan Hoằng cũng lo lắng cho an nguy của ngài.
“Để ngươi chịu khổ rồi, vì sao ngươi không thương lượng trước với ta. Còn tự ý vào cùng như vậy! Giờ còn trở thành phi tần của Khang đế!” Hoa Trứ Vũ sẵng giọng.
“Tướng quân, ta không khổ, Đan Hoằng cam tâm tình nguyện làm việc vì tướng quân, nhưng…… chẳng lẽ ngài là thái giám thật sao? Lúc này Đan mới ý thức được thân phận của Hoa Trứ Vũ, nàng liên tục lùi lại sau mấy bước, ngã ngồi xuống ghế, trong mắt ngập tràn vẻ thống khổ và đau lòng.
Trong phòng có phần u ám, chỉ có vài tia nắng yếu ớt của mùa động xuyên qua mành cửa sổ tiến vào chiếu rọi gương mặt của Đan Hoằng. Vài giọt nước trượt xuống má lấp lánh, trong suốt.
Nước mắt của Đan Hoằng khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy rối rắm, nàng nghĩ, cho dù nàng có làm gì cũng không thể bù lại những thương tổn nàng đã gây ra cho Đan Hoằng.
Bây giờ nàng không thể nói ra thân phận nữ nhi của mình cho Đan Hoằng, nàng chỉ có thể nói mình là thái giám. Có như vậy, Đan Hoằng mới cắt đứt được tâm tưởng. Chỉ không ngờ, Đan Hoằng lại thương tâm như vậy.
“Đan Hoằng, ngươi có tình cảm với Hoàng Phủ Vô Thương không?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.
Đan Hoằng lau nước mắt, lắc đầu.
Hoa Trứ Vũ thả lỏng người, như vậy cũng tốt, Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương đã bị Hoàng Phủ Vô Song giam lỏng. Nếu Đan Hoằng có cảm tình với Hoàng Phủ Vô Thương sẽ rất phiền toái.
“Nếu vậy ngươi không nên ở trong cũng nữa. Người đợi ở Hồng Mai cung, mấy ngày nữa sắp xếp ổn thỏa, ta sẽ cầu Vô Song điện hạ cho ngươi xuất cung!”
“Ta không đi!” Đan Hoằng đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Hoa Trứ Vũ. “Ta không đi! Lúc trước không đi, giờ ngài đã tới đây, ta càng không thể đi.”
“Không được!” Hoa Trứ Vũ quay lưng lại, nàng không muốn nhìn thấy vẻ mặt thương tâm muốn chết kia của Đan Hoằng. “Ngươi phải xuất cung!”
Nàng phải để Đan Hoằng xuất cung càng sớm càng tốt, ra khỏi cung rồi, nàng sẽ đem sự thật nói cho Đan Hoằng, nàng không thể lừa gạt Đan Hoằng thêm nữa!
Trong cung bình yên hơn chiến trường nhiều. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài. Các quan trong triều triều đã sớm chia bè phái, nhất là hiện tại, khi Hoàng Phủ Vô Song lấy cớ Hoàng Phủ Vô Thương mắc nặng bệnh, tạm thời tiếp quản triều chính.
Trong triều, có một số đại thần yêu cầu được gặp Khang đế phủ Hoàng Phủ Vô Thương, nhưng đều bị Hoàng Phủ Vô Song lấy lý do bệch dịch có khả năng truyền nhiễm để từ chối. Nhưng cho dù như vậy, mấy đại thần đó, ngày nào cũng quỳ gối trước Cần Chính điện khẩn cầu.
Nếu là Hoàng Phủ Vô Song trước đây đã sớm đuổi mấy vị đại thần kia về, chỉ là giờ hắn đã trầm ổn hơn nhiều, tức giận cũng không lộ ra mặt.
Hoa Trứ Vũ trở lại làm thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song. Hoa Trứ Vũ từng đề cập tới chuyện cho Đan Hoằng xuất cung vài lần, nhưng Hoàng Phủ Vô Song không tỏ thái độ gì. Điều này khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy phiền muộn, thầm nghĩ có nên vụng trộm đưa Đan Hoằng xuất cung không.
Cả ngày hôm đó, lúc Hoa Trứ Vũ hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song xem tấu chương ở Cần Chính điện liền nhận được cấp báo, nói đại quân của Tả tướng Cơ Phượng Ly đã về tới Vũ đô, đang xây dựng cơ sở tạm thời cách ngoại thành Vũ đô năm mươi dặm.
Hoàng Phủ Vô Song đặt tấu chương lên long án, chắp tay đi lại trong phòng không ngừng.