Hoa Trứ Vũ đi theo Đấu Thiên Kim qua mấy dãy hành lang, tới trước một căn nhà. Cách một lớp rèm trúc màu xanh, Hoa Trứ Vũ thoáng nhìn thấy bóng một người phụ nữ, bà mặc chiếc áo màu xanh nhạt và một chiếc váy dài cùng màu, bên ngoài có một chiếc áo choàng ngắn tay màu vàng nhạt. Bà đang đánh đàn, tiếng đàn mờ mịt, thư thái chậm rãi lan khắp phủ đệ, hòa với ánh sao ảm đạm trên cao, mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo mà bi thương.
Một thị nữ đi tới, hơi cúi người nói: “Vương gia, phu nhân chờ ở trong đã lâu.”
Đấu Thiên Kim đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, mỉm cười nói: “Đi theo ta!”
Vén màn trúc màu xanh lên, Hoa Trứ Vũ và Đấu Thiên Kim bước vào bên trong. Tiếng đàn đang du dương trầm bổng, vì sự xuất hiện của bọn họ mà ngừng lại. Vị phu nhân đánh đàn chậm rãi quay người lại, mỉm cười với bọn họ.
Hoa Trứ Vũ không ngờ người này lại là Huyên phu nhân. Cũng không biết Đấu Thiên Kim dùng cách nào có thể mời được Huyên phu nhân, người đã từng thề cả đời này không rời khỏi núi Hương Phất ra ngoài.
Tuổi thơ của nàng, ngoài Hoa Mục ra còn có Huyên phu nhân. Huyên phu nhân là người dạy nàng cầm kĩ, vũ kỹ, xướng khúc…… có thể nói bà đã dốc hết vốn ra dạy dỗ nàng. Bà cũng nghiêm khắc không kém gì Hoa Mục, nên Hoa Trứ Vũ cũng không dám gần gũi với bà. Năm Hoa Trứ Vũ tám tuổi, Hoa Mục đã đưa nàng đến núi Hương Phất, bái Huyên phu nhân làm sư phụ. Huyên phu nhân có một gương mặt rất đáng sợ, phân nửa đã bị hủy hoại. Dường như Huyên phu nhân cũng không thích nàng, tuy nàng còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra điều này. Nhưng với một đứa bé từ nhỏ đã không có tình yêu thương của mẫu thân như Hoa Trứ Vũ mà nói, có một sư phụ như vậy, dù bà có lãnh đạm tới đâu nàng vẫn cảm thấy vui mừng. Lúc rảnh rỗi lại tới tìm Huyên phu nhân, mãi cho tới một đêm, đó cũng là một đêm ác mộng với Hoa Trứ Vũ.
Khi đó, nàng đang ngủ, do tập luyện võ công với Hoa Mục nên dù có ngủ say, nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ vang lên đã đủ khiến nàng bừng tỉnh. Nàng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, khẽ chớp mắt nhìn trộm ra ngoài đã thấy Huyên phu nhân lặng lẽ bước vào phòng nàng. Nàng vội vàng nhắm hai mắt lại, nàng cũng không biết vì sao mình lại giả vờ ngủ. Cảm giác thấy bà ngồi xuống cạnh giường, nàng không dám thở mạnh, nàng có thể cảm nhận được Huyên phu nhân đang nhìn chằm chằm vào cơ thể nàng. Cảm giác này khiến nàng rất không thoải mái. Trong lúc nàng không nhịn được muốn mở mắt ra, đột nhiên cổ bị ai đó thít chặt.
Hoa Trứ Vũ vội vàng mở mắt ra, trong bóng đêm mờ nhạt, nàng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Huyên phu nhân, đôi mắt u ám như đầm sâu, dường như muốn nhấn chìm nàng vào trong đó.
Nàng bị dọa tới ngây người, liều mạng giãy dụa. Tuy đã được Hoa Mục dạy võ công, nhưng lúc đó vẫn còn quá nhỏ không đủ sức chống lại người lớn, hơn nữa còn là một người lớn đang phát điên. Đêm đó, nếu không có Hoa Mục tới kịp thời, có lẽ Hoa Trứ Vũ đã bị Huyên phu nhân bóp chết.
Sau đó Hoa Mục nói với nàng, Huyên phu nhân có bệnh trong người, thỉnh thoảng sẽ hành xử không giống người thường. Hoa Trứ Vũ không tin hết lời ông nói, bởi vì mọi ngày Huyên phu nhân trông rất bình thường. Nhưng cũng sau chuyện đó, ngoài việc học tập, Hoa Trứ Vũ cũng không dám thân cận với bà nữa. Hơn nữa, nàng cảm giác được mỗi lần bà nhìn mình, trong mắt thoáng kèm theo cảm xúc gì đó. Giống như hận, mà cũng không giống hận!
Hoa Trứ Vũ không nghĩ tới người Đấu Thiên Kim muốn nàng gặp lại là bà.
Trong suy nghĩ của nàng, Huyên phu nhân và Đấu Thiên Kim là hai người ở hai thế giới khác nhau, có đánh chết nàng cũng không nghĩ tới Đấu Thiên Kim lại ở trong căn nhà này. Huyên phu nhân nhìn thấy nàng cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, bà mỉm cười đứng dậy, đi về phía Hoa Trứ Vũ.
“Tiểu Vũ……” Huyên phu nhân cất tiếng nói, giọng nói của bà rất êm ái, dịu dàng. Nói không chừng trước đây cũng là một đại mỹ nhân.
Mấy năm rong ruổi sa trường rất hiếm khi gặp lại Huyên phu nhân, giờ gặp lại, giọng nói của bà vẫn êm ái như ngày nào. Năm đó, Huyên phu nhân là nhân vật phong vân chốn hồng trần, dù là giọng hát, vũ kỹ hay cầm kĩ đều là danh bất hư truyền.
“Huyên sư phụ! Sao người lại ở đây? Người đến Vũ đô bao giờ vậy?” Hoa Trứ Vũ cúi người thi lễ với Huyên phu nhân. Tuy Huyên phu nhân không gần gũi với nàng, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn rất kính trọng Huyên phu nhân, dù gì, tất cả tài nghệ của nàng đều do bà đích thân chỉ dạy.
Huyên phu nhân không trả lời, bà nhìn Đấu Thiên Kim nói: “Thiên Kim, không còn sớm nữa, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi. Đêm nay, Tiểu Vũ sẽ ngủ ở chỗ ta, ta sẽ đem mọi chuyện nói với nó. Đến lúc đó, nếu nó đồng ý đi theo ngươi, vậy ta cũng sẽ theo các ngươi về Đông Yến.”
Đấu Thiên Kim cúi người nói: “Được rồi, nếu đã như vậy, Thiên Kim xin cáo lui.”
Huyên phu nhân cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ bước vào phòng. Hoa Trứ Vũ cảm thấy không quen với sự gần gũi này, lấy cớ cởi áo choàng, tránh né Huyên phu nhân. Chỉ là vừa cởi ra mới nhớ bộ vũ cơ bên trong đã rách tan nát.
Huyên phu nhân lệnh cho thị nữ mang quần áo tới, Hoa Trứ Vũ nhận lấy, ra sau bình phòng thay đồ. Khi bước ra đã thấy Huyên phu nhân ngồi trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
“Sư phụ, người quen Thụy Vương sao?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi. Huyên phu nhân ở trong phủ của Thụy Vương, không những thế, thái độ của Đấu Thiên Kim còn rất cung kính, bà còn gọi hẳn tục danh của hắn. Nếu chỉ là quan hệ bình thường, dù lớn tuổi hơn, Huyên phu nhân vẫn phải gọi Đấu Thiên Kim một tiếng Vương gia.
“Tiểu Vũ, con lại đây!” Huyên phu nhân vỗ vỗ xuống cạnh giường, ra hiệu cho Hoa Trứ Vũ ngồi xuống.
Hoa Trứ Vũ đi tới, Huyên phu nhân đưa tay tháo búi tóc trên đầu Hoa Trứ Vũ ra, mái tóc dài uốn lượn rơi xuống. Huyên phu nhân cầm lấy lược, cẩn thận chải tóc cho nàng.
Đối với những hành động bất thường của Huyên phu nhân đêm nay, Hoa Trứ Vũ chỉ thản nhiên tiếp nhận, mặc dù trong lòng nàng đang cảm thấy nghi hoặc.
Huyên phu nhân chải đầu cho nàng xong, buông chiếc lược trong tay ra, đỏ mắt nói: “Tiểu Vũ, mấy năm nay phải chịu khổ rồi.”
Hoa Trứ Vũ mỉm cười cầm lấy tay Huyên phu nhân: “Sư phụ, sao tay người lạnh như vậy, để con ủ ấm cho người!”
Bàn tay lạnh lẽo của Huyên phu nhân tiếp xúc với sự ấm áp của Hoa Trứ Vũ, mới đầu có phần cứng ngắc, một lúc sau, cảm nhận được sự lo lắng của Hoa Trứ Vũ, lòng bà cũng dịu đi. Năm đó, chính là đôi tay này, thiếu chút nữa đã bóp chết nha đầu có nụ cười còn tươi hơn hoa này.
“Tiểu Vũ, con là đứa bé thông minh, chuyện xảy ra gần đây chắc đã khiến con cảm thấy nghi ngờ, đúng không?” Huyên phu nhân chậm rãi hỏi: “Có một số việc, chắc chắn Hoa Mục không nói với con.”
Huyên phu nhân đứng dậy. “Tiểu Vũ, còn có biết tiền triều Mặc quốc không?”
“Mặc quốc?” Hoa Trứ Vũ nhíu mày.
Nàng không biết nhiều về tiền triều Mặc quốc, vì mỗi lần thay đổi triều đại, mọi thông tin sẽ bị phong tỏa, thứ lưu lại chỉ có tiền triều suy tàn mục ruỗng như thế nào, mà hoàng đế khai quốc của triều đại mới lại là người anh hùng như thế nào. Hoàng đế cuối cùng của Mặc quốc là Quảng đế Thôi Dạ, nghe nói ông ta là một người yếu ớt, cũng không thích hợp làm đế vương. Mà khi giang sơn Mặc quốc rơi vào tay ông đã sớm mục nát. Cho nên, phiên vương các nơi dấy binh khởi nghĩa, vạn dân lâm vào cảnh nước sôi lửa bòng, khi đó Lôi Đình Kỵ của Viêm Đế và Phong Vân Kỵ của Tạ hoàng hậu là hai đạo quân mạnh nhất thời bấy giờ. Về sau, Viêm Đế và Tạ hoàng hậu nảy sinh tình cảm, quân đội hai người hợp làm một, gia tăng thực lực. Vài năm sau, bọn họ tấn công hoàng cung, tiêu diệt Mặc quốc. Quảng đế tự thiêu trong tẩm điện. Mà tuẫn táng theo còn có hoàng hậu của ông ta.
Huyên phu nhân đột nhiên nhắc tới Mặc quốc, chẳng lẽ……
“Tiểu Vũ, chúng ta đều là người Mặc quốc!” Huyên phu nhân nhìn thẳng vào mắt Hoa Trứ Vũ, nói rõ ràng từng chữ. “Năm đó, mọi người đều nói Hoàng hậu đã chết trong tẩm cung, nhưng bà vẫn chưa chết, đó chỉ là thế thân. Hoa Mục khi ấy còn là ám vệ của Hoàng Thượng, mà ta là thị nữ thân cận của người. Ta và Hoa Mục bảo vệ Hoàng hậu trốn khỏi hoàng cung, sống nay đây mai đó. Về sau, Hoa Mục gia nhập vào quân đội của Viêm Đế, giúp Viêm Đế đánh bại quân phản loạn, lập chiến công hiển hách. Từ đó về sau, hắn được phong quan tiến chức, nhưng đó không phải là thứ ông ta muốn, thứ ông ta muốn chính là giang sơn Mặc quốc.”
Hoa Trứ Vũ nhớ lại lời Hoa Mục từng nói: “Chỉ có Hoàng Phủ Vô Song mới xứng ngồi vào thiên hạ này, bởi vì hắn không mang họ Hoàng Phủ!”
“Nói như vậy, Hoàng Phủ Vô Song họ Thôi? Hắn là hậu duệ của hoàng thất Mặc quốc?” Hoa Trứ Vũ hỏi. “Phụ thân con phò tá thành hoàng đế vì muốn thiên hạ này đổi lại thành họ Thôi? Nói như vậy, mấy năm nay, chúng ta đều sống vì giang sơn Mặc quốc?”
“Đúng! Những người may mắn sống sót đều vì Mặc quốc mà tiếp tục xuống, ta cũng vậy, Hoa Mục cũng vậy, Thái Tử cũng vậy, ngay cả con, cả những Cô Nhi quân cũng vậy.” Huyên phu nhân bình tĩnh nói, nụ cười dịu dàng trên môi đã sớm biến mất không còn tung tích.
“Cô Nhi quân? Cũng đều là người Mặc quốc?” Trái tim Hoa Trứ Vũ như bị bóp chặt.
“Không sai, nếu không có chiến loạn năm đó, sao có thể có nhiều cô nhi như vậy!” Huyên phu nhân cắn chặt răng nói, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ dữ tợn. Bà oán hận Nam Triều, nhưng chỉ có thể chôn sâu cừu hận vào trong lòng. Nhưng khi nói chuyện, ăn, ngủ, lúc nào bà cũng có thể cảm thấy màn mưa máu quanh quẩn bên người, không lúc nào quên.
“Vậy hoàng hậu Mặc quốc kia đang ở nơi nào?” Hoa Trứ Vũ cất tiếng hỏi.
“Người……” Sắc mặt Huyên phu nhân trở nên tái nhợt. “Người đã qua đời, sau khi sinh hạ Thái Tử, người đã hương tiêu ngọc vẫn.”
Hoa Trứ Vũ chỉ nhìn Huyên phu nhân mà không nói thêm gì nữa.
Có lẽ nàng lớn nên khi Mặc quốc đã bị tiêu diệt nên trong lòng không có cảm giác bi thương vì nước mất nhà tan, nhưng nàng đã từng lên chiến trường, nhìn cảnh người chết ta sống, nhìn cảnh sinh linh đồ thán, trôi dạt khắp nơi. Nàng nghĩ nàng có thể hiểu được sự đau khổ và phẫn hận trong lòng Huyên phu nhân. Chỉ là nàng không ngờ, đã nhiều năm trôi qua mà cảm giác này vẫn mãnh liệt như vậy.
“Vậy sao Đấu Thiên Kim kia lại đi tìm con, hắn nói, người sẽ nói cho con biết!” Hoa Trứ Vũ khó hiểu hỏi. Mặc quốc thì có quan hệ gì với Đông Yến.
Huyên phu nhân khẽ thở dài: “Bởi vì con là biểu muội của nó!”
“Ý người là mẫu thân của con và mẫu thân của hắn là tỷ muội sao?” Hoa Trứ Vũ nghi hoặc hỏi, cho tới bây giờ, ngay cả mẫu thân là ai, tục danh là gì nàng cũng không biết. Hoa Mục chưa bao giờ kể cho nàng nghe, cũng không cho nàng hỏi.
Huyên phu nhân dịu dàng nhìn Hoa Trứ Vũ. “Tiểu Vũ, nếu con biết mẫu thân con là ai, con có…… hận bà ta không?”
Hoa Trứ Vũ cúi đầu che đi vẻ thê lương trong mắt, trên môi xuất hiện nụ cười yếu ớt.
Hận sao?
Nàng lắc đầu, có lẽ đã từng hận. Hận vì sao sinh nàng ra lại bỏ nàng mà đi, đi cũng tốt, đi càng xa càng tốt. Nhưng chỉ là đã từng, bây giờ nàng không hận chút nào. Nàng chỉ hy vọng có được tình thương ấm áp của mẫu thân. Nhưng nếu kiếp này không thể có được, nàng sống một mình vẫn rất tốt.
“Ta, chính là mẫu thân của con!” Huyên phu nhân bình tĩnh nói.
Hoa Trứ Vũ ngây người.
Một lát sau nàng phì cười. Có lẽ đây là câu chuyện cười mà không buồn cười chút nào nàng từng nghe.
“Con đừng cười nữa, đây là sự thật. Năm đó, khi còn ở thanh lâu từng gặp chuyện khiến bản thân kích động, từng trở nên hồ đồ, quên đi rất nhiều chuyện, quên đi mình còn có một nữ nhi. Cho nên…… trước nay ta chưa bao giờ chăm sóc con.” Huyên phu nhân quay đầu nói với Hoa Trứ Vũ.
“Vậy phụ thân con là ai, chắc không phải Hoa Mục chứ?”
“Không phải!” Huyên phu nhân nghiêm túc nói.
“Vậy người đó là ai?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.