“Xin Vương Gia suy nghĩ lại, không thể làm hỏng luật pháp Nam Triều! Nếu không, sao có thể cai trị thiên hạ?”
Hoa Trứ Vũ nghe được những lời này cảm thấy vô cùng nặng nề.
Cơ Phượng Ly lạnh lùng nhìn lướt qua mặt các vị đại thần, thong thả nói: “Các ngươi sốt ruột muốn trừ bỏ Long tự của bản vương đi như vậy sao?”
Tất cả văn võ bá quan liền im bặt, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Long tự?
Hoa Trứ Vũ cũng kinh ngạc, đương nhiên nàng biết mình không có Long tự gì cả. Cơ Phượng Ly vì muốn bảo vệ nàng đã nói dối tất cả các quan trong triều. Luật pháp Nam Triều quy định, phàm là phi tần phi mang Long tự, tất cả hình phạt tạm thời miễn trừ. Có thể nói đây là cách tạm thời tốt nhất! Nhưng nhắc tới đứa bé, nếu Cơ Phượng Ly biết nàng từng mang thai đứa bé của hắn……
“Vương Gia, cô gái này vào cung chưa lâu, sao đã có Long tự nhanh như vậy? Có phải nhẫm lần gì không, hay cho gọi ngự y ở Thái Y Viện tới xem mạch lại lần nữa.” Một đại thần họ Trương cao giọng nói.
“Ồ, Trương đại nhân nói không sai!” Cơ Phượng Ly khẽ nhướng mày, trong lúc mọi người đang nín thở lắng nghe lời tiếp theo của hắn, hắn chợt đi nhanh về phía trước. Đôi mắt toát ra lửa giận, gằn giọng quát. “Bắt mạch? Các ngươi coi lời của bản vương không có trọng lượng như vậy sao? Nếu đã không coi lời của ta ra gì, vậy ta không còn gì để nói nữa, nàng đang ở trên xe ngựa, không phải các ngươi muốn giết nàng sao? Xin mời!”
Đây cũng không phải lần đầu hắn gay gắt với các quan, nhưng lại là lần đầu tiên thể hiện thái độ căng thẳng, lạnh lẽo như vậy.
Tất cả câm nín. Không khí càng thêm căng thẳng. Đám người đang quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy một cỗ khí tức mạnh mẽ đè nén khiến họ không dám nhúc nhích, càng không dám thở mạnh. Mồ hôi chảy đầy mặt, nhưng không ai dám nhấc tay lên lau.
Cơ Phượng Ly thấy không còn ai dám nói gì nữa, nhướng mày tuyên bố: “Nàng đã mang thai Long tự của bản vương, mọi chuyện dừng ở đây, bản vương không muốn nhìn thấy cảnh này thêm lần nào nữa, nếu không… ” hắn ngừng một chút, lạnh nhạt nói. “Lập tức chém không tha.”
Tất cả quần thần quỳ trên mặt đất không dám ho he nhúc nhích, cứ như vậy, chuyện Hoa Trứ Vũ là nữ nhi phản thần đã được Cơ Phượng Ly chấn áp.
Đến khi đám đại thần tản đi, Cơ Phượng Ly sai người đưa Hoa Trứ Vũ về Đào Nguyên Cư trước, rồi cho truyền gọi Lam Băng tới yết kiến.
“Có biết ai truyền việc này ra không?” Cơ Phượng Ly lạnh giọng hỏi, thân phận của Bảo Nhi chỉ có hắn và Lam Băng biết, ngoài ra còn có Thanh Lạc đã bị đuổi khỏi cung từ lâu, rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?
“Vương Gia, thuộc hạ đã phái người điều tra, chuyện này không có liên quan tới Thanh Lạc. Chắc là vẫn có người khác biết được thân phận của Nguyên Bảo, trưa nay, tất cả quần thần đều nhận được mật báo này.” Lam Băng trầm giọng nói.
Cơ Phượng Ly nhíu mày, nói như vậy, vẫn còn có người biết thân phận của Bảo nhi, vậy người đó là ai? Vì sao người đó lại biết được?
“Mật báo đến tay họ bằng cách nào?” Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói.
“Có một đứa ăn mày đưa tin tới cổng. Thuộc hạ đã điều tra qua, những người đưa tin cho nó đều đeo mặt nạ.”
Cơ Phượng Ly cười lạnh, hắn biết, số người hận Bảo Nhi không ít, xem ra, đã đến lúc cho Bảo Nhi một thân phận rồi.
Hoa Trứ Vũ ngồi xe ngựa trở lại Đào Nguyên Cư. Bước xuống xe ngựa, nàng đi bộ xuyên qua Đào Hoa Lâm, chỉ thấy trong rừng cây treo đầy đèn lồng các loại tỏa ra ánh sáng ấm áp, khung cảnh nơi này không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên bàn trong căn nhà gỗ bày đủ các món ăn, cá bạc nấu măng, gà tiềm nấm đông cô, súp gà đen mẫu đơn, kim thiềm ngọc bào, cải xào nấm hương cô…..món nào cũng được chuẩn bị rất tỉ mỉ, còn có cả mùi rượu thơm lừng tỏa ra bốn phía.
Lộng Ngọc vừa thấy Hoa Trứ Vũ trở về giống như như trút được gánh nặng: “Cô nương, cuối cùng người đã về rồi, mau uống chén trà cho ấm người.”
Hoa Trứ Vũ nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụp, áy náy nói: “Lộng Ngọc, việc hôm nay không làm ngươi sợ chứ?”
Lộng Ngọc cười nói: “Lộng Ngọc không sao, chỉ là Vương Gia đã rất lo lắng, lúc nô tỳ quay lại báo tin thì Vương Gia đang ở trong nhà bếp, sắc mặt trắng nhợt, để đồ xuống rồi vội chạy ra ngoài, nô tỳ đuổi theo thì không thấy Vương gia đâu nữa, nô tỳ chưa bao giờ thấy Vương Gia hoảng loạn như vậy, chắc cũng chỉ có cô nương mới có thể làm cho Vương Gia trở thành như vậy.”
Hoa Trứ Vũ nhìn những món ăn trên bàn, trong lòng cảm thấy ấm áp. Thì ra hôm nay hắn cho nàng xuất cung là để chuẩn bị những thứ này. Sau khi nàng dọn tới đây ở, hắn không chỉ lệnh cho Ngự Thiện Phòng ngày nào cũng phải đổi món cho nàng, những lúc rỗi rãi còn tự mình xuống bếp.
“Cô nương, đến cả nô tỳ cũng thấy, Vương Gia đối với cô nương thật tốt!” Lộng Ngọc vừa nói vừa kéo nàng về phía bàn trang điểm. “Búi tóc của cô nương bị rối rồi, để nô tỳ trang điểm cho cô nương, lát nữa Vương Gia sẽ tới đây.” Cô tháo búi tóc trên đầu Hoa Trứ Vũ, dùng lược chải lại toàn bộ, những ngón tay linh hoạt vấn cho nàng một kiểu tóc mới.
Lộng Ngọc rất khéo tay, búi tóc cô vấn vừa tinh xảo lại vừa thanh nhã. Lộng Ngọc lấy một trâm ngọc màu xanh ra, đang định cài lên tóc Hoa Trứ Vũ thì cửa phòng mở ra, Cơ Phượng Ly bước vào trong.
Lộng Ngọc thấy thế, vội buông cây trâm tay ra, nhanh chóng lui ra ngoài.
Cơ Phượng Ly chậm rãi bước tới sau lưng Hoa Trứ Vũ, cài cây trâm trên bàn trang điểm kia lên tóc nàng, sau đó, hắn đứng dựa vào bàn trang điểm, mỉm cười nhìn nàng.
Dưới ánh đèn lưu ly, trông nàng nổi bật như một bức tượng được điêu khắc từ ngọc, xinh đẹp diễm lệ.
Hoa Trứ Vũ bị hắn nhìn tới tim đập rộn lên, nàng từ từ đứng dậy, chiếc váy dài màu đỏ nhạt rơi xuống đất. Nàng bước rất nhanh, nhưng không ngờ lại dẫm phải vạt váy, cả người lao về phía trước.
Cơ Phượng Ly vội dịch chuyển cơ thể, đưa tay ôm nàng vào lòng. Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn lên, hắn đang rất gần nàng, gần tới mức nàng có thể thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt hắn.
“Lâu như vậy vẫn chưa quen mặc váy sao?” Cơ Phượng Ly khẽ cười. Có một sợi tóc mai xòa xuống má khiến hắn càng thêm mị hoặc khó tả.
Hoa Trứ Vũ đẩy hắn ra, đặt người xuống ghế, nhỏ giọng hỏi: “Chàng biết ta là Hoa Trứ Vũ từ khi nào?”
Cơ Phượng Ly ngồi xuống theo nàng, cẩn thận nói: “Từ khi nàng vào cung.”
Hoa Trứ Vũ cười khổ, Cơ Phượng Ly là ai chứ, e là khi hắn biết nàng là nữ nhân hắn đã nghi ngờ nàng là Hoa Trứ Vũ rồi. Hành động vào cung chỉ để hắn chứng thực lại thôi.
Vậy mà nàng còn cố giấu hắn!
“Nếu chàng đã biết, vì sao không nói cho ta?” Hoa Trứ Vũ tiếp tục hỏi.
“Bảo Nhi, không phải ta không muốn nói với nàng.” Mà thật sự là hắn không dám nói với nàng. Hắn chỉ sợ nàng nhớ tới chén rượu độc kia, còn cả bức hưu thư, sợ nàng rời bỏ hắn.
“Ban đầu, để ta đi hòa thân thay Ôn Uyển là ý của chàng?” Nàng cũng hy vọng mình có thể quên được những chuyện này, nhưng đến cuối cùng, nàng mới phát hiện mình vẫn còn rất bận tâm.
Cơ Phượng Ly lắc đầu, hắn nhìn nàng, dịu dàng nói: “Bảo Nhi, dù ta không muốn Uyển Nhi đi chịu chết, nhưng ta sẽ không hại người vô tội. Ngày đó, khi ta vừa đón nàng về phủ thì bị gọi vào cung, nhận được lệnh đổi người của ông ấy.”
Hoa Trứ Vũ nhận ra, Cơ Phượng Ly thậm chí còn không gọi Viêm đế là phụ hoàng.
Nhiều năm như vậy, vì sao hắn chỉ dám lấy danh hiệu Tả Tướng phò tá Viêm đế, màhình như ngay cả Viêm đế cũng không biết thân phận thật của hắn, rốt cuộc là vì sao?
“Chén rượu độc kia. . . . . .” Hắn hơi ngừng lại. “Là ông ấy ban cho. Ta để Đường Ngọc xem qua, Đường Ngọc nói thuốc đó ban đầu khiến người ta mơ hồ, đến cuối cùng. . . . . . sẽ trở thành người ngây dại. Thế nên, ta đã tráo đổi chất độc trong rượu.”
Hoa Trứ Vũ rùng mình, thì ra, suýt chút nữa nàng đã trở thành người ngây dại, ngốc nghếch.
“Bảo Nhi, lúc đó ta không muốn làm tổn thương nàng, nhưng ta vẫn làm tổn thương tới nàng!” Giọng nói của hắn mang theo sự hối hận và thương tiếc không thể bù đắp.
“Vậy chàng cứu Cẩm Sắc chỉ vì muốn cứu Hoa tiểu thư, là chàng nhận ra kế hoạch của phụ thân ta, muốn tương kế tựu kế?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
“Đúng vậy, ta nhận ra âm mưu của ông ấy. Sau khi cứu được Dung Tứ về, ta không để cô ta về phủ, vì ta không biết cái bẫy phía sau là gì, Uyển Nhi ở Bắc Triều điều tra ra Tiêu Dận có một muội muội thất lạc từ nhỏ, từ đó ta mới đoán được, cô ta có thể là công chúa Bắc Triều.”
“Thế nên, chàng mới để Ôn Uyển cầm sợi dây chuyền kia về, cố ý để Hoàng Phủ Vô Song mượn cớ này xử tử chàng trên pháp trường, cuối cùng là giả chết?” Hoa Trứ Vũ khẽ, trong giọng nói thoáng hiện lên vẻ đau đớn.
Thì ra hắn đã sắp xếp mọi chuyện vô cùng hoàn mỹ, còn khiến nàng đau lòng lâu như vậy. Nàng nhớ tới tình cảnh sống không bằng chết trước đây của mình, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cơ Phượng Ly thấy thân hình Hoa Trứ Vũ khẽ run lên, hắn vội kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng.
“Bảo Nhi, nàng còn hận ta sao?”
Hoa Trứ Vũ cũng cảm nhận cánh tay hắn siết lại càng lúc càng chặt, dường như hắn đang sợ nàng đột nhiên biến mất vậy. Nàng khẽ nói: “Ta từng hận chàng, không chỉ vì Hoa gia, mà còn vì lá hưu thư, rượu độc, còn có cả tính mạng của Cẩm Sắc. Trên pháp trường, ta đâm chàng bảy nhát dao, khi chàng ngừng thở, cơ thể nguội lạnh, lúc đó, ta biết ta không còn hận chàng nữa rồi.” Khi đó, nàng đau khổ không thiết sống nữa, tất cả thù hận trước đây, đã tan biến một cách nhẹ nhàng như vậy.
Cơ Phượng Ly ngẩn người, ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng như có ngọn lửa rực cháy, hắn khẽ nâng cằm nàng lên, nỉ non: “Thật sao? Bảo Nhi, nàng nói lại lần nữa, nói lại lần nữa đi.” Trong giọng nói có mấy phần thận trọng, mấy phần van lơn, mấy phần yếu ớt.
Hoa Trứ Vũ thường nghe Hoàng Phủ Vô Song dùng chất giọng này nói chuyện với nàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ, một người kiêu ngạo như Cơ Phượng Ly cũng có thể nói ra những lời như vậy. Nàng không khỏi xúc động, mỉm cười nói: “Là thật.”
Hắn vẫn luôn nghĩ nàng hận hắn. Lời vừa dứt, hắn vội vã che kín môi nàng, nuốt hết mọi ngôn ngữ của nàng. Đầu lưỡi của hắn tiến vào thăm dò khoang miệng nàng, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại ướt át, hôn tới khi đầu óc nàng trống rỗng. Một nụ hôn kéo dài mà dịu dàng như nước, dây dưa triền miên như muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng.
“Bảo Nhi, bao giờ nàng sẽ gả cho ta? Đêm nay ta ở lại đây được không?” Nụ hôn qua đi, hắn ghé sát vào tai nàng hỏi.
Toàn thân Hoa Trứ Vũ lập tức cứng đờ. “Ta. . . . . . Ta không tiện. . . . . .”
Cơ Phượng Ly cảm nhận được điều này, hắn ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói: “Bảo Nhi, chuyện về Hoa Mục, nếu được ta sẽ giữ lại tính mạng cho ông ấy.” Hắn nói rất khẽ, dịu dàng đầy sủng ái. Hắn đùa nghịch mái tóc nàng: “Hôm nay ra ngoài cả một ngày, nàng cũng mệt rồi, mau nghỉ sớm đi. Chuyện của chúng ta không vội, ta sẽ chờ nàng.”
Hoa Trứ Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt Cơ Phượng Ly thoáng hiện lên vẻ mất mát. Cảm giác này cứ như một con dao nhọn, sắc bén cứa vào trái tim hắn.