Khi Viêm Đế nhìn thấy những bản tấu này, lập tức giận sôi lên.
Tuy trước nay Hoàng Phủ Vô Song luôn gây trò náo loạn nhưng vẫn là một đứa trẻ thông minh, đối với chuyện đại sự quốc gia vẫn luôn có chừng mực. Tuy thỉnh thoảng còn bày trò nghịch ngợm khiến ông đau đầu không thôi, nhưng cũng không có chuyện nào được tính là nghiêm trọng.
Long dương chi nhạc? Đoạn tụ chi phích? Mà đối phương còn là một tên thái giám?
Tin tức này đối với Viêm Đế mà nói, không khác gì sét đánh ngang tai.
Đây là một vụ bê bối đầy tai tiếng, tệ hơn nữa là tất cả bá quan văn võ trong triều đều biết, bảo ông không phẫn nộ thế nào được?
Bỏ lại những bản tấu kia, cũng không màng đến thân thể đang mệt mỏi, ông vội vã đi tới Đông cung. Không ngờ vừa mới tới nơi, đã nghe thấy một khúc nhạc du dương đẹp đẽ, mê hoặc lòng người, còn là do thái giám kia tấu lên.
Bảo sao ông tức tới mức này!
Mà tên nghiệp chướng này còn muốn che chở cho tên yêu nghiệt kia, hắn càng làm như vậy, Viêm Đế càng tin những điều trong bản tấu kia là thật, lửa giận dâng cao ngùn ngụt.
“Hoàng Thượng, xin người bớt giận, đừng để tổn hại tới cơ thể.” Thường công công đỡ Viêm Đế ngồi xuống chiếc giường trúc Hoàng Phủ Vô Song vừa mới nằm kia.
Hoa Trứ Vũ quỳ trên mặt đất, hai chân bắt đầu tê dại nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp. Nghe thấy Viêm Đế ra lệnh cho những thái giám, cung nữ khác ra ngoài, trên mặt đất chỉ còn hai người đang quỳ là nàng và Hoàng Phủ Vô Song.
“Được lắm, các ngươi hỏi vì sao, trẫm sẽ nói cho các ngươi biết. Nghiệp chướng, bây giờ trẫm không chỉ muốn đánh chết tên nô tài này, còn muốn phạt cả ngươi.” Giọng nói lạnh lùng của Viêm Đế truyền tới, mang theo cả sự tức giận khó giấu, “Thường công công, ngươi nói thay trẫm!”
“Vâng!” Thường công công đáp lời, hắng giọng khẽ nói: “Hôm nay, lúc lâm triều có người dâng tấu, nói bên cạnh Thái Tử điện hạ có một thái giám, nhân phẩm không đứng đắn, mê hoặc cả thể xác và linh hồn Thái Tử, hồi đầu hạ từng theo Thái Tử điện hạ ra khỏi cung du ngoạn, trong đêm yến tiệc ở Khang vương phủ lại dùng một điệu múa kiếm quyến rũ điện hạ!”
Hoa Trứ Vũ nghe Thường công công nói xong cảm thấy rất tức giận, cả người nàng run lên, trong mắt bừng bừng lửa giận, ngón tay bám chặt vào tảng đá dưới chân, suýt nữa phá nát cả con đường đá này.
Việc này chắc chắn là do Cơ Phượng Ly bày ra. Bảo sao hôm qua hắn hỏi nàng có biết chơi cờ hay không, thì ra, đây là một ván cờ. Mấy ngày trước, nàng thắng hắn một quân, hôm nay tới lượt hắn đánh trả.
Gậy ông đập lưng ông! Hắn cũng dùng những lời đồn đại công kích nàng.
Hoa Trứ Vũ cúi đầu, vẻ mặt trầm ngâm tĩnh lặng nhưng trong đầu xoay chuyển nhanh như chớp, nghĩ xem nên tránh khỏi kiếp nạn này như thế nào.
Yêu nghiệt mê hoặc chủ, tội danh này cũng thật lớn, nếu là thật thì nàng phải chết không nghi ngờ. Chỉ không ngờ, một tiểu thái giám mà cũng bị gán cho tội danh này, thật làm người ta khóc không ra nước mắt.
Dựa vào võ công của nàng, nếu bây giờ trở mặt một đòn hạ sát Viêm Đế, báo thù cho Hoa gia quân, nhưng chỉ giết một mình hắn, liệu có đủ không?
Không phải Viêm Đế cũng bị người khác mê hoặc sao, nếu không ông ta sẽ không tứ hôn cho nàng và Cơ Phượng Ly, mà chỉ cần một đạo thánh chỉ bảo nàng đi hòa thân là xong? Còn tội danh mưu phản của Hoa gia quân, tuy thánh chỉ do Viêm Đế hạ, nàng rất hận ông ta, nhưng nếu nàng giết chết ông ta lúc này, sao có thể rửa sạch tội danh mưu phản của các tướng sĩ Hoa gia quân.
Nàng phải rửa oan cho bọn họ, nàng phải “nhẫn”!
Hoa Trứ Vũ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, nhưng cũng lạnh lẽo vô cùng.
“Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ bị oan!” Hoa Trứ Vũ dập đầu nói. Nàng không nói nàng oan uổng, lại nói Hoàng Phủ Vô Song bị oan, việc này vô hình đã đem những ánh mắt nhìn về phía nàng chuyển lên người thái tử. Nàng bị oan hay không, đôi với Viêm Đế không quan trọng, nàng cũng chỉ là một tiểu nô tài mà thôi. Nàng khéo léo chuyển từ việc yêu nghiệt mê hoặc chủ, sang thành việc Thái Tử có quan hệ đoạn tụ.
“Đúng là Thái Tử điện hạ bị oan. Việc này là do người cố tình bịa đặt muốn làm ô nhục thanh danh điện hạ. Dù gì điện hạ cũng là thái tử, là đứa con Thánh Thượng yêu thương nhất. Còn do đích thân mấy vị Thái Phó dạy dỗ, dưới sự chăm sóc của bệ hạ, sao điện hạ có thể làm ra những chuyện như vậy, mong Thánh Thượng minh xét, nô tài chết cũng không đáng tiếc, nhưng không thể làm liên lụy tới điện hạ, tổn hại tới thanh danh của Thánh Thượng!
Con hư hỏng, người làm cha cũng có tội. Cho dù là hoàng đế cũng vậy, kể cả ông ta muốn phế bỏ Hoàng Phủ Vô Song, cũng không thể dựa vào lý do này. Nếu Hoàng Phủ Vô Song là người đoạn tụ thật, Viêm Đế còn mặt mũi nhìn người khác sao? Hoa Trứ Vũ đã nhận ra điểm mấu chốt này, uyển chuyển nói.
Quả nhiên, sắc mặt Viêm đế hòa hoãn trở lại, cảm xúc trong lòng cũng trầm lắng hơn một chút.
“Hơn nữa, điện hạ si mê tiểu thư Ôn Uyển như vậy, sao có thể để tâm tới nô tài. Đêm du thuyền đầu hạ đó, là điện hạ trốn ra ngoài cung, ước hẹn với Ôn tiểu thư, nhưng Ôn tiểu thư không tới. Việc này có hoa đăng làm chứng, có một chiếc hoa đăng vẽ hình Ôn tiểu thư do đích thân thái tử làm.” Hoa Trứ Vũ tiếp tục nói.
“Đúng vậy, phụ hoàng, đêm đó, nhi thần có hẹn với Ôn tiểu thư!” Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, cuống quít nói.
Viêm Đế mím môi, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Song.
Chuyện Hoàng Phủ Vô Song si mê Ôn Uyển, Viêm Đế cũng có nghe nói qua. Giờ lại thấy Hoa Trứ Vũ nói có hoa đăng làm chứng, liền lệnh cho Thường công công sai người mang lên. Chỉ một lát sau, Cát Tường đã cầm hoa đăng dâng lên, Thường công công nhận lấy đưa tới tay Viêm Đế.
Viêm Đế cầm hoa đăng trong tay, nheo mắt quan sát.
Quả nhiên trên hoa đăng không chỉ có hình Ôn Uyển, còn có một câu đó đèn bày tỏ tâm tư ái mộ.
Ông thở dài một hơi, đưa hoa đăng lại cho Thường công công, nhìn Hoa Trứ Vũ đang quỳ trên mặt đất.
Tiểu thái giám này gặp chuyện nguy hiểm mà không sợ hãi, còn vô cùng bình tĩnh, giải thích mạch lạc khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Đúng là bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song đang thiếu những nhân tài như vậy.
“Nguyên Bảo, ngươi ngẩng đầu lên!” Giọng nói uy nghiêm của Viêm Đế truyền tới.
Hoa Trứ Vũ từ từ ngẩng đầu lên, tuy nàng hận Viêm Đế thấu xương, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người này, đây là lần đầu tiên được diện kiến long nhan của ông ta.
Viêm Đế khoảng hơn năm mươi tuổi, hai hàng mi dài ẩn vào tóc mai, đôi mắt thâm sâu như đầm tỏa ra mũi nhọn sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, có khí chất cương nghị và quyền uy vô hạn. Có thể nhận ra lúc Viêm Đế còn trẻ cũng là một mỹ nam tử.
Trong lòng có hận thù, nhưng khi ở trên chiến trường vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, Hoa Trứ Vũ không hề để lộ sơ hở nào.
Hoa Trứ Vũ từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt uy nghiêm của Viêm Đế chăm chú nhìn nàng, cho dù ông là Hoàng đế quen với hậu cung ba ngàn gia nhân, cũng không kiềm chế được hít sâu một hơi.
Có thể do tác động từ tấu chương của các đại thần, ông luôn nghĩ Hoa Trứ Vũ phải có vẻ tà mị vô cùng, không ngờ lại thanh nhã như thế, còn có khí chất cao quý hơn người. Một đôi mắt trong veo như làn suối chảy.
Người như vậy rất khó liên hệ với loại yêu nghiệt chuyên mê hoặc chủ nhân.
Viêm Đế kinh ngạc nhìn Hoa Trứ Vũ, rất lâu sau hai lông mày mới hơi giãn ra, hỏi tiếp: “Nghe nói ngươi biết múa?”
Hoa Trứ Vũ cúi đầu đáp: “Nô tài chỉ biết múa kiếm!
“Vậy được, ngươi múa lại điệu múa kiếm trong đêm yến tiệc chỗ Khang vương xem!” Viêm Đế nhìn Hoa Trứ Vũ đây thâm ý, nhưng cũng rất nhanh rời mắt đi.
“Vâng!” Hoa Trứ Vũ đứng lên, đi đến bên một bụi hoa, ngắt một thanh trúc làm kiếm, múa lại điệu múa đêm trước. Vẫn tao nhã, dịu dàng mà đầy vẻ tiêu sái.
Viêm Đế ngồi xem, lúc thì nhíu mày, khi thì vuốt cằm.
Cuối cùng, khi điệu múa kết thúc, ông quay sang hỏi Thường công công bên cạnh: “Thường công công, ngươi cảm thấy điệu múa này có mê hoặc lòng người không?”
Thường công công khẽ xoa cái trán đầy mồ hôi, khom người đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài cảm thấy điệu múa này rất đẹp, nhưng không mất đi vẻ mạnh mẽ, tiêu sái. Không giống như loại tà mị mê hoặc lòng người”
Viêm Đế gật đầu.
Mấy tấu chương kia còn nói Hoàng Phủ Vô Song đoạn tụ, đúng là không có căn cứ, kể cả chuyện du hồ đêm đó, cũng đã có bằng chứng phản bác. Xem ra, mấy tên đại thần kia đã quá nhiều chuyện rồi.
Hoàng Phủ Vô Song bật khóc.
“Phụ hoàng, mấy lão già cổ hủ kia muốn hủy hoại người bên cạnh nhi thần. Nguyên Bảo không làm gì sai cả, chỉ chuyên tâm hầu hạ nhi thần. Đêm yến thượng, nhi thần nhận được tửu lệnh, sợ bị các đại thần chê cười, mới để Nguyên Bảo biểu diễn thay, không ngờ Nguyên Bảo lại có biểu hiện hơn người, khiến bọn họ ghen tị. Phụ hoàng……” Nước mắt Hoàng Phủ Vô Song không ngừng rơi xuống mặt đất.
Viêm Đế nhíu mày, nhìn mặt Hoàng Phủ Vô Song đầy nước mắt, hừ lạnh nói: “Câm miệng, còn ra thể thống gì nữa! Không có lửa làm sao có khói, chỉ tại ngày thường ngươi ăn chơi phóng đãng, nên mới bị bọn họ suy đoán như vậy. Đêm hôm khuya khoắt vụng trộm xuất cung, ra ngoài náo loạn. Hôm nay, nhất định trẫm phải phạt ngươi. Nguyên Bảo, ngươi không biết khuyên bảo Thái Tử, phạt bốn mươi đại bản. Còn Thái Tử, phạt hai mươi đại bản! Nếu sau này còn nghe được những tin đồn không hay về các ngươi, thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng qua đi như hôm nay đâu.”
Viêm Đế nói xong, vung tay áo, dẫn theo Thường công công rời khỏi Đông cung. Bốn mươi đại bản, tuy nhẹ hơn bị đánh chết. Nhưng người nào yếu ớt bị đánh bốn mươi đại bản cũng coi như mất nửa cái mạng. Viêm Đế không trực tiếp đánh chết nàng, nhưng vẫn rất cảnh giác, trận đòn này, nếu nàng qua được thì chính là đòn cảnh cáo hiệu quả nhất.
Xem ra, sau này ở trong cung càng phải cẩn thận hơn nữa.
Hoa Trứ Vũ vận nội lực chống đỡ. Tuy cái mông rất đau, nhưng cũng không tới mức máu thịt lẫn lộn, thịt bong da tróc. Chỉ cần nghỉ ngơi, nằm sấp trên giường khoảng hai ba ngày là khỏi.
Đến ngày thứ tư, Hoa Trứ Vũ mới có khả năng đi đến thỉnh an Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song cũng đang nằm sấp trên giường, tuy hắn chịu phạt bằng một nửa Hoa Trứ Vũ, nhưng đối với một hoàng tử được nuông chiều từ bé như hắn, cũng coi như quá nặng rồi.
Lúc Hoa Trứ Vũ đi vào, Hoàng Phủ Vô Song đang bám vào thành giường kêu đau, nhìn thấy nàng, đôi mắt ảm đạm của hắn rực sáng, hô vang: “Nguyên Bảo, ngươi đã khỏe rồi sao? Mau tới đây, để bản điện hạ nhìn xem, thuốc bản điện hạ đưa qua đó, có dùng được không?
Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi đến gần chỗ Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Song giơ tay định kéo quần Hoa Trứ Vũ xuống, muốn nhìn vết thương trên mông Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ cuống quít lấy tay kéo lại, xấu hổ nói: “Điện hạ, ngài tha cho nô tài đi. Nếu để Hoàng Thượng biết nô tài mê hoặc chủ nhân chắc nô tài khó sống quá. Chẳng qua nô tài không được chiều chuộng giống như điện hạ, từ nhỏ đã phải vất vả nên miệng vết thương mới mau lành hơn. Còn điện hạ thế nào, có ổn không?” Chỉ có hai mươi đại bản, huống hồ, người hành hình cũng không dám nặng tay với hắn!
“Ờ! Không có việc gì là tốt rồi!” Hoàng Phủ Vô Song uể oải nói, “Mấy lão già cổ hủ kia, nếu bản điện hạ đăng cơ, thật muốn bôi tro vào mặt mấy lão ấy. Chúng ta đều là nam nhân mà còn bị dèm pha như vậy!? Khác gì bảo bản điện hạ không nên cho thái giám đi theo hầu hạ nữa sao, phụ hoàng cũng không cần dùng nữa cho xong. Hừ, bản điện hạ mặc kệ, Nguyên Bảo, ngươi tới bôi thuốc cho ta đi!”
Nói xong, hắn không hề e ngại xốc tấm khăn lạnh phủ lên người. Hạ thân che lại bằng một chiếc khố màu trắng, nhưng chỉ cần kéo nhẹ xuống, cặp mông đã lộ hẳn ra ngoài.
Một đường cong lưu loát, da thịt trắng nõn, bên trên còn có vài vệt sưng mọng màu xanh tím.
Hoa Trứ Vũ suýt nữa che mắt lại, nhưng vẫn cố nén trong lòng, tự nói với mình, không biết lúc về có bị đau mắt hay không. Nàng từ từ đặt tay lên đó, bôi thuốc cho Hoàng Phủ Vô Song.
Thao tác xong, trên tay bám đầy mùi thuốc, Hoa Trứ Vũ chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài rửa lại cho sạch sẽ, thì thấy Hoàng Phủ Vô Song mặc quần vào, chầm chậm ngồi xuống. Vỗ vỗ bên giường nói: “Nguyên Bảo, ngươi nằm úp xuống đây, bản điện hạ sẽ bôi thuốc cho ngươi!”
Hoa Trứ Vũ gượng gạo nói: “Trước khi tới đây nô tài đã bôi rồi.”
“Vậy để bản điện hạ nhìn qua xem, ngươi đã nhìn thấy vết thương trên mông ta, cũng phải cho ta nhìn xem thế nào chứ!” Hoàng Phủ Vô Song cười nói.
“Điện hạ, ngài không cần đối tốt với nô tài như vậy, nô tài không nhận nổi!”
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy, mở to đôi mắt tràn ngập ai oán nhìn nàng, “Lần này là do bản điện hạ gây họa, khiến ngươi chọc tức Cơ Phượng Ly nên mới bị hắn trả thù như vậy! Dù sao, cũng nên để bản điện hạ bôi thuốc cho ngươi một lần, nếu không ta sẽ cảm thấy không yên lòng!”
Hoa Trứ Vũ tiếp tục cười nói: “Điện hạ, vết thương của nô tài thật sự không đáng ngại, nô tài ra ngoài trước.”
Nói xong liền xoay người đi về phía cửa.
Hoàng Phủ Vô Song cầm lọ thuốc đuổi theo, Hoa Trứ Vũ chạy trối chết, không, phải nói là cong mông chạy như chuột mới đúng.
Sự kiện yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân không loại bỏ được Hoa Trứ Vũ, nhưng vẫn để lại tai họa về sau.
Tuy Hoàng Phủ Vô Song không phải người đoạn tụ, nhưng trải qua chuyện này, mỗi khi nhìn thấy gương mặt trắng mịn như tuyết của Hoa Trứ Vũ, hắn lại không ngừng suy nghĩ linh tinh, khi nhìn thấy cổ tay Hoa Trứ Vũ, chỉ muốn cầm lấy không bao giờ buông ra nữa, khi nhìn thấy vòng eo mảnh mai của Hoa Trứ Vũ, chỉ muốn ôm chặt lấy. Cảm giác này, khiến Hoàng Phủ Vô Song phiền não không thôi.
Có nhiều lúc, Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ, có phải hắn bị đoạn tụ thật hay không?!
Liệu có phải đã trưởng thành, dục vọng trong người càng lúc càng mãnh liệt, nên mới có những suy nghĩ hàm hồ như vậy.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Vô Song chỉ mong việc tuyển phi tiến hành càng nhanh càng tốt, để Ôn Uyển sớm trở thành Thái Tử phi. Lúc đó hắn sẽ không nghĩ linh tinh như bây giờ nữa. Mà việc tuyển phi, cũng sắp đến lúc kết thúc, có hơn mười tú nữ được tuyển vào cung, Ôn Uyển, An Dung, đều có mặt trong danh sách.
Nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa hạ chỉ quyết định ai là thái tử phi, ai là Khang Vương phi. Nhân dịp tới hành cung tránh nóng, Viêm Đế quyết định nghỉ ngơi trước, sau khi trở về mới bắt đầu chọn lựa trong số các tú nữ.
Hoàng Phủ Vô Song muốn tìm một cung nữ thị tẩm, nhưng nghĩ kỹ lại muốn đem thân thể thuần khiết của mình trao cho ý trung nhân, thành ra cả ngày đều đứng ngồi không yên.
Tháng sáu hàng năm, hoàng thất đều theo Thanh hồ xuôi lên dòng Thanh Giang tới hành cung nghỉ hè, năm nay cũng không ngoại lệ. Đến đầu tháng sáu, việc tuyển phi đến giai đoạn kết thúc, Lễ bộ thượng thư dâng tấu chương lên hoàng đế, chọn ngày tốt xuất hành.
Hoàng đế, hoàng hậu, phi tử, Thái Tử, thân vương, cận thần, ngoại thích, mười tú nữ mới tuyển chọn, thống lĩnh ngự lâm quân……Tất cả đều ngồi lên thuyền rời khỏi Hoàng cung.
Ngày thường, trên mặt sông Thanh giang rất phồn hoa, nhưng vào hôm hoàng đế xuất cung, một bóng người cũng không thấy, chỉ có những thị vệ đứng đầy hai bên bờ sông, khung cảnh trang nghiêm vô cùng.
Trên mặt sông, có một chiếc thuyền lớn dẫn theo vài chiếc thuyền nhỏ. Hoàng thượng và các thân vương ngồi cùng một thuyền, nhóm hoàng hậu, phi tử ngồi chung một chiếc, nhóm tú nữ một chiếc, Hoàng Phủ Vô Song và Khang vương một chiếc, Hoa Trứ Vũ là thái giám của Hoàng Phủ Vô Song nên cũng được ngồi chung thuyền với hắn.
Võ tướng được phân bổ đều lên các thuyền, đi theo hộ vệ. Hơn một trăm chiếc thuyền, thuận lợi đi thẳng một đường lên thượng nguồn Giang Bắc.