Người cầm đầu là một người tuổi trẻ khuôn mặt tuấn tú, hắn mặc chiến giáp màu đen, có hai đạo vầng sáng màu lam nhạt vờn quanh cơ thể, vòng hai tay trước ngực, nhìn ba người Lý Cường với thái độ miệt thị. Đột nhiên Mai Tinh Tinh chợt kêu lên: "Cẩn thận, hắn là cung phụng của Lệ Đường quốc!" Vừa nói vừa quất ba đạo roi ảnh bay ra.
"Biết vậy mà vẫn còn xuất ra được mấy chiêu uổng phí như vậy!" Người nọ lăng không chụp vào bóng roi, cây roi quấn nhanh vào cổ tay hắn, chỉ thấy trên cánh tay hắn lóe lên một ánh sáng xanh, tiên ảnh chợt tiêu mất vô tung. Mai Tinh Tinh cắn răng nói: "Lý Tử Phong, ngươi không nên ép người quá đáng, đến bây giờ mà các ngươi còn như âm hồn không tan cứ đuổi theo, cứ cho An Lãng biết, cả nhà họ Mai chúng ta quyết không khuất phục."
Cả năm người ha ha cười lớn, Lý Tử Phong cười khổ nói: "Bằng vào tiểu nha đầu ngươi, không cần xuất động cả Phần Thiên Ngũ Sứ chúng ta, haha.. An Lãng? Hắn không có khả năng mời cả năm người chúng ta cùng xuất động đâu." Đến đó thì giọng nói của hắn chuyển qua vẻ hung hăng ác độc nói: "Lý Cường, đúng vậy, ngươi kêu là Lý Cường, lần này ngươi phá hư chuyện tốt của chúng ta, Lệ Đường quốc lần này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lý Cường hơi có chút khẩn trương, mặc dù đã qua không ít lần đánh nhau, nhưng mỗi lần đối địch đều luôn có chút không quen. Hắn vẫn giữ nụ cười trên mặt nói: "Haha… được rồi, ta kêu là Lý Cường, đã biết rồi à? Cường chính là mạnh mẽ, Lý chính là họ của gia tộc, thế nào ngươi tính sẽ làm sao?" Lý Cường phát hiện bản thân mình ngày càng ba hoa hơn nhiều.
"Tặng cho ngươi mấy bảo vật đây nè…" Mai Tinh Tinh ném ba khỏa Băng Bạo Đạn từ trên mình bay vút ra.
Lý Tử Phong thuận tay tiếp lấy, thì lực đạo đã giảm nhiều, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, chỉ thấy Băng Bạo Đạn đã nổ tung. Công lực của hắn mạnh mẽ vậy mà cũng ứng phó không kịp, một tay cơ hồ bị nổ nát ra, trong một dặm bị Băng Bạo Đạn nổ tung ẩn chứa luồng khí lạnh buốt, trong nháy mắt làm cho chiến giáp màu đen trên mình hắn bị đóng một tầng băng sương..
Lý Cường thừa cơ truyền âm Triệu Hào, bảo hắn bảo vệ tiểu nữu nữu, đồng thời liên tục bắn ra kim ưng.
Lúc này cả năm người kia đều có chuẩn bị mà đến, trong đó có một người mập mạp có một ấn quyết khá kỳ dị, từ trên thân hình mập mạp của hắn trồi lên một tấm võng đen bằng tơ, bay tới đỉnh đầu chỉ nghe hắn quát to: "Đi!"
Tấm lưới đen đột nhiên phóng lớn ra, kim ưng đánh vào võng liền nổ tung, thân thể mập mạp của hắn luống cuống thối lui, dáng vẻ dường như phải cố hết sức. Ở hai bên có hai người dùng chân nguyên lực bắn tới dưới tấm lưới đen, thoáng chốc hắc ti võng xuất hiện ánh sáng xanh quỷ dị, hướng về phía ba người Lý Cường cuốn tới.
Đến bây giờ Lý Tử Phong mới có phản ứng, chiến giáp màu đen trên mình phát ra tiếng xé rách nhỏ, hắn tiến về phía trước từng bước, chiến giáp trên mình đóng tuyết biến thành từng mảnh nhỏ rơi xuống dưới. Hắn vừa đau lòng vừa hổ thẹn, bởi vì Mai Tinh Tinh đã làm cho hắn mất mặt trước mặt đồng bọn. Lý Tử Phong quát to: "Tất cả các ngươi đừng hòng muốn sống, ta muốn băm vằm các ngươi ra!" Lúc đó hắn cũng dùng chân nguyên lực cuốn tới Hắc Ti Võng.
Đến lúc này tấm lưới đen đã biến thành một kiện kỳ môn binh khí, gọi là Phần Thiên Lạc, pháp bảo mà Phần Thiên Ngũ Sứ cùng tu luyện, nhờ vào nó mà không biết đã đánh bại qua bao nhiêu người tu chân.
Ánh mắt Lý Cường rất là nhạy cảm, biết rằng bản thân ba người mình không phải là đối thủ của bọn họ, liền truyền âm ra lệnh cho Triệu Hào mau đưa tiểu a đầu chạy về hướng Mê Lâm trước, còn bản thân mình sẽ ngăn trở tấm lưới đen đáng chết đó. Triệu Hào thoáng do dự đáp ứng, bởi vì kinh nghiệm của hắn so với Lý Cường còn phong phú hơn, biết đây là phương pháp bảo toàn cho mọi người tốt nhất.
Cấp tốc thúc giục nguyên anh, sắp đưa chân nguyên lực kích động, đồng thời chuẩn bị phóng ra, trong phút chốc toàn thân Lý Cường hiện lên vòng ánh sáng tím, rồi một con ưng màu tím hiện ra trên người, Lý Cường quát to: "Đi mau! "
Triệu Hào kéo Mai Tinh Tinh bắn ra phi kiếm, hướng Mê Lâm bay đi.
Phần Thiên Ngũ Sứ trong lòng kinh hãi, Lý Tử Phong nói: "Cẩn thận con ưng đó!"
Không nghĩ được dùng Ưng Kích Nỗ tích súc chân nguyên lực lại có hiệu quả đến như vậy, Lý Cường có chút ngoài ý muốn liền xoay chuyển chân nguyên, Tử Ưng vỗ mạnh cánh mang Lý Cường bay tới.
Phần Thiên Lạc ánh lên vẻ thanh quang quỷ dị từ từ bay tới gần Lý Cường.
Mai Tinh Tinh đang thở hổn hển bị Triệu Hào mạnh mẽ lôi đi, xa xa nhìn thấy trên mình Lý Cường hiện lên Kim Ưng, tiếp theo nhìn thấy hắn bay lượn trên không trung, nghênh đón Hắc Ti Võng, nước mắt không nhịn được tuôn ra.
Nhìn Hắc Ti Võng đang tới gần, tâm lý Lý Cường trầm xuống, ngay khi ánh sáng từ võng lưới cuộn lấy thân mình chỉ còn khoảnh khắc thì chỉ một chiêu thức, hắn khom người thật nhanh, nhờ năng lượng của Kim Ưng thoát ra, Hắc Ti Võng chạm đến Tử Ưng lập tức vây quanh, Lý Cường trong lòng niệm nhỏ, Kim Ưng lập tức liền nổ tung.
Kim quang chói mặt chiếu xạ ra xung quanh làm tất cả cảnh vật đều biến thành màu vàng chói lọi. Lần này Kim Ưng ẩn chứa năng lượng thật sự quá lớn, một âm thanh thật lớn vang dội giữa núi non, tựa như tiếng sấm ngang trời, khiến cho phương viên trong hai trăm thước đều bị chấn động đến vỡ nát, cả sáu người đồng thời bị lực lượng khổng lồ đánh bay đi, Phần Thiên Ngũ Sứ miệng phun máu tươi. Còn Phần Thiên Quân Lạc có quan hệ với họ nên khi nó bị xé rách thì cả năm người đều cùng bị thụ thương rất nặng.
Kết quả này ngay cả Lý Cường cũng không dám nghĩ tới, bất quá một kích này cũng làm hắn tiêu hao mất một phần ba chân nguyên lực, đồng thời một đạo lục quang cấp tốc bay tới, luồng sáng nhanh chóng hiện ra một thân ảnh. Đúng là tại sòng bạc người đã cứu đi Đỗ Định Quang. Hắn nhìn Phần Thiên Ngũ Sứ lạnh nhạt nói: "Thật là vô dụng, ngay cả chút việc nhỏ mà cũng làm không được, các người còn dùng được vào việc gì? "
Cả năm người sợ hãi quỳ xuống thỉnh tội, người nọ lại nói: "Ban cho các ngươi cơ hội cuối cùng, bắt hắn lại cho ta."
"A, ngươi là ai vậy? Chuyện này không công bình, cả năm đánh một mà ngươi thì lại núp ở bên cạnh mà xem náo nhiệt rồi lại thừa cơ hạ thủ, chuyện thiệt thòi này, lão tử quyết không chơi! "Lý Cường ở bên cạnh vừa nói nhảm, vừa có ý muốn bỏ chạy, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn liều mạng, đã từng làm qua thương nhân, hắn luôn hiểu được hoàn cảnh, chỉ còn núi xanh, không sợ thiếu củi đốt"
"Hãy nhìn Kim ưng của lão tử đây!" Bắn ra một chuỗi Kim ưng, Lý Cường phi thân bỏ chạy làm cho Phần Thiên Ngũ Sứ vô cùng khẩn trương, bắt không được Lý Cường thì sợ rằng kết quả so với hắn còn thảm hơn. Năm người đành phải liệu thương, cố gắng tung tấm lưới đen truy theo Lý Cường.
Người nọ nhìn thấy Lý Cường bỏ chạy như ngoài ý muốn, phi thân lên không trung, không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn theo Phần Thiên Ngũ Sứ truy theo, hắn phải giữ lời nói vừa rồi, cấp cho năm người một cơ hội.
Liên tục bắn ra Kim ưng khiến cho chân nguyên của Lý Cường hao tổn rất nhanh, hắn thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy chắc là không thoát được nên cần phải thay đổi phương pháp, hắn hạ từ trên không trung xuống, lắc mình chui vào trong rừng rậm.
Phần Thiên Ngũ Sứ trơ mắt nhìn Lý Cường chui vào trong rừng, liền tiếp tục thúc Hắc Ti Võng trùm xuống, diện tích của tấm lưới rất lớn, trong phương viên ba trăm thước đều bị phủ trùm, cây rừng bị trùm kín liền bị đốt thành tro tàn, ngay cả chút khói xanh cũng không có bay ra, Hắc Ti Võng không còn gì ngăn cản nên rơi xuống mặt đất.
Lý Cường vào đến rừng rậm cơ hồ vẫn chưa hề dừng lại, dọc theo hướng phải chạy đi, tốc độ cực nhanh, nhưng cũng suýt chút nữa là bị Hắc Ti Võng chụp trúng. Nhìn thấy Hắc Ti Võng đốt sạch hết cây rừng trước mắt, trong lòng Lý Cường ớn lạnh, nếu đồ vật này rơi trên mình thì thật xui xẻo, hắn cấp tốc chạy trốn sâu vào trong rừng rậm.
Ánh mắt của Phần Thiên Ngũ Sứ nhìn Hắc Ti Võng thúc giục truy theo sau Lý Cường, tấm lưới cũng thật là kinh khủng, có thể gặp phải cái gì là tiêu hủy cái đó, bất quá cũng làm hao phí rất nhiều chân nguyên của họ.
"Mẹ ngươi, ngươi còn muốn truy theo lão tử, cho ngươi cái này nè." Lý Cường bị truy đến độ gấp muốn nhảy, những từ ngữ mắng chửi thô tục cũng đều xuất ra, một chưởng đánh ra thì một khối cự thạch liền bay về hướng tấm lưới, cự thạch bay lên chừng ba thước, ào ạt bắn vào trên võng làm cả Phần Thiên Ngũ Sứ chấn động cũng đều phun máu, cả năm người đồng thời phát lực, cự thạch còn chưa rơi xuống đã vỡ ra thành từng mảnh vụn.
Nhìn thấy cách này dùng được, Lý Cường vừa chạy vừa tìm tảng đá lớn, vừa chạy qua một chân núi, hắn hoan hô một tiếng, đó là một mảnh rừng đá, hắn vọt vào, trốn sau một khối đá lớn. Hắn thầm nghĩ cần phải dùng tảng đá lớn này đập nát tấm võng đen đó đi mới được.
Khi Phần Thiên Ngũ Sứ chạy vòng qua đến chân núi thì trợn tròn mắt, đó là một mảnh rừng đá thật lớn, cho dù cách nào cũng không thể quét sạch nó được. Đang ở thế chuẩn bị, Lý Cường liền phát tác, vừa mắng vừa tay đấm chân đá, một khối rồi một khối cự thạch liên tục bay đến Hắc Ti Võng không ngừng.
Phần Thiên Ngũ Sứ trong lòng rất uất ức khi thấy tiểu tử này ra quái chiêu như vậy, muốn thu võng lại thì không còn kịp, không thể làm gì khác hơn là dùng hết chân nguyên hóa giải cự thạch bay tới. Người nọ tại không trung mắng: "Năm tên trứng thối kia thật là ngu ngốc, không thể thu lại nhưng có thể vứt đi, chi bằng cả năm tên các ngươi đem tiểu tử này đánh chết đi, không bíết sao trên đời lại có thứ đồ vật ngu như các ngươi vậy chứ!"
Lý Tử Phong là người mạnh hơn hết, vậy mà bị người nọ dùng những từ ngữ tệ hại mắng chửi đến tâm thần đại loạn, liền dùng nguyên anh thu võng lại, cả bốn người kia đột nhiên bị thu võng không kịp phản ứng liền bị cắn trả, cái dị bảo này bị hai cỗ lực đạo kéo xuống dưới, phát ra một tiếng kêu quái dị hóa thành quạ đen. Phần Thiên Ngũ Sứ bị lực lượng cắn trả làm nguyên khí bị tổn thương rất nặng, mất hẳn đi lực chiến đấu.
Lúc này Lý Cường thầm nghĩ: "Lúc này mà còn không chạy thì đợi đến khi nào" Nghĩ đến đó thì xoay chân bỏ chạy, với tốc độ này của hắn chẳng khác gì cháu của loài thỏ.
Người nọ rơi xuống đất, giọng lạnh lùng: "Cơ hội ta đã cấp cho các ngươi, đáng tiếc hình như các ngươi không thích hợp làm việc này thì phải." Phần Thiên Ngũ Sứ cả năm đều kinh sợ đến run rẩy, Lý Tử Phong cầu xin nói: "Lôi tiền bối, xin ngài nể mặt sư tôn của ta ở trên, tha cho vãn bối một lần."
Người nọ cười ha hả: "Sư tôn của ngươi ư? Haha, được rồi, ta Lôi Thiên Tiếu cấp cho ngươi được toàn thây."
"Người…"
Một luồng kiếm quang màu xanh biếc xuyên qua đỉnh đầu của năm người cực nhanh, hồng quang chớp động, cả năm nguyên anh bay ra, tay Lôi Thiên Tiếu xuất ra một chiêu, một ánh sáng xanh hướng tới năm nguyên anh đang bay tứ tán định chạy trốn bị luồng lục quang như có hấp lực, cả năm nguyên anh chi chi kêu lên thảm thíêt bị bắt vào trong một cái hồ lô màu xanh thẫm, hắn đắc ý cười: "Thu hoạch không tệ, haha... " Đồng thời một đạo tam muội chân hỏa bắn về phía năm xác chết, trong nháy mắt hóa thành tro tàn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Lôi Thiên Tiếu tung mình bay lên không, chỉ thấy Lý Cường đang chạy nhanh ở rất xa, hắn đắc ý tự nói: "Tiểu hỗn đản, để xem coi ngươi chạy được đi đâu!"
Lý Cường lần này thật sự là gặp nạn rồi.
Lý Cường cảm thấy tốc độ chạy trốn hiện giờ hình như so với con báo còn nhanh, hắn có chút say mê tốc độ này, trong lòng còn muốn nghĩ nếu tham gia á vận hội dám chắc sẽ đoạt giải quán quân. Đang lúc đắc ý thì một đạo màu xanh biếc điểm hồng xẹt qua đỉnh đầu, Lôi Thiên Tiếu nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hắn.
Lý Cường trong lòng khỏi mắng bản thân, thật là ngu đến đáng chết, không phải là biết phi hành hay sao, chạy làm sao có thể chạy thoát được chứ? Lý Cường dừng chân lại âm thầm tính toán, lão này hình như rất lợi hại, đánh thì nhất định không thắng, cần phải sử dụng thủ đoạn nào đây? Vừa nghĩ vừa dùng bộ dáng vô tội chuẩn bị trì hoãn thời gian, cười nói: "Ồ, ngài là ai vậy, mau báo danh, ta hình như không nhận ra."
Lôi Thiên Tiếu bình thường không cười, chỉ có khi đắc ý lúc giết người mới lớn tiếng cười, hắn cười to: "Lão phu là Lôi Thiên Tiếu, là người đưa ma cho ngươi, ngươi cũng đừng trách lão phu, ai mượn ngươi phá hủy kế hoạch đại sự của chúng ta, haha…" Một kiếm bay ra, trực tiếp đánh thẳng tới Thiên Linh cái của Lý Cường.
"Thật không vui chút nào" Nhìn thấy hắn không bị lừa, Lý Cường vũ động Bách Nhận Thương, áp lực kiếm ảnh cực kỳ trầm trọng làm cho hắn chấn kinh, đạo ánh kiếm màu xanh trong thoáng chốc hóa thành trăm ngàn đạo lưu quang, như trăm ngàn giọt nước không nơi nào mà không thâm nhập được.
Xích Diễm Long Thuẫn lập tức xuất ra lực phòng ngự vô cùng cường đại, Tử Sắc Long cấp tốc xoay tròn, trong phút chốc áp lực đè ép Lý Cường thở hổn hển. Lôi Thiên Tiếu giật mình không ít, phi kiếm của hắn không ngờ không thể xuyên qua phòng hộ của Lý Cường, hơn nữa phi kiếm còn bị đập trả, hắn phun ra một luồng chân nguyên đến phi kiếm, bóng kiếm chói mắt lóe sáng bay tới.
Mắt nhìn Xĩch Diễm Long Thuẫn lực lượng phòng ngự gần như mất đi, dưới tình thế cấp bách, Lý Cường quát: "Hàn Linh Cự Chưởng…" Chân nguyên cấp tốc vọt ra khỏi bàn tay trướng lớn lên, tử quang lóe ra, một chỉ kiểm bồn từ cổ tay bay vút ra.
Độc môn tuyệt học của Hầu Phích Tịnh quả thật bất phàm, Hàn Linh Cự Chưởng vừa thoát ra khỏi cổ tay chạm vào bóng kiếm thì phát ra âm thanh thánh thoát vang xa, áp lực bỗng nhiên giảm xuống, nhưng Xích Diễm Long Thuẫn đã không chịu được nữa, tử sắc long kêu lên một tiếng rên rỉ biến mất trong không trung.
Vì Lý Cường phải dùng toàn bộ tinh thần để đánh ra Hàn Linh Cự Chưởng nên không còn duy trì đựợc Xích Diễm Long Thuẫn, sau tiếng vang thanh thúy biến thành tiếng nổ, Lôi Thiên Tiếu thất kinh, hắn đã dùng tới năm phần kình lực, không ngờ còn không thắng được, liền gia tăng thêm kình lực lướt tới.
"Cút mẹ ngươi đi!" Lý Cường liều mạng dùng hết toàn bộ chân nguyên lực tống ra thêm một chưởng.
Phong vân đổi sắc, trời đất chấn động, lần liều mạng đánh bừa này của hắn ngoài ý muốn của Lôi Thiên Tiếu, không ngờ khi liều mạng lại thành đánh ngang tay. Trên sự thật là công lực của Lý Cường kém hơn, dù chỉ một kiếm của đối phương cũng không chịu nổi, bây giờ dùng hết công lực cũng không biết làm sao mà đánh.
"Thật là không tệ, không tệ! Không ngờ còn có thể chịu được sáu tầng công lực của lão phu." Nhìn rừng đá chung quanh sụp đổ, Lôi Thiên Tiếu đã biết Lý Cường đã không còn lực phản kháng nữa. Hắn dùng trò mèo vờn chuột cười nói: "Lão phu còn tưởng rằng Phó Sùng Bích dạy ra đệ tử cao cường thế nào, thì ra cũng chỉ là vô dụng, vậy đừng trách lão phu không khách khí."
Ngữ khí của Lôi Thiên Tiếu như là không hề để ý đến Phó Sơn, trên thực tế nếu có mặt Phó Sơn ở đây, sợ rằng ngay cả đánh rắm hắn cũng không dám. Bây giờ hắn khi dễ Lý Cường, bởi vì hắn biết Lý Cường đã biết tình cảnh của hắn đã giết chết Phần Thiên Ngũ Sứ, cho nên hắn phải giết Lý Cường để diệt khẩu.
Lý Cường thầm hối hận đã không tu luyện đến chốn chiêu cuối cùng của Nguyên Thủy môn để di chuyển thật nhanh, hắn hỏi: "Ngươi là người của cung phụng đường Lệ Đường quốc? " Trong lòng nghĩ thầm: "Trước tiên nên kéo dài thời gian khôi phục chút chân nguyên lực, lão già này tuyệt đối là một cao thủ, ngay cả Phó đại ca hắn cũng không để vào mắt." Lúc này liền xuất hiện chỗ tốt của tư thế ngồi trong điển tịch Nguyên Thủy môn, Lý Cường thầm lén thúc giục nguyên anh, bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Lôi Thiên Tiếu còn chơi đùa chưa đủ, nói: "Hừ! Cung phụng đường Lệ Đường quốc là thứ gì chứ, lão phu còn chưa phải lâm vào cảnh ngộ hèn tiện thế này." Giọng nói cực kỳ khinh miệt.
Lý Cường cười lớn: "Haha, thì ra ngươi không phải ti tiện đến nỗi vì Lệ Đường quốc bán mạng, có ý tứ…" Chuyển giọng hắn nói: "Vậy ngươi đuổi theo lão tử để làm chi, để nhìn lão tử tuấn tú như thế nào à…ta … phì…! "
"Chết đến trước mắt mà miệng còn cứng như vậy, lão phu sẽ lột da coi ngươi còn được chút sung sướng nào không!" Một làn sương khói màu xanh vọt nhanh tới Lý Cường, đây là một kiện vũ khí âm độc của lão, nếu để nó thấm lên mình mà chưa có phòng hộ cẩn thận, so nó với lột da còn đáng sợ hơn, làm cho da tay bị ăn mòn rơi xuống.
Lý Cường lui nhanh ra sau, đồng thời bắn ra một viên Băng Bạo Đạn, tung mình bay lên không trung, vừa rồi nói chuyện được một lúc, hắn đã khôi phục được chút ít chân nguyên lực, miệng còn ráng nói thêm: "Ngươi tự lột da của ngươi đi, lão tử không chơi nữa." Vừa nói vừa gian nan chật vật hướng đến Mê Lâm bay đi.
Lôi Thiên Tiếu nổi giận, mắng: "Tiểu hỗn đản, vừa gian hoạt vừa quỷ quyệt, lão phu…" Nói thế nào cũng không kịp bèn tung mình đuổi theo, trong lòng kỳ quái vì sao tiểu tử này có thể khôi phục nhanh như vậy.
Hai người một đuổi một chạy, Lý Cường không theo một đường thẳng tắp mà chạy, chợt đông rồi chợt tây, lúc trên lúc dưới chạy loạn khắp sơn mạch, thỉnh thoảng lại ném ra Băng Bạo Đạn, nói ra hai ba câu làm cho Lôi Thiên Tiếu tức giận đến đôi mắt đỏ kè, không đủ tỉnh táo truy đuổi nên nhiều lần bị hắn tránh thoát.
Lôi Thiên Tiếu đột nhiên đứng ở không trung, hắn là cao thủ, đột nhiên phát hiện có điều gì không đúng, lập tức thay đổi sách lược, hắn lấy ra một cái hộp vàng nhỏ, xuất quái vật bên trong ra, đó là một con dơi màu xanh biếc, chi chi kêu lên rồi bay tới. Lý Cường quay đầu nhìn lại, phát hiện con dơi đang đuổi theo, trên thân còn có một đoàn làn khói xanh, còn lớn hơn cả cái bàn bát tiên, sợ đến hồn phi phách tán, điên cuồng phóng chạy.
Ở phía xa thấy vậy Lôi Thiên Tiếu đắc ý cười lớn: "Để coi ngươi chạy đi đâu, mau chạy nhanh thêm một chút a!"
Quái vật càng đuổi càng gần, Lý Cường không còn biện pháp nào, Băng Bạo Đạn đã dùng hết, Kim ưng lại không thể bắn ra, chân nguyên lực còn lại chỉ đủ để phi hành, hắn không thể làm gì khác hơn là chạy sát dưới đất, lợi dụng địa hình tránh sự truy kích của nó. Chẳng còn thấy bóng dáng Lôi Thiên Tiêu nữa, chỉ có con dơi xanh vẫn còn truy theo sát nút.
Liên tục lướt qua vài khối đá lớn vào một đáy cốc, Lý Cường liếc mắt chợt nhìn thấy một màn khói trắng mênh mông tựa như sương khói tỏa khắp trong cốc, Lý Cường cảm thấy này tựa hồ đã thấy qua thứ này, không kịp ngẫm nghĩ đã phóng vút vào trong, vừa vào đã có một loại cảm giác kỳ lạ, hắn co rút thân mình né vào khối đá lớn cách đó không xa.
Làn sương khói đột nhiên co rút lại, đáy cốc xuất hiện ra một người, Lý Cường kinh ngạc giật nảy, thì ra là Hoa Mị Nương, thảo nào không thể trách vừa rồi có một loại cảm giác quen thuộc, nghĩ thầm: "Thật là nghiêm trọng, lại thêm một cừu gia, thừa dịp nàng chưa phát hiện phải lập tức khôi phục chân nguyên."
"Ai chà, con này là Phi Bức Dung phải không, không có chủ thì bổn cô nương thu nó vậy." Một làn khói trắng vây tròn quấn tới Phi Bức Dung, chỉ nghe một tràng tiếng kêu loạn, xa xa truyền đến một quát lớn: "Dừng tay…!"
Một tia xanh biếc vụt tới, Lôi Thiên Tiếu hạ xuống đáy cốc nhìn chung quanh hiềm nghi nói:
- Người đâu rồi? Đã chạy đi đâu?
Hoa Mị Nương không khỏi khó chịu, nàng vốn là một đại mỹ nhân đứng ngay ở trước mặt hắn, không ngờ hắn như không hay biết, lại còn tìm người ở xung quanh. Nàng cất tiếng cười nói:
- Ngươi không phải là Tiềm Kiệt Tinh Lôi Thiên Tiếu đó sao? Sao lại chạy đến Thiên Đình Tinh, nhìn thấy tỷ tỷ cũng không thèm chào hỏi, có phải là có chỗ ỷ lại, con mắt nằm trên trán rồi đấy ư?
"Ngươi mau tránh ra, ta cần phải tìm tiểu hỗn đản đã chạy trốn đâu rồi." Đồng thời bắn một đạo lục quang tới tảng đá lớn, tảng đá lập tức vỡ ra, một thân ảnh phóng lên cao nhảy xuống đáy cốc, hình thành nên thế ba người giằng co.
Hoa Mị Nương kinh dị nói: "Đây không phải là huynh đệ của Phó lão gia tử sao?"
Nàng bật cười duyên dáng: "Thì ra là ngươi đi tới Thiên Đình Tinh ư!" rồi tiếp lời: "Tiểu Lôi Lôi, ngươi bây giờ thật là oai phong, dám truy đuổi đánh huynh đệ của Phó lão gia tử, tỷ tỷ bội phục!"
Lôi Thiên Tiếu thầm mắng trong lòng, sao lại xui xẻo gặp Hoa Mị Nương, trong lúc này nàng lại nhận biết Lý Cường, hơn nữa lại biết hắn là người của Phó Sơn, nếu để nàng đem Lý Cường đi, rồi nàng truyền điều này ra bên ngoài, Trọng Huyền Phái Phó Sơn còn không phải cùng ta liều mạng ư. Lôi Thiên Tiếu không biết Lý Cường đến Thiên Đình Tinh chỉ là do Hoa Mị Nương giở trò quỷ.
Lý Cường không nói một lời, nhân cơ hội này liền nắm lấy một khối tiên thạch, cấp tốc khôi phục chân nguyên.
Con dơi xanh lúc này chỉ biết kêu lên chi chi, Lôi Thiên Tiếu nhìn thấy đau lòng không thôi, trên mình Phi Bức Dung cắm đầy Hấp Tinh Châm, thần sắc đã héo khô, cơ thể thu nhỏ chỉ còn một phần ba.
Trong mắt Lôi Thiên Tiếu lóe lên tia hung quang xanh biếc, quát: "Hoa Mị Nương, ngươi rõ ràng là biết, cùng với Tiềm Kiệt Tinh chúng ta đối đầu là có kết quả gì, đừng có giả vờ ngây ngô, còn không mau thu lại châm trên mình Phi Bức Dung."
"Ai, tiểu Lôi Lôi ngày càng lợi hại, tỷ tỷ lấy còn không được sao?" Hoa Mị Nương cười một tiếng, xuất ra một chiêu, con dơi xanh kêu lên thảm thiết, vô số Hấp Tinh Châm từ trên mình nó bay ra, trong nháy mắt sắp đưa nó biến thành cái xác khô, Hoa Mị Nương cười khanh khách: "Tỷ tỷ phải thu nó a!"
Lôi Thiên Tiếu đau khổ kêu lên: "Hoa Mị Nương đãng phụ, lão phu không để yên cho ngươi!"
Hoa Mị Nương tại tu chân giới có danh tiếng vang dội, có thể nói ai gặp là thấy phiền phức, nàng chưa từng bỏ qua cho ai, ngay cả Phó Sơn mà nàng còn dám gây chuyện, đừng nói là Lôi Thiên Tiếu.
Lôi Thiên Tiếu phóng ra phi kiếm, nhắm vào đầu Hoa Mị Nương đánh tới.
Hoa Mị Nương cười nói: "Thật là can đảm, gan càng lúc càng lớn, không ngờ dám động đao thương với tỷ tỷ!" Trong nháy mắt hoa đào tung bay đầy trời…