Phiêu Miễu Chi Lữ Chương 20:

Phùng Nhậm Kiện tiến lên yêu cầu, tiểu đội trưởng Hắc kỳ quân do dự, nếu cự tuyệt thì phải lui binh, hắn có chút không biết nên làm thế nào mới tốt, muốn bãi binh thì đã không còn kịp rồi.

Người trong đà đội đều nhìn ra hắn đã khiếp sợ, trong lòng mong đợi hắn biết khó mà lui.

Lý Cường hơi cau mày, hắn nghe xa xa có rất nhiều tiếng vó ngựa theo hướng này mà đến. Thêm một hồi nữa mọi người cũng đều nghe thấy được, tiểu đội trưởng đó sắc mặt lộ vẻ vui mừng, ngạo khí đáp: "Được, đại gia đáp ứng ngươi!"

Đến lúc này Phùng Nhậm Kiên đã không còn thời gian để mà hối hận, đã yêu cầu đánh cuộc, nếu rút lui thì sẽ tổn thất thảm trọng. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Hơn hai trăm kỵ binh đang phi đến, lĩnh đội chính là Lôi kỳ tướng Hắc kỳ quân Nguyên Phách. Lý Cường ẩn thân vào sau lưng mọi người, hắn không phải sợ Hắc kỳ quân mà không muốn kíếm thêm nhiều chuyện, chỉ mong sớm tìm được Triệu Hào và Mai Tinh Tinh là chuyện trọng yếu nhất.

Lôi kỳ tướng Nguyên Phách hỏi: "Bạch Đại Phúc, có phát hiện ra tiểu tử đó không? Mẹ của hắn đã ra ban thưởng, tìm lão thần tiên mà nhờ cậy, ăn cơm người phải làm việc cho người có biết không? "

Tiểu đội trưởng Bạch Đại Phúc ôm quyền hành lễ: "Tướng quân, tiểu nhân đã tìm được một món quà lớn mập mạp, hắc hắc, mong có thể hiếu kính cho ngài đó!"

Nguyên Phách cười to nói: "Không tệ, haha, tiểu tử ngươi đúng là hiếu tâm, nếu là vậy ngươi còn chờ cái gì, đem bọn họ giết sạch đi!"

Lý Cường khẽ lắc đầu, đám Hắc kỳ quân quả thật không phải là người.

Bạch Đại Phúc cười nói: "Bọn họ yêu cầu đánh cuộc, tiểu nhân thấy tướng quân đến liền đáp ứng, tiểu nhân biết tướng quân thiên hạ vô địch, chỉ có vài người chỉ là làm tướng quân vui vẻ thôi"Hắn dùng lời ngon ngọt vuốt đuôi Nguyên Phách.

Tay xoay Bối Khảm Sơn đao, Nguyên Phách đắc ý cười nói: "Được, ai muốn đánh cuộc thì cứ lên đi, hay là tất cả đều lên, một mình Nguyên Phách này đều tiếp hết, haha.. "

Phùng Nhậm Kiên ngạnh đầu nói: "Ta lãnh giáo, mời tướng quân"rồi cầm trứ Nhất Phác đao đi về phía trước. Mã Cảnh Trữ giữ hắn lại, lặng lẽ đưa ngọc phù cho hắn, nhỏ giọng nói: "Có nguy hiểm thì đập nhỏ nó, cẩn thận"Nói xong lui ra nhìn Lý Cường gật đầu.

"Mau đánh nhanh lên một chút, đừng có giống như đàn bà vậy. Còn không qua đây đừng trách lão tử giết sạch các ngươi."

Nhìn thấy Phùng Nhậm Kiên cầm đao đứng ra, Nguyên Phách hưng phấn kêu to: "Tốt, mau nếm một đao của ta!" Hắn thúc ngựa xoay đao vọt tới.

Một đao như cuồng phong, cộng thêm ngựa phi như gió cuốn, khí thế như sấm sét giáng xuống.

Thực lực khác biệt thật sự quá lớn, một tiếng vang lớn, đao của Phùng Nhậm Kiên bay thẳng lên trời. Nguyên Phách xoay thân trở tay đao, mạnh mẽ bổ xuống, vừa nhìn thấy Mã Cảnh Trữ thét lớn: "Băm vằm nó! "Thanh quang chợt lóe, ngọc phù bị vỡ nát, Phùng Nhậm Kiên bị đánh bay ra ngoài, kêu lên sợ hãi: "Đại chưởng tiên." Chỉ thấy hắn thình lình ho khan rồi lồm cồm bò dậy.

Nguyên Phách không thể tin nhìn vào Bối Khảm Sơn đao trong tay, đây là không có khả năng, hộ thân chân khí dù có lợi hại cũng không thể đỡ được một đao này.

"Các ngươi thua, các ngươi phải mau cút đi, nếu dám phản kháng giết không tha! "Tiểu đội trưởng Bạch Đại Phúc đắc ý hô lớn.

Lý Cường thở dài, từ phía sau mọi người đi ra, khe khẽ cười nói: "Thật vậy à? Tất cả đến mà giết ta"

Tiểu đội trưởng Bạch Đại Phúc chưa kịp nhìn thấy Lý Cường, mắng: "Con bà ngươi, ngươi muốn chết phải không, để lão tử thành toàn cho ngươi…"Còn chưa nói hết những lời khó nghe phía sau, miệng hắn đã há rộng ra, chẳng khác gì Nguyên Phách.

Bạch Đại Phúc choáng váng, miệng cà lăm nói không ra lời.

Nguyên Phách cảm thấy có gì không hay rồi, sau khi nhìn theo Bạch Đại Phúc, như là gặp quỷ, thốt lên: "Là ngươi? Thì ra ngươi đang ở đây, chúng ta đi!" Hắn quay đầu ngựa, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa, chạy đi trước tiên, nghĩ thầm tiểu sát tinh đang ở chỗ này, phải mau quay về báo cáo.

Binh sĩ Hắc kỳ quân nhìn thấy tướng quân bỏ chạy, cũng giống như ong vỡ tổ ùa nhau tháo chạy.

Phùng Nhậm Kiên không tưởng tượng nổi nhìn Lý Cường, có chút không biết làm sao, nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi cuối cùng lại là ai? "

Trên không trung có một người cười khanh khách: "Chà, ngươi ở chỗ này oai phong quá, tỷ tỷ thấy thật hâm mộ!"

Lời này vừa lọt vào tai Lý Cường thì hắn liền hoảng hồn, ngẩng đầu nhìn nhận ra Hoa Mị Nương, bất quá bên người nàng còn có thêm một vị cô nương mặc quần áo màu đỏ.

Người trong đà đội kinh hãi nhìn mỹ nữ đứng ở trên trời, tức khắc cũng đều câm lặng, họ đang nghĩ có phải là tiên nữ hạ phàm. Càng làm cho bọn họ không nghĩ tới là Lý Cường cùng bọn họ đồng hành thời gian dài, không ngờ đã bay lên không trung. Trương Vân Ba nhịn không được tát cho mình một cái, trách mình quả thật là có mắt không tròng.

Lý Cường từng nhìn thấy bản lĩnh nàng không nhỏ, biết Hoa Mị Nương không thể đo lường được như thường tình, hắn tung mình bay lên không trung đến trước Hoa Mị Nương cười hì hì nói: "Hoa đại tỷ, ngươi mới là uy phong và lợi hại, tiểu đệ sao có thể so sánh với ngươi a!"

Hoa Mị Nương kinh hãi kỳ quái nói: "Ồ, chỉ trong nháy mắt trời như tối rồi, những lời này nghe không được tự nhiên. Tiểu tử ngươi thật là hoạt đầu, tỷ tỷ ở đó đánh đến đất trời hôn ám, còn ngươi chạy đến nơi đây làm anh hùng, nếu không phải muội muội của tỷ tỷ đến kịp, tỷ tỷ ta thiệt thòi lớn rồi. Tiểu tử ngươi nói chuyện này làm sao mà tính đây? "

Lý Cường tiếp tục vuốt mông ngựa nói: "Ai, Hoa đại tỷ là nữ trung hào kiệt, lên núi có thể đánh cọp, xuống biển có thể hạ rồng, nắm tay nắm lại là có thể đánh người không ai có thể địch lại, không cần một tiểu đệ mới nhập môn như ta hỗ trợ mà phải không? "

Rồi lại tiếp "Cũng tại tiểu đệ muốn học hỏi làm sao mà Hoa đại tỷ dùng ba quyền là có thể đánh chết Lôi Thiên Tiếu, bất đắc dĩ vừa có chuyện gấp nên vội vã chạy đi, chưa kịp thưởng thức anh tư của Hoa đại tỷ, người sẽ không vì điều này mà trách tiểu đệ chứ? "Trong lòng nghĩ thầm làm sao có thể quá quan ải này.

Cô nương bên người Hoa Mị Nương bật cười nói: "Tỷ tỷ, hắn thật là ba hoa a"

Lý Cường lập tức cười khổ nói: "Oa, vị cô nương này là ai? Một cô nương xinh đẹp như thế, có phải là tiên nữ lạc đường đến nhân gian không? "

Vị cô nương bị hắn khen ngợi đến ách khẩu không nói gì, gương mặt có thoáng đỏ bừng lên. Lý Cường nghĩ thầm: "Cứ nói liên tục không ngừng như vậy, ta cứ nói thêm hai câu, Hoa Mị Nương còn không biết sẽ có chủ ý gì nữa đây"

Hoa Mị Nương khúc khích cười duyên, khẽ vỗ lên vai vị cô nương, cười nói: "Chưa thấy qua tiểu tử thúi như vậy sao, nói ngươi không tin, hắn chính là huynh đệ của Phó lão gia tử đó, nghĩ không ra phải không? "Nói rồi lại bật cười.

Vị cô nương kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thật động lòng người vạn phần, vẻ mặt ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Không thể nào, Phó lão gia tử sẽ không biết như vậy chứ, tỷ tỷ…? "

Hoa Mị Nương khẩn trương nói: "Đừng nói ra"

Lý Cường nghĩ thầm: "Không biết là cái gì đây, còn ra vẻ thần thần bí bí!" Hắn cười hỏi: "Hoa đại tỷ, vị cô nương này là ai? "

Nói nhiều như vậy cũng đã làm quên hết mấy chuyện kia, Hoa Mị Nương quả nhiên không nhắc lại việc trước đó, nói: "Nàng chính là người nổi tiếng ở Phong Duyên Tinh đó, là môn hạ tu chân của Hồng Mỗ Mỗ, muốn biết cái gì, thì cứ hỏi cô ta."

Cô nương nọ sảng khoái nói: "Tiểu nữ tử họ Cầm, gọi là Tiểu Hoan, công tử là Lý Cường sao, Hoa tỷ tỷ đã cho ta biết…"

Hoa Mị Nương nắm tay Cầm Tiểu Hoan nói: "Ai, ngốc muội tử, đừng có cái gì cũng đều nói ra."

Lý Cường lập tức phát hiện Cầm Tiểu Hoan là một tiểu cô nương không có bao nhiêu tâm cơ, không giống Hoa Mị Nương là một lão hồ ly, cười nói: "Ra mắt Cầm cô nương" Rồi lại nhìn Hoa Mị Nương nói: "Hoa đại tỷ, tiểu đệ còn một số việc muốn làm, xin cáo từ trước."

"Đứng lại, còn muốn chạy đi đâu? "Hoa Mị Nương ngăn cản hắn.

Lý Cường làm ra bộ dáng vô tội: "Tiểu đệ đâu có chạy, chỉ là còn một ít chuyện riêng cần xử lý nên đi trước một bước."

Hoa Mị Nương nghiêm chỉnh nói: "Ngươi còn không biết, từ Tiềm Kiệt Tinh đã đến một lượng lớn cao thủ tu chân, cũng không rõ ràng tiểu tử ngươi đã chọc vào cái họa gì, khiến cho đại động can qua như vậy, không ngờ ngươi bây giờ còn dám chạy loạn như thế."

Lý Cường không hiểu chuyện gì, mơ hồ hỏi: "Ta có làm gì đâu, không hiểu Tiềm Kiệt Tinh bởi vì cái gì mà muốn ta."

Cầm Tiểu Hoan nói: "Lần này Phong Duyên Tinh đã có rất nhiều tu chân cao thủ đến, nghe nói Phó lão gia tử đã chạy ra vài tinh tìm người tới, có thể gần đây họ sẽ tới Thiên Đình Tinh. Ta nghe mỗ mỗ nói, Trọng Huyền Môn có mười hai vị cao thủ thì đã đến mười vị, rất nhiều đại môn phái đều đã phái ra cao thủ rồi."

Nghe được Phó Sơn sắp đến, Lý Cường cực kỳ cao hứng, tâm tình nhất thời sáng sủa, nói: "Thật tốt quá, Phó đại ca cuối cùng cũng đến rồi." Hắn nhìn thấy Hoa Mị Nương đưa mắt nhìn, thầm nghĩ: "Kỳ quái, nàng nghe được Phó đại ca đến, sao lại có vẻ hưng phấn như vậy, một điểm cũng không sợ hãi, chẳng lẽ nàng không sợ Phó đại ca trả thù?"

Suy nghĩ một chút, Lý Cường nói: "Không đúng a, nhiều tu chân cao thủ như vậy mà vì ta mà đến ư, nhất định là có đại sự gì khác xảy ra!"

Hoa Mị Nương nhịn không được bật cười: "Mau tỉnh táo như vậy, tỷ tỷ đã biết sớm đúng là không hù được tiểu tử ngươi rồi."

Cầm Tiểu Hoan giải thích: "Là bởi vì Tiềm Kiệt Tinh Bách Hoàng Lão Nhân dung túng thủ hạ liệp sát người tu chân chung quanh, còn cướp đoạt nguyên anh của người tu chân kích động công phẫn cho nên mới có lần hành động đại quy mô này."

Lý Cường giờ này mới hiểu được, trong lòng càng lo lắng cho Triệu Hào và Mai Tinh Tinh, nói: "Tiểu đệ thật sự có việc cần phải đến Toái Thạch Thành tìm người, xin cáo từ trước."

Hoa Mị Nương không chịu cho hắn rời đi, nhất định đòi cùng đi chung với hắn.

Lý Cường biết không thoát khỏi nàng, nghĩ đến cùng nàng đồng hành càng an toàn hơn, bất đắc dĩ không làm cách nào khác hơn là đáp ứng.

Rơi xuống đất, Lý Cường đặc ý đưa tặng cho mấy người Mã Cảnh Trữ một ít ngọc phù, giải thích cách dùng, lúc này mới do Hoa Mị Nương dẫn đường, cùng Cầm Tiểu Hoan ba người bay về phía Toái Thạch Thành.

Ba người bay đi không xa, chỉ thấy xa xa nơi chân trời một đường màu đen hướng về họ đánh tới.

Một tiếng cười vô cùng chói tai kinh động nhân tâm vang lên, kế tiếp là bầu trời tối đen hôn ám.

Cầm Tiểu Hoan giơ tay lên, một luồng vụ khí màu trắng bao bọc lấy ba người. Hoa Mị Nương cười nói: "Muội tử, mỗ mỗ đã đem Bạch Vân Chướng truyền cho ngươi rồi. Tiểu tử, ngươi thật là có phúc, có bảo bối này sẽ không sợ nữa"

Là hai người, trong đó có một người là Lôi Thiên Tiếu, một người có gương mặt dài vài nếp nhăn, là một lão thái bà, quanh thân bao bọc vòng hắc khí, trong tay cầm một cây quải trượng hình thù kỳ lạ, trên búi tóc không ngừng phun ra khói đen, dáng vẻ đã khó coi càng khó coi hơn.

Lý Cường trộm nhìn Cầm Tiểu Hoan, thấy nàng trầm ổn thản nhiên, cũng không lộ một chút phản ứng, không khỏi ngầm lén bội phục.

Lão thái bà hạp hạp cười quái dị, nói: "Lôi tiểu tử, Nguyên Phách không phải báo là chỉ có một mình hắn thôi sao? Sao lại có Hoa Mị Nương ở đây a? Tiểu nha đầu này là ai vậy? " Rồi nói tiếp: "Hoa gia đại muội tử, có cái gì náo nhiệt mà ngươi đến đây?"

Hoa Mị Nương là một chuyên gia gây náo loạn, nghe vậy liền bật cười khanh khách: "Thân Đồ Ẩu, không nghĩ tới lão nhân gia đã là người của Tiềm Kiệt Tinh, có phải là do Bách Hoàng Lão Nhân đã cho chỗ tốt gì, bổn cô nương mấy ngày nay rảnh rỗi, thích đến mọi nơi giúp vui, có gì không? "

Lý Cường cơ hồ không thể tin được đây là những lời Hoa Mị Nương vừa nói, ác cảm đối với nàng giảm đi rất nhiều.

Lôi Thiên Tiếu mắng: "Nàng là một phong nương môn không bao giờ nói lý lẽ, Thân Đồ tiền bối không cần phải khách khí với nàng, bắt được nàng thì lão phu làm cho nàng sống không bằng chết!" Rồi chỉ Lý Cường mắng: "Tiểu hỗn đản xảo quyệt còn nhanh hơn con thỏ, không ngờ thình lình dám đánh lén lão phu, bắt được…"

Lý Cường lập tức cắt đứt lời nói của hắn, cười mắng: "Bắt được ta còn không phải lột da rút gân sao, nếu ngươi muốn làm nổi thì gọi ta bằng một tiếng cha đi, lão tử nhìn xem ngươi sống đến chừng này tuổi, nói chuyện như một hài tử không hiểu chuyện, sao ngươi không tìm một đống bùn mà đập đầu vào chết đi, sống trên đời càng mất mặt xấu hổ."

Hoa Mị Nương vỗ tay cười lớn: "Ai nha, tiểu huynh đệ mắng chửi người thật hay, tỷ tỷ thích. Haha, một đống bùn đập đầu chết, trong sạch, mát mẻ…!"

Cầm Tiểu Hoan thoáng lộ ra vẻ tươi cười, đây là lần đầu tiên nàng lãnh giáo Lý Cường chửi người khác.

Không thể tưởng tượng nổi Thân Đồ Ẩu lại dát dát cười quái dị: "Lôi tiểu tử, bị người ta chửi thật thảm a!"

Lôi Thiên Tiếu vẻ mặt biến thành như con cá chết, hắn không dám rước lấy phiền phức từ Thân Đồ Ẩu, trong lòng chửi thầm lão thái bà này cũng không phải là người tốt. Lôi Thiên Tiếu thẹn quá hóa giận, động thủ liền dùng đến tuyệt chiêu sát thủ.

Xuất ra Cửu Khiếu Nhiếp Hồn Cầu, lần này không ngờ phun ra chín nguyên anh của người tu chân. Thân Đồ Ẩu hiển lộ ra vẻ mặt không vui, hướng ra sau thối lui một khoảng nói: "Lôi tiểu tử, lão thái bà giúp ngươi áp trận."

Lôi Thiên Tiếu thầm chửi mắng trong lòng, chỉ phải toàn lực thúc giục nguyên anh công kích.

Cửu điều nguyên anh cơ hồ đồng thời đánh vào trên Bạch Vân Chướng, thét rít chói tai vẫn không cách nào tiến thêm một bước. Thân Đồ Ẩu trên mặt hiện lên vẻ kỳ lạ, nói: "Là Hồng Cảnh Vũ Bạch Vân Chướng? A, tiểu cô nương, là người gì của Hồng Cảnh Vũ sao?"

Cầm Tiểu Hoan toàn lực chống đỡ trụ vững Bạch Vân Chướng, căn bản không rảnh mở miệng nói chuyện.

Thân Đồ Ẩu thấy không ai lý đến bà ta, tức giận dộng mạnh đầu quải trượng hình thù kỳ lạ, khói đen trên đầu trượng như bị gió thổi lên, như một thanh lợi kiếm hướng tới Bạch Vân Chướng đánh tới, Cầm Tiểu Hoan lập tức cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề.

Hoa Mị Nương nhìn thấy không tốt, Hoa Đào Chiến Giáp lập tức bọc thân, nói: "Muội tử, ta đi ra ngoài đánh, hai người các ngươi nên ở bên trong Bạch Vân Chướng đừng đi ra." Dứt lời, tung thân bay ra.

Cửu điền nguyên anh rít lên xoay người hướng Hoa Mị Nương, tảng lớn phấn sắc hoa vụ bùng lên, quát: "Hoa kíếm", vô số tiểu kiếm phấn sắc bay múa khắp không gian, nguyên anh chỉ bị đánh tản, một lần nữa ngưng tụ bay tới làm cho da đầu người ta tê dại.

Bạch Vân Chướng của Cầm Tiểu Hoan bớt đi áp lực của nguyên anh tấn công miễn cưỡng còn chịu đựng được. Lý Cường cũng không mong muốn nhận sự bảo vệ của một tiểu cô nương, nhưng tư tưởng bảo vệ tánh mạng đã nhập vào thâm căn cố đế, hắn cũng đã mặc chiến giáp vào, cái chiến giáp này do Mạc Hoài Viễn tặng, gọi là "Lan Uẩn Chiến Giáp"

Lan Uẩn Chiến Giáp vừa lên thân, Lý Cường như trở thành một người khác, không ai biết trên thân hắn mặc đến ba tầng áo giáp, nguyên anh có Thiên Tinh Giáp, trên thân có Ảo Mộng Giáp, bên ngoài lại che đậy thêm Lan Uẩn Chiến Giáp.

Cầm Tiểu Hoan thất kinh, không biết là Lý Cường mặc loại giáp gì, lam quang lóe ra, giáp nội giống như sóng biển cuồn cuộn dào dạt, trên người không ngờ còn có thất đạo kim quang vờn quanh, bảy đạo kim quang này là Huyễn Dương Hoàn phát ra hộ thể thần quang.

Lý Cường đem ngọc phù có uy lực lớn nhất lấy ra một lượng lớn, nói: "Cầm cô nương, ta đi giúp Hoa đại tỷ, hãy cẩn thận!"

Cầm Tiểu Hoan bị Lan Uẩn Chiến Giáp của hắn hù dọa nên không rõ hắn có bao nhiêu lợi hại, nói: "Ngươi cũng nên thận trọng!"

Lý Cường nhất mình bay ra khỏi Bạch Vân Chướng, xuất ra chín phiến ngọc phù.

Ngọc phù rời tay hóa thành chín đạo thiểm điện, có tiếng nổ sét đánh, cửu điều nguyên anh lập tức bị đánh đến xơ xác, trong lòng hắn cảm thấy mừng rỡ. Không đợi hắn hoan hô, cửu điều nguyên anh lại ngưng tụ lại, Lôi Thiên Tiếu giận dữ, tên tiểu hỗn đản xảo quyệt lại tới đánh lén, hắn chỉ ngay Lý Cường, Cửu Khiếu Nhiếp Hồn Cầu trên búi tóc bắn ra chiếu sáng trên nguyên anh, chúng liền bạo nộ chuyển hướng Lý Cường vọt tới.

Lý Cường liền luống cuống tay chân, vốn thực lực không bằng Lôi Thiên Tiếu, còn Cửu Khiếu Nhiếp Hồn Cầu này lại là sát thủ, ngay cả lợi hại như Hoa Mị Nuơng còn khó đối phó, huống chi là người mới tu chân như Lý Cường.

Thiểm Điện ngọc phù, Bạo Liệt ngọc phù, Phích Lịch ngọc phù liên tục không ngừng bay ra ngoài, trong nhất thời trời đất chấn động quay cuồng, bụi mù nổi lên bốn phía, mỗi lần nổ ngay trên một điều nguyên anh đều làm chúng yếu đi một chút, dù sao ngọc phù được chế luyện rất tốt, không cần dùng chân nguyên lực. Lôi Thiên Tiếu hung ác hung hăng nói: "Ta coi ngươi có bao nhiêu ngọc phù đây."

Lý Cường kêu to: "Hoa đại tỷ công kích hắn, ta giữ chân nguyên anh, nhanh lên một chút!"

Chiêu vây Ngụy cứu Triệu này trong một thoáng nhắc nhở Hoa Mị Nương, nàng lập tức từ bỏ đuổi theo nguyên anh, xoay người công kích Lôi Thiên Tiếu.

Lôi Thiên Tiếu mắng to: "Tiểu hỗn đản xảo quyệt…"Vừa phân thần thì nguyên anh lập tức yếu đi, hắn điên cuồng kêu lên: "Thân Đồ tiền bối, thỉnh ngài xuất thủ."

Vừa nói vừa hướng bà ta thối lui, cố gắng đem cuộc chiến tới trên thân bà ta.

Lý Cường vừa rồi thật nguy hiểm, uy lực của ngọc phù xấp xỉ như nhau cũng đều xuất ra, may là nguyên anh đều yếu đi, có một nguyên anh tấn công vào rất gần, Lý Cường bối rối xuất hai cái ngọc phù, vừa ra tay đã biết sai rồi vì trong đó là một mảnh Hộ Thân ngọc phù.

Cầm Tiểu Hoan cố gắng lướt đến hướng Lý Cường, nàng đã nhận ra hắn không ổn, bất đắc dĩ khói đen của Thân Đồ Ẩu nặng như núi, nếu muốn di động thật vô cùng khó khăn.

Hộ Thân ngọc phù hóa thành một tầng thanh quang bàng bạc, khi phù rơi trên nguyên anh, thành một mảnh phù bay đi như Bạo Liệt Phù, giống như là một luồng hồng diễm, vô thanh vô tức xuyên vào trong cơ thể nguyên anh, phảng phất như chưa từng tồn tại.

Trong phút chốc nguyên anh điên cuồng rền vang, muốn hóa thân tránh né nhưng vẫn bị thanh quang của Hộ Thân ngọc phù vững vàng chế trụ, hồng quang chợt lóe, nguyên anh bị nổ tan thành tro bụi. Lôi Thiên Tiếu lập tức cảm ứng, nguyên khí nhất thời đại thương, dù như thế nào hắn đều không nghĩ tới, Lý Cường không ngờ thình lình lại có khả năng tiêu diệt được một nguyên anh của hắn.

Hoa Mị Nương ha ha cười lớn, Cầm Tiểu Hoan đã thở phào nhẹ nhõm.

Lý Cường làm y như thế tiêu diệt thêm hai nguyên anh, Lôi Thiên Tiếu không còn cầm cự được nữa, liên tục phun ra máu tươi, không thể làm gì khác hơn là thu hồi Cửu Khiếu Nhiếp Hồn Cầu. Nguyên Anh phản hồi thì thiếu chút nữa cắn trả, hắn chỉ phải phun một khẩu tâm huyết mới có thể cấp nguyên anh thu lại.

Càng xui xẻo hơn chính là Hoa Mị Nương thừa dịp hắn đang rối loạn, đánh trúng hắn một quả Tiên Hoa Cầu, nếu không có một cỗ khói đen của Thân Đồ Ẩu đỡ cho, hắn không chết cũng phải lột một lớp da, hắn xem như là hận chết Lý Cường.

Mọi người đều tạm thời ngừng lại, Thân Đồ Ẩu hỏi: "Tiểu cô nương, hỏi lại ngươi một lần Hồng Cảnh Vũ là gì của ngươi? "

"Là sư tôn của ta"rồi nàng lại nói: "Ngươi biết gia sư? "

Thân Đồ Ẩu gật đầu: "Bởi vì là đồ đệ của cố nhân, lão thái bà ta xấu hổ không thể xuất thủ nữa, trở về hướng sư tôn ngươi vấn an."

Cầm Tiều Hoan có chút ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Được, nhất định chuyển cáo sư tôn."

Thân Đồ Ẩu lại nói: "Tiểu cô nương, hay là về Phong Duyên Tinh đi thôi, Thiên Đình Tinh gần đây không được thái bình nữa rồi!"

Lôi Thiên Tiếu nhịn không được nói: "Thân Đồ tiền bối, không thể thả bọn họ đi!"

Thân Đồ Ẩu nhẹ nhàng nói: "Lôi tiểu tử, nơi này không đến phiên ngươi nói, cùng ta đi, nếu ngươi có thể đánh qua ba người này, vậy thì ngươi cứ từ từ mà chiến đấu, có đi không?"

Lôi Thiên Tiếu tức giận muốn hộc máu, không nói lời nào xoay người bay đi. Thân Đồ Ẩu lại một hồi cười quái dị, vung lên một cỗ khói đen, rồi thối lui.

Ba người nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, không nghĩ vậy đã dễ dàng vượt qua một cửa.

Lý Cường nghĩ thầm: "Thật là mạng lớn phúc lớn, không thì có chết cũng không biết tại sao. Thân Đồ Ẩu này dường như rất lợi hại, nếu bà ta liên thủ với Lôi Thiên Tiếu thì phiền toái rồi."

Ba người gấp rút lên đường, không lâu sau đi đến ngoài Toái Thạch Thành, Cầm Tiểu Hoan nói: "Chúng ta xuống đất đi vào thành đi, để cho mọi người khỏi bị kinh hãi."

Toái Thạch Thành là một tòa thành thị nhỏ nơi biên quan, chỉ vì nơi đây có Toái Thạch nổi tiếng, Toái Thạch Thành còn có một cái biệt danh gọi là Băng Trấn, bởi vì tới gần Hàn Băng nguyên, khí trời cực lạnh đã cực kỳ nổi danh.

Vào trong thành, trong lòng Lý Cường vô cùng khẩn trương.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/phieu-mieu-chi-lu/chuong-20/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận