Phiến Tội Chương 5 : Ám sát (1-3)

Quyển 5: Con đường báo thù
Chương 5: Ám sát (1-3)
Dịch giả: Hoa Trắng
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Cập nhật lúc 13:15:15 ngày 3/8/2013, tổng số chữ: 1600

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

Cho dù chỉ còn một đường sống thì Johnton cũng cố nắm lấy. Hơn nữa, hắn sẽ không nguyện ý đem tính mạng của mình đi đánh cuộc.

“Chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch đi. Ta ra lệnh gỡ bỏ mai phục quanh đây để ngươi rời khỏi, ngươi đưa ta phương pháp giải độc.”

Gambling Snake trả lời: "Ta từ chối giao dịch."

"Cái gì? Ngươi giỡn chơi à! Ngươi nói ra chuyện bỏ độc không phải muốn ta đi theo ngươi sao? Giờ ta cho ngươi cơ hội chạy trốn đấy thôi!” Johnton hỏi ngược lại, tâm lý sốt ruột hơn xa đối phương.



Gambling Snake trả lời: "Ta không cho ngươi phương pháp giải độc thì chắc chắn ngươi sẽ chết, nhưng ngươi không bảo quân đội rút lui thì chắc gì ta không trốn thoát. Lý do ta không chấp nhận giao dịch là vì từ giờ trở đi, ta nói gì ngươi đều phải làm theo. Nếu ngươi không đồng ý, ngươi có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Đối với ta mà nói, dù ngươi đem toàn lực để giết chết ta thì vài ngày sau ngươi cũng chẳng thoát được cái chết."

Hắn nói như trình bày án tử hình cho Johnton: “Mọi thứ trên đời này đều như đánh cuộc. Trong lần đánh cuộc này, ta luôn luôn có cơ hội trốn thoát. Còn ngươi, nghe lời ta thì có thể sống sót, từ chối thì trăm phần trăm sẽ chết.”

Khí huyết trào lên trong lồng ngực Johnton. Hắn không ngăn nổi sự giận dữ, nhưng khi biểu hiện ra lại không có chỗ phát tác. Thái độ lạnh lùng của Gambling Snake khiến hắn chỉ biết nghiến răng nghiến lợi: "Tốt, nói đi... Ngươi muốn ta làm gì?”

Gambling Sanke trả lời: "Rất đơn giản, ngươi chỉ cần..."

...

Tháng mười hai, năm 2093. (Tức 7 năm trước so với mạch chuyện chính)

Bắc Á, quận Song Ưng, thủ phủ của bá tước Gilson.

Đêm khuya, Gilson II ngồi trong thư phòng. Cố vấn tài vụ của hắn đang báo cáo lợi nhuận của quý cuối cùng trong năm. Hai người em họ và một người chú cũng tới dự thính.

Từ khi cha của Gilson II mất tích thần bí sau một chuyến đi săn bên ngoài, tất cả quyền quản lí gia tộc nhanh chóng do hắn tiếp nhận.

Lão Gilson là một quý tộc điển hình. Hắn xuất thân nổi trội, thái độ ngang ngược, tự cho mình cao quý nên không coi ai ra gì. Ngoài việc suốt ngày chìm đắm trong tửu sắc và bài bạc, hắn còn thích đi khoe khoang khắp nơi về khả năng ăn chơi của mình, tỷ như khả năng bắn súng, tửu lượng và phụ nữ, vv... Hắn thường xuyên công khai đàm luận về những chủ đề này và không hề úy kị việc bộc lộ khuynh hướng yêu thích lolita, cũng như rất nhiều hành vi trái pháp luật khác.

Hễ là người hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ ở địa cầu từng vài lần tiếp xúc với bá tước Gilson, đều gọi hắn là đầu heo. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, người ta đã sỉ nhục loài heo mất rồi. Heo là động vật rất khôn ngoan trong quá trình tiến hóa. Chúng thích ứng với sự biến đổi hoàn cảnh, thay đổi tập quán ăn uống, tăng cường khả năng sinh sản và khắc phục tất cả mọi thách thức. Giả dụ có một chủng tộc cao cấp thống trị địa cầu và đem con người thành món thịt ăn chủ yếu như loài người ăn thịt heo, ta nghĩ nhân loại sẽ nhanh chóng xong đời.

Chỉ có điều Gilson II còn nát hơn so với người được gọi là heo kia. Điều này phải nói từ lúc hắn còn bé, có thể dễ dàng nhận ra hắn được học một nền giáo dục quá tốt, hoặc nói hắn đã đạt được bằng cấp mà một gã quý tộc cần có, nhưng thật ra hắn chẳng học được bao nhiêu tri thức và kỹ năng thực tế.

Chuyện này không thể trách hắn. Trong trường học dành riêng cho quý tộc và hoàng thất luôn có một đám học sinh có sức học phi thường, hoặc thông minh bẩm sinh, hoặc có hứng thú đặc biệt với mỗi một môn học, cũng có thể là do cha mẹ không có địa vị cao quý nên họ cần phải nỗ lực học tập mới có thể cầu tiến trong tương lai.

Gilson II không thuộc loại người trên. Cha hắn không chỉ có địa vị rất cao mà còn có thực quyền và tài phú. Bản thân hắn không thể gọi là thiên tài, nói không ngu ngốc coi như đã khích lệ. Về hứng thú học tập thì có thể tốt hơn so với chủ tiệm vải vóc, còn lại khỏi nói đi.

Do đó Gilson II gia nhập một nhóm quần thể khác. Nhóm người này tương tự như một tổ chức từ thiện. Khi thanh thiểu niên tầng lớp bình dân trạc tuổi đi làm thêm để tích cóp chút tiền đóng học phí ở trường công lập thì Gilson II sẵn sàng ra tay viện trợ họ.

Ví dụ như một thiếu niên làm bồi bài ở nhà hàng bị Gilson II ngáng chân, sau đó bị cả lũ bạn xấu của hắn trêu chọc một phen. Hắn liền cho quản lý nhà hàng một xấp tiền để người này ngậm miệng lại. Vậy là thiếu niên kia cũng đã có một khoản thu nhập nho nhỏ. Lại tỷ như một thiếu niên nào đó đi ra ngoài giao hàng bị Gilson II lái xe đụng phải. Hắn sẽ bình tĩnh giao một ít tiền giải quyết việc xử phạt, kế đó thiếu niên kia sẽ nhận được tiền lương hơn nửa đời người và được chu cấp tàn tật suốt quãng đời còn lại. Lại có một thiếu nữ nào đó gọi điện đến để bán tài sản vô hình nào đó, thường thì thiếu gia Gilson II sẽ đích thân ra tay.

Trên tổng thể thì lúc Gilson II còn trẻ là một người như vậy. Có một đạo lý gọi là "lấy của dân thì phải chi cho dân". Hắn đã hiểu thấu đạo lý này khi còn tốt nghiệp đại học, thế nên việc giao thiệp với giới chính trị càng được mở rộng khi Gilson II tiếp quản công việc của dòng họ vào thời điểm hắn chưa đến ba mươi tuổi.

Đương thời, tổng đốc quận Song Ưng thông đồng với Gilson II thông qua dự luật "Phân phối buôn bán". Bộ luật này chủ yếu hạn chế quyền buôn bán của người dân trong ba mặt hàng là muối, kim loại và chế biến thực phẩm. Đây cũng chính là diệu kế vơ vét tài sản mà Gilson II hao tâm khổ sức mới nghĩ ra.

Tổng đốc và Gilson II đã trở thành chiến hữu thân mật. Trong những năm này, họ dĩ nhiên "phú giáp một phương", thu nhập từ thuế má của quận Song Ưng đủ khiến tầng lớp cao cấp của đế quốc nhìn họ với cặp mắt khác xưa. Chỉ có điều ngay đến người bán rong ở quận này đều hận không thể lột da hắn, lóc thịt hắn. Nhắc đến cái tên Gilson, văn nhân ở đây thuận miệng rằng: "Nói chi cho miệng bẩn, viết chi cho giấy sờn".

Khi sự phẫn nộ của dân chúng tích tụ đến một trình độ nhất định, chắc chắn sẽ dẫn đến bùng nổ...

Ban đêm, vợ và đứa con mười tuổi của Gilson II đã đi ngủ trên lầu hai. Những người hầu vẫn giữ vững cương vị của mình. Trong các gia đình quý tộc, thường thì quản gia và hầu nữ đều không được nghỉ ngơi trước khi chủ nhân đi ngủ. Cho dù ông chủ Gilson đột nhiên muốn ăn đồ nướng trong sân nhà vào ba giờ sáng thì bạn cũng phải chống giá quay thịt lên trong mười lăm phút cho hắn.

Năm người trong thư phòng đã bàn bạc chính sự xong, bắt đầu lấy ra xì gà và rượu mạnh. Vừa phì phèo thuốc lá, họ tà tà nói chuyện với vẻ mặt hưng phấn. Điều này cho thấy lũ quý tộc trên đã vơ vét được không ít.

Mà lúc này, có một bóng người xuất hiện trên đỉnh chóp nhọn của dinh thự xa hoa Gilson. Người này ngồi xổm tại chỗ, người mặc đồ đen, mang giày gia tốc, thân giấu lợi khí, ánh mắt như ưng.


Dinh thự của Gilson II được trang bị hệ thống an toàn vô cùng tiên tiến, người dân bình thường hoàn toàn không thể đến nơi này. Tất cả những kẻ có ý định giội phân hoặc đánh lén cũng không cách nào làm trò gì được. Tuy người lợi hại hơn một chút vẫn có thể đến đây, tỷ như sát thủ có trang bị và kỹ năng chuyên nghiệp, nhưng vẫn còn một tuyến phòng ngự gồm những hộ vệ của phủ bá tước Gilson đang chờ đợi họ.

Hộ vệ tư nhân của vương tộc được lĩnh danh hiệu “kỵ sỹ” ở đế quốc, có thân phận khá cao và nhận lương bổng ngang với nhân viên công vụ mẫn cán. Nhưng hộ vệ của quý tộc lại chịu một nỗi buồn bực. Vấn đề chủ yếu nằm ở chỗ bọn họ không được nằm trong biên chế chính quy, nhiều nhất chỉ có thể được coi là lính đánh thuê mang trên vai trách nhiệm trợ Trụ vi ngược và hay bị chửi mắng là chó săn.

Đương nhiên không ai cam nguyện nhận công việc này, bởi vậy quý tộc thường sẽ dựa vào mối quan hệ với quân đội HL trực thuộc địa phương để xin vài người làm hộ vệ. Chính lão Gilson cũng từng làm thế. Có điều nhân phẩm lão ta không được tốt, ác danh lại bay xa. Mỗi vị đại đội trưởng vừa nghe thấy bá tước Gilson mở miệng thuê người, không nói hai lời đã phái cho lão một đám lính không chính thức "bỏ thì thương, vương thì tội", hoặc nói là quân nhân không đủ tiêu chuẩn của quân đội. Để những người này trong biên chế, một là ảnh hưởng đến tác phong người lính và năng lực chiến đấu tổng thể, hai là sợ "một con chuột làm hỏng nồi nước". Nhưng nếu bọn họ không phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì không thể tùy tiện cho về phủ. Tốt thôi, bá tước muốn thuê người thì cứ đẩy họ đi cho xong.

Tiếp đó, trong một lần đi săn thú vào mấy năm trước, lão Gilson và đám kiêu binh không hợp cách mất tích cùng một chỗ.

(Lão Gilson và nhóm kiêu binh bị Gunsmith giết để trả thù cho ông nội, chi tiết này thuộc quyển 4 chương 13)

Gilson II tiếp thu lời dạy của cha nhưng vẫn lo lắng đến câu "ác giả ác báo". Chính bản thân hắn làm nhiều điều thương thiên hại lý, nói không sợ rõ ràng là gạt người. Lỡ một ngày sát thủ mang trong người thủ đoạn cao minh tìm tới trước cửa mà không có người nào đối phó thì thật không ổn.

Vì vậy, Gilson II thông qua tầng tầng lớp lớp quan hệ để tìm một tổ chức gọi là “Ngân Ảnh”. Không rõ số lượng thành viên của tổ chức này nhưng ít nhất họ không dưới ngàn người. Cũng chẳng ai biết thủ lĩnh là ai. Người ngoài chỉ biết duy nhất một điều: Chỉ cần bạn chịu chồng đủ tiền thì họ có thể cung cấp sát thủ đáng tin cậy giết người giúp bạn, hoặc không để người khác giết bạn.

Hộ vệ của Gilson II là thành viên của Ngân Ảnh, tổng cộng có ba người. Bọn họ được trả tiền lương trên trời, ở trong phòng dành cho khách của bá tước. Họ phụ trách công tác bảo vệ suốt hai mươi tư giờ mà không hề ngừng nghỉ.

Tuy là một quý tộc nhưng Gilson II chẳng biết gì về thế giới của người có siêu năng lực. Nếu hắn có thể biết thêm một chút thì sẽ cảm thấy may mắn khi trả tiền rất đúng chỗ. Ba người này đều là cao thủ cấp Bính, cho dù ba tiểu đội người cải tạo tấn công phủ bá tước thì họ vẫn có thể thoải mái tiêu diệt địch thủ.

Có thể nói Ngân Ảnh là một tổ chức không có nguyên tắc. Họ không có bất cứ lập trường nào. Mặc kệ là ai thuê mướn, họ chỉ cần đủ tiền thì sát thủ sẽ đủ can đảm giết bất cứ người nào.

Mà trên cái thế giới này vẫn tồn tại một tổ chức với nguyên tắc rất độc đáo. Bọn họ cũng không có lập trường. Mặc kệ là ai thuê mướn, họ thì chỉ cần mục tiêu bạn đưa ra đáng chết chứ không quan tâm bạn sẽ chi bao nhiêu tiền. Dù chỉ một xu thì sát thủ vẫn đi giết bất cứ ai.

Gambling Snake chính là một thành viên trong tổ chức này. Hắn là thích khách dưới trướng "Thiên Minh", có được thân phận rất cao ở quận Song Ưng và là người âm thầm điều khiển tất cả sòng bạc của "Thiên Minh".

Nhiệm vụ tối nay không bình thường. Kẻ Gambling Snake muốn ám sát là Gilson II, một thanh niên quý tộc quyền thế đứng đầu quận Song Ưng. Hắn xưng huynh gọi đệ với Tổng Đốc, hắn phú khả địch quốc, hắn chính là vị vua thật sự của vương quốc nhỏ nơi đây. Nhưng Gambling Snake thấy quan hệ giữa Gilson II với quận Song Ưng cũng giống như dòi bọ đục khoét xương cốt, đều cần phải diệt trừ nhanh chóng.

"Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên". Gambling Snake xâm nhập qua đường phía trên sau khi nhảy dù chính xác xuống nóc của khu nhà cao cấp thuộc phủ bá tước. Do chiếc dù màu đen nên khi nhảy xuống có thể dễ dàng che dấu tung tích của hắn. Lại nói những kẻ tuần tra trong sân cũng không có thói quen ngẩng đầu nhìn trời. Một khi trời không trăng thì chẳng thể nào thấy được mảnh dù màu đen tuyền.

Gambling Snake trượt xuống dốc nóc nhà, hai chân bám vào mép tường, thân người đổi chiều để hạ xuống, nhẹ nhàng cạy chốt cửa sổ bằng thanh kiếm giấu trong tay áo và lách người vào trong nhà. Toàn bộ động tác bình tĩnh và nhanh chóng, không hề tạo chút tiếng động nào.

Phủ bá tước có tổng cộng ba tầng, độ cao mỗi tầng không đồng nhất, bởi vì trong phủ học đòi trang trí những tác phẩm nghệ thuật. Ví dụ như bức tranh tường khổng lồ, tượng điêu khắc của danh gia và cả một ít đèn treo tường cỡ lớn. Chính vì vậy, mỗi tầng đều có độ cao rất khoa trương. Kiến trúc nhà ba tầng mà cao chẳng kém gì tòa nhà sáu tầng trong khu dân cư bình thường.

Đèn trong hành lang đã tắt hết. Việc này không phải do bá tước keo kiệt, tắt đèn ban đêm để tiết kiệm tiền điện. Mà đây là quy củ để bảo vệ an toàn cho thân nhân của Gilson II. Nói đơn giản thì những căn phòng và hành lang thuộc kiến trúc bên mặt ngoài đều tắt hết đèn điện, kéo rèm cửa che kín. Gilson hoàn toàn không muốn bị một viên đạn từ súng bắn tỉa tiễn lên Tây Thiên ngay lúc ở trong nhà.

Sở dĩ danh hiệu của Gambling Snake là xà, bởi vì phong cách ám sát của hắn thuộc loại ẩn dật trong bóng tối. Hắn lặng lẽ không một tiếng động, một kích có thể lấy mạng người.

Nhưng giờ phút này xảy ra một chuyện nằm ngoài dự kiến của hắn. Lúc hắn vừa bước vào, quả thật cảm thấy độ khó không cao, nhưng thật ra cánh cửa sổ bị mở có máy phát tín hiệu cảm ứng. Hệ thống an toàn của phủ bá tước không những trang bị bên ngoài dinh thự mà còn bố trí khắp nơi trong phòng. Sau khi bị đột nhập, nó sẽ phát đi tín hiệu báo động ngầm.

Trong thư phòng, Gilson nhanh chóng nhận được thông tin từ một gã bảo vệ. Hắn nhấn phím trả lời điện thoại trên bàn làm việc để nói chuyện với bảo vệ qua bộ đàm: "Thưa ngài bá tước, vừa rồi thu được một tín hiệu báo động xuất phát từ phía Bắc lầu ba.”

Gilson II biết hệ thống an toàn rất nhạy cảm. Có khi một con chim bé tí đậu trên cửa sổ cũng gây báo động, cho nên hắn trả lời với vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện này ngươi cứ xác nhận rồi báo lại, còn nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.”



Giọng nói ở phía đối diện lập tức trả lời: "Thưa ngài Bá tước, ta đang đứng ở hành lang đó. Ta thấy cửa sổ...” Hắn nói đến đây, bỗng im bặt.

“Hả? Chuyện gì? Cửa số thế nào rồi?” Gilson II phát cáu, bèn hỏi dồn.

Lúc này, ở hành lang phía Bắc, một bóng đen đang đứng trong bóng tối dí khẩu súng vào sau gáy gã bảo vệ.

Như học được cách nói chuyện của một loài động vật máu lạnh nào đó, bóng đen mở miệng nói những lời trầm thấp và lạnh lẽo: “Nói cho hắn biết có người đến viếng thăm hắn.”

Gambling Snake nghe thấy sự tồn tại của thiết bị báo động trong lời nói của bảo vệ, liền nhận ra hành động của mình có thể đã bị phát hiện. Thế là hắn tương kế tựu kế, lợi dụng điều này để thay đổi sách lược hành động.

Bảo vệ nói lại câu vừa rồi vào bộ đàm: "Có một người, hắn nói muốn gặp ngài.”

Gilson II nhận ra điều gì đó lạ thường nên giọng nói cũng thay đổi. Hắn hỏi dò: “Đó là ai?”

Câu nói cuối cùng của gã bảo vệ được tín hiệu truyền tới: “Người lấy mạng ngươi.”

Theo đó, đầu dây bên kia vang vọng một tiếng động quái lạ. Một giây sau là tiếng máy bộ đàm rơi xuống đất. Tất cả năm người trong thư phòng đều biết có người đã chết. Chuyện này tuyệt đối không thể giỡn chơi.

Gilson II nổi gân xanh đầy trán, gọi sang một đường dây khác: “Nghe đây, không cần quản đó là ai. Hãy mau đưa phu nhân và thiếu gia đến phòng an toàn. Còn nữa, mau gọi ba gã ăn không ngồi rồi đến đây cho ta.”

Những sát thủ của Silver Shadow nhanh chóng phát hiện thi thể của gã bảo vệ trên hành lang, nhưng chúng vẫn không xem trọng chuyện này cho lắm. Việc bắn chết người bình thường chẳng chứng minh được tên thích khách này có bản lĩnh cao cường đến mức nào.

Song Gilson II lại rất khẩn trương. Những kẻ có cuộc sống tốt đẹp như hắn thường quý mạng sống như vàng, cho nên hắn gọi mười gã bảo vệ vây quanh mình, sau đó chui vào giữa họ và cùng đi tới phòng an toàn dưới lòng đất. Hai người em họ và người chú của Gilson II đương nhiên cũng quyết định trốn theo hắn. Giờ đây, họ đang lo nếu tùy tiện về nhà thì sẽ bị giết chết ngay khi chưa ra đến gara. Phòng an toàn được xây dưới lòng dinh thự, cửa vào căn phòng không kín kẽ lắm, nhưng chỉ có dấu vân tay của Gilson và người nhà của hắn mới có thể nhập mật mã của cửa điện tử. Thứ này vốn không hề có chìa khóa, những kẻ khác dù có phát hiện nơi này cũng chẳng thể mở cửa.

Phòng an toàn là phòng tuyến cuối cùng cho sinh mạng của Gilson II. Kể cả khi quận Song Ưng bị bom hạt nhân tấn công, thậm chí lấy khu nhà cao cấp của hắn làm tâm điểm tập kích, hắn chỉ cần trốn trong phòng là bảo toàn được tính mạng. Lương thực và nước uống chuẩn bị sẵn đủ để cung cấp cho ba người dùng trong bốn tháng. Bức tường kiên cố bên ngoài có thể ngăn cản vụ nổ, ngăn cản phóng xạ, ngoài ra còn có hệ thống tuần hoàn và khử độc không khí. Đây quả là một thiết kế để ứng phó với ngày tận thế.

Có tin đồn cho rằng ở Thiên Đô sở hữu công trình còn cao cấp hơn thứ này, thậm chí Gilson II từng nghe nói Hoàng Đế cùng và hoàng tộc dùng "tịnh hợp kim" để kiến tạo "Thuyền cứu nạn" từ rất lâu rồi. Nếu một ngày mặt đất biến thành hỗn hợp của sông băng và nham thạch, những thứ còn lại trên đất bằng là vô số thây ma hoặc ô nhiễm phóng xạ thì món đó có thể phát huy công dụng. Có điều vấn đề trước mắt lại không nghiêm trọng đến thế. Bất kể thích khách có bao nhiêu người hay sát thủ của Silver Shadow ở khu nhà cao cấp có đảm bảo sự an toàn cho phủ bá tước được hay không, Gilson II chỉ cần đợi cuộc chém giết bên ngoài kết thúc là có thể đi ra ngoài.

Cửa lớn của phòng an toàn đóng lại lần nữa. Tất cả nhân viên an ninh đều bị bá tước đuổi hết ra ngoài. Hắn không định bỏ tiền mướn bọn họ đến tị nạn. Lúc này đây, trong phòng còn lại Gilson II. Vợ con hắn thì đến sớm hơn một chút, kế đến là hai người em họ và người chú của hắn.

Tuy trong lòng sáu người đều hơi thấp thỏm nhưng vẫn có thể biết tình huống bên ngoài qua bộ đàm. Gilson II không ngừng đàm thoại với người bên ngoài để biết tiến triển của sự việc, song tung tích của gã thích khách vẫn chưa bị phát hiện.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong hoàn cảnh bị giam cầm, tâm trạng của họ càng ngày càng sa sút. Phán đoán hợp lý nhất có thể đưa ra là gã thích khách kia biết bản thân bị phát hiện nên đã chạy trốn. Có điều hắn ép gã bảo vệ nói “lấy mạng của ngươi” hình như mâu thuẫn với giả thuyết trên. Giả như hắn muốn chạy thì một súng tiễn gã bảo vệ lên đường hoặc dứt khoát đào tẩu và không cần ra mặt là được, việc gì phải làm chuyện thừa thải?

Cuối cùng, Gilson II chỉ có thể giải thích rằng gã này biết hành tung bị bại lộ, hành động ám sát tất nhiên sẽ thất bại. Chính vì thế, hắn ta dứt khoát đe dọa qua bộ đàm của bảo vệ, kế đó trốn đi để gỡ lại chút mặt mũi sau một chuyến đi công cốc.

Trải qua hai giờ chờ đợi dài dằng dặc, hừng đông đã đến.

Sau khi xác nhận bên ngoài an toàn hết lần này đến lần khác, bá tước quyết định ra khỏi phòng an toàn.

Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra, song thứ xuất hiện trước mắt mọi người lại là một hành lang xa lạ.

Sáu người trong phòng sợ ngây người, ngoài cửa hoàn toàn không phải là phủ bá tước. Vậy chuyện gì đã xảy ra?

Giữa hành lang tối tăm nhanh chóng vọng đến tiếng bước chân. Trong bóng tối, một người đàn ông mặc đồ đen bước về phía phòng an toàn.

Gilson II liền hỏi: “Là ai? Ai ở đằng kia?”

Vừa hỏi, hắn vừa giơ tay đóng cửa điện tử trong sự nghi ngờ.

Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên. Tiếng thanh đao xé gió ập đến. Ngón cái trên bàn tay phải của Gilson II cứ biến mất như thế.

Thanh phi đao màu bạc của Gambling Snake mỏng như tờ giấy, dài cỡ một ngón tay. Thứ này xuất hiện trong tay hắn thì trở nên "nhanh, mạnh, hiểm" và "nhạy, chuẩn, ác".

Gilson II bị cắt mất một ngón tay. Tuy đau đến nỗi tê tâm liệt phế nhưng hắn cũng biết giờ không phải là lúc lăn lộn trên đất kêu than. Hắn là người đứng gần cánh cửa nhất. Năm người phía sau đều sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu hoặc cứng đờ tại chỗ. Cho nên, hắn chỉ có thể giơ tay trái để đóng cửa.

Đây là cơ hội cuối cùng của bá tước, song Gambling Snake đã đến trước cửa phòng an toàn. Tất nhiên, hắn sẽ không để cho bá tước làm được chuyện này.

Cự ly trước mắt không cần dùng đến phi đao, Gambling Snake vung kiếm giấu trong tay áo.

Thế là tay trái của Gilson II liền bay mất phân nửa. Cánh tay chỉ còn lại nửa phần thịt, thậm chí lộ ra gân, xương và mạch máu. Vết cắt rất chỉnh tề, sau đó lại bị vô số máu tươi phun ra che khuất.

Gilson II ngã xuống đất, người nhà của hắn bắt đầu la hét chói tai.

Gambling Snake lấy khẩu súng trong người ra. Trong khẩu súng này có sáu viên đạn, lúc nãy giết chết gã bảo vệ đã dùng mất một viên nên chỉ còn năm viên. Trong vài giây tiếp theo, năm viên đạn đó đã nằm trong đầu năm người.

Gambling Snake giết người không chút chần chừ, bất kể đó là phụ nữ, trẻ em, người trưởng thành hay người già cả. Dưới con mắt của hắn, tất cả mọi người đều như nhau.

Gilson II không tỏ ra đau buồn bao nhiêu đối với cái chết người thân. Họ hàng thân thích chết thì đã chết rồi. Vợ và con ruột hắn có cả đống, tùy tiện chọn một bà thiếp rồi tuyển thêm một đứa con mình yêu thích để thừa kế di sản là được. Có điều mạng của mình thì không thể vứt đi.

“Mặc kệ người thuê ngươi đã bỏ ra bao nhiêu tiền, ta sẽ trả gấp ba... Không, gấp mười lần! Chỉ cần ngươi chịu tha cho ta!”

“Việc này không quan hệ đến tiền bạc, thưa ngài bá tước!”

Gambling Snake lạnh lùng nói tiếp: “Theo kinh nghiệm từ lịch sử, khi bọn ta giết chết một hoặc hai người thì sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề phức tạp, nhờ đó khôi phục lại trật tự bị xáo trộn và dẹp đi sự phẫn nộ của dân chúng. Cho dù chỉ duy trì trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng ít ra người dân vẫn được sống trong thế giới yên bình. Chính vì thế, ngài cần phải chết.”

Gilson II thấy giọng nói của gã này không giống sát thủ bình thường, lập tức liên tưởng đến một tổ chức chống đối nào đó.

Hắn bèn nói tiếp: “Đợi đã, ngươi tha cho ta đi! Ta còn sống thì mới có giá trị! Các ngươi giết ta có phải vì muốn lập uy trong dân chúng phải không? Nghe này, giá như ngươi tha cho ta, ta sẽ giúp đỡ tổ chức của các ngươi. Ta có thể làm nội ứng trong đế quốc bằng vào địa vị và tài lực của mình. Rồi thì tổ chức của các ngươi sẽ hoành hành tại quận Song Ưng, các ngươi sẽ trở thành Steel Commandment của Bắc Á.”

“Loại người luôn coi người khác là con buôn như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được!”

Gambling Snake nắm tóc Gilson II và lôi hắn ra khỏi phòng an toàn: "Dân chúng là nền tảng, nền chắc thì bang còn. Ý nghĩa của "Sắc lệnh phân phối buôn bán" còn vô liêm sỉ hơn sự lũng đoạn. Các ngươi không bỏ tiền vốn, không chịu mạo hiểm nhưng lại muốn có lợi nhuận của kẻ buôn bán.

Quốc gia có danh dự của quốc gia, đã thu thuế mà còn tranh lợi ích của dân thì còn thể thống gì? Huống hồ ngươi chẳng phải vì đế quốc muốn thu thêm tài chính nên phải làm như vậy. Ngươi và tổng đốc chỉ lấy quyền hành để mưu lợi riêng mà thôi.”

Vừa nói, Gambling Snake vừa lôi Gilson II đi. Ngài bá tước cố gắng giãy dụa nhưng vẫn tốn công vô ích. Hai người đi dọc hành lang đến một căn phòng nhỏ, mở cửa và nhìn thấy khung cảnh rộng lớn bên ngoài. Giờ phút này, Gilson II nhận ra mình đang ở trên một tòa tháp chuông cao mười tầng, nhìn xung quanh có thể thấy ánh lửa trong thành phố chiếu sáng cả bầu trời đêm tăm tối.

“Đêm nay không chỉ có mình ngươi mà còn có cả hạng người cùng một giuộc với ngươi, bao gồm tổng đốc và người nhà của ngươi. Tất cả họ đều bị giết chết!"

Gambling Snake đẩy Gilson II đến bên bệ cửa: “Vừa rồi ngươi từng nói "các ngươi"? Không sai, phía sau ta là cả một tổ chức. Có điều ta có thể thay mặt anh em ta trả lời câu hỏi của ngươi. Bọn ta hoàn toàn không nghĩ sẽ trở thành Steel Commandment gì cả, càng không chú ý đến hình tượng của mình trong mắt dân thường là thiên thần hay ác quỷ. Việc bọn ta muốn làm là thanh trừ loại người ngoan độc như ngươi bằng cách diệt cỏ tận gốc."

Gilson II biết mạng mình không còn kéo dài thêm bao lâu nữa. Hắn trừng mắt với vẻ oán độc và hung hăng, sau đó nói: "Ngươi cho rằng mình là anh hủng sao? Lũ khốn nạn! Các ngươi sẽ phải chết! Đế quốc sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Các ngươi sẽ chết thảm hơn ta gấp trăm ngàn lần!”

Gambling Snake cười nhạt. Từ thời kỳ đen tối của thời Trung Cổ cho đến nay, tổ chức Thiên Minh không hề bị tận diệt cũng có lý do của nó.

“Người sẽ chết nhưng tinh thần vĩnh viễn tồn tại! Những người như bọn ta không bao giờ bị giết hết. Còn ngươi, ngươi sẽ bị linh hồn trống rỗng lấp đầy và vĩnh viễn biến mất trong hư vô. Dù người đời sau nhớ lại thì cũng chỉ để thóa mạ và chửi mắng mà thôi.”

Một sợi dây thừng thô to tròng vào cổ Gilson II, kế đó hắn bị đá văng ra ngoài tháp chuông.

Ngay khoảnh khắc trước khi hắn rơi vào trạng thái hôn mê bởi sự tổn thương vĩnh viễn của cột sống, trong mắt hắn hiện rõ nụ cười mỹ mãn của một loài động vật máu lạnh.

Nguồn: tunghoanh.com/phien-toi/quyen-5-chuong-5-mTSaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận