Tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên dọa cho Đường Sương mặt mày trắng bệch, màng nhĩ đau nhức, trái tim đập loạn lên, bàn tay cầm kiếm biến thành trắng bệch, khẩn trương bất an nhìn chằm chằm về phía
Bình!
Một tiếng nổ vang lên, dọa cho nàng sợ hãi kêu to một tiếng.
Lão già âm trầm quỷ dị gục xuống, vẫn bảo trì tư thế cũ, hai tay nắm chặt lấy chiến đao không buông.
Trước ngực lão là một mảng đỏ thẫm, vẫn còn tiếp tục mở rộng, hiển nhiên là dấu vết của máu.
A!
Bị bắn trúng tim, cho dù là Thần Tiên thì cũng đi đời.
Nói thật, với khoảng cách gần như vậy, muốn bắn trúng trái tim, lòng tin của hắn là con số 0 tròn trĩnh, bắn trúng ngực thì hắn mười phần tin tưởng, chỉ là không nghĩ tới bắn bậy bạ thế nào, không ngờ lại trúng tim, xem ra ông trời cũng phù hộ cho hắn.
Cường địch đã chết, tâm thần Đường Sương được thả lỏng, đột nhiên cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, hai đùi mềm nhũn, không chống đỡ nổi thân thể, ngã về phía sau.
- Biểu tỷ...
Đường Tiểu Đông vô cùng hoảng sợ lập tức chạy tới, kịp thời đỡ lấy nàng.
Đường Sương ưm lên một tiếng, đỏ bừng mặt, thẹn thùng động lòng người.
Nếu như nói lần trước, biểu đệ đỡ lấy nàng, nàng không có nửa điểm phản ứng, đó là bởi vì trước mắt là cường địch đáng sợ, lúc ấy chỉ cảm thấy khẩn trương chứ không nghĩ ngợi gì khác. Nhưng lúc này hoàn toàn bất đồng, hai má nàng nóng hổi như lửa, trái tim mạc danh kỳ diệu nhảy loạn cả lên, trong ngượng ngùng lại ẩn chứa khẩn trương.
Ôm lấy vòng eo mềm lại của biểu tỷ, mặc dù cách một tầng quần áo, Đường Tiểu Đông vẫn có thể cảm giác được tấm thân tràn đầy nhựa sống, da thịt bóng loáng như mỡ dê, lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng động lòng người của nàng, nội tâm không khỏi rung động, hai tay bất tri bất giác xiết chặt vòng eo của nàng.
- A...
Cơ hồ bị hắn ôm chặt vào trong ngực, Đường Sương ưm lên một tiếng đầy ngượng ngùng, bộ ngực phập phồng, khẩn trương đến toàn thân run rẩy.
- Chẳng lẽ biểu tỷ có ý với ta?
Trong giây lát, trái tim Đường Tiểu Đông đập thình thịch.
- Biểu tỷ... Tỷ... Tỷ...
Đường Sương sao không rõ hắn muốn hỏi cái gì, mắc cỡ cúi đầu, rúc vào trong lồng ngực hắn.
Hành động này chẳng phải đã biểu lộ tâm ý của nàng hay sao?
Đường Tiểu Đông cuồng hỷ, kích động đến bế bổng nàng lên.
Thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, Đường Sương hét lên một tiếng kinh hãi.
- Đệ... Đệ...
Không ngờ hắn lại bế nàng trở về, nội tâm vừa xấu hổ, lại vừa ngọt ngào, khuôn mặt Đường Sương càng thêm đỏ rực, thẹn thùng động lòng người.
Một hồi tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, mười người thiếu niên cầm trường kiếm trong tay chạy tới.
- Tổng chưởng...
Tổng chưởng không gặp chuyện gì, cuối cùng bọn hắn đã có thể yên tâm, tiếng nổ đinh tai nhức óc ban nãy dọa cho bọn họ sợ đến mặt mày trắng bệch. Chứng kiến mấy thi thể phía trước, khuôn mặt những thiếu niên này vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ là trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ thương cảm.
- Khiêng di thể của những huynh đệ này về.
Đường Tiểu Đông thở dài, những vị huynh đệ kia là vì bảo hộ hắn mà hy sinh, nhất định phải mang về an táng cho thực tốt.
Không thấy Lôi Mị trong nhóm người này, Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên, đang muốn mở miệng hỏi thăm, phía bắc đột nhiên truyền tới tiếng thét rung trời.
Chẳng lẽ Mị nhi cũng đã xảy ra chuyện gì?
Vốn đang mắc cỡ rúc đầu vào trong lồng ngực hắn, Đường Sương cũng cả kinh nhảy dựng lên, người còn chưa rơi xuống đất, mũi chân đã điểm lên mặt đất một cái, tựa như một viên đạn bắn thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất trong lùm cỏ mênh mông. Biểu lộ của nhóm thiếu niên vẫn lạnh lùng khiến cho người ta không nhìn ra bọn hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ là trong đôi mắt lạnh lùng đã tràn ngập sợ hãi cùng bội phục.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comCon bà nó là con gấu, nhanh như lưu tinh, đây mới là khinh công chân chính!
Đường Tiểu Đông theo thói quen vê vê cái cằm, đột nhiên chấn động, quát lớn.
- Mau đuổi theo!
Vừa mới bước vài bước, đã thể hiện ra sự khác biệt của một vị võ giả cùng với một người bình thường.
Vèo, vèo!
Những thiếu niên kia nhanh chóng vượt qua hắn, cho dù hắn liều mạng chạy, nhưng khoảng cách càng ngày càng xa.
Con mẹ nó, sao chạy nhanh như vậy
Dù sao cũng đã không theo kịp, đành phải luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ thôi. Đường đường là lão đại mà không biết chút võ công nào, dường như là có chút không ổn. Bốn người thiếu niên đột nhiên quay trở lại, hai người trong đó một trái một phải, đỡ lấy hai bả vai của hắn, Đường Tiểu Đông minh bạch ý tứ của bọn họ, thò tay đặt lên vai của bọn họ.
Chỉ thấy dưới chân nhẹ bẫng, thân thể lăng không, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, cảnh vật hai bên trôi qua nhanh như tia chớp, thực sự là cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như là bản thân đang bay trên không trung. Thời điểm đuổi tới phía bắc, sắc mặt bốn người
thiếu niên dẫn theo hắn đã biến thành tái nhợt, hô hấp dồn dập, khiến cho Đường Tiểu Đông có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ bả vai bốn người bày tỏ cảm kích.
Khắp nơi là vô số dấu vết dẫm đạp, có vũ khí đứt gãy, có máu tươi còn có thi thể. Trong số những thi thể này có năm cỗ thi thể là người của hắn, hoặc là xưng ngực bị bóp nát, hoặc là đầu lâu vỡ vụn, hiển nhiên là bị một cỗ lực lượng cường đại khiến cho người ta sợ hãi đánh trúng mà mất mạng. Mắt hổ Đường Tiểu Đông phát lạnh, tràn ra sát cơ mãnh liệt.
Con mẹ nó, hôm nay đúng thực là náo nhiệt, ban đầu là Phi Hổ bang, sau đó là Hắc Long hội, hiện tại lại xuất hiện thêm một bang phái nữa.
Truy theo dấu vết để lại trên mặt đất, tận cho đến một mảnh đất trống trải mới tìm được địch nhân.
Một tên áo đen bị hơn mười thiếu niên bao vây, khuôn mặt khô gầy, bộ râu rất dài, có phần tiên phong đạo cốt.
Lý Ngạo mặt mũi trắng bệch không còn chút máu nằm ở dưới chân hắn, thần sắc tựa như tro tàn, hiển nhiên đã ăn quả đắng trong tay lão giả này.
Đường Sương giằng co cùng lão giả, thần sắc khẩn trương bất an.
A, lão gia hỏa này nhìn có chút quen mặt, dường như là đã gặp ở đâu rồi.
Nội tâm Đường Tiểu Đông khẽ động, đi đến bên người Đường Sương, ôm quyền nói.
- Lão tiên sinh!
Lão giả nao nao, cau mày nói.
- Là ngươi?
Đường Tiểu Đông đã nhớ ra, không ngờ lão già ngày ấy uống rượu cùng hắn, lại là một cao thủ vô cùng đáng sợ.
- Đa tạ rượu ngon của lão tiên sinh.
Đường Tiểu Đông lại một lần nữa ôm quyền thi lễ.
Đối phương nhìn hắn vài lần, đột nhiên thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói.
- Người của ngươi không phải là do lão phu giết, lão phu chỉ là ngẫu nhiên đi qua, phát hiện thi thể trên mặt đất, nhất thời hiếu kỳ.
Đường Tiểu Đông giật mình, cẩn thận hỏi thăm.
- Lão tiên sinh có thấy mặt hung thủ hay không?