Thôn nghèo, chủ yếu đi giày vải, rách thì may lại, cứ như thế trong nhiều năm.
Chân của lão giả đi giày da thú, bình thường là quan sai hoặc nhân sĩ giang hồ mới đi loại giày da thú giá cả xa xỉ này.
Điều này cũng không có nghĩa là thôn dân không đi, đại hộ có tiền người ta cũng đi, bất quá quần áo trên người lão giả mặt mũi hiền lành này đã rất cũ, vá chằng vá đụp, không hề tương xứng với chiếc giày gia thú hắn mang.
Tiểu Hắc đột nhiên sủa ầm lên, làm sắc mặt Trương Cường càng thêm biến đổi.
Phía sau có người đang tiếp cận.
Hôm nay mang theo món ăn thôn quê đến thăm Tiểu Thúy, trên người căn bản không mang vũ khí.
Trương Cường đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm lồng tre trong tay quăng về phía lão giả, xoay người chạy về sau.
Ở phía sau hắn là một tên Uy khấu, đang cầm võ sĩ đao bức tới, trong nháy mắt chủ nhân di chuyển, tiểu Hắc điên cuồng sủa gầm lên tấn công, như tia chớp nhào tới tên Uy khấu kia, há mồm cắn liên tục.
- A...
Tay phải của tên Uy khấu kia bị răng nanh sắc bén của tiểu Hắc cắn rớt xuống một khối thịt lớn, hắn đau đến độ phát ra tiếng kêu thảm kinh thiên động địa.
Lão giả mặt mũi hiền lành tức giận hừ một tiếng, quải trượng trong tay giơ lên, đánh bay chiếc lồng Trương Cường ném tới, đuổi theo.
Tiểu Hắc nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy lên tấn công, tốc độ cực nhanh, làm người ta chỉ nhìn thấy một đạo hắc ảnh.
- Bát dát!
Lão giả giận quát một tiếng, quải trượng trong tay điểm ra, tiểu Hắc phát ra một tiếng kêu thảm thê lương, té lăn trên đất, xương đầu dập nát.
Chẳng qua hơi trì hoãn một chút, Trương Cường đã chạy hơn mười bước xa.
Săn bắn ở núi rừng hoang dã, không những luyện được một bộ thân thể cường tráng, mà còn luyện được một đôi chân chạy nhanh.
Có đôi khi săn thú, không cẩn thận đụng phải dã thú hung ác, chạy không nhanh là xong đời.
Vào lúc nguy hiểm này, không vắt chân lên cổ chạy mới là lạ.
Lão Uy khấu kia rống lên, nhún chân đuổi theo. Mấy cánh cửa phòng mở ra, tuôn ra hơn mười tên Uy khấu, hừ hừ đuổi theo.
Trương Cường chạy thục mạng, trong lúc cấp bách quay đầu nhìn thoáng qua liền cả kinh hồn phi phách tán, cắn răng liều mạng chạy như điên.
Tốc độ của lão Uy khấu so với hắn nhanh hơn, đuổi sát rạt phía sau, khoảng cách chỉ còn bảy tám bước.
Bay vọt qua hàng rào mấy mảnh đất trồng rau, Trương Cường liều mạng chạy tới cánh rừng ngoài thôn.
Lão Uy khấu đã nhìn ra ý đồ của Trương Cường, trong lúc chạy tay phải vươn vào trong ngực tìm kiếm, đại thủ vung lên, một hàn mang lãnh lệ bắn về phía hậu tâm của Trương Cường.
Có lẽ là mạng của Trương Cường chưa đến tuyệt lộ, trong lúc liều mạng chạy không cẩn thận vấp phải thứ gì đó trên mặt đất, trọng tâm đột nhiên mất, té lăn trên đất, hàn mang lãnh lệ bắn nhanh đến từ đỉnh đầu hắn gào thét mà qua.
Hắn chạy thục mạng, người đột nhiên ngã sấp xuống, quán tính cường đại vẫn khiến cơ thể hắn lăn tới phía trước.
Lão Uy khấu mừng rỡ, há lớn miệng phát ra tiếng cười quái dị chói tai, nhún người nhảy, năm ngón tay mở ra chụp vào ót của Trương Cường.
Mắt thấy ngũ trảo cứng rắn như sắt thép sắp chụp vào ót thì Trương Cường đang lăn lộn giống như độn thổ, lại biến mất kỳ diệu không thấy đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comLão Uy khấu ngẩn ra, lập tức mắng to.
Trong bụi cỏ bị đè lên lộ ra một cái động khẩu tối om om, Trương Cường chính là lăn vào trong động.
Cái hang kia là do người thôn Hợp Liên trước đây đào để làm chỗ ẩn thân tránh né loạn lạc, năm tháng qua đi, có không ít chỗ bị sụt, lộ ra ám động, thành chỗ chơi đùa cho các hài đồng.
Lão Uy khấu xoay người muốn chui vào, lập tức lại đứng lên.
Hơn mười tên Uy khấu chạy như bay tới, lão Uy khấu chỉ vào lỗ nhỏ nói điểu ngữ một hồi, tất cả những Uy khấu này đều cúi đầu xoay người chui vào, còn bản thân hắn nghiến răng nghiến lợi xoay người quay về thôn.
Tên Uy khấu bị tiểu Hắc cắn xuống một khối thịt lớn thì đang la oai oái để đồng bạn giúp đỡ băng bó miệng vết thương.
Lão Uy khấu đi tới, hét lên một tiếng, giơ bàn tay lên, bốp bốp một trận, tát cho gia hỏa kia miệng đầy máu loãng, mặt xưng lên giống như đầu
Sau một loạt liên hoàn tát, lão Uy khấu ném ra một thanh đoản đao, tên Uy khấu bị đánh thành đầu heo kia sợ tới mức cả người run run, nhanh chân bỏ chạy, bị lão Uy khấu vung ra một thanh phi đao đánh gục.
Trong lúc này, một gian nhà dân đột nhiên bốc cháy, thế lửa mượn dùng sức gió càng cháy mạnh, trong đó xen lẫn theo tiếng cười điên cuồng của một nữ nhân.
Một đoàn Uy khấu quần áo không chỉnh tề vô cùng nhếch nhác từ trong nhà dân chạy ra, có tên còn chưa mặc quần, cực kỳ chật vật.
Lão Uy khấu tức giận đến chửi ầm lên.
Trương Cường lăn vào hang, rơi đến khi mắt hắn thấy đom đóm, toàn thân đau đớn, hắn bò lên mò mẫm di chuyển về phía trước.
May mắn trước kia khi còn bé đi theo các đồng bạn chơi đùa trong động, cho dù nắm mắt cũng có thể tìm được lối ra.
Phía sau truyền đến thanh âm điểu ngữ của Uy khấu, hiển nhiên là đuổi tới.
Sau nửa canh giờ, Trương Cường bò ra khỏi hang, nhặt hòn đá cành khô ngoài động nhét vào động khẩu, sau đó mới lao vào trong rừng cây, chạy về nhà.
Trương Lão Thực đang ở trong mộng đẹp được bồng cháu, chứng kiến nhi tử người đầy máu đen nghiêng ngã lảo đảo trở về, không khỏi hoảng hồn.
Trương Cường giản lược nói một lần, hai phụ tử chia nhau làm việc, một người thông tri thôn dân của thôn trang phụ cận di chuyển, một người chạy tới phủ thành thông báo quan quân.
Trương Cường không dám chạy trên đường cái, mang theo vũ khí săn thú đi trong rừng núi, có mấy nơi trong núi rừng ẩn nấp rất đông Uy khấu, cộng lại hơn vạn người, làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán.
Hắn vốn là lặng lẽ lui về phía sau, không ngờ vừa vặn đụng phải một tên Uy khấu đi tiểu, Trương Cường ngay tức khắc đâm một thương vào bụng tên Uy khấu này.
Tiếng kêu bi thảm kinh thiên động địa làm Uy khấu ẩn nấp trong núi rừng kinh hãi nhảy dựng lên.
Hành tung bại lộ, Trương Cường liều mạng chạy trốn trong rừng rậm, phía sau là một đám Uy khấu đuổi theo không bỏ.
Bằng vào địa hình quen thuộc, hơn nữa bầu trời tối đen, trong rừng rậm đưa tay không thấy được năm ngón, Trương Cường tránh thoát Uy khấu đuổi giết, thậm chí lợi dụng cơ quan đơn giản và cường cung đánh chết vài tên Uy khấu.
Hiện tại không biết là giờ nào, dù sao sắc trời rất tối, trong rừng rậm lại đen đến độ đưa tay không thấy được năm ngón.
Trương Cường rúc vào trong cành lá rậm rạp của một cây đại thụ, trong lòng lo lắng xoa xoa tay.
Con đường gần nhất đã bị Uy khấu phong tỏa, đi đường vòng, thời gian chỉ sợ không kịp, Uy khấu tỏ rõ là muốn tấn công phủ thành, thành trì vừa vỡ, hậu quả không dám tưởng tượng.
Thời gian e rằng không kịp, việc này nên làm thế nào đây?