Phong Lưu Chương 427 : Rùa đen rút đầu


Đường Sương chỉ bằng vào một thanh thiết kiếm nặng hơn mười cân có thể cường ngạnh đứng vững được trước lực lượng nghìn ân đập xuống, trường kiếm lại không hề sứt mẻ gẫy nát, trên mặt không hề nhăn lông mày một chút, thần sắc như thường, phảng phất như không hề có một chút cảm giác áp lực thống khổ nào.

Trong trận địa Đường quân, đột nhiên bộc phát thanh âm rung trời, tiếng trống trận càng thêm vang dội.

Công lực thâm hậu siêu tuyệt của Đường Sương đã hoàn toàn thuyết phục tướng sĩ.

Chiến tướng Cao Lệ kia đã bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán liên tục tụ thành giọt rơi xuống, trong mắt hiện tại chỉ còn khiếp sợ không thể tiếp nhận.

Bằng vào đại chùy nặng hơn mấy trăm cân lại không thể làm gì được trường kiếm nặng mấy cân trong tay mỹ nhân lạnh như băng này, đủ khiến hắn bị dọa chết khiếp, hơn nữa khí lực của nữ nhân này tựa hồ còn lớn hơn hắn tới n lần, trường kiếm để đại chùy của hắn chịu áp lực không nhỏ.


Lực lượng phản áp nặng tới nghìn cân, áp bách đại chùy bằng thép ròng của hắn liên tục co rút lại, chiến mã dưới khố tựa hồ không thể chịu đựng được lực lượng áp bách khiến người khác kinh sợ kia, phát ra từng đợt tê rống.

Cho dù là người trang bức tới mấy cũng có thể nhìn được lực lượng của Đường Sương cường đại tới mức khiến người khác sợ hãi, dũng tướng này sắp không thể chống đỡ được rồi.

Trong quân Cao Lệ đột nhiên lao ra hai viên đại tướng, một người cầm thiết thương trượng tám, một người huy vũ thanh long đao, lao thẳng về phía Đường Sương.

Ba người vạm vỡ liên thủy khi dễ một nữ tử, thực sự quá mức vô sỉ rồi.

Tống Kim là người thứ nhất nhìn không vào mắt, giục ngựa lao ra, hắn phản ứng nhanh nhưng Đường Điềm còn nhanh hơn nửa nhịp so với hắn.

Đại tỷ đánh tới sảng méo mó, toàn quân bị nàng thuyết phục khuynh đảo, đã sớm khiến nàng ngứa ngáy khắp người.

Vốn là một đấu một, người Cao Lệ không tuân thủ tín nghĩa, nàng cũng đợi được cơ hội rồi, lập tức giành trước giục ngựa lao ra.

Lý Đằng Giao phản ứng hơi chậm, chiến mã vừa mới lao ra, lập tức bị Lan Đình kéo lại dây cương, Đường Tiểu Đông hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng, mặt tiểu ny tử đỏ lên, thè lưỡi, ngoan ngoãn lui lại phía sau.

- Bổng tử chết tiệt không biết xấu hổ!

Đường Điềm giục ngựa vọt tới trước quát lớn, bốn thiết tật lê trong tay lập tức bắn mạnh.

Hai tiếng kêu thê lương thảm thiết của chiến mã tức thì vang lên, hai chiến tướng Cao Lệ bị kéo theo ngựa, cùng với chiến mã ầm ầm ngã lăn xuống dưới đất.

Tống Kim giục ngựa lao tới không tìm được đối thủ, không khỏi thầm kêu xấu hổ, trong lòng càng thêm sợ hãi đối với ám khí độc môn của Thục trung Đường Môn.

Cuối cùng cũng giết chết được hai chiến tướng Cao Lệ, Đường Điềm cười hì hì, vô cùng tinh quái.

Lan Đình giục ngựa lao ra, kéo dây cương chiến mã của nàng, khiến cả người lẫn ngựa bị kéo vào trong quân trận.

Người là do nàng mang tới, nàng đương nhiên có trách nhiệm giám hộ hai tiểu yêu tinh chuyên gây rắc rối này.

Dũng tướng Cao Lệ dùng chùy thép ròng bị trường kiếm của Đường Sương áp bách tới mức mặt trắng bệnh, lộ rõ vẻ sợ hãi và xin khoan dung.

Theo như tính tình của Đường Sương, vốn nên hạ sát thủ, đột nhiên nàng thu lực rút kiếm về.

Áp lực đột nhiên biến mất, đại thùy bằng thép ròng trong tay chiến tướng Cao Lệ cũng theo đó rơi xuống đất, chiến mã dưới khố quỵ chân kiệt sức, khiến chủ nhân trên lưng bị quăng chổng

Dũng tướng Cao Lệ chật vật bò từ dưới mặt đất lên, quay về phía Đường Sương cúi người ba cái, trong miệng bô la ba la nói cái gì đó.

Mặc dù không nghe hiểu hắn nói cái gì, thế nhưng từ nét mặt hồi hộp, cảm kích bội phục cũng có thể hiểu được một ít ý tứ.

Người này cảm kích lẫn bội phục sát đất đối với Đường Sương.

Trong Đường quân một lần nữa bộc phát tiếng hoan hô vang tận mây xanh, đám lính đều sục sôi chiến ý, sĩ khí như hồng.

Trái lại Cao Lệ quân, năm sáu đại tướng, không ai qua được vài chiêu, toàn bộ thua trận, quân tâm bất ổn, sĩ khí thấp vô cùng.

Mấy vị võ tướng lợi hại nhất trong quân đều đã xuất kích, nhưng không ai thu được chiến thắng trở về, loại đả kích này thực sự quá lớn.

Đường Sương híp con mắt phượng, thản nhiên nói:

- Ngươi đi đi.

Dũng tướng Cao Lệ kia quay người rời khỏi, nhưng không hề trở lại đơn vị, trực tiếp ở giữa trận doanh hai quân giằng do rời đi.

Đường Tiểu Đông ra hiệu, gọi Đường Sương trở về.

Lúc này sĩ khí của quân Cao Lệ thấp vô cùng, không thừa cơ xua quân tiến đánh, thực sự có lỗi với cơ hội tốt này.

Trần Huyền Lễ đã sớm chờ đợi vội vã rồi, Đường Tiểu Đông gật đầu một cái, trường kiếm trong tay hắn giơ cao.

Cao giọng rống lớn:

- Các huynh đệ, giết!

Tiếng rống kinh thiên động địa đồng thời bạo tạc, Đường quân khí thế như hồng ào ào lao về phía trước, đánh thẳng vào trận địa Cao Lệ quân.

Sĩ khí của Cao Lệ quân đã sớm thấp tới cực điểm, bị một tiếng rống giết này ảnh hưởng, đều bị dọa tới rùng mình, không đợi quan trên phát mệnh lệnh, tất cả đều giải tán lập tức, liều mạng trốn vào trong thành.

Hơn vạn người tranh nhau trở về, dẫm đạp lên nhau, tử thương vô số, số binh sĩ bị đạp rơi xuống hào nước ngoài thành, vận khí tốt biết bơi lội còn leo được lên, không biết bơi lội giãy dụa vài cái rồi chìm xuống.

Thiết kỵ phát huy lực lượng trùng kích đáng sợ, binh lính Cao Lệ chạy chậm bị nước lũ thiết kỵ bao phủ, nghiền thành thịt nát.

Quan quân trên tướng thành sợ hãi, không để ý tới binh sĩ còn đang chạy trở về lớn ra lệnh bắn cung.

Mưa tên điên cuồng bắn ra, vô số đóa hoa máu phun trào, tiếng kêu thảm không dứt bên tai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Rất nhiều binh sĩ Cao Lệ bị tên của quân mình bắn chết, kỵ binh Đường quân trùng kích đằng trước cũng người ngã ngựa đổ.

Mưa tên từ trên tường thành bắn xuống quá mức dày đặc, Trần Huyền Lễ, Tống Kim huy vũ vũ khí ngăn cản mưa tên, thét lệnh lui lại.

Đại quân lui lại năm dặm, xây dựng cơ sở tạm thời, liên doanh hơn mười dặm bao vây xung quanh Thiên Diệp thành.

Tiếng trống trận kinh thiên động địa vang lên, Đường quân lại phát động đợt công kích mới.

Rất nhiều máy bắn đá không ngừng nạp đạn, còn có nhiều cái bắn hỏa cầu.

Luân phiên bắn đá bắn hỏa cầu, thuẫn bài binh yểm hộ phía trước, che chắn mua tên trên tường thành, cung tiến thủ bắn lên trên tường thành, áp chế cung tiễn thủ đối phương, đại bộ phạn binh sĩ thì lấy túi đeo lưng giả bộ bùn đất, tiến vào hào nước trước thành.

Bên trong thành, quân Cao Lệ cũng dùng rất nhiều máy bắn đá từ trên bầu trời đập xuống, mưa tên từ trên tường thành rậm rạp như châu chấu, binh sĩ Đường quân tổn thất không ít.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/phong-luu/chuong-427/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận