Để lấp được hào nước trước thành, Đường quân đã phải trả giá bằng thương vong hai nghìn người, phát động cường công đối với tường thành, binh sĩ Cao Lệ ngoan cường chống lại, tiếp tục tiêu tốn ba nghìn tướng sĩ.
Thương vong thảm trọng, Đường Tiểu Đông hạ lệnh đình chỉ công kích.
Mặc dù sĩ khĩ của quân Cao Lệ cực thấp, nhưng vẫn liều mạng chống lại, binh sĩ thương vong quá lớn, phải nghĩ thượng sách phá thành.
Nguồn: http://truyenyy.comChiếm hạm còn đang trên đường trở về, không có khả năng vận chuyển đại pháp thần uy vô địch tới nhanh như vậy, hơn nữa đại bộ phận hỏa khí uy lực tới đều gửi tại Lạc Hà đảo, chuẩn bị cho đánh Uy quốc, nếu gọi tới, thời gian càng không kịp.
Số lượng hỏa khí hỏa dượng mang theo quân không nhiều, hơn nữa đã tiêu hao không ít, cần phải sử dụng tại thời điểm mấu chốt.
Mấy đội kỵ binh phụng lệnh c binh sĩ Cao Lệ trong các thị trấn xung quanh, thuận tiện sưu tầm diêm sinh, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, cướp đoạt cũng phải mang trở về.
Nhất thời không nghĩ ra được biện pháp phá thành tốt, Đường Tiểu Đông phái người mắng to dưới tường thành, mắng to mỗi người Cao Lệ đều là rùa đen rút đầu, không dám ra ngoài ứng chiến.
Quân Cao Lệ đã bị dọa phá gan không có ai dám ra ngoài tiến thành quyết đấu hình thức anh hùng.
Chiến tướng Đường quân quá mức lợi hại, ngay cả một nữ tử yểu điệu cũng khiến chiến tướng nổi danh của bọn họ chịu thua, ai còn dám xuất chiến.
Tất cả đều làm cháu rùa câm điếc ở trong thành, còn hơn là mất đi tính mệnh.
Tuyên bố bên ngoài không phải là sợ hãi khiếm chiến, mà là Đường quân có yêu pháp, không tỷ thí võ nghệ quang minh chính đại.
Đại trượng phu co được dãn được, ngươi chửi cứ chửi, ta không nghe là được, đây mới là trí giả, mãng phu sao có thể so sánh được.
Cao Lệ quân bị dọa vỡ gan co đầu rút cổ trong thành không ra ứng chiến, Đường quân mạnh mẽ công thành tổn thất thảm trọng, Đường Tiểu Đông thương xót tính
mệnh tướng sĩ, không hạ lệnh mạnh mẽ công thành.
Bởi vậy, Lý Thiết Y, Trần Huyền Lễ cùng với các tướng lĩnh nhất thời không nghĩ ra được thượng sách phá thành.
Chỉ là chuyện đại tướng quân quý trọng sinh mệnh binh sĩ, không cho mạnh mẽ công thành, lặng lẽ lưu truyền trong quân, càng khiến chúng tướng sĩ cảm động, nguyện ý bán mạng.
Đại quân chỉ vây quanh thành trì không đánh, cũng không phải không có chuyện làm.
Đường Tiểu Đông tập trung rất nhiều người tay nghề tốt, chế tạo máy bắn đá, lại để binh sĩ gấp rút chế tạo nhiều hỏa cầu, hai mươi bốn tiếng đồng hồ thay phiên nhau bắn vào trong thành.
Ngươi co đầu rút cổ trong thành không chiến, lão tử không công thành cũng không để các ngươi sống thoải mái.
Uy lực của hỏa cầu không đáng sợ giống như cự thạch, chỉ là hỏa diễm bắn xung quanh, rơi xuống đất rồi nổ tung, hỏa quang tân trời, đốt cháy kiến trúc, ngươi muốn không bị lửa đốt chết cũng không được.
Các nguyên vật liệu như dầu hỏa, bên trong Cao Lệ có không ít, kỵ binh xuất kích, cướp sạch thôn trang thị trấn, giao ra dầu hỏa thì không có việc gì, bằng không chém đầu.
Cư dân trong thành bị Đường quân ngày đêm cầu dọa sợ, bất đắc dĩ dọn sạch toàn bộ máy bắn đá, kiến trúc các loại trong tầm bắn, chỉ là bên trong thành để lại một tầng đen xám dày đặc.
Gió mạnh thổi qua, để tro than đen xám bay mù mịt, bám vào mặt vào cổ, giống như mới từ Châu Phi trở về, khiến người khác phải trợn mắt.
Vây khốn thời gian dài, đối với Đường Tiểu Đông mà nói, căn bản không có thời gian, thế nhưng mạnh mẽ công thành, binh sĩ lại tổn thất thảm trọng, đúng là vấn đề đau đầu.
Buổi sáng ba ngày sau, hắn giơ kính viễn vọng quan sát Thiên Diệp thành.
Tường thành thôn trang cao to, dùng các loại khí giới công thành nguyên thủy như thang mây xe thang các loại, vậy cần phải đổ vào bao nhiêu sinh mệnh?
Đáng tiếc đại pháo thần uy vô địch vẫn chưa vận chuyển tới, nếu như quay vào tường thành oanh kích, tuyệt đối có thể phá nát tường thành.
Hiện tại không có đại pháo, vậy thì phải làm thế nào để tạc nổ tường thành.
Trong lòng đột nhiên khẽ động, đào địa đạo nối thẳng dưới thành, sau đó chất đống thuốc nổ, không tin không nổ thấp xuống.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nhất thời đầu óc sảng khoái.
Nói làm liền làm, các binh sĩ nhận mệnh lệnh đào hào lũy tường đất, bàn ra trạng thái muốn vây khốn thời gian dài.
Trong Thiên Diệp thành khẳng định có người ngày đêm nghe ngóng động tĩnh, để phòng ngừa Đường quân đào địa đạo đánh lén.
Đường quân đào chiến hào xây tường các loại, tạo thành rung động nhất định đánh lừa thính giác Cao Lệ quân, ngầm tập trung nhân lực đào địa đạo.
Chiến hào ngoài ánh sáng, địa đạo trong bóng tối, máy bắn đá thường xuyên phóng ra hỏa cầu, thỉnh thoảng còn bắn cự thạch.
Đám người Lôi Vân Phượng trong quân doanh gia tăng luyện chế diêm sinh cướp được từ các thành thị, phối chế hỏa dược uy lực lớn.
Địa đạo kéo dài tới gần tường thành, cự thạch Đường quân phóng ra càng nhiều hơn, hơn nữa là cố ý tập trung vào một địa phương, có thể khiến tường thành hư hao chút ít.
Tuy rằng mỗi một lần chỉ là hai máy bắn đá bắn ra, thế nhưng vài ngày tích tụ lại, vẫn hư hao gần sáu mươi máy bắn đá, cũng may công tượng trong quân chế tạo ngày đêm, lại tập trung một nhóm lớn binh sĩ khéo tay, thoáng làm mẫu, dạy một chút là có thể chế
t
Yêu cầu cũng không cao, không phóng được cự thạch thì có thể phóng đá nhỏ hơn, cập vào trong thành là thành công.
Tuy rằng tường thành rất dày, thế nhưng liên tiếp vài ngày không ngừng oanh kích, vẫn không hề thiếu địa phương hư hao, gạch đá lơi lỏng. Quan quân Cao Lệ gào thét mệnh lệnh binh sĩ, mạo hiểm tu sửa tường thành dưới mưa đá mưa hỏa cầu, người không may bị đập trúng, nhất định đi đời nhà ma.
Trong lúc này, có hai chi Cao Lệ quân ý đồ tiếp viện Thiên Diệp thành, bị Tống Kim và Trần Huyền Lễ xuất lĩnh kỵ binh đánh tan, tổn thất thảm trọng.
Thời gian ba ngày hai đêm, địa đạo đã tới được dưới thành, rất nhiều thuốc nổ vận chuyển tới, chất đống dưới tường thành, hai kíp nổ thật dài kéo ra ngoài địa đạo.
Sáng sớm ngày thứ tư, Đường Tiểu Đông để binh sĩ tập trung toàn bộ máy bắn đá hiện có, quay về phía tường thành đã chất đống thuốc nổ trước đó.
Hắn không thể hoàn toàn kết luận được đống thuốc nổ này có nổ sập tường thành được hay không, thế nhưng bạo tạc kịch liệt khẳng định sẽ làm hư hỏng hơn phân nửa. Cho dù không sập thì tập trung máy bắn đá lại, oanh kích thêm mấy lần, xác định vững chắc sập.
Bộ, kỵ quân đều đã làm tốt công tác chuẩn bị, Lý Đằng Giao cầm mồi lửa, cười hì hì châm hai kíp nổ.
Mấy ngày hôm trước quyết đấu thể thức anh hùng, Đường Điềm ra tay giết chết hai võ tướng Cao Lệ, chỉ có nàng không được xuất thủ, lúc này đốt cháy kíp nổ, đương nhiên nàng đòi đốt bằng được.