Phong Lưu Chương 47: Khách không mời mà đến (thượng+hạ).



Toàn thân Châu Nhi run lên, đôi con mắt đẹp tập trung lên người Đường Tiểu Đông, xem kỹ lời nói của hắn thực h

Biểu tình trên mặt đối phương khiến kẻ khác chân thật đáng tin, trong lòng của nàng nhất thời mờ mịt, hắn dựa vào cái gì giúp nàng?

Đường Tiểu Đông mỉm cười:

- Đầu tiên phải nói rõ thân phận của ta, ta chính là người của Thục trung Đường Môn, mà Thục trung Đường Môn chính là danh môn thế gia càng có danh tiếng, càng cường đại hơn rất nhiều so với Bảo Định Tần gia…

Tuy rằng bản thân họ Đường, nhưng rốt cuộc có phải là người của Đường Môn hay không, trong lòng hắn căn bản không dám khẳng định, phải đợi khi trở về hỏi qua lão nương mới có thể xác định. Chỉ là Đường Điềm gọi biểu ca biểu ca thân thiết tự nhiên như vậy, không thể làm gì khác hơn là đâm lao phải theo lao.


Có một số việc, nói một lần hai lần là giả, nhưng nếu nói trăm lần, nghìn lần, vạn lần, coi như là giả thì cũng có khả năng biến thành sự thực.

Châu Nhi đã mơ hồ suy đoán được ý tứ trong lời nói của Đường Tiểu Đông, trong lòng đột nhiên điên c

uồng nhảy dựng lên, trên má ngọc tái nhợt không máu ẩn hiện một tia ửng đỏ ngượng ngùng, đôi con mắt đẹp không hề chớp nhìn thẳng vào hắn, tình hắn từ trên xuống dưới.

Có thể, người nam nhân thoạt nhìn tướng mạo rất bình thường này thực sự có thể trợ giúp chính mình, điều này quan hệ tới sô mệnh cả đời chính mình a.

Biết nàng đã động tâm, Đường Tiểu Đông nở nụ cười tự tin, nói ra nguyên nhân hắn tới nơi này, cũng trịnh trọng hạ lời thề nặng, bảo chứng không gây thương tổn tới bằng hữu của Tần Thiên Bảo.

Nguyên lai sự tình giản đơn như vậy, Châu Nhi vỗ vỗ bộ ngực sữa, lúc này tảng đá trong lòng nàng mới được hạ xuống.

Nếu đúng là đơn giản như lời hắn nói, đồng thời đề nghị liên quan tới hạnh phúc suốt đời của nàng lại mê người vô cùng, khiến trái tim của nàng không ngừng kinh hoàng nhảy loạn không thôi.



Đường Tiểu Đông tiến vào phòng, nhìn thấy Tần Thiên Bảo mặc dù bị Đường Điềm dọa tới sắc mặt trắng bệnh, nhưng tựa hồ không chịu mở miệng, mà Lôi Mị cũng đã thúc thủ vô sách, xua xua tay, ý bảo hắn đến.

Đường Điềm nhăn cái mũi nhỏ nhắn, vẻ mặt không phục nói:

- Biểu ca, xương cốt của tiểu tử này còn rất cứng, hừ hừ!

Tần Thiên Bảo ngạo nghễ nói:

- Tần Thiên Bảo ta không có bản lĩnh gì, nhưng chuyện bán đứng bằng hữu, đánh chết ta cũng không làm!

Đường Tiểu Đông nhắc cao ngón tay cái, khen từ tận đáy lòng:

- Một hán tử tâm huyết!

Nhìn bàn tay của Tần Thiên Bảo một chút, hiển nhiên Đường Điềm đã cho hắn ăn giải được, kịch độc đã sớm được giải, hắn mỉm cười, kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, chờ đợi phản ứng của hắn.

Tần Thiên Bảo ngây người một lúc, sắc mặt đột nhiên chuyển trắng, cuối cùng nhảy dựng lên nói:

- Nguyên lai là chuyện như vậy, ta… Ta…

Hai chân đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên giường.

Đường Điềm che miệng cười:

- Ai, bản cô nương con tưởng ngươi là một đại anh hùng nha, nguyên lai chân đã sớm bị dọa mềm nhũn như bún rồi, hì hì…

Thư Tiệp che miệng cười, Tần Thiên Bảo lau lau mồ hôi hột trên trán, trợn mắt trắng nhìn, khí thẳng hào hùng nói:

- Ai không yêu quý tính mạng của chính mình, sống chết trước mắt, sợ hãi chỉ là chuyện thường tình của con người…

Ánh mắt của hắn chắm chú vào người Lôi Mị, thấy Lôi Mị khoanh tay, từ trên giường nhảy dựng lên, vỗ vỗ ngực nói:

- Được, một nghìn lượng bạc trắng, ta đảm bảo lấy về không thiếu một đồng!

Chuyện này giải quyết xong rồi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, xem ra có một số việc không phải dùng cứng là được, nhiều khi phải động não một chút.

Cao hứng nhất chính là đường Tiểu Đông, không chỉ lấy lại được một nghìn lượng bạc bị trộm, còn thu được một cao thủ chuyên môn theo dõi các loại, chỉ cần Châu Nhi nghe theo lời hắn an bài, còn sợ Tần Thiên Bảo không nghe lời hay sao?

Muốn đi thái thú phủ bái phỏng thái thú đại nhân, không nghĩ tới thái thú đại nhân lại tới, nghĩ hẳn là La Mạn lo lắng, âm thầm phái người thông báo cho thái thú đại nhân.

Hai bên khách sáo một lúc, Đường Tiểu Đông đi thẳng vào vấn đề, biểu lộ muốn chuộc thân cho Châu Nhi, thái thú đại nhân một lòng muốn lấy lòng Lý Lâm Phủ, đặc biệt mừng rỡ, một đồng cũng không thu, Đường Tiểu Đông cũng không khách khí, gọi Châu Nhi thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày, theo hắn trở về Di Tình Viện.

Đường Tiểu Đông dẫn theo một tiểu mỹ nhân xinh đẹp bại hoại trở về, biểu tình của Kha Vân Tiên muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, ý vị chua chua kia để mọi người âm thầm cười cười.

Đợi khi Đường Tiểu Đông nói ra muốn nhận Châu Nhi làm muội muội, nụ cười trên mặt của nàng lập tức nở ra, so với bách hoa cùng nở giữa mùa xuân còn tiên diễm hơn, thân thiết lôi kéo Châu nhi hỏi han.

Đường Điềm hồn nhiên cũng vui vẻ cười hì hì không ngừng:

- Lần này ta cũng có người gọi là tỷ tỷ rồi, hi hi.

Tựa hồ Lôi Mị cũng minh bạch mục đích của Đường Tiểu Đông, ở một bên trợn trắng mắt.

Đợi khi Tần Thiên Bảo đầy mồ hôi chạy ào đến, đặt tờ ngân phiếu Đại Thông một nghìn lượng bạc trên bàn, Đường Tiểu Đông nở nụ cười.

Khẳng định tiểu tử này trở lại Túy Hoa Các, không tìm thấy Châu Nhi nên mới nóng ruột như lửa đốt chạy tới đây, thấy Châu nhi bình yên vô sự, đặt mông ngồi xuống, cầm lấy bình nước ừng ực dốc hết sạch.

Đợi khi hắn thở đủ vài hơi, Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười tủm tỉm nói:

- Ta đã thay Châu nhi chuộc thân rồi, cũng nhận nàng làm muội tử, ngươi cần phải đối tốt với nàng, phải liều mạng kiếm tiền cho ta, phong phong cảnh cảnh rước nàng vào cửa, bằng không nha…

Tần Thiên Bảo choáng váng nửa ngày mới phản ứng lại, kích động tới mức nhảy dựng lên:

- Đường đại ca, mạng nhỏ này của Thiên Bảo không đáng tiền, nhưng liều mạng vẫn có thể, dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần đại ca phân phó một tiếng, diêm vương lão tử ta cũng dám đánh!

Không phải hắn không muốn chuộc thân cho Châu nhi, mà là La Mạn đưa ra giá cả quá cao, hắn liều mạng kiếm tiền cũng chỉ có thể bảo trọn gói Châu nhi mà thôi, nhưng tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Hơn nữa Châu nhi xuất thân danh lâu, muốn tiến vào gia môn so với lên trời còn khó khăn hơn.

Hiện tại Đường Tiểu Đông không chỉ chuộc Châu nhi ra rồi, còn giúp nàng có chính danh, thiên kim tiểu thư của Thục trung Đường Môn, hắn đã có thể quang minh chính đại lấy Châu nhi về nhà rồi.

Bảo Định Tần gia vẫn luôn bị các bằng hữu giang hồ cho là gia tộc hạ cửu lưu, điều này khiến các tiền bối trong tộc đau đầu không thôi, nếu như hai nhà Tần Đường kết thông gia, Tần gia trọng chấn thanh tuy, điều này chính là một kỳ công nha, hắc hắc…

Tần Thiên Bảo mừng rỡ tới mức vò đầu bứt tai, bị Đường Điềm bắt gọi vài tiếng tỷ tỷ mới bỏ qua, Châu nhi lại vừa thẹn vừa hạnh phúc.

Cất giữ tốt tấm ngân phiếu một nghượng bạc, Kha Vân Tiên tâm hoa nộ phóng tự mình xuống bếp, làm một bàn rượu thịt không nhỏ, Thư Tiệp ở lại không đi, cộng thêm tâm tình của mọi người rất tốt, Đường Điềm rất thần kỳ không đấu võ mồm, thẳng cho tới khi cơm no rượu say mới đuổi Tần Thiên Bảo về nhà.

Trong lòng Đường Tiểu Đông hiếu kỳ hỏi hắn vì sao đắc tội với tiểu cô cô của Lôi Mị, vừa hỏi một lúc, Tần Thiên Bảo mới ấp a ấp úng kể lại.

Nguyên lai hắn không chịu nổi phương thức giáo dục nhồi vịt béo của các trưởng bối trong nhà, len lén chuồn ra bên ngoài du đãng, trong một lần ở trọ bên ngoài, phát hiện trên đỉnh có người dạ hành, tâm sin hiếu kỳ lặng yên theo dõi, phát hiện đối phương là một dâm tặc hái hoa, hai bên tranh đấu với nhau.

Thân thủ của dâm tặc hái hoa vô cùng cao minh, một quyền đánh hắn rơi khỏi mái nhà, hết lần này tới lần khác tiểu cô cô của Lôi Mị là Lôi Nhược Vân đang tắm rửa trong phòng, mà hắn vừa vặn rơi vào đúng nhà tắm này, kết quả dùng đầu ngón chân cũng biết được có chuyện gì xyar ra, bị Lôi Mị truy sát nghìn dặm.

Hoàn hảo Lôi Nhược Vân ngại mặt mũi, không nói ra việc này, bằng không cao thủ Giang Nam Lôi gia cũng có thể xuất hiện, hắn có chín cái mạng cũng không thể giữ nổi, cho dù Lôi gia không lấy cái mạng nhỏ của hắn, các trưởng bối Tần gia cũng sẽ đánh hắn thành bùn nát.

Những năm gần đây, hắn không dám về nhà, một mực du đãng bên ngoài, thẳng cho tới khi gặp gỡ Châu Nhi, nhất kiến chung tình, vẫn luôn trốn tại thành Lôi Châu.

Đường Tiểu Đông ha ha cười không ngừng, cười tới mức Tần Thiên Bảo thẹn chín mặt mới nói:

- Theo ta lăn lộn, nhất định sẽ có một ngày hãnh diện, đến lúc đó đảm bảo mọi người Tần gia đối với ngươi thêm vài phần kính trọng, hắc hắc…

Tần Thiên Bảo cười ngây ngô, có thể để Châu nhi quang minh chính đại gả vào Tần gia, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn hiện tại.

Tâm tình của Đường Tiểu Đông rất tốt, liều mạng đấu mấy vò rượu với Tần Thiên Bảo, thẳng cho tới khi hắn nằm úp sấp với dừng tay, giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm, bản thân Đường Tiểu Đông cũng lung lay lắc lắc đứng không vững. Da mặt Lôi Mị rất mỏng, không thể làm gì khác hơn là để Kha Vân Tiên đưa hắn về phòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Mệt mỏi suốt một ngày, trên người đầy mồ hôi, cộng thêm mùi rượu xông tận trời, Kha Vân Tiên nửa nâng nửa kéo hắn tới nhà tắm, hầu hạ hắn tắm rửa sạch sẽ, trong lúc đó không tránh khỏi ôn tồn âu yếm, cuối cùng biến thành tắm uyên ương.

Dưới tác dụng của cồn, dục niệm của Đường Tiểu Đông tăng vuy rằng Kha Vân Tiên tràn lan dục vọng, thế nhưng quan hệ của hai người chỉ là nửa công khai, nàng vẫn không dám quang minh chính đại, tắm được hơn phân nửa thì hoảng sợ chạy đi.

Lúc này sắc trời đã tối, Đường Tiểu Đông ngâm mình trong thùng nước lớn, ngâm suốt nửa ngày, nhưng vẫn không thể đẩy lui được dục niệm, không khỏi trách mắng Kha Vân Tiên.

Thực sự là ghê tởm, khiêu khích chính mình chỉ kiếm lên trời như vậy, người lại chạy mất, đợi lát nữa nhìn lão tử giết nàng tới van xin trên giường như thế nào, hừ hừ…

Bước ra khỏi thùng nước, đang muốn dùng khăn lau cơ thể, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bất chấp thân thể còn đang không mảnh vải che thân, bàn tay đảo nhanh, đã nắm chắc khẩu súng lục tại giá áo.

- Ai?

Bàn tay Đường Tiểu Đông giữ chặt súng, lui vào góc phòng giương mắt nhìn quanh.

Nhà tắm không tính rộng rãi, ngoại trừ thùng nước tắm lớn đủ mấy người cùng tắm và ít đồ dùng tắm rửa ra, căn bản không còn vật gì khác, tuy rằng tia sáng âm u, thế nhưng có thể nhìn thấy rõ bốn phía.

Không có ai?

Hắn nhíu mày, thế nhưng trong lòng còn có một loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ tại một địa phương tối đen nào đó có một đôi con mắt đang nhìn hắn.

- Phi, tiểu tử thối, hại lão nương đau mắt hột rồi!

Thanh âm xấu hổ của nữ nhân truyền ra, quanh quẩn bốn phía xung quanh phòng tắm, khiến Đường Tiểu Đông không biết xuất phát từ địa phương nào.

Khuôn mặt già của Đường Tiểu Đông đỏ lên, tròng mắt liều mạng chuyển động khắp nơi, luống cuống mặc lên chiếc quần cộc, một tay còn nắm khẩu súng, ngay cả mặc ngược quần cộc cũng hồn nhiên không nhận ra.

- Ngươi là ai?

Tuy rằng không cảm giác được một chút sát khí, thế nhưng trong lòng hắn vẫn khẩn trương muốn chết, tất cả các địa phương có thể ẩn giấu cơ thể con người trong nhà tắm đều nhìn qua một lượt, nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của đối phương, thế nhưng rõ ràng nữ nhân kia đang trong nhà tắm.

Toàn bộ nhà tắm hoàn toàn vắng vẻ, giống như căn bản nữ nhân kia không hề có mặt.

Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, cười hắc hắc:

- Ta hại nàng đau mắt hột, vậy nàng cũng để ta đau mắt hột là được rồi, mọi người huề nhau!

- Ta phi! Tiểu tử thối không nhỏ, vô lại mười phần!

Thanh âm của nữ nhân thần bí lại truyền tới một lần nữa, tuy rằng ngữ khí xấu hổ và giận đữ, nhưng không hề mang theo sát khí.

Bắt được thanh âm tới từ phía trên, Đường Tiểu Đông ngửa đầu nhìn quanh, trong phòng chỉ có mấy đồ vật bằng gỗ mà thôi, căn bản không nhìn thấy bóng người.

Thực sự gặp quỷ rồi!

Nghe khẩu khí của nữ nhân kia, tựa hồ tự cho mình là trưởng bối, như vậy hẳn là lão bà, chỉ là nghe thanh âm rất trẻ, rất dễ nghe, nhiều nhất chỉ lớn hơn Kha Vân Tiên mấy tuổi.

Nói như vậy, hẳn là thục nữ nha?

Một lần nữa xác nhận đối phương không có ác ý, trong lòng Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng, ngươi đã nói lão tử vô lại, vậy lão tử vô lại cho ngươi nhìn, hắc hắc…

Tà tà cười, hắn từ một góc khá tối nghênh ngang bước ra giữa phòng, gần như trần truồng toàn thân như vậy, đặt mông ngồi giữa chiếc ghế dài, còn vểnh chân bắt chéo, ngay cả khẩu súng cũng đặt trên quần lót.

- Ta nói cô nương nha, phải biết nam nữ thụ thụ bất tương thân, phi lễ chớ nhìn, thân thể hoàn mỹ không sứt mẻ nhất trong thiên hạ của ta đều đã bị cô nương nhìn hết từ đầu tới cuối rồi, cô nương nói, bảo sau này ta phải gặp mặt người ta như thế nào?

Hắn thở dài một tiếng nói:

- Ai, cô nương nhất định phải phụ trách đối với ta! Ta ngoại trừ lấy thân báo đáp ra, không còn mặt mũi gặp người nữa rồi…

- Phi phi phi! Ta phi!

Trong lòng truyền tới tiếng chửi rủa của nữ tử thần bí:

- Ngươi… Ngươi… Xấu hổ cũng không biết? Thực sự quá vô lại…

Tiếng huýt gió quái dị đột nhiên truyền tới, khiến Đường Tiểu Đông càng thêm hoảng sợ, kinh hãi muốn né tránh, lại phát hiện trước mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/phong-luu/chuong-47/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận