Phong Lưu Chương 86: Nhạn bay qua cũng nhổ lô

Trước mắt thiếu nhất chính là tiền, càng sớm cùng Ngọc Nhược Vân hợp tác, tư kim khuyết thiếu sẽ càng sớm được bổ sung, con bà nó, xem ra nếu tìm nàng ta nói chuyện nữa, phân chia sẽ bị giảm đi một thành rồi, ai bảo bản thân mình cần tiền gấp cơ chứ.

A Hổ tuyệt không thể chết vô ích, hung thủ nhất định phải tìm ra, nếu không sẽ làm các huynh đệ khác trong lòng nguội lạnh, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Trung Hoa đường.

Không có tài chính, không có cao thủ độc bá một phương, trước mắt chỉ có thể dựa theo kế sách của Chu Bất Vi, co rút lại lực lượng, gia tăng luyện binh, chờ thời cơ hành động.

Đường Tiểu Đông yêu cầu bọn hắn phải cẩn thận đề phòng, nếu có thế lực cường đại đến khiêu khích đường khẩu, đánh không lại thì chạy, bảo tồn thực lực là quan trọng nhất.


Phân phó vài câu xong, đang muốn rời đi thì thủ hạ báo lại, Cửu Thành tổng bộ Tần Thì Phong tới chơi.

Đường Tiểu Đông còn chưa kịp phản ứng, Tần Thiên Bảo đã cả kinh mặt không còn chút máu, vội vàng leo qua cửa sổ chạy trối chết.

Sớm hay muộn đều phải đối mặt, Đường Tiểu Đông cùng Chu Bất Vi xuất môn đón khách.

Bước vào tổng đường Trung Hoa đường sơ sài, ngoại trừ một vài chiếc bàn ghế rách nát ra thì giản dị đến đáng thương, Tần Thì Phong lắc đầu.

- Chậc chậc, hiền chất a, đây là tổng đường khẩu của ngươi sao?

Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

- Làm cho Tần ngũ thúc chê cười rồi, cái này gọi là vạn sự khởi đầu nan, không có biện pháp, bây giờ là thời điểm nghèo khó, tin tưởng không bao lâu nữa, hết thảy đều sẽ cải biến.

Tần Thì Phong giơ ngón tay cái lên.

- Tốt, có chí khí, ngũ thúc chính là rất thích những người thanh niên có chí khí có lý tưởng.

Hắn lấy ra một tấm khăn vuông, chầm chậm trải ra trên chiếc ghế rách nát, sau đó mới đặt mông ngồi xuống, thân thể hơi béo ú giày vò chiếc ghế đến nỗi phát ra hai tiếng kẽo kẹt vì không chịu nổi phụ trọng.

Tần Phượng Ca và Tần Thiết Sinh song song đứng ở phía sau hắn, giống như hai pho môn thần (thần giữ cửa), khí thế lẫm liệt, ngăn chặn tất cả mọi người trong phòng.

- Hiền chất à, không phải ngũ thúc không giúp ngươi, mà là các ngươi náo nhiệt quá, thoáng cái hơn mười nhân mạng, bên trên truy xét được ngay, ngũ thúc quả thật cũng rất khó xử...

Đường Tiểu Đông biết hắn còn có đoạn sau, vì vậy thay hắn rót một chén nước trà, chậm rãi đợi hắn nói tiếp.

Tần Thì Phong nâng chung trà lên, giơ lên trước mũi hít hà, lại buốn chén nói:

- Hai nhà Tần Đường đều là thế giao, ngũ thúc cho dù liều mạng rớt mũ ô sa trên đầu, bất kể thế nào cũng phải giúp hiền chất vượt qua cửa ải khó khăn này.

- Nhưng mà, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đâu đâu cũng cần phải đả thông, tiêu phí không ít, mà ngũ thúc thì luôn luôn liêm khiết, trong nhà lại có mấy chục người há mồm chờ ăn, nhất thời...

Kháo, nguyên lai là lừa đảo!

Đường Tiểu Đông mắng ở trong lòng một câu, mỉm cười nói:

- Đa tạ Tần ngũ thúc trượng nghĩa, tiểu chất vô cùng cảm kích.

Tần Thì Phong vỗ lồng ngực, vẻ mặt trách cứ.

- Nói gì đấy, người trong nhà mà khách khí vậy sao?

Lập tức lại thở dài một tiếng, cúi đầu không nói.

Tần Phượng Ca ở một bên nói:

- Tần ngũ thúc, món nợ nặng lãi chúng ta thiếu đã đến hạn, nếu không nghĩ cách trả tiền, chỉ sợ...

Tần Thì Phong trừng mắt liếc hắn một cái, vẻ mặt ngượng ngùng nói:

- Chuyện xấu trong nhà, để cho hiền chất chê cười rồi...

Hắn thở dài một tiếng:

- Ngũ thúc của ngươi chống đỡ một nhà không dễ dàng a, mấy chục người đang há miệng chờ ăn, thật khó khăn quá...

Đường Tiểu Đông điều động cơ mặt, biểu hiện ra bộ dáng phi thường đồng tình, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc nói:

- Đúng a, làm người đã khó, làm nam nhân càng khó hơn, Tần ngũ thúc làm được đến bước này, quả thật rất không dễ dàng a.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Không chỉ có Tần Thì Phong, Tần Phượng Ca, Tần Thiết Sinh gật đầu mà ngay cả Chu Bất Vi luôn luôn giữ im lặng cũng gật đầu liên tục.

- Tần ngũ thúc trượng nghĩa giúp đỡ chúng ta như thế, như thế nào chúng ta lại không biết xấu hổ làm cho lão nhân gia ngài khó xử được, Bất Vi, ngươi xem trong ngân khố của chúng ta còn có bao nhiêu ngân lượng?

Chu Bất Vi lấy một quyển sổ sách ra, đặt lên trên bàn.

- Lão đại, đây là chi tiêu mấy ngày qua, nếu tính cả cơm nước ngày hôm nay, cộng thêm chi phí ma chay cho A Hổ, lợi nhuận của chúng ta là một ngàn ba trăm hai mươi mốt lượng năm tiền, bất quá là âm.

- Lợi nhuận âm?

Đường Tiểu Đông hú lên quái dị, vỗ mạnh một chưởng lên trên bàn, chấn cho bình trà và toàn bộ chén trên bàn rơi xuống mặt đất vỡ xoảng xoảng.

- Cộng thêm số đó nữa, số lẻ không sai biệt lắm là hai mươi hai lượng bạc.

Chu Bất Vi vẻ mặt đau lòng nhìn mảnh nhỏ ấm chén lăn lóc trên mặt đất.

- Chu Bất Vi, ngươi ghi chép trông coi thế nào đấy?

Đường Tiểu Đông bộ dáng hung thần ác sát nói:

- Lợi nhuận không có một phân tiền, mọi người đều uống gió tây bắc với ngươi sao?

- Không được, Tần ngũ thúc trượng nghĩa giúp đỡ chúng ta như vậy, bất kể thế nào cũng không thể để cho lão nhân gia ngài khó xử, ngươi phải nghĩ biện pháp cho ta. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Đường Tiểu Đông hạ tử lệnh.

Khuôn mặt của Chu Bất Vi nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc nói:

- Lão đại, nếu không như vậy đi, đem sản địa tổng đường này của chúng ta bán đi một nửa, rồi các huynh đệ chia nhau đóng góp, cũng coi như không có lỗi với Tần ngũ thúc...

Vẻ mặt của Tần Thì Phong giống như nuốt vào một con ruồi, lắc lắc tay gượng cười nói:

- Tâm ý của hiền chất, ngũ thúc xin tâm lĩnh, đây là gia sản cuối cùng của ngươi, ngũ thúc sao lại không biết xấu hổ...

Đường Tiểu Đông phi thường ngượng ngùng nói:

- Việc này, cũng không thể để cho ngũ thúc lão nhân gia ngài đi một chuyến tay không được, các huynh đệ, trước tiên mọi người góp tiền nào.

Hơn mai mươi huynh đệ, góp lại chỉ có mười mấy đồng tiền lớn, uống trà cũng không đủ, ít đến nỗi làm cho người khác hộc máu.

Đường Tiểu Đông bộ dáng khóc không ra nước mắt

Tần ngũ thúc nghiêm mặt, khiển trách.

- Hiền chất, ngươi còn khách khí với ta nữa, chính là coi ngũ thúc là ngoại nhân, sự tình chỉ cần không làm lớn, ngũ thúc vẫn có thể giải quyết công bằng giúp các ngươi.

Khách sáo một phen, Tần Thì Phong xám xịt bỏ đi.

- Lão đại lợi hại!

Hơn mai mươi huynh đệ sôi nổi giơ ngón tay cái lên, nịnh nọt.

- Đại ca, Thiên Bảo phục rồi!

Tần Thiên Bảo chẳng biết chui ra từ lúc nào, dựng thẳng ngón cái, có thể làm cho Tần ngũ thúc của hắn ăn quả đắng thì đại ca là người thứ hai.

Nhưng Chu Bất Vi vẻ mặt lo lắng nói:

- Một tên khác của Tiếu diện quỷ bộ Tần Thì Phong là Nhạn qua nhổ lông (chim nhạn bay rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhổ được lông của nó, câu này dùng để hình dung người có võ nghệ cao siêu đồng thời cũng dùng để ám chỉ người thích chiếm tiện nghi của người khác, thấy có lợi ích là nhào vào), lần này không chiếm được nửa điểm tiện nghi, lần sau khẳng định còn sẽ tới.

Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

- Yên tâm, cứ đẩy hết thảy chuyện này lên người ta là được.

Nếu bản thân quả thật không đối phó được Tần Thì Phong thì còn có Lôi Mị, lão hồ ly vừa thấy Lôi Mị liền phát run, rốt cuộc là hắn có nhược điểm chết người gì bị nàng nắm trong tay?

Dặn dò vài câu, hắn vội vàng chạy tới Đường phủ.

Tần Thiên Bảo dạy mọi người một vài kỹ năng, sau đó ngâm nga tiểu khúc rời đi, hắn có chuyện quan trọng khác, chính là thu thập toàn bộ tư liệu của Vương gia.

Mới đi ra không xa, phía trước chợt hiện ra một người, làm cho hắn sợ tới mức hai chân nhũn ra.

- Mị... Mị tỷ...

Lôi Mị dựa vào vách tường tươi cười nhìn hắn, tay cầm một mẩu trúc mềm nhỏ nhẹ nhàng quật vào trong lòng bàn tay.

- Mị tỷ rảnh rỗi thế, chạy tới nơi này dạo chơi?

Tần Thiên Bảo có tật giật mình cố gắng trấn định, bất quá nụ cười sáng lạn làm cho làm cho nam nhân thần hồn điên đảo của Lôi Mị lại khiến cho lòng hắn sợ hãi, mồ hôi lạnh ứa ra, hai chân mềm nhũn.

Lôi Mị chỉ mỉm cười nhìn hắn, bất quá tiểu trúc nhẹ nhàng quất động lại phát ra tiếng vang hưu hưu kỳ dị, nghe âm thanh kia, càng làm Tần Thiên Bảo rợn cả tóc gáy, tâm sợ mật run.

- Ta... Ta...

Giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng từ trên trán chảy xuống, Tần Thiên Bảo phát ra một tiếng rên rỉ, giơ cao hai tay.

- Không... Chuyện không liên quan đến ta....

Trong Đường phủ, ngay trước mặt Đường Phúc, Đường Nhu và Đường Điềm, Đường Tiểu Đông nói thẳng ý đồ mình đến, Đường Nhu nhíu mày liễu cong cong của mình lại, Đường Phúc cùng Đường Điềm thì nhãn tình sáng nên, bộ dáng cảm thấy rất hứng thú.

Đường Phúc ha ha cười, bờ vai của hắn nói:

- Hiền chất yên tâm, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của lục thúc, Đường Môn ở Trường An không có thế lực gì, nhưng muốn tìm người, tin tưởng có thể làm được, đi, lục thúc trước cùng ngươi đi Ngọc phủ.

Quay về phía mấy con cháu Đường Môn phân phó vài câu, đi theo Đường Tiểu Đông xuất môn, xoay người bước lên lưng ngựa, Đường Phúc đột nhiên vỗ đầu một cái nói:

- Ai, ngươi xem ta, người già chóng quên, hiền chất chờ ta một, ha ha.

Đường Tiểu Đông cười cười nói:

- Không sao, tiểu chất chờ được mà.

Đường Phúc vào cửa, kéo lấy Đường Nhu.

- Nhu nhi, lập tức dùng bồ câu đưa tin, để đại tỷ của ngươi mau chóng đến Trường An, đúng rồi, mang theo mấy đệ tử tinh anh của Đường Môn nữa.

Đường Nhu vẻ mặt lưỡng lự nói:

- Lục thúc, như vậy không ổn...

Đường Phúc vỗ ngực một cái, hùng hồn nói:

- Đây vốn là chuyện của Đường gia chúng ta, chỗ tốt cũng không thể để cho Lôi gia chiếm toàn bộ, ngươi phải kéo bằng được đại tỷ ngươi đến. Về phía phụ thân ngươi, để lục thúc lo.

Quay đầu nói với Đường Điềm:

- Điềm nhi, kể từ hôm nay, tích cực đi theo bên cạnh biểu ca ngươi, quấn lấy hắn, nếu có tin tức gì thì mau chóng truyền tới.

Lại quay đầu nói với Đường Nhu:

- Chuyện ở đây sau này toàn bộ giao cho lục thúc xử lý, ngươi cũng đi đi, nắm chắc chút, nhưng đừng khi nào cũng để cho đại tiểu thư Lôi gia giành trước

Đường Nhu ửng hồng hai má, thần thái bẽn lẽn, bộ dáng vô cùng động lòng người.

Đường Phúc ha ha cười nói:

- Có cái gì mà xấu hổ, gặp được người tốt thì phải nhanh chóng bắt vào trong lòng bàn tay, miễn cho bị người khác giành trước, nhìn xem Lôi đại tiểu thư người ta, không phải cả ngày đều ở bên cạnh hắn đấy thôi? Học hỏi nhiều hơn một chút, da mặt phải dày, ha ha.

Đường Nhu xấu hổ đến nỗi ngay cả chiếc cổ trắng cũng trở nên đỏ bừng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Đường Điềm nghe ra chút ý tứ, cười nhẹ một tiếng, trêu ghẹo nói:

- Hì hì, nguyên lai nhị tỷ...

- Không được nói lung tung....

Đường Nhu má ngọc đỏ bừng vội duỗi tay che miệng nhỏ của nàng, hai tỷ muội hi hi ha ha nháo thành một đoàn.

Khi nhìn thấy Ngọc Nhược Vân, Đường Tiểu Đông liền hoảng hồn, tiểu mỹ nhân ngọc dung tiều tụy, tú mục phủ kín tơ máu, người khác nhìn vào mà đau lòng.

- Nàng... Đây là làm sao vậy?

Lườm hắn một cái, Ngọc Nhược Vân thở dài một tiếng sâu kín nói:

- Còn không phải do ngươi làm hại.

Đường Tiểu Đông nghe vậy trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, Đường Phúc ở một bên cũng lộ ra biểu tình cổ quái.

Cảm giác được có vấn đề trong câu nói, Ngọc Nhược Vân ưm một tiếng, hai gò má hồng lên, thẹn thùng động lòng người.

- Người ta... Người ta là nói về việc hợp tác...

Đường Tiểu Đông nháy mắt mỉm cười nhìn nàng, mãi cho đến khi Ngọc Nhược Vân cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn mới từ bỏ.

Hắn hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:

- Ngọc đại tỷ không quản ta và nàng song phương hợp tác hay không, nhưng ta vẫn là muốn khuyên nàng, ngàn vạn lần không nên kết hợp kinh doanh, cuối cùng có hại sẽ chỉ là Ngọc gia.

Ngọc Nhược Vân gật đầu, cảm kích tươi cười với hắn.

Biết nàng đã chấp nhận đề nghị của mình, Đường Tiểu Đông tiếp tục nói:

- Ta vẫn là câu nói kia, hợp tác, đôi bên cùng kinh doanh, cũng là cơ hội mớiNgọc Nhược Vân tức giận trừng mắt nhìn hắn nói:

- Toàn bộ phiêu lưu để cho chúng ta đảm đương? Cái này cũng gọi là hợp tác sao?

Đường Tiểu Đông nghênh tiếp ánh mắt có phần bất mãn của nàng, nghiêm túc nói:

- Đầu tiên, phục sức ta thiết kế, độc nhất vô nhị ở Đại Đường, nhưng ta không chắc chắn có thể bán được nhiều, cái này thật ra có chút phiêu lưu.

Ngọc Nhược Vân lại trừng mắt nhìn hắn, biểu cảm không càn nói cũng biết, bản thân ngươi cũng đã thừa nhận có phiêu lưu, hừ.

Đường Tiểu Đông mỉm cười:

- Phiêu lưu này, tin tưởng sau khi qua tay nàng lo liệu, sẽ giảm xuống thấp nhất, nguyên nhân, nói thì rất dài, tóm lại, nàng kinh doanh những thứ này đã được nhiều năm, thiết lập được phẩm bài danh dự cho Ngọc gia, phiêu lưu sẽ giảm tới mức cực thấp.

Ngọc Nhược Vân trợn trắng mắt nói:

- Bây giờ nói không được sao? Cả ngày chỉ giỏi tính toán, khơi gợi tò mò.

Đường Tiểu Đông xoa hai gò má giải thích, tuy rằng phong tục Đại Đường cực kỳ cởi mở, nhưng phục sức mà hắn thiết kế, mức độ cởi mở của nó có lẽ vẫn làm cho một bộ phận người không tiếp nhận được, cho nên nhất định phải do nàng vốn đã quen thuộc thị trường so sánh sửa chữa đạt đến độ làm cho người ta chấp nhận.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/phong-luu/chuong-86/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận