Chương 105: Dạy dỗ thị nữ càn quấy
Long Nhất ngồi bên mép thủy tinh quan, tay vuốt ve vầng trán của Vô Song theo thói quen. Trong đầu hắn dần hồi tưởng lại những lần ngọt ngào bên nàng, từ thủy tinh quan dưới đáy hồ nơi mật thất gặp nàng, cho tới tâm linh cảm ứng kì diệu phát hiện sau này. Nhớ tới vụ tâm linh cảm ứng, Long Nhất không khỏi liên tưởng những lần thân mật cùng Lãnh U U hay Lộ Thiến Á, Vô Song cũng cùng hưởng thú hương diễm.
Lúc đó chắc nàng cũng hung ác nguyền rủa mình đây, Long Nhất nghĩ thầm, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
“Vô Song, tiểu bảo bối của ta, chúng ta phải chia tay tới hai năm, sau hai năm nàng nhất định tới tìm ta nhé. Ngàn vạn lần chớ quên ta, tuy thế ta nghĩ nàng cũng không quên được đâu.” Long Nhất lẩm bẩm lướt tay lên khuôn mặt xinh đẹp của Vô Song.
Cứ ngây ra ngắm nhìn Vô Song hồi lâu, Long Nhất mới cúi đầu hôn lên cặp môi hồng của nàng, khẽ thở dài rồi đứng dậy. Do dự một lát, hắn lấy ra từ áo trong một chiếc mề đay. Đây chính là vật mà mẫu thân của thân thể này đeo cho Tây Môn Vũ từ thuở bé, được làm từ một kim loại chưa rõ tên, bề mặt trơn sáng như ngọc quý, được điêu khắc vầng thái dương rực rỡ mọc lên từ phương đông. Đây đích thị là tín vật của Đông Phương gia tộc, với ý tứ: Nhật xuất đông phương.
Long Nhất đeo chiếc mề đay đó lên cổ ngọc của Vô Song, khẽ nói: “Đây xem như tín vật ta tặng nàng, đừng làm mất nhé.”
Nhìn Vô Song với ánh mắt chứa chan thâm tình, Long Nhất quay người bước đi.
Cung trang nữ tử đưa Long Nhất và Ngu Phượng ra ngoài Băng Cung, nói: “Phong Tuyết Thần Điêu có thể đưa các người ra khỏi băng nguyên, do đó không cần lo bị lạc đường. Hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp nhau.”
Long Nhất vẫy tay cười nói: “Đại tỷ, ta tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Còn nữa, ta sẽ nhớ nàng nhiều đó.”
Xú tiểu tử này… Cung trang nữ tử cười nhẹ, chợt thấy trong lòng như mất mát gì đó. Có lẽ do nàng cô độc ở Băng Cung quá lâu rồi, Long Nhất tới nơi này đã mang đến mấy phần nhân khí. Nàng quay người thướt tha lướt vào Băng Cung, hai cánh cổng lớn đầy hàn khí chầm chậm khép lại. Sau đó tất cả chìm dần xuống, không lâu toàn bộ đã biến mất dưới đáy băng. Mặt băng giờ đây lại bằng phẳng. Tựa như trước tới giờ chỉ là một ảo giác, căn bản tòa lâu đài này chưa từng tồn tại.
Long Nhất và Ngu Phượng ngây người nhìn toàn bộ cảnh tượng, hồi lâu chưa bình tâm lại được. Một tòa cung điện khổng lồ làm từ băng cứ như vậy mà biến mất trước mắt hai người.
“Long Nhất, chàng nói xem vừa rồi có phải là mơ không?” Ngu Phượng ngốc nghếch hỏi Long Nhất.
“Ta cũng có cảm giác đó, nhưng ta nghĩ đó không phải là giấc mộng, bởi trong lòng ta đã không còn Vô Song.” Long Nhất chán ngán thở dài một hơi.
Ngu Phượng nắm lấy bàn tay to lớn của Long Nhất, thâm tình nhìn hắn thủ thỉ: “Thời gian hai năm sẽ mau qua thôi, đến lúc ấy Vô Song gặp chàng nhất định là vui lắm.”
Long Nhất vuốt ve mái tóc vàng kim của Ngu Phượng, cười nói: “Chúng ta đi nào, băng nguyên không phải nơi nên ở lâu.”
“Mmm.” Ngu Phượng gật đầu, dùng ý niệm bảo Tiểu Tuyết đưa họ ra khỏi băng nguyên.
Đúng vào lúc này, một tiếng hổ gầm vang lên. Con cọp nửa trắng nửa đen tiểu Tam chạy như bay về phía Long Nhất, mồm ngậm hai quả gì đó trắng như tuyết.
Tiểu Tam nhả hai quả đó dưới chân Long Nhất, vẫy vẫy đuôi.
Thì ra tiểu Tam đi tìm gì đó để ăn. Cái con quỷ tham ăn này! Long Nhất cười thầm. Thứ quả mà nó lấy về hẳn không phải là vật tầm thường. Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt ở vùng băng nguyên mà vẫn có thể sinh ra được thứ gì thì đó không thể là loại phổ thông rồi, chỉ không biết tiểu Tam đào đâu ra thôi.
“Phượng nhi, nàng biết đây là loại quả gì không?” Long Nhất hỏi.
Ngu Phượng lắc đầu: “Thiếp không biết, chưa từng nghe nói trên băng nguyên lại có thể có loại quả này.”
Long Nhất xoa xoa cái bụng tròn của tiểu Tam, xem ra đã ăn không ít rồi, ngoài trừ bộ lông trơn mượt hơn, cặp mắt một trắng một đen có thêm đôi phần quỷ dị ra, chưa thấy ở nó có biến hóa gì.
Long Nhất cất hai quả này vào trong không gian giới chỉ, định sau này hỏi tinh linh nữ vương xem đây rốt cuộc là loại quả gì. Tuy tiểu Tam ăn vào thì không sao nhưng ai dám đảm bảo với người sẽ vô sự.
“Được rồi, tất cả đã có mặt, chúng ta xuất phát thôi.” Long Nhất vẫy tay. Chuyện của Vô Song được giải quyết rồi, người hắn như nhẹ bớt mấy cân.
Mười mấy ngày sau, Long Nhất đã xuất hiện ở một thị trấn gần vùng băng nguyên nhất. Nơi này xa cách thế tục, dân phong rất thuần phác, bình thường cả năm cũng khó thấy khách đến thăm. Khi nhóm Long Nhất tới, cư dân toàn trấn đều ra khỏi nhà chào hỏi, tặng cho những gì tốt nhất, có thể thấy họ hiếu khách đến chừng nào. Đặc biệt lần trước khi họ nghe nói Vô Song bị bệnh, thảy đều đưa ra các phương sách chữa trị, dẫu cho không thực tế hiệu quả nhưng những người cần lao lương thiện, nhiệt tình hiếu khách này đã khắc ghi ấn tượng sâu sắc trong lòng Long Nhất. So với những chuyện đấu đá lẫn nhau, đầy rẫy âm mưu ngoài đời, nơi đây đích thực là đào nguyên thế ngoại.
Thấy Long Nhất và Ngu Phượng đến, người trong tiểu trấn gọi nhau rồi nhiệt tình tiến tới hỏi han. Khi biết thiếu nữ mắc trọng bệnh đã có cách cứu chữa, tất cả đều vui mừng hoan hỉ, thực lòng vì Vô Song mà thấy vui thay, giống như người thân của họ vừa được chữa lành bệnh vậy.
“Tiểu ca à, các vị có đắc tội với ai không mà mấy ngày nay có hai nữ nhân hung dữ tới tìm đó.” Chợt có một lão nhân nói với Long Nhất như thế.
“Đúng rồi đó, hai nữ nhân đó đều rất xinh đẹp, chỉ mỗi tội dữ dằn như hai con cọp cái thôi.” Một thanh niên gầy gò trẻ tuổi nói.
“Hắc Tử à, còn không phải ngươi thấy cô nương người ta xinh đẹp nên cứ trố mắt ra nhìn sao?” Một thanh niên trẻ tuổi khác nói.
Thanh niên tên gọi Hắc Tử lập tức đỏ cả mặt, vội đáp lại: “Ta đâu có, mới lại họ hung dữ thế ta xem không hợp, làm sao so được với vợ chưa cưới A Hoa của ta chứ.”
Ngu Phượng và Long Nhất nhìn nhau, cùng hỏi: “Họ trông thế nào? Giờ đang ở đâu?”
“Bọn họ người cao, tóc tết thành bím dài, mặc y phục rất đẹp.” Mấy người tranh nhau trả lời.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
“Gương mặt họ trông thế nào?” Ngu Phượng thấy họ cứ nói đi nói lại về chuyện này, tiện lời hỏi luôn.
“Đẹp lắm, có điều không đẹp được như cô nương thôi.” Hắc Tử ngốc nghếch trả lời. Trong con mắt đánh giá của hắn, nhận xét diện mạo người ta chỉ có đẹp hay không đẹp là hết từ.
Long Nhất cười cười, hỏi tiếp: “Vậy bọn họ có nói gì không, chẳng hạn như từ đâu tới, vì sao tìm chúng ta?”
Lão nhân đó ngẫm nghĩ rồi nói lớn: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Họ nói gì đó như tiểu thư, còn cả nhà gì đó gọi là Phượng nữa.”
Ngu Phượng và Long Nhất nghe câu này, căn bản khẳng định được người đến đây tìm kiếm chính là hai thị nữ tùy thân của Ngu Phượng.
“Họ nhất định là đến tìm nàng rồi. Nàng cứ chẳng nói chẳng rằng đi liền một mạch như thế, mẫu thân chắc là lo lắng muốn chết.” Long Nhất nói với Ngu Phượng.
Ngu Phượng nhìn Long Nhất, trầm mặc một lát rồi nói: “Gặp họ rồi thiếp viết cho mẫu thân một bức thư. Thiếp không muốn xa chàng.”
Đúng vào lúc này, trong đám đông có người kêu lớn: “Tiểu ca, hai nữ nhân hung dữ đó lại đến kìa. Mau trốn đi, để chúng tôi giúp cho.” Mọi người nhao nhao lên hô ứng, khiến cho Long Nhất thấy thật cảm động.
“Đa tạ hảo ý của mọi người, chẳng qua họ không đến tìm chúng ta làm phiền đâu, không cần quá lo lắng.” Ngu Phượng nói.
Hai thị nữ Phượng Hoàng gia tộc đã phát hiện ra tiểu thư nhà mình, thân hình loáng lên xông tới.
“Tiểu thư, người sao lại có thể lỗ mãng như vậy. Gia chủ nghe nói người đến vùng băng nguyên đã tức giận phát điên, hiện giờ đang mau chóng tới đây, chắc đã tới Khai Phong thành rồi.” Một trong hai thị nữ nói giọng bất mãn sau khi hành lễ xong.
“Ta biết rồi, ta sẽ tự mình giải thích rõ với mẫu thân.” Ngu Phượng nhẹ nhàng nói.
Từ khi ở Quang Minh thành, Long Nhất đã phát giác hai thị nữ bên cạnh Ngu Phượng dường như không có ý tôn trọng nàng, không chỉ lời nói không cung kính mà còn chứa đựng vẻ vênh vênh váo váo nữa. Trước đây hắn bất giác phát hiện ra thì không sao, nhưng bây giờ Ngu Phượng đã là nữ nhân của Long Nhất, điều này khiến hắn rất không thoải mái, song mục lạnh như băng nhìn hai thị nữ.
Hai thị nữ sắc mặt đều tái đi, bị sát khí của Long Nhất bức cho phải lùi lại hai bước. Tuy vậy người của Phượng Hoàng gia tộc đều là nhân vật tầm cỡ, lẽ nào chịu để yên như vậy. Hai nàng tay vung lên, một người cầm trên tay một thanh cự kiếm, người kia giơ cao cây pháp trượng.
“Hai người các ngươi làm gì đó. Chàng là trượng phu của ta, cô gia của các ngươi. Các ngươi dám động thủ với chàng hả?” Ngu Phượng tức giận hét lên.
“Chưa được gia chủ đồng ý, chúng ta tuyệt đối không thể thừa nhận.” Thị nữ cầm kiếm phản bác, kiếm đâm thẳng về phía Long Nhất, đạm lam đấu khí bao bọc màu hỏa hồng của Phượng Hoàng Liệt Diễm. Còn người cầm pháp trượng bắt đầu niệm chú ngữ, xem ra không giáo huấn Long Nhất một lượt thì chưa ngừng.
Long Nhất cười hắc hắc, sát khí trong mắt càng lúc càng dày. Hai thị nữ nhỏ xíu mà đã ngông cuồng đến vậy, có thể thấy rằng Phượng Hoàng gia tộc cần phải quản giáo tốt, cho họ biết thị nữ phải cư xử đúng như thị nữ, dám trèo lên đầu chủ nhân thì sẽ phải chịu cảnh đau khổ.
Một kiếm sư và một đại ma pháp sư, Long Nhất đâu có để vào mắt. Chỉ thấy hắn nở nụ cười tà dị, thân hình đột nhiên biến mất, trong một giây đã đến ngay trước mắt thị nữ có thực lực đại ma pháp sư. Thị nữ này cả kinh, lập tức phóng xuất phòng hộ kết giới được phong ấn, còn thị nữ đằng sau cử kiếm tấn công tới.
Nên biết phòng hộ kết giới phổ thông không có tác dụng gì với Long Nhất. Trước đây đến Thánh Quang kết giới do Ti Bích thi phóng mà còn bị hắn dễ dàng đột phá, nói gì tới thổ hệ kết giới cấp tám của thị nữ này.
Long Nhất cười một tiếng quái dị, đại thủ xuyên qua thổ hệ kết giới, bóp lấy chiếc cổ khiết bạch như ngọc của người thị nữ, tiếng niệm chú ngữ tức khắc bị nghẹn lại.
Lúc này kiếm của thị nữ đằng sau lưng đã tạo thành hai đạo kiếm mang hồng lam chém thẳng xuống Long Nhất, người bình thường ắt bị chặt thành hai khối thịt rồi. Nhưng với trình độ này mà đánh được Long Nhất ư? Vậy nên tìm khối đậu hủ mà đập đầu vào đó tự tử đi.
Long Nhất không thèm quay đầu lại, tay như hư vô xuyên qua làn kiếm mang. Hai ngón tay kẹp lấy cổ tay người thị nữ, vừa dùng lực đã khiến thị nữ kia hét lên một tiếng, cự kiếm trên tay rơi keng một tiếng xuống đất. Long Nhất dùng tinh thần cấm chế vây bọc giam giữ hai thị nữ lại, cười hắc hắc hai tiếng nói: “Hiện tại để ta dạy dỗ các ngươi làm thế nào để trở thành thị nữ Thương Lan đại lục tiêu chuẩn trong thời đại mới nhé.”
“Đợi ta bẩm báo gia chủ, gia chủ nhất định không tha cho ngươi đâu.” Hai thị nữ kêu lên.
Long Nhất cười tà dị, đại thủ cong lên, ba ba hai tiếng đã tặng cho lưỡng nữ năm vết hồng hồng trên má, khóe miệng rỉ ra tia máu. Bình thường thì ai nỡ đánh nữ nhân, nhưng trong tình huống đặc thù hắn cũng chưa từng mềm lòng, giống như nhiệm vụ Long Tổ ở tiền thế vậy.
“Ngươi… tiểu thư…” Hai thị nữ không ngờ Long Nhất dám đánh họ, trong mắt bắt đầu xuất hiện làn nước mỏng, quay đầu nhìn Ngu Phượng.
“Long Nhất, bỏ qua đi chàng. Bọn họ là thị nữ của mẫu thân thiếp, trước giờ chỉ nghe lệnh của mẫu thân mà thôi.” Ngu Phượng có chút bất nhẫn nói.
Long Nhất vẫy tay nói: “Không được, tính tình của ta nhỏ mọn lắm, không giáo huấn họ một lượt thì ta nuốt không trôi cục tức này.”
Ngu Phượng nhìn Long Nhất gật gật đầu không nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng gần bên.
Long Nhất mỉm cười, nói với hai thị nữ: “Giờ đã biết là tiểu thư rồi à? Vừa rồi sao dám không nghe lời tiểu thư nói?”
“Ngươi định làm gì?” Một trong hai thị nữ kinh hãi nói.
“Làm gì? Dạy cho các ngươi biết bổn phận của thị nữ. Kể cả các ngươi có báo cho trượng mẫu tương lai của ta cũng không sao cả, cứ phải giáo huấn theo cách của ta.” Long Nhất cười hắc hắc, ánh mắt đảo một vòng chợt nghĩ ra một kế. Nữ nhân hả, đánh cho một chưởng là xong, giáo huấn thể xác được rồi thì cũng nên giáo huấn tình thần thêm một chút nữa nhỉ?
“Hắc Tử, ngươi nói hai mụ này đẹp không?” Long Nhất quay người nói với cậu thanh niên gầy.
“Đẹp, đẹp, nếu là ta thì không nỡ đánh đâu, chẳng qua nữ nhân mà không đánh sẽ không biết nghe lời.” Hắc Tử cười nói.
“Nếu ta đem gả cho ngươi làm vợ thì sao nào?” Long Nhất nói.
“Ngươi dám, ngươi…”
“Các ngươi ngậm miệng lại, nói tiếp là y phục trên người các ngươi sẽ bị cởi hết ra cho mọi người coi đó.” Long Nhất lạnh giọng nói.
Hai thị nữ sợ đến mức không dám nói gì. Nam nhân này đúng là mật lớn trùm trời, nói không chừng chọc hắn giận hắn sẽ làm thật luôn. Mắt hai nàng đã rướm lệ, trông thật đáng thương. Tuy vậy nếu không giáo huấn thật nghiêm thì sẽ không dứt hết được tính nết cũ.
“Tiểu ca, ta không dám đâu. Nhỡ vợ chưa cưới của ta giết ta mất thì sao?” Hắc Tử sắc mặt đầy vẻ sợ hãi, khiến cho mọi người xung quanh cười ồ lên.
“Tiểu ca ơi! Hắc Tử không muốn nhưng ta muốn. Nhà ta còn thiếu hai bà nương để sưởi ấm giường chiếu và làm việc nhà nữa.” Một giọng nói thô lỗ giữa đám đông truyền tới.
Hai thị nữ theo âm thanh mà nhìn, lập tức mắt trắng dã, xỉu ngay tại chỗ.