Chương 119: Nạp Lan Như Nguyệt
Long Nhất thấy thiếu nữ mặc áo choàng tế tự này nói ra được thân phận của hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn cẩn thận rà soát lại kí ức của Tây Môn Vũ nhưng không phát hiện được trong đó có thiếu nữ như vậy. Với sự háo sắc của tên tiểu tử Tây Môn Vũ, thấy mĩ nhân cỡ này làm sao mà quên nổi chứ?
“Công chúa, người… người nói hắn là Tây Môn Vũ? Là tên súc sinh làm điếm ô Long Linh Nhi sao?” Tiểu Thúy mở to miệng chỉ Long Nhất mà hỏi. Người ta thường nói rằng không nên xem mặt mà bắt hình dong, nàng vừa thấy được thanh niên anh tuấn này, trái tim thiếu nữ vẫn còn đang đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài.
Long Nhất nhíu mày lại, kiên nhẫn không phát tác. Nghe thấy thị nữ này gọi thiếu nữ là công chúa, không biết là công chúa của nước nào đây?
Thiếu nữ không trả lời, chỉ cùng với Long Nhất nhìn nhau. Không sai, người này cùng với tên Tây Môn Vũ mà nàng thấy qua tranh vẽ giống y như nhau. Chỉ là nàng tịnh không thể xác định, vì nghe nói Tây Môn Vũ là tên con nhà quyền thế bất học vô thuật, Cuồng Long đấu khí gia truyền chỉ tu luyện tới cảnh giới trung cấp chiến sĩ, lẽ nào là ma đạo sĩ vừa mới thi phóng ra thủy hệ ma pháp cấp chín Băng Bào Hao? Đây sao có thể là tên dâm tặc Tây Môn Vũ đó được?
“Cô nương là ai?” Long Nhất nhìn thiếu nữ hồi lâu, rồi đột nhiên lãnh đạm hỏi.
Thiếu nữ thấy được phong phạm cao thủ nhất phái, khí định thần nhàn từ Long Nhất, trong mắt thể hiện sự chưa xác định.
“Cô nương là ai?” Long Nhất lại hỏi tiếp, khác biệt ở chỗ trong giọng nói có pha thêm vài phần ý lạnh lùng cùng sát khí.
Thiếu nữ trong lòng ngớ ra, mĩ mục chớp chớp. Nếu như người này muốn làm điều bất lợi với nàng thì nàng không chạy thoát nổi. Suy đi tính lại, nàng cất giọng trong trẻo nói: “Nạp Lan Như Nguyệt. Không hiểu ngài là ai?”
Nạp Lan Như Nguyệt? Long Nhất sau khi nghe được cái tên này không ngăn nổi tim đập mạnh. Nếu như hắn nhớ không lầm, Nạp Lan Như Nguyệt là công chúa của Nạp Lan đế quốc, cũng là một trong Quang Minh giáo hội tam Thánh nữ. Nàng sao lại xuất hiện ở đây?
“Nàng không phải đã biết tên của ta rồi à? Vì sao còn hỏi nữa?” Long Nhất mỉm cười. Hắn không suy tính để ngụy biện. Đối với nàng thì cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Thấy Long Nhất thừa nhận, Nạp Lan Như Nguyệt và Tiểu Thúy cùng biến sắc, chân không tự chủ lùi về sau một bước.
Long Nhất có chút bất khả kháng. Đại danh của Tây Môn Vũ quả nhiên vang dội a, cả Thánh nữ nghe thấy cũng chịu không nổi mà đại kinh thất sắc.
“Như Nguyệt công chúa. Ta có một vấn đề muốn hỏi nàng, muốn được trả lời đúng sự thật.” Long Nhất nói.
Nạp Lan Như Nguyệt ổn định lại sự kinh hoàng trong lòng, đáp: “Ngươi nói đi.”
“Xin hỏi ít nhất một năm gần đây nàng có gặp qua Ngạo Nguyệt đế quốc Thánh nữ Ti Bích hay không?” Long Nhất trong mắt lộ ra vẻ hi vọng, hi vọng rằng Nạp Lan Như Nguyệt có thể báo cho biết hành tung của Ti Bích.
“Ti Bích?” Nạp Lan Như Nguyệt kỳ quái nhìn Long Nhất. Không hiểu tên dâm tặc danh mãn thiên hạ này sao lại đột nhiên đề cập đến nàng ta. Nên biết tướng mạo khủng bố cùng với tính khí ghét ác như cừu của Ti Bích thiên hạ đều hay. Nếu như đúng là Tây Môn Vũ thì nàng ta muốn tìm hắn để xử lý còn không được nữa.
“Ta chưa gặp qua. Chỉ nghe nói nàng ta hiện tại đang trong giai đoạn bế quan tu luyện, còn lại thì người khác không rõ được.” Nạp Lan Như Nguyệt trả lời.
Long Nhất thất vọng than thầm một tiếng, nói: “Đa tạ Như Nguyệt công chúa. Tạm biệt.”
“Ây, Tây Môn Vũ.” Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên gọi lại.
“Còn việc gì nữa?” Long Nhất hỏi.
“Ta muốn biết ngươi vì sao muốn tìm Thánh nữ Ti Bích?” Nạp Lan Như Nguyệt hiếu kỳ hỏi. Căn bản một khi đã biết được đối phương là Tây Môn Vũ, nàng phải vạn phần cảnh giác. Chỉ có điều nàng thực không thể tìm thấy điểm gì phù hợp với trong tư liệu về Tây Môn Vũ, ngoại trừ tướng mạo, dáng vẻ.
Long Nhất dừng lại, ngẩng đầu lãnh đạm nói: “Nàng ta là thê tử của ta. Nếu Như Nguyệt công chúa gặp được nàng hãy nói rằng Long Nhất ta tìm nàng. Cáo từ.” Nói xong, Long Nhất tung mình lên, thân thể tiến về phương xa. Năm bộ thất sát khôi lỗi và hai thú cưng cũng biến mất trong nháy mắt vào không khí.
“Long Nhất? Tây Môn Vũ? Thê tử?” Nạp Lan Như Nguyệt mê hoặc lẩm bẩm. Thanh niên thần bí này cuối cùng có phải là Tây Môn Vũ không? Thánh nữ Ti Bích sao lại biến thành thê tử của hắn được?
truyện copy từ tunghoanh.com
Hồi tỉnh lại, Nạp Lan Như Nguyệt liền thấy thị nữ Tiểu Thúy hai tay giữ chặt nơi vùng ngực, nhãn thần si mê hướng về phía Long Nhất biến mất, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi. Anh tuấn quá.”
Nạp Lan Như Nguyệt cười khoái chí gõ vào đầu cô nói: “Si mê vừa thôi. Hắn có thể là Tây Môn Vũ, ngươi không sợ hắn đột nhiên biến thành con sói ăn thịt ngươi sao?”
Tiểu Thúy kêu đau một tiếng giữ lấy đầu, nói: “Em không tin hắn là Tây Môn Vũ đâu. Tây Môn Vũ chỉ là trung cấp chiến sĩ, nhưng chàng ta là ma pháp sư, sao có khả năng này được.”
“Bất kể hắn có là Tây Môn Vũ hay không, ta chỉ biết chúng ta cần mau tới Mễ Á công quốc tìm Phổ Tu Tư đại ma đạo sư. Lên đường thôi.” Nạp Lan Như Nguyệt kéo lấy Tiểu Thúy đang la hét chói tai bay lên không trung, nhằm hướng Mễ Á công quốc mà tiến.
oOo
Trong nữ sinh túc xá cao cấp của Mễ Á Thánh Ma học viện, Long Linh Nhi ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay là ngày cuối cùng trong kì hạn ba tháng của nàng với tên dâm tặc Tây Môn Vũ đó. Thế nhưng đến giờ, bóng tối đã hoàn toàn buông xuống.
“Linh Nhi. Chúng ta ra ngoài ăn tối đi. Xem ra hôm nay nhị ca hỗn đản của ta không thể tới rồi.” Tây Môn Vô Hận khẽ thở dài nói.
Long Linh Nhi không trả lời, đứng y nguyên bất động như một con búp bê gỗ nơi khung cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ.
Tây Môn Vô Hận khe khẽ lúc lắc đầu, tự trào nở nụ cười. Bản thân sao lại có thể tin vào lời nói của loại người đó chứ? Còn muốn hắn tuân thủ theo ước định ư? Kết quả…
“Linh Nhi. Vậy ta ra ngoài mua về, ít nhiều gì thì cũng phải ăn.” Tây Môn Vô Hận nói xong thấy Long Linh Nhi tiếp tục không phản ứng gì, liền mở cửa đi ra ngoài.
Vốn muốn tới nhà ăn của học viện mua gì đó về ăn nhưng Tây Môn Vô Hận nhớ lại tâm tình hiện thời của Long Linh Nhi, liền quyết định đến Mê Tình Cư kiếm lấy một vài thứ Long Linh Nhi thích ăn đem về.
Mê Tình Cư nằm trên con đường lớn phía sau học viện, nhưng từ túc xá nơi Tây Môn Vô Hận ở mà đi phải đi một đoạn đường vòng lớn. Để tiết kiệm thời gian, Tây Môn Vô Hận quyết định đi tắt bằng con đường nhỏ xuyên qua rừng.
Sắc trời đêm buông xuống tạo cho khu rừng một vẻ tối tăm phi thường. Tây Môn Vô Hận không thể không thi phóng ra hai quang cầu để chiếu sáng. Mảng rừng này ở Thánh Ma học viện được gọi là Uyên Ương lâm. Một khi đêm xuống, chỉ cần không có mưa, liền có cặp cặp đôi đôi tình lữ lẩn đâu đó bên trong mà thân mật.
Tây Môn Vô Hận nhanh chóng bước đi, trên đường còn nghe được tiếng rên rỉ kỳ quái phát ra từ con người. Tây Môn Vô Hận là thiếu nữ chưa hiểu tường tận chuyện đời chứ tịnh không phải là cái gì cũng không biết. Do đó khi đi qua đây, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng lên.
“Mấy người này thực là chẳng biết xấu hổ. Không ngờ làm chuyện xấu ở đây.” Tây Môn Vô Hận mặt đỏ bừng trách khẽ trong lòng. Nàng đâu có biết rằng dã chiến đem lại lạc thú vô hạn. Không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?
Đi được gần một nửa đường trong rừng, bước đi mau lẹ của Tây Môn Vô Hận đột nhiên chậm dần lại. Xung quanh quá yên lặng, không nghe được chút tiếng cười hay rên rỉ của uyên ương nữa, thậm chỉ cả âm thanh gió thổi lay động lá cây cũng không nghe thấy nốt.
Tây Môn Vô Hận dừng lại, trực giác báo cho nàng biết nàng đã đi vào một cái bẫy rồi.
“Hiện ra mau. Lén lén lút lút.” Tây Môn Vô Hận tịnh không lộ ra chút thần sắc kinh hoảng nào, bình tĩnh hét lên.
Ba ba ba, vài tiếng vỗ tay vang lên bên tai Tây Môn Vô Hận khiến tim nàng đột nhiên nhảy nhanh vài nhịp.
Năm thân ảnh từ bóng tối bước ra, dẫn đầu là một thanh niên đang vỗ tay. Gã cười hắc hắc nói: “Không hổ danh là Tây Môn gia tộc đại tiểu thư. Quả nhiên là trấn tĩnh. Chỉ có điều không biết rằng khi bị lão tử cưỡi lên mình rồi có thể trấn tĩnh được như vậy nữa hay không? Ha ha ha.”
“Nhị hoàng tử, ngươi ăn bát canh đầu, vậy chúng ta có phải là…” Một trong số những tên phía sau gã thanh niên, toàn thân bao phủ hắc bào nói giọng dâm đãng.
“Các ngươi yên tâm đợi bản hoàng tử chơi đùa xong là ban cho các ngươi. Hôm nay nếu không nhờ có các ma pháp sư hỗ trợ thì cũng khó mà giữ được cô ả thối tha tự cho mình là thanh cao này.” Gã thanh niên nói lớn, mắt lộ dâm quang quét qua thân thể yêu kiều được tạo hóa tới mức tuyệt hảo nhất.
“Mộ Dung Bích. Ngươi thật ti bỉ.” Tây Môn Vô Hận thấy được bốn tên mặc pháp sư hắc bào, không ngăn được sắc mặt biến đổi đôi chút.
“Ti bỉ? He he. Ta ti bỉ, ngươi thì thanh cao mười phần nhỉ. Nhị ca Tây Môn Vũ của ngươi dâm danh mãn thiên hạ, loại kỹ nữ như ngươi cũng chẳng đi được nơi nào khác. Nói không chừng, huynh muội các ngươi đã làm chuyện cẩu thả rồi.” Mộ Dung Bích cười điên dại, chầm chậm bước về phía Tây Môn Vô Hận.
Tây Môn Vô Hận thở gấp, tuy thế nhưng lấy hết sức trấn tĩnh lại bản thân. Thấy Mộ Dung Bích đi tới, ngọc thủ vung lên, từ ngón tay phóng ra một vầng bạch quang cường liệt kích về phía gã, nhưng bạch quang lại giữa đường vô thanh vô tức bị thôn phệ mất.
Thân thể mềm mại của Tây Môn Vô Hận run lên, cuối cùng cảm thấy được một tia hắc ám khí tức không tên. Nếu nàng đoán không lầm, bốn pháp sư sau lưng Mộ Dung Bích phải là ma pháp sư hắc ám hệ.
“Đừng lãng phí tinh lực nữa, để lát nữa còn hầu hạ tốt bản hoàng tử chứ. Đợi lão tử cưỡi lên ngươi xong, nghĩ tiếp biện pháp xử lý nốt cái khối da thịt họ Long ấy. Bản hoàng tử với nữ nhân nào vừa mắt trước giờ chưa từng không tóm được.” Mộ Dung Bích cười điên cuồng nói.
“Không ngờ ngươi câu kết với Hắc Ám giáo hội, Quang Minh giáo hội không bỏ qua cho ngươi đâu.” Tây Môn Vô Hận nắm chặt lấy bàn tay đã toát ra mồ hôi, nét mặt vẫn thể hiện sắc thái lãnh đạm.
“Quang Minh giáo hội? Ha ha. Đợi bọn chúng biết được hẵng hay.” Mộ Dung Bích cười nói, nhãn thần nhìn chằm chằm vào Tây Môn Vô Hận.
Lúc này, Mộ Dung Bích đã dừng bước, khẽ quay đầu nói: “Các vị pháp sư tôn kính. Phong ấn trên người nữ nhân này có không ít. Để cho an toàn, các vị pháp sư cứ trước tiên làm nó mất đi lực công kích là tốt rồi. Nhưng nhất thiết để cho nó tỉnh táo, bản hoàng tử muốn cho nó nếm mùi vị khoái lạc của tiên nhân.”
Tây Môn Vô Hận sắc mặt tái đi. Không ngờ Mộ Dung Bích giảo hoạt đến vậy. Xem ra hôm nay bản thân khó mà chạy thoát được kiếp nạn này, không tránh khỏi việc lấy cái chết để bảo toàn thanh bạch.
Tây Môn Vô Hận lần tới thủ trạc trên tay phải. Trong đó phong ấn một Thánh Quang Bạo Liệt thuật siêu cường, chỉ vạn bất đắc dĩ mới dùng khi muốn cùng địch nhân đồng qui vu tận hoặc là tự vẫn tránh phải chịu nhục.