Chương 169: Hiểu lầm
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Biểu tình của Lăng Phong có chút phức tạp, nàng thật sự là không có một chút cảm giác nào đối với Long Nhất ư? Nói ra có thể ngay cả chính nàng cũng không tin. Có lúc nàng cũng có sự thôi thúc muốn nói cho hắn biết nàng đích thực là thân nữ nhi, chỉ là liệu sau khi Long Nhất biết điều đó sẽ phản ứng như thế nào? Đang luôn coi một người là huynh đệ bỗng chốc biến thành nữ nhân, đối với hắn mà nói khó mà tiếp thụ nổi. Hơn nữa thân phận của nàng cũng đã là một sự trói buộc khó vượt qua… Lăng Phong suy nghĩ đến xuất thần, trong đôi mắt xanh thẳm lại chợt thoáng qua một tia oán hận cùng bất lực. Oán ai? Hận ai?
Tây Môn Vô Hận nhìn biểu tình biến đổi không ngừng của Lăng Phong, cho dù không hiểu hết nội tình nhưng nàng cũng biết rằng Lăng Phong đương nhiên là đã mê nhị ca của nàng. Khiến nàng không khỏi cảm thán cho thế sự hay đổi thay, từ một gã công tử quen thói ăn chơi phóng đãng bất học vô thuật, một thời là tên dâm tặc khiến các tiểu thư chưa đính ước ở Đằng Long Thành nghe nói đến đã biến sắc vậy mà giờ đây không ngờ hồng phấn vây quanh như ong thấy mật, mà mỗi người trong đó đều là tuyệt thế khuynh thành. Thậm chí có lúc nàng cũng phát sinh ra ý nghĩ trái luân lí, nếu như Long Nhất không phải là thân ca ca của nàng, phải chăng nàng cũng sẽ xiêu lòng?
“Lăng Phong, tỷ thật sự tên là Lăng Phong ư? Đây hình như là tên của nam tử.” Tây Môn Vô Hận đột nhiên cười hỏi.
Lăng Phong phục hồi thần trí, đem tất cả nỗi lòng giấu vào nơi thâm sâu nhất. Nàng cười cười nói: "Muội đọc ngược lại một chút thì sẽ biết ngay.”
“Lăng Phong, Phong Lăng? Phong Linh!" Tây Môn Vô Hận thình lình nói.
Lăng Phong gật đầu, dáng vẻ đột nhiên có chút cô độc, nàng nói: "Kỳ thực rất ít người biết được cái tên này, phần lớn thời gian tỷ vẫn gọi là Lăng Phong.”
Tây Môn Vô Hận từ trước tới giờ không biết Lăng Phong ngoài mặt cười đùa quá đáng nhưng bên trong lại cất giấu nhiều tâm sự như vậy. Nàng không hỏi nữa, mà khẽ cười nói: "Tỷ đến đây là muốn tắm giặt à, chúng ta cùng tắm nhé.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Long Nhất hoàn thành việc minh tưởng, bước ra ngoài lều vươn vai duỗi lưng, vừa mới vặn lưng đột nhiên thấy Lăng Phong cùng Tây Môn Vô Hận vừa nói vừa cười từ đằng xa trở về.
Long Nhất ngạc nhiên lẩm bẩm: "Tên tiểu tử Lăng Phong này, thật vẫn còn dám hạ thủ cơ à, nhưng mà bọn họ trở nên thân mật như thế từ lúc nào nhỉ." Trong lòng Long Nhất có chút không thoải mái. Có lẽ dưới gầm trời này mọi ca ca đều giống nhau thôi, muội muội vốn đang cực kỳ thân mật với mình lại đột nhiên trở nên thân mật với nam nhân khác thì trong lòng tự nhiên có chút cảm giác chua xót.
Nếu như bọn họ thực sự mến nhau, theo lý phải cảm thấy vui mừng cho bọn họ mới đúng, Long Nhất trong lòng nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
“Nhị ca, bọn muội tìm thấy rất nhiều quả dại ở đằng kia. Ngọt lắm." Tây Môn Vô Hận nhìn thấy Long Nhất, hứng khởi chạy như bay tới, trong tay cầm hai quả có màu đỏ tươi hấp dẫn.
“Thế à? Màu sắc tươi đẹp như vậy không biết có độc không." Long Nhất nhận lấy trái cây, nhìn một lát rồi nói.
“Đệ đã kiểm tra rồi, không có độc." Lăng Phong ở phía sau cười nói.
Long Nhất nhìn dáng điệu tươi cười duyên dáng của Tây Môn Vô Hận, nhìn ngược nhìn xuôi thế nào cũng chỉ thấy giống như một thiếu nữ đang chìm đắm trong bể tình. Hắn tóm vai Lăng Phong kéo lại, cười nói: "Lăng Phong, đệ theo ta ra đây một chút, ta có chuyện muốn nói với đệ.”
Lăng Phong liếc Tây Môn Vô Hận một cái, khuôn mặt hơi ửng hồng, muốn tránh ra nhưng lại bị Long Nhất nắm chặt.
“Nhị ca, các người muốn nói gì à, đúng là thần thần bí bí, muội cũng muốn biết." Tây Môn Vô Hận tò mò nói.
"Đây là chuyện giữa nam nhân chúng ta với nhau, một tiểu cô nương như muội dự nhiệt náo làm gì." Long Nhất vừa nói vừa cưỡng bức Lăng Phong phải đi theo hắn, còn ngoài mặt vẫn treo bộ mặt tươi cười rực rỡ.
Tây Môn Vô Hận nhìn hình bóng hai người co co kéo kéo xa dần, phì cười: "Việc giữa nam nhân? Hi hi.”
Vừa quay đầu, vẻ mặt tươi cười của Tây Môn Vô Hận chợt sững lại. Bởi vì nàng phát hiện Nhân Nhân đang đứng trước cửa lều, dùng ánh mắt phức tạp thống khổ nhìn nàng, rõ ràng cũng giống như Long Nhất hiểu lầm giữa nàng cùng Lăng Phong có điều gì đó.
Tây Môn Vô Hận ngẩn người ra, nhất thời không biết phải nói cái gì. Nàng đã đáp ứng giữ bí mật của Lăng Phong, nhưng mà cái loại cảm giác bị người coi như tình địch đó thật quá khó chịu. Hơn nữa chuyện này đúng là một vụ lừa đảo, Phong Linh nha đầu này cũng là, rõ ràng là một nữ hài tử mà ngày ngày lại cải trang thành một nam nhân đi khắp nơi trêu ong dẫn bướm.
“Nhân Nhân, ta… ta với Lăng Phong thực sự không có gì đâu, muội đừng có hiểu lầm." Tây Môn Vô Hận lúng túng nói, trong lòng cảm thấy thập phần cổ quái. Nàng - một thiếu nữ lại đi giải thích với một thiếu nữ khác rằng nàng với một thiếu nữ không phải có quan hệ tình yêu, đây là chuyện quái quỷ gì đây.
“Tây Môn Vô Hận, tỷ không cần lừa gạt muội, Lăng Phong mặc dù theo đuổi rất nhiều thiếu nữ nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thân mật với cô gái nào như thế, các người…" Nhân Nhân sắc mặt tái nhợt nói, đột nhiên cổ họng tắt nghẹn, chỉ cảm thấy phút chốc tâm hồn thiếu nữ vừa chua xót vừa bi thương, cuối cùng vành mắt đỏ hoe nói không nên lời.
Tây Môn Vô Hận thấy Nhân Nhân đau lòng như thế, vội la lên: "Muội phải tin ta, ta hướng tới Quang minh thần phát thệ, giữa ta với Lăng Phong tuyệt đối không có tình cảm nam nữ." Chỉ có tình hữu nghị tỷ muội, trong lòng nàng bổ sung thêm.
Nhân Nhân thấy Tây Môn Vô Hận vẻ mặt chân thành, hơn nữa nàng - một tế tự còn thề trước Quang minh thần, nên có lẽ không phải là giả, vậy mà trong lòng nàng thủy chung vẫn có một cái gai đâm vào.
“Kỳ thực Lăng Phong chỉ xem ta như là muội muội, nàng cũng biết huynh ấy với nhị ca của ta là hảo huynh đệ, đối đãi với muội muội tự nhiên là có vẻ thân mật một chút." Tây Môn Vô Hận miễn cưỡng giải thích. Nàng có cảm giác như sắp ngất xỉu. Mối quan hệ này đúng là loạn cào cào, chẳng hiểu Nhân Nhân một khi biết được đối tượng trong lòng nàng không ngờ lại cũng là một giuộc thiếu nữ như nhau thì sẽ có cảm giác thế nào.
"Thật chứ?" Trên khuôn mặt xinh xắn đang nhợt nhạt của Nhân Nhân lóe lên tia hy vọng, giống như vớ được một cọng rơm cứu mệnh. Nàng tiến tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tây Môn Vô Hận, kì vọng nói: "Lăng Phong đã coi tỷ như muội muội, vậy tỷ giúp muội được không, không có Lăng Phong muội thực sự không sống tiếp được nữa."
Tây Môn Vô Hận cứng họng, việc này làm sao bây giờ, nếu như nói tạo cơ hội giúp Nhân Nhân với Long Nhất thì còn có thể nói được, nhưng mà Nhân Nhân với Phong Linh, việc này là hoàn toàn không có khả năng mà.
"Vô Hận, muội cầu xin tỷ." Nhân Nhân khẩn cầu nói, một thiếu nữ yêu một người đến nông nỗi như vậy, rốt cuộc sự tôn nghiêm cùng tính dè dặt đều vứt bỏ hết, không thể không khiến người cảm thán trước sức mạnh của ái tình.
Tây Môn Vô Hận khẽ thở dài, nắm tay Nhân Nhân nói: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, cố chấp quá chỉ sẽ làm cho hai người đau khổ mà thôi, không có ai lại vì không có được tình yêu mà không sống được cả. Thế giới này ngoài ái tình ra vẫn còn có rất nhiều điều đáng trân trọng, tỷ như là tình cảm ruột thịt, tình bằng hữu, chẳng lẽ muội vì tình yêu mà chối bỏ những điều này ư?”
Nhân Nhân ngây người, rất lâu không nói một lời. Hơn một năm trở lại đây, toàn bộ âm tư của nàng chỉ tập trung trên người Lăng Phong, hảo hữu trước kia đều từ từ xa cách, hơn nữa nàng đã lâu không có liên lạc gì với người thân trong gia đình. Vì ái tình, nàng đã mất đi rất nhiều thứ, rốt cuộc là có đáng hay không, Nhân Nhân cảm thấy rối bời.