Phong Lưu Tiêu Diêu Thần Chương 122 : Mèo vờn chuột

Chương 122: Mèo vờn chuột

Tác giả: Luyến thượng lam sơn
Dịch: phongbkac46
Biên dịch, biên tập: vietstars
Nguồn: phongluukiem.com



“Không tệ, có tiến bộ, không hổ là một đại yêu tôn mới!” Mộc Phong bình tĩnh nói, “Ta cảm thấy cao hứng vì sự bình tĩnh phi thường này của ngươi, Tẩy Tâm sư bá nếu như biết ngươi có thành tựu ngày hôm nay, không biết có vì ngươi mà kiêu hãnh hay không?”

“Tiểu tử, ngươi thực sự là âm hồn bất tán đó! Đã cướp lấy vợ chưa cưới của ta, giờ lại đến phá việc tốt của ta. Thiếu gia ta hôm nay nhất định không tha cho ngươi! Nể tình đồng môn, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn đầu thai, nói đi, ngươi muốn chết thế nào?” Uông Lan Phương lạnh lùng hét. Trước mắt hắn, Mộc Phong xem ra không khác gì một phàm nhân bình thường, nhưng phàm nhân bình thường làm sao có thể sinh tồn ở Yêu Giới có yêu khí dữ dội này? Làm sao có thể dưới tình huống mà mình không phát giác một chút gì, giải cứu Hạnh Nhi? Năm đó hắn đã có thể bức sư phụ Yêu vương của mình bạo thể, uy lực thần kỳ đó không thể xem thường được, giờ đây hắn tỏ ra càng thêm quái dị, với thực lực Yêu tôn của mình lại không nhìn ra tu vi của hắn. Uông Lan Phương trong lòng cuồng chấn, ngữ khí nói chuyện rõ ràng không có khí thế, dường như cố ý kéo dài thời gian, suy nghĩ đối sách.



“Ngươi cũng ở Hỗn Nguyên môn? Ngươi tên Mộc Phong? Danh tự này tựa như ta đã nghe ở đâu rồi, nhưng ta sao lại chưa từng gặp qua ngươi nhỉ?” Hạnh Nhi kinh dị nói.

“Uông Lan Phương, ngươi phản bội sư môn, trợ kẻ ác làm điều nghịch, sát hại cha mẹ nuôi của ta, toan tính khinh bạc sư muội mình, lúc này bất cứ điều gì đều có thể định ngươi tội chết, hôm nay, ta thế thiên hành đạo, thanh trừ tên cặn bã bại hoại nhà ngươi! Bất quá, ta có thể cho ngươi một cơ hội lựa chọn! Để ngươi chết được nhắm mắt!” Mộc Phong mặt không biểu tình, thần niệm chợt hiện, một tử kim sắc quang cầu bao lấy hắn, trong chớp mắt, nơi ba người đứng đã là dưới tinh không mù mịt của Yêu Giới.

“Hạnh Nhi, chúng ta từng có duyên gặp mặt, ta chỉ là một tên đệ tử tạp dịch của Hỗn Nguyên môn, nàng đối với ta tự nhiên không thể có ấn tượng.”

Trong lúc Mộc Phong nói, một tia thần thức tiến vào trong cơ thể Hạnh Nhi hóa thành một “người tí hon” kích cỡ nhỏ như hạt đâu. “Người tí hon” có hình dạng giống Mộc Phong, tay nhỏ như châm nhanh chóng dùng Nạp Cấm thần quyết, vài đạo ánh sáng tử kim sắc đập vào quả tiên tâm của Hạnh Nhi. Một tiếng “ba” vang lên, yêu cấm ở ngoài tiên tâm lập tức hóa thành một tia đạm lam sắc yêu quang rồi dần biến mất.

“Ngươi đã giải khai yêu cấm chế trụ ta? Chúng ta từng có duyên gặp nhau?” Hạnh Nhi ngây ngốc giống như mộc kê (gà gỗ) hỏi.

Uông Lan Phương kinh khủng vạn phần, mình chưa hề thấy hắn động thủ, đang muốn tiên hạ thủ vi cường, nào ngờ đã bị hẵn dẫn đến tinh không, hơn nữa hắn lại vô thanh vô tức giải khai cấm chế mà mình phong bế ở quả tim của Hạnh Nhi! Loại bản lĩnh này mình vạn vạn lần không thể làm được, thậm chí với thực lực Yêu tôn của mình cũng không có cách gì mà hiểu được. Trong nhất thời, Uông Lan Phương cực kỳ thất vọng, mình nếu cùng hắn tranh đấu, chắc chắn giống như trứng chọi đá, không phải không tự lượng sức mình sao!

Mộc Phong bình tĩnh gật đầu, liếc xéo Uông Lan Phương nói: “Niệm tình đồng môn, ta cho ngươi một cơ hội, nhường ngươi ba chiêu, ngươi có thể thi triển hết sở học, nếu như sau ba chiêu ngươi vẫn không thể đánh bại ta, chớ trách ta vô tình vô nghĩa, động thủ đi!”

Đánh hay là chạy? Uông Lan Phương vừa kinh vừa nộ! Không lâu trước đây mình đạt đến bản lĩnh Yêu tôn, vốn cho rằng sau một thời gian không lâu nữa có thể ngạo thị quần hùng Yêu Giới, đến lúc công lực thông thần có lẽ còn có thể đánh giết đến Tiên Giới, trừ khử cừu nhân trước mắt này, đoạt lại Yên Nhiên. Nhưng người tính không bằng trời tính, còn tự cho mình tiến một bước dài, đang muốn thoải mái một phen thì đột nhiên phát hiện người ta đã vượt xa mình, công lực càng đạt đến trình độ quỷ thần mạt trắc!

Cảm giác uất hận và thất lạc tràn ngập trong lòng, từ đôi mắt ác độc của Uông Lan Phương phát ra yêu khí ngùn ngụt, cả người được bao phủ trong một vùng yêu quang, mái tóc dài đột nhiên bay lên, sắc mặt trông trắng bệch. Chỉ thấy tay trái hắn nâng quá đầu, tay phải chầm chậm hạ xuống, hình thành thế “duy ngã độc tôn”! Yêu khí trong tinh không lập tức đại thịnh, cương phong quỷ dị cuồng bạo xoay chuyển xung quanh hắn. Nhìn ở xa giống như một con rồng cuộn gió cao hàng trăm trượng, to hàng chục trượng, đang muốn hủy diệt tàn phá thiên địa.

“Diệt Tuyệt Yêu Cương!” Hạnh Nhi kinh hãi kêu lên. “Công tử nhanh trốn đi, yêu cương hắn phát ra thập phần lợi hại đó!”

Mộc Phong nhếch miệng cười lạnh, khẽ lắc đầu, thân hình sừng sững không di chuyển, thậm chí cả Đỗ Ngu thần giáp cũng chẳng cần khởi động phòng hộ. Đó đúng là thực lực của Yêu tôn ư? Uông Lan Phương ra sức vận “Diệt Tuyệt Yêu Cương”, nhưng trước mắt Mộc Phong, chỉ giống như một đứa bé loạng choạng tập đi. Loại bản lĩnh này, e là còn kém Thiên Quân ở Tiên giới, nếu để bản thân động thủ thì thắng chẳng cần dùng võ!

1Uông Lan Phương mắt nhìn Mộc Phong không có động tác gì, trong lòng vui mừng, hai tay đẩy lên mạnh mẽ, “Diệt Tuyệt Yêu Cương” lập tức gào thét cuốn về phía Mộc Phong. Mộc Phong vung tay phát ra một vệt tử kim sắc quang mang, chụp Hạnh Nhi vào trong đó, thần quyết trên tay niêm động, một đại quang cầu kim sắc cuốn ba người vào trong đó, rồi nhắm mắt than: “Uông Lan Phương, loại năng lực này của ngươi khiến ta quá thất vọng, chơi đùa với ngươi chẳng có chút hứng thú gì, ngươi thích thì cứ dùng mọi cách để đánh, dù sao ngươi cũng không chạy thoát được, ta nghỉ ngơi một chút, đợi ngươi đánh mệt rồi ta sẽ đưa ngươi đi chuyển kiếp đầu thai.”

Mộc Phong nói những lời này khiến Hạnh Nhi đôi mắt lập tức phát ra thần sắc kinh dị vạn phần, Uông Lan Phương mắt càng hiện lên vẻ âm lãnh.

“Diệt Tuyệt Yêu Cương” mãnh liệt nhanh chóng cuốn đến, Hạnh Nhi đứng trong quang cầu tử kim sắc, giống như đứng bên cửa sổ nghe mưa lớn ở ngoài phòng, trong quang cầu không chút ảnh hưởng gì. Hạnh Nhi đảo mắt nhìn thân hình Mộc Phong giống như hư ảnh, yêu cương cuốn qua, lại từ trong cơ thể hắn xuyên thẳng qua, dường như không gặp chút trở lực nào, cái miệng xinh xắn bất tri bất giác há hốc, đôi mắt dường như muốn sa xuống dưới đất, bản lĩnh này đừng nói mình chưa từng nhìn qua, thậm chí nghe cũng chưa nghe thấy!

Uông Lan Phương sững người cả nửa buổi, vô cùng kinh khủng, có chút không biết xoay sở thế nào.

Mộc Phong từ từ mở mắt, nhẹ nhàng lướt về phía hắn: “Đó là nghịch hành không gian, ngươi muốn từ ngoài đi vào cách nào cũng được, chỉ là không ra được thôi, tiếp tục đi! Ngươi thích chơi kiểu gì thì chơi kiểu ấy, ta không có ý kiến!”

“Lời của ngươi có chắc chắn không?” Uông Lan Phương biết mình hôm nay khó mà chết được an lành, nên cũng bình tĩnh lại.

“Ừm!” Mộc Phong thu hồi ánh mắt, thâm thúy nhìn bầu trời, cha mẹ nuôi chết trong tay hắn, cha mẹ ruột cũng vì hắn mà không được hưởng thụ hạnh phúc gia đình. Nhưng Mộc Phong lại không căm hận hắn, có lẽ đúng là cảnh giới Thần đã làm thay đổi hắn, cừu sát không ngừng đối với bản thân hắn đã biến mất.

“Cho ta chút thời gian!” Uông Lan Phương đề xuất một yêu cầu mới.

“Được!” Giống như con mèo vô cùng kiên trì vờn con chuột đã nằm trong tay, lòng kiên nhẫn của Mộc Phong hiện giờ so với con mèo còn tốt hơn.

Uông Lan Phương tay sử dụng một động tác kỳ quái, chỉ thấy một phù hiệu hắc sắc giống như cây đũa trúc lấp lóe những tia sáng lam sắc xuất ra khỏi kim sắc quang cầu, dần dần biến mất khỏi tinh không.

“Hắn đang gọi cứu binh! Công tử hãy nhanh ngăn cản hắn!” Hạnh Nhi vội vàng kêu lên.

“Đừng gọi ta là công tử, chúng ta là đồng môn, muội kêu ta là sư huynh.” Mộc Phong quay đầu nhìn Hạnh Nhi, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước, giống như đang nhìn một nam nhân.

Bộ dạng hắn như vậy dường như không chút để ý tới mình, Hạnh Nhi không có biện pháp gì ngăn mặt đỏ tim đập. Nếu như trong mắt hắn có khát vọng say mê chứng tỏ mình trong mắt hắn còn có mị lực, điều không thể chịu nổi nhất là trong ánh mắt người này không xem mình là nữ nhân. Hạnh Nhi có chút tức giận, tốt xấu gì mình cũng là một mỹ nữ xuất chúng, khi còn ở Hỗn Nguyên môn là đối tượng thầm yêu trộm nhớ của không biết sư huynh đệ! Ngươi làm sao có thể nhìn ta như vậy? Cho dù ngươi xem ta không đủ xinh đẹp, chí ít cũng nói ta khả ái chứ. Cho dù ta hiện giờ không khả ái, chung quy lại vẫn có tư vị nữ nhân.

Đôi mắt Mộc Phong không chút biến hóa, thanh lãnh như ánh trăng trên bầu trời Phàm Gian giới. Hạnh Nhi trong lòng giận dữ, xem ra mình trong mắt hắn cả tư vị nữ nhân cũng không có, đáng ghét!

“Huynh có nghe không? Hay là ngễnh ngãng rồi? Hắn kêu cứu binh đến!” Hạnh Nhi nói không chút khách khí.

“Hắn kêu cứu tinh có liên quan gì đến ta?” Mộc Phong trong lòng cười lạnh, không tin Yêu Giới này còn có thể xuất hiện Thần đến.

“Huynh …, không thể lý luận được!” Hạnh Nhi nổi giận.

Bên ngoài kim sắc quang cầu bỗng nhiên lóe lên ba đạo quang mang, ba mỹ nữ yêu diễm vô bỉ thần tình lãnh mạc đứng trên không trung.

“Ba vị đại tôn cứu tôi!” Uông Lan Phương thấy ba yêu tôn đến không kìm được vui mừng hô hoán kêu to.

Hạnh Nhi kinh ngạc nhìn ba người bên ngoài, hoang mang cúi đầu, trong lòng sầu muộn, huynh khoe khoang làm gì. Hiện giờ có vấn đề rồi, biết trước như vậy, mình nên trốn trước đi. Bất quá, ở Yêu Giới này, mình còn có thể trốn đi đâu đây? Dù sao cũng phải chết, bỏ đi!

Mộc Phong lạnh lùng nhìn ba mỹ nữ bên ngoài, không nói lời nào, tên Uông Lan Phương này mặt mũi quả không nhỏ, lại có thể một lúc mời được tam đại yêu tôn của Yêu Giới đến! Cũng tốt, mới học được chút bản sự, đúng lúc dùng ba Yêu tôn này để luyện thủ cước, nếu không, chỉ có chút thực lực mà không có kinh nghiệm đánh nhau, tương lai đấu với Thiện Nhược Thần, mình chắc sẽ thua thiệt.

“Ngươi còn cứu binh nữa không? Ta không có lòng nhẫn nại tiếp tục đợi nữa đâu.” Mộc Phong lườm Uông Lan Phương, trầm giọng nói.

“Tiểu tử, ngươi từ đâu đến? Không nhìn ra khẩu khí của ngươi lớn quá nhỉ!” Hoàng y thiếu nữ đầu hơi ngẩng lên, tiểu tử trước mắt này mặc dù có chút cổ quái, nhưng cũng không cần để ý hắn vào trong mắt.

“Tam muội, tiểu tử này giống như Thần nhân!” Lục y thiếu nữ dẫn đầu nói cho cùng cũng là Nhất giới chí tôn, kiến thức bất phàm, chăm chú nhìn Mộc Phong rồi đưa ra kết luận.

Thần nhân? Hạnh Nhi kinh hãi, Uông Lan Phương càng không dám tin, tiểu tử này không ngờ lại tu đến cảnh giới Thần!

“Đại tỷ, hắn là Thần nhân ư?” Bạch y thiếu nữ bên cạnh lập tức kinh ngạc đến mắt trừng miệng há.

“Không thể. Thần nhân sao có thể đến Yêu Giới chúng ta, hai vị tỷ tỷ không phải đã suy nghĩ quá rồi sao?” Hoàng y thiếu nữ mắt ánh lên sự kinh hoàng, thực sự hy vọng có người có thể đứng ra khẳng định cho mình biết người này không phải là Thần, nhiều nhất chỉ là Tiên. Chung quy lại tôn nghiêm của Thần không dễ xâm phạm như thế, làm không tốt, mình sẽ không thể chạy được!

“Vị công tử này, ngài là đại Thần, làm sao lại không biết xấu hổ đến hạ giới chúng tôn bắt người? Ta nghĩ nhất định có gì hiểu lầm, không bằng mọi người hòa giải, ngài xem thế nào?” Lục Y thiếu nữ bình tĩnh nhìn Mộc Phong, khẩu khí nhu hòa.

“Xem ra các ngươi thực muốn cản trở ta giết hắn?” Mộc Phong thần sắc lạnh lùng.

“Đại thần có điều không biết, không phải chúng tôi muốn bênh vực hắn, thân thế hắn đặc biệt, ngài tạm thời không thể giết hắn!” Lục Y thiếu nữ bình tĩnh nhìn Mộc Phong nói.

“Vì sao?” Mộc Phong khẽ nhíu mày hỏi.

“Tôi có đầy đủ lý do nhưng tạm thời không thể nói cho ngài, đại Thần thông cảm! Mong ngài tha cho hắn một lần, chuyện ngày hôm này chúng tôi sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng, ngày sau chúng tôi sẽ cho ngài một lời giải thích hợp lý, kỳ thực chúng tôi cũng là nghĩ cho ngài.” Lục y thiếu nữ nói.

“Có lẽ chủ nhân thực sự không thể giết hắn!” Tiểu Tinh Linh thêm vào một câu.

Mộc Phong dừng lại một chút , mặt lộ sắc giận nói: “Nếu như ta khăng khăng muốn giết hắn thì sao?”

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-tieu-dieu-than/quyen-2-chuong-122-XIdaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận