Phong Lưu Tiêu Diêu Thần Chương 147 . Tố Y Linh Thiên

Quyển 3 Thần ma thiên

Tác giả: Luyến thượng lam sơn
Chương 147. Tố Y Linh Thiên
Dịch: vivax
Hiệu đính: vietstars

Nguồn: phongluukiem.com

Mộc Phong hết cách đành ngồi xuống, nếu lão muốn trút giận như vậy, đá ta mười cái cũng không sao cả! Nhìn lão bộ dạng gần đất xa trời, có lẽ lực khí cũng chẳng bao nhiêu. Quân tử nên giúp người khác hoàn thành ước vọng, ta tuy không phải quân tử, nhưng một chút việc tốt vẫn còn làm được, hôm nay cho lão đá thoải mái!

Tố y lão nhân chầm chậm lui ra sau vài bước, cúi lưng xuống, loạng choạng bước tới Mộc Phong. Hắn không khỏi lo lắng lão có khi nào bị vấp vào mình không, bèn thò hai tay ra, chuẩn bị sẵn sàng đỡ lão dậy bất cứ lúc nào.

Tố y lão nhân bước đến gần Mộc Phong, nhìn Mộc Phong đang vươn tay ra, chân trái đưa lên chầm chậm đặt xuống, rồi lại nhấc chân phải lên. Mộc Phong ngước đầu nhìn thấy lão nhân hoán đổi cước pháp, không rõ nguyên nhân gì, trong lòng kỳ quái, chân trái hay chân phải đá chẳng lẽ không giống nhau? Trên mặt nhợt nhạt của tố y lão nhân lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý, nhìn đến nỗi Mộc Phong sởn tóc gáy, giống như một cước này của lão đá đến, mình không lên thiên đường thì cũng xuống địa ngục!



Tố y lão nhân đã động cước, bắt đầu chỉ là di chuyển nhẹ nhàng về phía Mộc Phong, dần dần khi tiếp cận một xích, thình lình tăng tốc, tức thì như một tia sét kim quang lấp lánh ập vào Mộc Phong!

Chỉ nghe “bụp” một tiếng rùng rợn vang lên, Mộc Phong lập tức biến thành một mũi tên rời nỏ, nhanh như sét giật bắn mạnh sang bên trái. Mộc Phong kinh hồn thất sắc, trong lòng nhảy loạn: “Mắc lừa rồi! Tố y lão nhân này nếu là người bình thường, sao lại xuất hiện trong cốc này!”

Ngay sau đó lại truyền đến một tiếng “băng” cực lớn, Mộc Phong tâm niệm còn chưa kịp xoay chuyển, liền ầm vang đâm vỡ vách cốc, rơi vào trong một không gian càng thêm phần bí hiểm! Mộc Phong trong nháy mắt bị chấn mê đi.

“Ngươi ngủ một giấc này nhất định ngon lắm? Ha ha” Mộc Phong nặng nề tỉnh lại, bên tai vang tiếng cười ha ha của tố ý lão nhân, “Này, ngươi có nằm mơ hay không?”

Mộc Phong mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở giữa không trung, một vùng sáng rực xung quanh, không biết ánh sáng từ đâu tỏa ra, định dịch chuyển thân thể một chút, bỗng phát hiện bản thân tuyệt không cách nào cử động!
Thanh âm từ sau đầu truyền lại, đoán chừng tố y lão nhân ở bên đó.

“Ta đang ở đâu? Lẽ nào ta đã ra ngoài siêu tinh?” Mộc Phong vốn định nói, không quen biết nhau, vô oán vô cừu, lão cần gì phải hại ta? Bỗng lại nghĩ đến bản thân có thể bồng bềnh trên không trung, chắc đã rời khỏi siêu tinh mới phải.

“Đây là nội nhân siêu tinh, ngươi ở không gian độc nhất vô nhị của ta…bên trong Tiểu Linh Thiên.” Tố y lão nhân giơ tay khua một cái, lật Mộc Phong lại, trực tiếp đứng giữa không trung.

“Lão nhân gia, ở nội nhân siêu tinh, ta vẫn có thể trôi nổi sao?” Mộc Phong nhìn tố y lão nhân, không khỏi cười ngây ngô, nói đùa cái gì chứ, ngay cả thần nhân có đại thần thông như Tà thần ở mặt ngoài siêu tinh này còn không biết làm thế nào, lão có thể ở tâm cầu chế tạo không gian sao?

Mộc Phong đưa một tia thần thức vào nội thể, định hỏi Tiểu Tinh Linh xem có biết tố y lão nhân này hay không. Thần thức chậm rãi chui vào nội thể, Mộc Phong lại giật mình, hai đứa nhỏ đang ngủ mê mẩn, Diệu Diệu và Kỳ Lân Thần Thú cũng ngủ khò khò, ngay cả Hỗn Độn Thần Thạch dường như đang ở trạng thái ngủ đông! Bách Linh Phục Cơ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, có lẽ vẫn đang nằm mộng đẹp! Nội thể trở thành một cái gường ấm lớn không hơn không kém, chắc toàn bộ những kẻ đang ngủ đều chìm trong giấc mơ!

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi đừng không tin, ta có cần phải lừa ngươi không? Tiểu oa oa!” Tố y lão nhân nhìn Mộc Phong mặt đang đầy vẻ kinh hãi, vui vẻ hòa nhã nói.

“Lão rốt cuộc là ai?” Mộc Phong thu lại tâm thần, bất kể là phúc hay là họa, tránh né cũng không phải là cách!

“Ta tạm thời không thể nói cho người biết, kỳ thực cửu giới này sớm đã quên ta rồi, ngươi cũng không cần nhớ cái tên mà thế nhân đã quên lãng từ lâu!” Tố y lão nhân nghiêm mặt nói.

“Tại sao phải giam cầm ta?” Mộc Phong không vùng vẫy, có những lúc thà tùy ý để người ta thao túng còn hơn là đấu tranh. Giống như chèo thuyền trên sông, ngược dòng lên với xuôi dòng xuống, đều có thể nhìn được những phong cảnh khác nhau, ai biết phong cảnh bên nào đẹp hơn?

“Bởi vì ta muốn sửa đổi kinh mạch trong nội thể ngươi!” Tố y lão nhân mỉm cười nói.

“Lão có quyền gì không qua sự cho phép của ta mà sửa đổi kinh mạch ta chứ?” Mộc Phong trong lòng gấp rút, tiếp đó là kinh ngạc, khiến hắn đau lòng khổ sở là cửu dương chi thể mà bản thân vẫn luôn tự hào, lại bị một lão nhân không biết tên ở trước mắt tự tiện biến đổi!

“Tại sao phải qua sự cho phép của ngươi? Mỗi người đến thế giới này, đều không qua sự cho phép của hắn.” Tố y lão nhân sắc mặt ôn hòa, biểu tình không có biến hóa gì nhiều, tựa hồ lão nên làm như vậy.

Nghĩ cũng đúng, không hiểu vì sao lại đến thế giới này, chẳng ai có thể thay đổi vận mệnh bản thân sinh ra ở đâu, sinh mà làm người, không biến thành heo chó, cho dù thân thể khiếm khuyết, cũng nên vui mừng một lần. Mộc Phong nghĩ thông vài việc, gật đầu rồi lại bình tĩnh hỏi: “Kinh mạch thân thể ta trở nên tốt hay là kém đi?”

“Không phân biệt tốt xấu, chỉ có thích hợp hay không mà thôi.” Tố y lão nhân hơi mỉm cười nói.


“Ta không hiểu được, có thể xin lão nhân gia nói rõ một chút hay không?” Mộc Phong hơi mù mờ.

“Nếu ta không đoán sai, ‘Hồng Mông Thiên Kinh’ của ngươi đã luyện đến tầng thứ tám.” Tố y lão nhân nhìn thẳng vào mắt Mộc Phong, không trực tiếp trả lời mà lại thay đổi chủ đề câu chuyện.

“…” Mộc Phong ngạc nhiên, lão nhân này rốt cuộc là ai? Lão chẳng những có thể nhìn ra công pháp của mình! Lại còn biết mình đã đến tầng thứ tám!

“Xem chừng ta đã đoán đúng!” Tố y lão nhân cười nói, “Với kinh mạch trước kia của ngươi, ngươi cùng lắm chỉ có thể luyện đến tầng mười một!”

Tầng mười một ‘Hồng Mông Thiên Kinh’!

Tầng mười một đã là thực lực của Thần Giới chí tôn rồi, chẳng lẽ vậy còn không đủ sao? Mộc Phong không tham vọng mình có thể đạt đến công lực cao như thế, nhưng rơi vào trong mắt tố y lão nhân, dường như tầng mười một vẫn không đủ cao!

“Ngươi trước tiên đừng kinh ngạc, cửu giới này người có công lực tầng mười một tuy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng luôn có vài kẻ không an phận thủ thường muốn độc tôn cửu giới. Lòng tham con người vô đáy, cục diện hỗn loạn ở cửu giới chắc có người sắp xếp!” Tố y lão nhân nghiêm túc nhìn Mộc Phong, lời nói đầy ý tứ sâu xa.

“Lão đừng trông chờ vào ta, ta không phải kiểu làm đại sự, ta chỉ muốn cùng nương tử của mình sinh sống vui vẻ, cái gì mà trọng trách thiên hạ, cửu giới hỗn loạn hay không, tất cả với ta chẳng liên can! Lão đừng bắt ép làm khó, không trâu bắt chó đi cày!” Mộc Phong không nhịn được kêu lên.

“Kiểu tư chất này của ngươi không phải ở đâu cũng có thể tìm được! Nếu không phải ngươi tâm địa thuần lương, ban nãy ta đã tiễn ngươi xuống quỷ môn quan rồi!” Tố y lão nhân không cho là đúng, nhìn biểu tình biến hóa bất định của Mộc Phong, trầm giọng nói.

“Ta với lão thường ngày vô oán, trước kia vô cừu, tại sao lão muốn tiễn ta xuống quỷ môn quan chứ?” Mộc Phong trong lòng vô cùng bất bình.

“Ta ở đáy vực này cực khổ chờ đợi một người hữu duyên, người không liên quan tất nhiên chẳng cần biết, nếu ngươi không phải là người mà ta muốn đợi thì ta đã sớm tiêu diệt, đỡ khỏi bị phản trắc!” Tố y lão nhân giọng điệu quả quyết, không giống như nói đùa với Mộc Phong.

“Không phải nói chúng sinh bình đẳng, trời xanh có đức hiếu sinh sao? Lão nhân gia, sao người có thể vì ý thích bản thân mà kết liễu tính mạng quý giá của người khác?” Mộc Phong phẫn nộ nói.

“Làm đại sự không câu nện tiểu tiết, nếu nghĩ cho muôn dân thiên hạ, tính mạng một người còn được xem là gì chứ?” Tố y lão nhân lạnh lùng nói.

Mộc Phong im lặng không lên tiếng, thầm nghĩ, lão nhân này toàn dựa vào ý thích bản thân mà làm việc, không quan tâm chút nào đến cảm nhận của người khác, ban nãy lo lắng lão sẽ bị vấp té vào mình, may mà lòng nhân từ nổi lên, nếu không, có lẽ lão đã thật sự giết chết mình rồi!

“Ta giúp ngươi sửa đổi kinh mạch, thành tựu này tất sẽ không thể hạn lượng, bây giờ ta sẽ giải khai cấm cố cho ngươi, ngươi ở trong Tiểu Linh Thiên này nỗ lực luyện công, ít nhất nâng cao công lực đến tầng thứ chín hẵng ly khai! Ta không có nhiều thời gian dây dưa với người như vậy, nếu lười biếng, đừng trách ta khắc bạc trừng phạt ngươi!” Tố y lão nhân nét mặt trùng xuống, giọng nói uy hiếp.

“Ta không có năng lượng, luyện không được!” Mộc Phong trong lòng thầm nói khó chịu, chơi trò đểu giả.

“Nhóc con! Trước ngực ngươi đeo Thần Giới chí bảo - Thất Tinh Tử Ngọc Bội, bớt giả nghèo với ta, muốn lấy bát vàng xin ăn, đừng có mơ, lão nhân gia ta không ăn cái thứ này!” Tố y lão nhân ngừng một chốc, lại cười lạnh nói, “ Ngươi chỉ có nâng cao công lực, mới có khả năng mở ra Thiên Y Thần Giáp cứu tiểu nha đầu bên trong ra, ngươi không luyện công, ta cũng hết cách, hừ!”

Gia tăng công lực có thể cứu được Yên Nhiên ra? Mộc Phong liền mừng rỡ nói: “Ta đi luyện ngay, người mau giải khai cho ta!” Cứu vãn cửu giới với hắn không quan hệ, nhưng cứu về nương tử của mình lại là tâm nguyện lớn nhất của Mộc Phong!

Tố y lão nhân lắc đầu, khẽ khua tay, Mộc Phong lập tức khôi phục tự do, mấy đứa nhỏ trong nội thể vẫn đang say ngủ, chẳng biết lão nhân này dùng thủ đoạn gì, Mộc Phong lại nhìn không rõ đạo lý trong đó.

Mộc Phong vừa định từ chỗ tố y lão nhân hỏi làm sao mới có thể cứu Yên Nhiên ra, đâu biết thân ảnh lão nhân này dần dần hóa thành hư vô, mặc kệ Mộc Phong kêu vỡ cổ họng cũng không thấy lão quay lại, chỉ đành hậm hực bỏ qua.

Mộc Phong dùng thần thức kiểm tra nội thể, sự lưu động trong kim mạch đã khôi phục bình thường, ắt hẳn có quan hệ rất lớn với không gian cổ quái – Tiểu Linh Thiên này. Mộc Phong lại ngước mắt nhìn xung quanh, giữa Tiểu Linh Thiên lờ mờ, trên đầu dưới chân đều là một vùng sương mù dày đặc hư vô ẩn hiện, bản thân hệt như đặt mình bên dưới tinh không, nhưng lại không nhìn thấy tinh cầu, càng không có bất kỳ phong cảnh nào, thậm chí trừ sương mù màu xám nhạt dày đặc, ngoài ra không thấy gì nữa. Hay là trong Tiểu Linh Thiên này vốn không sinh ra vật chất, không khỏi khiến hắn nghĩ đến một câu kinh phật: “Bồ đề vốn không cây, gương sáng cũng không kệ, ban đầu không có vật gì, chỗ nào làm nên cát bụi!”

Thần niệm Mộc Phong chợt động, tay nhanh chóng bắt Nạp Cấm thần quyết, chỉ thấy một sợi kim quang từ lòng bàn tay tỏa ra, như mũi khoan kim cương đâm vào Thất Tinh Tử Ngọc Bội trước ngực hắn. Ngọc bội ngay sau đó vang lên tiếng “dư dư”, thần cấm bên ngoài liền bị sợi kim quang khoan ra một khe hở nhỏ xíu! Thân hình Mộc Phong vội vàng chớp động, hóa thành một vệt kim quang, xuyên thẳng vào trong Thất Tinh Tử Ngọc Bội!

Trong Hạnh Lâm sơn trang ở Tiên Giới đã từng dùng thần thức xuyên vào Thất Tinh Tử Ngọc Bội này, hiện giờ, toàn thân Mộc Phong đã tiến vào, bỗng có cảm giác về lại cố hương! Thất Tinh Tử Ngọc Bội thần kỳ không khỏi khiến Mộc Phong lần nữa sinh ra cảm khái, ở đây dường như là một vùng tinh không chân thực, chính giữa rực rỡ màu sắc, bảy quả tinh cầu sắc màu khác nhau chợt ẩn chợt hiện bềnh bồng trong tinh không hệt như mộng cảnh. Áng mây tựa tơ tựa gấm quấn quanh những thất sắc tinh cầu này, khán hẳn ở các giới, chỉ bên trong tinh cầu mới có cảnh mây, nhất thời làm Mộc Phong khen ngợi vô cùng!

Mộc Phong đứng trong đám mây muôn màu muôn vẻ, đang định phóng thần thức ra kiểm tra một lượt, xem thử bảo tinh nào thích hợp cho mình luyện công hơn. Bỗng nhiên, một vòng hỏa diễm màu vàng tím cực nóng nhanh chóng ập đến Mộc Phong.

Mộc Phong giật mình kinh hãi: “Phần Thiên Thần Hỏa!”

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-tieu-dieu-than/quyen-3-chuong-147-BJdaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận