Phong Lưu Tiêu Diêu Thần Chương 198 : Kim Nga cổ trấn

Chương 198: Kim Nga cổ trấn

Tác giả: Luyến Thượng Nam Sơn
Dịch: thienluan
Biên dịch: vietstars
Biên tập: Từ Dương

Nguồn: tangthuvien.com




Ở góc Tây Nam của Thiên Nam quốc có một trấn nhỏ cổ kính, truyền thuyết có ngỗng tiên màu vàng từng lưu luyến đi lại tại đây, lâu ngày không chịu rời đi, cho nên được gọi là Kim Nga trấn. Đường của cổ trấn lát bằng đá, có hơn mười tòa đền thờ cao lớn ở nơi đây, đền thờ bằng đá này cao ước hơn trượng, đa số là bốn trụ tám cửa tạo vòm. Trước cửa chính của mỗi toà đền thờ đá phân biệt khắc những văn bia bất đồng. Trong đó một tòa rất kỳ lạ, trên cửa chính đền thờ đá này có khắc bốn chữ to "Nhạc thiện hảo thi", mà giữa chữ "Thiện" lại không có hai chấm. Nghe đồn, trong chữ "Thiện" không có hai chấm, nguyên là cho thấy việc thiện vĩnh viễn làm không xong.



Trên đường lát bằng tảng đá của Cổ trấn, một thanh niên gần hai mươi tuổi thong thả bước, hắn vóc người cao to lớn, mắt sao mày kiếm, môi đỏ mũi thẳng, mặc một bộ áo bạch y, cử chỉ phóng khoáng, tao nhã. Tay hắn nắm một tiểu cô nương tuyệt mỹ mặc quần dài màu xanh biếc nhạt, ước chừng mười tuổi. Hai người nhìn qua tựa như huynh muội, nói nói cười cười, thân mật khắng khít.

Chỉ nghe tiểu cô nương nói: "Công tử, Thiên Nam quốc có nhiều phồn hoa đô thị như vậy, vì sao ngươi muốn mang ta đến trấn nhỏ này?"

Thanh niên cười nói: "Ta thuở nhỏ ở bên cạnh nơi đây lớn lên, vừa rồi đi qua trấn này, ngẫu nhiên phát hiện nơi này cổ kính, phong cảnh đẹp đẽ, cách quê nhà Tây Lĩnh huyền quận của ta cũng không xa, ta rất thích địa phương này."

Nguyên lai hai người này đúng là Mộc Phong và Vô Ngôn.

"Vì sao không đến quê nhà của ngươi ?" - Vô Ngôn hỏi.

"Mọi việc đều có lý do sao? Vô Ngôn." - Mộc Phong cười cười, khẽ thở dài, hỏi lại một câu, trong lòng thầm nghĩ, thế sự biến hóa vô thường, hôm nay cảnh còn người mất, cha mẹ sanh dưỡng chính mình đều không còn, nếu là mỗi ngày nhìn Tây Lĩnh sơn và Minh Nguyệt hồ, khó tránh khỏi khơi dậy đau xót ở sâu trong trí nhớ, tuy thành thần nhân, ai lại có thể vô tình?

"Công tử, ngươi đồng ý ta một việc hay không?" -Vô Ngôn ngửa đầu nhìn nhìn Mộc Phong, ánh mắt tràn đầy chờ mong hỏi.

"Vô Ngôn, chỉ cần ta có thể làm được, đừng nói một việc, mười việc trăm việc cũng được. Muội nói đi." - Mộc Phong dừng chân, cúi đầu nhìn về phía Vô Ngôn, mỉm cười nói.
"Chúng ta ở lại phàm gian, nhất là ở trước mặt phàm nhân, ngươi không được lộ ra một chút công lực, ta hy vọng ngươi có thể giống như phàm nhân bình thường bồi tiếp ta ở chỗ này sinh hoạt trong tám năm, ngươi có thể làm được không?" - Vô Ngôn giảo hoạt cười hỏi, nàng tin tưởng đầy lòng thầm nghĩ, chỉ cần công tử không vận dụng công pháp, tự nhiên chẳng lo lắng sẽ có thần nhân tìm được chúng ta, khoảng chừng tám năm, mình cũng đủ trưởng thành!

"Vì sao muốn ở tại phàm gian tám năm?" - Mộc Phong khẽ nhíu mày, ở phàm gian thời gian tám năm không coi là dài, có lẽ so với ở Thần Giới, vỏn vẹn chỉ bằng loáng một cái, tuy nhiên, nếu như Thông Thiên Thần Châu làm thời gian phàm gian trở nên chậm lại, Thần Qiới qua những biển chuyển thời gian này há chẳng trở nên đại loạn sao? Huống chi trước mắt không biết Liễu Diệp ở chỗ nào, cũng không biết Si thần và Ai thần lại mang nàng đi đâu, chính mình ở tại Thần Giới và Dị Giới đều tìm không thấy nàng, rốt cuộc Liễu Diệp lại ở nơi nào?" - Mộc Phong mơ hồ lo lắng, nhưng căn bản không có một chút đầu mối, cấp bách cũng không có biện pháp!

"Công tử, ngươi nói đồng ý với ta, ngươi không thể chơi xấu!" - Vô Ngôn bĩu môi, nhõng nhẽo nói.

"Trong lòng ngươi nhất định có chủ ý quỷ quái gì hả?" - Mộc Phong nhìn Vô Ngôn, đột nhiên nghĩ đến nàng yêu cầu chính mình tại phàm gian bồi tiếp nàng tám năm, hoàn toàn không có yêu cầu thời gian liên tục tám năm, mình có Tô Thiết Thần Châu, tùy thời có thể đến Thần Giới lượn một vòng, như vậy cũng không ảnh hưởng mình quan sát thế cục Thần Giới! Chỉ cần cuối cùng tổng thời gian đủ tám năm là được. Mộc phong trong lòng thầm vui vẻ, ngoài mặt cũng không lộ thanh sắc.

"Không có gì, công tử, ngươi nghĩ ta rất xấu, phải không?" - Vô Ngôn trong nhu có cương, nàng đi theo Mộc Phong một ít thời gian, sớm hiểu thấu tính tình của hắn, đoán hắn nhất định lập tức phủ định, để lưu mặt mũi cho mình, nàng liền phản kích già mồm cãi láo, cơ hồ không có chỗ hở để có thể bị tấn công.

Ai ngờ Mộc Phong lại xấu xa cười nói: " Vô Ngôn của ta cũng hư hỏng một chút mới tốt."

"Ngươi ……, quá phận, người ta bây giờ còn là tiểu hài tử nha!" - Vô Ngôn mặt đỏ hơn như hoa đào tháng ba, nhưng lại che dấu nội tâm vui sướng không ngừng, hắn may mắn không có xem mình là muội muội, quả thật chuyện rất tốt a!

Một câu "tiểu hài tử" nhất thời đem Mộc Phong từ thiên đường ném xuống địa ngục, hắn xấu hổ thầm nghĩ: "Chính mình thành thần cũng không phải một hai ngày, sao còn lưu luyến sắc đẹp từng có của nàng? Ai, lúc trước nên bảo Tiển Căng đại tôn đem trí nhớ cùng nàng hợp tịch song tu trong đầu xóa đi mới tốt, bằng không, chính mình khó tránh khỏi muốn đem sự việc kia liên hệ với tiểu cô nương trước mắt này, tự dưng làm cho người ta khó chịu nổi!"

Vô Ngôn cúi đầu, khẽ cắn ngọn tóc buông xuống bên miệng, thẹn thùng khôn xiết. Trên mặt Mộc Phong lớp đỏ, lớp trắng, giả bộ ngẩng đầu nhìn đền thờ này.

Bây giờ là cuối mùa thu, mọi người đi lại trên đường đều mặc thêm quần áo dày, thỉnh thoảng có người kinh dị nhìn về phía Mộc Phong và Vô Ngôn. Chẳng biết là Mộc Phong tuấn dật bất quần và Vô Ngôn dung nhan sinh động đẹp đẽ, hoặc là quần áo hai người đơn bạc khiến cho mọi người đi qua cảm thấy kinh ngạc.

Mỗi khi có người đem ánh mắt si ngốc nhìn Vô Ngôn, nàng liền mắt ngọc mày ngài làm bộ dáng tươi cười ngây thơ rực rỡ, khiến cho nàng bây giờ giống như một tiểu cô nương bày ra bộ dáng vô cùng nhuần nhuyễn.

Bên đường có khách điếm bình dân, mặt trước treo bảng hiệu "Duyệt Lai khách điếm" bám đầy tro bụi. Mộc Phong thoáng nhìn sắc mặt người đi đường, vội vàng kéo Vô Ngôn đi nhanh vài bước, "Két" một tiếng, khẽ đẩy cửa gỗ đang khép đi vào.

Đình viện đầy cỏ dại xơ xác, ngói xanh lơ thơ, lá ngô đồng rơi, ve sầu gọi cuối thu.

Mộc Phong lôi kéo Vô Ngôn tiến vào cửa, thấy nơi này có bốn hợp viện u tĩnh, diện tích không rộng, tường cao mái hiên thấp, gạch xanh ngói xanh, mặt đất đá phiến lõm xuống thưa thớt có lối, cho thấy đã lâu năm, ở giữa một cây ngô đồng cao lớn cao ước mấy trượng, to chừng năm người ôm hết, trên cây lá thưa thớt, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng côn trùng kêu vang, làm cho người ta nản chí bởi nỗi sợ hãi lúc hoàng hôn buông xuống.

Mộc Phong kinh ngạc nhìn chung quanh mọi nơi, trong viện không thấy một bóng người, tiểu viện có vẻ càng thêm lạnh lẽo.

"Chủ quán! Có người không?" - Vô Ngôn lớn tiếng reo lên.

"Các ngươi tìm ai?" - Phía sau truyền đến một giọng khàn khàn, từ cửa chuyển vào một lão giả gầy gò đầu đội mũ đen da dưa, mặc trường sam màu xanh.

"Xin hỏi cụ ……, người là chưởng quầy khách điếm này?" - Mộc Phong tuy sống năm tháng thật dài, nhưng trừ thời gian bế quan tu hành, thời gian chánh thức tỉnh lại cũng không nhiều lắm, nếu tính theo thời gian phàm gian, kỳ thật cũng không quá dài. Mắt thấy người kia tiến đến đầu tóc hoa râm, chòm râu hỗn độn, Mộc Phong thiếu chút nữa theo thói quen gọi ông ta là lão nhân gia.

"Đúng, đúng ! Các ngươi tìm ta có việc gì?" – Cụ già áo xanh chòm râu lưa thưa, hỏi.

"Ngươi người này thật là kỳ quái, chúng ta vào khách điếm, đương nhiên là ở trọ, nói rõ ràng một chút, đúng là đem tiền đến cho ngươi. sao ngươi lại đãi khách như vậy ?" -Vô Ngôn trừng đôi mắt đẹp, chất vấn.

“Tiểu cô nương, cũng không thể nói như vậy, ta có mời các ngươi vào ở trọ không?" – Cụ già áo xanh không làm động tác gì, thờ ơ đáp lại.

"Nha! Cửa điếm ngươi mở tức là đón khách, còn dùng thỉnh gì nữa?" - Vô Ngôn cười duyên, con người này thích tính toán chi li, mình dứt khoát bồi tiếp hắn so so đo đo.


"Ta vừa rồi ngồi ở trong trà điếm đối diện không xa, thấy cửa điếm này các ngươi tự động đẩy ra, có thể nói ta hoàn toàn không có mở cửa nghênh đón khách. A a!" – Cụ già áo xanh bị Vô Ngôn cười duyên làm cho sửng sốt, đứng im sau nửa ngày mới giải thích.

"Chẳng lẽ tiệm của cụ hôm nay không có mở?" - Mộc Phong đột nhiên hiểu ra, vội vàng hỏi.

“Cũng không phải, cũng không phải!" – Cụ già áo xanh lắc lắc đầu, tiếp tục làm vẻ bí hiểm.

"Vậy ra hôm nay vẫn mở như bình thường, chỉ là ngươi không hoan nghênh chúng ta!"- Vô Ngôn nhướng mày, hừ một tiếng.

“Ta không có ý tứ không chào đón các ngươi, tiểu cô nương xin đừng lấy làm trách móc." - Sắc mặt cụ già áo xanh trở nên hòa hoãn, không lạnh lùng giống như vừa rồi tiến vào nhà vậy.

“Ta đoán rằng tiệm ngươi không chỉ là hôm nay không có mở, mà là đình chỉ mở cửa một thời gian." - Mộc Phong cười nói.

“Vị công tử này thật thông minh! Các ngươi tới không phải lúc, ta đang muốn đem tiệm này bán đi, bên phải cửa có dán bảng bán tiệm, đáng tiếc các ngươi không thấy, lại tùy tiện tiến vào đây, cho nên, xin mời hai vị rời đi, lão hủ xin lỗi." – Cụ già áo xanh thở dài hơi khom người.

“Ta xem nơi này quang cảnh u nhã, mặc dù không làm khách điếm, nhưng cũng có thể mang đến sự hưởng thụ thanh tĩnh, ngươi vì sao phải bán đi?" - Mộc Phong khó hiểu hỏi.

“Thật không dám dấu giếm, điếm này vốn là cơ nghiệp ít ỏi tổ tiên lưu lại, đã trải qua trăm năm, mặc dù sinh ý ế ẩm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng sống tạm, chỉ có điều ……" – Cụ già áo xanh muốn nói lại thôi.

"Bất quá cái gì?" - Mộc phong liếc nhìn Vô Ngôn, quay đầu bình tĩnh nhìn cụ già áo xanh hỏi.

"Gần đây khu nhà này có chút kỳ quặc, đã xảy ra chút sự tình kỳ quái, mọi khách nhân bị hù dọa đã bỏ đi rồi." – Cụ già áo xanh thấp thỏm lo âu hướng trong viện nhìn vài lần, không biết nói làm sao.

"Sự tình kỳ quái gì"? - Vô Ngôn vẻ mặt ung dung, thầm nghĩ, có công tử ở đây, cho dù Ám Ma Giới Phong Ngân ma tôn đến đây, cũng khách khách khí khí như nhau!

"Chỗ này có ma quỷ lộng hành!" – Cụ già áo xanh vẻ mặt càng thêm khẩn trương, thanh âm bắt đầu run rẩy.

"Chẳng biết cụ bán tiệm này bao nhiêu tiền?" - Mộc Phong thầm nghĩ, dân chúng trấn này giản dị, chưởng quầy này quá mức thật thà, khó trách tiệm này ông ta bán không được, phần lớn gian thương bán của cải, đều e ngại người khác biết khuyết điểm cùng chỗ thiếu sót của nó, trăm phương ngàn kế cũng muốn phóng đại một phen, thật sự thổi phồng chẳng được, cũng muốn nghĩ cách gì che dấu đi, mà dáng vẻ người trước mắt này, lại trước đem chỗ thiếu sót nêu ra cho người ta biết, há không phải tự hạ giá bán sao?

“Nhà cũ này mặc dù có chuyện ma quỷ, tuy nhiên, thỉnh một thầy địa lý họa vài đạo phù, làm đạo pháp, chỉ tốn vài đồng tiền trinh, tức thời có thể được bình an. Có lẽ công tử dương khí nặng, quỷ thấy ngươi đến rồi, liền trốn thật xa. Công tử, ngươi xem hoàn cảnh nơi này, u tĩnh như vậy, còn đi tìm địa phương nào khác mà tốt như thế chứ? Không bằng ta tùy nghi một chút, bán cho ngươi. Được không?" – Cụ già áo xanh thấy Mộc Phong ăn mặc bất phàm, liệu định hắn là kẻ có tiền, vội vàng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng làm cho hắn tâm động, cũng không vội đưa ra giá cả.

"Nếu có thể thỉnh người đuổi quỷ, sao ngươi còn muốn bán đi?" - Vô Ngôn xen vào hỏi.

"Con trai ta nhiều năm mua bán tại kinh đô, ngày gần đây thiếu hụt rất nặng, ta cần gấp tiền bạc, cho nên mới nghĩ đến bán đi." – Cụ già áo xanh giang tay, rất là bất đắc dĩ nói.

"Cụ cho giá đi." - Trong thủ trạc Mộc Phong vàng bạc châu báo rất nhiều, hắn tài đại khí thô, lại không chỗ tiêu hóa, lúc trước thu thập châu báo này, chẳng qua nhất thời hưng khởi, hôm nay thành thần nhân, lại phát hiện hoàn toàn không có tác dụng nhiều lắm.

"Năm trăm hai mươi bạc ròng, công tử, ngươi xem coi thế nào? Ta đã lấy giá rất thấp rồi, cho dù có hơn một chút, cũng là không nhiều lắm, nếu ngươi giao tiền một lần, ta bớt cho ngươi năm mươi hai!" – Cụ áo xanh sợ Mộc Phong bị giá mình đưa ra làm cho sợ hãi chạy mất, diễn tả điệu bộ bằng năm ngón tay, cẩn thận nói.

"Công tử, ngươi thật sự muốn mua chỗ này ư?" -Vô Ngôn hoàn toàn không biết trong thủ trạc Mộc Phong cất dấu vàng bạc châu báo rất dồi dào, thầm nghĩ, mình sau khi chuyển thế, thứ có giá trị trên người có thể nói là không có gì, nhưng thấy cụ già này cũng không giống người lừa gạt bán đồ, không đành dùng tảng đá huyễn hóa ra vàng lừa ông ta.

"Ai, chỗ này có thể là địa phương tốt, tổ phụ của tổ phụ ta đến ở chỗ này đọc sách, sau đó được vào Hàn lâm viện! Ta xem tiểu cô nương này thông minh lanh lợi, lớn lên cũng sẽ trúng tuyển ……, A, cũng sẽ lấy chồng đỗ đạt cao!" – Cụ già này lo lắng Vô Ngôn phản đối, nhất thời nói không chọn lời, vốn định thổi phồng nàng cũng sẽ bay cao trong khoa cử, đột nhiên lại tỉnh ngộ, nàng là con gái, làm thế nào có thể đi thi, bối rối sửa lại, nói nàng sẽ lấy được chồng tốt. Cụ già áo xanh cảm thấy đắc ý, xem ra lão hủ phản ứng không chậm, lời nói đến bên miệng còn có thể giữ lại.

"Phi! Ta có nói muốn lập gia đình đâu?" - Vô Ngôn cáu gắt, liếc Mộc Phong, trên mặt hoa đào như cỏ dại tràn lan, trong lòng đắc ý thầm nghĩ: cũng may sắc trời hơi tối, trong viện này ánh sáng lờ mờ, Mộc Phong không có cúi đầu nhìn nàng, lão giả áo xanh này chắc chắn là già rồi mắt mờ, nên hắn nhìn không ra sắc mặt mình có biến hóa.
"Tiểu cô nương, ngươi bây giờ còn nhỏ, lớn lên cho dù cho mẹ ngươi không thúc giục ngươi, ngươi cũng sẽ vội vã lập gia đình, a a!" – Cụ già áo xanh tiếu dung đầy mặt nói.
Vô Ngôn tức giận khôn thôi, lời nói của ông già kia tuy vô tâm, nhưng ở trong tai Vô Ngôn lại có tư vị khác, nghĩ đến cũng là, Vô Ngôn mặc dù thân thể nhỏ một chút, nhưng tuổi lại không nhỏ, ý tứ kia há không phải nói nàng một mực muốn lập gia đình sao?

"Tiệm này ta mua, nơi này có chút vài thỏi vàng, cụ xem có không đủ hay không." - Mộc Phong mỉm cười, dụng ý niệm từ Càn Khôn Như Ý Trạc lấy ra vài thỏi vàng, chừng hơn trăm hai vàng ròng, đưa tới trước mặt lão giả áo xanh.

Cụ già áo xanh đưa tay hơi run rẩy nhận đống vàng thỏi lóe ánh sáng nhạt từ trong tay Mộc Phong, lại ước ượng chốc lát rồi cuống quít từ trong lòng lấy ra một tờ giấy bản màu vàng cùng một chùm chìa khóa đồng, run run cảm tạ: "Đủ rồi, đủ rồi, công tử, ngươi thu đi, đây là khế ước đất và chìa khóa, nhà này thuộc về ngươi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi! Lão hủ ta chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, nhiều con cháu, nhiều niềm vui."

"Không cần khách khí." -Mộc Phong cười cười, tiếp nhận khế đất và chìa khóa, vốn định đem khế đất trả lại cho ông cụ nhưng lại sợ làm thương tổn tôn nghiêm của ông ta.
Cụ già áo xanh hạ thấp người vái Mộc Phong một cái, quay người bước ra hướng cửa, vừa đến cửa, lại quay đầu kỳ quái hỏi: "Công tử, ngươi vì sao vẫn không chịu gọi ta một tiếng lão nhân gia?"

Mộc Phong sửng sốt giây lát, nhưng cũng không giải thích, lời nói là bạc, im lặng là vàng.

“Công tử nhà ta trời sinh tính rộng rãi, hắn xem ngươi là bằng hữu, mới bằng lòng cùng ngươi tương giao bình đẳng." -Vô Ngôn hi hi cười nói.

"Ha! Công tử ngươi thật sự là người hào sảng, vung tay liền xuất hơn trăm hai vàng ròng, thế mà cũng không nháy mắt!" – Cụ già áo xanh chần chờ, thầm nghĩ: "Lời nói vừa rồi của tiểu cô nương kia ta nói mới đúng chứ?"

Mộc phong thấy ông cụ rời khỏi viện, thân thủ hư không đem cửa gỗ đóng lại, quay đầu nói với Vô Ngôn: "Vô Ngôn, viện này tương đối thanh tĩnh, ngươi có vừa lòng không?"
"Hoàn hảo, đáng tiếc hai người chúng ta ở chỗ này, tựa hồ có vẻ có chút quạnh quẽ." - Vô Ngôn ngẩng đầu thấy ánh trăng sáng tỏ rơi xuống trong viện, lay động bóng ngô đồng một nửa lá cây ấn trên mặt đất, giống như ma quỷ giương nanh múa vuốt, không khỏi lắc lắc đầu, khẽ thở dài.

"Tại sao lại quạnh quẽ? Người nọ không phải nói viện này có quỷ thường lui tới sao? Chờ thêmchút nữa quỷ đến đây, chẳng phải lại náo nhiệt sao, ha ha!" - Mộc Phong ung dung cười nói.

"Đúng a, công tử, nếu là viện này thực sự có quỷ, ngươi tốt nhất đừng đuổi hắn đi. Nếu có người giả thần giả quỷ, vậy thì chơi thật không vui." - Con ngươi của Vô Ngôn xoay chuyển, giảo hoạt nói: "Công tử có phải là hy vọng một nữ quỷ xinh đẹp xuất hiện? Hì hì!"

"Nào có quỷ gì? Nhiều nhất đúng là hồn phách sau khi chết đã quên đầu thai thôi." - Mộc Phong bình tĩnh nhìn Vô Ngôn: "Chúng ta cũng xem nhà mới đi, muốn ở chỗ này hơn tám năm, chỉ sợ ngươi sớm phiền chán thôi!"

"Sẽ không!" Vô Ngôn có chút hưng phấn đáp lời, nhảy đến bên cạnh Mộc Phong đi đến tiểu lâu.

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-tieu-dieu-than/quyen-3-chuong-198-nMdaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận