Phong Lưu Tiêu Diêu Thần Chương 215 : Trọng sinh dị vực

Chương 215: Trọng sinh dị vực
-
Tác giả: Luyến Thượng Nam Sơn
Dịch: thienthanh2807
Biên dịch: Greenphoenix28
Biên tập: Nowhere
Nguồn: tangthuvien.com






Đầu thân Hoa Phi Hoa tách rời nhau trên mặt đất, máu thịt của hắn nhanh chóng tụ lại thành một đống, theo thường lệ, đỉnh đầu hắn mọc ra một viên thịt màu hồng phấn, cũng không khác với sự chuyển thế trọng sinh của con gấu đen mà Mộc Phong và Vô Ngôn đã gặp ở rừng Y Tất Phá Sâm, điều khác duy nhất là một thứ là người, một thứ là thú. Viên thịt kia càng ngày càng lớn, cuối cùng cao tới hai thước, bộ quần áo rách nát của Hoa Phi Hoa giống như quả cà phơi khô. Đi cùng với thời điểm cuối cùng viên thịt kia chín muồi, lăn trên mặt đất nhanh như chớp, hóa ra thân thể của hắn chỉ còn lại da lông!



Mấy trăm thần nhân xung quanh dùng sức rướn cổ lên, một hàng thần nhân đằng trước giống như sợ viên thịt nổ tung, liều mạng chống đỡ nhưng thần nhân sau lưng cũng đang liều lạng lách ra đằng trước. Nét mặt của bọn họ khoa trương tới cực điểm! Tám chín mười phần đều há to miệng, trên mặt si đần cứng ngắc, đeo đầy sự khiếp sợ. Hoảng mắt nhìn xem, còn tưởng đang xếp chồng người!

Đặc biệt là Lỗ Đạt Bưu há hốc miệng, mạnh mẽ đem gương mặt hung dữ ở phía sau lách về phía trước, cho đến khi chen được đôi mắt lồi thành hai quả chuông lục lạc ra bên ngoài.

Tuyết Nhạn dè dặt tới gần Mộc Phong, khẩn trương dò hỏi: " Nếu tên này chuyển thế trọng sinh không suôn sẻ, hắn có thể biến thành quái vật hay không?"

"Quái vật trong mắt ngươi là chỉ cái gì?" Mộc Phong nghiêng đầu, mỉm cười.

"Ví dụ như mất đi một tay, hoặc là thiếu đi một chân."

"Chắc có lẽ không, phỏng chừng còn có thể dôi ra một cái." Mộc Phong cố ý dọa nàng.

"Dôi ra cái gì đó?" Tuyết Nhạn vội vàng hỏi.

"Chính là thứ đó!" Mộc Phong cố nín cười.

"Vật đó là vật gì?" Tuyết Nhạn nhẹ chau lông mày, không rõ Mộc Phong muốn nói gì.

"Chính là thứ nữ nhân không có, chỉ nam nhân mới có. Ngươi chưa nhìn thấy cũng không cần ngạc nhiên như vậy a? Tuyết Nhạn!" Mộc Phong thầm cười hắc hắc.

Tuyết Nhạn bỗng nhiên hiểu ra, mặt đỏ bừng, giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên, còn chưa chạm xuống người Mộc Phong đã lại thu về. nàng liếc trộm ra tứ phía, may mắn chẳng ai chú ý tới sự khác thường của nàng, bằng không thì chẳng phải là lại gánh tiếng xấu trước mặt mọi người mà liếc mắt đưa tình rồi sao?

Ước chừng qua một canh giờ, viên thịt trên mặt bắt đầu trở nên trong xuất, mờ mờ thấy ở bên trong có một hài đồng hai tay ôm đầu gối, đầu cúi cong lưng mệt mỏi co thành một khối. Chợt có một tiếng xé vải nhẹ nhàng phát ra, viên thịt lập tức phân thành hai nửa! Một anh hài xinh đẹp phi phàm, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng hồng, mắt to chân mày lá liễu chầm chậm bò ra từ viên thịt. Phảng phất thấy, anh hài có vài phần rất giống với Hoa Phi Hoa, thân dài chưa đầy ba tấc. Thân thể hắn loạng choạng, trần trụi đứng ở trước sắc mặt kinh dị của mọi người. . .

"Ngươi là Hoa Phi Hoa? Ngươi còn trí nhớ hay không? Nhận ra ta không?" Lỗ Đạt Bưu cong lưng tới gần nhất, nâng bàn tay tráng kiện giống như quạt hương bồ lên, giơ tay ra vươn về phía cái đầu như quả dưa nhỏ của anh hài như định sờ lên một cái.

"Lão tử chính là Hoa Phi Hoa! Lỗ Đạt Bưu Lỗ mãng tử, cho dù ngươi hóa thành tro, ta cũng nhận được ra ngươi!" Anh hài Hoa Phi Hoa dốc sức nhảy dựng sang bên cạnh trong lúc ánh mắt mọi người vừa kinh ngạc vừa buồn cười, né tránh bàn tay lớn của Lỗ Đạt Bưu đưa qua, lại hét lên: "Lão tử không thích nam nhân, tránh ra! Cái đồ tay heo chưa chạm đến cả nữ nhân của nhà ngươi, còn muốn chạm vào lão tử? Ngươi đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Lỗ Đạt Bưu biến sắc, lắp bắp không ra lời, lập tức mọi người vang lên một trận cười vang.

"Ồ, thật sự đã khiến cái kia dài ra rồi!" Lỗ Đạt Bưu lỗ mãng nhìn vào hạ thân Hoa Phi Hoa, chỉ vào con giun giữa hai chân của hắn, ngạc nhiên nói.

"Ha ha ha!"

"Cạp cạp cạp!"

Trong đám người lại vang lên một trận cười to.

"Ta nhổ vào! Đồ chơi của tiểu thí hài! Ngoại trừ để đi tiểu, còn có thể làm được cái gì!" Mặt Lỗ Đạt Bưu căng lên như khối gan lợn đầy đặn.

"Lỗ mãng tử, ngươi nói to thì có lợi ích gì? Ngoại trừ để phóng ra, lúc nào ngươi dùng nó vào việc khác?" Đôi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm trắng trẻo của Hoa Phi Hoa che lại "con giun" kia, không cam lòng yếu thế, cười khẩy nói.

Tuyết Nhạn đỏ mặt xấu hổ, vội vàng trốn vào trong phòng, thầm nghĩ, những đại nam nhân này, không có việc liền thích nói lăng nhăng, trong lòng cũng chẳng có một chút liêm sỉ.

"Lão tử dùng lúc nào còn phải báo ngươi biết sao? Móa!" Lỗ Đạt Bưu khó chịu hừ lên một tiếng, "Tiểu oa nhi, ngươi biết cái gì!"

Hoa Phi Hoa không để ý tới lời Lỗ Đạt Bưu, cởi chuồng, quay đầu nhìn chằm chằm Mộc Phong cười hắc hắc nói: " Một kiếm của ngươi vừa rồi thật là nhanh, không vừa lòng muốn giết ta đi, mới có thể yêu đương vụng trộm cùng Tuyết Nhạn nhà ta a?"

"Hoa Phi Hoa, vừa rồi ngươi xin mọi người giúp ngươi một phen, ta tốt bụng ra tay tương trợ, ngươi sao có thể lấy oán trả ân? Nếu như không có một kiếm của ta, ngươi nói xem có thể lớn lên đi ra đây không?" Mộc Phong cười hỏi, cái đồ con nít chưa mọc lông nhà ngươi, chờ tới lúc ngươi trưởng thành, có thể lão tử cùng với Tuyết Nhạn đã quanh đi quẩn lại nghiên cứu đầy đủ một trăm lẻ thám thế trong khuê phòng rồi, làm gì còn phần của ngươi?

"Còn xem cái gì nữa? Lão tử đã chuyển thế sông lại, những ngươi các ngươi, đừng cho rằng ta không biết trong lòng mỗi người bọn ngươi đều mang ý xấu! Còn định lượm cái gì? Cuối cùng ta lại có đồ chơi bảo bối rồi, không đến vài năm, lão tử sẽ lại Ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, ha ha!" Giọng con nít non nớt của Hoa Phi Hoa khoa trương cười lớn.

"Nếu như bây giờ ta bổ ngươi một đao, không biết ngươi có thể chuyển thế trong sinh lần nữa không?" Tra Bất Đồng móc từ trong ngực ra một cái đao bổ củi, tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Hoa Phi Hoa cười lạnh nói.

"Một lão. . . , ta với ngươi không thù không oán, ngươi dám!" Hoa Phi Hoa lui lại mấy bước, hoảng sợ biến sắc, miễn cưỡng nuốt hai từ "bất tử" vào bụng.

Mộc Phong giật mình, cảm thấy nghi hoặc, trước kia chưa nghĩ tới vấn đề này, nếu như bây giờ lại hủy thân thể của hắn, hắn sẽ xảy ra biến đổi gì?

"Tra lão, ngươi hiểu biết rộng, phải chăng biết rõ, ở nơi này, cần một khoảng thời gian ngắn nhất là bao lâu giữa hai lần chuyển thế của một thần nhân?" Lạp Nặc quét mắt qua mọi người hiếu kì ở trong sân, hỏi vội.


"Các này thì ta không rõ lắm, nhưng ít nhấy phải để cơ thể lớn lên a." Tra Bất Đồng bình tĩnh đáp.

"Nếu như thân thể không kịp lớn lên được trước khi chuyển thế trọng sinh, sẽ thế nào?" Lỗ Đạt Bưu thô thanh thô khí ( Chỉ người nói chuyện giọng rất thô) tiếng hỏi tiếp.

"Mọi người ngày thương cùng đã từng đánh cá, săn thú, không biết đã thấy điều gì khác thường không vậy?" Tra Bất Đồng không trả lời thẳng, lại đưa ra một vấn đề, tiến thêm một bước trong việc đưa lòng hiếu kì của mọi người dâng lên đến cuống họng. Trong sân yên tĩnh khác thường, thần sắc Hoa Phi Hoa càng thêm khẩn trương, giương mắt sợ hãi nhìn Mộc Phong, càng thấy hắn nhìn mình không có ý tốt, càng nhìn càng thêm hoảng sợ, nếu như bây giờ hắn lại bổ cho ta một kiếm, vậy lão tử sẽ không thể chơi được nữa sao?

"Điều gì khác thường?" Lỗ Đạt Bưu sững sờ không nén được câu hỏi.

Ánh mắt mọi người trong sân đều tập trung vào ngườiTra Bất Đồng, Hoa Phi Hoa cùng với Mộc Phong. Dù sao thì bây giờ Mộc Phong muốn bồi thêm một kiếm cho Hoa Phi Hoa, vậy thật là tiện tay mà thôi, những thần nhân có lá gan nhỏ theo bản năng lui về sau một bước. Ở trong Phạt Thần dị vực người còn có thể huy động thần khí, là người không phải ai cũng dám trêu chọc vào.

"Những con thú nhỏ ánh mắt đờ đẫn ở trong rừng, sau khi chúng ta săn được chúng về, giết để ăn, cũng chẳng thấy chúng chuyển thế lần nữa, hẳn các ngươi đều chú ý tới ah?" Tra Bất Đồng nói.

"Đúng vậy a, đúng a! Ta nói mặc dù chạy trốn rõ nhanh, nhưng lại đần độn vô cùng, lão tử thường xuyên đuổi theo những con thỏ kia, mẹ nó, rõ ràng chúng trông thấy đằng trước có rừng cây cản đường, còn đần độn không chịu tránh ra mà đâm sầm vào, giống như không có mắt. Hắc, lão Tra, nếu như hôm nay ngươi không nói, ta còn tự cho số mình sao mà may như vậy. . ."Lỗ Đạt Bưu cười ngu ngơ.

"Lỗ mãng tử, nói lan man như vậy làm gì? Tra lão, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nhanh nhanh nói đi, sự khác thường này rốt cuộc có liên quan gì với việc chuyển thế lần thứ hai?" Lạp Nặc không kiên nhẫn cắt đứt lời của Lỗ Đạt Bưu.

Tên Lạp Nặc này trông thì có vẻ đôn hậu, cũng không biết trong bụng hắn có chưa ý gì, hắn chẳng khách khí mà cắt ngang lời Lỗ Đạt Bưu như thế, và không thấy toàn thân tên này đầy thịt, dám mạo hiểm xuất thí ra ngoài. Đánh tiếc Đỗ Nhiễm không có ở đây, trong khoảng thời gian ngắn cũng không rõ thân phận của hắn thế nào, rốt cuộc hắn có chỗ nào hơn người, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng chẳng thấy đồ chơi của hắn dài bao nhiêu, nhưng lúc nghe hắn nói chuyện, phân đông thần nhân lại có thế đồng thanh hưởng ứng. Mộc Phong không thể không chú ý tới hắn, tuy bảo không kêu chó mới cắn người, nhưng Lạp Nặc không phải sinh vật loại này, đoán chừng gọi hay không đều ra vẻ mẹ nó.

Tra Bất Đồng diện sắc mặt hiểu biết, lúc này ánh mắt mấy trăm thần nhân toàn trường đều sùng bài nhìn hắn! Từ khi đến Phạt Thần dị vực, loại hiện tượng này mấy vạn năm đều không xảy ra, trong lòng hắn còn thấy vui mừng ah, còn tưởng rằng mình cưới được mỹ nhân, lúc này đang hầu ở cạnh giường mỹ nhân, suy nghĩ nên trước tiên dùng tay khao khát hay là trực tiếp dùng miệng lên tiến lên đỉnh Q!

"Ngược lại ngươi cũng phải nói nhanh lên! đừng để con mẹ nó đến miệng rồi cũng không chịu nhả" Lỗ Đạt Bưu sốt ruột rồi, người thiên tính gấp như hắn, phỏng chừng sau khi xxx đàn bà xong, áo quần trên người nàng cũng còn chỉnh tề.

"Vội cái gì? Cuống cuồng chính là đồ con gái!" Dáng vẻ Tra Bất Đồng vẫn còn chưa hết đắc ý, mộng đẹp đã bị đống thịt mỡ trước mặt đánh thức, trong lòng vẫn còn hơi căm tức, lên tiếng giễu cợt rồi nói: "Lỗ mãng tử, ngươi vội vàng như vậy, bảo hắn chém cho ngươi kiếm chả phải rõ ràng nhất sao." Nói xong liền đưa ánh mắt ném sang phía Mộc Phong.

"Lỗ mãng tử muốn ta hỗ trợ? Ta rất vui lòng cống hiến sức lực, hắc hắc!" Mộc Phong tiến lên một bước, nhìn Lỗ Đạt Bưu cười xấu xa, hắn giơ tay lên, cbn, sớm biết dùng hai kiếm như thế có thể kết liễu một thần nhân, hôm nay lão tử sẽ không ra hạ sách này rồi.

"Không cần, không cần! Ta không cưới vợ, còn không muốn biến thành trẻ như thế." Lỗ Đạt Bưu lùi lại hai bước, vội vàng xua tay.

Trên mặt Tra Bất Đồng hiện lên màu đen, thầm nghĩ, cái tên mãng tử này là một tên đầu heo, bộ óc có lẽ bị nhúng nước, chưa chắc thanh niên mới có thể cưới vợ? Lão phu còn muốn kiếm thiếu nữ xinh đẹp để hưởng thời phong lưu khoái hoạt cơ!

"Các ngươi nhìn cái tên Hoa Phi Hoa này, sau khi hắn chuyển thế sống lại, tất cả các bộ phận trên thân thể đều đủ, cái mà kiếp trước không có, bây giờ cũng đã dài ra, nhưng mà cơ thể bé đi rất nhiều. Nếu như bây giờ lại chuyển thế lần nữa, có thể thân thể sẽ tiếp tục bé lại, thu nhỏ hơn nữa vậy hắn vẫn là người sao?" Tra Bất Đồng nói.

"Này lão bất tử, đồ mẹ ngươi khoe lông ! Không có việc gì đừng chọc ghẹo lão tử!" Hoa Phi Hoa kinh hãi ruột gan phát hiện ánh mắt nóng lòng muốn biết đáp án của mọi người bắn tới như mũi tên, những sự việc không liên quan tới mình, lương tâm của bọn thần nhân đều bị chó ăn mất rồi, ở bên ngoài có mấy người chưa dính tới máu tanh? Hứng thú của những người này tăng vọt, để trông thấy sự hiếm lạ, chỉ sợ đều đang hy vọng Mộc Phong cho lão tử một kiếm.

Lại có người đang nghĩ xấu, tên Hoa Phi Hoa này bộ dạng bán nam bán nữ, đồ chẳng biết trên dưới, mắng chửi người cũng không ít, hắn còn chửi mẹ Tra Bất Đồng là khoe lông, không phải là nói mẹ ông ta nhiều lông đó sao? Tra Bất Đồng được coi là lão bất tử rồi, nếu như mẹ ông ta còn sống, lông cũng đã rụng sạch rồi. Chưa từng nhìn thấy người của mẹ ông ta, sao lại biết ở chỗ nào của bà ấy còn có lông? Hoa Phi Hoa chẳng qua chỉ đang nhắc nhở ông ta xem lại vùng đó của mẹ ông ta mà thôi! Đcm! Mắng thực độc!

Giờ phút này Tra Bất đang nồng nhiệt hào hứng, cũng chẳng thèm nghĩ tới ý tứ trong lời nói của Hoa Phi Hoa, hắn nhặt lấy cọng của mấy cái lông chim, dương dương tự đắc đón nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của mấy trăm thần nhân xung quanh.

Mọi người đang suy nghĩ nếu như thân thể Hoa Phi Hoa thu nhỏ hơn nữa sẽ thành bộ dạng gì nữa, thân nhân lòng dạ độc ác chút tất nhiên là hy vọng Mộc Phong bổ thêm cho hắn một kiếm, thỏa mãn lòng hiếu kì mãnh liệt của bọn họ.

"Tra lão, nghe ý này của ngươi, chẳng lẽ hắn chuyển thế lần nữa, sẽ biến thành những con thú con đần độn kia sao?" Lạp Nặc đảo mắt nhìn như chỉ đợi làm thịt bộ dạng cừu non của Hoa Phi Hoa, bình tĩnh hỏi han.

Mọi người nghe được nhắc nhở của Lạp Nặc, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ Hoa Phi Hoa sẽ biến thành loại thú con nào.

Bây giờ, thật là cừu non Hoa Phi Hoa hối hận không kịp vì thỏa mãn "tính" vui vẻ của tiểu đệ đệ, rốt cuộc lại đưa mình vào nơi tuyệt địa, mẹ hắn, chuyện kia lại trọng yếu cũng không trọng yếu a? Trong lòng hơi oán hận, không chịu được liền hung hăng véo vào tiểu "con giun" dưới háng, lập tức vừa đau đến nhe răng nhếch miệng, không nên tự mình chịu đựng, lo lắng lại lần nữa khiến cho những thần nhân trước mắt chú ý, tuyệt sẽ không quan tâm đến sống chết của hắn.

Biểu lộ của Hoa Phi Hoa rơi vào trong mắt của Mộc Phong, hắn không khỏi động lòng trắc ẩn, liền quát: "Hoa Phi Hoa, trước tiên ngươi đi vào trong phòng tìm chút quần áo trùm vào thân thể, mẹ ngươi, chuyện đó không được hay lắm, còn chường mặt ở đây để mất mặt xấu hổ hả!" nguồn tunghoanh.com

Hoa Phi Hoa bị Mộc Phong mắng cho một câu, trong lòng ngược lại thấy vui vẻ, trực giác cho thấy hắn còn thân hơn cả cha ruột! Trước mắt xem như tránh được một kiếp, vội vàng quay người, giống như con thỏ bị giật mình, vọt vào trong phòng nhỏ, "Phanh" một tiếng đóng cửa gỗ lại.

Gần như, trong mắt một nửa thần nhân lộ ra vẻ thất vọng.

"Trước kia, lúc ta đi ngang rừng Y Tất Phá Sâm, gặp một con gấu đen không biết bị con gì đó cắn chết, lúc ấy nhìn thấy con gấu kia đang chuyển thế, nhất thời ta e ngại nó biến thành quái vật, thừa dịp nó mới đi ra từ trong viên thịt, ta liền chém cho nó vài đao, ngay tại chỗ đá cho nó lộn nhào trên mặt đất, các ngươi đoán nó lại biến thành cái gì?" Tra Bất Đồng lướt nhanh qua đám thần nhân lòng hiếu kì đang bành trướng cao độ ở trong sân, giọng nói càng thêm du dương trầm bổng, thái độ đắc ý khó nói nên lời. Đúng vậy ah, đã qua vài vạn năm, cuối cùng cũng tìm lại được uy phong ở thần giới lúc trước.

"Nói! Nói nhanh chút!"

"Lão tử đoán không ra, cũng không muốn đoán!"

Nhiệt tình của mọi người trong sân vừa nhóm đến cao trào, lại bị Tra Bất Đồng dừng đột ngột, trong lòng cực kì khó chịu, trong miệng mọi người đều muốn thăm hỏi mẹ hắn, lại sợ hắn tức giận không chịu nói nữa.

"Đang khi đó, trong rừng chạy tới một con hồ ly, cái con gấu đen mới chuyển thế kia liền biến thành mười con hồ li, trong lòng ta khi đó đang kinh ngạc, cũng không đuổi theo, trơ mắt nhìn bọn nó chuồn vào chui vào trong rừng. . ."

"Có phải thật vậy hay không ah?"

"Làm sao có thể biến thành mười con? Phải là một con mới đúng chứ?"

"Con hồ ly do nó biến thành sợ rằng không có quan hệ gì với con hồ ly chạy qua kia a?"

"Đừng cãi, các ngươi không trông thấy, đương nhiên không biết rồi! Lúc ấy ta bèn đoán rằng, sinh linh đều có ba hồn bảy vía, đoán chừng hồn phác của con gấu đen mới chuyển thế kia đều bị đa đánh tan rồi, mỗi một hồn một phách đều chia thành một phần thân thể hóa thành hồ ly a." Tra Bất Đồng lớn tiếng giải thích vài câu, lừa gạt đám thần nhân hò hét loạn lên ở trong sân.

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-tieu-dieu-than/quyen-3-chuong-215-4Mdaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận