Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Chương 14 : Lại mặt 2

Chương 14: Lại mặt 2


Edit: mèomỡ




    Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân rời giường sớm, vừa ra khỏi cửa liền thấy được đội ngũ đông đảo ngoài cửa, khí phái như đội ngũ đón dâu. Giữa đội ngũ còn có một chiếc xe ngựa hoa lệ thật to, lại một lần nữa biểu hiện tài lực của Đoàn đại tổng quản.

    Không đứng bao lâu, Đoàn Chính Trung đã được một số lớn hạ nhân hầu hạ đi ra, Đoàn Tử Thông tự nhiên cũng ở trong số đó, cung kính đưa hắn đi đến bên xe ngựa, sau đó lại thỉnh an mẫu thân là nàng đây.

    Phía dưới xe ngựa vẫn có một người quỳ như trước, Đoàn Chính Trung lại dẫm lên lưng người kia đi lên, Cầu Mộ Quân chịu không nổi, bảo người ta cầm cái mộc đôn, bước lên.

    Đội ngũ chậm rãi xuất phát, Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Chính Trung ngồi cùng một xe, bên người cũng không có lấy một nha hoàn, không khỏi cảm thấy có chút nín thở, liền vén một bên mành lên muốn nhìn phong cảnh bên ngoài, kết quả không xem được gì, vừa nhìn ra lại bị dọa nhảy dựng, bên ngoài có rất nhiều người đi theo xe ngựa, thấy nàng vươn đầu ra, đều chỉ chỏ về phía nàng, hô:“Mau nhìn mau nhìn, tiểu thư Cầu phủ!” Quá sợ hãi, nàng mau chóng buông mành xuống. Nàng đã quên, hôn sự bọn họ là được toàn bộ người trong kinh thành quan tâm, lúc này hai người lại mặt, người khác đương nhiên muốn chạy đi ra xem náo nhiệt!



    Vụng trộm nhìn Đoàn Chính Trung, phát giác hắn từ từ nhắm hai mắt, khí định thần nhàn* . Mày kiếm, mũi cao, môi hình rõ ràng mà khắc sâu, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, toàn thân cao thấp còn lộ ra một cỗ khí chất cơ trí lại thâm sâu không lường được, vứt bỏ thân phận thái giám, sở thích kì quái cùng với hành vi đáng giận của hắn, hắn thật là kẻ có thể mê hoặc lòng người.

    *Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái

    Cầu Mộ Quân ban đầu vụng trộm nhìn sau lại nhìn thẳng hắn, chỉ cảm thấy có chút đui mù , lại cảm thấy giống như nhìn thấy người quen, trong lòng hiện ra một loại cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, nàng vừa định cố sức nhớ lại, lại không nhớ được .

    Đoàn Chính Trung đột nhiên mở mắt.

    Cầu Mộ Quân lại thất kinh, đầu tiên là lập tức cúi đầu, sau đó lại làm bộ như không có việc gì nhìn sang nơi khác.

    Đoàn Chính Trung lại nhìn chằm chằm nàng không tha, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ nhìn ra cái gì, tựa hồ không nhìn ra cái gì. Cầu Mộ Quân không biết hắn muốn nhìn cái gì, nhưng ánh mắt này thật sự làm cho trong lòng nàng hốt hoảng.
    Bị Đoàn Chính Trung nhìn hồi lâu, nàng thật sự không thể nhịn được nữa, mở miệng nói:“Ngươi nhìn cái gì?”

    Đoàn Chính Trung nhìn nàng nói:“Ngươi mười chín tuổi ?”

    Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, nói:“Chúng ta hợp bát tự.” Hơn nữa bát tự kia còn nói rất xứng đôi.

    Cầu Mộ Quân chờ câu tiếp theo của hắn, hắn lại ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa. Nâng mành, lạnh nhạt nhìn đám người bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, giống như người khác đang nhìn hắn, hắn cũng xem người khác náo nhiệt.


    Chính mình cùng hắn, thật đúng là kém nhiều lắm.

    Vì sao bị mọi người giễu cợt chỉ trỏ, hắn lại có thể bình chân như vại như vậy? Nhìn hắn, Cầu Mộ Quân không khỏi tìm tòi nghiên cứu.

    Từ nhỏ vào cung, chịu mắt lạnh của mọi người, cho nên hắn đã quen sao?

    Thân là thái giám, chẳng sợ hiện tại hắn đã dưới một người trên vạn người, đã đạt tới địa vị cao nhất thái giám có khả
    năng ngồi, nhưng hắn vẫn bị người xem thường. Hắn dù sao, cũng là kẻ đáng thương.

    Trong lúc nhất thời, Cầu Mộ Quân tựa hồ đem sở tác sở vi** của hắn tha thứ hơn một nửa.

    ** Sở tác sở vi: Hành động đã thực hiện

    Đội ngũ lại mặt đến trước cửa Cầu phủ, Đoàn Chính Trung từ trên xe ngựa đi xuống, Cầu Mộ Quân cũng theo xuống. Quỳ dưới xe ngựa vẫn là một người trẻ tuổi .

    Đều đã về đến nhà, bốn phía còn đứng nhiều người xem như vậy, Cầu Mộ Quân không nghĩ tạo thêm đề tài mới cho người ta bàn tán, liền đặt chân lên lưng người kia.

    Rời khỏi xe ngựa, bởi vì trọng tâm đặt ở trên lưng người khác, Cầu Mộ Quân bất an có chút đứng không vững, thân mình sai lệch một chút, bị Đoàn Chính Trung đứng phía dưới đúng lúc kéo tay sau, đó liền ngã vào trong lòng hắn.

    Mùi hương nhè nhẹ trên người hắn bay vào trong mũi nàng, ẩn ẩn còn mang theo một tia hơi thở khác. Mặt đỏ lên, Cầu Mộ Quân vội đứng vững, che dấu tim đập nhanh.

    Thấy Cầu gia xuất môn nghênh đón, Đoàn Chính Trung bình tĩnh nói:“Gặp qua nhạc phụ, nhạc mẫu.”

    Cầu Mộ Quân cũng nhỏ giọng nói:“Cha, nương.”

    Hầu gia Cầu Vĩ cứng ngắc nở nụ cười, nói:“Mau vào nhà đi.”

    Cầu phu nhân so ra không trấn tĩnh bằng Cầu Vĩ, lúc nhìn đến nữ nhi khóe mắt liền ươn ướt, nghiêng mặt đi vụng trộm lau nước mắt. Cầu Mộ Quân nhìn thấy, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để nói những lời an ủi.
    Đến tận khi vào cửa, Cầu Mộ Quân nhìn quanh, lại không thấy Cầu Tư Huyên.

    Tiểu Nhụy một bên dìu nàng nhỏ giọng nói:“Tiểu thư, nhị tiểu thư nói nàng không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi.” Tiểu Nhụy là nha hoàn bên người nàng lúc còn ở Cầu phủ, lúc đi Đoàn phủ không biết rõ Đòan phủ ra sao, Cầu Mộ Quân liền để nàng tại Cầu phủ, cũng không mang nàng theo. Hiện tại nghĩ lại, may mắn sao lúc ấy không để nàng làm của hồi môn, bằng không nàng cũng phải giống như Cận Nhi , sinh hoạt dưới ma trảo của Đoàn Chính Trung chịu đựng các loại cổ quái của hắn.

Nguồn: tunghoanh.com/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/chuong-14-YCLaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận