Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Chương 85 : Chịu nhục

Chính văn Chương 85: Chịu nhục

Editor: mèomỡ


    “Các ngươi bắt hắn?” Cầu Mộ Quân kinh hãi nói.

    “Ha ha, cái này ta không thể nói .” Đoàn Tử Thông cười, lại đi lên hai bước.

    Nụ cười của hắn tựa như có ý đồ, Cầu Mộ Quân lập tức lo lắng an nguy của mình bây giờ, xoay người muốn đi ra cửa, lại phát hiện cơ thể đã mềm yếu vô lực .

    Đã xảy ra chuyện gì?

    Trong không khí, tràn ngập mùi hương nhè nhẹ, lúc trước quá mức chuyên tâm chuyện Cố Dật Lâu mà không chú ý, hiện tại ngửi được, mới cảm thấy là lạ , nhà gỗ nhỏ này trước nay chưa từng có loại mùi này.

    Nàng đỡ lấy khung cửa chống đỡ thân thể, hỏi:“Ngươi hạ thuốc ở trong phòng?”

    Đoàn Tử Thông ha ha cười nói:“Hiện tại mới biết, mẫu thân đại nhân phản ứng có chút chậm.”



    Cầu Mộ Quân muốn rời khỏi cửa, nhưng cố thế nào cũng không đứng vững, chỉ có thể đỡ lấy khung cửa. Trong lòng bối rối, nàng hỏi:“Ngươi muốn làm gì? Ta là con gái Hầu gia, phu nhân của Đoàn Chính Trung, ngay cả mạng ta Thích Tĩnh cũng muốn sao?” nguồn tunghoanh.com

    “Không, không, không --” Đoàn Tử Thông cười có chút âm dương quái khí¹ nói nói:“Thích đại nhân còn không biết ngươi cùng thích khách này có quan hệ, nhưng mấy ngày nay ta vẫn không quên được ngày ấy, mẫu thân xinh đẹp của ta cởi quần áo ở sau bình phong sau, thân ảnh xinh đẹp đó, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi.”

    “Ngươi......” Cầu Mộ Quân phát giác ý thức cũng bắt đầu không rõ ràng, liều mạng muốn chạy trốn, vừa rời khung cửa lập tức ngã xuống đất.

    Đoàn Tử Thông chậm rãi đi đến gần nàng, cười nói:“Vô dụng , ngươi không chỉ không thể trốn, một hồi nữa, ngươi ngay cả trốn cũng không muốn, thầm nghĩ tìm nam nhân đến cứu ngươi, an ủi thân thể nóng bỏng của ngươi, tâm linh tràn ngập tình dục.”
    “Ngươi...... Ngươi......” Hắn nói nàng không thể không tin, bởi vì ngay tại lúc hắn nói chuyện, nàng cũng đã cảm thấy được thân thể bắt đầu nóng lên, trong người có một ngọn lửa lan ra, tựa hồ đốt cháy nàng.

    “Ngươi...... Làm gì ta......?” Nói chuyện có chút đứt quãng , Cầu Mộ Quân dùng hết khí lực lui về phía sau, khuôn mặt Đoàn Tử Thông trước mắt đã có chút mơ hồ, hai ba cái bóng gộp lại.

    “Ta không làm gì với ngươi cả, chính là không cẩn thận, mở bình thuốc trên người ra .”

    Cầu Mộ Quân thấy hắn lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong tay.

    Thanh âm của hắn có chút nghẹn, nói:“Nghe nói thuốc này ngửi qua, liền có thể làm cho nữ tử thanh cao kiêu ngạo nhất, lập tức dâm đãng giống như kỹ nữ, cho dù là lão ni cô ăn chay niệm Phật nhiều năm, cũng có thể thoáng chốc trở nên phong tình vạn chủng! Ha ha ha!”

    “Đoàn Chính Trung...... Nếu...... biết, nhất định...... Nhất định sẽ làm...... Cho ngươi...... Không thể chết tử tế được .” Cầu Mộ Quân nói xong, tiếp tục liều mạng lùi về sau, lại chỉ có thể di chuyển khoảng ngắn như con kiến.

    Đoàn Tử Thông đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống mà nói:“Ta còn muốn cho hắn biết, cho hắn biết kẻ bị hắn đánh gãy chân làm thế nào chơi đùa thê tử của hắn, làm việc mà hắn làm không được. Còn nữa, lúc trước cũng là ngươi cầu hắn không cần hoạn ta, có phải đã sớm nghĩ đến, có một ngày sẽ cùng ta hưởng  đến  tư vị sung sướng hay không?”

    “Ha ha ha --” Đoạn Tử Thông cười lớn, ôm lấy Cầu Mộ Quân đã xụi lơ như nước, đi đến bên giường.


    “Không...... Buông...... Buông ra......” Cầu Mộ Quân nói vậy, nhưng trong lòng, trên người, cảm giác không tên kia làm cho nàng sợ hãi, chỉ hy vọng giờ phút này Đoàn Chính Trung có thể đến, hoặc là hắn vẫn phái người theo dõi nàng lúc nàng không biết, giám thị nhất cử nhất động của nàng, biết nàng hiện tại đang gặp nguy hiểm.

    Đoàn Tử Thông thả nàng lên trên giường, sờ soạng hai má của nàng, cởi vạt áo của nàng.

    Cầu Mộ Quân há mồm thở gấp, ánh mắt cũng nhìn không rõ, thân mình cũng hoàn toàn mềm yếu vô lực, chỉ có ý thức còn sót lại, liều mạng tránh hắn.

    Đoàn Tử Thông cởi ngoại sam của nàng, sau đó...... tay liền dừng lại. Hắn chậm rãi quay đầu, còn chưa kịp quay đầu lại, đã ngã xuống đất. Trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, nhìn lại, là một hắc y nhân che mặt.

    Mặt Cầu Mộ Quân đỏ bừng bừng, trên cổ chảy ra mồ hôi, mắt mở to, sợ hãi mà lại mang theo hi vọng nhìn Hắc y nhân, không biết hắn đến cứu nàng hay là tai họa lớn hơn.

    Ý thức còn lại tiếp tục mơ hồ, theo như lời Đoàn Tử Thông, tình dục ngày càng lớn, dần dần cắn nuốt lý trí còn sót lại của nàng.
    Bóng đen chậm rãi tới gần, đứng tại chỗ nhìn nàng trong chốc lát, sau đó tiếp tục động tác của Đoàn Tử Thông.

    Nàng đã nói không nên lời, lại tránh không được, cảm giác được quần áo của mình từng món từng món bị cởi ra, đến khi nàng hoàn toàn trần truồng thì đã không còn ý thức.

    Khi ý thức hoàn toàn mất đi, khí lực của nàng lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, ôm chặt lấy hắc y nhân.

    Hắc y nhân đẩy nàng ra, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, tách chân của nàng ra, cởi quần của mình xuống.

    Khi một trận đau đớn truyền đến, trong chớp mắt nàng tựa hồ khôi phục ý thức, nhìn rõ ràng người phía trên, sau đó lại tiếp tục trầm luân.

    Một tiếng than nhẹ phát ra từ trong miệng, nàng cầm chặt lấy tấm trải giường, cảm thụ từng đợt từng đợt sóng triều.

    Ban đầu, Hắc y nhân nâng chân của nàng, ở trong cơ thể nàng lần lượt va chạm. Sau đó, có lẽ biết nàng hoàn toàn bị dược tính khống chế, có lẽ là thật sự động tình, kéo che mặt xuống, cúi người hôn lên cổ nàng, sau đó chậm rãi lướt xuống, ngậm lấy đóa anh đào trước ngực, mút vào.

    Nàng ôm lấy hắn, hai chân kẹp chặt eo hắn.
    .
    .
    .
    Lại mở mắt ra, nàng trần như nhộng nằm ở trên giường, thậm chí...... hai chân đau nhức vẫn còn tách ra rất lớn. Không phải không nhớ rõ, nhưng nghĩ đến, tất cả giống như một giấc mộng xuân.

    Nhưng ứ ngân trên người nói cho nàng đây không phải mộng, vết máu trên trăn trải giường nói cho nàng đây không phải mộng, chất lỏng xa lạ giữa hai chân nói cho nàng, tất cả cũng không phải mộng.

    Nước mắt trào ra.

    Nàng vẫn duy trì tư thế nằm vô sỉ ở trên giường, nhìn ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ như thế, ánh nắng khiến nước mắt chảy ra.

    Rốt cuộc, trong sạch của nàng...... cũng không giữ được  ......

    (1) Âm dương quái khí: [阴阳怪气] : Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Nguồn: tunghoanh.com/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/chuong-85-XuMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận