Một năm trước....
- Ya, đậu rồi, đậu rồi. Mình đúng là thiên tài, thi đâu trúng đó. A ha ha.
- Haizz, không biết ông giám thị nào coi thi cậu mà lại mất cảnh giác quá vậy?
- Hừ... Shii thật là... Mà năm nay chúng ta học chung lớp đấy, mong cậu giúp đỡ. Moe cúi đầu làm tập sách trong chiếc balo quên kéo rơi hết ra ngoài.
- Oáiiiiiiiiiii
- Trời ơi, sao cậu hậu đậu thế Moe???
Cả hai cô gái nhanh chóng nhặt hết đồ đạc rồi xếp chúng lại trong chiếc balo hình gấu mèo và rảo bước về nhà. Bóng dáng hai cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào hoàng hôn rực lửa. Tiếng cười đùa còn vang vọng lại trong không gian tĩnh mịch của mùa thu. Một chiếc lá vàng vừa lìa cành, khẽ chạm xuống nền đất ẩm mốc...
←○○○→
Hôm nay trời thật đẹp. Thật sự tôi cũng chẳng biết phải miêu tả làm sao để các bạn có thể hình dung được quang cảnh hôm nay nhỉ? Giống như sách giáo khoa đã từng miêu tả bầu trời mùa thu là... ừm... để nhớ xem... bầu trời trong xanh không gợn một chút mây, cây cối êm đềm đắm mình trong cái se lạnh khô hanh, ánh dương lẩn lút sau những mái nhà cao ngất. Chính thế, quang cảnh hôm nay là thế đấy. Kể ra tôi cũng có tài văn chương chứ bộ.
- Nè, làm gì mà cậu cười tủm tỉm thế?
- À không có gì, Shii đừng để ý.
Tôi xua xua tay nhưng môi không giấu nổi niềm háo hức, cái niềm háo hức đáng ghét ấy cứ muốn nhảy bật ra khỏi khuôn miệng thành những tiếng “hi hi” ngốc nghếch. Dù sao cũng là ngày đầu tiên bước chân vào một trường học danh giá, vô tư lắm cũng không tránh khỏi cảm giác hồi hộp xen lẫn hạnh phúc. Đối với một đứa ngu hết thuốc chữa, à không, phải nói là một đứa tiết kiệm chất xám như tôi việc được vào Trường Cao trung School Day là một niềm mơ ước lớn lao, lớn tựa bầu trời xanh không thể với tay chạm tới. Vậy mà bây giờ chắc trời sập rồi nên ảo tưởng mới trở thành sự thật. Nhưng hình như có một người vui hơn tôi nữa. Shii, cậu ấy đã thi đậu vào trường với số điểm tuyệt đối. Cậu ấy là một thiên tài. Tôi nghĩ cậu ấy đã nắm chắc chiếc vé bước vào School Day, thế mà hôm nay cậu ấy cũng hứng khởi không kèm gì tôi. Khuôn mặt lúc này của Shii trông rất hạnh phúc và xinh tươi tựa đóa hồng nhung đằm thắm vừa chớm nở. Đôi mắt Shii rực rỡ hơn cả mặt trời, mái tóc óng ả bồng bềnh xõa ngang vai phảng phất hương bạc hà, đôi môi anh đào khẽ cong lên kiêu hãnh. Cậu ấy giống như một mùa xuân nhỏ bừng sáng giữa không gian khoáng đãng đầu thu.
Chẳng mấy chốc cũng đã đến trường. Trường của tôi cũng chả có gì đặc biệt sất. Ngoài tấm biển “Trường Cao trung School Day” được ông hiệu trưởng cố tình sơn màu xanh lá mạ cho nó nổi ra thì trường tôi cũng y xì mấy trường khác. À mà trường tôi cao to hơn, trang thiết bị hiện đại hơn nhiều. Thầy cô đều là những người có chuyên môn cao, chất giọng của họ khi giảng bài êm ả và thánh thót, dễ dàng đưa tôi vào giấc mộng đẹp.
Thật ra thì lần kiểm tra nào tôi cũng đội sổ. Nhưng nhờ tính cách vô hại mà lại có phần dễ thương nên tôi được nhiều bạn bè quý mến. Vậy là từng ngày lăn qua thật vui vẻ, ấm áp.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện vẫn sẽ yên bình như thế, cho đến khi người ta phát hiện xác của một nam sinh năm hai chết đuối trong hồ bơi của trường. Nghe nói anh ta được mệnh danh là kình ngư của câu lạc bộ bơi lội, từng hai lần đoạt huy chương vàng toàn quốc. Thế mà không hiểu sao lại chết đuối ở hồ bơ chỉ sâu mét rưỡi. Lúc ấy người ta bảo chỉ là tai nạn, không ai ngờ rằng nó lại khởi đầu cho một lời nguyền đáng sợ ám ảnh học sinh School Day trong một thời gian dài. Đúng một tuần sau đó, một học sinh chuyên Hóa tử vong vì thì nghiệm phát nổ. Mọi người bắt đầu hoang mang. Lại đúng một tuần nữa, thi thể của một học sinh khác được phát hiện chết trong phòng Sinh học do bị những bình thủy tinh đựng các con vật rơi trúng đầu. Người ta sợ hãi cho rằng đó là một lời nguyền. Tất cả những nạn nhân của nó đều là những người “giỏi nhất” ở một lĩnh vực nào đó. Và cái chết của họ cũng liên quan đến lĩnh vực mà họ giỏi nhất. Lời nguyển Pierrot... Tại sao nó có tên là Pierrot ư? Là bởi nạn nhân cuối cùng của nó – một nữ sinh năm nhất chết trong câu lạc bộ bắn cung đã dùng máu của mình viết nên chữ “Pierrot” bự tổ chảng. Không một ai dám chắc cô ta là người cuối nhưng sau đó không bất kì ai dính phải lời nguyền nữa.
Khoảng thời gian lời nguyền Pierrot bắt đầu là khoàng thời gian lạnh lẽo và đáng sợ nhất của trường School Day. Đó thực sự là một cơn ác mộng. Không khí tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm khắp trường. Gương mặt mỗi học sinh lộ rõ vẻ thất thần, dáng đi ủ rũ, lén lút như chú chuột đang run sợ trước nanh vuốt của mèo. Không còn không khí nhộn nhịp, không còn sự thi đua, không một ai muốn đứng nhất...
Ngay cả một người mạnh mẽ như Shii cũng bắt đầu hoảng loạn. Cậu ấy thường xuyên không đi học, báo hại tôi đến trễ không biết bao nhiêu lần. Khi có cơ hội ở bên cạnh Shii, tôi cố trưng ra một nụ cười, dù hơi méo mó, hi vọng sẽ an ủi cậu ấy phần nào. Có lúc tôi thấy được sự xao động trong mắt Shii. Shii đi bên tôi mà cứ luôn ngó ngang ngó dọc. Cậu ấy luôn tránh những chỗ vắng người. Khi không chịu nổi nữa, tâm thần Shii đã không ổn định:
- Moe, tớ sẽ chết mất. Pierrot đang nhắm tới tớ. Tớ sẽ chết mất.
- Bình tĩnh đi Shii – Tôi cố nhếch khóe môi mình lên – Cậu sẽ không sao đâu, Pierrot không giết cậu được đâu. Hãy ở bên tớ, hắn dám đem cậu đi thì tớ sẽ đá hắn về địa ngục, chịu không?
Mắt Shii ngân ngấn nước. Cậu ấy cứ nấc cụt liên hồi. Mỗi lần Shii khóc đều như thế.
- Moe... Cậu không hiểu đâu..âu..ực ực... Pie... ực... Pierrot đáng sợ lắm..ắm... ực ực...
Nhìn Shii như thế, thật lòng tôi cũng không biết nói gì nữa. Phải, tôi không hiểu được. Một đứa ngu dốt như tôi thì làm sao hiểu được sự sợ hãi khi lúc nào cũng cần kề bên Tử thần của những người giỏi giang như Shii cơ chứ. Tôi không hiểu được. Chính vì không hiểu được nên tôi mới lo lắng. Có thể Shii không thấy nhưng bàn tay nhỏ bé của tôi cũng bắt đầu run rẩy. “Shii, nhất định cậu phải sống đấy...”
Thật may, lời nguyện cầu của tôi đã động lòng trời xanh. Chắc vì tôi chưa từng làm gì thất đức nên ông trời cũng không nỡ tàn nhẫn với tôi.
Một tuần... hai tuần... ba tuần... một tháng... Kể từ sau cái chết ở câu lạc bộ bắn cung, chưa có ai bị dính lời nguyền nữa. Người ta đồn rằng nó đã kết thúc. Shii vẫn sống. Nhưng Shii vẫn chưa hết hoảng loạn. Cậu ấy vẫn cứ thấp thỏm suốt mấy tháng liền. Mãi đến cuối năm học tôi mới được nhìn thấy Shii cười. Cậu ấy lại đến nhà rủ tôi đi học, lại cốc đầu tôi, lại hát nghêu ngao mỗi khi một mình...
Nơi thư viện vắng vẻ, những hạt bụi đong đưa trong dòng ánh sáng vàng nhạt, tiếng bước chân vang lên phá tan sự im ắng tẻ nhạt. Hoang Trang chạy đến chỗ Moe. Cô hốt hoảng khi thấy Shii đang ngồi bệch dưới nền gạch lạnh giá, đôi mắt thất thần long lanh những nước.
- Yến Trân, chị làm sao thế?
Trang đỡ Shii dậy. Bất chợt cô nhìn thấy một tờ giấy trắng rơi ở gần đó. Đoán được nó là nguyên nhân chuyện này, cô đưa tay định nhặt lên thì nhanh chóng có một bàn tay khác giật lấy.
- Moe?
- À... ừm... Hoàng Trang này, Moe nghĩ là em không nên xem nó.
Moe cố nặn ra một nụ cười hiền hòa, tay cô bối rối gấp mảnh giấy lại và cho nó vào túi váy.
- Moe sẽ đưa Shii đi xuống căn tin uống một chút cacao nóng. Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu. Hoàng Trang đừng lo nhé.
Rồi thì Moe dìu Shii đứng lên, cái dáng nhỏ bé khổ sở bê Shii lết đi từng bước. Hoàng Trang trông theo, gương mặt cô thoáng chút lo lắng.
- Mà này, chị Moe cứ gọi em là Kryn được rồi.
- Ừ, Kryn – Moe gật gù rồi tiếp tục sự nghiệp bốc vác của mình.
Moe vẫn cứ nhọc nhằn đỡ Shii xuống căn tin. Cả hai chao đảo nhưng đang say rượu, mấy lần suýt ngã nhoài nhưng Moe vẫn kiên trì giúp đỡcô bạn của mình. Shii hình như đã đỡ hơn một chút, cô thều thào:
- Này Moe, cậu nghĩ chúng ta có nên báo cảnh sát không?
Mời bạn đón đọc chương tiếp!