Chương 805: Huyết Vân sơn mạch.
Nguồn : Vipvandan
Sưu tần: tunghoanh.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Kim Dực Lôi Bằng cũng bắt đầu cảnh giác, bay lên kêu vang cảnh báo. Qua mấy năm gần đây, quan hệ giữa hắn và Lôi Bằng coi như không tệ.
Vừa lúc bắt đầu còn có chút phòng bị, về sau Lôi Bằng cơ linh, mỗi lần săn thức ăn đều đem về ít linh quả. Lúc Nhạc Vũ ngẫu nhiên tâm tình tốt cũng sẽ điểm hóa dạy nó một ít phép tu hành và thần thông yêu tu nên càng khiến Lôi Bằng cung kính.
Đến khi đạo khí tức kia tới gần thì là một vị tu sĩ có đôi mắt màu xanh, dung nhan ngay ngắn, ngũ quan bình thường, khí chất trầm ổn.
Sau khi hạ độn quang, hắn cẩn thận nhìn quanh hồ nước rồi cung kính thi lễ:
- Vãn bối Huyền Nguyên tử, tới đây thăm hỏi đồng đạo, không biết tiền bối có thuận tiện hay không?
Trong lầu gỗ, Nhạc Vũ hơi giật mình, người này cũng là cảnh giới Linh tiên, nhìn qua cũng có gần nửa lực lượng chân long, hơn xa những linh tiên bình thường.
Nhưng sao vừa mới gặp mặt đã xưng hô như vậy, đến câu sau lại khiến hắn giật mình.
Không trách đối với tu sĩ vẫn có câu dù quê nghèo vẫn có người tìm đến, nguyên bởi vì hóa thân gây kinh động dẫn tới lôi kiếp.
Hỏi mình có thuận tiện hay không chẳng phải vì đoán được mình không bị thương.
Hắn nhìn qua thấy trên mặt cũng không lộ vẻ tham lam mà đầy vẻ thật thà, lại còn thủ lễ khiêm cung.
Nhạc Vũ thoáng đánh giá rồi thu hồi hóa thân, khai mở linh trận rồi nói:
- Không dám nhận danh xưng tiền bối, ta và ngươi tương giao ngang hàng là được! Mời đạo hữu.
Huyền Nguyên tử thấy ảo trận trước mặt khai mở thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, hóa thành một đạo độn quang màu đỏ tiến vào trong lầu gỗ.
Hắn trông thấy Nhạc Vũ thì bất giác ngẩn người vì khí tức quỷ dị của người trước mặt, tương tự ngọc tiên nhưng lại bất đồng rất lớn.
Hắn dùng hồn niệm cẩn thận cảm ứng lại thì rõ ràng vẫn là cảnh giới Linh tiên, thua kém một cấp bậc so với cảnh giới Thiên Tiên mà hắn suy đoán trước đây một cấp bậc.
Cho dù bất ngờ nhưng trên mặt Huyền Nguyên tử lại không dám có chút bất kính.
Có thể dẫn phát hai mươi tám lần Cửu uyên diệt tẫn lôi vẫn bình yên vô sự. Người như vậy dù là linh tiên cũng không thể coi thường, thậm chí xét trên mặt nào đó còn khủng bố hơn cả Thiên Tiên tu sĩ.
Trong lòng của hắn càng thêm kính sợ, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng thi lễ rồi mới hỏi dò: - Không biết tục danh đạo huynh ra sao? Tu hành phong nguyệt bao nhiêu mà có thể ở tại tiên sơn này?
- Từ lúc tu hành đến nay đã qua 400 năm! Về phần danh hào thì ngươi gọi ta Nhạc Vũ là được! Ta chính là tu sĩ hạ giới, đến đây chưa đến mười năm. Tiên sơn ở đây vốn là chỗ của Đại Bằng tu hành, ta đến ở nhờ mà thôi.
Nhạc Vũ cười khẽ, không phải hắn cố ý gạt đối phương mà là thời gian tu hành của hắn quả thật kinh thế hãi tục.
Tuy nhiên con số bốn trăm năm cũng khiến Huyền Nguyên giật mình hồi lâu mới nói tiếp:
- Nguyên lai đạo huynh cũng tới từ hạ giới như ta, vậy thì dễ nói chuyện rồi. Kỳ thật Huyền Nguyên tử lần này biết đạo huynh vừa mới độ kiếp đã tới quấy rầy vì có chuyện khẩn yếu. Không biết đạo huynh mấy năm nàycó từng đi ra ngoài sơn mạch huyết vân này?
Nhạc Vũ nhíu mày, thầm nghĩ nguyên lai chỗ này gọi là Huyết Vân sơn mạch, quả thật cực kỳ chuẩn xác.
Chỉ là sau đó sự chú ý của hắn lại bị câu nói của Huyền Nguyên tử hấp dẫn, nghi ngờ hỏi:
- Cái này cũng chưa từng! Sau khi ta đến vẫn tiềm tu nơi đây. Đạo hữu Huyền Nguyên tử nói vậy không biết có ý gì?
Huyền Nguyên tử cau mày, cười khổ một tiếng:
- Từ 300 năm nay, tu sĩ hạ giới chúng ta khi phi thăng thường từ chỗ này tiến vào thế giới Hồng Hoang. Bắt đầu từ ta cũng có tới tối thiểu tới hơn bảy ngàn người.
Lời nói của hắn có chút khó hiểu khiến Nhạc Vũ lộ vẻ ngưng trọng.
Hắn trước đây biết từ tu sĩ của Thiên Li tông là tu sĩ hạ giới khi phi thăng đều xuất hiện tại địa điểm bất định, rất ít khi cùng chỗ, về sau xác nhận là đúng.
Vậy nên hơn bảy ngàn người xuất hiện một chỗ quả thật có chút khác thường. Hồng Hoang có vô số mảnh vỡ, lên tới mấy trăm vạn thế giới nhưng tu sĩ linh tiên phi thăng hàng năm lại không nhất định phải nhiều.
Ở trong này nhất định có chỗ không ổn. Hắn nhíu mày yên lặng, chỉ nghe Huyền Nguyên tử tiếp tục giải thích:
- Ta cũng không biết nguyên nhân trong này là như thế nào, chỉ biết bên cạnh có một đại quốc Tây Vực tên là Trấn Lương Quốc. Ở đó có một Nhị vương tử trong những năm này bắt những tu sĩ linh tiên vừa tiến vào Hồng Hoang, lại đem sơn mạch Huyết Vân này phong tỏa không cho ra vào.
- Trấn Lương Quốc, Nhị vương tử? Lại có việc này.
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi tự hỏi, trong bản giới Hồng Hoang quả nhiên nhân đạo hưng thịnh, hoàng quyền hiển lộ rõ ràng.
Nếu ở Thiên Nguyên giới lấy đâu ra khả năng như vậy? Cho dù là Nhân Hoàng cũng không dám bất kính với tán tu Nguyên Anh, nói chi đuổi bắt từng người.
Điều duy nhất khiến hắn hiếu kỳ là Nhị vương tử của Trấn Lương Quốc dùng thủ đoạn gì để bắt các tu sĩ linh tiên, thậm chí còn có lực lượng phong tỏa cả một sơn mạch.
Là do tu vi bản thân cực cao hay dựa vào bảo vật? Hay hoặc là nhờ vào tu sĩ trợ giúp.
Tuy trước kia hắn đã thâm nhập thần hồn mấy Thiên Tiên tu sĩ nhưng về phương diện trí nhớ lại có hạn.
Trầm ngâm một lát, hắn mở mở miệng hỏi: - Ngươi cũng không biết bắt đi linh tiên nhưng chư môn đạo gia lại không quản?
- Việc này ta cũng không biết, nói ra thật xấu hổ! Sau khi biết được từ người khác thì ta một mực ẩn trong núi sâu không dám khinh xuất đi ra. Có thể nghe ngóng đến như vậy đã là toàn lực. Chỉ biết sau lưng Nhị vương này hình như có chỗ dựa là đại phái nào đó của Ngọc Thanh môn làm chỗ dựa. Vì vậy chư phái Hồng Hoang không ai dám hỏi tới, chỉ cần môn nhân đệ tử của họ có thể bình yên ly khai, tán tu chúng ta không quản đến.
Nói đếnđây, Huyền Nguyên tử hơi chần chừ:
- Nói đến nguyên nhân, ta nhớ tới một chuyện. Theo truyền thuyết chỗ sơn mạch Huyết Vân này vào thời thượng cổ là nơi một vị đã được chứng nhận đại năng Hỗn Nguyên tên là Hồng Vân tán nhân vẫn lạc. Dãy sơn mạch này là do thân thể Hồng Vân biến thành. Cũng không biết Trấn Lương Quốc bắt Tán Tiên chúng ta có liên hệ đến việc này!
Hắn vừa nói đến đây thì Nhạc Vũ đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt lóe lên tinh mang, hồn niệm cường hoành bất giác xuất ra ngoài cơ thể.
- Không trách hắn biết nơi này là ác địa nhưng vẫn không có ý niệm ly khai mà vẫn tiếp tục ở lại, nguyên do thần hồn đã tự có thân cận.
Đáng lẽ hắn đã sớm nghĩ đến dị tượng trong sơn mạch này mới đúng, theo truyền thuyết thì Hồng Vân tán nhân vẫn lạc có liên quan đến Huyết Hà Lão tổ.
Trong lòng trầm xuống, qua một lúc Nhạc Vũ mới dần khôi phục bình tĩnh, chỉ thấy Huyền Nguyên tử đang vô cùng ngạc nhiên nhìn sang.
Nhạc Vũ bật cười lớn, ngồi xuống nói:
- Sơn mạch này rộng đến cực điểm, chỉ cần hơi hiểu được thuật che giấu thì người bên ngoài đã khó có thể tìm được. Hôm nay ngươi tới tìm ta vì xảy ra biến cố gì?
Huyền Nguyên tử thầm bội phục đối phương cơ trí, không chút nào giấu diếm nói:
- Đúng là như thế! Vốn tán tu linh tiên như ta chỉ cần coi chừng ẩn núp là không việc gì! Bất quá gần đây người Trấn Lương Quốclại bắt đầu xâm nhập vùng núi này. Có rất nhiều đạo hữu tương giao đã mất đi tin tức. Ta bôn tẩu bốn phía là để chuẩn bị liên lạc đồng đạo, hợp lực phá vòng vây. Mới thấy lôi kiếp nổi lên nên tùy tiện chạy đến.
Hai người nói đến đây thì Nhạc Vũ coi như đã biết tiền căn hậu quả. Chỉ là hắn có chút tò mò với Nhị vương tử của Trấn Lương Quốc rốt cuộc mưu đồ gì, lại có thủ đoạn nào để bắt linh tiên.
Bất quá đoán chừng cho dù hắn hỏi hai chuyện này thì Huyền Nguyên tử cũng sẽ không biết.
Hắn nghĩ đến bản thân cũng có một ngày phải ly khai nơi đây.
Bất quá cũng không biết này Trấn Lương Quốc rốt cuộc có thủ đoạn gì, mình xen vào chỉ sợ cũng không có gì bảo hiểm. Chỗ tốt duy nhất là có thể trà trộn khí cơ, tránh thoát những bậc đại năng điều tra.
Nhạc Vũ cũng không do dự, khẳng khái nói:
- Việc này ta đáp ứng, chỉ là không biết khi nào bắt đầu?
Huyền Nguyên tử lập tức vui vẻ, khẽ khom người nói:
- Hiện giờ ta tận lực liên lạc đồng đạo, đoán chừng mấy tháng sẽ có phi giản truyền thư thông tri đạo hữu. Trấn Lương Quốc hơi có chút thủ đoạn, chúng ta liều mạng cũng không phải không có biện pháp. Nếu như phân thành mười lộ đào thoát thì Trấn Lương Quốc dù cường hoành thế nào cũng không có khả năng phong tỏa toàn bộ sơn mạch.
Nhạc Vũ ngầm cười lạnh, chưa phá vây đã tự làm suy yếu khí thế, những tán tu chia rẽ này quả nhiên là không thể đồng mưu!
Bất quá cũng có thể là thủ đoạn của Trấn Lương Quốc thực sự quá đáng sợ khiến cho người nổi trội trong những tu sĩ này cũng không dám sinh lòng phản kháng,
Hắn càng thêm hiếu kỳ, cũng không muốn nói thêm gì, hàn huyên vài câu qua loa rồi Này Huyền Nguyên tử đứng ngồi không yên, chủ động cáo từ rời đi.
Đợi đến khi hắn khuất hẳn thì Nhạc Vũ lại lâm vào trầm tư.
Hắn sớm nếu như mình muốn trà trộn vào Địa Tiên giới thì chỉ có cách đảo loạn thiên cơ.
Chỉ là lần này mới vào Hồng Hoang đã gặp vô số chuyện khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Chuyện Trấn Lương Quốc lần này càng lành dữ khó đoán.
Nhạc Vũ ẩn ước bất an, mặc dù chưa phát giác ra lần này sẽ có hung hiểm gì đến tính mạng nhưng lại có cảm giác mờ mịt.
Lúc ở Thiên Nguyên giới, từ khi hắn thành tựu Kim Đan thì bất cứ chuyện lớn nhỏ gì đều có cảm ứng, nhưng lúc này thần thông tiên tri đã hoàn toàn biến mất.