Quả Cam Luân Hồi Chương 16

Chương 16
Hạ Thi Đình vừa ra khỏi đường ống liền ở đó canh giữ, đợi Ngải Giai ra, Đường Tiểu Uyển nghe ngóng thấy đường ống không có động tĩnh gì, biết là chuyện không hay, kéo cô bỏ chạy.

Lúc Hạ Thi Đình tỉnh lại, trước mắt là một vùng trắng xóa, chỉ thấy có người nói: "Hiệu quả của thuốc gây mê đã hết, cô ta đã tỉnh".

Sau đó cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt, chính là Vương Bác Du đang mỉm cười.

"Cuối cùng cô đã tình, muốn ăn chút gì không?".

Hạ Thi Đình ngồi dậy, nhìn trước nhìn sau: "Cháu đang ở đâu, là bác đã cứu cháu sao?".

Vương Bác Du lắc lắc đầu đáp: "Không phải ta đã cứu cô, mà là ta đã bắt cô, đây là căn phòng ngầm dưới tòa nhà này. Cô yên tâm được rồi, rất ít người biết tòa nhà này còn có căn phòng ngầm, sẽ không có ai đến cứu cô đâu".

Hạ Thi Đình còn kinh ngạc hơn cả nhìn thấy ma: "Bác... Vương, vì sao bác phải làm thế này, cháu và bác không thù không oán?".

"Ha ha, cô thực sự cho rằng thời đại này vẫn còn câu chuyện hoàng tử và cô gái Lọ Lem sao? Trông cô bình thường như thế sao có thể được Vương Lôi để mắt tới, tất cả đều là kế hoạch do ta sắp đặt, là ta cử Vương Lôi tiếp cận cô, dụ cô đến tòa nhà âm dương đứt đoạn của ta, như vậy, cô sẽ không bị người khác tiếp cận, cũng không có người cho cô biết chân tướng của sự việc, chỉ có thể chuyên tâm học đạo thuật Đường môn".

Vương Bác Du đúng là một lão già rất có cá tính, lúc này, ông ta thực sự không cần lừa bịp nữa, vì ông ta biết, lúc này Hạ Thi Đình đã hết giá trị lợi dụng, nói ra sự thật cũng không sợ cô ta sẽ tự sát.

Trái tìm Hạ Thi Đình như rớt khỏi lồng ngực, mặc dù người đã bị dây trói rất chặt, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau chút nào, chỉ có trái tìm là đang vỡ ra thành trăm mảnh, lẽ nào anh ấy thực sự đã lừa mình, không, cô cười rồi lắc đầu: "Không thể nào, Vương Lôi không thể lừa tôi, anh ấy đã đồng ý với tôi, mãi mãi không lừa tôi".

"Thật ư? Đàn ông đều đồng ý như vậy với các cô gái, nếu không làm sao có thể nhanh chóng chinh phục được các cô, lẽ nào chuyện này cô cũng tin sao?".

Vương Bác Du cười trông rất đáng ghét, trong mắt Hạ Thi Đình, một chút khí khái phong độ trước đây của ông ta cũng không còn nữa, bây giờ ông ta giống như một ác ma.

Hạ Thi Đình khăng khăng: "ông lừa tôi, nhất định tất cả đều là ông giở trò ma quái, Vương Lôi không hề biết". Nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi, quá nhiều chuyện trước đây không giải thích nổi đều bắt đầu sáng tỏ, lừa mình dối người là vô ích.

Vương Bác Du quả nhiên nói: "Ha ha, vậy thì, sao ta lại có thể nắm rõ tung tích của các ngươi như lòng bàn tay, sao lại có thể kịp bố trí mọi chuyện trước mặt các ngươi, sao lại có thể biết bao nhiêu bí mật của cô, sao bây giờ cô lại có thể tinh lọc bình luân hồi giúp ta?".

Ông ta cầm một cái bình nhò lên, một cái bình nhò màu trắng tầm thường không có gì khác lạ. Hạ Thi Đình trợn tròn mắt, cái bình nhỏ bình thường như những cái bình bày bán ở vỉa hè kia chính là thứ mà mình suýt nữa mất mạng mới dẹp yên, vì sao không thể thần kì một chút, chí ít cũng phải là bình làm bằng vàng nguyên chất, như vậy thì sự hi sinh của mình mới đáng!

Vương Bác Du cảm kích nhìn Hạ Thi Đình, tỏ ra rất đáng tiếc nói: "Ta thực sự không thể không giết cô, nếu không phải là cô đã biết bao nhiêu chuyện của ta, ta cũng muốn cảm ơn chuyện cô tinh lọc bình luân hồi, để ta có thể mở nó ra".

"Ha ha, dù sao tôi chính là thuốc làm sạch, dùng xong rồi thì có thể đổ đi, có điều, lẽ nào ông cho rằng muốn giết tôi thì giết như vậy sao?". Hạ Thi Đình bây giờ trái lại không sợ ông ta nữa.

"Đương nhiên, bây giờ không thể giết, nếu giết cô rồi, ta lấy ai ra làm mồi nhừ để dẫn dụ công chúa nhà Tống kia đến đây, ta thấy tình cảm của các cô rất tốt, cô ta không thể thấy chết mà không cứu!".

Hạ Thi Đình biến sắc: "ông là đồ vô liêm si, lợi dụng tình bạn của chúng tôi, tôi cho ông biết, nếu ông dám động vào một sợi tóc của Tiểu Uyển, tôi sẽ chém chết ông với chỉ một nhát kiếm tổ".

"Ha ha, cô vẫn thực sự coi mấy miếng đạo thuật nhỏ nhoi kia có thể làm nên chuyện, nếu không phải là hãi mươi năm trước ta đã thất bại khi dùng cách lấy trăm hồn ma cưỡng ép tinh lọc bình luân hồi, nguyên khí đã bị tổn thương nặng. Cô cho rằng dựa vào chút lực lượng của đám gọi là nhân sĩ chính nghĩa bắt ma nhò nhoi kia của các người lại có thể làm hại được ta ư? Cho dù ta đã bị tổn thương nguyên khí, chuyện đối phó cô chỉ là chuyện nhò". Vương Bác Du bây giờ không còn khách khí nữa.

"Tiểu Uyển sẽ không bị lừa, chị ấy rất thông minh! Ông sẽ không thực hiện được ý đồ xấu xa". Hạ Thi Đình nhìn thẳng vào mắt ông ta.

"Vậy ư?". Ánh mắt Vương Bác Du đầy vẻ châm chọc: "Cô thực sự cho rằng cô công chúa ngu ngốc kia thực sự rất thông minh, nếu cô ta thông minh, thi đã không mạo hiểm đến cứu cô để bị linh hồn hung ác của bình luân hồi tấn công, nếu cô ta thông minh, đã không dẫn Hàn Tử Nghi đến chỗ này".

Vương Bác Du đã đi ra, chỉ để lại một mình Hạ Thi Đình bị trói trên ghế, nỗi tức giận đang từ từ dâng lên trong đầu cô, không hiểu sao trong lòng cô không thể bỏ qua chuyện Vương Bác Du nói về Vương Lôi, lẽ nào anh đã thực sự lợi dụng mình. Hạ Thi Đình không dám nghĩ đến vấn đề này, thì ra tình yêu quá suôn sẻ, luôn ẩn chúa nhân tố mang đến sự bất an.

Những cuộc cãi vã vui vẻ kia, đều là chuyện ngu ngốc sao? Mọi người cùng nâng đỡ nhau trải qua bao nhiêu khó khăn, tất cả đều chỉ là sự lợi dụng sao? Cô cảm thấy lồng ngực đau nhói, thì ra trái tìm thực sự biết đau, nước mắt tuôn rơi lã chã.

..

Trong xe là khuôn mặt lo lắng của Hàn Tử Nghi, anh truy hỏi Đường Tiểu Uyển vừa mới tỉnh lại: "Hạ Thi Đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

"Không phải một hai câu có thể nói rõ, dù sao hãy đi cứu người trước đã".

Chiếc xe rất nhanh đã đến tòa nhà, họ cứ thế đi thẳng lên, Hàn Tử Nghi hỏi Đường Tiểu Uyển: "Hạ Thi Đình bị nhốt ở đâu, cô biết không?".

Đường Tiểu Uyển cũng sững người ra một lát, sau đó lắc lắc đầu: "Không cảm nhận được hơi thở của cô ấy, có lẽ bị phong tỏa rồi, chúng ta phải cần thận, đối thù rất mạnh".

Vương Lôi lại chẳng sợ gì xông thẳng lên phía trước, hung dữ nói: "Dù có phải phá tan tòa nhà này, cũng phải tìm cho được Đình Đình".

Hàn Tử Nghi quay đầu lại mắng: "Đừng có hễ gặp chuyện của Hạ Thi Đình là anh lại không còn lí trí có được không, tòa nhà này to như vậy, dù là phá, phải phá đến khi nào? Tốt nhất hãy nghĩ xem liệu cô ấy có thể ở đâu".

Vương Lôi cũng không còn cách nào, nhưng bao nhiêu phòng thế này không thể đi tìm từng cái. Đúng vào lúc mọi người đã hết cách, bất ngờ nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: "Đi theo tôi, tôi biết Thi Đình ở đâu!".

Đường Tiểu Uyển vừa quay người lại, chỉ thấy Ngải Giai đã mất tích bao nhiêu ngày nay đang ở đầu lối đi đằng kia, Hàn Tử Nghi cũng vui mừng, chạy đến hỏi: "Giai Giai, những ngày này em đi đâu, làm anh lo lắng chết đi được".

Vương Lôi tuy không nhìn thấy, nhưng cũng biết Ngải Giai đã đến giúp, nhìn dáng vẻ si mê kia của Hàn Tử Nghi, vội nói: "Mau bảo Ngải Giai dẫn chúng ta đi tìm người đi!".

Ngải Giai đi xuống dưới, Hàn Tử Nghi cũng muốn xuống theo, nhưng lại nhìn thấy Đường Tiểu Uyển đứng yên một chỗ, liền gọi: 'Tiểu Uyển, đã là lúc nào rồi, cô còn không mau bám theo".

Nhưng Đường Tiểu Uyển lại lùi lại phía sau: "Ngải Giai, những ngày này rốt cuộc cô đã đi đâu? Vì sao cô đột nhiên mất tích, sao cô biết chuyện Hạ Thi Đình bị nhốt ở đâu, lúc tôi và Hạ Thi Đình ở trên sân thượng, cô lại nấp ở chỗ nào mà có thể nhìn thấy? Vì sao không đến giúp?".

Ngải Giai chạy phía trên, nghe thấy những lời này, liền dừng bước, rất lâu sau mới quay đầu lại nói: "Bây giờ chị nghi ngờ tôi?". Từng câu từng chữ đều rất đau khổ, gương mặt bắt đầu méo xệch.

"Bây giờ tôi không dám tin điều gì nữa, chỉ xin cô giải thích?". Đường Tiểu Uyển bây giờ rất kiên định, đã đến nước này rồi, nhất định trong nhóm có người phản bội, Ngải Giai là người đáng nghi nhất, nguyên nhân cái chết của cô ấy, biểu hiện lúc cô ấy gặp Vương Bác Du, tiềm năng bộc phát bất ngờ của cô ấy, đều không thể giải thích rõ.

Nhưng Ngải Giai lại không nói nhiều: "Chị tin tôi cũng được, không tin tôi cũng được, lúc này, tôi không có thời gian giải thích những chuyện này với chị. Hạ Thi Đình đã bị nhốt lâu như vậy, chúng ta còn không đi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đợi cứu được người rồi, chúng ta đường ai nấy đi, ân đoạn nghĩa tuyệt".

Nói xong Ngải Giai liền chạy nhanh xuống phía dưới, chỉ thấy cô hoàn toàn không còn là ma nữ chập mạch mơ hồ nói mình là người hút hồn kiã nữa, toàn thân đầy sát khí.

Hàn Tử Nghi giận dữ lườm Đường Tiểu Uyển, nói: "Sao cô có thể nói những lời như thế vào lúc này, dù sao các cô cũng là chị em biết không!". Anh cố hết sức chạy theo.

Vương Lôi không biết xảy ra chuyện gì, thấy Hàn Tử Nghi chạy, cũng chạy xuống theo. Đường Tiểu Uyển do dự một lát, bất luận Ngải Giai là tốt hay xấu, bây giờ chỉ có đi theo cô ta mới có thể tìm thấy Hạ Thi Đình, cô cắn răng rồi cũng chạy nhanh theo xuống căn phòng ngầm.

Trên đường đi không có bất cứ trở ngại gì, rất thuận lợi rẽ qua rẽ lại trong mấy lối đi kia, nếu không phải Ngải Giai dẫn đường phía trước, mấy người này chắc chắn không thể tìm được căn phòng ngầm này.

Cánh cửa căn phòng ngầm không hề khóa, giống như đang đón đợi cả đám vậy. Vương Lôi xông lên trước tiên, cũng không quan tâm đằng sau cánh cửa có phải là nước sôi lửa bỏng, vừa đẩy cửa ra quả nhiên nhìn thấy Hạ Thi Đình bị trói trên chiếc ghế đặt ở giữa phòng, khóe mắt anh đau nhói, nước mắt cứ thế trào ra, mọi thú đều trở nên nhập nhòa.

Từ lúc biết Hạ Thi Đình bị người khác bắt đi anh đã cảm thấy sợ hãi thực sự, sợ biết bao nếu không thể tìm thấy cô, sợ biết bao nếu lúc tìm thấy cô đã là một cái xác lạnh cóng. Anh chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy khi mất đi một người, trái tìm anh như bị người khác lấy đi, chỉ đến giây phút này khi nhìn thấy Hạ Thi Đình nó mới trở lại thân thể anh.

Anh thấy Hạ Thi Đình cúi thấp đầu, giống như đã hôn mê, cần thận bước đến đặt tay lên cổ cô, may mà mạch vẫn còn đập, anh quay đầu, nói với Hàn Tử Nghi: "Không sao, cô ấy không sao, cô ấy vẫn khỏe".

Vào lúc này, anh lại cảm thấy có vật gì sắc nhọn chọc vào sau lung mình, một giọng nói còn lạnh hơn cả đá vang lên bên tai: "Đừng động đậy, còn động đậy anh sẽ mất mạng".

Vương Lôi trợn tròn mắt, từ từ quay đầu lại, nhìn Hạ Thi Đình bên cạnh, mái tóc dài xõa xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, có điều mặt cô giống như phù một lớp sương lạnh.

"Cô, cô sao rồi, bị ma nhập à?". Hàn Tử Nghi nhìn thấy thế hoàn toàn mất bình tĩnh.

Còn Ngải Giai và Đường Tiểu Uyển lại nhìn thấy rõ, Hạ Thi Đình hoàn toàn không bị ma nhập, cô cũng không bị thuốc khống chế, hay bị thôi miên gì cả.

Vương Lôi bỗng cười thê lương: "Đình Đình, em sao rồi, điên rồi, hay là bị ma nhập vậy, không phải đúng không, em chỉ là không tin anh, cho rằng anh đang lừa em, cho rằng anh mới là nội gián phải không?".

"Không cần nói, mau thả chúng tôi ra, nếu không tôi sẽ giết anh". Giọng nói của Hạ Thi Đình run lên bần bật, cô đã dùng con dao nhỏ mang theo bên người cứa đứt sợi dây, nghĩ cách thoát ra ngoài, chết ở đây có lẽ không vấn đề gì, nhưng không thể để liên lụy đến Đường Tiểu Uyển, đương nhiên cô không ngờ đến cứu mình còn có nhiều người như vậy.

Lúc này, cô không thể tin Vương Lôi nữa, chỉ có khống chế Vương Lôi, mới có thể uy hiếp Vương Bác Du thả mình, vì Vương Bác Du vô cùng cưng chiều con trai, ông ta không thể không ngó ngàng gì tới anh.

Vương Lôi lại bất động, anh hình như không hề sợ con dao nhò đang chọc bên sườn mình, chỉ chằm chằm nhìn Hạ Thi Đình rồi nói: "Em cho rằng anh là nội gián, em cho rằng anh đã lừa dối em, vậy em giết anh đi, còn đợi gì nữa, ra tay đi, có gì phải run?". Giọng nói của anh nghe rất buồn.

"Anh đừng ép tôi, tôi không muốn làm hại bất cứ ai, anh thả chúng tôi đi! Tôi và Đường Tiểu Uyển, Ngải Giai, Hàn Tử Nghi sẽ trốn thật xa, giống như người nhà họ Mã, chúng tôi cũng không quan tâm những chuyện này nữa, các người đã đạt được bình luân hồi, thì thả chúng tôi ra đi! Tôi không muốn giết người, tôi chỉ muốn sống những tháng ngày trước đây của tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không dùng đạo thuật nữa, cũng không học y thuật ma nữa, tôi sẽ bình thản tìm công việc của tôi, cũng không nằm mơ chuyện cô gái Lọ Lem nữa".

Hạ Thi Đình nghẹn ngào cầu xin Vương Lôi.

Nêu không phải vì cứu Đường Tiểu Uyển, không phải vì để những người bạn này được bình an ra khòi tòa nhà, thì bất luận thế nào cô cũng sẽ không dùng dao uy hiếp Vương Lôi, mặc dù anh cũng từng nói, nếu có một ngày anh lừa cô, cô có thể dùng dao đâm anh.

Nhưng, lời thề không nhất thiết phải thực hiện, nếu lời thề là cho phép làm hại đối phương, vậy thì nhất định phải quên đi. Mặc dù trái tìm Hạ Thi Đình đã tan thành trăm mành, nhưng cô cũng không muốn làm hại Vương Lôi, nhìn ánh mắt vô cùng bi thương của anh, cô khóc dữ dội hơn bất cứ ai, nhưng cô lại không buông dao xuống, vẫn từng bước từng bước đảy Vương Lôi tiến lên phía trước.

Vì bạn bè, vì trách nhiệm, nhất định phải đưa những người bạn tốt này ra khỏi tòa nhà một cách an toàn. Hạ

Thi Đình nói với Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai: 'Trước tiên chúng ta hãy ra khỏi tòa nhà, chạy trốn đến một nơi an toàn rồi tính tiếp".

Vào lúc này, Ngải Giai bất ngờ lên tiếng: "Thả Vương Lôi ra, anh ta thực sự không biết chuyện, tôi mới là nội gián".

Tất cả mọi người đều sững sỡ, không ngờ Ngải Giai lại nói ra câu này vào lúc này, nhưng Ngải Giai lại cười đau khổ: "Đúng vậy, tôi chính là kẻ nội gián kia, tôi không thể vô duyên vô cớ xuất hiện trước mắt Đường Tiểu Uyển, cũng không thể thực sự có cái bớt như của em họ Đường Tiểu Uyển, những cái này đều là làm giả, thân phận thật của tôi là gián điệp do Vương Bác Du cử đến".

Vương Lôi đã được Hạ Thi Đình mở mắt thần, nhìn thấy được, nghe thấy được những lời của Ngải Giai, lúc anh nghe thấy cái tên Vương Bác Du, toàn thân cứ thế run lên, anh nhào đến, muốn nắm lấy tay Ngải Giai, để nghe rõ hơn một chút: "Cô nói cái gì, chuyện này có liên quan gì đến bố tôi?".

"Xem ra anh đúng là công từ nhà giàu ngây ngô, chuyện gì cũng không biết, bố anh làm biết bao nhiêu chuyện xấu, mà một chuyện anh cũng không biết!". Ngải Giai khinh miệt nói.

"Không thể nào, cô nói dối, bố tôi là một thương nhân đường đường chính chính, mỗi khoản tiền của gia đình chúng tôi đều được kiếm một cách sạch sẽ. Cô chắc chắn là một mụ điên, sao có thể lôi bố tôi vào, tòa nhà này lại không phải là sản nghiệp của nhà tôi, công ti lại không phải là của nhà tôi, vì sao phải đổ tội lên người bố tôi? Cô không được ông ấy yêu thương, nên đã hận ông ấy đúng không?".

..

Vương Lôi bắt đầu biện minh cho bố mình.

Hạ Thi Đình ngẳng đầu, mở to mắt nhìn Vương Lôi đáng thương, chỉ có thể khốn khổ nói ra: "Tòa nhà này đúng là của Vương Bác Du, công ti này cũng là của ông ta, là ông ta tự tuyển em đến làm việc, mà người bắt em cũng là ông ta".

Vương Lôi quay đầu lại: "Hạ Thi Đình, chuyện này không thể nào, em có thể nghi ngờ anh, em có thể không yêu anh, em có thể làm tổn thương trái tìm anh, em có thể giết anh, nhưng em không thể hãm hại bố của anh.

Bố anh không thể là loại người như thế! Em hãy cho anh biết, đây không phải là sự thật đi".

Mọi người ở cùng với Vương Lôi bao lâu nay, chưa bao giờ nhìn thấy anh hoảng hốt lúng túng như thế, cũng chưa bao giờ thấy anh không vui, lúc này đây hầu như không ai có thể nói lên lời, tất cả đều nhìn xa xăm.

Đường Tiểu Uyển đứng ở cửa bất ngờ nói: "Có người đến lồi".

Ngải Giai lao ra cửa, nhìn phía trên, sau đó nói: "Con đường phía trên đã bị chặn rồi, chúng ta nghĩ cách trốn thoát từ bên dưới".

"Cô đã là người thuộc phe Vương Bác Du, tôi còn có thể tin cô sao?". Đường Tiểu Uyển nhìn vào mắt Ngải Giai.

Trong mắt Ngải Giai lóe lên tia nhìn đau khổ.

"Không tin tôi, mọi người cũng thoát không nổi, tin tôi, có thể còn có một tia hi vọng, có theo tôi hay không, mọi người hãy chọn đi?".

Hạ Thi Đình không còn cách gì, cũng đi theo Ngải Giai, Hàn Tử Nghi kéo theo Vương Lôi vẫn còn ở đó điên điên dại dại: "Đã là lúc nào rồi, còn không đi, đợi ra ngoài rồi hãy nói".

Vương Lôi đờ đẫn bị kéo đi sau cùng, càng chạy xuống dưới càng tối, hình như không còn con đường nào nữa, ngay cả Hạ Thi Đình cũng không nén nổi liền dừng lại hỏi: "Ngải Giai, chúng ta thực sự có thể chạy ra ngoài chứ, đây giống như là con đường chết".

"Có thể, tôi đã từng thoát ra ngoài từ đây". Thái độ của Ngải Giai rất kiên định, còn tiếng bước chân phía sau đã càng ngày càng rõ, đám người truy sát đến thật nhanh.

"Mọi người không cần chạy, để tôi đi nói với bố tôi, đây nhất định là hiểu lầm, chỉ cần tôi ra mặt thì không có chuyện gi nữa, cứ coi như bố tôi thực sự muốn bắt người, cũng không thể bắt chúng ta, chúng ta có thể an toàn". Vương Lôi ở phía sau liên tục nói.

Những lời của anh khiến Ngải Giai không nhịn được nữa: "Im miệng, nếu bố anh không cần người của chúng ta, vì sao phải đào mộ của Đường Tiểu Uyển, vì sao phải bắt Hạ Thi Đình, sao anh ngốc như vậy, chuyện anh không biết quá nhiều rồi".

Ngải Giai đi đến một căn phòng nhỏ, lấy hết sức đẩy mạnh bức tường, sức mạnh của cô đúng là siêu nhân, chỉ nghe thấy uỳnh một tiếng, bức tường đã sụp đổ, trước mắt hiện ra một cái hang lớn, bên ngoài hang là một đường cống ngầm rất rộng, đã khô cạn, xem ra trước đây là một công trình xả nước nhưng sau đó do thiết kế không phù hợp nên không được sử dụng nữa.

Ngải Giai chỉ vào cái ống lớn nói: "Nhanh lên, bò ra từ đây sẽ ra được bên ngoài, con đường này không ai biết, trước đây khi thoát thân tôi đã dùng một lần, tôi sẽ ở đây chặn chúng".

"Chỉ một mình cô được không?". Hạ Thi Đình lo lắng nhìn Ngải Giai.

"Được, nếu tôi cũng không được, mọi người ở lại cũng vô ích, tôi đã khôi phục sức mạnh rồi".

Đường Tiểu Uyển biết những điều Ngải Giai nói là đúng, sức mạnh khiến người khác kinh hoàng của cô còn không cản nổi những người phía sau kia, vậy thì mọi người ở lại đây cũng chỉ là chờ chết. Vì thế, cô kéo theo Hạ Thi Đình chui vào đường ống, đúng vào giờ khắc chuần bị chui vào, Đường Tiểu Uyển bất ngờ quay đầu lại nói: "Cho dù cô có phải là em họ của tôi không, tôi đều sẽ đợi cô ra".

Ngải Giai vốn đang chằm chằm nhìn cánh cửa phòng kia, nghe thấy câu này, vai rung lên nhưng không quay đầu lại, rất lâu mới nói: "Thi Đình, Tiểu Uyển, tôi không phải cố ý muốn lừa mọi người, bất luận thế nào, ba người chúng ta vẫn là bạn tốt, mọi người cứ nhớ điều này là được rồi". Giọng nói chân thành, run run, giống như li biệt, lại giống như nói lời bảo trọng.

Hàn Tử Nghi vừa kéo Vương Lôi vừa gào to: "Ngải Giai, anh sẽ đợi em, anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói cùng em, em phải ra để nghe đấy".

"ừm, em biết rồi, em sẽ ra để nghe".

Bọn sát thù đạp cửa, Ngải Giai bất ngờ thị uy, cánh cửa kế bên tung ra, bên ngoài vang lên tiếng kêu khóc gọi cha gọi mẹ, còn có cả tiếng móng vuốt đâm vào da thịt, những người trong đường cống ngầm bắt đầu thục mạng bò lên trên, cũng không để ý lau khô nước mắt.

Ngải Giai đã đuổi giết được một loạt, nhưng lại nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề chậm rãi bước đến, âm thanh đó rất kì quái, Ngải Giai trong lòng sợ hãi, cũng chuẩn bị chui vào đường cống ngầm, nhưng lại nghe thấy âm thanh kiã nói: "Xứng đáng là sát thủ tốt nhất do ta đào tạo, quả nhiên mạnh hơn nhũng người bình thường rất nhiều, chỉ có điều, Giai Giai, vì sao cô phải phản bội ta?".

Ngải Giai vừa ngẳng đầu, đã nhìn thấy Vương Bác Du đi ra từ chỗ rẽ, cô lấy cửa chặn lại, biết là mình không thể đánh thắng người trước mặt này, nhưng có thể kéo dài thêm phút nào thì cứ phải kéo, có thể cho mấy người Hạ Thi Đình tranh thù thêm một chút thời gian.

Chỉ thấy Vương Bác Du vẫy tay một cái, Ngải Giai đã từ trên không rơi xuống, ông ta nói: "Không ngờ ta lại nuôi ong tay áo, cô như vậy, Vương Lôi cũng như vậy, đều là lũ ăn cháo đá bát, thực sự hận một nỗi đã không giết các ngươi".

Ngải Giai ngã trên nền nhà không thể động đậy, Vương Bác Du lấy đầu ngón tay gẩy gẩy, đánh tan bảy hồn chín vía của cô, những quả cầu sáng kia tháo chạy tản mát khắp nơi, nhưng Vương Bác Du nhẹ nhàng vẫy tay, thì tất cả lại tập trung lại, ông ta nắm trong lòng bàn tay: "chỉ với chút đạo hạnh nhỏ nhoi cũng muốn đấu với ta sao, ta không tin các ngươi còn có thể tạo phản nữa".

Hạ Thi Đình vừa ra khỏi đường ống liền ở đó canh giữ, đợi Ngải Giai ra, Đường Tiểu Uyển nghe ngóng thấy đường ống không có động tĩnh gì, biết là chuyện không hay, kéo cô bỏ chạy.

"Đợi đã, Tiểu Uyển, Ngải Giai vẫn chưa ra!". Hạ Thi Đình không chịu đi.

Đường Tiểu Uyển nói mà không quay đầu: "Hạ Thi Đình, bây giờ cô còn không biết đối thù rốt cuộc mạnh đến mức nào, đáng sợ bao nhiêu sao, đừng đợi nữa, chúng ta hãy chạy đến chỗ an toàn trước rồi nghĩ cách sau".


nhưng Hàn Tử Nghi không tán thành, lúc này

Vương Lôi đã lấy lại tinh thần, biết là chỗ này không thể ở lâu, kiên quyết lôi anh ta đi.

Thế là ba người một ma này chạy đến một nhà khách rất tồi tàn, vì mọi người không cho Vương Lôi quẹt thẻ tín dụng, nhưng Đường Tiểu Uyển lại phát hiện hầu như toàn bộ ác quỷ trong thành phố đều đang truy tìm họ, xem ra Vương Bác Du đã ra tay thực sự, nhất định phải tìm bọn họ mới thôi.

Thiên hạ rộng lớn lại không còn một chỗ an toàn, cách duy nhất là tháo chạy khỏi thành phố này, nhưng nếu thoát ra khỏi thành phố, thì không còn cách cứu Ngải Giai nữa.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/t33604-qua-cam-luan-hoi-chuong-16.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận