Quả Nhân Có Bệnh Chương 10


Chương 10
Khinh bạc

Lúc A Tự và Bùi Tranh trở về, sắc mặt đã hòa hoãn một chút, nhưng khi nhìn sang ta, lại đanh mặt lại.

“A tỷ, tỷ lại đây!”

Ta xám xịt đi qua. Bùi Tranh không thèm nể mặt, khẽ cười một tiếng.

« A Tự à…. » Ta lấy lòng xoa bóp vai nó, lại nhìn thấy nó nhếch mi, theo bản năng rụt vai xuống. Ta đột nhiên nhớ lại, hôm nay Mạc đại phu đã tới, vội hỏi: “A Tự, không phải đệ bị thương, bị bệnh rồi chứ?”

« Không sao » A Tự khoát tay tỏ vẻ không quan tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn hếch lên: “Nam nhân chịu một chút thương tích có là gì?”

Được, A Tự, đệ tuổi còn nhỏ mà đã rất có khí khái nam tử!

« Là ai đánh đệ bị thương, đệ nói cho tỷ, tỷ giúp đệ báo thù. » Ta tức giận nắm tay.

« Gian thần đã đem mấy tên phạm thượng kia bắt lại rồi.”

Ta chớp mắt, ngạc nhiên :”Người của Quang Lộc tự?”

A Tự gật đầu. “Những người đó trái luật, ở trên đường cái mà thúc ngựa phi nhanh, ra lệnh mà không dừng lại, ta sai biểu cữu động thủ.”

Tau lau mồ hôi lạnh, “Không bằng đệ trực tiếp tìm một khối đậu hũ cho biểu cữu đập đầu mà chết đi.”

Vị biểu cữu kia của ta, vốn cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng mấy năm nay dưới dâm uy của mợ, đau khổ giãy dụa chỉ cầu sống sót, đã biến thành một gã nam nhân càng ngày càng nhỏ.

Bùi Tranh thiện ý kể lại hết sự tình cho ta biết.

A Tự một mình vụng trộm chuồn ra khỏi Vân Vụ biệt viện, tiện đường đi qua đất phong của biểu cữu, liền bắt biểu cữu làm hộ vệ đi thẳng đến đế đô. Biểu cữu mừng rỡ lấy A Tự làm cớ trốn đi, tự nhiên ân cần làm bạn, kết quả, vừa đến đế đô đã va chạm với mấy tên nhị đại của Quang Lộc tự, lại còn chưa kịp biểu lộ thân phận đã bị đuổi đánh, trên vai A Tự cũng trúng một đòn, biểu cữu thế nhưng chẳng sao cả, đem A Tự đến chỗ Bùi Tranh, rồi chính hắn đi đến Tiểu Tần cung thư giãn.

Chả trách lúc hắn nhìn thấy ta, vẻ mặt chột dạ, để hắn mang tiếng xấu thay ta(*) cũng coi như là trừng trị việc hắn chăm sóc đệ đệ không chu toàn. (nguyên văn là mang hộ ta cái nồi đen)

Ta đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tự : « A Tự à, có đau hay không ? »

A Tự hưởng thụ mắt lim dim, « Chút xíu thôi. » Lại dừng một chút, đảo mắt nhìn ta, « Tỷ tỷ, nghe nói tỷ muốn chọn anh rể. »

Ta rụt cổ, thấp giọng nói : « Đệ chính là vì việc này mà tới đế đô sao ? »

“Đương nhiên!” A Tự nhướn mi, mắt phượng nhỏ trừng mắt ta, « Hôn nhân đại sự, phải theo lời cha mẹ mai mối, tỷ lại muốn tự quyết định sao ? »

« A ? » Ta kinh ngạc nhìn hắn, « Nhưng là mẫu thân cho ta tự lựa chọn, xem người nào được liền …. »

« Vậy tỷ coi trúng người nào rồi ? » A Tự nhướn mi, « Ánh mắt tỷ không tốt, để đệ đến giúp tỷ. »

« Ta … » Ta thở dài, « Vẫn còn chưa nghĩ xong. »

A Tự liếc mắt ta thương hại, « Đệ biết ngay mà ! » Nói xong, chắp tay sau lưng y như một vị tiểu đại nhân đi qua đi lại hai vòng, “May mà ta đã đến!”

Việc này thật sự là làm ta vừa mừng vừa lo vừa sợ a….

Bùi Tranh phất tay sai hạ nhân chuẩn bị cơm chiều, mời ta và A Tự ở lại phủ Thừa tướng dùng cơm rồi mới hồi cung.

Trước khi ăn cơm A Tự phải đổi thuốc bôi vết thương, tiểu nam nhân nói nam nữ khác biệt, không cho ta xem ….

Ta cùng Bùi Tranh ngồi xuống trước đại sảnh, ta liếc tay hắn, trên mu bàn tay trắng nõn mơ hồ thấy vài vết hồng hồng, A Tự đánh người chưa bao giờ nương tay, nhất là với ta – có điều, ta chưa một lần phải chịu đòn.

Nghĩ đến ban ngày hiểu lầm A Tự là con tư sinh của Bùi Tranh, trong lòng đuối lý, hơi có cảm giác tội lỗi, không dám ngẩng đầu nhìn mắt Bùi Tranh, nghĩ đến đôi mắt phượng kia nhất định đang chứa ý cười, ba phần là trêu chọc.

« Tay ngươi…. Muốn bôi chút thuốc không ? » Ta ho khan hai tiếng, cúi đầu hỏi hắn.

Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ động, năm ngón tay nắm lại, mảnh khảnh mà hữu lực.

« Chuyện nhỏ. » Bùi tranh thản nhiên cười nói,“A Tự hay nói đùa mà thôi.”

Hay nói đùa a……

Ta chầm chậm ngẩng đầu nhìn mắt hắn, đối diện sóng mắt như nước hồ thu, không nhịn được mà run rẩy một chút, rốt cuộc gừng càng già càng cay, da mặt càng lớn càng dày. Ta vỗ vổ tay áo, chậm rãi nói : « Kỳ thật, chuyện kia … ta không định cảm ơn ngươi đỡ giúp ta vài đòn kia. »

Bùi tranh mỉm cười gật đầu.“Đương nhiên, việc này vốn không liên quan tới người. »

Ta sợ run một chút, phút chốc trừng mắt nhìn hắn : « Ngươi biết rồi sao?”

Bùi tranh cười đến ý vị sâu xa.“Hiếm khi, người rốt cục cũng hiểu.”

Mặt ta nóng lên, ho khan quay mặt sang chỗ khác tránh ánh mắt « thiêu » người của hắn.

Nhiều năm như vậy, A Tự vẫn mang theo một cây thước, người lớn đến đâu thước dài đến đó, mỗi khi ta làm ra việc gì nó không thích, liền rút thước ra đuổi đánh ta, kết quả đều là người Bùi Tranh lãnh hết.

Ban đầu ta không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cho là Bùi Tranh che chở cho ta, hai ngày nay nghe Liên cô nói ra nội tình, ta rốt cục hiểu được ai mới là mục tiêu của A Tự. Bọn họ một người, hai người đều biết cha mẹ ta dụng tâm lương khổ, chỉ có ta một mình chẳng hay biết gì, đến cả A Tự cũng biết tỷ tỷ ta đây có một ông chồng nuôi từ bé, bởi vậy lần nào cũng nhắm vào Bùi Tranh, vô lý mà đánh hắn, mượn danh nghĩa đánh ta mà chỉ đông đánh tây.

A Tự, tỷ biết tâm ý của đệ, có điều tâm lý đệ thật sự rất biến thái a ….

Bùi Tranh đường đường là gian thần nhất phẩm, có lẽ trên diễn võ đường, Nhị cha ta huấn luyện hắn cũng chưa thực sự đánh hắn lần nào, thế mà định kỳ hàng năm lại phải chịu mấy thước của A Tự . Hắn thế nhưng có thể nhẫn nại như vậy.

Lúc đầu nghĩ đến hắn xả thân hộ giá, ta đối với hắn cảm kích không thôi. Bây giờ lại phát hiện vốn dĩ là không muốn đánh ta, ta lại yên tâm thoải mái rồi. Nhưng nghĩ lại một chút, hắn cũng bởi vì ta mà bị A Tự nhìn trúng, lòng ta lại có chút áy náy.

« Đang nghĩ cái gì mà vẻ mặt rối rắm như vậy ? » Bùi Tranh đột nhiên mở miệng,dọa ta sợ tới mức run lên, quét mắt liếc hắn, nhanh chóng đáp, « Không có gì ….. Liên cô đã đến tìm ngươi chưa ? »

Ánh mắt Bùi Tranh khẽ động, hạ mí mắt, giọng có chút trầm trọng, « Lời Liên cô, ta đều hiểu. »

Ta có chút băn khoăn, vỗ vỗ vai hắn trấn an, dịu dàng nói : « Nam nhi sợ gì không có vợ ? Ta biết những năm gần đây làm ngươi thiệt thòi, đều do mẫu thân bọn họ trói buộc ngươi. Ngươi nay là quan nhất phẩm, tướng mạo đường hoàng, muốn dạng nữ tử gì mà không được ? Cứ việc buông tay mà đi tìm đi. » Ta chân thành nhìn hai tròng mắt đen láy trầm tĩnh của hắn : « Hôn nhân sắp đặt là đáng xấu hổ, ta ủng hộ ngươi theo đuổi tình yêu đích thực ! »

Ta không có xưng quả nhân với hắn, cho thấy giờ này khắc này ta coi hắn là người một nhà, không phải thần tử.

Rõ ràng hắn cũng rất phối hợp, hoàn toàn không xem ta là hoàng đế, trực tiếp kéo tay ta nắm vào trong lòng bàn tay, ngón tay hắn mảnh khảnh, lòng bàn tay ấm áp có tầng chai mỏng (chai tay), nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay ta.

« Đậu Đậu, người có biết tại sao những năm gần đây, chúng ta cái gì cũng không nói cho người biết không ? »

Trên tay truyền lại độ ấm và xúc cảm làm chân tay ta bủn rủn, không thể tập trung chú ý, mờ mịt nhìn hai tròng mắt hắn chứa ý cười yếu ớt, « A » một tiếng.

« Ta hứa với mẫu thân người, tuyệt không bức người, không biểu lộ ra chút tâm tình nào, không làm ảnh hưởng đến quyết định của người. »

Ách….

Giọng hắn trầm thấp mà giàu từ tính, cảm giác thật giống giọng Hoán Khanh, làm cho người ta tê tê dại dại.

Có phải là dựa vào nhau quá gần rồi không ? Ta nhìn sống mũi cao thẳng của hắn mà nghĩ.

« Nhưng hiện tại chỉ sợ không được rồi. » Hắn tiếc hận than một tiếng.

Ta theo bản năng hỏi : « Tại sao ? »

Hắn còn nghiêm túc thở dài, khẽ nhếch môi. « Bởi vì, bệ hạ người đùa giỡn ta. »

——————————

Ta trừng mắt, rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.

« Họ Bùi kia, tuổi cũng một đống rồi đừng giả bộ ngây thơ ! » Ta tức giận trừng hắn, « Không phải chỉ là hôn ngươi một chút thôi sao, chẳng nhẽ còn muốn quả nhân phải chịu trách nhiệm với ngươi ? »

Hắn không xấu hổ, không buồn bực còn nghiêm túc trả lời : « Theo luật lệ Đại Trần, bỡn cợt con nhà đàng hoàng, quả thực đáng phải chịu trách nhiệm. »

Mặt ta nhất thời đỏ bừng.

Lúc ấy …. có chút bất chấp … Trong lòng mơ hồ nghĩ, dù sao hắn cũng không phải kẻ đàng hoàng, hôn một cái thì có sao…

Bùi Tranh hạ mi, tay trái chầm chậm xoa vết hồng hồng trên tay phải, thản nhiên nói: “Vốn dĩ, vi thần nguyện vì bệ hạ mà nhận tội danh “Đùa bỡn” này, ai ngờ bệ hạ thật có trách nhiệm, tự nhận hai chữ này. Bệ hạ, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, vi thần chấp pháp như sơn, không tị thân, không sợ quyền. »

Ta cắn răng nói: “Ái khanh tốt của quả nhân, da mặt khanh thật là dày …. Nói câu này cũng không sợ cắn phải lưỡi. »

Hắn nâng mắt nhìn ta, rất là nghiêm túc nói : « Vi thần thế nhưng là thanh quan, lương thần ! »

« Vậy quả nhân vẫn là minh quân ! » Ta hừ lạnh một tiếng, « Qủa nhân lúc ấy uống rượu, cái gì cũng không biết, không biết không có tội ! »

Vẻ mặt Bùi Tranh như đã dự kiến trước, khẽ cười nói :  « Bệ hạ, người còn nhỡ rõ lúc ấy vi thần hỏi gì, bệ hạ đáp gì không ? »

Hắn hỏi ta…… Ta nhíu mày nghĩ lại, đột nhiên thấy tiếng gió bên tai, một giọng nói nhỏ : « Đậu Đậu, ta là ai ? »

“Bùi Tranh, ngươi … » Ta ôm lỗ tai, quay đầu tức giận trừng hắn, hắn đắc ý cười, “Phải, chính là câu này. Bệ hạ nhớ rất rõ ràng đấy thôi … »

Gian thần! Nịnh thần! Loạn thần tặc tử!

Hắn, ở thời điểm như thế vẫn còn muốn tính bẫy quả nhân !

Ta vừa thẹn vừa giận, trừng mắt hắn, chẳng lẽ phải thật sự cùng với hắn  ….

“Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi có chứng cớ gì chứng minh mình là người đàng hoàng ! » Ta gần chết cũng không loạn, không tin hắn từng này tuổi vẫn còn một thân trong sạch.

Hắn nhếch đuôi lông mày, tươi cười đến là mờ ám : “Bệ hạ có thể tự mình kiểm nghiệm.” Nói xong tiến đến trước mặt ta, than nhẹ một tiếng, « Bệ hạ, vi thần hết lòng tuân thủ lời hứa với Minh Đức bệ hạ, 26 năm giữ thân trong sạch, nói ra cũng không sợ người trong thiên hạ giễu cợt, tâm ý này, bệ hạ hiểu cho ? »

Ta kinh ngạc nhìn hai tròng mắt hắn gần trong gang tấc.

Đây rốt cuộc là hết lòng tuân thủ lời hứa nhiều hơn, hay là giữ mình trong sạch nhiều hơn ?

“Vậy …. ” Ta cắn môi dưới, gian nan mở miệng,“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào……”

Nếu hắn dám nói muốn làm Phượng quân, ta liền đem hắn giao cho A Tự giải quyết !

Ai ngờ, thái độ hắn rất tốt, hai tay buông xuống, bộ dáng nhu nhược như chờ người đến hái, thản nhiên nói : « Vi thần bé nhỏ, tiếng nói không có trọng lượng, bệ hạ muốn như thế nào liền thế đó. »

“Việc này….” Thật vô lại, giao việc khó khăn này cho ta! Chẳng lẽ còn muốn chính ta mở miệng mời hắn làm Phượng quân?

Vô sỉ a vô sỉ! Bùi vô sỉ, ngươi đi chết đi, chết đi, chết đi !

Ta cắn răng, thấy A Tự đang khoan thai bước đến như gặp được cứu tinh, nhanh chóng trả lời Bùi Tranh một câu : « Việc này ngày khác tính tiếp ! »

Tiểu A Tự trưng bản mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, toát ra vẻ già đời không hợp tuổi, mắt chăm chú quét qua ta và Bùi Tranh vài vòng, rồi mới chậm rãi ngồi xuống giữa hai người bọn ta.

Đầu bếp phủ hắn thế nhưng vừa vặn làm cả bàn đầy sắc rau xanh mà cả hai chúng ta đều thích, Bùi Tranh ân cần săn sóc, giúp A Tự múc một chén canh, A Tự nhìn cũng không thèm nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghếch lên nhìn ta, nói « tỷ tỷ, đệ muốn uống canh. »

Ta liếc Bùi Tranh một cái thương cảm, không dám mượn tay người khác, tự mình hầu hạ A Tự.

Nếu nói mẫu thân là Thái thượng hoàng, A Tự nhà chúng ta chính là tiểu tổ tông, hạ nhân hầu hạ hắn cũng không vui, yêu mến mà ép buộc trưởng tỷ này ….

Đệ rốt cuộc là hận ta nha, vẫn là hận ta nha……

Ta thở dài giúp nó múc canh, bóc tôm, gỡ mỡ gà, hắn cảm thấy mỹ mãn khẽ nheo mắt lại, lại chỉ vào bả vai mình, nói : “Tỷ tỷ, giúp ta… »

Khóe mắt ta giật giật, nhìn nó nhíu mi liếc xéo Bùi Tranh, hừ hừ cười lạnh, Bùi Tranh yên lặng quay mặt đi, ta rõ ràng thấy hắn nhịn cười đến khóe miệng run rẩy.

Tính A Tự thực trẻ con, có gì mà phải tức Bùi Tranh chứ.

Dùng xong cơm, trời đã nhá nhem tối, xe ngựa siêu xa hoa phủ Bùi Tranh sáng láng đi ra, hắn tự mình đưa chúng ta hồi cung, Tiểu Lộ Tử sớm đã hồi cung giúp A Tự thu xếp nơi ở, Bùi Tranh đưa hai chị em chúng ta đi một đoạn đường ngắn, trong một khoảnh khắc, cực nhanh hắn thì thầm vào tai ta một câu : « Bệ hạ phải mau chóng cho vi thần một câu trả lời thuyết phục a … »

Hơi thở ấm áp phả sau tai, vành tai giống như chà qua cái gì, cảm giác ấm ấm, nhè nhẹ, lại làm dấy lên một đám lửa. Ta nuốt nuốt nước miếng, kéo A Tự nhanh chạy trốn.

Như vậy sao? Như vậy sao?

Qủa nhân tốt xấu gì cũng là vua một nước, không đến mức bị ép thành như vậy đi !

Dù thế nào cũng phải là …. Phải ! Hẳn là phải đem hắn tiến cung, về sau hắn chính là nam nhân của quả nhân, quả nhân muốn thế này hắn cũng không thể làm thế khác, quả nhân còn muốn đùa bỡn tình cảm của hắn, đem hắn đày vào lãnh cung, làm cho hắn biến thành oán nam !

“Tỷ tỷ, tỷ cười thật giống mẹ… » Vẻ mặt A Tự rối rắm nhìn ra, vươn bàn tay bé nhỏ trắng nõn đến nhéo nhéo mặt ta, « đừng giống mẹ, giống mẹ sẽ không dễ nhìn đâu. »

A Tự, mẫu thân ở nhà nghe được sẽ rơi lệ a …

Cùng là thân sinh, vì cái gì ta chỉ có thể kêu mẫu thân, A Tự có thể kêu mẹ, chao ôi, gọi hai chữ « mẫu thân », bức một đứa nhỏ phải gọi chính mẹ mình là mẫu thân thật sự rất vô nhân đạo !

Ta xoa xoa mặt mình, cười tủm tỉm nhìn A Tự, mặc dù có chút ghen tị cha mẹ đều cưng chiều hắn, nhưng là A Tự thật sự rất đáng yêu – những lúc không bùng nổ.

« A Tự à…. » Tay của ta từ trên mặt mình chuyển qua đầu nó, gỡ hai búi tóc tựa như hai sừng ghé ra, làn tóc đen mềm buông xuống đến đầu vai. Ban đầu A Tự giống ta đều là cằm nhỏ, cũng là mặt bánh bao, nhưng nay thân thể nảy nở, mặt không còn tròn trịa, dễ nhéo như trước, tóc dài quá vai, lúc nhắm mắt lại, thanh thoát giống như một băng sơn tiểu mỹ nhân.

Ta nhịn không được duỗi tay chà đạp khuôn mặt nó, Bùi Tranh cũng có ham mê bất lương này, có điều hắn không có đãi ngộ tốt như ta, được A Tự để mặc cho cấu nhéo.

« Tỷ tỷ » A Tự ngẩng đầu nhìn ta, hai tay xoắn xoắn một chỗ, còn nghiêm túc nói : « Bùi gian thần không phải người tốt. »

Ta hài lòng nhìn khuôn mặt phấn nộn bị ta xoa nắn, gật gật đầu nói : « Tỷ biết. »

“Tỷ mới không biết…. » A Tự lẩm bẩm một tiếng, lại rũ mi mắt, « Đệ nói cho tỷ một việc, tỷ không được tức giận đâu đấy …. »

« Tỷ sẽ không giận A Tự đâu ! » Ta chỉ trời mà thề.

Ánh mắt nó lóe lên, liếc ta một cái, lại liếc ta một cái ….

« Tỷ tỷ … » Hắn ấp a ấp úng nói : “Tỷ còn nhớ năm tỷ 12 tuổi ấy, ở Vân Vụ biệt viện tắm suối nước nóng …. »

Nói lại việc này, ta cũng không thật cao hứng. « Nhớ chứ, Bùi Tranh kia còn lấy trộm quần áo của tỷ ! »

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tự nhất thời đỏ lên.

« Kỳ thực … Là đệ lấy …’ »

« Ôi chao ? » Ta ngây ngẩn cả người.

A Tự cúi đầu, mười ngón mập mạp vặn qua vặn lại, bộ dáng đáng thương này lại vô cùng đáng yêu. « Đệ không phải cố ý …. Tại tỷ không chơi với đệ, đệ cố ý muốn dọa tỷ một chút …. Tỷ đừng tức giận …. »

« Không tức, không tức…. » Ta bối rối nghĩ lại, khi đó A Tự mới 4 tuổi, thích quấn quýt lấy ta đấu đánh, ta làm gì có nhiều sinh lực đấu với một nắm gạo nếp như vậy, đương nhiên là chạy. Nó cái gì cũng chưa hiểu, cầm quần áo của ta giấu đi, cùng lắm là khiến ta hiểu lầm Bùi Tranh.

“Nhưng Bùi gian thần rõ ràng không có ý tốt!” Đôi mắt phượng của A Tự dấy lên ngọn lửa nhỏ, “Hắn thấy đệ cầm quần áo của tỷ …. Ép đệ nói tại sao lại lấy, đệ vốn định đem quần áo trở về cho tỷ, thì tự hắn đi rồi! »

« Tỷ tỷ … Hắn thật sự là không có ý tốt a! » A Tự híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta hơi quẫn …

A Tự, năm đó đệ mới 4 tuổi a, thế nào lại thành thục sớm như vậy !

Bùi Tranh, quả nhân quả nhiên không nhìn lầm ngươi, người nhìn thế nào, cũng không giống một vị chính nhân quân tử !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70093


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận