Quỷ Hô Bắt Quỷ Chương 7 : Tàn sát bốn phương

Quyển 2: Mộng Ma Huyễn Ảnh
Chương 7: Tàn sát bốn phương

Người dịch: Thiệu Cảnh
Biên dịch: No_dance8x


Xúc xắc – một trong những dụng cụ thiết yếu trong sòng bạc. Vì tiền vốn của Vương Hủ ít đến mức đáng thương nên hắn phải bắt đầu từ loại cờ bạc khá phổ biến.

Khi bước đến bên cạnh bàn, hắn nhìn vào nơi đặt tiền cược. Bấy giờ, quá trình đặt tiền cược sắp kết thúc, còn nhà cái đang chuẩn bị lắc xí ngầu. Trong lòng Vương Hủ bắt đầu đánh giá đám người săn quỷ một cách ác ý.

Kẻ trước mắt mặt mũi suy nhược, không có triển vọng.

Đệch, tên này đã mặc đồ đen còn đội thêm nón đen, chắc chắn sẽ gặp vận rủi.

Thằng này còn trâu bò hơn, tuổi còn trẻ mà tay đã run rẩy như bị bệnh Parkinson, xem ra hắn đã sắp thua sạch tiền.



(Bệnh Parkinson - hay còn gọi là PD - là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác.)

Trước kia, thú vui duy nhất của Vương Hủ trong lúc làm việc chính là quan sát bộ dạng của những con bạc bằng bộ mặt tỉnh bơ. Không những thế, hắn còn tổng kết được một bộ lí luận về đặc trưng của những con bạc xui xẻo chắc chắn sẽ thua, điều quan trọng là hắn rất tin tưởng bộ lí luận tầm phào của mình. Thế nên sau khi nhanh chóng so sánh số người thua bạc giữa hai bên tiểu và đại, hắn quyết định đặt tiểu.

Nhà cái bắt đầu lắc xí ngầu. Toàn bộ mọi người trong sới bạc đều vểnh tai lên và lắng nghe một cách cẩn thận. Sau tiếng cách vang lên khi chiếc đĩa đặt xuống bàn, đã có vài người bỏ đi với vẻ thất vọng, rõ ràng là bọn họ đã đoán được điểm số là bao nhiêu.

Vương Hủ cũng đoán được, bởi vậy hắn nhìn chằm chằm vào mặt nhà cái bằng đôi mắt trợn trừng còn to hơn cả mắt trâu, trong lòng thầm gào thét: “Đúng là đen con mẹ nó thật. Không ngờ lại xóc ra tam hoa, nhưng bây giờ ông đây đã ở vào thế không thể thua được.”

Thấy nhà cái sắp mở, Vương Hủ bỗng hét toáng lên, rồi vỗ mạnh xuống bàn. Ba con xúc xắc trong dĩa đã nảy lên một cách rõ ràng nên những người trong bàn đều quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào hắn, còn một số người đặt đại dường như muốn dùng ánh mắt để lăng trì thằng điên này.

“À, có một con ruồi vừa bay qua...” Vương Hủ tìm một cái cớ không hề có bất cứ sức thuyết phục nào.

“Ngươi...” Nhà cái rõ ràng muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc quyết định im lặng. Dẫu sao trước kia Vương Hủ cũng là đồng nghiệp của hắn, đã vậy chỉ đặt một thẻ bài một trăm đồng nên xem như giúp hắn một lần vậy.

Kết quả khi hắn mở ra chính là: “Hai hai ba, tiểu.”

Sau khi lấy số tiền thắng, Vương Hủ lập tức trốn mất. Cầm ít tiền đúng là quá đáng sợ, suýt chút nữa trắng tay ngay trong ván đầu tiên.

Vì vừa rồi lí luận theo tướng mạo đã hoàn toàn thất bại nên hắn quyết định từ bỏ những trò đỏ đen chỉ dựa vào thời vận. Bởi nếu chỉ dựa vào vận may để đánh bạc, chắc chắn đánh mười ván sẽ thua hết chín, suy cho cùng vẫn phải dựa vào kỹ thuật của bản thân để giải quyết vấn đề.

Vương Hủ lại ngồi xuống một sòng đánh Đấu Địa Chủ, vốn đang thiếu một người.

Bấy giờ, hắn trương bộ mặt ngây thơ ra, rồi hỏi: “Ba vị, chơi bao nhiêu thế?”

Một trong ba người săn quỷ đối diện trả lời: “Thời gian không nhiều nến chúng ta chơi mỗi ván ba ngàn. Địa chủ có thể gọi từ gấp một đến ba lần. Nhiều tứ quý tự động nhân lên.”

Vương Hủ nói: “Được, vậy chúng ta lần lượt chia bài. Ta chia trước nha.”

“Thế cũng được.” Một người khác đáp.

Bọn họ cho rằng có nhân viên của sòng bạc ở bên cạnh giám sát nên Vương Hủ sẽ không thể giở trò, nhưng bọn họ đã quá ngây thơ...

Chia bài xong, Vương Hủ lấy được quyền địa chủ một cách thuận lợi, sau đó hắn liền gọi gấp ba. Thực ra trong tay hắn chỉ có ba ngàn, nhưng điều này không hề quan trọng vì một khi hắn đã chia bài thì tuyệt đối không thể thua được.


Sau khi trừng to mắt nhìn Vương Hủ ném hết tứ quý trên tay xuống, đôi mắt của ba người đối diện dường như đã sắp rớt ra ngoài. Trong nháy mắt, bọn họ phải giao ra số thẻ bài có tổng giá trị hai mươi bảy ngàn.

Họ lại nhìn nhân viên sòng bạc ở bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu nhưng hắn chỉ lắc đầu, còn trong lòng lại đang cầu nguyện cho bọn họ. Các ngươi dám chơi bài với Vương Hủ đúng là tự tìm đường chết...

Ván thứ hai bắt đầu trong sự không cam lòng xen lẫn may mắn. Lần này, người chia bài là một anh bạn bên trái Vương Hủ. Hắn liều mạng xóc bài rồi tráo bài hết lần này đến lần khác. Còn Vương Hủ lại nhìn chằm chằm mỗi động tác của hắn với ánh mắt như như dê già gặp thiếu nữ, khiến hắn bị nhìn tới mức nổi cáu.

Chia bài xong, lần này vẫn là người chia bài đoạt được quyền địa chủ. Hắn đang do dự có nên làm địa chủ hay không thì nhìn thấy Vương Hủ đang nhìn mình và cười đểu, ánh mắt như muốn nói: Bài của ngươi xấu như thế, đừng mơ dựa vào cái thứ bài Bát Trương đó để trở mình.

“Vì sao tên ma tứ quý lại nhìn mình bằng ánh mắt ấy? Chẳng lẽ hắn đã xem trộm bài của mình? Không thể nào, sao hắn có thể làm được điều đó khi nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy? Chắc chắn hắn đang cố tỏ ra nguy hiểm... Phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”

Dựa vào phán đoán hết sức khách quan và bình tĩnh, anh bạn nọ lựa chọn từ bỏ. Quyền địa chủ lại rơi vào tay của Vương Hủ và hắn lại hét gấp ba một cách quyết đoán.

Vương Hủ đã tính toán xong phải đánh thế nào mới có thể thắng từ trước. Ngay cả yếu tố tâm lí của bọn họ đều được hắn tính vào. Trong lúc anh bạn này xóc bài, hắn đã nhớ kỹ thứ tự của cả bộ bài. Khi chia bài, vì thứ tự đó vẫn nằm trong lòng nên mỗi người lấy được những lá bài nào hắn đều biết rõ. Ván này đã được định trước là một trận tàn sát.

Mặc dù Vương Hủ không quăng tứ quý liên tục và bài cũng không thể xem là tốt, nhưng ba người vẫn thua vì bị kiềm chế đủ chỗ. Vào lúc thích hợp, Vương Hủ luôn đánh ra những lá bài mà không ai bắt được. Người khác có nhiều đôi thì hắn đánh ba lá, người khác có nhiều ba lá thì hắn đánh sảnh. Để đối phó, ba người chỉ có thể liên tục xé bài hoặc dứt khoát đánh tứ quý, cuối cùng trên tay còn toàn bài rác nên không ai về được.

Lần này, ba người lại nhìn nhân viên giám sát ở bên cạnh bằng ánh mắt van xin nhưng hắn chỉ nhún vai, ý muốn nói đều do các ngươi tự chuốc lấy.

Thế là ba người lại giao nộp số thẻ bài có tổng giá trị là năm mươi bốn ngàn rồi rút lui khỏi cuộc thi. Chỉ sau hai ván bài, bọn họ đã bị loại nên chạy đến chỗ Vũ thúc để chất vấn về cuộc thi này với nỗi tức giận trong lòng.

Kết quả là Vũ thúc lại nói với bộ dạng nghiêm túc: “Đánh bạc cần đến sự tập trung, thính lực, thể lực, khả năng nhìn vật chuyển động, cùng với khả năng đưa ra phán đoán chính xác trong nháy mắt. Bên cạnh đó, may mắn cũng rất quan trọng, nếu các ngươi thật sự cho rằng người thắng các ngươi không hề có chút hàm lượng kỹ thuật thì đúng là quá mất mặt.” Ba người bị ủy viên trưởng xả một tràng cũng không biết đáp lại như thế nào nên chỉ đành hậm hực bỏ đi.

Tiêu diệt xong ba gã lắm tiền, số thẻ bài của Vương Hủ đã lên đến hơn năm mươi ngàn. Lúc này, hắn vô cùng tự tin. Thời gian vẫn còn rất nhiều nên trong lòng hắn bèn nảy sinh một kế hoạch tà ác...

Kế hoạch này chính là: Cố hết sức để loại bỏ thêm vài đối thủ cạnh tranh!

Giờ đây, Vương Hủ đã đến sòng Bách Gia Lạc để bắt đầu kế hoạch của mình. Trước tiên, hắn ngồi xuống và bắt đầu chơi với nhà cái. Những người xung quanh bắt đầu phát hiện tuy số tiền cược của thằng nhóc này rất nhiều nhưng có vẻ nãy giờ toàn thua.

Sau khi Vương Hủ thua hết ba mươi ngàn thẻ đánh bạc, hầu như toàn bộ mọi người đều đặt cược vào cửa của nhà cái.

Biểu hiện của Vương Hủ hoàn toàn giống như một tay gà mờ. Sau mỗi lần thắng một lá bài, hắn đều thất bại vì lựa chọn gọi lá bài khác. Thực ra Vương Hủ biết rõ những lá bài tiếp theo nên muốn thắng nhà cái cũng không khó, nhưng mục đích của hắn là phải tiêu diệt toàn bộ người đặt cược.

Khi Vương Hủ ném hai mươi ngàn cuối cùng xuống bàn như hành động giãy chết, không ai đặt vào cửa của hắn.

Năm phút sau, Vương Hủ đã loại hơn hai mươi người săn quỷ còn hắn thì ôm số thẻ đánh bạc có giá trị gần hai trăm ngàn và nghênh ngang bước đi...

Mạt chược, domino, poker, chỉ cần là món cần hàm lượng kỹ thuật đều trở thành mục tiêu được Vương Hủ quan tâm. Đến nỗi về sau, người khác vừa nhìn thấy bước đến liền bỏ chạy ngay lập tức.

Đến ba giờ sáng, chỉ có bảy mươi chín người nắm trong tay số thẻ bài có trị giá một trăm ngàn. Số người bị loại chiếm đến hơn một nửa, trong số đó không thiếu những cao thủ được xếp trong top 50 trên bảng tỷ lệ cá cược. Có thể nói Vương Hủ phải gánh một phần trách nhiệm trong việc này.

Nhưng vẫn có không ít cao thủ sau khi mắc câu của Vương Hủ bèn cố gắng lấy lại những gì đã mất, thậm chí còn phải trổ hết thủ đoạn của bản thân, chẳng hạn như dùng tay không gọt phần trắng trên quân mạt chược, điều khiển viên bi thép trong trò quay số, còn có người suýt chút nữa đã phá hỏng máy đánh bạc. Tóm lại, bọn họ đã vượt qua được cửa ải trong đường tơ kẽ tóc.

Chẳng qua Vương Hủ không thể tìm thấy những tuyển thủ hạt giống như Gia Cát Duy, Trần Tú Phong. Về sau hắn nghe ngóng mới biết vì từ đầu người ta đã có số thẻ bài hơn mười ngàn trong tay nên không lâu sau đã thắng đủ một trăm ngàn rồi đi nghỉ ngơi. Chuyện này khiến hắn phải than thở thói đời thật không công bằng, phải biết rằng lúc đầu trong tay hắn chỉ còn một trăm và suýt chút nữa đã bị lật thuyền trong cống.

Vòng loại cứ như vậy mà kết thúc. Nhờ đó, Vương Hủ có được tiếng tăm không nhỏ. Bấy giờ, hắn đã được mọi người công nhận là người săn quỷ có kỹ thuật đánh bạc giỏi nhất và cũng được công nhận là người có nhân phẩm tồi tệ nhất.

Bảy mươi chín người qua được cửa ải ngày hôm nay sẽ tiến vào vòng đọ sức tiếp theo.

Cuộc chiến khốc liệt sắp bắt đầu...

Nguồn: tunghoanh.com/quy-ho-bat-quy/quyen-2-chuong-7-fGGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận