Quan Lộ Trầm Luân Chương 172 : Vận mệnh ai làm chủ.

Quan Lộ Trầm Luân
Tác giả: Trần Trọng
Chương 172: Vận mệnh ai làm chủ.

Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Metruyen







Không lâu sau, anh em Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch cùng với chủ tịch Gihen bước tới. Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch vốn có thể tùy ý chọn ra hai minh tinh để ứng phó. Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên không muốn “bị quy luật ngầm” thì sẽ có các cô nữ minh tinh khác chủ động muốn “bị quy luật ngầm”! Chỉ vì chủ tịch Lâm căn dặn ông Gihen “nhất định phải là vật phẩm thượng hạng” cho nên hai người họ tìm tới tìm lui thì cũng chỉ có Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng!

Tuy nhiên Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch cũng hiểu một số điều. Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng đều là bạn học trung học của con gái ông chủ tịch tỉnh mới nhận chức. Ý của Vương Bàn Thạch diễn đạt rất rõ ràng, Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng nếu có khả năng tận dụng tiếp viện bên ngoài để trực tiếp nói chuyện với chủ tịch Lâm đương nhiên là rất tốt, cũng tránh cho hai người họ đứng ở giữa cảm thấy khó xử. Nếu như không thể, vậy thì chỉ có thể nghe theo sắp xếp của họ mà thôi. Đêm nay đại diện cho công ty đi “hầu hạ” chủ tịch Lâm qua đêm!



Chủ tịch Gihen rất không hài lòng, trong lòng nghĩ chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt, còn là để ông ta đích thân ra mặt. Sau đó đến bên Đằng Kiều Kiều, Lam Phàm, Bộ Phàm, nghe những thanh niên nam nữ khí chất không tầm thường bộc lộ thân phận, ông Gihen không khỏi hít phải khí lạnh. Chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch tỉnh, Cục trưởng cục công an thành phố, chủ nhiệm kế ủy. Ai nấy đều bao phủ một lớp ánh hào quang của đại thần. Khó trách Vương Kính Tùng, Vương bàn Thạch trở về công cốc. Y cũng tự cảm thấy chuyện này tương đối khó giải quyết.

Nhìn khuôn mặt ông Gihen lộ rõ vẻ do dự, Đằng kiều Kiều đắc ý ngước mặt lên. Trong lòng nghĩ dân không đấu với quan, thương gia cũng không bằng quan. Đừng nói ông là chủ tịch của tập đoàn gì, trước mặt ba tôi cũng không dám oai phong!

Gihen hơi trầm ngâm, đi sang một bên lấy điện thoại ra. Nếu như là ý của y, cho dù là bỏ qua cũng không phải không thể, dù sao thì những người trẻ tuổi này lai lịch quá lớn, không cần phải vì hai minh tinh nhỏ mà gặp rắc rối to. Nhưng mà đây là ý của chủ tịch Lâm, rốt cuộc thế nào còn phải do chủ tịch Lâm đích thân quyết định!

- Không sao đâu, Băng Băng, Mộng Nghiên, họ không dám không nể mặt ba của tôi đâu!
Đằng Kiều Kiều kéo tay Bạch Băng nhẹ nhàng an ủi.

- Chờ buổi tiệc tàn, chúng ta cùng đi chơi, quên hết chuyện không vui đêm nay!
Bộ Phàm nhiệt tình đề nghị, trong lòng cũng có chủ ý xấu, bổn công tử đêm nay trượng nghĩa cứu giúp, nếu là quen biết, các cô cũng nên lấy thân báo đáp mới đúng!

Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên đều nhẹ nhàng gật đầu. Đối phương đã giúp họ, về tình về lý, họ cũng không thể nói từ chối.

Nhưng ông Gihen gọi điện thoại xong quay lại, trên mặt lại biểu lộ vẻ ngạo mạn. Ông ta nói tiếng hán lưu loát:
- Đợi thêm ba phút nữa, các người sẽ thấy kết quả!

- Sao hả? Muốn dùng biện pháp mạnh à?
Lam Phàm nhíu mày, bước lên hai bước bảo vệ cho Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên ở phía sau nói:
- Trước mặt biết bao danh gia vọng tộc, nhân sĩ thương gia có tiếng tăm trong xã hội, không lẽ các người muốn cưỡng ép bắt người?”

- Vị tiên sinh này, xin chú ý thái độ của cậu!
Gihen ưỡn bụng, nghiền ngẫm từng chữ nói:
- Chủ tịch tập đoàn của chúng tôi chỉ muốn hai cô này cùng ăn một bữa cơm tối thôi, các vị không cần phải vung dao rút kiếm như vậy, kết quả mà tôi nói là…!”

Đang nói, chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi xách tay của Đằng Kiều Kiều, Ông Gihen lập tức cười rồi nói:
- Đến rồi!

Đằng Kiều Kiều ngơ ngác lấy di động ra, bấm phím nghe, lập tức, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm khắc của ba mình Đằng Vũ:
- Nói với mấy thằng nhóc tụi Lam Phàm, đừng có xen vào chuyện không đâu, còn con nữa, sau này bớt lấy danh nghĩa của ba để làm những chuyện ngu ngốc như vậy!

Đằng Kiều Kiều lúc ấy hơi mơ hồ, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ba cô nói nặng như vậy, càng đừng nói tới chuyện bây giờ hùng hổ khiển trách cô.

Nhìn Đằng Kiều Kiều đôi mắt ửng đỏ, cầm di động nửa ngày trời mà không lên tiếng, đám người Lam Phàm có dự cảm không hay, liền hỏi:
- Kiều Kiều, sao thế? Ai gọi vậy?

- Ba tôi gọi đến!
Đằng Kiều Kiều khẽ cắn môi dưới, cúi đầu xuống không đành lòng nhìn sắc mặt Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên. Nói khẽ:
- Ông kêu chúng ta đừng có xen vào chuyện không đâu!

Hả! Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo ngay lập tức ngơ ngác! Trong số họ, ba của Đằng Kiều Kiều là to nhất, vừa rồi tuy là đã bộc lộ thân phận, nhưng thực tế chỉ có bộ mặt chủ tịch tỉnh của ba Đằng Kiều Kiều mới có tác dụng. Còn bây giờ, thân phận này lại không hữu dụng? Đúng là gặp phải quỷ, rốt cuộc thì ông chủ tịch Lâm của tập đoàn Khai Sáng là thần thánh phương nào?

Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên vẻ mặt sầu thảm. Ngay cả thân phận chủ tịch tỉnh của ba của Đằng Kiều Kiều cũng không có tác dụng. Như vậy cũng đủ để phán đoán chủ tịch Lâm mánh khóe, thần thông quảng đại đến đâu! Trong lòng hai cô gái vô cùng tuyệt vọng, đêm nay, xem ra họ khó mà vượt qua tai kiếp này!

- Xin lỗi Băng Băng, Mộng Nghiên! Tôi đã cố gắng hết sức, vừa rồi ba tôi còn mắng tôi!
Đằng Kiều Kiều vô cùng áy náy, tình bạn trung học ba năm, cô thật sự không đành lòng để cho hai người bạn tốt của mình rời vào miệng cọp, nhưng điều đáng mỉa mailà, trước giờ cô ta có người cha là chủ tịch tỉnh nên không có gì không làm được, lại có lúc phải bất lực như bây giờ.

- Trước sau cũng có ngày này thôi! Bỏ đi Băng Băng! Cho dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn cô.
Bạch Băng cười buồn, việc đến nước này, cô ta cũng không có ý nghĩ may mắn được giải thoát nữa, cười trong nước mắt nói:
- Đã hai mươi mấy năm rồi, có lẽ hôm nay có thể bán với giá tốt!
Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo nghe câu nói ngụ ý của đối phương, bất chợt thầm than đáng tiếc. Hai minh tinh nhỏ quyến rũ này vẫn còn non! Đáng hận là người mở bao thử trước lại không phải là mình!

- Còn cô, Nghiên Nghiên, cô định làm thế nào?
Bạch Băng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tô Mộng Nghiên. Giờ cô ta còn độc thân thì không sao, nhưng đối phương đã có bạn trai.

- Cũng như cô đã nói, trước sau cũng có ngày này.
Việc đến nước này, ngược lại Tô Mộng Nghiên lại trở nên bình tĩnh, cô mỉm cười nói:
- Tôi trả không nổi bảy triệu tiền bồi thường hợp đồng, ngoài chấp nhận sự sắp xếp của chủ tịch Vương thì không còn lựa chọn nào khác!

Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo cảm thấy rất buồn bực, ngày thường bọn họ đã quen hô mưa gọi gió, nhưng chuyện này thì bó tay bó chân không có cách giải quyết. Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ nói họ không nên xen vào chuyện người khác, họ cho dù không cam tâm cũng chỉ biết nghe theo lệnh. Chỉ là trơ mắt nhìn hai minh tinh xinh đẹp bị một lão già chà đạp hưởng thụ, trong lòng thực sự cảm thấy khó chịu!

Vừa lúc này, em họ của Bộ Phàm là Bộ Tiểu Tiểu kéo tay Lan Nguyệt đi đến. Lan Nguyệt vốn không muốn qua, nhưng sau khi nghe có hai thần tượng minh tinh là Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng cũng có mặt, lập tức đôi mắt sáng rực, ỡm ờ theo Bộ Tiểu Tiểu bước đến.

- Em vô cùng thích xem phim ‘Đêm bình yên”, hai chị có thể cho em xin chữ ký được không? Lan Nguyệt kìm nén kích động trong lòng, cố gắng để cho giọng nói của mình không có vẻ quá phấn khích. Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên đều là thần tượng của cô ! Trước đây chỉ có thể nhìn thấy trên màn ảnh, còn giờ thì đứng sờ sờ trước mắt.

Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên ngơ ngác, họ không thể ngờ cô công chúa xuất hiện bên cạnh chủ tịch Lâm, lại chạy đến xin chữ ký của họ?

- Được không?
Lan Nguyệt có chút hồi hộp. Hai thần tượng này chắc sẽ không từ chối cô chứ?

- Đương nhiên là được
Bạch Băng tỉnh táo lại liền vội gật đầu nói.

- A, Tốt quá!
Khuôn mặt Lan Nguyệt rạng rỡ tràn đầy xuân sắc, không chờ đợi thêm nữa lấy giấy bút từ trong túi xách ra đưa cho Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên.

Cầm cây bút sang trọng tinh tế màu vàng , Bạch Băng thoáng nhìn là biết đây là cây bút của Ý trị giá hàng chục nghìn đôla. Nhanh nhẹn ký tên của mình rồi đưa cây bút cho Tô Mộng Nghiên.

Lan Nguyệt cẩn thận nâng niu để tờ giấy ký tên vào trong túi xách, sau đó nhìn hai thần tượng, thăm dò hỏi:
- Em có thể chụp ảnh chung không?

- Được, được.
Bạch Băng chỉ cảm thấy mình có chút mê muội. Cô nhận thấy, cô công chúa này dường như rất thích cô và Tô Mộng Nghiên, điều này khiến cô ta có cảm giác được sủng ái mà lo sợ

Đứng giữa Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên, nhìn vào ống kính cười tươi. Sau khi chụp ảnh chung, Lan Nguyệt rất vui, nói cảm ơn với hai cô Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên sau đó quay lưng muốn đi.

Lúc này, Đằng Kiều Kiều đảo mắt, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Lan Nguyệt, em đợi đã!

- Dạ! Chị có việc gì không ạ?
Tâm nguyện được đáp ứng. Tâm trạng Lan Nguyệt rất tốt, híp đôi mắt đẹp như trăng khuyết hỏi.

- Có phải em thích chị Bạch Băng và chị Mộng Nghiên phải không?
Đằng Kiều Kiều cười thân mật.

- Đúng vậy.
Lan Nguyệt không chút che dấu sự yêu thích của mình đối với Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên. Trong “Đêm bình yên”, Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên thủ vai hai chị em không nơi nương tựa, dù bị mẹ kế ức hiếp nhưng vẫn giữ được tinh thần lạc quan cầu tiến, khiến cô bé không kìm lòng nảy sinh một sự đồng cảm. Sau này còn xem thêm vài bộ phim do hai cô thủ vai, dần dần đã trở thành fans hâm mộ của Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên.

- Vậy em có thể giúp hai chị ấy được không?
Đằng Kiều Kiều thăm dò hỏi:
- Khuyên bác Lâm của em tha cho họ được không?

Nghe lời nói của Đằng Kiều Kiều, đám người Lam Phàm, Bộ Phàm lập tức hiểu được ý của đối phương. Từ quan hệ của Lan Nguyệt và chủ tịch Lâm, không thể phủ nhận, cách này có thể cũng có cơ hội thành công. Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên trong lòng lại lóe lên tia hi vọng.

- Sao vậy?
Lan Nguyệt thoáng chút nghi ngờ, hướng mắt nhìn Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên, đột nhiên cô bé nhìn thấy, ánh mắt hai thần tượng nhìn cô trở nên bức thiết và khát vọng.

Kéo Lan Nguyệt qua một bên, Đằng Kiều Kiều thì thầm vài câu. Lan Nguyệt đột nhiên trợn to mắt. Khuôn mặt xinh đẹp có vẻ ngạc nhiên khó tin. Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên, Lan Nguyệt trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn Lan Nguyệt lấy di động ra, Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên nín thở, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ nét mặt của Lan Nguyệt.

Thời gian trò chuyện rất ngắn, chỉ hơn mười giây, mà trò chuyện xong, bỏ di động vào trong, sắc mặt Lan Nguyệt có vẻ kì lạ, cô bé bước đến nói khẽ với Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên:
- Bác nói, chỉ cần anh Thần đồng ý thì không có vấn đề gì cả! truyện copy từ tunghoanh.com

Nhìn chàng thanh niên cao ráo đứng ở cách đó không xa, Lam Phàm, Bộ Phàm cộng thêm Âu Dương Hạo phút chốc trở nên tồi tệ hơn cả bồn cầu trong nhà vệ sinh chưa được dội nước, thì ra hai minh tinh xinh đẹp là do chủ tịch Lâm chuẩn bị cho Lương Thần!

Nguồn: tunghoanh.com/quan-lo-tram-luan/chuong-172-bGlaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận