Quan Lộ Trầm Luân
Tác giả: Trần trọng
Chương 2: Không cam lòng
Nhóm dịch: Quan trường
Nguồn: Sưu tầm
Tất cả hành khách và cô gái đều kinh ngạc nhìn Lương Thần, trong lòng đều cảm phục chàng trai trẻ tuổi này.
Chẳng lẽ là Lão Đại phe hắc đạo!?
Nếu không như vậy thì mấy tên lưu manh này không thể to gan uy hiếp người khác như vậy!.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của những hành khách chuyển từ kinh ngạc thành sợ hãi, có thể khiến ba tên lưu manh hung ác phục tùng thì chàng trai này chắc là có chỗ đáng sợ!.
- Cô ngồi đi!
Rồi cầm chiếc dao găm nhét vào túi du lịch của mình, Lương Thần day day Thái Dương, trong lòng thầm mắng ba cái tên khốn kiếp gây sự kia một câu, sau đó xoay người hướng về cô gái giọng ôn hòa nói. Hắn vừa rồi vẫn trong tâm trạng rối bời nên không để ý đến điệu cười man rợ của Đại Hùng, hắn không chú ý nhiều tới sự việc xung quanh.
Cô gái liếc mắt nhìn Lương Thần, nhìn thấy những tơ máu mắt hắn vì thế nhẹ nhàng lắc đầu nói:
-Cảm ơn, anh cũng ngồi đi!
Cô cảm ơn hắn không phải vì hắn đã nhường chỗ cho cô, mà chủ yếu vì hắn đã giải vây cho cô. Đối mặt với ba tên lưu manh, cô thật sự không biết làm thế nào nếu không có hắn giải vây.
- Tôi xuống rồi, hai cháu ngồi đi!
Một phụ nữ trung niên nói với Lương Thần bảo hắn ngồi xuống chỗ của bà, sau đó với tay lấy hành lý ở đằng sau rồi hướng ra cửa xe đi đến bến đỗ.
Đã có chỗ ngồi trống, Lương Thần không cần thiết phải khách sáo, nên chủ động ngồi vào vị trí của người phụ nữ trung niên. Cô gái do dự một chút cũng ngồi xuống bên cạnh Lương Thần.
Xe khách lại lăn bánh đều đều, Lương Thần vẫn như trước từ từ nhắm mắt, hắn ngửi thấy mùi nước hoa thơm ngát khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Vô tình, hắn lại chìm vào giấc ngủ say.
Cô gái nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, trong mắt mang theo vài phần tò mò.
Vầng trán rộng, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, dường như mang theo chút lo âu, mũi thẳng, khóe môi góc cạnh rõ ràng và hơi nhếch lên làm cho người khác cảm thấy có gì đó kiên nghị.
Người con trai này tướng mạo không phải anh tuấn nhưng lại rất ưa nhìn. Có lẽ do sự việc vừa rồi nên anh ta có vẻ rất mệt mỏi.
Nhưng đó không phải là điều cô gái chú ý, điều khiến cô gái tò mò chính là người con trai này khiến cô cảm thấy có nét gì quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi!
Rốt cuộc là đã gặp ở đâu nhỉ!? Cô gái đưa cánh tay trắn nõn nhẹ nhàng chống cằm, đôi mắt đẹp trong sáng nhìn ra khoảng không như đang suy nghĩ, không khí trên xe trở nên trầm lắng.
Hỗn loạn đã qua đi không biết bao lâu, khi Lương Thần mở mắt ra, thì xe đã đến bến. Cửa xe mở rộng, tiếng người bán vé lanh lảnh nhắc nhở hành khách xuóng xe
- Đến bến cuối rồi, đến bến cuối rồi.
Lương Thần không vội vã, hắn chờ mọi người trong xe xuống hết hắn mới xuống. Hắn nghĩ rằng nhanh hơn người khác một hai phút cũng không giải quyết được vấn đề gì, cho nên nên hắn không nhúc nhích. Cô gái ngồi bên cạnh hắn cũng không có ý định đứng dậy ngay lập tức, xem ra không chỉ có hắn có ý nghĩ như vậy.
Người trong xe xuống hết, Lương Thần lúc này mới đứng lên, bên cạnh hắn cô gái cũng đứng lên, hai người một trước một sau cùng nhau xuống xe.
- Anh Thần! Chúc mừng năm mới!
Âm thanh vừa truyền đến tai thì trước mặt hắn là ba khuôn mặt đang tươi cười của ba tên lưu manh khi ở trên xe.
Nụ cười thật đáng ghét! Lương Thần khẽ hừ một tiếng, vươn tay túm ngực Đại Hùng:
- Nghe cho rõ đây, lần sau để tôi bắt gặp các anh làm chuyện xấu thì…..!
- Bọn em nhất thời hồ đồ, anh Thần, chúng em cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa!
Mắt Đại Hùng rơm rớm nước mắt, tỏ ra vô cùng thành khẩn cam đoan:
- Nếu lần sau bọn em còn tái phạm, thì sẽ không đợi anh Thần ra tay, bọn em sẽ tự xử lý! Nhị Lăng, Nhị Trụ chúng mày nói có phải không!
- Vâng, vâng, anh Thần, chúng em thành thật cam đoan sau này sẽ làm người tốt, sẽ làm người có ích cho xã hội!
Nhị Lăng, Nhị Trụ giống như con gà lắp bắp dường như sợ hắn không tin vào quyết tâm của bọn chúng.
- Cút đi, cút đi, nhìn thấy các anh là tôi thấy bực mình!
Lương Thần không còn kiên nhẫn lấy tay phất phất, ba tên này mà có thể giữ lời hứa thì chắc là lợn biết leo cây. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- A, vâng, bọn em cút, bọn em cút ngay!
Thấy Lương Thần không để ý đến những lời nói của mình, bọn Đại Hùng vui mừng quá đỗi, hoảng quá không ngừng trả lời liên tục, sau đó nhanh như chớp trốn chạy.
Nhìn ba cái bóng xa dần, Lương Thần không khỏi lắc đầu cười khổ. Ba tên lưu manh này ngày thường lén lút trộm cắp, đánh nhau ẩu đả, tội lớn tuy không vi phạm nhưng tội nhỏ thì nhiều vô kể, xã Hòa Bình nhỏ bé này bị nhóm này làm cho rất đau đầu. Nhóm này thường xuyên bị bắt giữ và ăn cơm tù, nhưng không có biện pháp mạnh nào để răn đe ba tên lưu manh này.
Đưa tay lấy trong túi áo ra một điếu thuốc, đặt ở miệng, Lương Thần hít sâu một hơi, cảm nhận được mùi thuốc lá quen thuộc, dường như mọi mệt mỏi đều xua tan hết.
- Anh, là cảnh sát!
Nghe thấy tiếng nói trong trẻo, Lương Thần ngạc nhiên quay đầu, đã thấy cô gái tay xách túi du lịch, đứng chắn ở trước mặt hắn.
Gió lạnh thổi bay chiếc áo tơ tằm trên người cô, khuôn mặt thanh lịch và xinh đẹp nở ra nụ cười nhợt nhạt. Cô mặc áo màu trắng trông rất duyên dáng yêu kiều, nhìn cô như đỉnh núi tuyết trắng, thuần kiết, không vướng bụi trần.
- Đúng vậy!
Lương Thần bắt buộc phải khai thật lý lịch của mình, thời gian như ngừng lại một giây, hắn sẽ không kìm nổi lòng mình trước ánh mắt nhìn đối diện.
- Việc ở trên xe, thật sự rất cảm ơn anh!
Tiếng nói của cô gái thể hiện sự cảm kích, chân thành tha thiét.
- Tôi là cảnh sát! Cho nên cô không cần nói lời cảm ơn!
Lương Thần cười cười, đưa thuốc lá rít lấy một hơi nữa rồi vứt trên mặt đất, thuận chân giẫm đè lên.
- Anh tên là gì!?
Cô gái dường như không có ý định đi, hơi ngẩng mặt hỏi.
- Lương Thần!
Hắn nói, hắn dường như nhớ tới điều gì, khuôn mặt nở một nụ cười nói:
- Cô định tặng huy chương cho tôi sao!?
- Nếu anh muốn, tôi có thể tự tay làm tặng anh!
Cô gái vẻ mặt như hoa, nhẹ nhàng cười.
- Chỉ đùa một chút thôi!
Hắn nói chuyện với người đẹp rất tự nhiên, nhưng hắn có việc cần phải làm, hắn nhìn đồng hồ hướng về phía cô gái mỉm cười nói:
- Tôi đang có việc phải làm, tạm biệt!
-Tạm biệt!
Cô gái có chút bất ngờ, cô nghĩ rằng hắn sẽ hỏi lại tên cô, cô không nghĩ hắn lại dời đi như vậy.
Đi được hai bước, Lương Thần dường như nhớ ra điều gì, xoay người hướng về phía cô gái mỉm cười nói:
- Chúc cô năm mới tốt lành!
Cô gái có chút cảm động, cũng cười nói:
- Năm mới tốt lành!
Nhìn hắn đi xa, ánh mắt cô gái từ từ nhìn xung quanh, cảm thấy không khí rất mát, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những bông tuyết trắng rơi lả tả, nhẹ nhàng bay trong từ trên không hạ xuống.
Tuyết rơi! Khuôn mặt cô gái rạng rỡ tươi cười, như trẻ con cô hướng ra không trung giơ tay nắm lấy toàn bộ những bông tuyết trắng muốt trong tay mình.
***
Một ngôi nhà trệt cổ kính kiểu cũ, bên phải có tấm biển hiệu loang lổ, đã qua bão táp phong sương đề: “Đồn Công an xã Hòa Bình”
Đẩy cửa bước vào, một mớ hỗn độn đập vào mắt. Lương Thần giật mình, vì hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng.
Đồn trưởng Vương đã trở lại !? hắn đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng trực ban, quả nhiên, Đồn trưởng Vương tôn kính đang nằm chổng vó lên trời, miệng phát ra tiếng ngáy.
Lương Thần lắc đầu đóng cửa nhẹ nhàng rồi đi vào văn phòng.
Cởi áo khoác vắt lên trên giá, Lương Thần mở túi du lịch lấy ra trang phục công an màu xanh.
Hắn tự đứng trước gương ngắm nhìn mình trong trang phục công an, trong mắt hắn ánh nên chút ảm đạm. Cùng là công an, nhưng hắn tự cảm thấy mình kém người khác một bậc? Khi đi qua phòng công an huyện, hắn thầm ngưỡng mộ những đồng nghiệp trong tòa nhà cao lớn, uy nghiêm đó. Hắn ghen tỵ vì không được chỉ tay sai bảo người khác như những cán bộ trên phòng Công an huyện, nhưng xét đến cùng, hắn ghen tỵ với người có thể chỉ bằng câu nói mà thay đổi được tiền đồ và quyền lợi của hắn! hắn không cam lòng, cả đời cứ phải sống ở nơi hẻo lánh này!
“Bên trên không có ai, cả đời phải ở lại đây!”
Những câu nói mà Đồn trưởng Vương thường nói. Lương Thần hiện tại có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của ông ta chứa đựng sự mất mát, phẫn uất!
Từ năm 27 tuổi tới giờ, ông ta cứ ở vị trí này đã 10 năm, nếu không có vấn đề thì thì Đồn trưởng Vương sẽ vẫn ở đây cho đến khi về hưu.
Mình thì sao!? Có lẽ sau này thậm chí còn thua kém cả Đồn trưởng Vương! Lương Thần bất mãn cắn chặt môi, bộ dạng hắn với bộ đồng phục trong gương như dúm dó, đôi mắt lộ ra vẻ sung mãn quật cường.