Quan Lộ Trầm Luân Chương 449 : Lương Thần đánh người.

Quan Lộ Trầm Luân
Tác giả: Trần Trọng
Chương 449: Lương Thần đánh người.

Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Metruyen









Hai đoàn xe cảnh sát dừng lại đầu đường phố. Trong xe cảnh sát, Phó chi đội trưởng chi đội hình sự Lô Dũng quay đầu, cẩn thận nhìn về phía sau hỏi vị tân Phó cục trưởng đang nhắm mắt dưỡng thần:

-Sếp Lương, chúng ta đi…!

-Khu biệt thự Vạn Hưng.

Nghe câu trả lời, Lô Dũng lập tức hiểu ra ngay tân Phó cục trưởng Lương này sắp sửa làm một điểm đột phá tại khu biệt thự Vạn Hưng, nơi Cục trưởng cục Công an tử vong. Chỉ có điều, án mạng xảy ra đã nửa tháng, nay lại đến hiện trường thì dường như không có ý nghĩa gì nữa. Khám nghiệm hiện trường lúc ấy đều là những nhân viên hình sự dày dặn kinh nghiệm, toàn bộ những gì đáng ngờ đều đưa vào làm vật chứng, toàn bộ ghi chép đều đã được lưu lại.



Đèn xe cảnh sát lóe sáng, hú còi đi xuyên qua các đường phố đông đúc. Nửa giờ sau thì đến khu biệt thự Vạn Hưng. Đi vào biệt thự đã từng xảy ra án mạng, nhìn quanh phòng khách xa hoa ở lầu một, Lương Thần lắc đầu nhè nhẹ. Qua điều tra thì khu biệt thự này là tài sản riêng của Cục trưởng cục Công an, ngay cả thằng ngốc cũng không tin rằng chỉ với mức lương hai ngàn một tháng mà một cán bộ cấp Cục phó có thể có được khu biệt thự xa hoa mấy chục triệu.

Hiện trường vụ án chính là phòng khách rộng lớn này, trên chiếc ghế da ở đây. Tuy rằng chuyện xảy ra đã nửa tháng nhưng trên ghế, vết máu đỏ sậm vẫn rất rõ ràng. Nhân viên kỹ thuật hình sự Đặng, người khám nghiệm hiện trường lúc đó đã kể lại và giải thích tỉ mỉ tình trạng hiện trường lúc đó cho Lương Thần rõ.

- Người chết lúc ấy nằm nghiêng trần truồng trên ghế, trên người có khoảng mười ba vết thương, trong đó có hai vết dao trí mạng, một ở phía dưới cổ, một ở phía ngực trái. Hung khí là một con dao gọt hoa quả, trên con dao không để lại dấu vân tay. Ở hiện trường cũng không có dấu vết giãy dụa đấu đá gì. Sếp Lương, chúng tôi bước đầu nghi ngờ…

Đặng nói giọng nhỏ dần, cuối cùng im lặng. Bởi vì y nhận thấy vị Phó cục trưởng trẻ tuổi này dừng lại ở vết máu trên ghế, đôi mắt tối sầm lại, nhìn rất chăm chú.

Trên chiếc ghế da, xuất hiện một người đàn ông trung niên mập mạp, béo tốt, Trên khuôn mặt ghê tởm của y mang theo nụ cười gian ác, y mở miệng hôn vào môi người phụ nữ.

-Chú hai, xin chú hãy buông tha cho cháu. Cháu bây giờ không thể…

Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh vừa giãy dụa vừa cầu xin, cô lúc này đang có bầu bảy tám tháng rồi.

-Mang thai thì có gì quan trọng chứ, vừa lúc, chú cũng không làm cháu có thai được nữa.

Người đàn ông mập mạp mắt lộ vẻ hưng phấn, một tay đặt lên vai cô gái, một tay xoa vào bụng cô.

-Chú, cháu cầu xin chú, thật sự là không được, sẽ làm bị thương đứa bé…

Người phụ nữ giữ bàn tay của người đàn ông lại, tiếp tục cầu xin.

-Chú làm nhẹ là được mà. Nói thật nhé, chú sẽ bồi thường cho cháu một chút là được chứ gì. Chú cam đoan với cháu, chú hơn cái loại người bị liệt của cháu gấp trăm lần.

Bàn tay mập mạp của người đàn ông lần xuống phía dưới, sờ soạng dưới lớp vải, vừa vuốt vuốt vừa cười nói.

-Chú, vậy cháu sẽ chiều chú. Chú đơi cháu đi.

Nghe thấy giọng điệu dâm dục của đối phương, khuôn mặt của người phụ nữ lộ ra vẻ khuất nhục, ánh mắt trong lúc vô tình chạm phải con dao gọt hoa quả trên bàn trà, ngọn lửa hận thù dâng lên ngùn ngụt trong mắt, cô nhẹ giọng, nói nhỏ.



-Được, được, để cho cháu chủ động nhé.

Người đàn ông mập mạp ra vẻ vui mừng, buông cô gái ra rồi tự cởi bỏ quần áo của mình nằm ngửa trên ghế, sau đó thúc giục cô gái:

- Cháu cũng mau cởi đồ ra đi.

-Không cho chú giở trò nhé, còn nữa, chú đừng xem. Chú mà nhìn, cháu sẽ không cởi.

Cô gái thốt lên rồi cởi quần áo mình ra, lộ ra cơ thể đẫy đà do mang thai. Cô chỉ mới cởi quần áo ngoài, còn quần lót vẫn đang mặc trên người. Cô lại lấy áo sơ mi mà người đàn ông vừa cởi ra ném lên mặt gã. Lúc tầm mắt người đàn ông bị che khuất, khuôn mặt thẹn thùng của cô trở nên vô cùng thù hận. Cô cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, chậm rãi đi tới gần người đàn ông đang nằm trên ghế.

- Đến đây đi cục cưng, đừng để chú chờ lâu như vậy, có gì mà xấu hổ nữa chứ. Mau lại đây đi.

- Chú cam đoan sẽ làm nhẹ nhàng. A…Ô…

Cơ thể mập mạp của người đàn ông bật lên, một tiếng kêu thảm thiết thốt ra nặng nề dưới lớp quần áo trên mặt y. Con dao gọt hoa quả cắm sâu tận gốc trên cổ, chặn đứng tiếng kêu của y. Cô gái rút con dao ra dâm tiếp một nhát nữa, người đàn ông lại rống lên một tiếng thống khổ. Cô gái trút mọi hận thù lên con dao gọt hoa quả, đâm liên tiếp lên người y, cho đến khi thân thể y cứng ngắc không động đậy gì nữa, lúc này, cơ thể trắng trẻo của cô cũng dính đầy máu thì cô mới dừng lại. Cô vứt con dao gọt hoa quả sang một bên, đờ đẫn đứng lên đi vào trong toalet.



Không bao lâu sau, cô gái lại xuất hiện, trên cơ thể trắng muốt trơn bóng của cô còn có chút bọt nước. Cô lấy quần áo mặc vào chỉnh tề, lạnh lùng nhìn thoáng qua cơ thể lấm đầy máu trên ghế, xoay người bước về phía cổng biệt thự.

- Nói tiếp đi.

Lương Thần nắm hai mắt lại, nhưng hình ảnh cô gái với đôi mắt đầy thù hận vẫn nằm trong trí nhớ của hắn.

-Chúng tôi bước đầu kết luận, hung thủ và người bị hại hẳn là chỗ rất quen thân, vết đao đâm chỗ mạnh chỗ nhẹ và nhìn trạng thái người bị hại thì có thể nhận định hung thủ là phụ nữ. Vì thế chúng tôi đã tiến hành xét hỏi một số nhân tình của người bị hại, nhưng với cả động cơ gây án và thời gian gây án thì mấy người này đều bị loại trừ. Do vậy, vụ án lâm vào bế tắc.

Phó chi đội trưởng chi đội hình sự Lô Dũng nói tiếp.

-Thu quân về.

Lương Thần mở mắt ra, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi thốt lên một câu rồi xoay người bước về phía cửa. Sau hắn, Lô Dũng và Đặng không khỏi nhìn nhau ngơ ngác. Vốn bọn họ tưởng rằng sếp Lương còn có biểu hiện gì ngoài dự đoán của mọi người, lại không ngờ rằng hắn chỉ quan sát vậy thôi, liền đầu voi đuôi chuột mà tuyên bố thu quân.

Trên đường về, Lương Thần im lặng suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói với Lô Dũng:

-Khi về đưa cho tôi tài liệu về tình trạng gia đình của người bị hại, bao gồm cả trực hệ liên quan.

- Da, sếp Lương.

Lô Dũng vội vàng gật gật đầu. Nhận thấy vẻ phức tạp trong mắt vị thủ trưởng trẻ tuổi, trong lòng y không khỏi giật mình. Chẳng lẽ, sếp Lương phát hiện ra điều gì?

Hiệu suất làm việc của Lô Dũng rất cao. Khi Lương Thần trở lại văn phòng cục trưởng của mình, vừa mới lấy điếu thuốc ra thì tài liệu đã được đưa đến đặt trên bàn làm việc của hắn. Ánh mắt hắn liếc nhanh qua những cái tên trên tài liệu, rất nhanh, một cái tên lọt vào tầm mắt hắn. Tôn Tiểu Hồng, nữ, hai mươi chín tuổi, ở chỗ quan hệ với người bị hại ghi rõ: chú cháu.

Lương Thần theo bản năng sờ vào điện thoại trên bàn làm việc, nhưng đột nhiên, cánh tay đang vươn ra của hắn dừng lại. Nhíu mày trầm tư một lúc lâu, cuối cùng hắn rút tay lại, đưa tập tài liệu ném vào ngăn kéo. Hắn nhìn vào đồng hồ, đã bốn rưỡi, đã là giờ tan tầm.

- Ba, ba đã về.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, vẻ mặt Lăng Tư Vũ có nét chờ đợi, nhưng sau khi thấy người bước vào cửa là bố chồng, khuôn mặt chờ đợi biến thành thất vọng, miễn cưỡng vui vẻ mà nói một câu.

- Ừ.

-Ồ, nó bảo là đơn vị đang có chuyện gấp, tối nay về muộn.

Lăng Tư Vũ gục đầu xuống, không để ý đến bố chồng đang nhìn cô nước mắt ngắn nước mắt dài. Chồng cô là Trương Thiếu Phong làm ở cục Quản lý đô thị, công việc cơ bản là rất nhàn, không phải tăng ca thêm giờ. Cái gọi là ‘gấp’ chẳng qua chỉ là đi chơi cùng đám bạn bè lêu lỏng mà thôi.

- Kệ, nó không về sớm cũng tốt, đỡ làm cho ba tức giận.

Trương Bỉnh Lâm thở dài, nhẹ nhàng nói với con dâu:

-Tư Vũ à, hôm nay sinh nhật con, ba tặng cho con vật này, con mở ra xem có thích không?

Nói xong, ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ gói rất công phu đẹp mắt.

Đôi mắt đẹp của Lăng Tư Vũ hàm chứa sự biết ơn, cô đưa tay nhận chiếc hộp. Sau khi mở lớp giấy gói bên ngoài, cô mở chiếc hộp ra, một chiếc vòng cổ bằng bạch kim tinh xảo hiện ra trong tầm mắt cô.

-Cảm ơn ba.

Trong mắt Lăng Tư Vũ hiện lên một tia do dự, nếu như chồng cô tặng cô một vật như vậy, chắc chắn cô sẽ rất vui, nhưng đó lại là bố chồng cô nên cô cảm thấy không thích hợp lắm. Nhưng nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của bố chồng, cô không nỡ làm phật lòng ông nên đành gật đầu nói lời cảm ơn.

-Thích là tốt rồi. Tư Vũ à, tên tiểu tử thối không về, ba xuống bếp nấu cơm cho con ăn nhé.

Trương Bỉnh Lâm nhanh nhẹn lấy chiếc tạp dề, cười nói với con dâu:

-Ba còn đặt bánh sinh nhật, chắc lát nữa họ sẽ mang tới.

-Cám ơn ba.

Đối mặt với sự quan tâm của bố chồng, đôi mắt Lăng Tư Vũ đỏ lên, nước mắt không kìm nổi tràn ra cả hai mi. Trong lòng cô đúng là cảm kích sự quan tâm của bố chồng, nhưng lại cảm thấy uất ức vì chồng cô gần đây bỏ rơi cô.

-Thằng ngốc đó, con muốn khóc thì cứ khóc đi, ba biết con gần đây chịu không ít oan ức. Tiểu Phong không tốt với con, ba sẽ dạy bảo nó.

Trương Bỉnh Lâm bước tới, vỗ nhẹ vào vai con dâu, nhẹ nhàng an ủi.

-Ba.

Lăng Tư Vũ được bố chồng thấu hiểu, nỗi xúc động trong lòng cô dâng lên khiến cô nhào đầu vào ngực ông khóc nấc lên.



-Ngoan nào, khóc được là tốt rồi.

Trương Bỉnh Lâm vỗ về nhè nhẹ sau lưng con dâu, nhẹ giọng an ủi. Ông cũng biết, từ khi đến Cẩm Bình, con ông dần dần trở nên nóng nảy, chẳng những không thèm để ý đến vợ mà ngay cả ba mình cũng không thèm nghe lời.

Đúng lúc này, chợt tiếng chuông cửa vang lên, lập tức tiếng đập cửa cũng liên tiếp:

-Ba, ba.

- Để ba đi xem xem sao.

Trương Bỉnh Lâm cảm thấy có chuyện bất thường, nhìn xuyên qua cửa kính, sắc mặt ông lập tức thay đổi. Mở cửa ra, quả nhiên vừa rồi ông không nhìn lầm, mặt mũi con ông bị thương nhìn thật thảm thương đang hiện ra trước mắt ông.

- Sao lại thế này? Ai làm?

Trương Bỉnh Lâm giận tím mặt, hướng về phía hai thanh niên đưa con ông về quát lên. Vốn là giám đốc lãnh đạo sở, đường đường là nhân vật số một trong sở, cơn giận lôi đình khác thường, hai thanh niên đi cùng con ông sợ run, suýt nữa nói không ra lời.

Nghe thấy tiếng nói, Lăng Tư Vũ bước tới nhìn thấy tình trạng thê thảm của chồng mình, cô cũng sợ ngây người ra. Cô bước tới cạnh bố chồng, đôi mắt đẹp ầng ậc nước, nói với chồng:

-Tiểu Phong, Tiểu Phong, anh làm sao vậy? Ai đánh anh đến nông nỗi này?

Mắt trái Trương Thiếu Phong bị sưng vù, khóe miệng còn có vết máu. Toàn thân bê bết đất đai, dường như y vừa nằm lăn dưới đất. Nhìn thấy vợ và bố xuất hiện, y khó nhọc nuốt nước miếng, phát ra một tiếng từ trong cổ họng:

-Lương Thần.

Vừa nghe hai chữ phát ra từ miệng chồng, Lăng Tư Vũ trong nháy mắt như ngây dại. Cô gần như tưởng mình nghe nhầm. Vị chủ tịch thành phố cũng ngây người ra, tuy con mình đang bị đánh rất thảm nhưng nó đã nói từng chữ rất rõ ràng ‘Lương Thần’ thì chắc chắn là không sai rồi. Con ông có ý nói nó bị thương là vì bị Lương Thần đánh. Như vậy, Lương Thần này có phải đúng là người mà ông biết không, hay chỉ là cùng họ cùng tên?

-Các cậu nói đi, rốt cục sao lại thế này?

Trương Bỉnh Lâm buộc mình tỉnh táo lại, hướng về phía hai thanh niên đang không biết làm sao, lớn tiếng hỏi.

-Chuyện là như vậy. Anh Phong và bọn cháu tan tầm chuẩn bị đi ăn cơm. Vào lúc chuẩn bị đi thì có một người nói là đánh Trương Thiếu Phong một trận.

-Tên cảnh sát kia nói hắn tên là Lương Thần, hắn nói nếu chúng cháu không tuân theo thì đến cục Công an thành phố tìm hắn. Cháu nói anh Phong là con trai ngài Trương Chủ tịch thành phố, nhưng tên cảnh sát đó cũng không để ý.

Một thanh niên khác mặt mũi bầm dập cũng không kém Trương Thiếu Phong, nghiến răng đầy căm hận, nói.

- Tiểu Phong, là chuyện gì vậy?

Trương Bỉnh Lâm vẻ mặt âm trầm hướng về phía con mình hỏi.

-Ba, lần này ba không giúp con thì đừng nhận con là con nữa. truyện copy từ tunghoanh.com

Trương Thiếu Phong nghiến răng nghiến lợi. Lần trước y khẩu chiến với người khác, kết quả tuy cha là Chủ tịch thành phố lại thua người nhà của Phó Chủ tịch thành phố. Lúc này đây, hắn đang bất bình với một tên cảnh sát, tên này còn coi thường cả Chủ tịch thành phố thì còn nói làm gì nữa. Trong bản tin trên ti vi, cha của Lý Cương mới là Phó cục trưởng Cục công an mà nhìn đã rất hoành tráng rồi.

- Nó nói mê rồi, Tư Vũ, nhanh lên.

Thấy con dâu đứng ngây người ra đó, Trương Bỉnh Khiêm liền thốt lên mấy tiếng:

-Tư Vũ, Tư Vũ.

-Dạ.

Lấy lại tinh thần, Lăng Tư Vũ chế ngự tình cảm phức tạp trong lòng, dìu tay chồng vào trong phòng. Hai thanh niên biết điều cùng nói:

-Chủ tịch thành phố Trương, chúng cháu đi về ạ.

Sau đó, một người trước một người sau đi xuống lầu.

Đúng lúc này, Lương Thần đang mặc áo, hắn nhìn vào gương quan sát từ đầu đến chân, thấy hình ảnh một người cảnh sát trong đó. Hắn vừa nhớ lại thời kỳ sống an nhàn sung sướng gần đây, vừa căm tức tên quản lý đô thị còn đáng ghê tởm hơn cả lưu manh côn đồ.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-lo-tram-luan/chuong-449-I0Haaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận