Quan Thanh Chương 31 0: Thay đổi bộ máy Uỷ ban nhân dân huyện

Quan Thanh
Tác giả: Cách Ngư
Quyển 5: Tài cao chót vót
Chương 310: Thay đổi bộ máy Uỷ ban nhân dân huyện

Người dịch: KoCo
Nguồn: Mê truyện






Lưu Viện thở gấp, đôi mắt quyến rũ lườm Lý Kiệt, hất bàn tay đang sờ soạng của y ra, sẵng giọng:

-Đừng lung tung. Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh. Anh nói là Bí thư An năng lực lớn như vậy muốn giúp anh, anh chẳng có gì mà thiệt! Tuy nhiên, Bí thư An với anh chẳng thân thích gì, em rất ngạc nhiên, vì sao anh ta lại giúp anh chứ? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta với chị gái anh từng là đồng nghiệp?

Lý Kiệt thở dài, buông vòng tay ôm bên hông Lưu Viện ra, đứng dậy đi một vòng trong phòng khách:

-Em không hiểu đâu! Lúc trước, anh còn tưởng anh ấy se thành anh rể của anh, nhưng sau mới biết, chị anh yêu đơn phương, hôn thê của Bí thư An là người Tân Hải, hiện nay là doanh nhân giàu có, chủ nhân của công ty An Hạ gì đó, chị anh hoàn toàn không có cơ hội.



Nhưng đến giờ, chị anh vẫn chưa quên được anh ấy, ài!

-Hay là bởi vì chị anh nên Bí thư An mới giúp anh?

Lưu Viện Viện cười nhẹ:

-Ít nhất điều này cho thấy, trong lòng Bí thư An, chị anh so với đồng nghiệp bình thường quan trọng hơn. Nếu không, anh ta không thể nào liên tiếp giúp anh.

-Em toàn nói nhảm!
Lý Kiệt bất mãn, trừng mắt nhìn Lưu Viện Viện:
-Chị anh và Bí thư An cho dù không thành vợ chồng cũng là bạn tốt!

Nghĩ đến Lý Tương đang buồn bực không vui đắm chìm trong nỗi tương tư đơn phương không thể tự kìm chế, tâm trạng của Lý Kiệt liền trở nên căng thẳng.

-Được rồi, chuyện tình cảm ai có thể nói rõ, hơn nữa, chúng ta là người ngoài cuộc, cũng không có cách nào hiểu được chuyện giữa chị anh và Bí thư An.

Lưu Viện Viện nhẹ nhàng cười một tiếng:

-Tuy nhiên, đây là một cơ hội đối với anh. Lý Kiệt, anh một lòng theo Bí thư An, nói không chừng trong tương lai sẽ thu được lợi ích rất lớn. Anh xem Lương Mậu Tài và Mã Hiểu Yến kìa, không phải họ do Bí thư An hết lòng đề bạt sao? Nhất là Lương Mậu Tài, ban đầu hắn bất quá là cán bộ cấp phòng ban của thị trấn Tư Hà, có năng lực gì? Chỉ là có tài nịnh bợ! Thế nhưng, bây giờ hắn cũng được vào bộ máy lãnh đạo Khu kinh tế mới, rồi còn Chủ nhiệmTôn, chỉ trong hai năm, liền từ Phó phòng lên chức Phó huyện.



Một đêm gió bấc gào thét, tuyết rơi nhiều như những sợi lông ngỗng tung bay trong gió, bao phủ thị trấn một màu trắng xoá.

Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào ra ban công tập thể dục, đột nhiên hắn mở cửa sổ ra, mặc cho một luồng gió bấc rét lạnh thổi vào, trong nháy mắt đầu óc liền tỉnh táo.

Nhìn ngoài cửa sổ đầy trời tuyết trắng, An Tại Đào trầm ngâm một chút, từ từ đóng cửa sổ lại, nhấc điện thoại lên gọi cho Mã Hiểu Yến.

Bên kia đầu dây, giọng một phụ nữ trung niên mang thổ âm địa phương vang lên:
-Xin chào, ai mà mới sáng sớm đã gọi điện rồi?

-Ha ha, xin hỏi đồng chí Mã Hiểu Yến có ở nhà không?

-Có, nhưng chỉ mới dậy, lát nữa gọi lại nhé!

Mã Hiểu Yến mặc áo ngủ đang còn ngái ngủ ra khỏi phòng, đang định vào phòng vệ sinh, thấy mẹ đang tiếp điện thoại, liền theo thói quen hỏi một câu:
-Ai gọi điện vậy mẹ? Có phải tìm con không?

Đột nhiên, Mã Hiểu Yến giật mình, vội chạy tới, giật lấy điện thoại trong tay mẹ, hạ giọng nói: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

-A lô?

-Hiểu Yến, tôi An Tại Đào đây.

-Bí thư An…
Mã Hiểu Yến trong lòng run rẩy, đôi mắt không khỏi đỏ mọng lên.

An Tại Đào được thành phố bổ nhiệm làm quyền Chủ tịch huyện, rời khỏi Khu kinh tế mới Tư Hà, chuyện này trước đó An Tại Đào không hề nói ra, hôm qua cô mới biết. Ngày hôm qua trong cuộc họp, biết An Tại Đào được điều đi, Tôn Hiểu Linh thăng chức, lòng của cô lập tức cảm thấy suy sụp, buổi tối mấy lần cô gọi điện cho An Tại Đào nhưng hắn không bắt máy.

Điều này làm cho trong lòng Mã Hiểu Yến lạnh đi, vừa thất vọng lại vừa oán hận, nhưng lại nói không nên lời.

Lúc trước, mình vì hắn không những từ bỏ cơ hội làm Chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân huyện, còn đắc tội với Lãnh Mai, tự nguyện ở lại Khu kinh tế mới, hiện giờ hắn được bổ nhiệm quyền Chủ tịch huyện liền vô tình vô nghĩa gạt mình qua một bên, ngược lại Tôn Hiểu Linh lại thành người hưởng lợi nhiều nhất.

Trong lòng Mã Hiểu Yến trăm mối cảm xúc ngổn ngang, suốt một đêm trằn trọc không ngủ.

-Hiểu Yến, lát nữa khi cô đi làm, trước tiên tới văn phòng của tôi một chuyến, tôi tìm cô muốn nói chút chuyện. Hiện giờ tôi đang ở văn phòng của Bí thư Lãnh trước kia.

An Tại Đào nói xong liền gác điện thoại.

Thấy con gái tóc tai bù xù, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt thay đổi liên tục, tay nắm điện thoại, ngồi sững sờ trên sô pha, mẹ Mã Hiểu Yến đi tới dịu dàng nói:
-Yến con, có chuyện gì vậy?Mới sáng sớm, ai lại gọi điện thoại cho con vậy?

-Là Chủ tịch huyện An.
Đột nhiên Mã Hiểu Yến cười lên, hết sức vui vẻ bỏ ống nghe qua một bên, lòng rạo rực chạy vọt vào phòng ngủ.

Chủ tịch huyện An? Mẹ Mã Hiểu Yến giật mình kinh hãi, nhớ tới vừa rồi thái độ của mình không tốt lắm, trên trán bà toát mồ hôi lạnh.

Hơn chín giờ sáng, An Tại Đào mới tới văn phòng. Hắn cố tình đi trễ một chút, để người của Uỷ ban nhân dân huyện có thời gian quét dọn văn phòng cho mình.

Chiều hôm qua mới tuyên bố bổ nhiệm, Hội đồng nhân dân huyện khẩn cấp mở hội nghị miễn chức quyền Chủ tịch huyện của Lãnh Mai, lựa chọn Phó chủ tịch huyện An Tại Đào làm quyền Chủ tịch huyện. Môt loạt thủ tục vừa xong, Lãnh Mai liền nhanh chóng triển khai việc sắp xếp, bắt đầu cho người điều chỉnh văn phòng, cô ta chuyển từ lầu ba xuống lầu hai, còn An Tại Đào thì từ lầu hai lên lầu ba.

Thấy sự cấp bách ra mặt của Lãnh Mai như vậy, An Tại Đào cười thầm, nhưng không nói gì.

Sau khi việc bổ nhiệm đã được thông báo rõ ràng, bắt đầu từ chiều hôm qua, Chủ nhiệm Giang Ba liền mang theo người tới huyện uỷ, bắt tay vào sửa chữa văn phòng làm việc hợp quy cách cho An Tại Đào. An Tại Đào còn đang trên đường đi, Giang Ba liền gọi điện đến, hỏi hắn có yêu cầu đặc biệt gì không.

Giang Ba ban đầu là Phó phòng kinh tế và thương mại, sau khi Mã Hiểu Yến từ chối cơ hội do Lãnh Mai đưa ra, Lãnh Mai liền đề bạt Giang Ba. Giang Ba mới vừa nhậm chức không lâu, Lãnh Mai lại tiếp nhận chức Bí thư Huyện uỷ, rờikhỏi Uỷ ban nhân dân huyện, điều này làm Giang Ba cảm thấy bất an.

Đồng thời, anh ta cảm thấy hơi lo sợ, trong cơ quan đồn đại quan hệ giữa An Tại Đào và Lãnh Mai khá căng thẳng. Sau khi An Tại Đào lên làm Chủ tịch huyện, có thể đem mình ra “khai đao” không?

Vả lại, cái gọi là vua nào triều thần nấy, tân chủ tịch huyện sẽ dùng lại Chủ nhiệm xử lý của chủ tịch huyện cũ sao? Đáng thương cho mình vừa mới đảm nhiệm chức vụ chưa được bao lâu, nghĩ đến đây, Giang Ba cảm thấy rất buồn rầu và bực bội.

Có lẽ bởi vì tuyết rơi, hành lang văn phòng huyện uỷ hơi bốc mùi ẩm, thậm chí còn phảng phất mùi từ hầm cầu bay ngược lên. An Tại Đào từ từ đi về phía văn phòng, phia sau là Chương Quân vẻ mặt hưng phấn. Làm thư ký cho An Tại Đào, anh ta xác định chắc chắn sẽ được điều chuyển đến Uỷ ban nhân dân huyện làm, chức Phó chủ nhiệm không có vấn đề, chỉ cần Ban tổ chức cán bộ tiến hành thủ tục mà thôi.

Giang Ba tay cầm cây lau đứng ở cửa, trong phòng làm việc còn có mấy nhân viên xử lý của Uỷ ban nhân dân huyệnđang bận sắp xếp lại bàn làm việc, tủ sách và ghế sô pha mới cho An Tại Đào.

-Chủ tịch huyện An,
Giang Ba nhìn thấy An Tại Đào vội tiến tới kính cẩn cười nói:
-Ngài xem như vậy có hợp hay không?

An Tại Đào cười cười đi vào, thấy phương tiện làm việc bên trong đã đổi mới toàn bộ, ngay cả vài bức thư pháp cũng bị gỡ xuống, thay bằng bức tranh sơn dầu mới.

An Tại Đào gật đầu:
-Không cần phải phiền phức nhiều, như vậy là được rồi.

Giang Ba cười:
-Vì thời gian gấp gáp, tôi muốn sửa chữa nhiều hơn một chút nhưng không còn kịp.

An Tại Đào khoát tay, ngối xuống chiếc ghế da sang trọng sau chiếc bàn làm việc rộng rãi:
-Không cần lãng phí thời gian vào việc này, chỉ là chỗ làm việc mà thôi. Đúng rồi, Chủ nhiệm Giang, anh lập tức thông báo tất cả cán bộ và lãnh đạo Uỷ ban nhân dân huyện, các người đứng đầu các bộ phận, chiều nay đến lễ đường dự hội nghị.

Còn nữa, buổi sáng họp tổ đảng Uỷ ban nhân dân huyện, anh thông báo cho các lãnh đạo một chút.

Giang Ba thầm giật mình, thầm nghĩ, đúng là quan mới nhậm chức thì làm việc vô cùng gấp rút. Lúc này mới đầu một ngày nhậm chức, lại nóng nảy đến như vậy?

Nhưng anh ta cũng không dám nói gì, vội đáp ứng rồi dẫn mấy nhân viên cấp dưới rời văn phòng An Tại Đào.





Nhóm Giang Ba đang định xuống lầu, thì thấy một người phụ nữ thanh lịch mặc áo khoác nhung màu vàng nhạt đi lên. Giang Ba nhận ra người phụ nữ này, biết cô ta là Trợ lý chủ nhiệm Khu kinh tế mới kiêm Chánh văn phòng Mã Hiểu Yến, bởi vì quan hệ công tác, hai người đã vài lần liên hệ.

-Chủ nhiệm Mã?

-Ồ, Chủ nhiệm Giang.
Mã Hiểu Yến cười, đứng ở thang lầu, gật đàu chào Giang Ba.

-Tìm Chủ tịch huyện An à? Chủ tịch An vừa mới đến, ha ha…

Giang Ba bắt tay Mã Hiểu Yến, sau đó đi xuống lầu. Chỉ có điều trong nháy mắt trước khi xuống khỏi chỗ ngoặt của thang lầu, y mơ hồ nhìn thấy Mã Hiểu Yến chống tay vào tay vịn cầu thang, cúi người nhìn theo y bằng ánh mắt“nghiền ngẫm”, bỗng nhiên y giật mình, mơ hồ có một dự cảm không hay.

-Hiểu Yến, ngồi đi.
An Tại Đào đi ra sau bàn làm việc, Mã Hiểu Yến ngồi đối diện.

-Bí thưAn.

Tuy rằng Mã Hiểu Yến đoán được phần nào nhưng không dám xác định, trong lòng hơi căng thẳng. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nhìn về phía An Tại Đào, trong mắt vừa có sự chờ mong, vừa có nỗi khát vọng, lại mơ hồ ẩn hiện một tình cảm dịu dàng.

An Tại Đào trong lòng hơi cười, nhưng mặt vẫn ra vẻ nghiêm nghị.

Công việc bề bộn, thời gian của hắn lại có hạn. Lập tức phải họp tổ đảng, không muốn rào trước đón sau với Mã Hiểu Yến, liền đi thẳng vào vấn đề chính:

-Đồng chí Hiểu Yến, ý kiến cá nhân của tôi là muốn cô tới huyện hỗ trợ công tác cho tôi, cho nên hôm nay tôi mời cô đến là muốn hỏi ý kiến của cô một chút.

Mã Hiểu Yến thầm thở phào một cái, cảm thấy tảng đá trong ngực rơi xuống. Cô nửa xấu hổ, nửa vui mừng liếc An Tại Đào, rồi từ từ cúi đầu xuống, khẽ nói:
-Hết thảy tôi xin nghe theo sự bố trí của lãnh đạo.

-Ha ha, như vậy là tốt rồi. Cô về trước đi, tôi còn phải dự họp tổ đảng ngay lập tức. Ừ, chuyện này cô đừng vội nói với đồng chí khác, kể cả Chủ nhiệm Tôn. Cô bớt chút thời gian, chỉnh đốn lại công tác ở Khu kinh tế mới một chú, chuẩn bị bàn giao.

Hai ngày nữa, tôi sẽ bảo Ban Tổ chức cán bộ làm thủ tục điều động công tác cho cô, điều động ngang cấp thôi, cũng không quá phức tạp. Chỉ có điều đồng chí Hiểu Yến phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt, ở huyệnj không giống như Khu kinh tế mới, công việc rất nhiều, đủ loại khác nhau, cô trợ giúp tôi công tác, trọng trách rất nặng!

-Xin lãnh đạo yên tâm!

Trong lòng Mã Hiểu Yến vui mừng, lập tức đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng đáp lại, đường cong lả lướt trước ngực tạo nên những đợt sóng nhấp nhô.

Thấy ánh mắt của An Tại Đào theo bản năng nhìn lướt qua trước ngực mình, lòng Mã Hiểu Yến thêm vui mừng, đột ngột như một cơn gió lao vào lòng hắn, kiễng chân lên vội vàng hôn phớt lên trán hắn, sau đó xấu hổ cúi đầu khẽ nói:
-Cảm ơn lãnh đạo, tôi về.

Mã Hiểu Yến đỏ mặt, quay đầu liền bỏ chạy ra ngoài. Ra khỏi văn phòng An Tại Đào, thấy hành lang không có người, cô mới xoa xoa bộ ngực đang đập dồn của mình, lấy lại bình tĩnh, rồi vừa mỉm cười vừa đi về phía cầu thang.

Điều đến Uỷ ban nhân dân huyện làm Chủ nhiệm xử lý công việc, đối với Mã Hiểu Yến thì đây không chỉ là chuyện điều động công tác, mà nó còn có ý nghĩa là An Tại Đào không bỏ rơi cô. Đối với Mã Hiểu Yến bây giờ, điều đó còn quan trọng hơn nhiều so với việc được thăng chức.

Sau khi Khâu Côn được điều nhiệm làm Trưởng ban Tỏ chức cán bộ, chức Phó chủ tịch thường trực huyện do Phó chủ tịch huyện Cổ Trường Lăng tiếp nhận. Ngoài Cổ Trường Lăng ra, Uỷ ban nhân dân huyện cón có bốn phó chủ tịch huyện, theo thứ tự là Phó chủ tịch huyện Hàn Chí Long, Phó chủ tịch huyện Ti Thư Phong, Phó chủ tịch huyện Trần Tân, Phó chủ tịch huyện Từ Khánh Sơn. Cùng với An Tại Đào và Cổ Trường Lăng, tất cả sáu người hợp thành bộ máy Uỷ ban nhân dân huyện Quy Ninh.

Thật sự thì huyện Quy Ninh, bất luận là bộ máy Huyện uỷ hay Uỷ ban nhân dân huyện, so với các huyện khác trong tỉnh đều ít người hơn. Rất nhiều huyện, số Phó chủ tịch huyện và Trợ lý chủ tịch huyện có tới mười mấy người, trong khi Quy Ninh chỉ có một mình Tôn Hiểu Linh vừa mới được bổ nhiệm Trợ lý chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện chỉ có năm người, không thể không nói là trường hợp ngoại lệ.

Điều này vừa có nguyên nhân lịch sử, cũng vừa có yếu tố thực tế, có lẽ do Quy Ninh là một huyện nhỏ.

Buổi sáng, chưa đến giờ, theo triệu tập của An Tại Đào, một số lãnh đạo Uỷ ban nhân dân huyện tụ tập trong phòng làm việc của An Tại Đào, mở một cuộc họp ngắn gọn, một lần nữa xác định rõ công việc được phân công của mỗi người. Đồng thời, đây coi như là cuộc họp đầu tiên sau khi nhậm chức của tân chủ tịch huyện. Không khí hội nghị thật ra khá thoải mái, bởi vì mọi người đều là người quen.

Đối với việc phân công công tác thành viên bộ máy lãnh đạo, An Tại Đào tạm thời không có điều chỉnh quá lớn, chỉ đưa Cổ Trường Lăng vốn là Phó chủ tịch thường trực huyện đi quản lý Cục Tài chính, đồng thời đưa Tôn Hiểu Linh làm trợ lý chủ tịch huyện, có nhiệm vụ “Trợ giúp đồng chí An Tại Đào phụ trách toàn diện công tác Khu kinh tế mới Tư Hà”.

An Tại Đào hành động rất nhanh, nhanh đến nỗi đám Cổ Trường Lăng có phần trở tay không kịp. Nhưng An Tại Đào luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn, phía sau lại có Bí thư Thành uỷ mạnh mẽ ủng hộ, lại còn là “người nối nghiệp cách mạng” được Ban Tổ chức Trung ương về khảo sát, cho nên tuy rằng ngay từ đầu hắn đã phân công mình về một vị trí không mong muốn nhưng Cổ Trường Lăng chỉ có thể thầm bất mãn mà không dám biểu hiện ra ngoài.

Về phần một số Phó chủ tịch huyện thì không có vấn đề gì. Phân công công tác này, chức trách nọ, là quyền lãnh đạo, mình chỉ cần làm tốt công việc được giao là được.

Thật ra, đối với một số Phó chủ tịch huyện, trước đây An Tại Đào đều hiểu rất rõ. Hắn đã sớm có tâm tư “làm chủ” Uỷ ban nhân dân huyện, với tính cách và cách đối nhân xử thế của hắn, khẳng định là muốn “tiên hạ thủ vi cường”, để trong thời gian ngắn nhất hoàn toàn nắm chắc tình hình trong tay.

Trước kia, bởi vì Tôn Cốc công tác ở huyện một thời giandài, cực kỳ mạnh mẽ cứng rắn, những năm gần đây, quyền lực Uỷ ban nhân dân huyện hầu như bị Tôn Cốc nắm trọn, phơi bày thực trạng Huyện uỷ mạnh mà Uỷ ban nhân dân yếu, thậm chí là “bù nhìn”. Rất nhiều khi công việc vốn thuộc Uỷ ban quản lý, nhưng Tôn Cốc vẫn lấn át, bao biện làm thay, can thiệp công tác của Uỷ ban nhân dân huyện.

Tuy rằng sau khi Hạ Canh đến nhận chức, tình hình có chuyển biến, nhưng vẫn không giải quyết được tận gốc vấn đề. Hoặc cũng có thể nói, nếu cho Hạ Canh nhiều thời gianhơn, y sẽ dần dần xoay chuyển được tình thế này, nhưng đáng tiếc là y đã trở thành vật hy sinh cho cuộc tranh đấu quyền lực.

Về phần Lãnh Mai thì càng không cần phải nói, cô đảm nhiệm chức quyền chủ tịch trò thời gian rất ngắn, hơn nữa, chủ yếu dồn sức vào mọi mặt công tác, cũng chưa kịp thật sự đụng chạm đến cơ cấu của Uỷ ban nhân dân huyện.

Nói cách khác, một số lãnh đạo Uỷ ban nhân dân huyện tương đối khiêm tốn và yếu thế. Cho tới nay, mấy người bọn họ đều bị che lấp bởi quyền lực của Tôn Cốc, căn bản là không có dịp thi thố trên “võ đài”.

Mà An Tại Đào chắc chắn là sẽ không để tình hình này tiếp tục diễn ra. Mặc dù so với Tôn Cốc thì quyền lực của Lãnh Mai chỉ có cao hơn chứ không thấp, càng khó đối phó.

Cuộc họp tổ đảng chưa đến một giờ đã kết thúc, với sự nhấn mạnh và thúc ép của An Tại Đào, trong thời gian ngắn nhất Uỷ ban nhân dân huyện đã soạn thảo xong văn bản thông báo của cuộc họp.

Tới gần giữa trưa, cầm văn kiện với tựa đề “Thông báo về việc điều chỉnh phân công lãnh đạo Uỷ ban nhân dân huyện”, An Tại Đào đọc kỹ, rồi vung bút ký tên đồng ý.

Thấy Giang Ba cầm văn kiện định đi đưa cho nhà in in ra, An Tại Đào đột nhiên cười cười:

-Chủ nhiệm Giang, đã thông báo cuộc họp vào buổi chiều chưa?

Giọng An Tại Đào rất bình thản, nhưng lọt vào tai Giang Ba, lại khiến y giật mình. Y vội xoay người lại, kính cẩn nói:
-Chủ tịch huyện An, đã thông báo hết rồi, hội trường cũng đã bố trí xong.

-Ồ, tốt lắm, anh đi nhanh đi.

An Tại Đào khoát tay. Nhìn theo bóng dáng Giang Ba đang dè dặt rời đi, khoé miệng An Tại Đào hơi động đậy, lộ ra một nụ cười lãnh đạm. Đối với Giang Ba, hắn cũng không hiểu rõ lắm, chưa nói tới chán ghét hay thích thú.

Nhưng dù thế nào, một khi hắn đã tiếp nhận quyền lực của Uỷ ban nhân dân huyện, hắn sẽ không cho phép Lãnh Mai cài một “cái đinh” ngay bên cạnh mình. Nếu Giang Ba không phải là người do Lãnh Mai lựa chọn, có thể hắn sẽ quan sát y một thời gianrước khi quyết định có giữ y lại hay không.

Đối với An Tại Đào mà nói, chắc chắn Giang Ba phải bị điều đi, điều này là không thể đảo ngược. Hơn nữa, đối với việc điều chỉnh vị trí Chủ nhiệm xử lý Uỷ ban nhân dân huyện, nên sớm không nên trễ. Một khi kéo dài thời gian, có lẽ sẽ phát sinh biến cố. Đối mặt với Lãnh Mai, An Tại Đào không dám qua loa sơ suất chút nào.

Về phần sắp xếp cho Giang Ba như thế nào, tận tối hôm qua hắn mới quyết định xong.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-thanh/quyen-5-chuong-310-LNEaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận