Quan Thanh Chương 553 : Nước cờ dở - “Lễ vật”

Quan Thanh
Tác giả: Cách Ngư
Quyển 8: Trụ đá giữa dòng
Chương 553: Nước cờ dở - “Lễ vật”

Người dịch: KoCo
Nguồn: Mê truyện









Khi An Tại Đào tới phòng hội nghị Thành uỷ, các ủy viên thường vụ khác đều đã tới rồi. Sắc mặt Tống Nghênh Xuân âm trầm ngồi đó, ngoại trừ Đông Phương Du ra, sắc mặt một số ủy viên có vẻ khó coi, nhất là Trưởng ban tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như.

Âu Dương Khuyết Như biết tin này khá muộn, biết sau cả Tống Nghênh Xuân. Đối với một lãnh đạo là uỷ viên thường vụ được phân công quản lý dư luận và hình thái ý thức mà nói, về mặt nào đó mà nói, vậy là không làm tròn nhiệm vụ. Nhận được điện thoại của Tống Nghênh Xuân, Âu Dương Khuyết Như bắt đầu “công tác quan hệ xã hội”, với ý đồ phong tỏa các bài báo trên mạng đưa tin về việc Chu Thắng Khoa bị miễn chức rồi lại được tái nhậm chức, nhưng khổ nỗi, các trang web đăng bài đều là trang web của cơ quan truyền thông Trung ương, ông ta chỉ là Trưởng ban tuyên giáo Phòng Sơn, năng lực chưa đủ để làm điều đó.



Ban tuyên giáo theo lệnh liên hệ với các trang web đó, nhưng người ta đường đường là cơ quan truyền thông Trung ương, hết sức vênh váo, đâu có coi người của Ban tuyên giáo ra gì? Muốn gỡ bỏ bài báo ư? Có thể, nhưng cứ việc đi gặp lãnh đạo Ban tuyên giáo Trung ương hoặc Phòng tin tức Trung ương xin bút phê cái đã rồi nói sau!

Mà cho tới sáng nay, trên rất nhiều báo chí Trung ương, kể cả một số trang báo ở tỉnh, đều xuất hiện tin tức “Chu Thắng Khoa bị cách chức rồi lại được nhậm chức”.

Đáng nói nhất là báo Đông Sơn, số ra buổi chiều, không chỉ đưa tin mà còn đăng bình luận, thậm chí bình luận với cái tựa “Cán bộ lên chức là bình thường, bị cách chức lại lên chức có bình thường không?”

Việc đã đến nước này, từ báo mạng đã chuyển sang báo giấy, tin tức đã lan truyền quá rộng rãi rồi. Tuy giới truyền thông thành phố Phòng Sơn cố ý lảng tránh đưa tin về vụ này, nhưng báo Đông Sơn là tờ báo có lượng phát hành lớn nhất tỉnh Đông Sơn, được phát hành rộng rãi trên toàn tỉnh, tầm ảnh hưởng tại Phòng Sơn hầu như tương đương với các cơ quan truyền thông Phòng Sơn.

Sáng sớm, trên các quán ăn đầu đường cuối ngõ, rất nhiều dân thành phố vừa ăn sáng vừa đọc báo và bàn luận về chuyện này.

Trên đường tới nơi làm việc, Tống Nghênh Xuân bảo lái xe xuống mua một tờ báo chiều Đông Sơn, xem xong tin tức và bài bình luận liên quan, y rất bực bội, bỏ cả bữa ăn sáng, đi thẳng đến văn phòng gọi một lượt điện thoại.

Thấy An Tại Đào đến, Tống Nghênh Xuân nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng. An Tại Đào rất ung dung và bình tĩnh, hắn thong thả đến ngồi bên phải Tống Nghênh Xuân, bên tay trái là Chủ tịch thành phố Đông Phương Du.

An Tại Đào liếc nhìn, thấy trước mặt Tống Nghênh Xuân có một tờ báo Đông Sơn, tờ báo đã lật ra, đúng ngay bài báo đưa tin về chuyện Chu Thắng Khoa, ngay phía trên là một tiêu đề chữ lớn màu đen đập ngay vào mắt: “Chu Thắng Khoa là ai?”

Tiêu đề bài báo rất khơi gợi, cũng rất khéo, qua đó cho thấy phóng viên viết bài này cũng không tệ! Từng là một phóng viên, nhìn qua cái tít ngắn gọn mà dễ tạo ấn tượng này, An Tại Đào thầm kêu một tiếng “Tốt”. Nhưng hắn không để lộ nét cười, vẫn tỏ vẻ thản nhiên, điềm tĩnh.

- Các đồng chí, mục đích chủ yếu cuộc họp hôm nay của chúng ta là vì vấn đề này.

Giọng Tống Nghênh Xuân hơi khàn và trầm thấp, y mệt mỏi xoay cái cổ hơi cứng của mình, ánh mắt thâm trầm lướt qua khuôn mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên người An Tại Đào:

- Vấn đề Chu Thắng Khoa, bất luận là cách chức hay bổ nhiệm, đề đã được đưa ra hội nghị thường vụ Thành uỷ thảo luận, đồng thời, đã trải qua khảo sát của Ban tổ chức cán bộ, về thủ tục là không có bất cứ vấn đề gì.

Tống Nghênh Xuân dừng một chút, thở dài:

- Nhưng dư luận có thể giết chết người! Các đồng chí, đối với chúng ta, luôn theo nguyên tắc trị bệnh cứu người và không “một gậy đánh chết người”, căn cứ theo đề nghị của đồng chí Tại Đào và một số đồng chí khác, đã giáng cấp, giáng chức Chu Thắng Khoa, nhưng vẫn khiến dư luận chú ý, lần này dư luận ồn ào như vậy, ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của Thành uỷ. Tình hình đại khái là như thế, mọi người thảo luận xem có cách gì cứu vãn tình tình thế, làm cách nào hạn chế đến mức tối đa ảnh hưởng tiêu cực của dư luận đối với thành phố Phòng Sơn, làm cho chuyện này dần lắng xuống.

Tống Nghênh Xuân phất mạnh tay, sau đó nâng chung trà lên nhấp một ngụm.

Mọi người ngẩn ra nhìn nhau, đều im lặng không nói. Thứ nhất là không có gì để nói, thứ hai thật đúng là không biết nên xử lý như thế nào. Ai cũng biết là chuyện này đã “chọt” tới chỗ ngồi của Tống Nghênh Xuân, nếu xử lý không tốt, y sẽ để lại ấn tượng không hay trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy.

Không khí trong phòng hội nghị lập tức trở nên nặng nề, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dồn dập của mọi người. Tống Nghênh Xuân đợi một hồi, thấy không ai đưa ra ý kiến gì, không khỏi có phần thẹn quá hóa giận. Sắc mặt y đỏ lên, quay lại nhìn Âu Dương Khuyết Như và Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, trầm giọng nói:

- Trưởng ban Âu Dương, chuyện này anh thấy thế nào?

Trong lòng Âu Dương Khuyết Như vốn đang rối như canh hẹ, làm sao còn có chủ ý gì, ông ta ho khan mấy tiếng, do dự một chút, nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Tống, theo cá nhân tôi thấy, vieecj cấp bách chính là khẩn trương bình ổn dư luận, nếu không được, tôi sẽ lên tỉnh tìm Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy Dương, xem có cách gì hay không, đối với các cơ quan truyền thông của Trung ương, thật sự truyền thông tỉnh không thể làm gì được.

Nghe Âu Dương Khuyết Như nói xong, Tống Nghênh Xuân nhíu mày, khẽ nói:

- Quần chúng lên mạng đọc tin tức, các cơ quan truyền thông Trung ương lớn, rồi truyền thông tỉnh , ít nhất mấy chục thay nhau đưa tin, chuyệnnày đã thành tin “hot” rồi, anh còn có thể bịt được nữa sao? Hả?

Âu Dương Khuyết Như đỏ mặt, lúng túng cúi đầu, không nói gì nữa. Đông Phương Du vẻ mặt căng thẳng, cười gượng, đột nhiên chen vào nói:

- Bí thư Tống, tôi thấy chuyện đã xảy ra rồi, oán giận cũng vô ích, chúng ta chỉ có thể đối mặt với vấn đề. Như vậy đi, chúng ta có thể tổ chức một cuộc họp báo, giải thích một chút với các cơ quan báo chí. Đồng thời, nếu cần thiết, cũng nên báo cáo tình huống cụ thể lên Tỉnh ủy.

Nhe Đông Phương Du chủ động len tiếng, Tống Tử Lâm, Đan Tân Dân, Trinh Phương cũng vội phụ họa theo, chỉ có An Tại Đào vẫn ngồi một bên im lặng không nói. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Tống Nghênh Xuân trầm ngâm một lát, đột nhiên phát phát tay, quả quyết nói:

- Tổ chức một cuộc họp báo để giải thích với báo chí là cần thiết nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tôi cho rằng, để làm dịu dư luận, cần phải miễn chức Chu Thắng Khoa đi, tạm thời để hắn rời khỏi chức vụ, chờ thêm một thời gianrồi tính sau.

Giọng Tống Nghênh Xuân vô cùng lạnh lẽo.

Mọi người cả kinh. Vừa mới bổ nhiệm hai ngày liền miễn chức, làm như vậy khác nào là trò đùa? Nhưng rồi mọi người hiểu ngay, Tống Nghênh Xuân vì tiền đồ chính trị của bản thân mình, đã quyết định hoàn toàn bỏ rơi và hy sinh Chu Thắng Khoa! Người tâm phúc đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một cấp dưới thôi, không thể so sánh vói tiền đồ của Bí thư Thành uỷ Tống được. Giữa vận mệnh chính trị của bản thân mình và Chu Thắng Khoa, Tống Nghênh Xuânđã không chút do dự chọn cái trước.

Mọi người không nói gì, im lặng theo quyết định của Tống Nghênh Xuân. Đúng lúc Tống Nghênh Xuân chuẩn bị bảo Ban tổ chức cán bộ chuẩn bị thời điểm thích hợp miễn chức Chu Thắng Khoa, An Tại Đào từ đầu vẫn im lặng đột nhiên cất tiếng:

- Tôi phản đối!

Tống Nghênh Xuân khựng lại, quay đầu lại nhìn An Tại Đào chăm chú. Mấy người Tống Tử Lâm, Đông Phương Du cũng đều nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên và bất ngờ, cùng đợi câu trả lời của hắn.

An Tại Đào hít một hơi dài, cao giọng nói:

- Việc xử lý và bổ nhiệm Chu Thắng Khoa, trải qua trình tự và thủ tục hợp pháp và phù hợp nguyên tắc tổ chức, chúng ta không có gì phải sợ. Nếu miễn chức, tái nhậm chức rồi lại miễn chức, sẽ càng làm cho mọi người xầm xì, có vẻ như chúng ta chột dạ vậy, ảnh hưởng lại càng không tốt. Bí thư Tống, các vị, không cần thiết phải làm như vậy.

An Tại Đào khoát tay:

- Lập tức mở cuộc họp báo, giải thích rõ ràng tình huống với báo chí là khả thi, nhưng chúng ta là một cấp Đảng ủy, khi bổ nhiệm và đề bạt cán bộ, chỉ cần phù hợp nguyên tắc tổ chức, không vi phạm thủ tục và quy định, sao có thểđể dư luận tạo áp lực? Nên giữ vững nguyên tắc thì phải giữ vững.

Tống Nghênh Xuân nhíu mày lại, không nói gì thêm.




Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật Trịnh Phương đột nhiên chen vào nói:

- Bí thư Tống, tôi cho rằng, trước mắt điều chúng ta nên làm là tiến hành điều tra xem chuyện này bằng cách nào lại được lan truyền một cách ác ý trên mạng, các đồng chí xem đây.

Trịnh Phương đứng dậy bước qua, lấy tờ báo trước mặt Tống Nghênh Xuân, giơ lên:

- Mọi người xem, ảnh chụp trong bài còn có đồng chí Tại Đào ở đây, rõ ràng là hiện trường hội nghị bổ nhiệm của Thành uỷ Quy Ninh ngày hôm qua. Điều này có ý nghĩa gì? Người chụp ảnh chính là cán bộ thành phố Quy Ninh, mà người đem ảnh này truyền bá trên mạng, về cơ bản có thể kết luận cũng là người chụp ảnh! Nhờ Công an mạng sử dụng kỹ thuật điều tra trang web đầu tiên phát tán tin và ảnh này.

Trịnh Phương trầm giọng nói tiếp:

- Truyền bá tin tức ác ý như vậy, cần phải điều tra tới nơi! Một khi điều tra ra, phải xử lý một cách nghiêm khắc!

Lời Trịnh Phương vừa thốt ra, rất nhiều ủy viên thường vụ đều thầm nhíu mày. An Tại Đào không biết nên khóc hay nên cười, liếc nhìn Trịnh Phương một cái, thầm nghĩ: “Người này đúng là đưa ra ‘tối kiến’ mà! Dùng kỹ thuật có thể điều tra ra được người phát tán tin tức, nhưng nếu Thành uỷ làm như vậy, một khi lộ ra, chắc chắn sẽ khiến phong ba càng thêm to lớn hơn nữa, đến lúc đó, chỉ sợ là càng hỏng bét!”

Nhưng rõ ràng là Tống Nghênh Xuân lại tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Trịnh Phương. Xét một cách thấu đáo thì Tống Nghênh Xuân là một người bụng dạ không rộng lớn, y thuộc loại “mày một đấm thì tao phải hai đá”, ăm miếng trả miếng, lời Trịnh Phương rất hợp ý y. Tống Nghênh Xuân vốn đã có định điều tra cho ra kẻ nào phát tán tin tức, nhưng dù sao với cương vị Bí thư Thành uỷ, y không thể trực tiếp nói ra lời được.

Lúc này Tống Nghênh Xuân liền quyết đoán gật đầu:

- Lão Trịnh nói rất đúng, phải điều tra ngay! Nếu trong đội ngũ chúng ta có cán bộ vô tổ chức, vô kỷ luật, con sâu làm rầu nồi canh như vậy, sớm hay muộn, tương lai sẽ xảy ra vấn đề lớn! Lão Trịnh, anh là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, chuyện này anh phụ trách. Anh liên lạc ngay với bên Uỷ ban nhân dân thành phố Quy Ninh, lập tức vận dụng kỹ thuật điều tra!

An Tại Đào nhíu mày, muốn nói gì, nhưng thấy mọi người vẫn im lặng một cách khác thường, miệng hắn vừa hơi nhếch lên, lại ngậm miệng, thôi không nói.

Tống Nghênh Xuân quay lại nhìn an tại đào, miễn cưỡng mỉm cười:

- Đồng chí Tại Đào, lời của cậu mặc dù có lý, tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng dư luận có thể giết người! Trong lúc dư luận đang ồn ào như thế này, nếu chúng ta không làm bất cứ điều gì đáp lại, sẽ khiến cho dư luận càng phản ứng mãnh liệt hơn.

An Tại Đào thầm lắc đầu, cũng không nói gì nữa. Tống Nghênh Xuân đã quyết tâm như vậy, hắn có nói gì cũng vô ích.

Người đang hoảng loạn sẽ đi nước cờ dở, hôm nay Tống Nghênh Xuân đi một lượt hai nước cờ dở, thứ nhất là miễn chức Chu Thắng Khoa, thứ hai là bảo Trịnh Phương điều tra người phát tán tin tức.

Nói đùa sao? Miễn chức rồi bổ nhiệm rồi lại miễn chức, nguyên tắc tổ chức còn ra cái gì? Đây không phải chứng tỏ Thành uỷ bổ nhiệm cán bộ như trò đùa sao? Đáp lại sự giám sát của dư luận là chuyện tốt, nhưng đáp lại bằng cách như vậy sao có thể khiến người ta im miệng được? Đã vậy điều tra người phát tán tin tức lại càng vô lý và lạc hậu. Điều tra ra thì có thể làm được gì? Có thể thay đổi kết quả không? Không! Ngược lại sẽ làm cho Thành uỷ Phòng Sơn càng bị mang tiếng muốn quản chế dư luận.

Ban tuyên giáo và Phòng tin tức phối hợp tổ chức họp báo, văn kiện truyền đạt chỉ thị của Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ cũng đã được Trương Kính Phú đưa tới Khu kinh tế mới Tư Hà. Chu Thắng Khoa vừa mới ngồi vào chiếc ghế Bí thư Đảng ủy Khu kinh tế mới Tư Hà còn chưa ấm cái mông đã thấy bị miễn chức đến nơi…

------

Buổi sáng, Chánh văn phòngCục lâm nghiệp thành phố Phòng Sơn Nghiêm Minh Cương vừa đi làm đã đóng cửa phòng làm việc gọi điện thoại. Nói chuyện xong, vẻ mặt y thay đổi liên tục, yên lặng ngồi trên ghế suy nghĩ tâm sự của mình.

Y vừa nhận được tin, Phó cục trưởng Trương của Cục lâm nghiệp sắp phải lùi về tuyến hai điều tra nghiên cứu, dôi ra một vị trí Phó cục trưởng. Theo lẽ thường, xét về kinh nghiệm hay năng lực lý luận, Nghiêm Minh Cương là một người rất có khả năng được chọn. Nhưng trong quan trường, ai có thể nói trước được?

Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiêm Minh Cương cắn chặt răng, quyết định phải ra tay. Năm nay y đã khá lớn tuổi, nếu lại bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ đời này con đường làm quan của ycó khả năng mãi mãi không vượt qua nổi cái cấp phó huyện.

Nghiêm Minh Cương vội vàng rời văn phòng, lên xe chạy về nhà ở Quy Ninh. Xe chạy một mạch như bay, khi về đến nhà, y xông lên lầu bắt đầu lục tung đồ đạc tìm sổ tiết kiệm. Y nhớ trong đó còn hơn một trăm ngàn tệ.

Tìm được sổ tiết kiệm, vốn Nghiêm Minh Cương định gọi điện cho Khổng Lâm – bà xã y, bàn bạc một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu chẳng may mẹ ** không đồng ý, chẳng phải mình lại phải bỏ qua một cơ hội?

Vừa nghĩ như vậy, Nghiêm Minh Cương lén lấy sổ tiết kệm chạy đến ngân hàng thành phố rút một vạn, nhưng vừa ra đến cửa ngân hàng, y lại do dự một chút, khẽ cắn môi, lại quay vào rút một trăm ngàn bỏ vào cái túi màu đen của mình.

Lái xe thẳng đến Uỷ ban nhân dân thành phố, y chạy đến văn phòng của Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm. Ngô Quốc Cẩm đang ngồi trong phòng làm việc lên mạng xem tin tức về vụ Chu Thắng Khoa, trong lòng rất hả hê khi thấy người khác gặp họa.

Nghe có người gõ cửa, Ngô Quốc Cẩm vội tắt mạng, ngồi nghiêm chỉnh lại, thản nhiên nói:

- Mời vào!

Nghiêm Minh Cương sợ hãi đẩy cửa vào, kính cẩn nhỏ giọng chào:

- Chủ tịch thành phố Ngô.

Thật ra Ngô Quốc Cẩm chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Nghiêm Minh Cương. Tuy ông ta là Phó chủ tịch thành phố, còn Nghiêm Minh Cương chỉ là một cán bộ cấp trưởng phòng nho nhỏ, nhưng Ngô Quốc Cẩm từng là Cục trưởng Cục lâm nghiệp, lúc ấyNghiêm Minh Cương là nhân viên văn phòng bình thường của Cục lâm nghiệp, đối với Ngô Quốc Cẩm cũng khá quen thuộc.

Nếu không phải có quan hệ cũ này, đánh chết Nghiêm Minh Cương cũng không dám trực tiếp tới tìm Ngô Quốc Cẩm trong phòng làm việc.

Ngô Quốc Cẩm nhíu mày, ra vẻ ngạc nhiên, trầm giọng nói:

- Anh là?

Trong lòng Nghiêm Minh Cương thầm nguyền rủa Ngô Quốc Cẩm: “Tên mập, người giả bộ cái gì chứ? Hai ngày trước, ngươi tới Cục lâm nghiệp, ta đến kính rượu, ngươi còn vỗ vai ta, nói có cơ hội sẽ đề bạt, bây giờ mới qua hai ngày đã lập tức quên ta là ai?”

Nhưng không nói hôm nay Nghiêm Minh Cương có việc cầu đến người ta, cho dù là không có việc gì, đối mặt với một Phó chủ tịch thành phố quyền cao chức trọng, y chỉ có thể giương mắt nhìn mà chửi thầm trong bụng.

- Lãnh đạo cũ, Chủ tịch thành phố Ngô, tôi là Tiểu Nghiêm của Cục lâm nghiệp ạ!

Theo bản năng Nghiêm Minh Cương nắm chặt lấy cái túi đen của mình, cúi đầu cười một cách nịnh bợ.

Ngô Quốc Cẩm liếc nhìn y một cái, đột nhiên cười ha hả, ra vẻ chợt nhớ ra:

- Ồ, hóa ra là Tiểu Nghiêm bên Cục lâm nghiệp? Tiểu Nghiêm của văn phòng Cục lâm Nghiệp? Xem đó, trí nhớ của tôi thật là! Ừ, ngồi đi!

Ngô Quốc Cẩm ngồi đó uy nghiêm đánh giá Nghiêm Minh Cương, sắc mặt không thay đổi, trầm giọng:

- Tiểu Nghiêm à, tôi đã từng là lãnh đạo của cậu, đối với các đồng chí bên Cục lâm nghiệp tôi có cảm tình đặc biệt. Nếu phù hợp nguyên tắc tổ chức, lại có cơ hội, tôi sẵn lòng trợ giúp đồng chí trẻ tuổi bên Cục lâm nghiệp tìm một con đường thuận lợi.

Chỉ là, tôi rời khỏi Cục lâm nghiệp đã nhiều năm, ha ha, đối với tình hình bên Cục các cậu cũng không nắm rõ. Như vậy đi, nếu cậu đã tìm tới tôi, tôi sẽ dành chút thời gian gọi điện hỏi Tiểu Tà một chút, xem thử tình hình ra sao. Có được hay không,cậu cứ đi về trước!

Người mà Ngô Quốc Cẩm gọi là Tiểu Tà, là Cục trưởng Cục lâm nghiệp Tà Thiếu Minh. Nghiêm Minh Cương liên tục cảm tạ, kính cẩn nói:

- Vậy xin cảm ơn lãnh đạo. Ngài bận công tác, tôi không dám quấy rầy ngài làm việc, tôi xin về trước.

Nói xong, Nghiêm Minh Cương vội vàng quay đi, rời khỏi văn phòng của Ngô Quốc Cẩm. Ngô Quốc Cẩm nhìn theo bóng dáng gầy yếu của Nghiêm Minh Cương, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó ánh mắt liền dừng ở cái túi màu đen mà Nghiêm Minh Cương để trên ghế sô pha.

Ông ta bước tới, mở ra thì thấy bên trong là một bao gồm nhiều cọc tiền một trăm tệ mới tinh.

Mắt Ngô Quốc Cẩm híp lại, miệng hơi há ra một lát, rồi ông ta cầm túi tiền xoay người dốc hết tiền vào ngăn kéo bàn làm việc, sau đó thuận tay đóng ngăn kéo lại, nghiêng người ném cái bao đen rỗng vào giỏ rác bên cạnh.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-thanh/quyen-8-chuong-553-szIaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận