Quay Cuồng Vì Yêu Chương 4


Chương 4
Flynn lấy khăn lau tóc và hít một hơi thật sâu thứ không khí trong lành buổi sớm.

Phòng ngủ của Flynn bây giờ không còn gây ra cảm giác khó chịu như đêm qua nữa mà ngời sáng với những tia nắng mùa thu xuyên vào qua các kẽ lá ; ngay chính cô cũng cảm thấy tự tun hơn rất nhiều so với ngày hôm trước. Cô vò mớ tóc ướt thêm lần nữa rồi thảy cái khăn lên chiếc ghế đu đưa mà đêm trước cô đã xoay lại cho hướng vào góc phòng. Cô khá chắc ăn rằng chuyến viếng thăm của bà Esther chỉ là do mình tưởng tượng ra, nhưng dù sao thì gửi đi một thông điệp cũng có mất mát gì đâu.

Cô nhìn lại mình trong tấm gương đứng lớn đặt ở góc phòng. Chiếc quần jeans cô đang mặc hơi nhàu, nhưng chiếc áo len quá cỡ cũng đủ dài để che đi gần hết; mà kể ra thì thế cũng coi là tạm được, khi tủ quần áo cao cấp mà Freya đặt mua vẫn chưa được chuyển đến.

Flynn vừa kéo một sợi len bị sút vừa đi ra phòng khách. Mắt Flynn chợt thấy hai ống chân đàn ông đang gác lên mép chiếc ghế sofa đôi chân nhỏ nhắn, trong nhã của bà Esther, nhưng não cô phải mất một lúc mới nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra. Và ngay khi vừa hiểu được, cô nhảy bắn ra đằng sau, hét lên, tay ôm chắt trái tim đang đập loạn xạ của mình, đồng thời bấu vào tường để lấy điểm tựa. Jake Tucker cũng giật nảy mình, cũng ngay lập tức nhảy khỏi ghế sofa và đứng thẳng dậy.

« Ôi Chúa ơi ! » cô vừa nói vừa cô gắng lấy lại hơi thở bình thường, « Tối qua tôi uống say đến mức nào ? »

« Hả ? » Jake đứng ngây ra nhìn cô một lúc, rồi trợn mắt lên. « Ồ. Không. Cũng không nhiều lắm. Nhưng... ừm... » Anh ngáp và vội lắc đầu. « Ừ. Cô nhớ chuyện mà cỏ tối qua chứ ? »

Flynn bắt đầu hồi tưởng lại cái lúc cô ghì chặt áo khoác của Jake, như một sợi dây thừng bị buộc chặt vào tường đá, khi nhờ anh mở giùm cửa trước.

« Có. Đôi chút. »

« Ừm, cô có vẻ sợ. Tôi nghĩ có lẽ nên ngồi lại cho đến khi cô ngủ đã. Thì... để chắc chắn cô không sao ấy mà. » anh lùa tay lên trên tóc. « Rồi chắc là cũng ngủ quên mất. »

Flynn nhìn anh đứng đó với vẻ lúng túng tội nghiệp và mớ tóc rối bù mà không thể không mỉm cười. Cô hạ tay xuống và hít một hơi thật sâu.

« Cảm ơn anh. Anh thật tử tế. »

« Tôi còn có thể nói gì nữa đây ? tôi vốn là một anh chàng tử tế mà. » Anh nhăn nhó xoa xoa cổ tay và hất đẩu về chiếc ghế sofa nhó rí. « Chà. Tôi không biết là Đức Quốc Xã cũng làm ghế đôi tình nhân nữa đấy. «

Flynn phì cười không nín nổi, nhưng vội cố gắng làm nghiêm lại khi anh nhìn lên.

« Tôi... tôi có thể...ưm... mời anh một cố cà phê chứ ? »

« Vâng, » anh nói và mỉm cười. « Cô thật chu đáo. »

Nụ cười của anh sáng nay trông rạng rỡ hơn hôm qua. Cả anh trông cũng thế, mặc dù quai hàm của anh lởm chởm đầy râu ria, từ đầu đến chân anh trông thật nhàu nhĩ và tóc tai thì bờm xờm lỉa chỉa ra cả ngàn hướng. Trông anh thật... đáng yêu.

Đáng yêu. Lạy Chúa nhân từ ! cô chưa từng nghĩ về một anh chàng nào bằng cái từ đáng yêu đó kể từ năm lớp 9. Cô mỉm cười, « Vậy thì tôi đi pha cà phê. »

Một thoáng sợ hãi bỗng ập vào tim Flynn. « Không sao ? Ồ buồn thế ! »

« Ừ, không buồn như mười phút cuối cùng của phim Old Yeller, nhưng đúng là buồn thật. »

Flynn bật cười khe khẽ, rôi kéo theo sau đó là một khoảng lặng chỉ còn nghe thấy tiếng những ngón chân cọ cọ vào nhau. Cô không biết phải xử sự với Jake Tucker như thế nào. Rõ ràng hai người thuộc về hai thế giới khác nhau. Tucker là nhân viên của cô, về mặt công việc thì thế, nhưng anh cũng có thể đươc xem như một người bạn mà cô có được từ lúc chuyển đến Scheintown này. Tuy thế, với cô, việc gặp gỡ anh lúc sáng sớm thế này có vẻ thân mật một cách kì quái, nhất là khi cô chỉ mới biết anh chưa tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Có rất nhiều nguyên do khiến mình cảm thấy kỳ quặc. Cô nghĩ. Làm sao để chỉ chọn một mà thôi ?

« Ừm, » cô nói, « Tôi nghĩ bên khách sạn thì sẽ có cà phê chứ hả ? Hay ta đến đó ? »

Anh nhìn cô một lúc rồi nhún vai, « Ừm... »

« Ý tôi là, » cô nói nhanh, giờ tay ngăn Jake lại trước khi anh hiểu lầm là mình nghĩ rằng cô đang muốn rủ rê hẹn hò gì, « Trừ khi anh muốn về nhà nghỉ ngơi và đánh một giấc thật say. Mà tất nhiên là anh muốn thế rồi, vì anh làm quầy rượu, và giờ này thì quả thật là quá sớm với anh. »

« Thật ra, » Jake nói, khóe môi hơi giật thành một nụ cười, « Sáng sớm mà được thưởng thức một ly cà phê nóng thì cũng tuyệt. Với cả dù sao tôi cũng có chuyện cần nói với cô. »

Flynn nhìn anh một cách thận trọng, « Điều anh sắp nói có liên quan gì đến việc tôi sắp sửa bán nơi này không ? »

« Một chút thôi. Có thể là vậy ! » Anh thở ra một hơi dài, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng trong người. « Có một thằng cha doanh nhân tại địa phương. Gã chắc chắn sẽ liên lạc với cô trong ngày hôm nay, và tôi chỉ muốn cảnh báo cô trước thôi. »

« Cảnh báo tôi trước ? »

« Đúng vậy. Gã...ừm... không phải là người tốt. Cô phải rất cẩn thận khi tiếp xúc với gã. »

Flynn muốn cười nhưng Tucker không có vẻ gì như đang đùa giỡn.

« Và anh nghĩ chính xác là gã này định làm gì tôi ? »

Môi anh nhành ra, và trong mắt thì chẳng hề có chút dấu hiệu diễu cợt nào. « Cô chỉ cần biết là không nên tin gã. »

Kể từ lúc gặp gỡ Jake Tucker đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tỏ ra nghiêm trọng đến vậy. Cũng hơi lo.

« Tôi cũng hiểu. » cô nói, « Tôi chỉ vừa mới đặt chân đến đây. Gã này có thể muốn gì ở tôi cơ chứ ? »

« Cô không phải là thứ gã muốn, » Jake nói, « mà chính là cái khách sạn. Gã muốn gạ cô bán khách sạn. »

Flynn để cho sự khó chịu nãy giờ tuôn ra theo tràng cười, « Biết ngay mà. Lại cái chuyện 'nơi này tuyệt lắm, đừng bán nó đi' thôi chứ gì ? Đó là lí do vì sao anh lôi gã này vào, đúng không ? »

« Không phải vậy. » Jake tiến một bước tới gần cô hơn. « Đúng là nơi này rất tuyệt, và cô không nên bán nó. Nhưng quả thật gã này đã dựng sẵn một kịch bản... »

Đến đây thì Flynn phải bật cười. « Thôi, tôi xin anh. Bình lại chê ấm đen(*). »

« Này, tôi chỉ... » Anh thờ dài và nhìn cô với anh mắt buồn rầu. « Tôi chỉ không muốn cô bị tổn thương. »

« Buồn cười ! » cô nói, « Vì nghĩ chuyện này thực ra không liên quan gì nhiều đến tôi. »

Jake định mở miệng nói tiếp nhưng bị chặn lại bởi tiếng gõ cửa. Flynn vẫn nhìn chằm chằm cào anh mắt anh.

« Ai đây không biết ? » cô uể oải nói.

Jake bồn chồn hắng giọng. « Cô không phiền nếu tôi dùng phòng tắm chứ ? »

« Tất nhiên không, anh cứ tự nhiên, »cô nói, nhưng anh đã biến mất vào phòng tắm trước khi cô dứt lời.

Tốt thôiiiii. Cô đi về phía cửa chính và mở chốt.

« Chào buổi sáng ! cô có phải là Flynn Daly ? »

Điều đầu tiên mà Flynn nhìn thấy là hai hàm răng đang mỉm cười với mình, chúng trắng bóng và lóe sáng đến nỗi cô thề là mình đã nghe thấy cả tiếng leng keng y như trong mấy quảng cáo kem đánh răng.

Rồi cô bắt gặp một đôi mắt. Màu lam và trong như pha lê.

Tiếp nữa là bộ vía. Hiệu Armani.

Và cuối cùng là mái tóc. Đen, sáng bóng tự nhiên, với một chút hoa râm ở hai bên thái dương.

*****

(*) Nguyên gốc: Pot calling the kettle (black), là một thành ngữ Anh, để chỉ một người chê bai người khác mà chính mình cũng đang làm những điều tương tự.

Đây đúng là mẫu đàn ông đẹp trai theo lỗi cổ điển và chải chuốt nhất mà cô từng thấy trong đời. Làm thế quái nào mà người như vậy lại thò chân đến một nơi như Scheintown này ?

« Xin chào, » ông ta nói lớn hơn một chút và chìa tay ra. « Tôi tên là Gordon Chase. Hy vọng cô không phiền vì tôi đã ghé qua vào lúc sáng sớm như thế này, nhưng vì Annabelle nói với tôi rằng cô đang ở đây nên tôi muốn ghé qua để tự giới thiệu.

« Chào ông, »Flynn bắt tay ông ta, một bàn tay to lớn, mạnh mẽ, ấm áp và mềm hơn cả mông em bé. Cha này chắc hẳn phải dưỡng da tay hai lần một ngày. « Tôi là Flynn Daly. »

Nụ cười của ông ta lại leng keng. « Tôi biết. Và tôi rất hân hạnh vì cuối cùng cũng gặp được cô. Tôi nghe nói rất nhiều về cô. »

« Thật vậy sao ? » Flynn nói, « Từ ai ? »

Nụ cười của người đàn ông chuyển sang một biểu hiện quan tâm chân thành, ông ta áp cả bàn tay còn lại của mình lên cái bắt tay của hai người. « Tôi rất tiếc khi nghe tin bà Esther qua đời. Bà cô của cô là kho báu của cả cộng đồng này, chắc chắn mọi người sẽ còn nhớ bà rất nhiều. »

Bà ấy không qua đời thì làm sao nhớ được chứ. « Vâng, tôi cũng tin là vậy ! »

Ông ta cuối cùng cũng chịu buông tay Flynn, rồi đút tay mình vào túi quần với kiểu cách giả tạo, như một đứa trẻ con ; điều này ngay lập tức khiến Flynn trở nên cảnh giác. Bất cứ gã nào ăn diện bảnh bao toàn đồ hiệu Armani mà lại giả như trẻ con thì không thể tin được.

« Nhân tiện, xin tự giới thiệu tôi là chủ tịch của Hiệp Hội Bảo tồn Di tích lịch sử, hy vọng cô cho phép tôi mời cô bữa sáng hôm nay. Tôi nghĩ là chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau. »

Leng keng.

« Thật ra ngay bây giờ không tiện cho tôi lắm... » Flynn bắt đầu nói thì bị chặn lại bởi một âm thanh nghe như là tiếng giật nước lớn nhất thế giới. Nếu lúc nãy trong đầu cô còn một chút nghi ngờ liệu Gordon Chase có phải chính là gã đàn ông mà Tucker ám chỉ không, thì bây giờ sự nghi ngờ ấy cũng không còn nữa.

Trong lúc đó, chân mày của Gordon Chase nhướn cao dễ hơn năm phân.

« Ồ, » ông ta nói với một thoáng bối rôi trên nét mặt. « Tôi hiều,ừmm. » Leng keng. « Có thể lúc khác vậy. Buổi trưa thì sao nhỉ, cô có rảnh không ? »

« Tất nhiên rôi, sao lại không ? » Flynn vừa dứt lời thì một tiếng ợ cực kỳ to và không thể lẫn đi đâu được của đàn ông từ trong phòng tắm dội ra. Cô cứ giả bộ như không nghe thấy gì và nói tiếp, « Tôi gặp ông ở đại sảnh lúc 12 giờ trưa nay nhé ? »

Nụ cười của Gordon Chase xìu xuống, rồi lại nở ra. « Rất tuyệt. Tôi sẽ gặp lại cô vào trưa nay. »

Cánh cửa vừa đóng lại là ngay lập tức Tucker bước ra khỏi phòng tắm với một vẻ mặt tỉnh bơ không một chút hối lỗi. Anh ta thật đáng ngạc nhiên. Cô chỉ muốn ngồi xuống ghế và quan sát anh một lúc như người ta ngắm thú nuôi trong chuồng.

« Sẵn sàng đi uống cà phê với tôi chưa ? » Anh toe toét hỏi.

« Chỉ chừng nào anh giải thích rõ ràng với tôi cái vụ trình diễn đó là có ý gì. »

« Trình diễn ? Ồ, ý cô là cái vụ... » Anh bỗng im bặt, tỏ ra là một việc rất chi tế nhị. « Xin lỗi cô về chuyện đó ! Chắc chắn là tại món bánh ngô tôi ăn tối qua. »

Flynn nhìn anh một lúc. « Ban nãy là Gordon Chase. Người gõ cửa ấy. »

Tucker gật đầu, mặt anh cứng đơ. « Tôi cũng đoán thế ! »

« Vâng, tôi nghĩ là anh đoán ra được. Nhân tiện nói cho anh biết, tôi không cảm ơn anh tí nào về phần nhạc nền đó đâu. »

« Này, xin lỗi mà, tôi chỉ... »

« Tôi cóc cần biết là anh chỉ làm cái gì, » Flynn tiến gần đến, « Tôi cóc cần quan tâm kịch bản của anh là gì, hay kịch bản của cái gã Gordon Chase đó là cái quái gì. Tôi đến đây là để làm một việc và tôi nhất định sẽ phải làm cho xong. Và tôi không phải là mục tiêu trong bất cứ cuộc tranh đua bẩn thỉu, nhỏ nhen nào giữa anh và gã đó. Anh rõ chưa ? »

Tucker thở dài thườn thượt. « Tôi chỉ cố gắng đề phòng cho cô thôi mà. »

Flynn bưng trán thở dài. « Kể từ lúc gặp anh, đã có lúc nào tôi yêu cầu anh đề phòng giúp tôi chưa ? »

Tucker nhe răng cười, « Ý cô là, nếu không tính đến đêm qua, khi cô cần một vệ sĩ để bảo vệ khỏi bà cô đã chết ? »

Flynn nghiến chặt răng đến đau cả miệng, cảm giác giận dữ pha lẫn xấu hổ. Tucker cúi đầu xuống thấp ngang tầm mắt cô, cái biểu hiện mỉa mai làm cô tức điên người.

« Sao cô không nói gì ? »

« Anh biết gì không ? » Cô nắm tay áo anh lôi xềnh xệh ra hướng cửa chính. « Biến đi ! »

« Tôi thật sự đã nghĩ là không cần phải moi mấy cái chuyện ma quỷ đó nữa, nhưng cô lại để lộ quá nhiều sơ hở. »

« Tạm biệt, Tucker. »

Anh vùng thoát khỏi bàn tay cô khi tới cửa, quay lại đối diện với cô. « Vậy... Sao ? Vụ cà phê chắc xin hẹn lại lần sau rôi, hả ? »

« Anh vẫn giữ được công việc của mình, » cô vừa nói vừa gắng kiềm chế không để lộ ra bất cứ dấu hiệu nào của sự thích thú trong giọng nói, dù thật khó mà không khẽ mỉm cười. « Nhưng có lẽ là lúc bầy giờ anh nên kiểm kê lại hàng dự trữ, và đếm lại xem mình còn bao nhiêu điềm lành. »

« Được thôi. Nhưng nói cho cô biết trước nhé, đuổi việc tôi thì sẽ là một sai lầm lớn vô cùng. » Anh nói, dựa lưng vào cửa và nói. « Tôi rất nổi tiếng ở đây. Mọi người đều yêu tôi. Tôi mà đi thì mọi người sẽ suy sụp lắm đấy. »

Flynn giật mạnh cánh cửa làm anh hơi lảo đảo. « Tôi sẽ để ý đến lời khuyên khiếm nhã của anh. »

Anh thở dài. « Được thôi. Tốt. Chỉ là... » Ánh mắt anh lại chạm phải ánh mắt cô, và một lần nữa, chúng nghiêm túc trở lại. « Cô cần phải cẩn trọng khi dính dáng với Chase. Tôi không chắc là gã ta không nguy hiểm đâu. »

Flynn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu. « Anh nói vậy là có ý gì ?'

Tucker nhún vai, nhìn ra cửa, rồi nhìn lại Flynn. « Thì nó nghĩa là thế. Cô không tin tôi thì cứ hỏi Mercy. Chị ấy là đầu bếp chính của cô, và là nguồn tin hoàn toàn chính xác và khách quan. »

Flunn nhìn anh chằm chằm, cơn giận dữ và bực bội của cô bắt đầu nguôi dần trước nụ cười ấm áp của anh, và cô buộc phải chấp nhận sự thật đó. Mặc dù đã hết sức cố gắng, cô vẫn để bị anh quyến rũ. Cách phòng ngự duy nhất còn lại của cô lúc này là quyết định không để anh biết điều đó.

« Tạm biệt, tucker ! » cô nghiêm nghị nói, giữ cánh cửa mở cho anh. Anh nháy mắt, và cô phải cố gắng ngậm miệng lại để khỏi cười đáp lại. Mậc dù vậy, sau khi đóng cửa, cô đã tự cho phép mình nở một nụ cười.

Chỉ thế thôi nhé, cô nghĩ, và mím chặt đôi môi lại, Mày là dân chuyên nghiệp mà.

<><><><><>

Jake vừa huýt sáo vừa lững thững dọc theo con đường dẫn đến khách sạn, cố tình lờ đi những tiếng rừ rừ khó chịu ở chần mình. Vậy là được rôi. Vậy là được việc rồi. Như vậy là Flynn sẽ ăn trưa với Chase. Ổn thôi ! Chỉ cần cô ấy vẫn cứ xù lông nhím lên và có thái độ phòng thủ đối với Chase như đối với Jake thì mọi chuyện sẽ hoàn hảo. Flynn đi ra ngoài gặp gỡ Chaase là một phần của Kế Hoạch. Hay nói đúng hơn đó là điểm then chốt quyết định sự thành bại của Kế Hoạch.

Thế nhưng tại sao cái ý nghĩ đó lại làm anh khó chịu đến vậy ? Đã có lúc khi ngồi cạnh bồn tắm của Flynn, lắng nghe Gordon Chase vo ve xun xoe, anh đã không muốn cô ở bất cứ nơi đâu gần gã. Suýt chút nữa bản năng thích bảo vệ người khác của Jake làm hỏng mọi việc, nhưng ngay lúc đó anh lại nhớ đến Kế Hoạch. Đẩy Flynn lại gần Chase, và anh luôn ở gần Flynn. Đó vẫn là một kế hoạch tốt mà !

Chỉ cần một cú vặn nhỏ nữa thôi, anh vừa nghĩ vừa xoay gót chân và hướng về cửa chính của khu khách sạn. Một cú vặn nhỏ nữa thôi, và mọi chuyện sẽ hoàn hảo như dự tính.

Anh xô cửa chính. Annabella mỉm cười khi nhìn thấy anh tiến đến bàn làm việc của chị; trong khi anh lôi ra một nụ cười quyến rũ, vô tư lự nhất trong kho vũ khí của mình.

"Chào buổi sáng, Annabelle đáng yêu!" Jake nói và chống một khuỷu tay lên bàn.

"Chào Jake," Annabelle nói, những lọn tóc vàng óng cũng đung đưa nhẹ theo từng nhịp chuyển động của cơ thể. Cô ta là một cô gái đáng yêu, Annabelle đáng yêu ấy, nhưng mọi phần trên cơ thể cô dường như không ngừng chuyển động, và đôi khi điều đó khiến người khác khó chịu kinh khủng. "Anh làm gì ở đây sớm thế?"

"À, thì chỉ đến đăng kí phòng, giúp người này người kia một tí góp phần của mình cho cuộc sống, sự tự do và phong cách Mỹ." Anh tự nhiên sắp xếp ngay ngắn lại đống quảng cáo trên quầy. "Này, em thấy cô cháu chưa nhỉ?"

"Chưa. Đã có ai thấy đâu. Trừ anh đúng không? Anh đi đón cô ta mà. Cô ta trông thế nào? Có đẹp không, đẹp kiểu thành phố lớn ấy, kiểu toàn dùng đồ hiệu Manolo Blahniks hay Gucci ấy? Jake?"

Anh chớp mắt. Lúc nào nói chuyện với Annabelle anh cũng cảm thấy giống như con chó trong phim hoạt hình, cái con chỉ có thể nghe được "Xì xồ xì xồ Jake xì xồ xì xồ."

"Ừ, chắc rôi," anh nói, "Rất tuyệt. À mà này, cô cháu gái nhờ anh lo giúp mấy chuyện. Cô ta sẽ dùng bữa trưa với Gordon Chase vào trưa nay."

Mắt Annabelle trợn to như quả bóng tennis. "Ở đây?"

"Ừ. Ở đây." Jake chớp mắt ngây thơ. "Sao lại không ở đây?"

"Vì gã không bao giờ đến đây. Gã biết rằng tất cả chúng ta đều ghét gã."

"Ở thị trấn này ai mà chả thế. Nhưng là người thì cũng phải ăn uống ở đâu đó chứ!"

Annabelle thở dài. "Lần cuối gã đến đây, chị Mercy đã cố giết gã rồi đấy!"

"Xì," Jake vừa nói vừa thô bạo phẩy tay. "Con dao đó trượt khỏi tay chị ấy đấy chứ. Mà nhân nói đến Mercy, em nhớ nhắc chị ấy chuẩn bị món dâu đặc biệt cho thầng ôn ấy nhé." Jake tì về trước. "Em viết ra đi. Dờ... âu...dâu."

"Món dâu đặc biệt?" Annabelle hỏi, "Anh nói nghiêm túc đấy chứ?"

"Đó là tính cách điển hình của Jake Tucker mà!" Jake cười nhăn nhở. "Em đã thấy anh không nghiêm túc bao giờ chưa?"

Annabelle mỉm cười và viết vào sổ của mình. "Dâu đặc biệt", sau đó lại ngước mắt nhìn Tucker.

"Vậy, cô Daly đó có cần cái gì nữa không anh?"

Ừmmm. Cô Daly đó có cần cái gì nữa không nhỉ? Một ý tưởng tóe lên như tia chớp. Jake mỉm cười. "À, có. Em giữ trước phòng tiệc Hoa Hồng cho anh vào lúc... để xem... một giờ trưa đi. Cô ta muốn tổ chức một buổi họp với toàn thể nhân viên."

Annabelle gật đầu, ghi nguệch ngoạc vào sổ rồi ngước lên nhìn Jake với ánh mắt hau háu. "Họp về cái gì?"

Jake nhún vai. "Anh chẳng biết. chắc là một buổi giở thiệu làm quen nhau vậy mà. Cô ta có vẻ rất muốn gặp nhân viên. Em bảo mọi người chuẩn bị câu hỏi đi nhé."

Annabelle tựa người về phía trước, tay chống cằm. "Thật không? Vì mọi người có vẻ hơi sợ cái vụ mua bán ấy. anh có nghĩ là cô ta sẽ bán không? Em có nghe nói những tập đoàn lớn khi mua lại các nhà trọ nhỏ sẽ giảm lương, ai không biết đường mà tự đi xin nghỉ việc thì sau đó cũng bị họ sa thải."

"Thôi mà, Annabelle. Nói gì buồn cười vậy. cả em và anh đều biết rằng những tập đoàn lớn rút ruột tất cả mọi người và cắm đầu họ vào cọc đẻ thiêu sống tại bốn góc làng cơ mà."

Annabelle cười khúc khích. "Anh thôi đi!"

"Không thể được. Anh còn một chuyện nữa cần nhờ em giúp."

"Anh cần gì?"

"Thả còn khi ra khỏi chuồng và đặt cho anh một phòng"

Annabelle vừa tỏ vẻ giận dỗi với tay lấy con chuột máy tính khiến màn hình chờ biến mất và liếc nhìn Jake. "Anh nhìn ra chỗ khác đi!"

Jake nhìn lên trần khi Annabelle nhập mật mã. "Anh cảm thấy bị xúc phạm vì em không tin tưởng anh đấy nhé!"

"Thôi, đừng để bụng. chỉ là lần trước em tốn không biết bao nhiêu thời gian mới tìm được hết khoản tiền đó. Rồi. Anh nhìn được rồi."

Anh chồm qua quầy, nhìn xuống. "Em biết không, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu em chịu khó chỉ cho bọn anh cách sử dụng hệ thống này."

"Ừm, có lẽ vậy," cô ta nói, gõ gõ vào máy tính. Với một người... ừm, không mấy thông minh như Annabelle thì cô gõ bàn phím đúng là như chớp. "Vậy là, anh cần giữ trước một phòng, đúng không nào? Trong bao lâu?"

"Anh cũng chưa biết. Cứ giữ cho anh lâu nhất có thể đi. Để phòng thôi."

Annabelle nhướng mày. "Lại đang định giúp vui cho cô bạn nào đấy chứ gì?"

Jake nhún vai. "Anh chỉ nghĩ là nên làm như vậy. Nhỡ có ai uống say quá không thể lái xe về nhà." Hoặc nghĩ rằng cô ấy bị ám ảnh bởi bà cô đã chết của mình. "Em để chìa khóa vào tủ quầy bar cho anh nhé?"

"Không thành vấn đề."

"Tốt. giờ anh về nhà và ngủ một chút trước buổi họp quan trọng chiều nay." Anh gõ gõ lên bàn hai lần chào tạm biệt và quay ra cửa chính.

"Chờ đã Jake!" Annabelle bỗng đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi và chồm qua quầy tiếp tân.

Jake quay lại. "Ừ?"

"Cô cháu gái... Anh chưa kể cho em nghe cô ta trông như thế nào."

Jake hơi ngập ngừng suy nghĩ. Flynn Daly trông như thế nào nhỉ?

"Cô ấy giống như một nữ anh hùng trong phim Disney sau khi nốc hết năm ly rượu mạnh," anh trả lời, rồi biến đi mất.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/75842


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận